Ai Nói Tuổi Trẻ Không Thể Lầm Lỡ - Chương 04

Tác giả: Hà Tiểu Thiên

Thứ 2 lúc đi làm, tôi đã đặt được chuyến tàu K11 chạy vào chiều 30 tháng 4. Lúc đầu tôi dự định đi máy bay, nhưng không hiểu sao phút chót lại đi mua vé tàu
Hôm nay tôi làm việc rất tập trung, tuy thỉnh thoảng cũng lén xem nhật kí. Nghĩ lại thì tôi cũng có khả năng diễn kịch. Còn nhớ hồi cấp 2, mỗi học kì đươc phát sách xong, tôi lại hết sức cẩn thận lột hết lớp bìa các quyển sách giáo khoa, sau đó lấy bìa của môn đó bọc ngoài quyển sách cần xem, thế là có thể dường hoàng ngồi đọc truyện ngay trong giơ học
Duy có một lầm gần như bị lộ. Tôi đê bìa sách ngược mà không hay, say sưa ngồi đọc. Kết quả là thầy giáo lên lớp tiết đó đã phát hiện ra. Có lẽ thầy cũng không lẩm cẩm đến mức có thành kiến với học sinh có thành tích cao của lớp. Sau khi phát hiện ra thầy không những không mắng tôi mà còn thiện chí nhắc tôi cầm sách ngược rồi. Ngạc nhiên hơn thầy còn biểu dương tôi trước lớp “Các em xem, Trương Văn Lễ thật chăm học, sách cầm ngược rồi còn đọc chăm chú như vây!”
Lúc đó quanh tôi là tiếng cười rộ như pháo rang của cả lớp, sống lưng tôi lạnh toát. Nhưng cũng may, tâm lý tôi vững vàng, mặt vẫn tỉnh bơ như thường
Quý Ngân Xuyên nghe chuyện đó xong liền liên tưởng đá bóng của cậu ấy. Cậu ta nói “Đọc truyện trong giờ học và lách bóng qua đối phương là đỉnh cao của việc thực hiện động tác giả, bởi lúc ấy bản thân chúng ta cũng không rõ mình đang thưc hiện động tác giả hay thật nữa”.
Cuốn nhật kí cùng với tiếng nhạc lại đưa tôi ngược dòng thời gian, trở về một nơi xa xôi của hàng ngàn ngày trước
Thời gian quay ngược về mùa thu năm 1997
Mùa thu năm 1997 là lúc tôi mới vào đại học. Tôi rời căn phòng nhỏ thân yêu đến một nơi tựa rừng rậm nguyên sinh với hàng vạn con người, lúc dó tôi cứ ngõ mình không thể hòa nhập được
Cũng do lúc nhỏ tôi không có bạn chơi cùng,lại ít được xem hoạt hình, phim truyền hình nên khó tìm được chủ đề thích hợp để nói chuyện với người khác. Tôi không hiểu điều mọi người thảo luận, còn người khác thì khó lí giải điều tôi nói. Nhìn chung là tôi không tim được tâm hồn đồng điệu nào. Có một hôm, tôi năm mơ thấy mình thi đỗ vào Đại học Thanh Hoa trên sao Hỏa, bọn họ nói tiếng sao Hỏa chỉ có tôi nói tiếng của Địa cầu. Giật mình tỉnh giấc thấy mình vẫn còn hiện diện trên Trái Đất, tôi thầm cảm ơn trời phật
Anh chàng sành điệu đeo đàn ghita bữa đó đến ở cùng phòng với tôi . Gã tên là Hàn Huyền, cũng là một gã tính tình lập di ít nói giống tôi. CHính vì chúng tôi ít nói nên cảm thấy tâm hồn khá đồng điệu. Có lúc chúng tôi giao tiếp theo kiểu rất lạ, cả hai đều không cần dùng ngôn ngữ, giống như những bộ phim không tiếng động của vua hài Sác- lô vậy
Hàn Huyền đặc biệt không thích tập quân sự, cậu ta luôn nghĩ cách kêu gọi mọi người cùng “khởi nghĩa” chống lại thầy dạy quân sự. Thầy hễ nói câu nào là anh ta lại làu bàu tiếp lời bằng những câu chửi. Tôi thường nghi ngờ cậu ta chưa qua 9 năm giáo dục phổ cập, không hiểu được qui tắc “phục tùng” nghe lời người bề trên
Có một hôm tôi ngồi ăn sáng với cậu ấy. Đột nhiên cậu ta mở miệng nói với tôi: “Lễ này, tôi nói với ông chuyện này. Từ nhỏ tôi đã bị thiếu máu, có thể đột nhiên bị ngất. Ông nhớ đó, đến lúc ấy phải đưa tôi đi bệnh viện ngay lập tức”
Tôi đã đồng ý. Lúc đó tôi lấy làm lạ, tại sao một thanh niên tráng kiện như vậy lại là người thiếu máu cơ chứ
Sau đó, cậu ta ăn rất nhiều bánh bao rồi chạy đi tập quân sự. Có điều rất lạ là hôm đó cậu ta rất hiền lành, không quay sang đùa nghịch như mọi khi nữa, cả buổi sáng Huyền ngồi không hé răng nói câu nào. Lúc đứng tập trung cậu ta đột nhiên ngã quỵ xuống, miệng sùi bọt trắng, rất nhiều người xúm lại xem. Tôi chợt nhớ đến lời Huyền nói lúc sáng sớm, vội vàng chạy tới cõng cậu ấy đi
Vừa chạy ra khỏi thao trường, cậu ta đã tỉnh lại rồi, hít một hơi thật sâu rồi cậu ấy nói: “Phù, nhịn suốt một buổi sáng, thật kinh hoàng”.
Ngay lập tức tôi hiểu là tại sao cậu ta lại ăn những cái bánh đó, lại còn cả buổi không nói câu nào. Và tôi cũng hiểu bọt trắng đó thực chất là gì
Từ hôm đó, Hàn Huyền không còn phải tham gia các buổi tập quân sự nữa
Không lâu sau đã đến rằm tháng 8. Tối đó có dạ hội mừng tân sinh viên. Cô bạn xinh xắn Ngô Vũ Phi mà tôi gặp bữa trước lại chính là MC của chương trình. Đứng dưới ánh đèn sân khấu, trông cô ấy thật lộng lẫy. Mỗi khi bắt đầu một tiết mục nào đó tôi lại mong nó kết thúc giống như hồi trước đi học đều mong cho mau hết tiết. Cả tối hôm đó, tôi chỉ xem một tiết mục do anh bạn Hàn Huyền sành điệu cùng phòng biểu diễn. Trên sân khấu cậu ta vừa gảy đàn, vừa ngâm nga một bài hát,mọi người nghe mà chẳng hiểu gì cả. Tôi tưởng tưởng mình đang cùng hát với cậu ấy, thậm chí tôi chính là cậu ấy,ngồi dưới ánh đèn nhìn đông đảo khán giả, thấy họ đang vẫy những cây đàn hồ quang đung đưa theo tiếng nhạc
Vừa kết thúc tiết mục, cậu ấy không có lấy một lời cảm ơn đã đi vào trong cánh gà trong tiếng vỗ tay vang đội. Bỗng nhiên tôi thấy thật xúc động nhưng ngay lập tức mạch cảm xúc bị chặn.Tôi tự nhủ, có phải mình hát đâu mà xúc động thế chứ?
Sau khi kết thúc kì quân sự, cuộc sống dần yên bình hơn, hàng ngày đến lớp, ôn bài rồi ngủ, ngoaì Hàn Huyền thường mất trật tự ra thì cả lớp giống như một cái ao tù lạnh lẽo. Tôi dự định một vài năm sau khi tốt nghiệp sẽ viết một cuốn sách có tên: “Hồi ức về quãng đời tù túng”
Tiếc thay anh chàng Hàn Huyền đến năm thứ hai đã bị nhà trường buộc thôi học, lý do là vì cậu ấy dàn xếp một vụ tỏ tình gây chấn động toàn trường. Cậu ta sắp xếp hệ thống đèn cả khu kí túc xá nam thành chữ LOVE, đồng thời rãi đầy hoa trên mặt đất. Còn cậu ấy ? với cây đàn ghita vâng chính cây đàn buổi nhập học cậu ta mang từ xa xôi đến, Huyền vừa đàn vừa hát
Chẳng cần nói bạn cũng hình dung được việc này thu hút được sự chú ý của cả khu kí túc xá nữ, nhưng nhân vật nữ chính nhất quyết không chịu xuống
Việc nhân vật nữ chính mãi không chịu xuất đầu lộ diện khiến cho khu nữ sinh càng nhộn nhạo hơn. Sau đó chấn động sang cả khu ký túc nam. Bác quản lý nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài, đến mức không xem được “Hoàn Châu cách cách” liền ngắt điện. Thế là số sinh viên vốn đang dùng máy tính lại chạy ra hành lang la hò, rất nhiều sinh viên quá khích bắt đầu đốt giấy đốt chăn, ném chai nước nóng, còn có người đổ đầy nước vào những thùng rác rồi ném từ trên tầng 6 xuống uỳnh uỳnh. Theo sự tính toán của tôi, cái thùng rác đựng đầy nước đó ước tính phải nặng đến cả tấn.
Bác quản lý càng thấy sợ hãi hơn, cho rằng có thiên thạch đâm trúng địa cầu liền hốt hoảng gọi 110. Sau khi lực lượng 110 đến trấn áp xong mọi hành động của đám sinh viên thì phát hiện ra đây chỉ là một vụ hiểu lầm. Đó là “hiệu ứng hồ điệp” điển hình, Hàn Huyền chính là chú bướm và chú ta bị đuổi vì tội danh “vỗ cánh” mở đầu cho hiệu ứng đó.
Lúc cậu ấy đi không có bạn bè đến tiễn, chỉ có tôi là người duy nhất. Tôi vẫn nhớ câu cuối cùng cậu ấy nói với tôi, thật sâu sắc và cũng rất ngông cuồng: “Có thể tôi vẫn thi lại vào trường ngày, khuấy động một cuộc bạo loạn lớn hơn nữa. Ý tưởng ban đầu là để phản đối cái thứ bánh bao cứng như đá của trường mình, các bước cụ thể tiếp theo là dẫn đầu đám anh em lấy bánh bao làm νũ кнí đập vỡ cửa kính căng tin”.
Tôi ra sức khích lệ cậu ấy thi vào lại vào trường này bởi tôi rất muốn thấy cảnh tượng hôm đó, nhưng vì tiền đồ của Huyền, tôi khuyên cậu ta nên đi du học ở Afghanistan , nơi đó khá thích hợp với tính cách của cậu ta.
Không lâu sau khi Hàn Huyền bị đuổi học, lại có một anh chàng sành điệu hơn chuyển đến phòng tôi, đó chính là Quý Ngân Xuyên.
Nói Quý Ngân Xuyên sành điệu hơn Hàn Huyền là do Hàn Huyền lúc đến nhập học còn mang theo ghi-ta, còn cậu Ngân Xuyên này, nghe nói đến ghi-ta cũng không mang, chỉ mang theo mình cái thẻ tín dụng.
Quý Ngân Xuyên vừa đến đã tạo được ấn tượng rất sâu sắc với tôi. Hôm đó là buổi hợp lớp với chủ đề: “Tôi có một ước mơ”, Ngân Xuyên bước lên bục, trịnh trọng nói: “Tôi có một ước mơ, đó là trở thành một chiến sỹ quân đội nhân dân Trung Hoa chống Nhật…”
Đến giờ tôi không thể nào nhớ được khuôn mặt của Ngân Xuyên lúc đó. Tốt nghiệp đã được 3 năm, điều chúng tôi tiếc nhất là chưa chụp chung với nhau kiểu ảnh nào ở trường. Sau buổi lẽ tốt nghiệp, Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi đã cùng nhau đi Bắc Kinh và biệt vô âm tín từ đó.
Năm đó tôi, Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi là những người bạn thân thiết nhất của nhau. Mặc dù tôi rất thân với Xuyên, nhưng trong con mắt của mọi người, Ngân Xuyên và Vũ Phi chỉ là bạn học bình thường.
Tôi quên chưa kể, rất lâu sau tôi mới biết cô bạn được Hàn Huyền xếp hoa tỏ tình đó chính là Ngô Vũ Phi.
Tôi đang trầm ngâm suy nghĩ về quá trình quen biết Quý Ngân Xuyên thì đột nhiên có ai đó phía sau lớn tiếng gọi tên tôi: “Trương Văn Lễ, Trương Văn Lễ!” khiến tôi suýt nữa thì hồn siêu phách lạc. Khó trách hồi xưa các cao thủ võ lâm khi luyện tuyệt thế thần công gì đó đều phải kiếm một nơi để ẩn mình, sau đó bế quan luyện công, bởi khi đang nhập tâm suy nghĩ một việc gì đó, đặc biệt là đang ngược dòng thời gian trở về quá khứ mà bị gọi giật giọng thì dễ khiến mình “tẩu hỏa nhập ma”.
Đợi đến khi hoàn hồn mới phát hiện ra một đồng nghiệp đang gọi tôi đi dự cuộc họp liên quan đến vụ nghỉ mồng 1 tháng 5. Công ty tuy trả tôi lương cao, nhưng thời gian bóc lột sức lao động của nhân viên cũng nhiều. Đợt quốc khánh năm ngoái, tôi đã bốc trúng thăm phải chịu khổ những 3 ngày, lần này không biết ai đen đủi lại bốc trúng đây. KenhTruyen24h.Com - Website đọc truyện số 1 !
Ngay cả quyển sổ thường dùng để ghi chép nội dung các cuộc họp tôi cũng không mang đi, tiện tay cầm theo quyển nhật ký đang đọc giở, tôi vội vàng bước vào phòng họp, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, không màng quan tâm bên trên mọi người đang nói gì – toàn là những lời sáo rỗng. Ông sếp của tôi trình độ không cao, khả năng nói nhiều so với mẹ tôi cũng phải một chín một mười. Hơn thế, tiếng phổ thông của ông ta không thể bằng mẹ tôi. Ông ấy là người miền Nam , không phân biệt được rõ f và h, “phần mềm phát triển” thường nói nhầm thành “phần mềm hát triển”. Nhưng lúc đó tôi hay cười thầm trong bụng.
Không biết giám đốc đã đứng độc thoại mất bao lâu, sau đó ông ta nói một câu gì đó mà cả phòng họp xì xầm tiếng phản đối, tôi ngẩng đầu lên, quay sang hỏi người bên cạnh.
“Sao thế?”
“Kế hoạch trực ban đợt mồng 1 tháng 5 này thay đổi rồi, lại phải bốc thăm” – cậu đồng nghiệp ngồi cạnh nói với giọng bất bình.
Lúc đó tôi thấy “tẩu hỏa nhập ma” thật rồi. Căn cứ vào đâu chứ? Đợt quốc khánh mồng 1 tháng 10 năm ngoái tôi đã trực ban rồi mà. Cũng may tôi là người lý trí, tôi tính toán thấy trong phòng họp có hơn 10 người, cũng chưa chắc đã đến lượt tôi.
Tiếp đó giám đốc tuyên bố quy tắc, mỗi ca trực là 3 ngày rưỡi, trưa mồng 4 tháng 5 giao ban lần thứ nhất, tiền lương trực ban tính gấp 3 lần ngày thường, tức là 500 tệ một ngày.
Sau đó, các đồng nghiệp lần lượt lên bắt thăm, người bốc trúng thì mặt mày nhăn nhó, người không bốc trúng thì vui mừng phấn khởi. Tôi cứ cảm thấy bất an trong lòng. Tôi hay có cảm giác này – càng kỳ vọng vào một việc gì đó thì càng dễ hụt hẫng.
Quả đúng như vậy. Hồi nhỏ cứ đến Tết, bác hay mua cho tôi rất nhiều pháo bông, pháo hoa. Tôi háo hức đến mức thấy ngày dài tựa năm, thật khó chờ đợi đến ngày giao thừa. Bố không cho xuống sân chơi, tôi chỉ có thể nhìn qua cửa kính xem lũ bạn nhỏ đang nô đùa vui vẻ dưới sân. Tôi đành phải tưởng tượng mình đang chơi với các bạn, và là một thành viên trong nhóm của họ thì mới thấy vui lên được. Trí tưởng tượng của tôi cũng phát triển nhanh chóng kể từ lúc đó.
Khi lớn lên có quá nhiều việc khiến tôi thất vọng. Từ trung học lên đại học, cuộc sống cứ mờ nhạt trôi qua, khiến nhiều khi tôi hoài nghi những cảnh sống hồn nhiên vui vẻ dưới mái nhà trường trong các bộ phim chỉ là hư cấu, bởi thế, tôi rất trầm lặng, không dám có mộng tưởng gì cho cuộc sống.
Hôm nay cũng vậy, tôi vừa lên bục đã có dự cảm không lành. Bởi tôi mong bóc phải thăm “không trực ban”, mà càng kỳ vọng thì càng lo lắng.
Sau một hồi tự trấn an, tôi mở lá thăm của mình và thực sự choáng váng khi thấy trên đó hai chữ “trực ban”. Sau đó hình như giám đốc đã vỗ vai tôi nói: “Chàng trai trẻ, hãy tận dụng tốt thời gian này để hát triển hệ thống nhé” – Ông ấy lại nói nhầm f với h. Nhưng lần này tôi không thể nào cười nổi nữa rồi.
Phải mất một lúc tôi mới bình tĩnh trở lại. Sau cuộc họp, tôi lấy hết dũng khí gõ cửa bước vào phòng giám đốc, không một chút vòng vo, tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Giám đốc Ngưu, đợt quốc khánh năm ngoái tôi đã phải trực ban rồi, mồng 1 tháng 5 năm nay có thể điều chỉnh một chút được không?”
Mỗi lúc gọi giám đốc Ngưu, tôi lại nhớ lại hồi tốt nghiệp, tổ trưởng tổ thiết kế cho buổi lễ tốt nghiệp cũng họ Ngưu, lúc đầu chúng tôi học theo cách gọi của cảnh sát Hồng Kông, gọi là “Đội Ngưu”, sau thấy không thú vị lắm, Quý Ngân Xuyên nói dùng đầu chỉ người cũng hay, thế là phiên bản cuối cùng “Ngưu thủ - Đầu Trâu” đã được ra đời. Người đội trưởng đó là một cô gái nhưng vẫn bị chúng tôi chọc giận nhiều phen, thật đúng là “Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”.
Bởi thế, sau khi vào công ty, mỗi lần miệng gọi “giám đốc Ngưu” kỳ thực tôi đang thầm gọi ông ấy là “Ngưu thủ”
Vị “Ngưu thủ” của công ty thuộc thành phần doanh nhân có học vấn cao, hơn thế lại sợ người khác không biết mình là người có học vấn, nên trong phòng trên tường trên bàn đều bày la liệt các giải thưởng và những tấm ảnh chụp ở cổng các trường đại học danh giá nhất cả nước.
Ông ấy ngồi bên chiếc bàn làm việc thật lớn, khua tay nói: “Cậu Trương đừng vội, ngồi xuống rồi từ từ ta nói chuyện”.
Tôi ngồi xuống, nhưng chẳng kịp từ từ nói, giám đốc đã bắt đầu một tràng diễn thuyết, nói về sự cống hiến, nói đến lý tưởng, đến tác phong cần cù phấn đấu.
Nửa tiếng sau, tôi thở dài một tiếng, ông liếc nhìn tôi rồi lại nói tiếp:
“Tinh thần cống hiến là một trong những nét văn hóa doanh nghiệp quan trọng nhất của công ty chúng ta. Cậu xem, một nhân viên đến tinh thần cống hiến tối thiểu còn không có thì công ty tuyển dụng người đó làm gì?”
“Ừm…”
“Thanh niên các cậu cần phải được rèn luyện nhiều”
“Vâng, đúng là cần phải rèn luyện thưa giám đốc Ngưu”.
“Cậu Trương, cậu tốt nghiệp đã được 3 năm, tôi cũng nhận thấy cậu là một người trung thực chăm chỉ, làm việc cẩn thận, nhất định sẽ đạt được thành tích tốt, tôi rất tin tưởng cậu”.
“Vâng, thưa giám đốc Ngưu”.

“Còn việc gì nữa không?”
“Giám đốc Ngưu, vậy có phải việc trực ban của tôi…”
Tôi chưa nói xong câu đã bị giám đốc ngắt lời, ông lại bắt đầu nói về lý tưởng, về nhân sinh, một vòng tuần hoàn sinh tử…
Vòng vo cả tiếng đồng hồ, tôi thấy chóng mặt, lững thững bước ra khỏi phòng giám đốc. Vừa ra khỏi cửa, tôi choáng váng không nhớ câu cuối cùng tôi nói là “Tạm biệt, giám đốc Ngưu” hay “Tạm biệt, Ngưu thủ” nữa.
Thế nhưng, qua phân tích, cuối cùng từ trong tràng diễn văn dài hàng vạn từ của giám đốc, tôi cũng rút ra được một câu có ích: “Chỉ cần tìm được người đồng ý thay ca cho cậu là được”.
Ngay lập tức tôi nhẩm tính xem liệu người nào có thể đổi ca cho tôi đây. Trong công ty này tôi chưa có người bạn nào khá thân thiết cả, bởi họ không thích kết bạn với người ít nói như tôi, tôi không thuộc bất cứ nhóm nào của họ, cũng không màng tham gia vào các cuộc đấu đá của họ.
Nghĩ đi nghĩ lại, xem ra chỉ có cô đồng nghiệp hay đưa thư cho tôi là còn khá thân. Mỗi lần Vũ Phi gửi quà cho tôi từ những bức ảnh phong cảnh các miền trên cả nước gửi kèm trong phong thư, lá phong ở Bắc Kinh, bộ sưu tập những chú bướm khô ở Vân Nam hay tem thư… tôi đều thiện chí cho cô ấy hết.
Cô ấy cũng đang thấy chán vì bốc phải thăm “trực ban”, ngay sau ca của tôi, tức là 3 ngày mùng 4,5,6 tháng 5. Tôi vừa đi tìm đề nghị đổi ca, cô ấy đồng ý ngay, nhưng cũng đưa ra điều kiện tôi trực 4 ngày, cô ấy trực 3 ngày thì mới chịu đổi cho tôi.
Thật đúng là, 3 ngày rưỡi trước 3 ngày rưỡi sau đều không phải là 3 ngày rưỡi sao?
Xử lý xong vụ trực ban, mấy ngày tiếp theo hôm nào tôi cũng nói chuyện điện thoại với cô gái ghế số 24 hàng 7. Có hôm hết giờ làm, chúng tôi cùng đi xem phim. Những lúc đó, tôi không dám thể hiện khả năng tiên đoán như thần nữa. Mỗi lần cô ấy hỏi “Về sau thế nào, tiếp đó ra sao?”, tôi đều lắc đầu không nói, bắt chước kiểu đứa trẻ bại liệt.
Đến chiều 30 tháng 4, tôi đến hãng Chinamobile nạp đủ tiền di động rồi gọi điện báo cho mẹ dịp mồng 1 tháng 5 này lại phải trực ban, sẽ ngủ lại công ty không về nhà, nếu có việc gì thì gọi di động cho tôi.
Ngay lập tức hai mẹ con cùng ca thán về công ty tư bản chủ nghĩa này. Mỗi lần mẹ than phiền một câu đại loại như “bóc lột người”, tôi liền hưởng ứng
“Đúng thế, đúng thế”.
“Có còn là chủ nghĩa xã hội nữa không đây?”
Tôi lại nói: “Đúng vậy, đúng vậy”.
Chỉ trích một hồi mẹ tôi cũng thấy mệt, bà tỏ ra quan tâm đến tôi, dặn tôi phải tự lo cho bản thân.
“Vâng, vâng. À đúng rồi, mẹ ơi, ngày mồng 4 là sinh nhật mẹ rồi, ngày thanh niên mồng 4 tháng 5 con sẽ về dự bữa tiệc sinh nhật của mẹ nhé”.
Ngày thanh niên mồng 4 tháng 5 trùng vào ngày sinh nhật mẹ tôi, tôi nghĩ mẹ có thể giữ được nét thanh xuân trẻ trung như vậy cũng vì lý do này.
Qua điện thoại tôi cũng nghe thấy giọng mẹ phấn khích: “Còn trẻ trung gì nữa, lại già thêm một tuổi rồi”.
“Không mẹ ơi, trong tim con mẹ mãi mãi tuổi 18 mà” – Tôi nói thêm một câu làm mẹ càng vui hơn.
Nhưng vui mấy mẹ vẫn không mất tính cảnh giác thời cách mạng, lạnh lùng chỉ ra lỗi sai của tôi: “Thằng ngốc này, con sao biết lúc mẹ 18 tuổi thế nào chứ?”
Tôi thấy lạ, bộ óc con người dùng làm gì chứ? Không phải là để tưởng tượng sao? Mẹ thật là…
Cứ thế tôi lại một lần nữa nói dối đầy thiện chí với người mẹ tốt bụng của tôi. Cuối giờ chiều 30 tháng 4, tôi đã lên chuyến tàu K11 đi về miền Tây.
Tôi mua vé giường nằm ở tầng dưới. Vừa vào toa, tôi nằm trên giường lặng ngắm ánh nắng buổi chiều tà hiu hắt bên khung cửa sổ.
Tất cả không khác mấy so với hôm bố mẹ đưa tôi đi Vũ Hán mấy năm trước, chỉ khác là lần này không biết xuống tàu tôi còn được thấy tấm bảng đón tân sinh viên của “Đại học quốc lập Vũ Hán” nữa không? Có còn tâm trạng vừa háo hức vừa sợ sệt khi lần đầu bước chân vào ngôi trường đó không?
Lòng chợt thấy buồn buồn…
Mấy người ở giường giữa và giường trên đang rủ nhau đánh bài, họ trưng dụng luôn chiếc giường của tôi. Tôi chẳng nói gì, lẳng lặng trèo lên giường trên ngủ. Thực ra ở bên trên rất bất tiện, hơn thế lại chật hẹp. Nhưng dù sao như thế này vẫn yên tĩnh hơn, chứ nếu ở giường dưới thì bị họ ép bẹp mất rồi.
Ánh mặt trời dần tắt để lại đoàn tàu mải miết theo sau về miền Tây xa xôi, đi qua vài ngọn núi và con sông, màn đêm đen dày đặc đã buông xuống.
Cổ xe lửa xình xịch như cỗ máy thời gian đưa tôi trở về chuyến tàu của đợt du lịch cuối khóa. Đó cũng là một đêm 30 tháng 4, là một trong hai lần hành động cấp 5 sao thời đại học của chúng tôi.

Bước vào những ngày đầu hạ năm 2001 cũng là thời điểm chúng tôi chuẩn bị tốt nghiệp. Dịp cuối hè là mùa du lịch của những sinh viên mới tốt nghiệp như chúng tôi.
Lúc này chúng tôi đều hiểu được câu nói của một anh khóa trên tốt nghiệp năm trước đó: “Tháng cuối cùng còn ở trường, hãy làm những việc từng muốn mà không dám làm”.
Mấy tháng nay, có một em khóa dưới nói các anh chị khóa 97 giống như Quốc dân đảng di tản khỏi đại lục làm đủ mọi thứ xấu xa. Nghĩ lại thì cũng đúng: đá bóng, uống rượu chưa là gì, có người còn hét to khẩu hiệu của chủ nghĩa đế quốc “đốt hết tất cả những thứ gì không mang đi được”. Những đêm trời quang gió mát, chúng tôi tụ tập trên bãi cỏ đốt sách đốt chăn, một vài người cao hứng vây quanh đống lửa ngâm thơ, có người ngẩng đầu lên trời cao kêu tên cô bạn mình đang theo đuổi, cũng có vài người cá biệt cao giọng hát vang.
Lúc đó, sân trường như trở lại hồi tập quân sự, cứ đến tối khắp nơi râm ran các ca khúc cách mạng. Có một bài thậm chí được coi là kinh điển, nhắc đến đủ cảnh đẹp điển hình của đại học Vũ Hán như vườn đào, vườn phong, vườn mai và hồ băng.
Bài hát đó do chính tôi viết lời, anh chàng đẹp trai Quý Ngân Xuyên đàn và Ngô Vũ Phi phối nhạc:
Hương hoa trong vườn đào, nghe tôi đến hát ca, hát…a…ca.
Đến vùng núi Lô Gia, núi Lô Gia một nơi tuyệt đẹp
Đến vùng phong cảnh đẹp
Nơi nơi là khủng long, khắp nơi đầy lang sói…
Núi Lô Gia năm xưa đều là núi hoang không một bóng người.
Núi Lô Gia ngày nay đã khác trước.
Núi Lô Gia của hôm nay đã đổi thay,
Không còn như xưa, nơi đây là tiểu thiên đường của Vũ Hán.
Không còn như xưa, nơi đây đã trở thành tiểu thiên đường của Vũ Hán.
Không thể phủ nhận rằng lời ca tôi viết rất xuôi tai, hợp với trào lưu. Hơn thế tôi phát hiện rằng bài hát lúc đó rất hay, ít ra thì còn hay hơn mấy bài kiểu như “Nhị côn khúc” bây giờ.
Thực ra ba đứa chúng tôi cũng không đến nỗi quá khùng, nhưng nhìn đám bạn quá khích, bọn tôi lại thấy sốt sắng không yên.
Đúng lúc đó, anh chàng Quý Ngân Xuyên văn hay chữ tốt lại sáng tác một câu đậm chất thi ca: “Nếu cuộc sống lừa dối bạn, nói nó là Coca-cola, nhưng thực ra chỉ là nước lọc, bạn cũng phải học cách tự mình thêm đường vào đó”.
Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định lần này thứ đường cho vào cốc nước lọc đó là một chuyến đi chơi Tô Châu – Hàng Châu.
Sau khi bí mật lên kế hoạnh, chỉ trỏ hồi lâu bên bản đồ, cùng tranh luận gay gắt, cuối cùng chúng tôi mới xác định được lộ trình hợp lý: Vũ Hán – Nam Kinh – Tô Châu – Hàng Châu – Vũ Hán.
Lẽ ra họ còn cãi nhau muốn đi Thượng Hải nhưng ngay lập tức đã bị tôi gạt phăng. Chương trình đợt này phải giấu kín không cho gia đình biết, vừa rồi bố mẹ gọi về nhà tôi đã “kháng chỉ” không nghe theo, nếu lại bị mẹ phát hiện tung tích của tôi ở một xó xỉnh nào đó ở Thượng Hải, xem ra tôi sẽ khó bề yên thân.
Vì sự an toàn của tôi, hai người họ không còn cách nào phản đối.
Sau khi mua được vé và đồ ăn mang đi đường, chúng tôi hào hứng khởi hành chuyến đi. Lần đó cũng vào tối 30 tháng 4, cả ba vô cùng háo hức, đặc biệt là tôi, một đứa từ nhỏ đến lớn chưa được nếm vị của chuyến du xuân nào, cuối cùng cũng đến ngày được đền bù. Tuy thế tôi cũng khéo giả vờ, vẫn tỏ vẻ lạnh lùng như những người Eskimo sống ở vùng Bắc cực. Ngô Vũ Phi nói, nếu tôi là con gái, thử vai Diệt Tuyệt sư thái chắc không cần hóa trang.
Vừa lên tàu, Vũ Phi đã nhanh chân chiếm chỗ ở giữa. Cô ấy sao lại không nhanh được cơ chứ? Vừa ra khỏi cổng trường Vũ Phi lại đòi hỏi quyền lợi, rằng cô ấy là con gái, chúng tôi là con trai, bởi thế tất cả hành lý là do chúng tôi xách.
Quý Ngân Xuyên càu nhàu một câu: “Ngô Vũ Phi đừng có bắt cá hai tay như vậy chứ. Hai anh chàng đẹp trai nhất khoa đã bị mình cậu độc chiếm rồi, thật là xấu xa, giống mấy người cặp bộ cặp bịch vậy…”
Chưa nói dứt lời, Xuyên đặt vội hành lý xuống đất rồi tháo chạy, nhưng vẫn bị Vũ Phi đuổi theo suốt bốn toa tàu.
Tôi luôn có ý nghĩ Quý Ngân Xuyên và Ngô Vũ Phi là một đôi trời sinh, nhưng không hiểu sao hai người họ mãi không chịu bộc bạch. Có một đêm nằm tâm sự, tôi đã nói ra điều thắc mắc đó với Ngân Xuyên. Trong bóng tối, hai đôi mắt nhìn nhau hồi lâu, rồi cậu ấy hỏi tôi: “Cậu đã học toán trung học chưa?”
“Xí, đương nhiên là học rồi. Tớ còn từng giành giải nhất Olympic nữa đấy”.
Quý Ngân Xuyên tiếp tục trầm ngâm: “Cậu không thấy hình tam giác khá ổ định sao?”
Lúc đó tôi chỉ biết nhắm mắt hình dung ra những hình khối sinh động để thể hiện sự khâm phục cậu ta.
Thế nhưng, phải công nhận kết luận của cậu ấy rất đúng, trong bốn năm đại học, chúng tôi đã chứng kiến bao đôi hợp rồi tan, chỉ có hình tam giác là ba đứa chúng tôi đến tận khi tốt nghiệp vẫn giữ được mối quan hệ gắn bó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc