Ai Nói Tôi Kết Hôn - Chương 28

Tác giả: Thương Tố Hoa

Ai Nói Tôi Đã Kết Hôn?
Lâm Thiến ngồi ở trên ghế trị liệu giật mình tỉnh lại. Bác sĩ Trương – bác sĩ đặc biệt điều trị cho cô bị buộc phải dừng lại tiến trình điều trị, ân cần hỏi: “Sao thế?”
Đôi mắt Lâm Thiến trống rỗng nhìn trần nhà, hồi lâu mới phục hồi tinh thần. Cô nở một nụ cười lạnh với bác sĩ, tiếng cười trong bóng đêm có vẻ dị thường âm trầm: “Tôi hình như Gi*t người.”
Bác sĩ vội vàng che miệng của cô lại: “Không phải, yên tâm, cô chỉ nằm ác mộng. Ngủ dậy liền quên đi. Cô nằm xuống đi, tôi giúp cô.”
Lâm Thiến nghe lời nằm xuống nhưng cô không dám nhắm mắt lại. Bởi vì vừa nhắm mắt cô có thể nhìn thấy một mảng máu phóng lên trời. Máu tươi kia tưới vào xe của cô, trước mắt cô chỉ có một màu đỏ - màu đỏ của máu.
Bác sĩ cực kì bất đắc dĩ. Mấy năm nay trị liệu cho Lâm Thiến, càng ngày hắn phát hiện kết quả trị liệu càng kém. Tuy sự biến động tinh thần không lớn nhưng tinh thần của cô càng ngày càng xấu đi. Bác sĩ hoài nghi cái loại điên cuồng tiềm tàng trong thân thể này sớm hay muộn cũng sẽ cắn nuốt lấy lý trí của cô. Cô có thể làm ra cái loại hành động điên rồ gì thì thật khó có thể tưởng tượng.
Lâm Thiến bỗng nhiên đưa ánh mắt hướng tới bác sĩ, dùng một loại ánh mắt cực kì khát vọng nhìn hắn: “Cho tôi cái kia, liền đi.”
Bác sĩ chấn kinh: nếu tái nghiệm lần hai liền khó mà bỏ được, cô...
*********
Lúc Hàn Duệ nhận được điện thoại, anh còn đang cho Hữu Hữu ăn điểm tâm. Tay anh ᴆụng lật bát cháo hải sản. Cháo dính vào cổ tay áo của anh, còn Hữu Hữu thì hô lên một tiếng. Anh quay đầu liếc Hữu Hữu một cái, không nói lời nào ôm bé đi ra cửa.
Hữu Hữu khẩn trương hỏi anh có chuyện gì nhưng bộ dáng anh vẫn trầm mặc làm hại trái tim Hữu Hữu căng lên.
Lúc ngồi trên xe, Hữu Hữu vẫn không ngừng ở phía sau hô to: “Ba! Ba! Chậm một tí, hù ૮ɦếƭ Hữu Hữu rồi.” Tiếng kêu sợ hãi làm cho Hàn Duệ tỉnh táo lại, anh cuống quít phanh xe, rồi đi chậm lại.
Anh nhìn đường phố đông đúc, thở phào nhẹ nhõm: chưa nhìn thấy cô, không khéo thì mình và con lại xảy ra chuyện.
Khoảng cách vài km ngắn ngủi mà anh đi vô cùng gian khổ, đầy sợ hãi cùng lo lắng, suy đoán... con bà nó, cả đời này anh chưa từng thất kinh tới như vậy. Anh lo lắng, nếu Tả Tư Ninh xảy ra chuyện, anh và con phải làm sao bây giờ? Cô nếu mà thật dám bỏ lại anh và con, anh có thể đuổi tới địa ngục bắt cô trở về sao?
Anh cơ hồ vô tri vô giác ôm con xuống xe, tiến vào bệnh viện, hỏi rõ phòng bệnh sau đó vội vàng chạy qua. Lúc đứng ở ngoài phòng bệnh, anh do dự, ngừng lại một cái.
Hữu Hữu sờ sờ cái mũi, thấp giọng nói: “Ba, đừng sợ, làm sao vậy?”
Hàn Duệ sững sờ một chút, đứa nhỏ nhìn thấy mình sợ hãi sao? Anh cười cười với bé một cái: “Không có việc gì, chúng ta đi xem mẹ.” Nói xong liền mở cửa.
Lúc phòng bệnh mở ra, anh nhìn thấy Tả Tư Ninh nằm ở trên giường, trên người cắm bình truyền, đầu quấn băng, tay cũng bị băng bó nhưng không phải dùng bình oxy. Anh thở một hơi dài, tình hình này có lẽ là không quá nghiêm trọng đi.
Đứa nhỏ vặn vẹo trong lòng anh, anh để bé xuống đất. Hữu Hữu chạy đến bên giường, lấy tay lắc lắc thân thể của Tả Tư Ninh, nhỏ giọng hô: “Mẹ, mẹ! Mẹ sinh bệnh sao? Mẹ mở mắt nhìn Hữu Hữu và ba có được không?”
Hàn Duệ đứng một hồi rồi ra cửa tìm bác sĩ. Chưa có ra khỏi cửa liền nhìn thấy một đống áo blouse trắng chạy tới phòng giải phẫu, vẻ mặt rất khẩn trương. Lúc giường bệnh đi ngang qua anh, anh nhìn thoáng qua nhận ra đó là Phương Mạn Lâm. Hai người bọn họ đều bị đưa tới bệnh viện sao? Nhưng thương thế của Mạn Lâm xem ra là quá nặng.
Hàn Duệ áp chế nghi hoặc, đi tới văn phòng bác sĩ, hỏi thăm tình hình của Tả Tư Ninh. Bác sĩ nói não của cô chỉ bị chấn động nhẹ, cộng thêm kinh hách quá độ nên có thể bị bất tỉnh một lát. Sau khi cô tỉnh lại thì sẽ làm kiểm tra lại lần nữa, nếu không phát hiện dị thường liền có thể xuất viện.
Lần thứ hai trở lại phòng bệnh, chỉ thấy Tả Tư Ninh đã thức dậy.Cô ôm con, sắc mặt đờ đẫn, khi thấy Hàn Duệ là lúc cô nhúc nhích môi, âm thanh nghẹn ngào: “Có thấy chị Mạn Lâm không?” Trong tiếng khóc của cô có run rẩy.
Hàn Duệ tới gần, ôm lấy cô, giọng nói trầm ổn có lực: “Cô ấy đang ở phòng giải phẫu. Anh sẽ theo vào. Nếu có tin tức liền báo cho em. Đúng rồi, cô ấy có người nhà hay bạn bè gì không? Giải phẫu xong phải có người đến chiếu cố cô ấy.”
Tả Tư Ninh lắc đầu, Mạn Lâm làm gì có bạn bè nào, người bạn duy nhất của cô ấy chính là mình.
Cô bỗng nhiên đẩy con ra, rút ống truyền, muốn xuống giường.
Hàn Duệ khẩn trương bắt lấy tay cô, quát lớn: “Em làm gì? Nằm yên ở trên giường!”
Tả Tư Ninh thất thần nhìn anh: “Làm sao em có thể nằm được! Làm sao em có thể an tâm nằm! Cô ấy bị đâm thay em a!” Nói xong lời cuối cùng cô kêu lên sợ hãi. Trước mắt cô lại quay trở về cái giây phút đó. Lúc đó ánh đèn chui vào mắt, cô nhìn thấy chiếc xe lao tới mình, không cho cô cơ hội để phản ứng nào. Mà cũng trong một giây kia, Mạn Lâm xông tới, đẩy mình ngã xuống.
Lúc té lăn trên mặt đất, Tả Tư Ninh nhìn thân thể Mạn Lâm bị đánh bay ra rất xa. Tả Tư Ninh bò đến bên người Mạn Lâm, thấy cô ấy ngã trong vũng máu. Cô ấy cứ nằm yên lặng như vậy không rên một tiếng. Một giây trước, Tả Tư Ninh còn náo loạn với cô, một giây sau cô nằm gục trên mặt đất. Tới cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Duệ ôm con và Tả Tư Ninh, nghe lời nói của Tả Tư Ninh anh có cảm nhận khác. Chiếc xe kia rõ ràng là nhằm vào Tả Tư Ninh, tới cùng là ai hận cô đến như vậy? Hai mắt anh nheo lại, nghĩ đến một người. Đây rất giống việc làm điên cuồng của cô ta.
**************************************************
Một đêm này Lan Tả ngủ không được an ổn. Sáng sớm tinh mơ lại làm vỡ chén, đang mắng chửi thì có tiếng điện thoại vang lên, là thám tử tư cô nhờ cậy.
Người nọ cực kì cảm khái: “Lan Tả, con gái của cô rốt cục cũng đã tra được mặt mũi rồi.”
Tay Lan Tả run lên, mảnh vỡ cứa vào tay cô. Cô cầm điện thoại hồi lâu nói không ra lời, nhìn từng giọt máu rơi xuống đất, có có chút nghi hoặc hỏi: “Thật không? Anh không gạt tôi chứ?”
Người nọ nở nụ cười: “Tra xét nhiều năm như vậy, hao phí nhiều tài lực vật lực như vậy, thật sự là đã tìm được rồi. Lan Tả, chúc mừng cô...”
Lan Tả là một người rất tốt, người bình thường tối đa chỉ có thể chờ một, hai năm liền buông tay. Cô thuê thám thử đã hơn mười năm, chưa bao giờ buông tay, chấp nhận chờ đợi, thật sự là một người khó có được.
Cúp điện thoại, Lan Tả không băng bó tay mà lấy chìa khóa đi ra cửa. Trong điện thoại người thám tử đưa cho cô một cái địa chỉ. Cô nhìn qua thì thấy có phần quen thuộc nhưng đầu óc cô hiện giờ đang hỗn loạn, làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy.
Lái xe, nghe nhạc, bỗng nhiên cô vừa khóc vừa cười: rốt cục cũng tìm được rồi sao.
**************************************************
Lúc Hàn Duệ đỡ Tả Tư Ninh qua phòng giải phẫu gặp được một người. Đó một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. Ông ta hình như là còn say rượu, quần áo nhàu nhĩ không tương xứng cùng với một bộ tóc bóng nhoáng. Khi ông ta nhìn thấy Tả Tư Ninh và Hàn Duệ liền nhíu mày nghi hoặc: “Các người là người nào của Mạn Lâm?”
Tả Tư Ninh nhìn thấy ông ta bỗng nhiên nổi giận, phát cuồng lên nắm lấy cổ áo ông ta đánh đấm, miệng rống: “Cũng tại ông, nếu không phải ông tới tìm chị Mạn Lâm thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Cô ấy làm sao bị xe ᴆụng, cô ấy làm sao có thể...”
Hàn Duệ bắt lấy đôi tay cô nhưng cô không ngừng lấy chân đá người. Một khắc kia cô hận người đàn ông mở ngân hàng, nhưng cô hận chính bản thân mình nhất. Nếu lúc đó mình không nháo Mạn Lâm, nghe Mạn Lâm cho lái xe tới đón thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Nhìn Tả Tư Ninh bất an suy sụp, Hàn Duệ nắm lấy tay Tả Tư Ninh, quay đầu cô, để cô nhìn vào mình: “Nghe, hiện tại trọng yếu nhất là kết quả giải phẫu của Mạn Lâm. Cái dạng này của em nếu để cho Mạn Lâm biết hẳn sẽ đau lòng.”
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia vẫn ngồi yên tĩnh. Ánh mắt của ông rơi vào cái đèn phía trên phòng giải phẫu. Giờ khắc này ông suy nghĩ cảm giác của mình đối với Mạn Lâm. Lúc gặp cô lần đầu là ở bữa tiệc rượu. Người phụ này cực kì an tĩnh, thanh thuần, xinh đẹp. Ngay từ đầu ông cảm thấy thú vị nên đem cô đoạt tới, nhưng khi tới tay lại phát hiện cô không phức tạp như ông tưởng tượng. Cô không chủ động tranh thủ tình cảm, nhưng lại làm cho người ta nguyện ý vì cô tiêu tiền. Cô không lên tiếng, nhưng khi mình uống rượu lại mát xa huyệt Thái Dương cho mình.
Ông thích cảm giác nằm ở trên đùi của Mạn Lâm, có một loại an bình.
Đột nhiên trong lúc đó ông hình như nghĩ thông điều gì.
Không biết qua bao lâu, giải phẫu rốt cục cũng xong. Bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói cùng bọn họ: “Người bệnh tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng bởi vì va chạm quá độ, não bộ có máu bầm nên còn phải nằm viện quan sát. Người bệnh có thể tỉnh lại hay không là do ý chí của người bệnh...”
Mạn Lâm bị chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt, không cho phép thăm nom, được ngăn cách bằng thủy tinh. Tả Tư Ninh vẫn nhìn, ánh mắt càng nhìn càng lạnh. Cô bỗng nhiên trở về phòng bệnh, cởi đồ bệnh viện ra, mang theo mũ che băng gạc trên trán lại rồi đi ra cửa.
Hàn Duệ ngăn cô lại, giọng cường thế: “Trở về!”
Tả Tư Ninh hất tay anh ra, anh ôm lấy cô, Tả Tư Ninh hung hăng lấy gót giầy dẫm vào chân anh, một phen đủ ngoan độc nhưng Hàn Duệ vẫn không buông tay.
Anh hít một hơi: “Em muốn ra ngoài, có thể! Nhưng phải để anh đi cùng em.”
Mặt Tả Tư Ninh không chút thay đổi: “Đi cùng? Đừng hòng! Tôi muốn đi tìm người yêu cũ của anh liều mạng, anh bị kẹp ở giữa khó xử quá rồi.” Lúc cái xe kia lái đi cô nhìn thấy biển số xe, nếu cô nhớ không nhầm thì đó chính là xe của Lâm Thiến! Cái con đàn bà khốn nạn kia!
Hàn Duệ bế cô lên, không để ý đến nắm đấm của cô. Anh hạ quyết tâm để cho bác sĩ tiêm cho cô một mũi an thần. Ngồi ở bên giường, anh vuốt tóc Tả Tư Ninh, nhẹ giọng nói: “Hiện tại em cần phải nghỉ ngơi. Em có biết hay không em cũng chính là bệnh nhân. Kích động có hại cho sức khỏe của em. Ngủ một giấc đi, đem mọi chuyện giao cho anh. Anh sẽ đi tìm cô ta, nếu thật sự là do cô ta làm, anh sẽ không bỏ qua. Em nghĩ xem, nếu em ra khỏi bệnh viện ai sẽ chăm sóc Mạn Lâm?”
Nói xong, anh cũng không xác định Tư Ninh có nghe được hay không nhưng vẫn nhờ y tá nếu có chuyện gì liền báo ngay cho mình. Anh cũng đã gọi cho Hàn Trữ, nhờ hắn qua đây chiếu cố Tư Ninh cùng con trai. Làm xong những thứ này anh mới lái xe đi tìm Lâm Thiến.
******************************************************
Tôn Minh Huân nhận được thông báo là có người ở quá bar nhìn thấy Lâm Thiến, mà tình hình của cô không được tốt. Hắn liền quăng buổi chụp quảng cáo ra sau đầu rồi vụt chạy đi tìm Lâm Thiến.
Đến ghế lô ưa thích của cô tại quán bar, hắn quả nhiên phát hiện Lâm Thiến nhưng lại nhìn đến cảnh như vậy: trong ghế lô sương khói lượn lờ, Lâm Thiến núp ở trong góc nhỏ, quần áo xốc xếch. Bên cạnh là một tên đàn ông, tên kia ngã vào trên ghế salon, thân thể quay tới quay lui, sắp bổ nhào vào trên người Lâm Thiến. Tôn Minh Huân xông lên, đấm cho tên kia một cái rồi đẩy hắn ra chỗ khác, lạnh giọng quát: “Cút ngay đi!”
Tên đàn ông bị đánh nhặt quần áo rơi trên mặt đất rồi chạy đi. Dáng đi thất tha thất thểu, mũi không ngừng xụt xịt.
Ánh mắt khép hờ của Lâm Thiến rơi lên trên người Tôn Minh Huân: “Anh đã tới rồi sao, ngồi xuống. Muốn uống rượu hay là hút thuốc? Không, thuốc phiện không được lấy ra.” Cô giơ tay lên bình thuốc phiện, nắm lấy: “Bên trong đó có vật, anh không thể hút.”
Chợt thuốc phiện trên tay cô bị ςướק đi. Tôn Minh Huân dẫm nát chỗ thuốc phiện dưới chân, hận không thể hòa nát nó vào trong đất. Hắn bắt được tay của Lâm Thiến, vừa hận vừa đau lòng: “Em đã nói là sẽ không ᴆụng chạm thứ này rồi cơ mà? Sao lại bắt đầu lại? Em có biết không, thứ này không thể ᴆụng vào. Vừa ᴆụng vào liền sẽ nghiện, sẽ lấy mạng của em.”
Lâm Thiến cười đến mê ly: “Cái mạng thối nát của em thà không có còn hơn. Ha ha. Cái mạng thối nát này của em đã quá dài rồi.”
Tôn Minh Huân bế cô ra khỏi quán bar, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hàn Duệ. Vẻ mặt của anh thật bình tĩnh nhưng lại có chút ngoan độc.
Tôn Minh Huân xin anh tránh ra, có chuyện gì để sau hẵng nói.
Hàn Duệ liếc nhìn người đàn bà trong lòng hắn một cái - một cái nhìn đầy thù địch. Anh ngăn cản tay của Tôn Minh Huân, bắt lấy tay của Lâm Thiến, gằn từng chữ hỏi: “Có phải cô làm hay không?”
Lâm Thiến liếc mắt nhìn anh cười, không kiềm chế được cơn giận mà cười, thân thể cong vẹo: “Nếu phải thì sao? Không phải thì sao?”
Hàn Duệ giờ phút này hận không thể tát cho cô mấy bạt tay hoặc là trực tiếp đánh ૮ɦếƭ cô. Nhưng anh vẫn nhịn xuống, anh buông tay ra, nhìn Lâm Thiến ngã nhào xuống đất, nhìn Tôn Minh Huân nâng cô dậy. Anh nhìn từ trên cao xuống: “Tôi sẽ điều tra ra. Nếu thật là cô, nửa đời sau chuẩn bị ngồi ở trong tù đi. Cũng nói với ba của cô, nếu muốn bảo vệ cô, không quá ba ngày, hình tượng xí nghiệp Lâm thị bởi vì hai cha con các người mà xuống dốc không phanh.”
Hàn Duệ lái xe đi không một tia lưu luyến.
Ngồi dưới đất, Lâm Thiến bỗng nhiên khóc lên.
******************************************************
Lan Tả vẻ mặt mệt mỏi trở về, cô còn chưa kịp cất hành lý liền nghe nói Tả Tư Ninh xảy ra tai nạn xe cộ liền vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, lại nhìn thấy vài người lôi kéo không cho cô ra cửa. Hỏi ra mới biết là chuyện Hàn Duệ nhờ làm, bởi vì hiện tại, cảm xúc của cô cực kì kích động, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch.
Lan Tả níu lấy cô, lớn tiếng quát: “Nha đầu kia, sao lại cứ mù quáng lăn qua lăn lại như thế. Không nghĩ người khác sẽ lo lắng cho em sao?”
Lúc nhìn thấy Lan Tả, Tả Tư Ninh giống như nhìn thấy người thân. Cô ôm lấy Lan Tả, nước mắt không ngừng chảy xuống, âm thanh nghẹn ngào: “Lan Tả, chị Mạn Lâm bị xe ᴆụng. Chị ấy thay em bị xe ᴆụng. Em nên làm gì bây giờ?”
Lan Tả vỗ vào lưng cô, giọng nói nhu hòa: “Đứa nhỏ này, biết em không có chuyện gì chị rất mừng. Em có nghĩ tới không, nếu em xảy ra chuyện thì chị nên làm sao bây giờ?”
Tả Tư Ninh nghi hoặc nhìn cô lại thấy cô đang khóc. Lan Tả từ trước tới nay vẫn là một người phụ nữ mạnh mẽ, chưa bao giờ khóc, hiện tại làm sao vậy?
Lan Tả lấy mu bàn tay lau nước mắt, xấu hổ quay đầu đi: “Chị đã đưa nhiều tâm tư vào em, em còn chưa có hồi báo chị, làm sao có thể gặp chuyện không may. Đi! Mang chị đi xem Mạn Lâm.”
Lúc nắm tay Tả Tư Ninh, Lan Tả hi vọng thời gian có thể dừng lại ở một khắc này. Cô hi vọng có thể kéo tay con như vậy, nói cho con biết: “Con àh! Mẹ là mẹ của con.” Cô hồi tưởng lại lúc đi đến địa chỉ mà thám tử đưa cho cô, đến chỗ đó nói chuyện cùng cặp vợ chồng kia mới biết bọn họ là ba mẹ nuôi của Tả Tư Ninh. Cô bỗng thấy mình thật ngu ngốc, lúc Tả Tư Ninh vào công ty, có điền qua hồ sơ, cô nên biết ba mẹ nuôi của Tả Tư Ninh là ai. Đáng tiếc một khắc kia đầu óc của cô như bị chặn lại, không hề suy nghĩ kĩ.
Khó trách lần đầu tiên mình nghe Tư Ninh ca hát lại vô duyên vô cớ khóc lên, khó trách mình hết lần này đến lần khác dung túng tùy hứng của cô. Tuy tức giận cô nhưng chưa bao giờ muốn buông tay, coi cô giống như là con của mình vậy, không phải, cô chính là con của mình. Mấy năm nay, cô và con luôn sớm chiều ở chung vậy mà cô không biết đó chính là người mà mình tìm mười mấy năm.
Ông trời đối với mình rốt cục là thiện lương hay là tàn nhẫn?
Lúc xuất viện, Lan Tả hít một hơi thật sâu, cô đồng tình với Mạn Lâm. Cô bé này lựa chọn tàn nhẫn với chính mình bởi trên con đường sự nhiệp, dù không hài lòng cũng chỉ có thể ẩn nhẫn. Đó là con đường mà cô đã lựa chọn. Có ngàn vạn cái không nên giờ phút này lại nói không ra miệng. Chỉ hi vọng cô có thể sớm tỉnh lại, tìm được một người đàn ông thật lòng thật dạ yêu cô, che chở cho cô, để tuổi già của cô không cô đơn.
Để cho Lan Tả đau đầu còn có một đứa trẻ khác – Lâm Thiến. Bởi vì sớm rời nhà trốn đi cho nên ấn tượng của cô đối với đứa nhỏ này không sâu sắc nhưng Lan Tả ở đó vài năm, thật tâm coi cô như là con mình cho nên đứa nhỏ này vẫn có thể nhớ mình, gọi mình một tiếng cô. Đúng là ai có thể nghĩ đến, một người gọi cô là cô và một người gọi cô là mẹ lại có gút mắt như vậy? Thật sự là tạo hóa trêu người.
Lúc lái xe đến nhà họ Lâm, Lan Tả suy nghĩ nên dùng cái dạng gì tới đối mặt với người nhà họ Lâm. Mấy năm nay cô không quay trở lại nhà họ Lâm bởi vì nhà họ Lâm đối với cô mà nói không phải là một cái nhà, mà là một hồi ức thổng khổ: cô mất đi con, mà cũng mất đi người yêu. Cả đời hạnh phúc của cô bị hủy trong cái nhà này.
Lần thứ hai bước vào nhà họ Lâm, tâm tình cô lại vô cùng bình tĩnh. Không vì cái gì khác, mà là vì con gái. Cô nên an ủi anh của mình rồi hỏi anh cho rõ vì sao năm đó anh gạt mình, đưa đứa nhỏ đi?
******************************************************
Lúc Hàn Duệ về liền thấy thật cao hứng khi Tả Tư Ninh vẫn còn trong bệnh viện. Mà trong bệnh viện còn có cả Hàn Trữ. Hàn Duệ gật đầu cảm ơn anh trai.
Hàn Trữ cười rộ lên, lúc đi qua Hàn Duệ bỗng nhiên vỗ vai em trai một cái, thấp giọng nói: “Em có biết sinh nhật của đứa nhỏ kia không? Hỏi thử một chút đi, có lẽ sự việc rất có ý tứ.” Nói xong hắn không quay đầu lại, đi thẳng. Hắn phải về nhà một chuyến vì vừa rồi quản gia nhà họ Lâm có gọi điện thoại cho hắn, nói nhà họ Lâm đang rất loạn. Em gái thất tung nhiều năm của Lâm Chấn Hải trở về, muốn lộ ra ân oán gút mắt nhiều năm, hơn nữa Lâm Thiến lại hít thuốc phiện....
Hàn Trữ bỗng nhiên muốn biết cái vị kiều tiểu thư Lâm Tĩnh kia sẽ đối phó với chuyện này như thế nào.
Tuy bộ dáng anh trai cà lơ phất phơ nhưng mọi chuyện anh nói đều đáng tin đến thần kì. Lần trước là chuyện của Lâm Thiến, lần này a? Anh trai nói đứa nhỏ, chỉ Hữu Hữu sao? Sinh nhật Hữu Hữu lại có quan hệ gì?
Lúc tiến vào phòng bệnh, Tả Tư Ninh đang chỉnh lý nọ kia, còn đứa nhỏ đứng yên lặng canh cô, không ầm ĩ cũng không nháo.
Đứa nhỏ nhìn thấy Hàn Duệ đi vào lập tức chui vào lòng anh, dán ở lỗ tai anh nói: “Mẹ nói muốn đưa con đi sang nhà ông ngoại, bà ngoại. Hữu Hữu không muốn đi.”
Hàn Duệ xoa đầu đứa nhỏ, an ủi: “Hữu Hữu yên tâm, một nhà ba người chúng ta sẽ ở chung.”
Tả Tư Ninh xoay người, gật đầu khách khí với Hàn Duệ: “Phiền anh đưa hai người chúng tôi đến bến xe.”
Hàn Duệ ôm con không hề động đậy mà Hữu Hữu ôm chặt cổ của anh cũng không hề động.
Tả Tư Ninh liếc nhìn hai người bọn họ, mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: “Hữu Hữu, đi xuống!”
Hữu Hữu ôm chặt hơn nữa, lắc đầu như trống.
Hàn Duệ khuyên nhủ: “Đứa nhỏ không phải của một mình em, để cho anh bảo hộ hai người.”
Tả Tư Ninh không nói lời nào liền cầm tay đứa nhỏ, muốn kéo bé ra khỏi lòng Hàn Duệ. Cô dùng lực khá mạnh làm cho Hữu Hữu khóc rống lên: “Mẹ, mẹ, đau! Hữu Hữu đau!...”
Hàn Duệ lo lắng sẽ thương tổn đến đứa nhỏ nên buông tay ra. Nhưng ngay sau đó anh ôm chặt lấy cả hai mẹ con Tả Tư Ninh, âm thanh giận dữ: “Em mau tỉnh lại. Em cho là giao cho ba mẹ nuôi của em, bọn họ sẽ nuôi được sao? Tuổi tác bọn họ đã không nhỏ, hai người chiếu cố chính mình còn không được, sao lại có thể chiếu cố một đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi chơi? Mà em đã kiên trì nhiều năm như vậy, em đang sợ cái gì?”
Không thoát ra được, vậy thì đành buông bỏ chuyện vùng vẫy. Tả Tư Ninh rất muốn cười đáng tiếc cười không có nổi. Cô thất thần nhìn Hữu Hữu: “Tôi phát hiện tôi sai lầm rồi, mọi người bên cạnh tôi bởi vì tôi mà chịu thương tổn. Có lẽ năm đó tôi nên buông tha đứa nhỏ. Ít nhất thì hôm nay nó không phải theo tôi chịu khổ. Ít nhất nó không phải kêu tôi là chị trước mặt người ngoài. Lúc nó sinh bệnh tôi cũng không thể quang minh chính đại đến xem nó. Mỗi ngày nó đều bị nhốt trong nhà, một người chơi thơ thẩn, ngẩn người. Tôi thậm chí không biết làm sao để nó có thể đến trường, để nó có thể sống một cuộc sống bình thường... Tôi không xứng làm mẹ!”
Hữu Hữu do dự vươn tay, bàn tay nho nhỏ ôm lấy mặt cô, khóc thút thít nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc. Hữu Hữu yêu mẹ, Hữu Hữu muốn cùng ở một chỗ với mẹ cho nên mẹ đừng đưa Hữu Hữu đi có được không? Hữu Hữu sẽ thật ngoan, cực kì nghe lời.”
Hàn Duệ thở dài một hơi, anh bắt lấy tay Tư Ninh đặt lên иgự¢ của mình, mỉm cười: “Nơi này của anh vẫn có hận. Hận ba mẹ năm đó không để anh là Hàn Trữ ở lại bên người. Anh không sợ chịu khổ, bị đánh, ăn mặc đói rách… những thứ này đều kém hơn so với cô độc, không có ba mẹ, giống như mình là người dư thừa. Cho nên, em biết anh bội phục dũng khí của em biết bao nhiêu.”
Tả Tư Ninh nhắm mắt lại, lắc đầu, thấp giọng hỏi: “Tôi ngay cả ba của con trai mình là ai cũng không biết. Tôi là cái loại mẹ gì? Tôi có là gì?”
Bỗng nhiên nhớ tới lời Hàn Trữ, khóe miệng Hàn Duệ giật giật, anh thăm dò: “Nói cho anh biết sinh nhật của Hữu Hữu.”
Tả Tư Ninh ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi anh: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Hàn Duệ sốt ruột: “Em cứ nói sinh nhật của nó cho anh biết, cái khác anh sẽ giải thích cho em sau.”
“Mùng bẩy tháng tư năm mười hai.”
Âm thanh của Tả Tư Ninh vừa vang lên, đã thấy Hàn Duệ kéo đứa nhỏ, ôn nhu nói: “Hữu Hữu, lát nữa đi rút máu với ba được không? Không phải sợ, ba đi cùng con.”
Lúc Tả Tư Ninh còn chưa kịp phản ứng, Hàn Duệ đã mang đứa nhỏ ra ngoài. Một lớn, một nhỏ, bộ dáng tay trong tay không sợ hãi gì... bọn họ là cha con sao?
Tả Tư Ninh bị cách nghĩ này dọa sợ.
**********************************************************
Nhà họ Lâm quả thực đủ loạn. Lan Tả giằng co cùng Lâm Chấn Hải hơn hai giờ, mà Lâm Thiến cơ hồ là điên cuồng bởi vì người cô thân yêu của cô lại trở thành mẹ của Tả Tư Ninh. Bao nhiêu vớ vẩn cùng buồn cười, mà Hàn Trữ đến đây làm cho sự tình càng thêm gay gắt, hắn nói, Hữu Hữu là con trai của Hàn Duệ.
Lâm Thiến bỗng cảm thấy thế giới này quá điên cuồng, cô xông về phòng, lục tìm cây kim tiêm, liều lĩnh tiêm vào người chất này nọ. Cô chưa bao giờ có khát vọng muốn ૮ɦếƭ mãnh liệt đến như vậy. Cô khao khát ૮ɦếƭ ở trong ảo tưởng tốt đẹp, ૮ɦếƭ ở trong ảo ảnh hoà thuận, hòa hợp...
Lâm Tĩnh khóc không được, cô nghe bọn họ cãi nhau, cô nghe tiếng Lâm Thiến hét lên chói tai, cô nhìn Hàn Trữ đang đứng thờ ơ, thấp giọng hỏi: “Nói cho em biết giờ nên làm thế nào?”
Hàn Trữ cười cười: “Em nên tự hỏi chính mình.”
Giọng nói của Lâm Tĩnh rất thấp, coi như lẩm bẩm lầu bầu: “Em chưa bao giờ thấy qua cái bộ dạng này của Thiến Thiến, cũng không biết ba làm ra chuyện như vậy, còn có cô... Em vẫn cho rằng nhà họ Lâm ngạo nghễ lại không ngờ có nhiều bí mật mình không biết đến như vậy. Em cực kì ngu xuẩn đi?” Cô bỗng nhiên nở nụ cười: “Hàn Trữ, chúng ta ly hôn đi. Em thả anh đi, về sau đều sống mạnh khỏe.”
Nghe được câu nói chờ đợi đã nhiều năm, Hàn Trữ không cảm thấy thoải mái mà là nặng nề.
Trong lòng cảm thấy bị coi thường.
******************************************************
Hàn Duệ liên lạc bạn học cũ nghiệm chứng DNA của anh và Hữu Hữu. Lúc ra báo cáo, anh hẹn bạn ra gặp, không hỏi kết quả như thế nào đã đưa ra một tấm chi phiếu, khẩn thiết nói: “Nhất định phải là quan hệ cha con!”
Bạn học đẩy đẩy kính mắt, khinh bỉ nhìn anh một cái: “Vì đề phòng cậu làm như thế này nên tôi đã đưa kết quả cho vợ cậu. Nhưng chi phiếu, cậu đã đưa tôi cũng không phản đối.”
Nói xong hắn lấy tay định cầm lấy chi phiếu nhưng bị người hung hăng vỗ cho một cái. Hàn Duệ túm lấy chi phiếu, không nói gì chỉ nhìn hắn: “Mẹ nó, cậu đích thực không phải bạn của tôi.”
Nói xong đứng dậy đi tìm Tả Tư Ninh.
Người bạn xoa xoa tay, bĩu môi: “Con bà nói, tôi cũng không muốn có người bạn như cậu. Bất quá...” Hắn nhướng mày: “Vận khí của tiểu tử cậu không phải tốt một cách bình thường...”
Hàn Duệ đuổi tới bệnh viện, mấy ngày nay Tả Tư Ninh một mực ở phòng Mạn Lâm chiếu cố cô. Hữu Hữu cũng không đi vì phải chờ kết quả DNA. Lúc tới phòng bệnh, anh có điểm khẩn trương. Nếu Hữu Hữu không phải con của mình thì sự tình sẽ biến thành cái dạng gì?
Hít sâu một cái, bước vào phòng bệnh, nhìn thấy chỉ có Tả Tư Ninh, Phương Mạn Lâm đã đi nơi nào không biết. Hữu Hữu lại càng không thấy, Hàn Duệ sốt ruột, giọng nói cũng không bình tĩnh: “Con đâu rồi?”
Nói còn chưa xong, đã thấy Tả Tư Ninh chậm rãi đi tới phía anh, cười, không hề báo trước vung tay lên tát cho anh một cái, cuồng nộ nó: “Năm đó vì sao mạnh mẽ cưỡng gian tôi?”
Hàn Duệ sửng sốt, hơn mười giây sau mới nhếch lên khóe miệng, cười: “Hữu Hữu là con anh, đúng không?”
Anh vừa nói xong, từ phía sau liền truyền đến âm thanh ngọt ngào ngây thơ: “Ba!”
Xoay người, chỉ thấy Hữu Hữu đứng chống nạnh ở cửa, trợn mắt nhìn anh: “Sao năm đó ba lại khi dễ mẹ?”
Nhìn vợ và con, Hàn Duệ có một loại cảm giác, rằng cả đời này anh phải sống trong lời khiển trách của một lớn một nhỏ này rồi.
Bất quá, cảm giác này cũng không tồi.
Hàn Duệ ôm con và Tả Tư Ninh, nghe lời nói của Tả Tư Ninh anh có cảm nhận khác. Chiếc xe kia rõ ràng là nhằm vào Tả Tư Ninh, tới cùng là ai hận cô đến như vậy? Hai mắt anh nheo lại, nghĩ đến một người. Đây rất giống việc làm điên cuồng của cô ta.
**************************************************
Một đêm này Lan Tả ngủ không được an ổn. Sáng sớm tinh mơ lại làm vỡ chén, đang mắng chửi thì có tiếng điện thoại vang lên, là thám tử tư cô nhờ cậy.
Người nọ cực kì cảm khái: “Lan Tả, con gái của cô rốt cục cũng đã tra được mặt mũi rồi.”
Tay Lan Tả run lên, mảnh vỡ cứa vào tay cô. Cô cầm điện thoại hồi lâu nói không ra lời, nhìn từng giọt máu rơi xuống đất, có có chút nghi hoặc hỏi: “Thật không? Anh không gạt tôi chứ?”
Người nọ nở nụ cười: “Tra xét nhiều năm như vậy, hao phí nhiều tài lực vật lực như vậy, thật sự là đã tìm được rồi. Lan Tả, chúc mừng cô...”
Lan Tả là một người rất tốt, người bình thường tối đa chỉ có thể chờ một, hai năm liền buông tay. Cô thuê thám thử đã hơn mười năm, chưa bao giờ buông tay, chấp nhận chờ đợi, thật sự là một người khó có được.
Cúp điện thoại, Lan Tả không băng bó tay mà lấy chìa khóa đi ra cửa. Trong điện thoại người thám tử đưa cho cô một cái địa chỉ. Cô nhìn qua thì thấy có phần quen thuộc nhưng đầu óc cô hiện giờ đang hỗn loạn, làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy.
Lái xe, nghe nhạc, bỗng nhiên cô vừa khóc vừa cười: rốt cục cũng tìm được rồi sao.
**************************************************
Lúc Hàn Duệ đỡ Tả Tư Ninh qua phòng giải phẫu gặp được một người. Đó một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. Ông ta hình như là còn say rượu, quần áo nhàu nhĩ không tương xứng cùng với một bộ tóc bóng nhoáng. Khi ông ta nhìn thấy Tả Tư Ninh và Hàn Duệ liền nhíu mày nghi hoặc: “Các người là người nào của Mạn Lâm?”
Tả Tư Ninh nhìn thấy ông ta bỗng nhiên nổi giận, phát cuồng lên nắm lấy cổ áo ông ta đánh đấm, miệng rống: “Cũng tại ông, nếu không phải ông tới tìm chị Mạn Lâm thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Cô ấy làm sao bị xe ᴆụng, cô ấy làm sao có thể...”
Hàn Duệ bắt lấy đôi tay cô nhưng cô không ngừng lấy chân đá người. Một khắc kia cô hận người đàn ông mở ngân hàng, nhưng cô hận chính bản thân mình nhất. Nếu lúc đó mình không nháo Mạn Lâm, nghe Mạn Lâm cho lái xe tới đón thì đã không xảy ra chuyện như vậy.
Nhìn Tả Tư Ninh bất an suy sụp, Hàn Duệ nắm lấy tay Tả Tư Ninh, quay đầu cô, để cô nhìn vào mình: “Nghe, hiện tại trọng yếu nhất là kết quả giải phẫu của Mạn Lâm. Cái dạng này của em nếu để cho Mạn Lâm biết hẳn sẽ đau lòng.”
Người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia vẫn ngồi yên tĩnh. Ánh mắt của ông rơi vào cái đèn phía trên phòng giải phẫu. Giờ khắc này ông suy nghĩ cảm giác của mình đối với Mạn Lâm. Lúc gặp cô lần đầu là ở bữa tiệc rượu. Người phụ này cực kì an tĩnh, thanh thuần, xinh đẹp. Ngay từ đầu ông cảm thấy thú vị nên đem cô đoạt tới, nhưng khi tới tay lại phát hiện cô không phức tạp như ông tưởng tượng. Cô không chủ động tranh thủ tình cảm, nhưng lại làm cho người ta nguyện ý vì cô tiêu tiền. Cô không lên tiếng, nhưng khi mình uống rượu lại mát xa huyệt Thái Dương cho mình.
Ông thích cảm giác nằm ở trên đùi của Mạn Lâm, có một loại an bình.
Đột nhiên trong lúc đó ông hình như nghĩ thông điều gì.
Không biết qua bao lâu, giải phẫu rốt cục cũng xong. Bác sĩ tháo khẩu trang xuống nói cùng bọn họ: “Người bệnh tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng bởi vì va chạm quá độ, não bộ có máu bầm nên còn phải nằm viện quan sát. Người bệnh có thể tỉnh lại hay không là do ý chí của người bệnh...”
Mạn Lâm bị chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt, không cho phép thăm nom, được ngăn cách bằng thủy tinh. Tả Tư Ninh vẫn nhìn, ánh mắt càng nhìn càng lạnh. Cô bỗng nhiên trở về phòng bệnh, cởi đồ bệnh viện ra, mang theo mũ che băng gạc trên trán lại rồi đi ra cửa.
Hàn Duệ ngăn cô lại, giọng cường thế: “Trở về!”
Tả Tư Ninh hất tay anh ra, anh ôm lấy cô, Tả Tư Ninh hung hăng lấy gót giầy dẫm vào chân anh, một phen đủ ngoan độc nhưng Hàn Duệ vẫn không buông tay.
Anh hít một hơi: “Em muốn ra ngoài, có thể! Nhưng phải để anh đi cùng em.”
Mặt Tả Tư Ninh không chút thay đổi: “Đi cùng? Đừng hòng! Tôi muốn đi tìm người yêu cũ của anh liều mạng, anh bị kẹp ở giữa khó xử quá rồi.” Lúc cái xe kia lái đi cô nhìn thấy biển số xe, nếu cô nhớ không nhầm thì đó chính là xe của Lâm Thiến! Cái con đàn bà khốn nạn kia!
Hàn Duệ bế cô lên, không để ý đến nắm đấm của cô. Anh hạ quyết tâm để cho bác sĩ tiêm cho cô một mũi an thần. Ngồi ở bên giường, anh vuốt tóc Tả Tư Ninh, nhẹ giọng nói: “Hiện tại em cần phải nghỉ ngơi. Em có biết hay không em cũng chính là bệnh nhân. Kích động có hại cho sức khỏe của em. Ngủ một giấc đi, đem mọi chuyện giao cho anh. Anh sẽ đi tìm cô ta, nếu thật sự là do cô ta làm, anh sẽ không bỏ qua. Em nghĩ xem, nếu em ra khỏi bệnh viện ai sẽ chăm sóc Mạn Lâm?”
Nói xong, anh cũng không xác định Tư Ninh có nghe được hay không nhưng vẫn nhờ y tá nếu có chuyện gì liền báo ngay cho mình. Anh cũng đã gọi cho Hàn Trữ, nhờ hắn qua đây chiếu cố Tư Ninh cùng con trai. Làm xong những thứ này anh mới lái xe đi tìm Lâm Thiến.
*********
Tôn Minh Huân nhận được thông báo là có người ở quá bar nhìn thấy Lâm Thiến, mà tình hình của cô không được tốt. Hắn liền quăng buổi chụp quảng cáo ra sau đầu rồi vụt chạy đi tìm Lâm Thiến.
Đến ghế lô ưa thích của cô tại quán bar, hắn quả nhiên phát hiện Lâm Thiến nhưng lại nhìn đến cảnh như vậy: trong ghế lô sương khói lượn lờ, Lâm Thiến núp ở trong góc nhỏ, quần áo xốc xếch. Bên cạnh là một tên đàn ông, tên kia ngã vào trên ghế salon, thân thể quay tới quay lui, sắp bổ nhào vào trên người Lâm Thiến. Tôn Minh Huân xông lên, đấm cho tên kia một cái rồi đẩy hắn ra chỗ khác, lạnh giọng quát: “Cút ngay đi!”
Tên đàn ông bị đánh nhặt quần áo rơi trên mặt đất rồi chạy đi. Dáng đi thất tha thất thểu, mũi không ngừng xụt xịt.
Ánh mắt khép hờ của Lâm Thiến rơi lên trên người Tôn Minh Huân: “Anh đã tới rồi sao, ngồi xuống. Muốn uống rượu hay là hút thuốc? Không, thuốc phiện không được lấy ra.” Cô giơ tay lên bình thuốc phiện, nắm lấy: “Bên trong đó có vật, anh không thể hút.”
Chợt thuốc phiện trên tay cô bị ςướק đi. Tôn Minh Huân dẫm nát chỗ thuốc phiện dưới chân, hận không thể hòa nát nó vào trong đất. Hắn bắt được tay của Lâm Thiến, vừa hận vừa đau lòng: “Em đã nói là sẽ không ᴆụng chạm thứ này rồi cơ mà? Sao lại bắt đầu lại? Em có biết không, thứ này không thể ᴆụng vào. Vừa ᴆụng vào liền sẽ nghiện, sẽ lấy mạng của em.”
Lâm Thiến cười đến mê ly: “Cái mạng thối nát của em thà không có còn hơn. Ha ha. Cái mạng thối nát này của em đã quá dài rồi.”
Tôn Minh Huân bế cô ra khỏi quán bar, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hàn Duệ. Vẻ mặt của anh thật bình tĩnh nhưng lại có chút ngoan độc.
Tôn Minh Huân xin anh tránh ra, có chuyện gì để sau hẵng nói.
Hàn Duệ liếc nhìn người đàn bà trong lòng hắn một cái - một cái nhìn đầy thù địch. Anh ngăn cản tay của Tôn Minh Huân, bắt lấy tay của Lâm Thiến, gằn từng chữ hỏi: “Có phải cô làm hay không?”
Lâm Thiến liếc mắt nhìn anh cười, không kiềm chế được cơn giận mà cười, thân thể cong vẹo: “Nếu phải thì sao? Không phải thì sao?”
Hàn Duệ giờ phút này hận không thể tát cho cô mấy bạt tay hoặc là trực tiếp đánh ૮ɦếƭ cô. Nhưng anh vẫn nhịn xuống, anh buông tay ra, nhìn Lâm Thiến ngã nhào xuống đất, nhìn Tôn Minh Huân nâng cô dậy. Anh nhìn từ trên cao xuống: “Tôi sẽ điều tra ra. Nếu thật là cô, nửa đời sau chuẩn bị ngồi ở trong tù đi. Cũng nói với ba của cô, nếu muốn bảo vệ cô, không quá ba ngày, hình tượng xí nghiệp Lâm thị bởi vì hai cha con các người mà xuống dốc không phanh.”
Hàn Duệ lái xe đi không một tia lưu luyến.
Ngồi dưới đất, Lâm Thiến bỗng nhiên khóc lên.
***************
Lan Tả vẻ mặt mệt mỏi trở về, cô còn chưa kịp cất hành lý liền nghe nói Tả Tư Ninh xảy ra tai nạn xe cộ liền vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, lại nhìn thấy vài người lôi kéo không cho cô ra cửa. Hỏi ra mới biết là chuyện Hàn Duệ nhờ làm, bởi vì hiện tại, cảm xúc của cô cực kì kích động, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó ngốc nghếch.
Lan Tả níu lấy cô, lớn tiếng quát: “Nha đầu kia, sao lại cứ mù quáng lăn qua lăn lại như thế. Không nghĩ người khác sẽ lo lắng cho em sao?”
Lúc nhìn thấy Lan Tả, Tả Tư Ninh giống như nhìn thấy người thân. Cô ôm lấy Lan Tả, nước mắt không ngừng chảy xuống, âm thanh nghẹn ngào: “Lan Tả, chị Mạn Lâm bị xe ᴆụng. Chị ấy thay em bị xe ᴆụng. Em nên làm gì bây giờ?”
Lan Tả vỗ vào lưng cô, giọng nói nhu hòa: “Đứa nhỏ này, biết em không có chuyện gì chị rất mừng. Em có nghĩ tới không, nếu em xảy ra chuyện thì chị nên làm sao bây giờ?”
Tả Tư Ninh nghi hoặc nhìn cô lại thấy cô đang khóc. Lan Tả từ trước tới nay vẫn là một người phụ nữ mạnh mẽ, chưa bao giờ khóc, hiện tại làm sao vậy?
Lan Tả lấy mu bàn tay lau nước mắt, xấu hổ quay đầu đi: “Chị đã đưa nhiều tâm tư vào em, em còn chưa có hồi báo chị, làm sao có thể gặp chuyện không may. Đi! Mang chị đi xem Mạn Lâm.”
Lúc nắm tay Tả Tư Ninh, Lan Tả hi vọng thời gian có thể dừng lại ở một khắc này. Cô hi vọng có thể kéo tay con như vậy, nói cho con biết: “Con àh! Mẹ là mẹ của con.” Cô hồi tưởng lại lúc đi đến địa chỉ mà thám tử đưa cho cô, đến chỗ đó nói chuyện cùng cặp vợ chồng kia mới biết bọn họ là ba mẹ nuôi của Tả Tư Ninh. Cô bỗng thấy mình thật ngu ngốc, lúc Tả Tư Ninh vào công ty, có điền qua hồ sơ, cô nên biết ba mẹ nuôi của Tả Tư Ninh là ai. Đáng tiếc một khắc kia đầu óc của cô như bị chặn lại, không hề suy nghĩ kĩ.
Khó trách lần đầu tiên mình nghe Tư Ninh ca hát lại vô duyên vô cớ khóc lên, khó trách mình hết lần này đến lần khác dung túng tùy hứng của cô. Tuy tức giận cô nhưng chưa bao giờ muốn buông tay, coi cô giống như là con của mình vậy, không phải, cô chính là con của mình. Mấy năm nay, cô và con luôn sớm chiều ở chung vậy mà cô không biết đó chính là người mà mình tìm mười mấy năm.
Ông trời đối với mình rốt cục là thiện lương hay là tàn nhẫn?
Lúc xuất viện, Lan Tả hít một hơi thật sâu, cô đồng tình với Mạn Lâm. Cô bé này lựa chọn tàn nhẫn với chính mình bởi trên con đường sự nhiệp, dù không hài lòng cũng chỉ có thể ẩn nhẫn. Đó là con đường mà cô đã lựa chọn. Có ngàn vạn cái không nên giờ phút này lại nói không ra miệng. Chỉ hi vọng cô có thể sớm tỉnh lại, tìm được một người đàn ông thật lòng thật dạ yêu cô, che chở cho cô, để tuổi già của cô không cô đơn.
Để cho Lan Tả đau đầu còn có một đứa trẻ khác – Lâm Thiến. Bởi vì sớm rời nhà trốn đi cho nên ấn tượng của cô đối với đứa nhỏ này không sâu sắc nhưng Lan Tả ở đó vài năm, thật tâm coi cô như là con mình cho nên đứa nhỏ này vẫn có thể nhớ mình, gọi mình một tiếng cô. Đúng là ai có thể nghĩ đến, một người gọi cô là cô và một người gọi cô là mẹ lại có gút mắt như vậy? Thật sự là tạo hóa trêu người.
Lúc lái xe đến nhà họ Lâm, Lan Tả suy nghĩ nên dùng cái dạng gì tới đối mặt với người nhà họ Lâm. Mấy năm nay cô không quay trở lại nhà họ Lâm bởi vì nhà họ Lâm đối với cô mà nói không phải là một cái nhà, mà là một hồi ức thổng khổ: cô mất đi con, mà cũng mất đi người yêu. Cả đời hạnh phúc của cô bị hủy trong cái nhà này.
Lần thứ hai bước vào nhà họ Lâm, tâm tình cô lại vô cùng bình tĩnh. Không vì cái gì khác, mà là vì con gái. Cô nên an ủi anh của mình rồi hỏi anh cho rõ vì sao năm đó anh gạt mình, đưa đứa nhỏ đi?

Lúc Hàn Duệ về liền thấy thật cao hứng khi Tả Tư Ninh vẫn còn trong bệnh viện. Mà trong bệnh viện còn có cả Hàn Trữ. Hàn Duệ gật đầu cảm ơn anh trai.
Hàn Trữ cười rộ lên, lúc đi qua Hàn Duệ bỗng nhiên vỗ vai em trai một cái, thấp giọng nói: “Em có biết sinh nhật của đứa nhỏ kia không? Hỏi thử một chút đi, có lẽ sự việc rất có ý tứ.” Nói xong hắn không quay đầu lại, đi thẳng. Hắn phải về nhà một chuyến vì vừa rồi quản gia nhà họ Lâm có gọi điện thoại cho hắn, nói nhà họ Lâm đang rất loạn. Em gái thất tung nhiều năm của Lâm Chấn Hải trở về, muốn lộ ra ân oán gút mắt nhiều năm, hơn nữa Lâm Thiến lại hít thuốc phiện....
Hàn Trữ bỗng nhiên muốn biết cái vị kiều tiểu thư Lâm Tĩnh kia sẽ đối phó với chuyện này như thế nào.
Tuy bộ dáng anh trai cà lơ phất phơ nhưng mọi chuyện anh nói đều đáng tin đến thần kì. Lần trước là chuyện của Lâm Thiến, lần này a? Anh trai nói đứa nhỏ, chỉ Hữu Hữu sao? Sinh nhật Hữu Hữu lại có quan hệ gì?
Lúc tiến vào phòng bệnh, Tả Tư Ninh đang chỉnh lý nọ kia, còn đứa nhỏ đứng yên lặng canh cô, không ầm ĩ cũng không nháo.
Đứa nhỏ nhìn thấy Hàn Duệ đi vào lập tức chui vào lòng anh, dán ở lỗ tai anh nói: “Mẹ nói muốn đưa con đi sang nhà ông ngoại, bà ngoại. Hữu Hữu không muốn đi.”
Hàn Duệ xoa đầu đứa nhỏ, an ủi: “Hữu Hữu yên tâm, một nhà ba người chúng ta sẽ ở chung.”
Tả Tư Ninh xoay người, gật đầu khách khí với Hàn Duệ: “Phiền anh đưa hai người chúng tôi đến bến xe.”
Hàn Duệ ôm con không hề động đậy mà Hữu Hữu ôm chặt cổ của anh cũng không hề động.
Tả Tư Ninh liếc nhìn hai người bọn họ, mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: “Hữu Hữu, đi xuống!”
Hữu Hữu ôm chặt hơn nữa, lắc đầu như trống.
Hàn Duệ khuyên nhủ: “Đứa nhỏ không phải của một mình em, để cho anh bảo hộ hai người.”
Tả Tư Ninh không nói lời nào liền cầm tay đứa nhỏ, muốn kéo bé ra khỏi lòng Hàn Duệ. Cô dùng lực khá mạnh làm cho Hữu Hữu khóc rống lên: “Mẹ, mẹ, đau! Hữu Hữu đau!...”
Hàn Duệ lo lắng sẽ thương tổn đến đứa nhỏ nên buông tay ra. Nhưng ngay sau đó anh ôm chặt lấy cả hai mẹ con Tả Tư Ninh, âm thanh giận dữ: “Em mau tỉnh lại. Em cho là giao cho ba mẹ nuôi của em, bọn họ sẽ nuôi được sao? Tuổi tác bọn họ đã không nhỏ, hai người chiếu cố chính mình còn không được, sao lại có thể chiếu cố một đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi chơi? Mà em đã kiên trì nhiều năm như vậy, em đang sợ cái gì?”
Không thoát ra được, vậy thì đành buông bỏ chuyện vùng vẫy. Tả Tư Ninh rất muốn cười đáng tiếc cười không có nổi. Cô thất thần nhìn Hữu Hữu: “Tôi phát hiện tôi sai lầm rồi, mọi người bên cạnh tôi bởi vì tôi mà chịu thương tổn. Có lẽ năm đó tôi nên buông tha đứa nhỏ. Ít nhất thì hôm nay nó không phải theo tôi chịu khổ. Ít nhất nó không phải kêu tôi là chị trước mặt người ngoài. Lúc nó sinh bệnh tôi cũng không thể quang minh chính đại đến xem nó. Mỗi ngày nó đều bị nhốt trong nhà, một người chơi thơ thẩn, ngẩn người. Tôi thậm chí không biết làm sao để nó có thể đến trường, để nó có thể sống một cuộc sống bình thường... Tôi không xứng làm mẹ!”
Hữu Hữu do dự vươn tay, bàn tay nho nhỏ ôm lấy mặt cô, khóc thút thít nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc. Hữu Hữu yêu mẹ, Hữu Hữu muốn cùng ở một chỗ với mẹ cho nên mẹ đừng đưa Hữu Hữu đi có được không? Hữu Hữu sẽ thật ngoan, cực kì nghe lời.”
Hàn Duệ thở dài một hơi, anh bắt lấy tay Tư Ninh đặt lên иgự¢ của mình, mỉm cười: “Nơi này của anh vẫn có hận. Hận ba mẹ năm đó không để anh là Hàn Trữ ở lại bên người. Anh không sợ chịu khổ, bị đánh, ăn mặc đói rách… những thứ này đều kém hơn so với cô độc, không có ba mẹ, giống như mình là người dư thừa. Cho nên, em biết anh bội phục dũng khí của em biết bao nhiêu.”
Tả Tư Ninh nhắm mắt lại, lắc đầu, thấp giọng hỏi: “Tôi ngay cả ba của con trai mình là ai cũng không biết. Tôi là cái loại mẹ gì? Tôi có là gì?”
Bỗng nhiên nhớ tới lời Hàn Trữ, khóe miệng Hàn Duệ giật giật, anh thăm dò: “Nói cho anh biết sinh nhật của Hữu Hữu.”
Tả Tư Ninh ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi anh: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Hàn Duệ sốt ruột: “Em cứ nói sinh nhật của nó cho anh biết, cái khác anh sẽ giải thích cho em sau.”
“Mùng bẩy tháng tư năm mười hai.”
Âm thanh của Tả Tư Ninh vừa vang lên, đã thấy Hàn Duệ kéo đứa nhỏ, ôn nhu nói: “Hữu Hữu, lát nữa đi rút máu với ba được không? Không phải sợ, ba đi cùng con.”
Lúc Tả Tư Ninh còn chưa kịp phản ứng, Hàn Duệ đã mang đứa nhỏ ra ngoài. Một lớn, một nhỏ, bộ dáng tay trong tay không sợ hãi gì... bọn họ là cha con sao?
Tả Tư Ninh bị cách nghĩ này dọa sợ.
***************
Nhà họ Lâm quả thực đủ loạn. Lan Tả giằng co cùng Lâm Chấn Hải hơn hai giờ, mà Lâm Thiến cơ hồ là điên cuồng bởi vì người cô thân yêu của cô lại trở thành mẹ của Tả Tư Ninh. Bao nhiêu vớ vẩn cùng buồn cười, mà Hàn Trữ đến đây làm cho sự tình càng thêm gay gắt, hắn nói, Hữu Hữu là con trai của Hàn Duệ.
Lâm Thiến bỗng cảm thấy thế giới này quá điên cuồng, cô xông về phòng, lục tìm cây kim tiêm, liều lĩnh tiêm vào người chất này nọ. Cô chưa bao giờ có khát vọng muốn ૮ɦếƭ mãnh liệt đến như vậy. Cô khao khát ૮ɦếƭ ở trong ảo tưởng tốt đẹp, ૮ɦếƭ ở trong ảo ảnh hoà thuận, hòa hợp...
Lâm Tĩnh khóc không được, cô nghe bọn họ cãi nhau, cô nghe tiếng Lâm Thiến hét lên chói tai, cô nhìn Hàn Trữ đang đứng thờ ơ, thấp giọng hỏi: “Nói cho em biết giờ nên làm thế nào?”
Hàn Trữ cười cười: “Em nên tự hỏi chính mình.”
Giọng nói của Lâm Tĩnh rất thấp, coi như lẩm bẩm lầu bầu: “Em chưa bao giờ thấy qua cái bộ dạng này của Thiến Thiến, cũng không biết ba làm ra chuyện như vậy, còn có cô... Em vẫn cho rằng nhà họ Lâm ngạo nghễ lại không ngờ có nhiều bí mật mình không biết đến như vậy. Em cực kì ngu xuẩn đi?” Cô bỗng nhiên nở nụ cười: “Hàn Trữ, chúng ta ly hôn đi. Em thả anh đi, về sau đều sống mạnh khỏe.”
Nghe được câu nói chờ đợi đã nhiều năm, Hàn Trữ không cảm thấy thoải mái mà là nặng nề.
Trong lòng cảm thấy bị coi thường.
************
Hàn Duệ liên lạc bạn học cũ nghiệm chứng DNA của anh và Hữu Hữu. Lúc ra báo cáo, anh hẹn bạn ra gặp, không hỏi kết quả như thế nào đã đưa ra một tấm chi phiếu, khẩn thiết nói: “Nhất định phải là quan hệ cha con!”
Bạn học đẩy đẩy kính mắt, khinh bỉ nhìn anh một cái: “Vì đề phòng cậu làm như thế này nên tôi đã đưa kết quả cho vợ cậu. Nhưng chi phiếu, cậu đã đưa tôi cũng không phản đối.”
Nói xong hắn lấy tay định cầm lấy chi phiếu nhưng bị người hung hăng vỗ cho một cái. Hàn Duệ túm lấy chi phiếu, không nói gì chỉ nhìn hắn: “Mẹ nó, cậu đích thực không phải bạn của tôi.”
Nói xong đứng dậy đi tìm Tả Tư Ninh.
Người bạn xoa xoa tay, bĩu môi: “Con bà nói, tôi cũng không muốn có người bạn như cậu. Bất quá...” Hắn nhướng mày: “Vận khí của tiểu tử cậu không phải tốt một cách bình thường...”
Hàn Duệ đuổi tới bệnh viện, mấy ngày nay Tả Tư Ninh một mực ở phòng Mạn Lâm chiếu cố cô. Hữu Hữu cũng không đi vì phải chờ kết quả DNA. Lúc tới phòng bệnh, anh có điểm khẩn trương. Nếu Hữu Hữu không phải con của mình thì sự tình sẽ biến thành cái dạng gì?
Hít sâu một cái, bước vào phòng bệnh, nhìn thấy chỉ có Tả Tư Ninh, Phương Mạn Lâm đã đi nơi nào không biết. Hữu Hữu lại càng không thấy, Hàn Duệ sốt ruột, giọng nói cũng không bình tĩnh: “Con đâu rồi?”
Nói còn chưa xong, đã thấy Tả Tư Ninh chậm rãi đi tới phía anh, cười, không hề báo trước vung tay lên tát cho anh một cái, cuồng nộ nó: “Năm đó vì sao mạnh mẽ cưỡng gian tôi?”
Hàn Duệ sửng sốt, hơn mười giây sau mới nhếch lên khóe miệng, cười: “Hữu Hữu là con anh, đúng không?”
Anh vừa nói xong, từ phía sau liền truyền đến âm thanh ngọt ngào ngây thơ: “Ba!”
Xoay người, chỉ thấy Hữu Hữu đứng chống nạnh ở cửa, trợn mắt nhìn anh: “Sao năm đó ba lại khi dễ mẹ?”
Nhìn vợ và con, Hàn Duệ có một loại cảm giác, rằng cả đời này anh phải sống trong lời khiển trách của một lớn một nhỏ này rồi.
Bất quá, cảm giác này cũng không tồi.
[Kết cục]
Hàn Duệ làm hộ tịch cho Hữu Hữu, cũng liên hệ với trường mẫu giáo. Hữu Hữu lần đầu tiên được đi nhà trẻ, biểu hiện đặc biệt hứng thú thế nên giáo viên nhà trẻ đều không chống đỡ nổi cậu bé không sợ người lạ mà lại còn hiếu kì đến kinh người này.
Hàn Duệ lái xe, cùng Tả Tư Ninh đi đón con tan học. Dọc đường đi Hữu Hữu hưng phấn vừa ca hát vừa nhảy múa, hận không thể đem toàn bộ những gì học được ở trường biểu diễn cho ba mẹ xem.
Về đến khu cư xá, lúc một nhà ba người đi lên lầu thì phát hiện có người của công ty chuyển nhà đang vận chuyển đồ đạc. Lúc ra khỏi thang máy mới phát hiện ra thì ra là dọn vào nhà kế bên.
Lúc chạng vạng tối có người tới gõ cửa, Hữu Hữu chủ động chạy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy người bên ngoài bèn giật mình kêu lên: “Ba, mẹ, tới nhanh nha!”
Tả Tư Ninh đang mặc tạp dề chạy từ phòng bếp ra, còn Hàn Duệ mặc áo sơ mi chạy từ phòng khách ra. Hai người nhìn ra ngoài cửa, cùng lúc kêu lên: “Lan Tả?”
Trên trán Lan Tả là mồ hôi đầm đìa, không kịp thở liền nói: “Chuyển nhà thật là mệt ૮ɦếƭ người. Có nước lạnh không?”
Cô tiến vào tự nhiên như vào nhà của mình, lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước lạnh, mở ra liền uống ừng ực.
Tả Tư Ninh không khỏi chấn động: “Lan Tả, chị theo đến tận nơi này sao? Hẳn là không phải theo đuổi Gi*t em chứ?”
Lan Tả lườm cô một cái, nuốt một hụm nước lạnh thật lớn rồi mới nói: “Ai nói là không phải? Xú nha đầu nhà ngươi vừa cố chấp lại vọng động, thật không biết sẽ làm ra chuyện gì làm người lo lắng. Ta phải đến cạnh trông chừng ngươi mới yên tâm.”
Tả Tư Ninh và Hàn Duệ liếc nhau một cái, cảm thấy không thể hiểu nổi: người đại diện Lan Tả có hơi quá ôm đồm rồi không?
Trên mặt Lan Tả tuy bình tĩnh nhưng trong lòng là gió bão thét gào. Cô từ trước đến nay rất muốn nói câu “ta là mẹ của con” cho Tả Tư Ninh nhưng lại không dám. Cô sợ Tư Ninh không muốn nhìn thấy người mẹ không chịu trách nhiệm này. Không bằng cứ ở bên cạnh gia đình của Tư Ninh, từ từ trở thành người nhà cho đến khi Tư Ninh có thể tiếp thu sự thật này. Tuy Lan Tả không biết phải mất thời gian bao lâu, nhưng cô sẽ dùng toàn bộ thời gian còn lại của cô để cố gắng phấn đấu, để trở thành một người mẹ đúng nghĩa.
Buổi tối, sau khi dỗ con trai đi ngủ, Tả Tư Ninh cùng Hàn Duệ nằm ở trên ban công ngắm sao. Biểu hiện của Tả Tư Ninh cực kì bình tĩnh, giống như là kể lại chuyện của người khác vậy: “Hôm nay cục cảnh sát liên hệ em, nói bởi vì ngày hôm đó trời tối, không thể phân biệt rõ ràng biển số xe. Em hỏi bọn họ là khẩu cung của em ngày trước có hữu dụng hay không, bọn họ tìm mọi lý do làm lấy lệ. Xem ra có người ở phía sau tạo áp lực rồi.”
Hàn Duệ hôn trán cô một cái, ôn nhu hỏi: “Em muốn làm như thế nào?”
Tả Tư Ninh rụt rụt trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái, giọng nói lười biếng: “Em đã đi tìm tòa soạn báo, cũng đã liên hệ với giới truyền thông. Nhưng vừa nghe nói là muốn tố giác nhà họ Lâm thì không ai muốn làm. Nhưng hôm nay em nghe được một chuyện khác, Lan Tả nói chị ấy cũng là người nhà họ Lâm. Chị nói là Lâm Thiến đã bị đưa đi trại cai nghiện, hơn nữa trạng thái tinh thần cũng không tốt. Em biết đây là chuyện cô ta tự chuốc lấy nhưng không có nghĩa là cô ta có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.” Cô rụt cổ lại: “Hôm nay chị Mạn Lâm tỉnh dậy, chị nói chuyện với em một hồi lâu. Chị nói, coi như Lâm Thiến gieo gió cũng đã gặt bão rồi. Lan Tả cũng khuyên em nên sống cuộc sống của chính mình, đừng để chuyện này làm rào cản.”
Hàn Duệ để cằm lên trán của cô, nhìn bầu trời, giọng nói chắc chắn: “Mặc kệ em làm ra quyết định gì, anh sẽ ủng hộ. Nhà của chúng ta, ba người một lòng.”
Tả Tư Ninh nhàn nhạt nở nụ cười: “Bốn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc