Bỗng Nhiên Thâm TìnhTrong bóng đêm, Hàn Trữ nhìn em trai mang người phụ nữ rời đi. Có thể nhìn thấy là nó dùng toàn bộ thân thể ôm lấy người phụ nữ kia, bộ dáng bảo vệ thập phần. Hàn Trữ đem tầm mắt di chuyển đến người đàn ông xa lạ, nhếch môi: em trai, em gặp đối thủ sao? Ngốc nghếch như em chắc chắn chưa mở lời thố lộ cùng cô ấy rồi.
Kì thật Hàn Trữ rất muốn theo đuôi em trai và em dâu, quan sát chuyện kế tiếp giữa bọn họ. Bởi vì xem người ta nói chuyện yêu đương là một điều vô cùng thú vị, xem em trai nói chuyện yêu đương thì càng thêm thú vị, vì sao? Vì Hàn Duệ hầu như chưa bao giờ. Miệng đứa nhỏ này cứng rắn, người cũng lạnh lùng. Cứng rắn thì không thành vấn đề nhưng cách xử lý chuyện hôn nhân... khéo sẽ hỏng bét. Hàn Trữ cũng muốn biết Tả Tư Ninh thấy em trai mình như thế nào, rất muốn biết a!
Nhưng hắn còn chuyện quan trọng hơn nên không thể theo đuôi đến nhà họ được. Chỉ thấy Hàn Trữ xoay người, mỉm cười, đi đến bên Lâm Thiến.
Bộ dáng của của Lâm Thiến giống như hồn cô không có ở đây, hình như là vừa xem xong trò hay nên tinh thần chưa phục hồi lại. Chờ cô ý thức được là Hàn Trữ đang tiến lại gần, cô lại mỉm cười: "Anh rể, hóa ra anh cũng ở đây."
Hàn Trữ bình thường vốn hay cười, và cũng rất am hiểu cái loại tươi cười dối trá, làm cho người ta thấy liền cảm thấy hắn rất chân chó, rất nịnh nọt. Hắn không chút để ý đến điểm này, bởi vì hạ thấp chính mình cũng là một loại kĩ thuật mà không phải ai cũng làm được.
Đáng tiếc giờ phút này anh không cười nổi, xem ra người phụ nữ trực tiếp thúc đẩy chuyện hôn nhân giữa hắn và Lâm Tĩnh rất phức tạp. Năm đó Lâm Chấn Hải hỏi chị em họ thấy anh em nhà họ Hàn thế nào, Lâm Thiến nói: con cảm thấy cả hai đều rất tốt, nhất là anh Hàn Trữ. Dù thường xuyên bị chị ức Hi*p, khi dễ cũng vẫn không hề tức giận. Con cảm thấy anh ấy đối với chị em bọn con rất tốt.
Lâm Chấn Hải từ trong lời nói của cô hiểu ra ý ở ngoài lời, cũng bởi vậy mà đem Lâm Tĩnh và Hàn Trữ gộp thành một đôi.
Lúc làm chú rể, Hàn Trữ đã dùng nụ cười mà hắn am hiểu nhất. Hắn biết mình không thể cự tuyệt, bởi vì một ngày trước khi Lâm Chấn Hải làm ra quyết định, Lâm Thiến đến tìm hắn, nói cho hắn một chuyện: cô sẽ để cho Hàn Duệ tiếp nhận Vạn Hoa. Anh Hàn Trữ, nhờ anh chiếu cố tốt chị của em.
Đây là điều kiện trao đổi, hắn cưới Lâm Tĩnh, Lâm Thiến nghĩ cách để cho Hàn Duệ quản lý công ty. Hàn Trữ làm sao có thể cự tuyệt điều kiện này? Hàn Duệ có thể chính thức tham gia công việc, còn tốt hơn vạn lần chuyện ăn của nhà họ Lâm, uống của nhà họ Lâm, sau này vẫn phải làm con rể nhà họ Lâm như mình đây.
Nhà họ Lâm không phải không tốt, chẳng qua là quá mạnh mẽ.
Nghĩ tới đây, Hàn Trữ không do dự, tiến lên, một tay nắm lấy eo của Lâm Thiến, đem cô giữ ở trong vòng tay ôm ấp của mình, nhướng mày một chút, lộ ra vẻ lưu manh: "Thiến Thiến, đã lâu không gặp a."
Dù Lâm Thiến hàm dưỡng khá hơn cũng không chịu được khiêu khích như vậy. Ánh mắt cô nhìn khắp bốn phía xem có ai theo dõi bọn họ hay không. Tự biết tránh không được, chỉ có thể áp chế lửa giận nhưng giọng nói của cô cũng có chút dồn dập: "Anh rể, anh quá nhiệt tình rồi. Để người khác thấy còn tưởng anh muốn làm gì em a."
Trong lời nói này ý tứ cảnh cáo đầy đủ rõ ràng nhưng Hàn Trữ tựa như không nghe thấy. Hắn dán đầu vào lỗ tai Lâm Thiến, dùng môi xoa vành tai của cô: "Em sợ anh? Sợ anh ăn em sao?... Haha, Lâm Thiến, em cũng không phải người như thế a."
Lời vừa nói ra, mặt Lâm Thiến giống như bị điện giật, da thịt từng đợt giật giật, иgự¢ trái cảm giác bất an. Cô dùng khí lực rất lớn mới có thể hô hấp bình thường. Giọng nói của cô vẫn bình thường nhưng nghe kĩ lại có chút run rẩy, thậm chí là kinh hoảng: "Anh rể, đủ rồi!"
Hàn Trữ rất hài lòng với phản ứng của Lâm Thiến, như vậy liền chứng minh hắn đã đoán đúng hơn phân nửa. Mấy năm nay nằm vùng tại nhà họ Lâm, cuối cùng để cho hắn phát hiện một chút chuyện tình, chẳng hạn như sinh hoạt thối nát của Lâm Chấn Hải, chẳng hạn như thân thế của Lâm Thiến cũng như chuyện mà cô ta đã làm.
Nghĩ đến những cái này, ánh mắt của hắn thêm sâu sắc. Hắn quắc mắt nhìn chòng chọc Lâm Thiến: "Hai chữ kia cũng là tôi muốn nói với cô, năm năm trước cô đã làm cái gì, đừng nghĩ là không ai biết. Cô phải nhớ kĩ, vô luận cô làm cái gì đều có một đôi mắt ở phía sau lưng nhìn cô. Nói không chừng một ngày đó sẽ nhảy ra vạch trần cô. Đến lúc đó, cô nghĩ bọn họ sẽ nói cái gì?"
Khủng hoảng trong lòng Lâm Thiến như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, giống như cơn ác mộng thường xuyên của cô.Trong mộng, có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm cô, cười lạnh không nói, đến lúc cô thả lỏng cảnh giác thì quỉ mị quăng ra một tia sáng, làm cho thân thể hư thối của cô không thể nào né tránh...
Ánh mắt của Hàn Trữ lúc này rất giống tình huống xảy ra trong mộng. Hắn giống như có thể nhìn thấu sâu trong nội tâm hư thối của cô, khinh miệt cô. Lâm Thiến muốn phản kháng nhưng lại lo lắng bởi vì không biết hắn hiểu biết tới trình độ nào.
Lúc Hàn Trữ đột nhiên buông ra, trên người Lâm Thiến không có điểm tựa thiếu chút nữa ngã xuống. Cô không dễ dàng mới đứng vững được, hai tay nắm chặt để cho chính mình tỉnh táo lại. Cô đón nhận ánh mắt của Hàn Trữ, liều lĩnh cười: "Anh thử nói một chút xem, tôi đã làm cái gì?" Nếu Hàn Trữ chỉ phô trương thanh thế, mình chẳng phải là sợ bóng sợ gió rồi sao? Không duyên không cớ lại rối loạn tay chân?
Hàn Trữ cảm giác người đàn bà tên Lâm Thiến quả thật là rất thú vị. Trải qua một trận kinh hoảng lại có thể lấy lại trấn định nhanh đến như thế, quả thật là kiên cường a. Xem ra phải đưa ra liều thuốc mạnh hơn a.
Hàn Trữ lấy mobile ra, mở photo album bên trong ra, đưa ra trước mặt Lâm Thiến: "Tôi vẫn không biết đây là cái đồ gì, ngẫu nhiên một ngày có một người bạn nhìn thấy. Cậu ta liếc mắt một cái liền nhận ra đó là cái gì. Cô đoán xem cậu ta nói như thế nào? A... đúng rồi, thứ này là tôi chụp được ở trong phòng cô. Lần đó cô phát bệnh phải đi bệnh viện, không kịp đóng ngăn kéo lại. Đáng tiếc a, nếu không phải là tôi giúp cô đóng lại, có lẽ không chỉ có tôi, mà còn có người hầu, thậm chí người nào trong nhà cũng đều phát hiện rồi."
Thứ kia Lâm Thiến nhớ rõ, cô lại nở nụ cười lần nữa, nụ cười bình tĩnh đến đáng sợ: "Anh cho rằng bọn họ không biết?"
A! Người đàn bà này quả nhiên có năng lực hoán đổi a! Nhưng Hàn Trữ không phải không có chuẩn bị. Muốn cười sao? Để mọi người cùng nhau cười đi.
"Người bạn kia nói, đây là một loại thuốc tương đối nổi danh trong phạm vi đó... thuốc kích thích tình dục. Sau khi uống thuốc sẽ..." Nói xong hắn hung hăng ôm lấy Lâm Thiến, che miệng của cô lại, không hề ôn nhu, điên cuồng hôn, đẩy cô dán vào cột đèn bên đường. Tay hắn nắm lấy cột đèn đồng thời khống chế Lâm Thiến trong vòng tay mình... giống như muốn đem cô tiến vào thân thể của mình. Hấp tấp như vậy, kỹ xảo không hề giống như một tên lưu manh.
Lâm Thiến không thể vùng vẫy, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cảm nhận đau đớn khiến cho cô có thể giữ cho bản thân không quát to lên, để cho bản thân có thể đứng yên, không nhúc nhích.
Hình như đã trải qua cả một thế kỉ, rốt cục Hàn Trữ cũng buông Lâm Thiến ra, khóe miệng nhếch lên một độ cong hoàn mỹ: "Dùng thuốc như vậy, cầm thú cũng không bằng. Mặc kệ người đàn bà nào ở đối diện, cho dù là em gái của vợ mình cũng được, là một người đàn bà hoàn toàn xa lạ cũng chẳng sao, tất cả đều làm cho đàn ông kích khởi Dụς ∀ọηg vô cùng tận. Năm đó cô đem thứ này dụng ở trên thân ai rồi hả Lâm Thiến? Bề ngoài cô đoan trang hiền thục, thật ra thì nội tâm lẳng lơ thối nát."
Hàn Trữ lúc này không ung dung tự tin như vẻ bề ngoài của hắn. Vừa rồi hắn lại thật sự hôn. Chính hắn cũng không biết tại sao lại như vậy? Ban đầu chỉ là muốn dọa Lâm Thiến mà thôi. Về sau làm sao lại khống chế không nổi?
Lâm Thiến cắn môi dưới, cương quyết không đứng dậy. Khi Hàn Trữ buông cô ra, cô xoay người trong nháy mắt, muốn khẩn trương chạy thoát khỏi cặp mắt kia. Cặp mắt kia làm cho cô cảm thấy nguy hiểm, làm bong ra từng tầng áo khoác ngụy trang của cô.
Cô không bao giờ tưởng tượng nổi, sau nhiều năm như vậy lại có người đào cái chuyện này ra.
Còn chưa đi được vài bước, tiếng cười của Hàn Trữ đã không dứt bên tai: "Thiến Thiến! Cái thứ kêu là kích thích tình dục kia, bạn của tôi có người có thể kiếm ra. Cô có cần không? Anh rể này luôn luôn đối tốt với cô, tôi không ngại mua hộ cô. Còn đàn ông tuấn tú thì sao? Tôi cũng có nhiều bạn bè... anh rể có nhiều bạn có \'năng lực\'..."
Nghe tiếng cười càn rỡ này, Lâm Thiến chỉ muốn che lỗ tai chạy trốn thật nhanh. Cái тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢ kia là một người bạn đưa cho cô. Cô thử qua... cô nằm ở dưới thân đàn ông, chủ động cầu xin người đàn ông đó một lần lại một lần... thân thể nhận được cao trào vô hạn nhưng trong lòng lại như có một cái hố to, càng lúc càng lớn cơ hồ như muốn nuốt chửng cô...
Những điều không chịu nổi trong quá khứ hiện lên rõ ràng trong đầu. Đầu cô đau như bị xé rách. Cô cảm thấy mình như đang tiến vào một cái vực sâu không thấy đáy, nhưng cô vẫn đi, đi... Kinh hoảng nhưng không cách nào thoát khỏi.
Trong lúc hỗn loạn, cô nhớ đến một người - Hàn Duệ. Nếu anh biết mình đã cho anh uống thuốc kia, nếu anh rõ ràng chân tướng... Lâm Thiến rõ ràng hậu quả sẽ là cái gì.
Đêm, một người phụ nữ tên Lâm Thiến chạy như điên trên đường, không hề có hình tượng.
Hàn Trữ vốn nên có cảm giác hưng phấn bởi vì lần đầu tiên thắng lợi trước nhà họ Lâm. Nhưng hắn không có cảm giác sung sướng bởi vì hắn biết chuyện tiếp theo mình phải làm đối với hai chị em bọn họ chính là thảm họa. Hắn sao lại do dự?
Quả nhiên là hắn giả vờ yếu đuối nhiều năm, giờ thành sự thật. Lâm Tĩnh đã ức Hi*p, đánh gãy tất cả những tâm huyết ban đầu của hắn.
Hàn Trữ dựng đứng lông mày, nở nụ cười tự giễu.
********************************************
Đi theo Hàn Duệ về đến nhà, Tả Tư Ninh bình tĩnh lại rồi. Sau khi bình tĩnh lại, cô nhận ra một chuyện khó khăn: hiện tại giải thích với anh như thế nào?
Bất quá xem bộ dáng của Hàn Duệ cô cảm thấy vấn đề không hề nhỏ, bởi vì suốt trên đường đi, Hàn Duệ không nói một câu nào. Sau khi về nhà cũng cực kì trầm mặc. Đây là điềm báo giông bão sắp tới sao? Cô sợ nhất cái loại nửa ૮ɦếƭ nửa sống này, làm cho người ta suy nghĩ lung tung, cuối cùng một chút ý chí cũng không có.
Chịu không nổi cái loại áp lực này, Tả Tư Ninh chủ động phá vỡ cục diện bế tắc: "Muốn nói cái gì thì anh cứ nói đi, em nghe."
Hàn Duệ ϲởí áօ sơ mi, đổi một bộ đồ ngủ rộng thùng thình. Vẻ mặt anh bình tĩnh, tận lực bình tĩnh: "Anh không có gì muốn nói, chẳng lẽ em có chuyện muốn nói àh?"
Nửa câu sau nhìn như vô ý nói, nhưng lại ẩn chứa ám chỉ, anh hi vọng Tả Tư Ninh có thể đem hết sự tình nói cho anh.
Tả Tư Ninh quay đầu đi: "Em cũng không có gì để nói. Đi ngủ thôi." Nói xong vào nhà, ૮ởเ φµầɳ áo. Lúc ૮ởเ φµầɳ áo cô có chút tức giận: loại thời điểm này người chồng không phải sẽ hỏi người vợ là có chuyện gì xảy ra sao? Hay là căn bản anh không cần biết. Đúng rồi, hai người đều biết rõ ràng chuyện kết hôn của mình như thế nào. Anh không phải là chồng, nhiều lắm chỉ có thể coi như là người cùng giường có pháp luật chứng nhận mà thôi.
Tuy Tả Tư Ninh đến giờ vẫn không rõ tại sao Hàn Duệ lại đi đăng kí kết hôn với mình, nhưng cô nghĩ là không thể không có quan hệ tới Lâm Thiến hoặc một người phụ nữ nào khác. Trả thù? Nóng lòng thoát khỏi? Trời mới biết anh phát thần kinh cái gì...
Cửa lại một lần nữa mở ra, Hàn Duệ đi vào. Tả Tư Ninh tiếp tục thay quần áo, không để ý đến anh. Dù sao đã bị anh nhìn qua nhiều lần, cởi sạch ở trước mặt anh cũng chẳng sao.
"Chuyện hôm nay em thực không muốn giải thích sao?" Hàn Duệ phát hỏa nhìn người phụ nữ kia bình tĩnh ૮ởเ φµầɳ áo, coi mình như là không khí. Cô nghĩ rằng đàn ông dễ dàng nuốt nhục như vậy sao? Cô cho rằng đàn ông thật sự rộng lượng đến mức có thể dễ dàng tha thứ mọi chuyện sao? Người phụ nữ này quá mức đi thôi.
Cư xử rất là không tốt, Tả Tư Ninh nghe giọng nói mang theo tức giận của anh ngược lại lại thấy an tâm: không tồi, anh không phải là người đầu đá.
Thậm chí, Hàn Duệ biết nổi giận làm cho cô có cảm giác thành tựu, bởi vì theo cô, cái này chứng minh mình có phần sức quyến rũ. Tuy lời này không biết xấu hổ nhưng thật là có chút đạo lý, đúng không?
Tả Tư Ninh cảm thấy khi về đến nhà thì tâm tình liền buông lỏng. Có lẽ bởi vì trong nhà có nhiều điểm quen thuộc, kể cả sói con, lúc bình thường cô sợ nhất hôm nay cũng thấy dịu ngoan đáng yêu.
Có lẽ đó là hiệu ứng kết hợp của nhiều viên đạn bọc đường, cô từ từ quay lại, không chút do dự: "Em đã nói dối anh, em ra ngoài không phải..."
Một câu còn chưa nói hết liền nhìn thấy Hàn Duệ giống như sói lang vọt lên vồ con mồi. Tâm Tả Tư Ninh căng thẳng: anh lại đến? Làm sao bây giờ, phối hợp hay cự tuyệt? Hôm nay đã cự tuyệt nhiều lần, anh liệu có kìm nén quá thành bệnh không?
Kết quả - trên người ấm áp, một cái chăn quấn quanh cô.
Tả Tư Ninh ngẩng đầu nhìn Hàn Duệ, rồi chăm chú nhìn vào cái chăn quấn trước иgự¢, một trận mờ mịt, sau đó... bỗng nhiên hiểu. Cô xấu hổ nuốt nước miếng: vừa rồi cô mặc áo bị ngược nên khi cô xoay người đối diện Hàn Duệ, trước иgự¢ trống trơn.
Phía lưng cùng phía trước của người phụ nữ khác biệt rất lớn, rất nhiều y phục thiết kế lộ lưng nhưng vì mặt sau là cho người khác nhìn, mình nhìn không thấy nên không thành vấn đề lắm nhưng đã ai nhìn thấy bộ y phục lộ toàn bộ phần phía trước chưa?
Tả Tư Ninh vì mình "trống trải" mà thoáng giật mình, sau đó nhìn thấy vẻ mặt của quẫn bách của Hàn Duệ bỗng nhiên thấy thoải mái: người đàn ông trước mặt xem ra càng xấu hổ hơn so với cô.
Vì có khúc nhạc đệm nho nhỏ, tâm tình của cô thả lỏng không ít. Cô nắm lấy tay Hàn Duệ đặt ở sau lưng mình, ý muốn anh ôm mình.
Tựa vào lòng anh, nghe tiếng tim đập của anh, cô cảm thấy an ổn: "Hàn Duệ, nói thật, có đôi khi em thấy thân cận với anh rất tốt. Anh biết, em có một đứa con trai, gọi là Hữu Hữu, anh đã gặp qua. Anh còn nói anh cực kì thích con em, muốn nhận nó làm con nuôi. Em vừa cao hứng vừa áy náy. Cao hứng ở chỗ, con em còn nhỏ như vậy mà ai gặp đều thương, về sau khẳng định sẽ giao thiệp tốt với người khác. Áy náy ở chỗ, em là một người mẹ mà không thể ở bên cạnh con, để cho con mấy lần phải rời nhà đi tìm mình. Em còn che giấu chuyện đó là con em. Con em còn nhỏ như vậy, làm sao mà chịu được điều này?"
Cảm giác được cánh tay của Hàn Duệ siết chặt, Tả Tư Ninh cảm thấy được cổ vũ: "Gần đây xảy ra một chuyện, đơn giản mà nói, là một người đàn ông cũ của em cho rằng đó là con của hắn cho nên dẫn con em đi mất. Kết quả là làm mất con. Em tức giận nhưng không biết làm sao cho phải. Em mặc kệ phải trả giá như thế nào, em sẽ tìm được con em. Sau khi tìm được, em sẽ mang theo con, em sẽ nói cho mọi người biết đây là con em. Mặc kệ ba của nó là ai, nó chỉ là con của em mà thôi. Kế tiếp mặc kệ bao lời đàm tiếu, chê trách, em đã có con bên cạnh, thế là đủ. Làm mẹ là một chuyện vô cùng kì diệu, làm cho người phụ nữ trở nên vô cùng dũng cảm, chịu đựng được mọi lời quở trách, chê bai... hơn cả trong tưởng tượng của mình."
Cô ở trong иgự¢ của Hàn Duệ không giấu diếm mà nhẹ nhàng kể hết mọi chuyện. Giọng nói cũng ôn nhu hơn thường ngày, đặc biệt là khi cô nhắc tới con trai, cái loại vầng sáng ôn nhu của tình mẹ chiếu sáng lên Hàn Duệ.
Mọi chuyện xảy ra, trong mấy ngày gần đây Hàn Duệ đã đoán ra gần hết. Nhưng khi nghe Tư Ninh nói, anh cảm giác, nói như thế nào đây - anh cảm giác rằng Tư Ninh mở rộng nội tâm ra với mình, tựa như cô mang món đồ quí giá nhất của cô giao cho mình.
Hàn Duệ nhất thời động tình, cúi đầu hôn trán của cô: "Em biết không, có một câu anh vẫn chưa nói với em."
Tả Tư Ninh ngẩng đầu, chống lại ánh mắt nóng bỏng của Hàn Duệ. Thật đúng là một kinh nghiệm khó thấy.
Tim đập rộn một cảm giác: anh muốn nói gì? Nếu muốn nói chuyện ly hôn, sao anh lại có ánh mắt chân thành sâu thẳm như vậy? Ánh mắt quyến rũ người! Nếu không phải, chẳng lẽ anh muốn thổ lộ...
Tuyệt đối không có khả năng! Tả Tư Ninh lập tức dập tắt cái ý nghĩ này: chỉ mấy tháng ngắn ngủi ở chung, Hàn Duệ đã đặt ở dưới váy mình sao? Quả thực là vô cùng vô lý.
Giờ phút này Hàn Duệ cực kì khẩn trương, chỉ sợ trong hai mươi mấy năm qua chưa bao giờ khẩn trương đến như vậy. Trong lòng có một giọng nói ra sức phản đối: không nói, đừng nói! Nói ra thì liền xong rồi... Nhưng Tả Tư Ninh đã thẳng thắn, anh là một người đàn ông làm sao lại có thể sợ hãi rụt rè như vậy?
"Còn nhớ hồi xưa chúng ta có vài năm học cùng lớp không, bạn cùng lớp?"
Lúc Hàn Duệ nói một câu này, Tả Tư Ninh nổi lên ý cười. Cô làm sao có thể không nhớ rõ, từ lúc đầu tiên nhìn thấy anh thì cô đã nhận ra. Chỉ là anh không nhớ ra thôi - đúng là người đàn ông chậm lụt. Cô vỗ bả vai anh một cái: "Anh muốn nói là điều này sao?"
Hàn Duệ không cười, cố vượt qua phòng tuyến trong lòng, kêu to: "Năm đó anh đã phạm hai sai lầm: thứ nhất là làm chuyện không bằng cầm thú. Thứ hai là không giữ em lại."
Cả người Tả Tư Ninh chấn động...
Nha Đầu! Em Phải Nổi TiếngỞ công ty đại diện, trong văn phòng của Lan Tả.
Tả Tư Ninh gõ cửa, tiến vào. Lan Tả đang gọi điện thoại nên dùng ánh mắt bảo cô ngồi xuống bên cạnh. Trong lúc chán ૮ɦếƭ, Tả Tư Ninh nhìn thoáng qua đống tạp chí trên bàn. Có một tờ được mở đến trang giải trí, nói là dạo diễn quốc tế lớn bắt đầu quay một bộ phim Hollywood mới, nên sẽ đến đây chọn lựa diễn viên mới cho bộ phim.
Phóng viên cũng đính kèm một tấm ảnh, được chụp lúc phóng viên và fan chờ vị đạo diễn này tại sân bay. Có thể thấy đại sảnh ở sân bay bị một biển người nhấn chìm. Người này quả thực là danh tiếng bay xa, Tả Tư Ninh nhìn thoáng qua, giật mình vì sự bày tỏ nhiệt tình của đám đông.
Sau một hồi lâu, Lan Tả cuối cùng cũng kết thúc điện thoại, cô đặt tay vào cổ làm động tác xoa Ϧóþ, còn chưa nói chuyện chính sự mà lườm Tả Tư Ninh một cái: "Vì nha đầu ૮ɦếƭ tiệt nhà ngươi mà chị thật bận đến muốn điên rồi."
Tả Tư Ninh thất sắc, lấy tay mát xa cho Lan Tả, vô cùng lo lắng nhìn vào Lan Tả, hẳn là Hữu Hữu có manh mối rồi? Lòng cô tràn đầy chờ mong.
Lan Tả vỗ vỗ tay cô, có phần bất đắc dĩ: nha đầu kia rốt cục cũng biết tri kỉ, sao lúc gây chuyện không ngẫm nghĩ là sẽ báo hại mình? Cô liếc nhìn tờ báo một cái, khóe miệng khẽ nhếch: "Đọc chưa? Đạo diễn lớn sẽ tới đây, có cảm giác gì?"
Tả Tư Ninh nở nụ cười: "Lan Tả, chị thấy rằng đạo diễn lớn sẽ nhìn trúng một ca sĩ như em vậy sao? Chị đùa em rồi. Ca khúc mới của em còn chưa có công bố, ông ta khéo còn chưa nghe thấy giọng em bao giờ."
Cô vừa mới nói xong, Lan Tả lập tức quay người lại, toàn thân tỏa ra kiêu ngạo: "Ai nói là ông ta chưa từng nghe qua?"
Tả Tư Ninh lắc đầu: "Lan Tả, chị đừng đùa với em..." Cô thoáng nhìn vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc của Lan Tả. Đúng vậy ạ, Lan Tả chưa bao giờ lấy chuyện công tác ra làm chuyện đùa. Nếu cô nói sự thật, vậy đạo diễn lớn đã từng nghe qua? Đúng là...
Nhưng mà nghe qua rồi thì thế nào? Ông ta khẳng định là thấy chướng mắt, nhiều ca sĩ như vậy, ông ta làm sao mà có thể cảm thấy hứng thú với một ca sĩ vừa vào nghề, hơn nữa con đường âm nhạc còn chưa có nhiều thành tựu?
Lan Tả gõ đầu cô một cái: "Mấy ngày nay vội vội vàng vàng đem tư liệu của em gửi cho đạo diễn. Chị phải dùng biết bao nhiêu là quan hệ. Nha đầu kia, lát nữa gặp mặt đạo diễn thì nhớ biểu hiện cho tốt cho chị."
Tả Tư Ninh muốn bất tỉnh: "Nhưng mà chị Lan Tả, không phải chị gọi em đến đây vì muốn nói tin tức của Hữu Hữu cho em sao?"
Chuyện của Hữu Hữu, Lan Tả vẫn theo dõi, hơn nữa còn có chút thông tin, nhưng việc này cô còn chưa muốn nói cho Tả Tư Ninh biết bởi vì cô còn cần xác định chuyện tình một chút. Hữu Hữu ở chỗ của đứa nhỏ kia sẽ an toàn, mặc dù trong lòng đứa nhỏ đó còn có luẩn quẩn, nhưng tâm không xấu, hẳn sẽ không làm ra chuyện hại tính mạng của Hữu Hữu.
Tả Tư Ninh chợt nhớ rằng mình để Hàn Duệ lại trong nhà, bởi vậy sờ túi khoác muốn gọi điện thoại cho anh, bảo anh không cần lo lắng gì gì đó. Nhưng đáng tiếc, đầu cô càng ngày càng thoái hóa, cô quên mobile ở trong nhà rồi. Cô đành cười cười: "Chị Lan Tả, chị có thể cho em mượn điện thoại được không? Em quên mang theo mobile rồi."
Lan Tả thật không biết nói cái nha đầu này như thế nào nữa, cô lấy từ trong ngăn kéo ra một cái mobile, đưa ra trước mặt Tư Ninh: "Không tồi, em còn biết là mình quên mang mobile rồi. Nếu không thì chị thực sẽ khóa mobile của em lại trong ngăn tủ."
Thì ra mobile là ở trong tay Lan Tả, Tả Tư Ninh đã thử gọi vào điện thoại của mình nhưng không có ai nghe máy. Cô tưởng là bị người lấy mất rồi, Lan Tả rõ ràng là... nhận máy một chút có ૮ɦếƭ đâu!
Kì thật Tả Tư Ninh vẫn là giật mình, cô đã từng nghĩ: nếu như là trước kia Lan Tả hẳn đã quẳng một đống thông cáo cho mình, bắt mình lộ diện trước truyền thông. Mấy ngày nay cô xin phép không đến công ty mà Lan Tả cũng không ngăn cản. Nguyên nhân bên trong chắc chắn không đơn giản chỉ là đồng tình chuyện cô làm mất con, mà có lẽ là Lan Tả đã thất vọng với mình lắm rồi.
An bài hôm nay của Lan Tả làm cho Tả Tư Ninh cảm thấy ý nghĩ trước đây của mình thật là không phải với Lan Tả. Cô bỗng nhiên nhớ lại ngày đầu tiên gặp Lan Tả. Lần đó cô vì tiền thưởng mà tham gia một cuộc thi ca hát, nhưng kết quả là không lấy được tiền thưởng, xếp hạng kém một chút, nên cô ủ rũ đi ra. Ở lối ra lại gặp được một người phụ nữ, hốc mắt người kia có phần hồng hồng nhưng giọng nói lại rất lạnh nhạt: "Giọng của em tốt, chỉ là thiếu huấn luyện chuyên nghiệp. Nếu em kí hợp đồng với tôi, tôi có thể giúp em."
Lúc đó Tư Ninh vì chuyện tiền thưởng nên quá mức nản lòng. Cô thậm chí không hề nghĩ ngợi liền hỏi: "Nếu kí hợp đồng với cô, tôi có thể nhận được bao nhiêu tiền?"
Lúc ấy Lan Tả nói, chỉ cần cô nghe lời thì một tháng sẽ trả được được tiền thuê nhà, còn có thể chi trả một vài chi phí khác, hơn nữa có thể mua được một hai bộ quần áo, túi xách nhãn hiệu nổi tiếng... Trong tương lai, nếu cô trở nên nổi tiếng thì thu nhập của cô còn tăng gấp bội.
Lúc đó đầu của Tư Ninh nóng lên, Tả Tư Ninh liền theo Lan Tả đến công ty này. Cô cảm thấy mình thực may mắn, Lan Tả không phải là người lừa gạt, nếu không thì cô bị người ta bán mà còn trông cậy vào người ta cho mình tiền lương.
Nghĩ tới đây, Tả Tư Ninh đột nhiên hỏi một câu: "Lan Tả, lúc ấy vì sao chị lại muốn kí hợp đồng với em? Khi đó em không phải là người hát hay nhất, cũng không đạt được giải thưởng?"
Lan Tả liếc cô từ trên xuống dưới một cái: "иgự¢ em lớn, nhìn cũng thông minh lanh lợi, xem ra cũng là một hợp đồng tốt."
Tả Tư Ninh không nói gì, Lan Tả rõ ràng là nói cô иgự¢ to não nhỏ.
Hôm đó tinh thần Lan Tả sáng ngời phấn chấn. Cô đang nóng lòng tranh giành công trạng cho nên kí kết nhiều hợp đồng. Tuy Tả Tư Ninh cũng có không ít tố chất nhưng cũng không phải là đặc biệt tốt. Lan Tả chính mình cũng không hiểu vì sao lúc đó lại kí hợp đồng với Tư Ninh. Cô chỉ biết rằng, khi đó,lúc nghe Tả Tư Ninh hát, cô đã khóc. Bởi vì Tả Tư Ninh hát bài "Hãy nghe lời mẹ nói". Hát không được tốt, khúc này phù hợp với giọng nam, nhưng cô lại không biết cải biên cho phù hợp, bởi vậy khi hát kỹ thuật khá kém cỏi nhưng lại có một tư vị khác làm cho Lan Tả lập tức nhớ tới con mình. Nhìn Tư Ninh hát, cô cảm giác như là con của mình đang hát.
Lan Tả lúc đó đã nghĩ: bao giờ mình mới có thể nghe thấy con mình hát bài này cho mình nghe a? Vì thế cứ nghĩ tới lại khóc, rồi bốc đồng mà kí hợp đồng.
Cho nên, kí hợp đồng với Tả Tư Ninh, thuần túy là do bài hát này gây họa.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi nên rất nhanh liền đến khách sạn của đạo diễn nhưng người phục vụ không cho họ đi vào, Lan Tả nói là đã hẹn trước thông qua nhân viên công tác. Người phục vụ vẫn không cho phép, bình tĩnh nói: "Không nhận được thông báo của khách hàng nên không thể tự tiện cho vào."
Bởi vì phòng của đạo diễn là phòng tổng thống nên khách sạn vạn phần coi trọng loại khách hàng này. Trên cơ bản họ bảo vệ cực kì nghiêm ngặt để tránh cho người hữu tâm mượn cơ hội tiếp sát.
Lan Tả tức giận, gọi điện thoại liên hệ nhân viên công tác, muốn nhờ nhân viên nói một lời với đạo diễn là các cô đã tới, muốn hỏi đạo diễn lúc nào rảnh rỗi để có thể gặp mặt.
Nhân viên công tác quăng cho cô một câu: "Cô là ai? Đạo diễn là người mà người nào cũng có thể gặp àh?" Nói xong liền cúp điện thoại, sau đó liền tắt máy.
Hàm răng Lan Tả nghiến chặt, hô hấp dồn dập: "Người nào a! Đã hẹn gặp rồi lại thay đổi, cho bọn họ sắc mặt tốt bọn họ lại hếch mũi lên rồi." Cô liếc Tả Tư Ninh một cái: "Em phải nhanh nổi tiếng lên, càng ngày càng nổi tiếng. Đến ngày nào đó bọn họ cầu xin chị an bài gặp mặt em, chị sẽ quăng lại vào mặt bọn họ."
Tả Tư Ninh sờ sờ cái mũi của mình, cảm thấy việc này hơi bị khó - cô không tin rằng mình có thể nổi tiếng.
Lan Tả tuy mạnh miệng nhưng không phải người bỏ dở giữa chừng. Nếu đã mang Tả Tư Ninh đến đây, cô nhất định phải đạt được mục đích mới thôi. Cho nên hai người vẫn ngồi chờ ở đại sảnh, vẫn luôn gọi điện thoại, gọi đến khi nào gọi thông mới thôi.
Nhìn bộ dáng bận rộn của Lan Tả, Tả Tư Ninh có chút cảm động lại có chút mắc cỡ day dứt. Đối với một người nghệ sĩ vừa không nghe lời lại bị lỗ vốn như cô, Lan Tả thật sự là phải trả giá nhiều lắm. Lan Tả có thể dẫn dắt mấy người mới có khả năng, rồi cô có thể ngồi trong phòng làm việc giáo huấn người, sau đó một ngày nào đó, cô có thể... đáng tiếc mình không nổi tiếng, cô phải nhịn tính tình nóng nẩy, phải ăn nói khép nép cầu người.
Có thể tưởng tượng, lúc trước vì liên lạc với vị đạo diễn vênh váo này, cô phải nịnh nọt, phải nghe qua nhiều lời xúc phạm.
Cho dù là vì cô, Tả Tư Ninh cũng phải cố gắng thật tốt, không được buông tay.
Chờ đợi chừng hai tiếng, Tả Tư Ninh cùng Lan Tả nhìn thấy Tôn Minh Huân dẫn cả đội đi vào, cũng hướng sảnh khách sạn đi tới.
Lan Tả nhìn thấy hắn, trong lòng cả kinh, sau đó hiểu được: đại khái hắn cũng đến tìm đạo diễn, cũng muốn hợp tác với ông ta. Tôn Minh Huân gần đây rất nổi tiếng, nếu có thể tham gia phim Hollywood, cho dù chỉ là vai phụ, sự nghiệp của hắn cũng như ngồi hỏa tiễn xông thẳng lên trời.
Tả Tư Ninh nhìn thoáng qua phô trương của Tôn Minh Huân: mang đến tận hai trợ lý, một số vệ sĩ, người đại diện... một đám người vây quanh hắn, làm cho hắn xuất hiện uy phong lẫm lẫm như hoàng đế vậy.
Lan Tả nhìn cô một cái: "Hâm mộ sao? Em có tin hay không, chị sẽ làm cho em còn nổi tiếng hơn hắn."
Tả Tư Ninh cười cười, ôm bả vai Lan Tả: "Lan Tả, hôm nay chị chịu kích thích gì vậy?"
Lan Tả điểm lên đầu cô một cái, rồi trừng mắt: "Em thật không có tiền đồ. Có biết hay không, mấy vãn bối trong công ty cũng đã bay đi khắp nơi tham gia hoạt động. Em có biết hay không, mỗi ngày chị xem thông báo công tác đều thay em sốt ruột a..."
Lan Tả liên tiếp nói có biết hay không làm cho tâm của Tả Tư Ninh bị nhéo một chút. Thật sự là hiện giờ, điều quan trọng nhất đối với cô là tìm được con trai, sau đó sống thật tốt cùng con trai, còn cần cái gì khác đâu?
Người đại diện của Tôn Minh Huân đi lên phía trước liên hệ, còn Tôn Minh Huân thì nhìn thấy các cô. Hắn lập tức đi tới, lễ phép thăm hỏi bọn họ cũng đến gặp đạo diễn sao?
Lan Tả thay ngay bộ mặt tươi cười: "Đúng vậy, nhưng chúng tôi còn phải chờ một chút. An bài của nhân viên công tác hình như có một chút vấn đề."
Tôn Minh Huân thừa hiểu là bọn họ không được cho vào, nhưng hắn cũng không nói ra miệng, chỉ nhợt nhạt cười: "Chị Lan Tả cũng đi theo bọn em đi, đằng nào cũng là cùng một chỗ."
Nhờ phúc của hắn mà Lan Tả và Tả Tư Ninh rốt cục có cơ hội nhìn thấy đạo diễn. Đạo diễn kia cũng rút thời gian ra nghe Tả Tư Ninh hát vài câu. Xong việc hắn liếc mắt nhìn Tả Tư Ninh một cái: "Tướng mạo Tả tiểu thư cực kì phù hợp với một nhân vật trong phim của tôi. Nếu cô có hứng thú tôi sẽ cho cô cơ hội quay thử."
Lan Tả giật mình, đây quả là kinh hỉ ngoài ý muốn. Về phương diện ca hát, nha đầu này khó mà có thể nổi tiếng. Nếu có thể tham gia vào giới điện ảnh và truyền hình, hơn nữa là trong bộ phim của một vị đạo diễn nổi tiếng, tất có không gian phát triển. Cô hưng trí: "Đạo diễn, có thể tiết lộ là nhân vật gì không?"
Đại diễn thâm sâu nhìn Tả Tư Ninh một cái: "Một người phụ nữ bị hãm Hi*p."
Lan Tả chấn kinh: loại nhân vật này không dễ diễn. Đối với một người chưa bao giờ diễn như Tả Tư Ninh thật là khó khăn. Cô nghĩ ngợi nên thương nghị với đạo diễn như thế nào để thay đổi nhân vật lại không biết đã xảy ra chuyện.
Một ly trà không hề báo trước bay đến trên mặt đạo diễn. Lá trá màu xanh lục dán tại gương mặt hắn, từng giọt nước trà từ cằm của hắn nhỏ xuống đất. Mà Tả Tư Ninh đang cầm chén trà nhẹ buông tay, chén trà rơi xuống mặt đất vỡ nát.
Cô bị âm thanh làm tỉnh, có phần kinh hoảng thốt ra một câu: "Thực xin lỗi." Sau đó nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía cửa, ᴆụng vào Tôn Minh Huân rồi bị bật vào vách tường. Đầu cô choáng váng. Cô sờ đầu một chút, ánh mắt càng khẩn trương, bối rối đẩy Tôn Minh Huân chạy đi.
Hành động của cô làm cho mọi người chấn động, nghĩ mãi vẫn không hiểu.