Cô Ấy Là Vợ TôiHôm nay lão Phương đến đón Hàn tổng sơm hơn hai, ba tiếng đồng hồ so với bình thường. Trong công ty mọi người có chút giật mình, hỏi hắn. Hắn cầm hai túi đồ khua khua trước mặt mọi người hai lần, ra vẻ thần bí nói: “Khó có lúc Hàn tổng muốn hưởng thụ cuộc sống đi!”
Các nhân viên nhìn ra rằng trong túi là thức ăn trong siêu thị. Nhưng những đồ này cùng với hưởng thụ cuộc sống có quan hệ gì với nhau? Không giải thích được, không giải thích được!
Lúc Hàn Duệ rời khỏi công ty, anh đặc biệt ân cần chào tạm biệt nhân viên. Mọi người mượn cơ hội này nói lời khách sáo: “Hàn tổng, về nhà àh?”, “Hàn tổng, đêm nay ước hẹn cùng người đẹp sao?” “Hàn tổng...”
Nhãn lực của lão Phương vô cùng tốt, hắn xem xét chuẩn thời cơ, ngăn trước mặt đám người hay nhiều chuyện này. Hình tượng của hắn bỗng hóa thân chánh nghĩa: “Mọi người bỏ qua cho Hàn tổng đi. Phu nhân còn ở nhà chờ Hàn tổng về a.” Nói xong lấy khí thế không kịp bưng tai nhanh chóng mang Hàn tổng lên xe.
Sau khi xe lái đi được một lát, trên mặt Hàn Duệ ẩn ẩn ý cười: “Giải Kim Mã lần tiếp theo nhất định anh sẽ đạt ngôi vị Ảnh đế.”
Lão Phương xấu hổ: “Ảnh đế thì không cần, giải nam phụ tốt nhất là được rồi!”
Hai người đàn ông cùng cười lên.
Lão Phương do dự một chút: “Hàn tổng, tại sao anh lại muốn để lộ ra chuyện kết hôn? Vạn nhất Lâm tiểu thư bên kia nghe nói rồi...”
Lúc này là giờ tan tầm, giờ cao điểm bận rộn, tốc độ xe của Hàn Duệ có thể lấy tốc độ của bò sát để so sánh. Hàn Duệ giờ phút này nghĩ đến Tả Tư Ninh, khi nào thì cô kết thúc công việc. Sáng nay quan hệ của bọn họ không hòa hợp nên anh nghĩ tốt nhất là nên dùng phương thức nhắn tin để hỏi thăm. Viết xong lại xóa đi, lặp đi lặp lại bốn năm lần mới gửi đi được sáu chữ.
Gửi xong thì Hàn Duệ mới nghe được vấn đề của lão Phương. Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, không để ý lắm, nói: “Bọn họ biết là vừa đúng lúc. Nó hoàn toàn xua tan ý tưởng hợp tác tôi và Lâm Thiến. Đó cũng là mục đích mà tôi muốn anh diễn vở tuồng này tại công ty.”
Lão Phương không hiểu, nhị tiểu thư của nhà họ Lâm muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn khí chất có khí chất, lại thêm nữa gia thế số một, số hai. Quả thực là người phụ nữ vạn người đàn ông mơ ước. Hắn thực sự không rõ vì cái gì mà Hàn tổng không tuyển chọn cô mà ngược lại lại chọn người phụ nữ phong trần như Tả Tư Ninh a?
Hàn Duệ nhận được tin nhắn: “Bận rộn, ở lại công ty.” Không biết sao, trong óc Hàn Duệ tự động hiện lên bộ dáng phát hỏa ban sáng của Tả Tư Ninh, cùng với tin nhắn này, anh cảm thấy ngạc nhiên thú vị. Anh gọi điện lại nhưng đối phương đã tắt điện thoại.
Hàn Duệ bất đắc dĩ: “Lão Phương, lúc vợ của anh tức giận, anh làm thế nào an ủi cô ấy?”
Lão Phương nở nụ cười xấu xa: “Vợ chồng cãi nhau, đầu giường ầm ĩ cuối giường hợp. Hàn tổng, anh biết mà.”
Mặt Hàn Duệ hồng như uống rượu say.
Lúc về đến nhà, anh cho lão Phương đến công ty của Tả Tư Ninh, hạ chỉ nhất định phải mang Hàn phu nhân trở về nhà. Còn chính anh thì đi vào phòng bếp, trong tay mang theo đồ ăn mà lão Phương mua.
Muốn bắt lấy lòng một người đàn ông, đầu tiên phải bắt được dạ dày của anh ta. Kỳ thật phụ nữ cũng vậy, Hàn Duệ suy nghĩ. Buổi sáng làm Tả Tư Ninh tức giận, buổi tối nói thế nào thì cũng phải làm ra chút bồi thường, may mà tài nấu nướng của mình không tệ, vậy thì làm bữa cơm cho cô ăn đi.
“A! Nấu cơm a! Biết anh trai đến đây cố tình chiêu đãi anh? Coi như tiểu tử ngươi có lòng.” Hàn Trữ mặc một cái quần soóc ngắn, nửa thân trên trần trụi, tựa vào cửa phòng bếp.
Cái xẻng trong tay Hàn Duệ rớt xuống, anh nhanh tay chụp lại, hữu kinh vô hiểm. Hàn Duệ nhịn tức, đến lúc làm xong món ăn mới quay người lại, nhíu mày: “Lại bị Lâm Tĩnh giận hả?”
Hàn Trữ lấy một chiếc khăn lông khoác lên người, nằm lên sofa, cầm quả táo lên gặm. Bởi vì miệng đang nhai đồ ăn nên lúc nói chuyện mơ hồ không rõ: “Không có, cô ta lúc này không làm gì anh. Xem như em nói đúng, người họ Lâm đều muốn mặt mũi, em nói rằng cô ta không phải người vợ tốt, cô ta không phục nên lúc này liều mạng làm ra bộ dạng người vợ tốt...”
Hàn Duệ dọn đồ ăn ra bàn, dọn xong vị trí, mở chai rượu vang ngon. Anh thậm chí còn suy nghĩ, chút nữa sẽ thắp lên hai ngọn nến làm ra bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Cái mũi của Hàn Trữ bén nhạy như của sói con, hắn bước lại, khoác tay lên bả vai của Hàn Duệ, đùa giỡn: “Em trai, em muốn hò hẹn với Tả tiểu thư! Anh tới đây hẳn là quấy rầy các người?” Chỉ tiếc là bả vai của Hàn Duệ nhỏ bé, Hàn Trữ thiếu điểm dựa nên thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.
Hàn Duệ liếc anh trai một cái, bình tĩnh mở miệng: “Tả Tư Ninh không phải bạn gái của em.”
Hàn Trữ nhất thời tức giận: “Em đùa giỡn tình cảm con gái người ta rồi vứt bỏ hả? Quả thực là súc sinh mà!”
Hàn Duệ nghiêm mặt: “Cô ấy là vợ của em.”
Phịch một tiếng, lần này Hàn Trữ đã ngã xuống đất thật rồi. Hắn quì rạp trên mặt đất không dậy nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào em trai, ngón tay chỉ vào đầu em trai nói không ra lời. Nghẹn ngào một hồi lâu mới nói được: “Tiểu tử ngươi làm thật a? Anh nghĩ em lôi kéo nha đầu kia làm bộ làm dáng cho người nhà họ Lâm xem, làm sao lại trở thành vợ rồi? Đi công chứng lúc nào? Sao tiểu tử ngươi lại kích động như vậy...”
Hàn Trữ thao thao bất tuyệt cằn nhằn, Hàn Duệ nhặt quả táo rơi trên mặt đất nhét vào miệng anh trai, mặt vẫn lạnh như cũ: “Ăn táo của anh đi.”
Hàn Trữ khóc không ra nước mắt: “Xú tiểu tử, sàn nhà của ngươi sạch sẽ không vậy? Táo đã rơi xuống mặt đất rồi không rửa sao ăn được?”
Đáng tiếc là hắn vẫn chưa hồi thần thì bị mấy bộ y phục đập lên người, kèm theo đó là âm thanh không hề thân mật của Hàn Duệ: “Đêm nay xem như là tân hôn của em. Mặc kệ anh đi đâu: quán ăn đêm, đi bar hay tình một đêm... đừng ở lại đây quấy rối.”
Hàn Trữ từ trên mặt đất bò dậy, cầm lấy quần áo sạch trên lưng mình để thay. Bỗng nhiên bật cười: “Phiền phức thật đó, hôm nay anh trai em thật sự tới quấy rối em rồi. Cửa hàng rượu của nhà họ Lâm hôm nay mở yến hội, bạn gái... không, vợ em, hẳn cô ấy sẽ tới tham dự. Đừng trách anh không nhắc nhở em, yến hội lần này là ý tứ của Lâm Tĩnh.” Nói xong thì hắn trực tiếp tóm lấy một miếng bít tết đưa lên cắn, biểu tình hưởng thụ: “Tay nghề của em thực không sai, nhưng chỉ sợ là tối nay không có cơ hội rồi.”
Sau khi Hàn Trữ đi rồi, Hàn Duệ trở về chỗ cũ xem xét thi*p mời Hàn Trữ đưa đến. Để xác nhận, anh gọi điện cho lão Phương. Lão Phương chứng nhận rằng Tả Tư Ninh được công ty an bài đến yến tiệc của nhà họ Lâm.
Hàn Duệ cố liên lạc với Tả Tư Ninh, chỉ tiếc rằng điện thoại của cô vẫn chưa mở. Xem ra đúng là cô đã đi bữa tiệc kia rồi.Từ xưa đến nay những hoạt động giao lưu của nhà họ Lâm đều do Lâm Tĩnh ra mặt. Cô mời không ít thiên kim tiểu thư danh tiếng và thiếu gia thế gia, cũng có cả minh tinh biểu diễn giúp vui nhưng với tính cách của Lâm Tĩnh thì phải là minh tinh cỡ quốc gia. Bởi vì theo cô thì phải cỡ đó mới đủ cấp bậc, cho nên dụng ý của lần mời Tả Tư Ninh này tất nhiên là không đơn giản mà loại tình huống này Hàn Duệ đã sớm dự liệu.
Tiệc rượu chính thức bắt đầu lúc tám giờ, tuy nhiên chỉ tầm sáu, bảy giờ Lâm Tĩnh đã có mặt tại hội trường để giám sát. Không khí tại hội trường lúc này “náo nhiệt” lên rất nhiều bởi vì Lâm Tĩnh vốn đòi hỏi chất lượng cao, người tổ chức hoạt động của cửa hàng rượu chuyên nghiệp hơn người bình thường rất nhiều.
Lâm Tĩnh đột nhiên nhướng lông mày, ngón tay với móng tay được sơn màu đỏ tươi chỉ vào một dự án biểu diễn: “Ai đã viết kế hoạch này? Bữa tiệc nào cũng bắt đầu bằng một đám người nhảy múa sao? Sao không nghĩ ra điểm mới mẻ độc đáo nào?”
Tổng Khống biết rõ đại tiểu thư không dễ chọc nên cẩn thận đáp lời: “Hoạt động của chúng ta trước nay vẫn làm như vậy. Kỳ thật khiêu vũ chỉ là để khởi động bầu không khí, kinh nghiệm cũng cho thấy sức ảnh hưởng của khiêu vũ khá tốt, vì vậy...”
Lâm Tĩnh cười lạnh: “Cho nên các người liền bảo thủ, không muốn phát triển hả? Tôi mời các người đến để tạo ra bữa tiệc chất lượng cao, nếu chỉ là rập khuôn các mô hình trước đó vậy thì tôi tiêu tiền mời các người đến làm gì?”
Bản kế hoạch trên tay cô bay ra, trực tiếp đập vào mặt Tổng Khống không chút lưu tình.
Khóe miệng Tổng Khống run rẩy, khó khăn lắm mới giương lên được khuôn mặt tươi cười: “Lâm tiểu thư nói đúng lắm, chúng tôi mang về sửa chữa.”
Hai mắt Lâm Tĩnh quét lên trên người Tổng Khống, mặt lộ vẻ khinh thường: “Bỏ màn khiêu vũ đi, đổi thành ca hát trực tiếp, đồng thời không gian trung tâm chia làm hai lớp trong ngoài. Bên trong là ca sĩ và khách quý, bên ngoài là sàn nhảy chung, hiểu chưa?”
Tổng Khống tính toán, thay đổi an bài, sân bãi... thì còn có thể giải quyết được, chỉ là ca sĩ biểu diễn trực tiếp thì hơi khó, nhất thời làm sao liên hệ được ca sĩ thích hợp? Tổng Khống bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phải nói rõ khó xử với đại tiểu thư.
Lâm Tĩnh nhếch môi, đầu ngón tay chỉ vào danh sách khách mời: “Tìm cái gì, không phải có sẵn một ca sĩ đây sao? Bẩy giờ ba mười phút liền mời khách quí vào trước. Tôi muốn tất cả đều phải bố trí thật tốt, không được có bất luận sai lầm nào!” Nói xong quay người bỏ đi.
Tổng Khống nhìn vào danh sách: Tả Tư Ninh. Gần đây những lời đồn đãi ở khắp nơi, khó trách Lâm đại tiểu thư lại an bài như vậy.
Bảy giờ, khách quí có thi*p mời bắt đầu tiến vào hội trường. Tại hội trường, mùi sâm banh đan xen mùi hương hoa hồng làm say lòng người, ánh sáng rực rỡ, y phục sang trọng lộng lẫy.
Lúc người hầu nói Hàn Duệ - Hàn tổng đã đến, đại tiểu thư họ Lâm cười liên tục. Cô quay đầu lải nhải với người phụ nữ bên cạnh: “Thiến Thiến, người đàn ông của em đã đến rồi. Lần này em sẽ nể mặt khiêu vũ chứ?”
Mấy người trợ lý đều đưa ánh mắt đến trên người Lâm nhị tiểu thư, Lâm Thiến. Bọn họ đều nghe qua rằng nhị tiểu thư am hiểu khiêu vũ, trong nhà còn có một cái phòng chuyên để cô khiêu vũ. Cô còn dành được cúp khiêu vũ. Tuy nhiên nhị tiểu thư ít tham dự hoạt động xã giao, cho dù là có xuất hiện cũng ít khi khiêu vũ cho nên rất nhiều người không biết rõ chuyện này. Hôm nay, bởi vì Hàn tổng mà sẽ khiêu vũ sao?
Nhà tạo hình của Lâm Thiến còn đang phối hợp vật phẩm trang sức với y phục. Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục dạ hội mà hồng nhạt, một chiếc thắt lưng quấn ở hông, buộc vòng quanh chiếc eo mảnh khảnh của cô. Nhà tạo hình suy tư một hồi rồi cầm một cái kim cài áo bươm bướm màu hồng nhạt nhưng chưa kịp đeo đã bị tay của Lâm Thiến nhẹ nhàng đẩy ra, ánh mắt đảo qua một chiếc dây chuyền hình hoa sẫm màu trong hộp nữ trang, mỉm cười: “Dùng cái này đi!”
Nhà tạo hình xem qua, nếu phối hợp như vậy, bộ lễ phục sẽ bị lu mờ đi, vì vậy đề nghị dùng cái kim cài áo.
Lâm Tĩnh liếc mắt quét nhà tạo hình một cái, trừng mắt: “Cô mới tới sao? Sao lại chọn y phục như vậy? Dây chuyền này là do em rể đưa, nhị tiểu thư của nhà chúng ta đổi bộ y phục để phối hợp với cái này. Cô cái này cũng không biết sao?”
Nhà tạo hình cúi đầu, liên tục giải thích.
Lâm Thiến kéo tay Lâm Tĩnh, hời dỗi: “Chị, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta ra ngoài đi. Để cho khách quí chờ thì không tốt.” Sau khi cô lôi kéo Lâm Tĩnh đi còn quay đầu hướng nhà tạo hình mỉm cười, cười đến lòng nhà tạo hình thấy ấm áp, hận không thể giáp mặt khích lệ tính tình tốt đẹp của Lâm Tĩnh.
Chỉ là nhà tạo hình không biết rằng mình đã mất chén cơm rồi.
Một Phen Cảm Động Nho NhỏMột câu của Lan Tả: “Nếu em muốn kết thúc con đường ca hát trước thời gian, vậy tối nay em muốn đi đâu thì đi, chị tuyệt đối mặc kệ.” Một câu như vậy làm cho Tả Tư Ninh không có lý do để tranh luận. Tức giận thì tức giận thật nhưng cô vẫn ngồi yên trên chiếc xe công ty an bài. Dọc đường đi cô chỉ nhìn ra cửa sổ, một nửa câu cũng không nói cùng Lan Tả.
Tả Tư Ninh minh bạch, từ lúc bắt đầu đến nay, mọi quyết định của Lan Tả đều là tốt cho mình, nhưng chính cô lại lần lượt đẩy mình vào trong hố lửa. Trước kia thì đi gặp chủ cửa hàng tư nhân, hiện tại thì đi tham gia tiệc rượu của nhà họ Lâm, tương lai... Đi đến tình hình như ngày hôm nay, Tả Tư Ninh không phải oán Lan Tả, nhưng cô sợ hãi. Như vậy liệu cô có càng ngày càng ti tiện, cho đến khi chính cô cũng không dám nói với con trai cô đã làm gì.
Loại sợ hãi này cũng chính là một trong những nguyên nhân mà cô quyết định hợp tác cùng Hàn Duệ.
Nghĩ đến Hàn Duệ, tinh thần Tả Tư Ninh bỗng nhiên tỉnh táo. Bằng vào quan hệ của Hàn Duệ và nhà họ Lâm, anh có thể giúp cô tránh đầu ngọn sóng đêm nay không? Tả Tư Ninh nghĩ, việc mình đắc tội với Lâm tiểu thư, nói như thế nào thì một phần cũng do Hàn Duệ. Anh không xử lý thì ai tới xử lý? Nghĩ tới đây, cô để cho lái xe dừng xe.
Sau khi ầm ĩ cơ hồ đến lật cả trời với Lan Tả, Tả Tư Ninh mới vòng vèo đi tới nhà Hàn Duệ, bất quá trong nhà có chút không bình thường: sói con im ắng nằm ở trong ổ ở góc nhà nhưng mà nó đã được cho ăn, Hàn Duệ đã về nhà rồi sao?
Tả Tư Ninh rón rén đi vào phòng, thế nào mà nghe được tiếng hắt xì, lại còn có âm thanh ăn uống, chẳng lẽ Hàn Duệ đang ăn cơm?
Lòng hiếu kì của Tả Tư Ninh bị gợi lên, cô nghĩ: Hàn Duệ hôm nay như thế nào lại về nhà đúng giờ? Lại còn đang ăn cơm trong nhà? Chẳng lẽ người giúp việc lại thêm việc làm bữa tối?
Một âm thanh đột ngột vang lên: “Ôi! Sao cô lại ở chỗ này?”
Tả Tư Ninh sợ tới mức giật nẩy cả người lên, đến lúc nhìn thấy người vừa nói chuyện cô mới xoa иgự¢ thuận khí: “Anh hai, lời này là em hỏi anh mới đúng!”
Hàn Trữ nghiền ngẫm cái xưng hô này một hồi, miệng ngậm cái dĩa ăn, trong mắt từ từ tản ra nét trêu đùa: “Anh hai? Cách xưng này rất được. Không sai, không sai! Về sau kêu nhiều một chút a, em dâu!” Một âm cuối cùng kéo ra đặc biệt quyến rũ, kêu đến tâm thấy ngưa ngứa. Kết quả, sau khi hắn nói xong lại cắn một miếng thịt bò, vừa cười vừa ăn, làm cho miệng dính đầy hạt tiêu đen từ miếng thịt bò, hắn cũng không thèm quan tâm cứ tiếp tục cắn...
Tả Tư Ninh lúc này thật sự dở khóc dở cười, vì sao? Thứ nhất, từ anh hai kia chỉ là từ giọng điệu, không có bất cứ ý tứ hàm xúc xưng hô nào. Đúng là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí* (editor: cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau; mỗi người mỗi ý). Thứ hai, Hàn Trữ và Hàn Duệ đúng là anh em, có đôi khi không lớn hơn bao nhiêu so với Hữu Hữu. Dĩ nhiên lời này có ý khích lệ, ngây thơ chất phác thật tốt, Hữu Hữu nhà cô thật đáng yêu.
Hàn Trữ như là nhớ lại cái gì, mở miệng chứa đầy thức ăn nói mơ hồ không rõ: “Em cũng ngồi xuống ăn đi, dù sao vốn là làm cho em.”
Tả Tư Ninh trong chốc lát mới phiên dịch được cái mớ tương hồ kia, sau đó hai mắt sáng lên: “Đây đều là anh làm?”
Hàn Trữ đang nhét đầy miệng salad thiếu chút nữa bị sặc, hắn lộ ra vẻ mặt muốn cười như điên: “Nếu anh có thể làm ra một bàn đồ ăn như thế này thì đừng nói là một Lâm Tĩnh mà đến mười Lâm Tĩnh cũng phải quì gối dưới chân anh. Đây là Tiểu Duệ Duệ nhà ta làm. A... nó nói hình như muốn cùng em cái gì mà đêm động phòng hoa chúc. Anh vừa rồi còn nhìn thấy được một ngọn nến trong phòng bếp...”
Động phòng hoa chúc... giờ phút này trong lòng Tả Tư Ninh có một loại thần vật gọi là Thần mã bay qua. Hàn Duệ biết làm đồ ăn? Còn làm rất ngon? Thần mã a, Hàn Duệ muốn động phòng hoa chúc! Anh xem anh là người cổ đại sao? Vậy mà lại còn thật chuẩn bị nến! Thần mã a! Anh quả thực là làm cho người ta phá vỡ ấn tượng đối với anh a... Làm sao bây giờ, tuy khôi hài, tuy không thể tưởng tượng nổi, nhưng hiện tại Tả Tư Ninh giống như có một chút cảm động nho nhỏ.
Cô lớn như vậy đã gặp không ít đàn ông sỗ sàng, cắt xén ςướק đoạt, nhưng hình như chưa gặp qua một người đàn ông tự mình xuống bếp. Đừng nói có, mà cô căn bản chưa từng nghĩ ngợi qua.
Hàn Trữ lườm một cái, nhìn thấy trong mắt Tả Tư Ninh như có giọt nước mắt, hắn bị sốc: “Cảm động rồi hả? Kia, nhanh nhanh đi tìm nó đi. Nó đi tiệc rượu của nhà họ Lâm tìm em rồi.”
Vừa nghe đến tiệc rượu của nhà họ Lâm, điểm cảm động nhỏ của Tả Tư Ninh vừa mới sinh liền biến mất, thay vào đó là thận trọng: “Anh ấy làm sao biết em sẽ đi?”
Hàn Trữ uống một ngụm rượu vang, hứng khởi tăng lên, không tim không phổi nói: “Anh tới báo tin, nếu không thì tiểu tử kia vẫn còn ở nhà chờ em trở về ăn bữa tối dưới ánh nến a.” Hắn tiện tay chỉ lên tường, hảo tâm nhắc nhở: “Tiệc rượu đã gần bắt đầu, nếu em không đi, Tiểu Duệ Duệ có thể trở thành bạn nhảy của người khác rồi.”
Tả Tư Ninh ở sau lưng trợn mắt nhìn hắn, lúc này mới vội vội vàng vàng chạy đi. Lúc đi ra ngoài trong lòng có phần lo lắng: có Hàn Duệ ở đấy, có lẽ ૮ɦếƭ sẽ không quá khó coi. Lại nói, mình sẽ ca hát, nhiều lắm thì bị bọn họ nói hát không được, còn có thể có gì khác.
Trong phòng ăn, sói con đã no ngủ lười biếng đứng dậy, bỗng nhiên nhìn thấy anh trai của chủ nhân. Nó vô cùng thân thiết vẫy vẫy đuôi, đồng thời lè lưỡi liếm đầu ngón chân của anh trai chủ nhân. Chỉ thấy anh trai chủ nhân sờ sờ lông của nó, tự nói: “Mình cũng nên qua xem đi. May mà mình thông minh trở về chỗ Tiểu Duệ Duệ ăn uống no đủ. Đến lúc nhìn thấy Lâm Tĩnh cái gì cũng đều không muốn ăn rồi. Bất quá, nói đi thì phải nói lại, ngươi thấy Tả Tư Ninh có thể ứng phó được cái này sao? Hai chị em nhà họ Lâm, một nhu, một cương, song thủ kết hợp, công lực không nhỏ a.”
Hàn Trữ ở trong phòng ôm sói con một lúc sau đó mới thở sâu một cái, cất bước ra khỏi nhà.
Tiệc rượu không sai biệt lắm nên bắt đầu, những người công nhân tạm thời được gọi tới bố trí hội trường đi theo một lối khác ra ngoài. Tuy nhiên trong đó có mấy người bởi vì bị đau bụng cho nên sử dụng WC của nhà hàng.
Có một người khách quí vì quá mót, muốn đi toilet. Kết quả nhìn đến toilet nam dựng một tấm bảng: đang sửa chữa. Người khách quí quả thực là khóc không ra nước mắt: sửa lúc nào không sửa, lại nhè lúc này mà sửa, này, không phải là làm khó người sao?
Sau khi hắn bỏ đi, bên trong toilet truyền ra tiếng cười. Móng tay tên họ Đinh bấm vào đùi, cười đến co giật: “Đại ca, chiêu này của anh thật...” Bọn hắn đúng là đang làm việc tạm thời. Nguyên lai là bọn họ đang phát sầu tìm cách trà trộn vào trong tiệc rượu, kết quả Tổng Khống lại tìm người làm việc tạm thời. Chuyện này đối với bọn Lục Lệ Thành quả thực là tin tức đại tốt. Bọn hắn cởi bộ đồ lao động, thay bộ đồ tây trang đã chuẩn bị sẵn, thay cả giày dép sau đó đứng trước gương xem xét, bộ dáng quả thực trông rất giống khuôn mẫu của người thành đạt.
Biểu tình của tên họ Đinh có chút do dự, hắn hạ giọng: “Đại ca, chúng ta làm như vậy sẽ không xảy ra vấn đề chứ? Anh cũng biết nhà họ Lâm tiền bạc, của cải phong phú, vạn nhất chọc giận bọn họ, chúng ta đây đừng nghĩ ở lại chỗ này lăn lộn tiếp rồi.”
Lục Lệ Thành còn chưa lên tiếng, Đại Ưng đã không chịu nổi: “Nếu mày sợ thì tự mình trở về, vài người bọn tao là đủ rồi. Đại ca, anh nói có phải không?”
Chỉ thấy Lục Lệ Thành lấy một thanh dao quân sự của Thụy Sĩ từ trong túi áo âu phục ra. Ngón tay nhẹ nhàng sát qua lưỡi dao.
Tên Đinh kinh hô: “Đại ca, anh làm gì?” Hắn dễ dàng đoạt được thanh dao từ trong tay đại ca bởi vì đại ca không có ý tứ cùng hắn giao thủ. Lần thứ hai hắn nhìn vào đại ca lại phát hiện ngón tay của đại ca bình yên vô sự.
Xem ra là góc độ khống chế dao rất tốt mới có thể tạo thành tình huống nguy hiểm nhưng thực tế lại không gây tổn thương chút nào.
Sắc mặc Lục Lệ Thành bình tĩnh nhưng ánh mắt lại cố chấp: “Hiện tại chúng ta đang làm chuyện nhìn thì có vẻ nguy hiểm, nhưng có thể có cơ chuyển biến. Các anh em đều đã nhìn thấy máu. Mấy năm nay đánh đánh Gi*t Gi*t vì cái gì, không phải vì muốn được tốt một chút sao? Nhưng nếu có người không để cho các người sống tốt, hắn cũng phải trả giá thật cao. Bảo bối của Lâm Chấn Hải chính là hai người con gái của hắn. Hôm nay chúng ta cho hắn cái giáo huấn nho nhỏ, cũng cho hắn biết chó cùng đường có thể nhảy qua tường. Hơn nữa, các anh em vốn cái gì cũng không có, vậy còn sợ mất cái gì? Tối đa thì lại ngồi chồm hổm trong ngục mấy tháng, đến lúc ra tù thì lại không phải hảo hán sao!”
Lời nói này của hắn làm cho mấy anh em hào tình vạn trượng. Tất cả bọn họ đều háo hức muốn làm một phen. Tên Đinh nhìn nhìn con dao quân đội của Thụy Sĩ, trịnh trọng gật đầu: “Tốt!”
Lục Lệ Thành nở nụ cười.
Tiệc rượu đã bắt đầu, nữ chủ nhân Lâm Tĩnh mang theo em gái Lâm Thiến lên sân khấu, lập tức trở thành đối tượng chú mục của mọi người. Mọi người không ngừng ca ngợi, nâng chén hàn huyên cùng hai chị em của nhà họ Lâm.
Lâm Tĩnh giao tiếp giỏi, luôn nói chuyện cùng bạn bè còn Lâm Thiến thì hàm súc hơn một chút, mỉm cười lắng nghe, ngẫu nhiên gật gật đầu làm cho người ta hiểu rằng cô thật sự có lắng nghe, nhưng chỉ là ít lên tiếng. Tính cách hai chị em quả thật không hề giống nhau.
Lúc này có người phục vụ đi tới, nói cho Lâm Tĩnh chỗ của Hàn tổng. Lâm Tĩnh quay đầu đi, nhìn em gái mình cười cười: “Thiến Thiến, chị mang người của em đến rồi đó. Kế tiếp đến lúc vũ hội em nên chủ động một chút.”
Lâm Thiến liếc mắt về phía ngưỡng cửa một cái, chỉ thấy người đàn ông mặc tây trang màu đen, đeo kính râm đang từ từ đi vào cửa. Bởi vì đeo kính mắt, người khác không thấy rõ biểu tình của anh nhưng thông qua cử chỉ tự nhiên, có thể thấy được tự tin của anh. Anh không sợ hãi chút nào, hơn nữa trên người anh còn có một cỗ ngạo khí mà người khác học thế nào cũng học không được. Lâm Thiến có thể tưởng tượng ra cặp mắt của anh đằng sau cặp kính kia. Lúc này ánh mắt khẳng định là đang mang chút xem thường.
Năm ấy, khi cô mười ba tuổi nhìn thấy anh ở trên đường. Lúc đó anh vừa đánh nhau với người khác, mặt mũi bị bầm dập nhưng trên mặt anh vẫn là cỗ cao ngạo không thể xâm phạm kia, giống như anh chính là vương giả cao cao tại thượng. Cũng vì cái nhìn kia, Lâm Thiến liền quyết định phải gả cho anh.
Nếu không như vậy, anh em họ Hàn làm sao có thể đi vào nhà họ Lâm? Hàn Duệ làm sao có thể quản lý Vạn Hoa?
Lâm Thiến cười tao nhã, chỉnh lại cái dây chuyền trên cổ, nhấc làn váy hướng tới Hàn Duệ.
Đám người từ từ tản ra mấy bước, vì cô mà tạo ra một con đường như trong hôn lễ. Ánh mắt Lâm Tĩnh bảo người phục vụ bên cạnh, để cho bọn họ tung hoa, phun sương, càng làm cho buổi tiệc trông như hôn lễ. Trong không khí hài hòa, Lâm Tĩnh gọi Tổng Khống, hỏi ca sĩ đang ở đâu, sau còn chưa thấy bóng dáng?
Tổng Khống lúc này gấp đến độ xoay quanh, hắn cực kì bất đắc dĩ, rõ ràng đã liên hệ tốt với đại diện của Tả tiểu thư, cũng xác nhận là Tả tiểu thư đang ở trên đường. Không nghĩ tới vừa rồi có thông báo nói rằng Tả tiểu thư có chút việc, có khả năng sẽ đến trễ.
Lâm Tĩnh vừa nghe, cười lạnh liên tục: “Cô ta có việc? Tôi xem là không có can đảm đến đây đi!” Bỗng nhiên cô quay đầu nói với trợ lý bên cạnh: “Gọi điện thoại hỏi thăm giám đốc công ty đại diện của cô ta. Đúng rồi, thời gian trước, vợ của ông ta hẹn tôi đi Hồng Kông mua sắm, cô giúp tôi đưa đẩy, nói thân thể tôi không khỏe.”
Tổng Khống nghe, đổ mồ hôi lạnh thay vị Tả tiểu thư kia: xem ra Lâm đại tiểu thư có lòng muốn trị cô ấy a.