Vô Lại...Đến gara ngầm, chiếc xe vận tải màu đen dừng lại. Ba, bốn người đàn ông khiêng một người đàn ông bất tỉnh xuống xe. Tên họ Đinh từ ghế lái phụ cũng bước xuống, đi trước một bước mở cửa cho anh em khiêng đại ca vào nhà. Mấy đại hán lực lưỡng thô kệch bận rộn đi mua thuốc, mua băng gạc và cả đồ ăn.
Trên tay Lục Lệ Thành có vết đao rất sâu, nhìn thấy đến cả xương cốt. Lúc tên họ Đinh băng bó cho đại ca vẻ mặt của hắn vừa kính nể lại vừa đồng tình. Nghĩ tới tình huống đó liền cảm thấy kinh hồn bạt vía. Nếu không phải vào thời điểm mấu chốt đại ca dùng tay ngăn trở tiến công của đám người kia, chỉ sợ là mấy anh em bọn họ một người cũng trốn không thoát.
Trên người mấy anh em ít nhiều đều có vết thương. Sau khi bọn họ tự mình xử lý vết thương xong thì đều có chút thương cảm. Lần này đánh giáp lá cà, tuy đối phương không chiếm được tiện nghi nhưng bên mình tổn thất không ít anh em. Nghĩ tới thi thể bọn hắn hiện tại vẫn còn ở tại chỗ không ai chiếu cố, trong lòng bọn họ không hề thoải mái.
Có tên kêu Đại Ưng vỗ cái ghế dựa, lưng hùm vai gấu đứng thẳng lên: “Bố nó chứ, dám động thủ đến chúng ta đây. Sòng bạc kia vốn là do chúng ta xử lý, vậy mà dám nói cái gì thu mua. Thu mua cái em gái hắn ý.” Nói xong hắn nhấc chân đi ra cửa.
Nửa đường bị người ta chặn lại, đó là tên Đinh. Hắn ôm Đại Ưng, gầm thét: “Bình tĩnh một chút. Đám người kia rõ ràng là tới đoạt địa bàn, người ta mang đủ nhân mã cùng νũ кнí. Mày tay không tấc sắt đi chịu ૮ɦếƭ sao. Hơn nữa đại ca giờ còn đang nằm đó, mày không thể ít chọc chuyện ra sao?”
Đại Ưng thiếu chút nữa là cùng hắn đánh nhau, may mà mọi người hợp lực kéo hai người này ra. Sau cùng hai người vẫn thở phì phì nhìn đối phương, bộ dáng không ai nhường ai.
Một tiếng ho khan từ trên giường truyền đến ngăn trở cục diện quyết đấu của hai người. Lục Lệ Thành trợn mắt nhíu mày: “Đều ngồi cả xuống!”
Đại Ưng trong lòng tức giận: “Nhưng mà đại ca...”
Khóe mắt Lục Lệ Thành lóe giận, nhìn thoáng qua hắn: “Tao nói ngồi xuống!”
Chờ đến lúc Đại Ưng không cam lòng ngồi vào chỗ của mình xong, Lục Lệ Thành giương khóe miệng lên: “Nói chung thì cần phải nghỉ ngơi cho tốt rồi thì mới có thể tính toán thật tốt món nợ này a.”
Lời này vừa nói ra, mặt mấy anh em đều lộ vẻ vui mừng. Đại ca bọn hắn đã lên tiếng, chuyện liền không thành vấn đề. Cái đám con cháu lũ rùa kia lại dám đoạt địa bàn của bọn họ, quả thật là không muốn sống nữa.
Lúc này có một người có chút do dự, xoa xoa hai tay, lông mày vặn vào, biểu tình có chút xoắn xuýt, chính là tên họ Đinh: “Đại ca, đối phương không phải nói là nhà họ Lâm muốn thu mua sao? Tục ngữ nói nghèo không đấu cùng giàu, chúng ta...”
Luận điệu nhu nhược của hắn bị các anh em nhất trí khinh bỉ.
Lục Lệ Thành nhịn đau, giơ tay lên, làm ra động tác yên lặng. Mày của hắn cũng không nhíu lấy một cái, hơn nữa trên mặt lại mang thêm một nụ cười mỉa mai: “Vẫn nghe nói Lâm Chấn Hải là một triệu phú siêu cấp lớn. Vậy thì để chúng ta sờ ௱ôЛƓ lão hổ này đi, xem của cải của hắn dày hay không dày.”
****************** Đổi màn sân khấu một cách thủ công **********************
Bìa màu đỏ, cầm ở trong tay cũng chỉ nặng chừng vài chục gram. Đây trông giống như là một cuốn sách nhỏ nhưng thực ra không chỉ đơn giản như vậy. Bên trong đó có dán ảnh chân dung 1 inch của hai người, còn có các loại con dấu và một câu: “Sau khi xem xét, xác nhận là phù hợp với các qui định liên quan đến luật hôn nhân của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa.” Không sai, đây chính là giấy chứng nhận kết hôn trong truyền thuyết.
Lúc tờ giấy chứng nhận để ở cạnh tay của Tả Tư Ninh, mặt của cô có điểm tê dại, hơi hơi giật mình. Một cô gái bình thường hoạt bát có linh khí như vậy mà bị một cái tờ giấy dọa đến xuất thần.
Lối suy nghĩ của cô lúc này phỏng chừng bất đồng với những người phụ nữ khác. Người ta là vui vui mừng mừng bởi vì tìm được người chồng như ý, còn cô thì lại là ù ù cạc cạc.
Phải bắt đầu nói từ ngày ra khỏi biệt thự của Lâm Tĩnh, Hàn Duệ trực tiếp mang cô về nhà. Trên đường còn hỏi cô có mang theo người chứng minh thư, hộ tịch hay không... làm cho Tả Tư Ninh sợ tới mức nghĩ rằng anh muốn trực tiếp đi lĩnh chứng. Nhưng nghĩ lại thì hôm đó đã quá thời gian làm việc, đâu còn người nào làm chứng nữa?
Bất quá đầu óc của cô vẫn ngắn. Ngày hôm đó không được thì có ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa... một ngày nào đó sẽ làm được. Vì thế sáng ngày thứ hai sau khi rời biệt thự của Lâm Tĩnh, Hàn Duệ đã xin phép cho cô nghỉ nửa ngày sau đó trực tiếp chở cô đến cục dân chính.
Nhớ rõ lúc nhân viên công tác hỏi Tả Tư Ninh có tự nguyện gả cho Hàn Duệ hay không, Tả Tư Ninh còn chưa kịp mở miệng thì Hàn Duệ đã tiếp lời: “Không cần hỏi, cô ấy nguyện ý. Không thì chúng tôi đến nơi này làm gì?”
Nhân viên công tác không cho anh sắc mặt hòa nhã nào, nhưng đó chính là tự anh tìm đến, chẳng trách được ai.
Bốp một cái, tờ giấy hôn thú rơi xuống mặt đất. Tả Tư Ninh giật mình tỉnh lại, cô ngẩng đầu lên liền thấy trong chiếc gương ở phía đối diện có khuôn mặt tươi cười của một người phụ nữ. Không cần phải nói, nhất định là cô đang cười tình cảnh Hàn Duệ bị nhân viên công tác xem thường.
Sau đó cô còn nhìn thấy trong gương một vật khác – hai tai, bốn chân, một đôi mắt động vật – sói con!
Phản ứng vừa nhanh như chó lại vừa như giống người sói, Tả Tư Ninh lập tức nhảy lên giường, khẩn trương túm lấy giấy chứng nhận kết hôn, làm ra động tác phẩy phẩy, thấp giọng quát lớn muốn đuổi sói con đi.
Sói con ngồi chồm hỗm ở một bên, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Tả Tư Ninh khoa tay múa chân, bộ dáng vui sướng. Nó chun mũi lại, có phần xoắn xuýt cố lí giải người phụ nữ này cuối cùng đang làm gì.
Từ khi Tả Tư Ninh bị Hàn Duệ mang ra khỏi biệt thự thì đều ở lại trong nhà của anh. Theo cách nói của Hàn Duệ thì là: Lâm Tĩnh sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy, gần đây cô đừng đi loạn. Ở lại bên cạnh tôi, tôi có thể chiếu cố cô.
Tuy lời này nghe rất khó chịu nhưng không thể không nói rằng nó có cái lý của nó. Tả Tư Ninh ra khỏi nhà không xem giờ, đắc tội với Lâm tiểu thư hắc bạch bất phân. Lúc này ngoại trừ Hàn Duệ thì đúng là tìm không ra người có thể đối kháng cùng với Lâm tiểu thư.
Sói con thấp giọng kêu hai tiếng sau đó hấp tấp chạy tới chỗ chủ nhân đồng thời khinh bỉ liếc Tả Tư Ninh một cái. Bộ dáng không ai bì nổi, quả thực còn kiêu ngạo hơn so với chủ nhân của nó.
Hàn Duệ cười cười sờ đầu sói con, ngón tay thì chỉ vào ổ chó xa xa ở ngoài phòng, muốn nó ngoan ngoãn chờ đợi.
Tả Tư Ninh nhìn con sói con chậm rãi rời đi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Khi còn bé cô bị chó cắn một lần cho nên tới bây giờ đối với loại này vẫn còn bị ám ảnh. Từ xa nhìn vào thì không sao, chứ lại gần thì toàn thân Tả Tư Ninh liền không thoải mái, chỗ bị chó cắn vẫn thấy ân ẩn đau. Cô thu hồi tầm mắt, vô ý ᴆụng vào ánh mắt của Hàn Duệ.
Tóc Hàn Duệ vẫn còn đang ẩm ướt. Từng giọt nước chảy dọc từ má xuống đến cằm. Vết sẹo trên khóe mắt cũng không thấy rõ ràng. Nụ cười của anh vẫn không thu lại, có chút thả lỏng cùng trêu đùa.
Tả Tư Ninh thốt lên: “Sao lại giống như đứa bé thế kia, tóc cũng không lau khô.” Lời nói vừa ra khỏi miệng cô mới phát giác là không đúng, cô muốn cắn rụng đầu lưỡi của mình. Mình coi anh như Hữu Hữu mà đối đãi rồi...
Hàn Duệ hơi hơi nhíu mày rồi quay lưng lại nói: “Thay đổi y phục đi. Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Vẻ mặt anh lúc này hơi có chút bất đắc dĩ, rồi lại mỉm cười. Ánh mắt giống như có hơi nước phảng phất vẻ ngượng ngùng. Sau nhiều năm như vậy, ngoại trừ anh trai, còn có người dùng thái độ nói chuyện như đối với trẻ con với anh. Cảm giác này cảm thấy khá ấm áp.
Tả Tư Ninh bối rối a, Hàn Duệ có phải đã quên mất rằng cô vẫn còn phải biểu diễn, chiều còn phải về công ty. Người chế tác nói đĩa đơn mới nhất sắp phát hành nên cần phải tu sửa rất nhiều. Ngay sau đó sẽ tiến hành một loạt quảng cáo tuyên truyền vì muốn thúc đẩy bài hát chiếm một vị trí trong bảng xếp hạng.
Cô nhảy chân trần từ trên giường xuống, la hét: “Không được! Tôi không thể đi ăn cơm trưa với anh được. Hôm nay tôi phải làm việc đến khuya. Nói không chừng tôi sẽ không ở lại đây...”
Cô còn chưa nói xong Hàn Duệ đã quay người lại. Trong mắt đã khôi phục vẻ lạnh lùng trong veo: “Nơi này là nhà của cô, không ở đây thì ở đâu? Nếu cô cảm thấy cô có thể trở về căn hộ thuê kia vậy thì cô hết hi vọng đi. Mấy ngày hôm trước tôi đã bảo lão Phương trả lại cho chủ nhà rồi. Nếu muốn thuê lại nhà thì phải đặt cọc tiền thuê ba tháng, cô có tiền sao?”
Sắc mặc của anh cùng Lâm đại tiểu thư trong loại việc như thế này thật không khác biệt lắm. Hai người cùng nhận định Tả Tư Ninh không có biện pháp cũng như không có tiền. Tả Tư Ninh lại bắt đầu đấm иgự¢, hận không thể phun ra một ngụm máu bày tỏ kháng nghị. Nhưng có thể làm sao a, chính mình thật thiếu tiền đến thế.
Nhất thời... thỏa hiệp.
Hàn Duệ để cho lão Phương nghỉ ngơi, lần này anh tự mình lái xe. Trên đường tới quán ăn, anh mở radio FM 104.7. Trên đài đang phát bài “Vô lại” của Trịnh Trung Cơ. Mới vừa nghe thấy người dẫn chương trình nói tên bài hát, ánh mắt của Tả Tư Ninh không thể khống chế liếc nhìn Hàn Duệ một cái. Trong lòng oán thầm: nói không chừng đó chính là bản chất của anh.
Lúc này Hàn Duệ đã lại đeo lên thần khí của mình – chiếc kính râm. Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, đôi môi đẹp như được cắt gọt bình tĩnh khép mở: “Ba mẹ cô thích cái gì? Tôi đã chuẩn bị một chai rượu vang, còn có một chút dược phẩm bảo vệ sức khỏe. Cô xem còn cần gì khác nữa không?”
Đinh – một tiếng nổ ầm vang lên trong đầu Tả Tư Ninh. Tiếng ong ong chấn động trong đầu đến tận một lúc sau mới thanh tỉnh lại được. Đợi đến lúc cô cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Hàn Duệ, tay cô không tự giác nắm chặt lại. Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt cô căng thẳng: “Ba mẹ tôi không ở nơi này, anh không cần phải gặp mặt bọn họ rồi.”
Thần thái Hàn Duệ trấn định: “Bọn họ ở đây.”
Tả Tư Ninh nổi giận, cô xoay người tháo dây an toàn đồng thời rống lên: “Tôi đã nói với anh, bọn họ không ở đây. Anh như thế nào lại nghe không hiểu tiếng người àh? Dừng xe! Tôi bị muộn rồi, phải về công ty rồi. Anh đi ăn cơm một mình đi.” Vừa nói cô vừa kéo tay cầm của cửa xe, xem ra nếu Hàn Duệ không dừng lại cô sẽ mạnh mẽ lao xuống mặc kệ cửa khóa hay không khóa.
Hàn Duệ giật mình, trong tài liệu nói rằng năm năm trước cô đã rời nhà trốn đi. Xem ra khi đi đó đã phát sinh không ít chuyện tình khó chịu. Anh lấy tay kéo Tư Ninh một cái, giọng nói mềm đi không ít: “Đây là đường xa lộ, không thể dừng xe tùy tiện. Cô muốn xuống thì cũng phải chờ đến chỗ được phép. Hiện tại cứ ngồi yên ở đó trước đã.”
Tả Tư Ninh dùng đôi mắt hình viên đạn trừng anh: “Anh nhàn rỗi không có việc gì như vậy sao? Một bữa ăn thôi mà, cần gì phải đi ra đến xa lộ. Chẳng lẽ muốn sang thành phố khác thật sao?” Trong lòng cô càng hoảng thì lời nói ra miệng càng không khách khí, bản thân đã không thể khống chế được.
“Đúng vậy, đúng là sang thành phố khác. Tính là đi ra mắt bố mẹ vợ.”
Đắc Tội Lâm GiaMạn Lâm nhìn thấy Tả Tư Ninh trong một hoạt động tuyên truyền. Mạn Lâm tuyên truyền cho bộ phim mới của mình còn Tả Tư Ninh thì lại vì ca khúc mới của cô. Địa điểm buổi tuyên truyền của hai người vừa vặn lại cùng ở quảng trường văn hóa ở trung tâm thành phố.
Hôm nay mới là đầu hạ, thời tiết lại oi bức như ngày Hạ Chí, mặt trời chói chang chiếu khô cả người. Trong thời gian giải lao, Mạn Lâm đi qua tìm Tả Tư Ninh, trên đường ᴆụng phải trợ lý Tiểu Mỹ của Tả Tư Ninh. Vẻ mặt của tiểu nha đầu trông rất u sầu.
Lúc Tiểu Mỹ phát hiện Mạn Lâm thì bộ dáng của cô liền như là thấy Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, kêu khóc lên: “Chị Mạn Lâm, chị đến thì tốt rồi.” Tiểu Mỹ vẫn thường cả kinh sợ hãi nhưng bộ dáng hôm nay của cô không thường xuất hiện, xem ra vấn đề không nhỏ.
Mạn Lâm bảo người mua cho cô một cốc nước đá. Cô lấy miệng hút mạnh, uống một hơi hết luôn cả nửa cốc. Cô lấy tay lau khóe miệng. Trên tay vẫn còn dính một chút kem chống nắng màu trắng: “Chị Tư Ninh ngày hôm nay không biết làm sao mà cứ hay nổi giận. Chị Mạn Lâm cũng biết, chị Tư Ninh không phải là người như thế. Không hiểu buổi sáng hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Mạn Lâm vỗ vỗ bả vai của Tiểu Mỹ: “Có thể có chuyện gì. Mùa hè đang đến, tâm hỏa vượng. Lại thêm mấy ngày này phải vội vội vàng vàng truyện tuyên truyền, khẳng định là áp lực quá lớn với Tư Ninh. Em cũng đừng để vào trong lòng. Người này chỉ nói ngoài miệng thôi, trong lòng cũng không có nghĩ gì. Nếu cô ấy mắng em, em coi như cô ấy bị điên đi, nói xong thì liền xong rồi.”
Tiểu Mỹ gật đầu rồi hấp tấp đi mua trà lạnh hạ hỏa.
Mạn Lâm không đơn thuần giống như nha đầu kia. Mấy ngày qua cô cũng nghe được một chút chuyện về Tả Tư Ninh, không biết cảm xúc dao động này của Tả Tư Ninh có quan hệ cùng chuyện đó hay không. Nghĩ vậy cô liền đứng dậy tiến đến phòng hóa trang ở hậu trường của Tả Tư Ninh.
Còn chưa tới cửa phòng hóa trang cô liền nghe thấy bên trong có âm thanh ồn ào truyền tới: “Lan Tả, thật xin lỗi, đây là chuyện riêng của em. Em nghĩ rằng chị không cần phải can thiệp.”
Âm thanh của người phụ nữ thành thục hẳn là của người đại diện Lan Tả: “Tả Tư Ninh, em có biết hay không, những sự tình của em đều đã truyền ra. Người đàn ông thần bí trước đó chính là Hàn Duệ. Chị nhớ là chị đã nói rõ với em, đừng để chị là người cuối cùng biết được mọi chuyện. Em coi lời nói của chị là gió thoảng bên tai hay sao?”
Mạn Lâm biết Lan Tả đang nói về cái gì. Gần đây lúc cô tham dự yến hội của xã hội thượng lưu cũng nghe qua một chút về chuyện của Hàn Duệ và Tư Ninh. Hiện tại người của nhà họ Lâm cũng đã có lời bàn tán. Lúc ban đầu nghe được Mạn Lâm cũng có chút bực mình bởi vì Tả Tư Ninh có chuyện như vậy mà không thượng lượng cùng mình. Vậy mà cũng gọi là bạn tốt, là chị em tốt àh?
Chỉ là, tức thì vẫn tức nhưng vẫn muốn biết rốt cục là có chuyện gì.
Sắc mặt Lan Tả lúc này có chút tái nhợt, đại khái là tức giận lắm rồi. Cô liếc Mạn Lâm một cái, muốn nói lại thôi, sau cùng vẫn là chào hỏi rồi bước đi.
Mạn Lâm vừa mới vào cửa liền nghe được một âm thanh băng lãnh như nước sông đóng băng: “Lan Tả, có nhiều chuyện chị có thể quản được, nhưng hôn nhân, bản thân em có quyền quyết định.”
“Hôn nhân?” Mạn Lâm nghe thấy thế mới phát giác sự tình so với tưởng tượng của cô còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Nha đầu Tả Tư Ninh kia tới cùng là làm cái gì a.
Tả Tư Ninh quay mạnh đầu lại, lúc nhìn thấy Mạn Lâm, đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc: “Chị đã tới rồi sao?” Trang điểm trên mặt cô đã phai đi không ít, đường kẻ mắt cũng nhòe đi, không biết vì mồ hôi hay là vì... khóc.
Mạn Lâm rót một ly nước đưa cho cô, ý bảo cô uống một ngụm: “Ca khúc mới khi nào sẽ phát hành? Hiện tại an bài như thế nào rồi?”
Tả Tư Ninh uống hết nước, mỉm cười hiểu rõ: “Chị tới đây chính là hỏi em về vấn đề công tác? Vậy không bằng chị đi tìm Lan Tả nói chuyện. Chuyện của em thì không ai hiểu rõ ràng bằng chị ấy rồi.” Nói đến đây ánh mắt cô tối sầm lại, đại khái là nhớ tới trận ầm ĩ lúc nãy với Lan Tả.
Mạn Lâm túm lấy làn váy, tao nhã đứng dậy: “Tốt lắm, vậy chị đi tìm Lan Tả...”
Cô còn chưa có đứng vững đã bị người kéo lại, chỉ thấy Tả Tư Ninh trừng mắt nhìn cô, thấp giọng hô: “Chị Mạn Lâm!”
Mạn Lâm mỉm cười: “Tốt! Không náo loạn với em nữa. Thừa dịa bây giờ có chút thời gian, nói một chút xem, đã xảy ra chuyện gì.”
Tả Tư Ninh cúi đầu gẩy gẩy móng tay, có chút thờ ơ nói: “Em đi công chứng rồi.”
Mạn Lâm đã khôi phục lại từ sự ngạc nhiên đến giật mình lúc ban đầu. Bây giờ là thời đại của cuộc hôn nhân flash, nhất là đối với các cô, thanh xuân chỉ trong vài năm, nếu không nắm chặt, bỏ qua thì cái gì cũng sẽ không có. Chỉ là trong ấn tượng của cô, Tả Tư Ninh không phải là loại phụ nữ theo đuổi loại hôn nhân kích thích này. Hơn nữa Tả Tư Ninh còn có đứa bé, trước khi làm ra quyết định nào cũng đều phải xem xét vấn đề sinh hoạt của đứa bé.
Cô lấy ra một điếu thuốc, ngón tay cái bật lửa lên châm thuốc. Không bao lâu những vòng khói đã từ từ nhả ra, âm thanh của cô cũng chút ௱ôЛƓ lung lượn lờ như sương khói: “Cùng Hàn Duệ sao? Hắn cho em ích lợi gì?”
Quả nhiên vẫn là Mạn Lâm có thể hiểu được mình, Tả Tư Ninh đóng cửa phòng trang điểm lại, lấy từ trong ví ra một tờ giấy. Đó chính là tờ hợp đồng kia, cười bất đắc dĩ: “Vì chừng này tiền mà em đem bán bản thân đấy.” Nói xong cô hỏi Mạn Lâm một điếu thuốc, cũng mượn bật lửa, xoạch xoạch bật lửa nhưng vì không thường sử dụng nên động tác không tao nhã tự nhiên được như Mạn Lâm.
Nhìn đến bộ dáng muốn ho khan lại không ho được của Tả Tư Ninh, Mạn Lâm nở nụ cười: “Được rồi. Không bật được lửa thì đừng có bật, cũng không phải vật gì tốt.”
Tả Tư Ninh vô tội bĩu môi.
Hai người còn chưa kịp nói gì thì ở cửa đã có nhân viên công tác tới thúc giục Tả Tư Ninh lẫn Mạn Lâm. Hai người chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay nhìn nhau: xem ra không dễ mà tìm thời gian an tĩnh nói chuyện. Dù sao hai người cũng không phải thiên kim nuôi ở khuê phòng, nghỉ ngơi đủ rồi thì phải công tác.
Lúc Mạn Lâm mở cửa ra ngoài, cô chỉ chỉ vào cái hợp đồng trên bàn của Tả Tư Ninh, ôn nhu nhắc nhở: “Nếu em cảm thấy đúng thì cứ kiên trì. Em còn trẻ, nếu sau này phát hiện là sai thì cũng còn có cơ hội sửa chữa. Bất quá chị phải nhắc nhở em, nhà họ Lâm không dễ chọc. Lâm Tĩnh đã lên tiếng ở trong cái vòng thượng lưu luẩn quẩn đó, ý kiến đối với em không nhỏ. Còn có Lâm Thiến... cô ta càng nguy hiểm hơn so với Lâm Tĩnh.”
Tả Tư Ninh đau đầu, Mạn Lâm không biết còn có một cái Hàn Duệ. Đều nói không sợ thần sợ quỉ, chỉ sợ có bạn hữu giống như lợn. Tả Tư Ninh không biết anh có trở thành bạn tốt của lợn hay không. Chuyện hồi sáng khiến lòng cô vẫn còn sợ hãi, ngộ nhỡ anh lại muốn đi đi gặp bố mẹ vợ... Vừa nghĩ tới thì đầu của Tả Tư Ninh muốn nổ tung ra rồi.
Cái gọi là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Những lời này thật là đáng tin. Tả Tư Ninh từ kinh nghiệm cá nhân sâu sắc xác nhận điều này. Tả Tư Ninh rất nhanh nhận được tin nhắn từ Hàn Duệ. Anh chỉ nói sáu chữ: khi nào về nhà.
Thiếu chút nữa quên, lúc này hai người đang tiến hành chiến tranh lạnh. Ở trên đường cao tốc, Tả Tư Ninh ૮ɦếƭ sống cũng muốn trở về, nguyên tưởng rằng Hàn Duệ không đáp ứng, kết quả là một cuộc điện thoại từ công ty làm cho anh không thể không thỏa hiệp. Phỏng chừng loại khiêu chiến chủ nghĩa đại nam tử này làm cho anh phi thường khó chịu, cho nên trên đường trở về hai người đều trầm mặc không nói.
Suy nghĩ đến điểm này, Tả Tư Ninh nhắn một cái tin, nói rằng mình phải công tác tới khuya, có thể ở lại công ty nghỉ ngơi mấy giờ. Sau đó tắt máy không cho Hàn Duệ bất cứ cơ hội phản đối nào.
Buổi chiều, nhiệt độ không khí thậm chí còn cao hơn so với buổi sáng nhưng Tiểu Mỹ lại thở nhẹ một hơi, cười. Không biết có phải là bởi vì trà hạ hỏa hay không mà tính tình chị Tư Ninh cũng như thủy triều thối lui. Đương nhiên là làm trợ lý, loại tình huống này làm cho Tiểu Mỹ cao hưng quá rồi.
Nhưng mà cảm xúc là thứ mà cái này vừa mất đi thì cái khác lại mọc ra. Tính tình Tả Tư Ninh thì đã hạ xuống rồi nhưng người khác thì lại giống như ăn thuốc súng, hỏa lớn!
“Tiểu Mỹ!” Một âm thanh nữ nhân còn cứng rắn hơn cả đá truyền đến, đồng thời một đôi mắt đen sáng bóng xuất hiện: “Nói cho Tả Tư Ninh, buổi tuyên truyền chấm dứt. Thay quần áo đi tham gia tiệc rượu. Đây là thi*p mời!”
Tiểu Mỹ cảm giác rõ ràng độ mạnh mà cái thi*p mời kia đập vào tay mình: má ơi, chị Lan Tả muốn đập nát tay mình sao! Đau ૮ɦếƭ rồi!
Bình thường người đại diện đều trực tiếp đi thuyết phục Tả Tư Ninh, hôm nay hai người gần ngay trước mắt sao lại muốn mình chuyển lời – hai người cãi nhau rồi hả?
Tiểu Mỹ vì phát hiện vấn đề mà âm thầm kích động. Cô cảm thấy bên trong nhất định có chuyện, có thể tìm hiểu rõ ràng. Bất quá, thi*p mời này... Tiểu Mỹ mở ra, thoáng nhìn qua, trong mắt không thể không hiện lên thỏi vàng.
Bởi vì địa điểm là cửa hàng rượu của nhà họ Lâm. Tiểu Mỹ may mắn được qua đó một lần. Không chỉ rượu của nơi đó là cực phẩm mà trang hoàng lại là số một. Không hổ là cửa hàng rượu bậc nhất của Lâm Chấn Hải.
Lúc gần kết thúc công tác, Tiểu Mỹ đem thi*p mời đưa đến tay Tả Tư Ninh, chỉ không ngờ là biểu tình của Tả Tư Ninh còn kích động hơn so với suy nghĩ của Tiểu Mỹ. Tả Tư Ninh lật tới lật lui tấm thi*p mời vài lần sau đó còn hỏi lại đến vài lần là nhà họ Lâm nào, còn hỏi vài lần là ai để cho cô đi.
Tiểu Mỹ không khỏi cảm khái: sức quyến rũ của nhà họ Lâm thật lớn a. Nếu mình cũng có thể đi một lần... Nghĩ tới đây, con mắt của cô quay tròn một vòng, mong chờ hỏi: “Chị Tư Ninh, buổi tối có muốn em đi cùng không? Vừa lúc tan tầm em không có việc gì làm...”
Minh tinh mang trợ lý đi tham gia hoạt động là chuyện bình thường cho nên Tiểu Mỹ cảm thấy mình có hi vọng rất lớn. Trong đầu cô đã nghĩ buổi tối mặc cái gì. Quần áo của mình đều quá bình thường, liệu có thể lén lút hỏi mượn công ty một bộ y phục không. Nói không chừng còn có thể gặp được một soái ca, sau đó lâm vào một tình yêu kinh thiên động địa...
“Không cần. Em có thể tan việc. Lúc trở về nhớ chú ý an toàn.” Tả Tư Ninh quăng một câu như vậy rồi nắm chặt thi*p mời chạy đi. Nhìn theo phương hướng của cô, hẳn là cùng Lan Tả thương lượng chuyện liên quan tới tiệc rượu.
Lập tức Tiểu Mỹ có thể nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của mình, chậc chậc: thật sự là đáng tiếc, mất đi một cơ hội kết bạn với ông chủ trẻ giàu có.
Chỉ tiếc rằng Tiểu Mỹ ưu thương không bao lâu liền có một phóng viên cầm microphone đến đây, cười hì hì hỏi: “Cô là trợ thủ đắc lực Tiểu Mỹ của Tả tiểu thư? Quả nhiên giống như trong truyền thuyết, vừa xinh đẹp lại đáng yêu a. Có thể tiết lộ an bàn tối nay của Tả tiểu thư không? Có phải là cùng với bạn trai thần bí của cô ấy hưởng thụ thế giới của hai người không? Gần đây tôi có nghe nói cô ấy đắc tội nhà họ Lâm. Cái này cô khẳng định là có biết, đúng không ?”
Tươi cười trên mặt Tiểu Mỹ từ từ thu lại. Trong đầu có tiếng vang vô hạn: chị Tư Ninh đắc tội nhà họ Lâm... đắc tội nhà họ Lâm... nhà họ Lâm... Cái nhà họ Lâm kia đưa thư mời tới đây, xem ra thâm ý sâu sắc rồi.
Nếu chị Tư Ninh đêm nay mà qua đó chẳng phải là đi chịu ૮ɦếƭ sao?
Cô khẩn trương bỏ qua phóng viên, đuổi theo Tả Tư Ninh. Cô nghĩ: chị Tư Ninh khẳng định cần một người giúp chắn “trứng thối”.