Tiểu Thư, Đền Tiền!...Liên tiếp mấy ngày, Tả Tư Ninh tìm các loại cơ hội để tránh khỏi Hàn Duệ. Hôm nay thì trong nhà có chuyện, ngày mai thì là người bạn bị ốm, hôm sau nữa thì là muốn đi tham gia hoạt động gì đó... kể cả những lý do hồi xưa đi học trễ cũng mang ra rập khuôn. Làm cho cô buông lỏng chính là Hàn Duệ cũng không phải là cả ngày nhàn rỗi. Anh thường xuyên không xuất hiện ở công ty, hơn nữa nghe nói cả căn hộ của mình anh cũng không thường xuyên về.
Nhớ tới lúc Hàn Duệ cho mình thẻ phòng, Tả Tư Ninh cười: vật trang sức xa xỉ như vậy chỉ sợ có không ít tổ ấm.
Đáng tiếc là cô nghĩ lầm rồi, Hàn Duệ mấy ngày nay quá bận rộn.
Một người phụ nữ đẩy người thư kí đang ngăn cản ra, xông vào phòng của Hàn Duệ. Người phụ nữ kia mặc bộ Givenchy mới của mùa này, mang theo một cái túi nhỏ phù hợp, đeo găng tay ren màu trắng ngà... tất cả là một phong cách quí tộc tiểu thư phương Tây.
Thư kí khẩn trương muốn thông báo, nhưng lại hiểu rõ ràng rằng Hàn tổng biết người phụ nữ này, hơn nữa quan hệ không phải tầm thường, từ đầu đã không cần tới cô nhiều chuyện. Vì vậy cô chỉ ngăn cản một cách tượng trưng. Chẳng thế thì cô có thể làm sao, dù sao đây cũng là con gái của ông chủ lớn phía sau bức màn, đắc tội không nổi a.
Hàn Duệ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy người đàn bà này thì theo trực giác liền nhíu mày lại. Sau đó cái gì cũng không nói cúi đầu xem xét văn kiện.
Người mới tới không vừa ý, cô khi nào thì bị người lạnh nhạt như vậy? Bình thường ở nhà có chạm mặt thì tuy Hàn Duệ không có sắc mặc gì tốt nhưng ít nhất ra còn có thể gọi một tiếng: “Chị dâu.” Ra khỏi nhà một cái liền giả bộ không nhận ra sao?
Không sai, cô chính là chị dâu của Hàn Duệ, người vợ trong truyền thuyết của Hàn Trữ - Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh bước tới phía trước hai, ba bước, bàn tay vẫn đeo găng tay ren chặn lấy hồ sơ của Hàn Duệ, cười lạnh: “Tôi nói, Hàn nhị công tử, ngài thật là bận đến mức không có thời gian gặp mặt thân thích sao? Buổi gia yến mấy ngày trước, ba vẫn nhớ đến ngài, còn ngài? Sao không thể bồi lão nhân gia ăn cơm một chút?”
Hàn Duệ chuyển sang cầm con chuột chơi trò chơi. Đó chính là trò võng du mà bọn họ vừa mới thiết kế. Bởi vì trò chơi còn đang ở giai đoạn chuẩn bị nên vẫn chưa có phiên bản beta công khai chính thức. Tuy nhiên nhân viên vẫn có thể chơi trước một chút. Vừa mới mở ra liền xuất hiện một nữ nhân tiêu dao đón gió, y phục trắng muốt như nhảy múa trong gió. Chỉ vài mét sau lưng cô một con nhạn rơi xuống. Sau đó trên màn hình xuất hiện bốn chữ: Bình Sa Lạc Nhạn.
Người xuất hiện trong màn này chính là đại sứ của trò chơi - Tả Tư Ninh. Hàn Duệ cẩn thận nghiên cứu tạo hình của cô, không thể không thừa nhận cô rất phù hợp với cổ trang, sau khi mặc lên trông cô rất hình tượng.
Vẫn chưa vào trong trò chơi màn hình đã đen lại. Chỉ thấy tay Lâm Tĩnh đang cầm dây cắm màn hình, nhíu mày, mỉm cười: “Sao chỉ nói chuyện với chú một lát lại mệt như vậy a? Hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt nên mới tìm đến chỗ này nói chuyện cùng chú. Nếu tôi nói trực tiếp với ba, vậy thì chú thực sự ૮ɦếƭ chắc.”
Người phụ nữ này muốn nói cái gì Hàn Duệ rất rõ ràng. Chỉ là anh không có lấy một chút hảo cảm nào với cô, cái gì người thân đều là cái rắm. Lâm Tĩnh căn bản không xứng làm vợ của anh trai. Nghĩ tới anh trai, Hàn Duệ không thể không thu liễm một chút, nếu mình làm căng quá mức, lúc anh trai về đến nhà thể nào cũng bị Lâm Tĩnh khi dễ gấp bội.
Hàn Duệ nhìn thẳng vào cô: “Có chuyện gì nói đi.”
Lâm Tĩnh cảm thấy thái độ của Hàn Duệ làm cho người nghe thấy khó chịu, cô bĩu môi: “Thật không biết nha đầu Thiến Thiến nhìn thế nào lại coi trọng chú. Nghe nói gần đây chú rất gần gũi với một người đàn bà, quan hệ của hai người là như thế nào?”
Hàn Duệ nhếch môi, quả nhiên là vì việc này. Vị đại tiểu thư Lâm Tĩnh này trong óc đều là tương hồ, trừ bỏ việc đi mua sắm dạo phố cùng với việc bắt nạt anh trai, thì mọi tâm tư đều là ở trong việc nhiều chuyện: từ chuyện tình sử của ba cô ta tới việc xấu của người hầu trong nhà. Tất nhiên là chuyện cô ta quan tâm nhất vẫn là tiến độ phát triển của em gái Lâm Thiến với Hàn Duệ.
Mà trong suy nghĩ của Lâm Tĩnh, Hàn Duệ quá mức vô lại. Em gái của mình đã bày tỏ rõ ràng ý muốn gả cho hắn thế mà hắn lại vẫn còn làm ra cái bộ dáng như vậy, quả nhiên là không biết thân phận. Nếu không có Thiến Thiến can ngăn, cô đã sớm tìm người thu thập hắn ta rồi.
Hiện tại lại càng giỏi, Hàn Duệ dám ngang nhiên chơi đùa với đàn bà đằng sau lưng nhà họ Lâm. Nếu mà dung túng cái loại phù phiếm này thì về sau lúc Thiến Thiến gả cho hắn thì ngày ngày đều lấy nước mắt rửa mặt sao?
Lâm Tĩnh lấy một chồng ảnh chụp từ trong túi xách ra, ném lên trên bàn Hàn Duệ, trên khuôn mặt tinh xảo hiện lên một luồng ngạo khí cao cao tại thượng: “Những người đàn bà này là sao? Chú thành thật mà nói ra. Nếu chú không nói hoặc nói lung tung thì những người đàn bà này đều không có một ngày tốt lành.”
Hàn Duệ thấy trong ảnh là mình cùng những người phụ nữ đủ loại màu sắc hình dạng. Ngay cả người phụ nữ thoáng gặp trên đường đều bị chụp lại, có thể thấy được Lâm Tĩnh đập phá bao nhiêu tiền ở cái gọi là thám tử tư. Anh lấy một tấm xem qua, buồn cười nhất chính là, những người phụ nữ này, mười người thì có đến chín người anh không nhận ra.
Tuy nhiên thám tử tư dù sao cũng không phải ăn không ngồi rồi, anh thấy tấm hình mình với Tả Tư Ninh ở siêu thị liền dừng một chút. Cái chần chờ này không phải bởi vì Lâm Tĩnh mà là bởi vì ngày đó anh nhìn thấy Lâm Thiến, tin tưởng Lâm Thiến cũng đã nhìn thấy mình.
Bất quá cô quá mức bình tĩnh, bình tĩnh vượt ra ngoài dự kiến của Hàn Duệ. Bởi vì sau ngày hôm đó một ngày, Lâm Thiến tìm đến anh, khuôn mặt đoan trang ung dung nói: “Hàn Duệ, đừng quá lộ liễu như vậy, nếu không thì nhà bên kia em cũng không đè nổi.”
Cô lấy thân phận hiền thê tới khuyên gián Hàn Duệ nên thu liễm một chút, ít nhất đừng làm cho người khác phát hiện, Hàn Duệ cảm thấy thật thần kì rằng bên cạnh mình có người phụ nữ như vậy. Tuy nhiên một lát sau anh lấy lại thoải mái, phụ nữ của Lâm gia, một người thì thần kì, một người thì háo thắng. Lâm Tĩnh trước mặt không phải là một ví dụ rất tốt sao?
Nghĩ vậy Hàn Duệ đem ảnh chụp chỉnh lý tốt rồi đưa trả lại cho Lâm Tĩnh, mặt không chút thay đổi: “Lần sau lúc tìm thám tử tư, nhớ tìm người chuyên nghiệp một chút, đừng tìm loại người chụp ảnh thật giả lẫn lộn lừa gạt tiền bạc.”
Khí huyết của Lâm Tĩnh bốc lên, hận không thể phun ra một ngụm nước bọt. Cô lấy điện thoại từ túi xách, không coi ai ra gì gọi điện thoại đến kế toán của tổng công ty, bảo là muốn nhân viên kế toán kiểm tra, đối chiếu thật tốt tiền vốn lưu động, nhất là ở bên Vạn Hoa.
Mấy ngày qua tổng công ty liên tiếp triệu Hàn Duệ qua thảo luận vấn đề phát triển Vạn Hoa, xem ra trong đó có công lao của Lâm Tĩnh, hoặc là của những người họ Lâm khác. Người họ Lâm vẫn không yên tâm giao gia tài cho người ngoài quản lý, nhất là hiện tại Vạn Hoa làm ăn không tệ lắm, nên càng có người rộn rạo muốn thu hồi quyền quản lý của Vạn Hoa.
Hàn Duệ cười, gọi điện thoại cho thư ký mời Lâm tiểu thư ra ngoài.
Lâm Tĩnh kinh ngạc, chưa từng có người nào dám đuổi cô ra ngoài như vậy. Cô cười phẫn nộ: “Cùng là con cái do cùng cha cùng mẹ sinh ra, sao tính cách của chú và Hàn Trữ lại khác nhau như vậy? Nếu chú nghe lời được một nửa của Hàn Trữ thì người trong nhà sẽ không nhiều lời như vậy đối với chuyện của chú và Thiến Thiến rồi. Tôi cảnh cáo chú, Thiến Thiến là gia bảo của nhà tôi, nếu chú dám đối với nó không tốt, tôi sẽ làm cho chú cả đời này không hạnh phúc.”
Hàn Duệ nhìn thoáng ảnh chụp ở trên bàn, tấm ảnh chụp cùng Tả Tư Ninh cực kì dễ bị trông thấy, vì vậy người phụ nữ này dễ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Hàn Duệ cầm lấy tấm hình kia, khi đó eo của Tả Tư Ninh bị thương, tuy sau đó có bôi thuốc mỡ nhưng không biết đã khôi phục như thế nào rồi. Gần đây bởi vì ứng phó chiêu trò của nhà họ Lâm bên kia, Hàn Duệ thật lâu đã không nhìn thấy cô. Chuyện trọng yếu nhất của bọn họ cũng bị kéo dài thời hạn.
Nghĩ vậy, Hàn Duệ mang theo áo khoác ra cửa.
Tả Tư Ninh kết thúc công việc có vẻ sớm. Kế hoạch quay chụp của Vạn Hoa tạm thời chấm dứt, mọi công tác hậu kì đều có vẻ đơn giản. Đây trở thành kinh nghiệm công tác nhẹ nhàng nhất từ lúc cô hành nghề đến nay bởi vì nhân viên Vạn Hoa rất hòa thuận. Đương nhiên trừ bỏ vài ngày cô không có tâm trạng ra thì lúc khác đều cực kì chuyên nghiệp, cho nên hai bên đều hợp tác khăng khít. Hôm nay nhìn đến mấy cái phim ngắn mình đã quay kia, Tả Tư Ninh cũng bị làm cho hoảng sợ, nhất là cái Bình Sa Lạc Nhạn kia quả nhiên là có cốt cách hiệp nữ.
Có mấy nhân viên kế hoạch bình thường tương đối quen thuộc lôi kéo Tiểu Mỹ, nói có cái gì muốn tặng cho các cô, bởi vậy Tả Tư Ninh một mình chờ đợi ở khu nghỉ ngơi dưới lầu.
Một nửa ly cafe đã vào bụng, đang muốn gọi điện thoại cho con trai, hỏi con muốn ăn gì rồi mang về cho con, không nghĩ tới phía sau lại bị người ᴆụng vào, điện thoại văng đi thật xa. Điện thoại lăn lên trên đá cẩm thạch, nẩy lên, đến khi dừng lại thì đã bị bao phủ bởi các vết nứt.
Tả Tư Ninh đau khổ, đây là một đống tiền a, nhưng đáng tiếc cô còn chưa có mở miệng, liền có một âm thanh của một người phụ nữ, giọng nói kia nói như thế nào đây, bén nhọn, bá đạo còn có chút hổn hển: “Đi đường như vậy sao? Không có mắt àh!”
Tả Tư Ninh không nói gì, chỗ này là khu nghỉ ngơi, cô đứng yên ở một chỗ, một bước cũng chưa có động vậy nên cô quay đầu lại, giọng nói không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, tuy không biết cô có việc gì gấp nhưng quả thật là cô ᴆụng vào tôi. Tôi không cần nghe giải thích của cô, cô đưa tiền sửa chữa điện thoại cho tôi đi.”
Tả Tư Ninh liếc mắt một cái đến người phụ nữ trước mắt liền biết rằng cô ta là loại thiên kim tiểu thư. Để cho người như thế giải thích quả thực còn khó chịu hơn là ૮ɦếƭ cho nên vẫn là trực tiếp dùng tiền bạc để giải quyết rắc rối.
Lâm Tĩnh nhếch môi cười: “Tiền phí sửa chữa? Đúng là đồ ham tiền. Điện thoại di động chính là cô tự mình ném ra ngoài, không có quan hệ gì với tôi, dựa vào đâu mà muốn tôi đưa tiền cho cô?”
Tả Tư Ninh vui vẻ: chị Mạn Lâm nói mình là nữ lưu manh, không nghĩ tới hôm nay gặp được một người còn lưu manh hơn so với mình. Cô gật gật đầu, sau đó chân thành xác nhận: “Ý của cô là, vô luận như thế nào cô cũng sẽ không bồi thường tổn thất của tôi đúng không?”
Lâm Tĩnh ngẩng đầu: “Cô bé, nghĩ muốn lừa tiền bạc thì đi tìm đại đầu quỉ đi. Cô đừng hòng lấy một phân tiền nào từ tôi. Trên đời này, người giơ tay đòi tiền quả thật là không ít. Muốn người khác vô duyên vô cớ cho mình tiền bạc sau đó ngồi mát ăn bát vàng sao?” Lúc nói lời này cô liếc mắt vào Vạn Hoa một cái.
Lúc cô ta nói lời này Hàn Duệ cũng đi tới dưới lầu. Âm thanh của cô quả thật rất to, cho dù là cách mấy chục mét cũng có thể nghe thấy cực kì rõ ràng. Hàn Duệ trong lòng khẽ nhúc nhích, cất bước tiến đến chỗ hai người đang giằng co.
Rầm, nửa ly cafe còn lại bỗng nhiên hắt đến bộ quần áo giá trị xa xỉ của Lâm Tĩnh. Mầu cafe lấm tấm trên quần áo đột nhiên trở thành một cảnh quan đẹp. Lâm Tĩnh nhìn cái ly không trên tay của Tả Tư Ninh, trừng to mắt nói không ra lời.
Tả Tư Ninh mỉm cười: “Tiểu thư, chính là cô ᴆụng vào, ngàn vạn lần chớ đòi tôi bồi thường nha.” Nói xong tiêu sái quay người, nhặt điện thoại di động lên, đi ra cửa. Vừa đi vừa đau lòng, gặp phải cái loại tiểu thư keo kiệt cậy mạnh như vậy coi như mình xui xẻo. Bất quá hoàn hảo cuối cùng không để cho cô ta chiếm tiện nghi. Không phải là cô ghét người giàu, cô thích người giàu có, hơn nữa thích người làm giàu bằng chính năng lực của mình. Bọn họ tượng trưng cho nỗ lực cố gắng, cho thành công. Nhưng cô không thích loại người ỷ giàu kiêu ngạo, thậm chí Ϧóþ méo nhân tri bình thường. Người như thế tuyệt đối không phải là người giàu có, chỉ có thể là phú nhị đại hoặc là “con gái nuôi” của người giàu có.
Cước bộ của Hàn Duệ dừng lại, anh hơi giật mình nhìn một màn này, bỗng nhiên anh cảm thấy người bạn học cũ của mình rất có ý tứ, chẳng qua... cô gặp phiền toái rồi, Lâm Tĩnh không phải người chịu khi dễ.
Anh đem áo khoác khoác lên vai, nhàn rỗi đứng xem trận quyết đấu vẫn chưa hạ màn giữa 2 người phụ nữ.
Trận Quyết Chiến Giữa Hai Người Phụ Nữ...Lúc Tả Tư Ninh bị vệ sĩ ép lên trên xe, cô khẩn trương đồng thời lại càng phẫn nộ. Đây cũng chính là nguyên nhân cô ghét loại người giàu này. Bởi vì loại người giàu này không có phẩm vị lại rất tùy ý, mà cái loại tùy ý này được xây dựng trên sự thống khổ của người khác.
Xe chạy vào một cái biệt thự xa hoa, xem ra đây chính là nơi ở của cô ta. Khu biệt thự có nước, có núi. Núi là núi giả, nước là bể bơi. Nhìn chung thì hoàn cảnh rất tốt, mọi phương tiện đều đầy đủ hết, cuộc sống thật sự là dễ chịu.
Lâm Tĩnh chỉ huy vệ sĩ đưa Tả Tư Ninh vào biệt thự. Không bao lâu sau thì người hầu của cô đã thu xếp cho cô: thay quần áo, bưng trà đổ nước. Chỉ nghe người hầu cẩn thận chỉ chỉ lên lầu: “Đại tiểu thư, cô gia đã trở lại.”
Nghe thấy thế, lông mày Lâm Tĩnh khé nhướng, nhếch khóe miệng lên, nhưng rất nhanh lại nghiêm lại, vẻ mặt cứng rắn nói: “Anh ta cũng có lá gan trở về, tốt! Tối nay tôi sẽ tính sổ thật tốt với anh ta.”
Ngữ khí mãnh liệt kia làm cho Tả Tư Ninh dậy lên đồng tình với người cô chưa thấy mặt - chồng của cô ta, người cô gia trong miệng người hầu. Một người đàn ông sinh hoạt chung một chỗ với cô ta có bao nhiêu bất lực?
Bất quá rất nhanh cô liền không có cơ hội đồng tình với người khác bởi vì Lâm Tĩnh để cho người hầu bưng tới một ly nước trà nóng bỏng. Cô ta bảo người hầu đưa cho Tả Tư Ninh, khóe miệng nhếch cao khiêu khích: “Như thế nào? Cô tự mình hay là để tôi cho người động thủ?”
Nước trà kia còn bốc lên hơi nóng, cái chén còn chưa ᴆụng tới đã có thể cảm giác được nhiệt độ cao bao nhiêu rồi. Tả Tư Ninh biết ý tứ của cô ta, kiều tiểu thư kia là muốn tự mình hắt trà nóng vào mình... Thật đúng là mang thù, nếu không phải cô ta ᴆụng vào mình lại già mồm át lẽ phải không chịu bồi thường điện thoại thì mình làm sao lại làm dơ quần áo của cô ta!
Tả Tư Ninh tiếp nhận nước trà, đặt ở trong tay hồi lâu, sau đó nhướng mày, trực tiếp đặt ly trà lên bờ môi, hít một hơi rồi uống xuống. Sau khi uống xong thì thè lưỡi quạt tay như điên, mắt nheo lại, xem bộ dáng là bị phỏng rồi.
Người hầu ở một bên muốn khuyên can, nhưng ánh mắt của đại tiểu thư có phần khủng bố, bởi vậy cũng chỉ có thể yên lặng lui xuống.
Nhìn đến bộ dáng chật vật như chó của Tả Tư Ninh, Lâm Tĩnh giải trừ một bụng bực tức. Lúc đầu gây sự với Tả Tư Ninh bởi vì bị Hàn Duệ chọc tức, trong lòng cô đã không thoải mái, mà Tả Tư Ninh hoàn hảo lại không sợ ૮ɦếƭ chọc tới mình.
Lâm Tĩnh đứng dậy đi đến đối mặt với Tả Tư Ninh, giọng điệu cao ngạo như cũ: “Vốn còn muốn để cô bồi thường tổn thất y phục của tôi, nhưng nhìn bộ dáng này của cô biết cô không trả nổi. Thôi, hôm nay coi như tôi làm một việc thiện, không so đo với cô. Lần sau thấy tôi nhớ đi đường vòng.”
Tả Tư Ninh lè lưỡi, có chút ủy khuất nói: “Không quấy rầy cô nghỉ ngơi, tôi đi trước.”
Thấy Lâm Tĩnh không phản đối, cô xoay người, đi tới một bước, hai bước, ba bước... Tâm tình cuối cùng cũng có chút thanh tĩnh lại, tay đặt trên nắm cửa, trong lòng suy nghĩ sau khi ra ngoài nhất định phải hỏi rõ thân phận của tiểu thư này là cái gì mà hung hãn như vậy. Về sau thấy phải khẩn trương đi đường vòng.
“Đứng lại!” Lâm Tĩnh kêu to một tiếng, dọa cho tâm Tả Tư Ninh nhảy dựng một phen: cô ta lại muốn làm gì a! Cô mỉm cười quay đầu lại, nịnh nọt hỏi: “Tiểu thư còn gì phân phó?” Bên trong thì hàm răng nghiến chặt lại, tức giận không dứt.
Lâm Tĩnh nhíu mày, nhìn chằm chằm cô một phen. Sau đó bảo người đi lên lấy một cái camera xuống. Cô ta nhấn nhấn mấy cái sau đó bước vọt tới trước mặt Tả Tư Ninh, đem camera đặt bên cạnh mặt Tả Tư Ninh làm ra bộ dáng so sánh. Sau đó ánh mắt đột nhiên tối lại: “Cô có quan hệ gì với Hàn Duệ?”
Tả Tư Ninh lần này ௱ôЛƓ lung, chẳng lẽ người phụ nữ trước mặt có quen biết Hàn Duệ? Cô ta biết cái gì? Nỗi sợ hãi đến từ suy đoán vô tận. Tả Tư Ninh vô pháp khống chế suy nghĩ của chính mình. Thiên kim tiểu thư trước mặt là ai? Bạn của Hàn Duệ? Tình nhân? Hoặc thậm chí là chính cung? Cô ta vừa phát hiện cái gì? Chứng cứ mình cùng Hàn Duệ ở chung một chỗ? Hoặc là cái gì đó mãnh liệt hơn thế?
Đại khái là tiếng ồn ầm ĩ ở phía dưới náo lên tới tầng trên, người hầu nói là cô gia đang xuống. Cô gia... Tả Tư Ninh nghe từ này có chút hết hồn, chẳng lẽ người này chính là Hàn Duệ? Nếu thật sự là anh, thì anh đã đùa giỡn quá mức, đã có vợ lại còn muốn cùng mình kết hôn. Đây không phải là phạm tội trùng hôn sao?
Tả Tư Ninh an ủi chính mình: hẳn không, hẳn không. Hàn Duệ chỉ đeo nhẫn tại ngón giữa, không phải ngón áp út, cho nên cô gia khẳng định không phải là anh.
Bốp, bốp , bốp, tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống càng ngày càng gần. Một đôi dép lê đã xuất hiện, sau đó là một chuỗi tiếng cười lấy lòng: “Vợ àh, em đã trở lại. Anh nhớ muốn ૮ɦếƭ rồi...”
Tả Tư Ninh giật mình bởi vì âm thanh kia nghe thấy quen thuộc quá. Đến lúc khuôn mặt đó xuất hiện thì cô đã không chỉ là giật mình mà là cả người run lên. Sau đó thì ăn năn không kịp. Lúc ấy cô chịu thiệt một chút không ăn thua với người phụ nữ này thì tốt rồi, hiện tại cũng không đến mức... hajz, thật sự là nhịn không được một chút là ăn đại thua thiệt a!
Người đàn ông xuất hiện là Hàn Trữ - anh trai của Hàn Duệ. Tuy không phải là Hàn Duệ nhưng có gì khác biệt? Tả Tư Ninh đã có thể đoán ra thân phận vị kiều tiểu thư này: Lâm Tĩnh, đại tiểu thư Lâm gia, chị của Lâm Thiến.
Trong lòng cô lúc này như có một con king kông không ngừng đấm иgự¢. Cô ảo não cúi đầu không dám nhìn Hàn Trữ, hiện tại hận không có một cái hầm để chui vào, hoặc là tìm một đống cát vùi đầu mình đi làm đà điểu...
Lúc Hàn Trữ nhìn thấy Tả Tư Ninh xuất hiện tại nhà mình thì cực kì giật mình, nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao thì trong nhà cũng có người vợ giảo hoạt, nếu biểu hiện của hắn quá thân thiện thì Lâm Tĩnh kia sẽ mở mồm to như bồn máu gặm hắn đến xương cốt cũng không để lại?
Nghĩ thông suốt lợi hại bên trong, Hàn Trữ làm như không có việc gì đi xuống lầu, rót một chén nước đá, vừa uống vừa hỏi: “Vợ àh, bạn em sao?”
Lâm Tĩnh trừng mắt lạnh lùng: “Hai anh em họ Hàn các người không một cái gì tốt. Anh thì không có tiền đồ, còn em trai anh thì ‘rất có tiền đồ’ rồi!”
Hàn Trữ đương nhiên không đem lời này trở thành khích lệ, nhưng hắn phải đem lời này trở thành lời khích lệ bởi vì sao? Bởi vì hắn ngốc. Hàn Trữ nhếch miệng cười cười: “Tiểu Duệ Duệ làm sao? Có phải buôn bán lời không ít tiền bạc a?”
Tả Tư Ninh ở một bên nhìn đôi vợ chồng này liền cảm thấy hình thức ở chung của họ giống như một nữ giám ngục và một nam phạm nhân lưu manh. Nhưng một vạn đôi vợ chồng thì có một vạn loại phương thức ở chung, mặc kệ thế nào, chỉ cần hai người bọn họ thích ứng là được rồi, người ngoài không cần can thiệp.
Tả Tư Ninh yếu ớt lên tiếng: “Lâm tiểu thư, thời gian không còn sớm. Mẹ tôi kêu tôi về nhà ăn cơm rồi. Nếu không có chuyện gì tôi đi trước...”
Lâm Tĩnh lạnh giọng quát: “Tôi để cho cô đi sao? Cô nghĩ rằng nơi này là nơi nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
Tả Tư Ninh im lặng hỏi ông trời, cõi đời này làm sao có người như thế, cô khắc chế hỏa khí: “Dạ dạ dạ, Lâm tiểu thư. Nhưng là tôi nghĩ rất đúng, cô đại nhân có đại lượng, tốn tinh lực cùng nước miếng trên thân tôi thật sự là lãng phí a.”
Lâm Tĩnh bật cười: “Cô kiểu gì cũng có thể nói. Cô chỉ cần trả lời vấn đề này của tôi, tôi sẽ bảo người đưa cô hoàn hảo về đến nhà. Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ coi như không có chuyện gì xẩy ra.”
Tả Tư Ninh cắn răng, thầm nghĩ: trả lời cái đầu a, chẳng lẽ nói tôi là người phụ nữ mà Hàn Duệ muốn kết hôn sao? Lời này mà nói ra thì nhất định sẽ bị người đánh đến ૮ɦếƭ. Nếu nói không có nửa xu quan hệ nào với Hàn Duệ, Hàn Trữ còn ở nơi này a, nếu hắn cùng một giuộc với vợ mình, Tả Tư Ninh không thành thật, thêm việc nói láo thì tội càng thêm một bậc rồi!
Cô hít thật sâu, thở ra một hơi, há mồm: “Tôi cùng Hàn...”
“Jingle bell, jingle bell” tiếng chuông cửa lỗi thời vang lên, Tả Tư Ninh nhẹ nhõm thở một hơi nhắc nhở: “Lâm tiểu thư, có khách đến kìa.”
Lâm Tĩnh nhíu mày: “Cô Trần, đi xem ai tới, trừ bỏ người trong nhà, người khác đều đuổi đi, nói tôi không rảnh.”
Cô Trần đi còn không bao lâu liền trở lại, bên người có thêm một người đàn ông – một người mặc quần áo màu đen, đeo kính râm – Hàn Duệ!
Quả nhiên là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Tả Tư Ninh hô to cảm ơn, cô không chút do dự đem vấn đề này ném cho Hàn Duệ trả lời.
Lâm Tĩnh đã không biết nên làm sao cười. Cô nhìn Hàn Duệ, Tả Tư Ninh còn có Hàn Trữ với vẻ mặt vô tội, một cỗ tức giận không ngừng lan tràn: “Hàn Duệ, chú tới thực sự là tốt a! Vừa rồi người đàn bà này nói cô ta và chú có quan hệ. Tôi ngược lại muốn hỏi chú một chút, điều cô ta nói có đúng không? Ánh mắt chú khi nào thì...”
Hàn Duệ mỉm cười, tiến lên vài bước, sau đó đột nhiên ôm lấy bả vai của Tả Tư Ninh, kéo cô vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình, sau đó nhìn hai người vệ sĩ bên cạnh Tả Tư Ninh hỏi: “Làm sao, là các người mời vợ tôi tới đây sao?”
“Vợ?” Lâm Tĩnh kinh hô, cô thuê thám tử tra xét lâu như vậy mà cũng không biết rằng hắn đã kết hôn. Hắn như thế nào có thể kết hôn? Xem nhà họ Lâm chúng ta là cái gì? Thật sự cho rằng mình là thiếu gia sao?
Trên dung nhan tinh xảo của Lâm Tĩnh xuất hiện dấu hiệu phẫn nộ, hai mắt phụt ra lửa giận, cánh mũi rung động, đôi môi mím chặt, hàm răng cắn chặt: “Hàn Duệ, kết hôn sự tình lớn vậy mà chú tự vụng trộm quyết định, lại không đưa về ra mắt?” Cô hao phí khí lực rất lớn mới nói ra được lời này. Nếu không phải không muốn vạch mặt sớm như vậy, cô đã sớm trở mặt, để cho vệ sĩ đánh đôi cẩu nam nữ này rồi.
Hàn Duệ đưa tay vén một vài sợ tóc rơi trên trán, mặt không chút thay đổi: “Người nhà? Chị cảm thấy tôi là người nhà của chị sao?” Nói xong anh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Lâm Tĩnh. Đây là lần đầu tiên anh nhìn Lâm Tĩnh như vậy, nhưng trong ánh mắt ngoài ý chất vấn còn thêm một tia phẫn nộ thậm chí chán ghét...
Lâm Tĩnh không tự chủ luống cuống một phen. Đến khi trấn tĩnh lại, âm thanh lãnh ngạo của Hàn Duệ lần thứ hai truyền đến: “Hôn nhân của mình tôi tự có chủ trương. Đến như hôn nhân của chị, Lâm Tĩnh, cho đến nay đã có người nói qua cho chị biết chưa, đó là một thất bại.”
Tả Tư Ninh nhìn Hàn Trữ một cái rồi lại nhìn Hàn Duệ, cuối cùng nhìn Lâm Tĩnh. Nhìn nhìn liền cảm thấy có áp lực nói không nên lời. Lúc này cô hình như có phần cảm nhận được vì sao Hàn Duệ lại muốn định ra những điều khoản người vợ đê tiện mạc danh kì diệu kia.
Đồng thời cô cũng cực kì hận Hàn Duệ bởi vì câu đầu tiên của Hàn Duệ là đem đường lui của mình chặt đứt, buộc mình chỉ có thể kết hôn cùng anh. Chiêu này của Hàn Duệ đúng là một hòn đá ném hai chim a!