Ai Nói Tôi Kết Hôn - Chương 09

Tác giả: Thương Tố Hoa

Quyết Định Kết Hôn
Ba người ăn cơm ở một quán ăn đơn giản. Cuối cùng Hàn Trữ thức thời quyết định đi tìm một phòng ở tạm. Thừa dịp Tư Ninh đi toilet rửa tay, hắn hỏi Hàn Duệ: “Cậu cùng người phụ nữ kia tiến triển đến đâu rồi?”
Biểu tình của Hàn Duệ nghiêm túc, nửa điểm không giống nói đùa: “Đến bước quyết định kết hôn.”
Hàn Trữ chấn kinh: “Vậy Lâm Thiến thì phải làm sao bây giờ? Cô ta đã đợi cậu nhiều năm như vậy. Cậu ở bên ngoài chơi đùa cùng bao nhiêu phụ nữ cũng không sao, chỉ cần cuối cùng kết hôn với cô ta là được. Cậu tìm đâu ra một người phụ nữ như vậy!”
Hàn Duệ trả lời rất đơn giản: “Em không thích cô ta.”
Hàn Trữ không phản đối, tuy cảm thấy Lâm Thiến dụng tâm đối với em trai như vậy, một ngày nào đó em trai sẽ cảm động, sẽ kết hôn với Lâm Thiến. Nhưng chính mình không thể quyết định thay cho em trai. Lâm Thiến dù tốt nhưng nếu em trai không muốn thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Hàn Trữ vỗ vỗ vai em trai, sau đó nhớ tới cái gì, lấy từ trong túi áo ra một cái hộp nhét vào túi áo em trai, nhíu mày cười: “Durex không tốt, vẫn là Okamota tốt hơn, cảm giác da thịt thân thiết hơn. Một hộp này đủ cho hai người sử dụng trong một vài ngày.”
Khóe miệng Hàn Duệ hướng về phía trước, bình tĩnh tỏ vẻ cảm ơn, nhưng cùng lúc đó anh hung hăng đạp cho ông anh một cái, khẩn trương tống hắn đi ra cửa.
Khi Tả Tư Ninh từ phòng toilet đi ra, Hàn Trữ đã không còn ở đó, cô có chút giật mình: “Anh của anh đi đâu rồi?”
Tay của Hàn Duệ lúc này đang đặt ở túi áo. Anh sờ sờ cái hộp kia, ánh mắt lưu chuyển. Lúc ngẩng đầu nhìn Tả Tư Ninh không tự giác nở một nụ cười: “Phỏng chừng là đi khách sạn rồi, không cần lo lắng về anh ta. Anh ta là một con gián, ở nơi nào cũng đều ngoan cường sống.”
Tả Tư Ninh nhíu mi cười cười: “Làm gì có người nào nói anh mình như vậy?”
Sau đó Tả Tư Ninh liền nghe được một âm thanh tự giễu: “Cô cảm thấy lời nói này không tốt sao? Tôi thì cảm thấy rất tốt. Làm người thì không nên chiều chuộng quá, giống như con gián vậy, đánh không ૮ɦếƭ, tốt!”
Tả Tư Ninh lần đầu tiên nhìn cẩn thận người đàn ông trước mặt. Trừ bỏ bề ngoài tuấn dật, trên người anh còn có một cỗ khí cường đại mà trầm ổn. Loại khí này vô hình không thể nhận ra, nhưng lại để lộ ra qua ngôn ngữ cử chỉ. Tả Tư Ninh thậm chí cảm thấy được lời của anh không chỉ là nói đến anh trai anh, mà anh cũng là như vậy. Bất kì trong trường hợp nào cũng đều ngoan cường sống, kiên trì sống.
Nếu không phải có đoạn kinh nghiệm sống như vậy, anh tuyệt không thể nói ra lời như thế. Tả Tư Ninh nhờ vậy mà cảm thấy có một phần thấu hiểu không cần nói giữa mình và Hàn Duệ. Có lẽ bọn họ đã trở thành loại bạn bè có thể thố lộ tâm tình.
Nhưng chuyện kế tiếp khiến cho ý chí của cô hoàn toàn sụp đổ. Giữa nam và nữ có quan hệ bạn bè đơn thuần sao? Không có! Huống chi hai người sắp lập thành quan hệ vợ chồng rồi.
Tại siêu thị 24h, Hàn Duệ đưa Tư Ninh đi mua bàn chải đánh răng, đồ dùng hàng ngày từ cái chén trở xuống. Hàn Duệ luôn hỏi ý kiến của Tả Tư Ninh: “Cô cảm thấy cái này tốt không?” , “Cái này như thế nào?”, “Cái kia đi?” ...
Tả Tư Ninh nghĩ là anh trai của anh ở đây nên Hàn Duệ đi mua bộ đồ dùng, cho nên cô cũng không để ý, không oán không hối, thành tâm thành ý đi dạo siêu thị với thần tài.
Mãi đến khi... thần tài đi đến khu vực dành riêng cho phụ nữ, hỏi Tư Ninh: cô thích dùng có cánh hay là không có cánh? Mặt có lưới hay là mặt vải bông? Đêm dùng dài hơn hay là...
Đại não của Tả Tư Ninh tối tăm một phen, cô khó khăn lắm mới phản ứng kịp: “Anh mua mấy thứ này đều là cho tôi dùng sao?”
Hàn Duệ dịch ánh mắt khỏi đống đồ dùng phụ nữ, anh nghiêng đầu nhìn Tả Tư Ninh một cái: “Tôi ở một mình đã quen, trong nhà không có vật của phụ nữ.”
Tả Tư Ninh lại giật mình.Trước đó, chính cô đã rất do dự, rất không dễ dàng mới đưa ra được quyết định, mà mới chỉ cách đó không lâu, làm sao Hàn Duệ lại biết a?
Hàn Duệ đã đi được một đoạn, quay đầu lại, phát hiện Tả Tư Ninh vẫn đứng tại chỗ. Anh trở về, cực kì tự nhiên khoác tay lên vai Tả Tư Ninh: “Sao lại không đi?”
Tả Tư Ninh mở miệng muốn nói. Đáng tiếc không biết chuyện gì xảy ra mà bỗng nhiên cả đám người xôn xao cả lên. Tất cả đồng loạt chen chúc nhau đi về một hướng. Chẳng lẽ siêu thị đột nhiên giảm giá đặc biệt một loại mặt hàng nào đó?
Trong lúc chen chúc, Tả Tư Ninh không biết bị người nào ᴆụng phải, thân thể không thăng bằng, ngã xuống một kệ hàng. Tuy có người nào đó kịp thời nắm tay kéo lại nhưng lưng vẫn không tránh khỏi mà ᴆụng vào góc của kệ hàng. Cô kêu đau một tiếng: “A!” Thiếu chút nữa là Tả Tư Ninh đau đến rớt nước mắt rồi.
Nhìn sang cánh tay được người nắm, Tả Tư Ninh thấy Hàn Duệ đang giữ chặt tay mình, ngăn không cho người khác ᴆụng vào mình. Tả Tư Ninh nhìn thoáng qua cái góc mà mình vừa bị ᴆụng trúng, may mà Hàn Duệ tay mắt lanh lẹ kéo mình lại, nếu không lúc đó chắc chắn sẽ bị đâm nặng hơn. Cô hít sâu một hơi, đồng thời nhìn vào đám đông đang xôn xao. Cô muốn biết là chuyện gì dẫn đến cái cảnh này.
Cánh tay Hàn Duệ đỡ trên vai Tả Tư Ninh, bờ môi khẽ căng thẳng cho thấy rằng anh không hài lòng. Lúc nói chuyện với Tư Ninh lại mang theo vài phần áy náy: “Bị ngã trúng chỗ nào? Để tôi xem.” Nói xong liền kéo Tư Ninh lại, đưa tay muốn kéo y phục của cô lên.
Tả Tư Ninh vội vàng giữ tay anh, khóe mắt lườm qua, mang theo một tia oán trách: “Thắt lưng có phần đau, bất quá không nặng lắm. Sau khi về nhà xoa Ϧóþ một chút là được rồi.”
Hàn Duệ không nói chuyện, chỉ ôm lấy Tả Tư Ninh, mạnh mẽ rẽ đám đông đi ra ngoài.
Đại khái bởi vì... cái ôm này quá đột ngột, Tả Tư Ninh cũng quên cả cự tuyệt. Hai bàn tay đặt ở trước иgự¢, cô lúc này không biết nên ôm cổ Hàn Duệ hay là nên đẩy anh ra.
Đầu cô ở trên bả vai của anh. Cô nhìn thấy hơn nửa khuôn mặt của anh: mái tóc ngắn, đen nhánh dán tại đôi má, đường nét gương mặt cương nghị, còn có chiếc cằm thon gầy. Thật là một phác họa nam tính đầy quyến rũ.
Tả Tư Ninh nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm vào nam sắc trước mặt. Đều nói rằng đàn ông thích dáng vẻ bề ngoài, thật ra thì đàn bà cũng vậy. Bởi vì cái gọi là yêu thích cái đẹp thì ai cũng đều có. Vẻ đẹp của phụ nữ là dịu dàng quyến rũ, vẻ đẹp của đàn ông thì chính là khí chất đàn ông, là loại khí chất thành thục, trưởng thành.
Tiếng huyên náo đằng sau lưng có chút lớn, ánh mắt đang thưởng thức vẻ đẹp của Tư Ninh không thể không tò mò hướng vào đám đông. Được chiều cao của Hàn Duệ trợ giúp, cô có thể xuyên qua đám đông mà nhìn vào chỗ trung tâm. Nơi đó có mười mấy người vệ sĩ quay xung một người đàn ông. Người đàn ông kia Tả Tư Ninh biết, là nam ngôi sao hạng A, được nhiều người yêu mến, khó trách bạo động lại xảy ra trong siêu thị. Nhưng ngoài ý muốn của Tả Tư Ninh chính là, ở cạnh ngôi sao đó chính là một người phụ nữ. Mái tóc dài của cô hững hờ cuộn lại, làn da sáng như kem, khuôn mặt đoan trang. Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều lộ ra một cỗ đại khí cùng sự trầm ổn của tiểu thư khuê các. Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, phối hợp với một chiếc quần màu xanh ngọc. Mặc dù chỉ là một bộ đồ đơn giản, lại ở bên cạnh một ngôi sao hạng A, nhưng cô vẫn toát lên ánh sáng riêng của mình.
Tả Tư Ninh có chút tò mò, cô ta là ai?
Giữa đám đông vây quanh, cô vẫn bình tĩnh. Cô như cảm ứng được cái gì, bỗng nhiên nhìn về phía Tả Tư Ninh. Lúc gặp được ánh mắt của Tả Tư Ninh, cô hơi có chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát, sau đó liền hóa thành nụ cười, khẽ gật đầu.
Tả Tư Ninh mỉm cười đáp lại, cảm thấy thật kì diệu. Ánh mắt gặp gỡ trong biển người làm cho cô cảm thấy thân thiết, nhất là hảo cảm đối với người con gái kia tăng lên rất nhiều.
Lần thứ hai trong ngày đến nhà Hàn Duệ, nghênh đón hai người chính là sói con. Nó một mực đảo quanh chân Hàn Duệ, giống như là cô dâu mới tạm xa chồng vậy. Cái khung cảnh bám dính kia làm cho Tả Tư Ninh thấy vạn phần thần kì.
Hàn Duệ cho con sói con ăn, thương lượng cùng nó một hồi. Sau đó sói con ngoan ngoãn đi ra phòng khách, vào nằm ở trong chuồng của mình. Hàn Duệ đi vào phòng, trong tay cầm một lọ thuốc xoa Ϧóþ.
Anh tháo mắt kính đặt ở tủ đầu giường, ánh mắt nhìn chăm chú vào bên hông của Tư Ninh một hồi, nhỏ giọng: “Đêm này ở lại nơi này đi. Ngày mai tôi sẽ để cho lão Phương giúp cô đi dọn đồ. Còn có, cô không có xe, mấy ngày nay tôi sẽ để cho lão Phương đưa đón cô. Cô biết nấu ăn đúng không? Chờ đến lúc thắt lưng cô khỏi, thử làm đi.”
Tư Ninh dừng một lúc, cuối cùng đem nghi vấn trong lòng ra hỏi: “Tại sao anh nghĩ là tôi nhất định sẽ đáp ứng anh? Hơn nữa tôi có nói là tôi sẽ nấu ăn sao?”
Hàn Duệ kéo cao áo của Tư Ninh, lấy bàn tay dính đầy thuốc nhẹ xoa Ϧóþ chỗ bầm tím. Chỉ thấy anh tự tin cười: “Nếu không biết, tôi tuyệt đối sẽ không lựa chọn cô. Dù sao hôn nhân không phải nói đùa.”
Chỗ đau trên lưng bị xoa Ϧóþ nên càng đau, Tư Ninh đau đến hít vào, sau đó cô cười ra tiếng: “Đúng, đúng, đúng! Hôn nhân không phải nói đùa, nhưng thực sự anh không nói đùa chứ?”
Hàn Duệ không nói, lặng lẽ xoa Ϧóþ. Sau đó đi ra cửa.
Tả Tư Ninh quay đầu nhìn thoáng qua, nghĩ thầm: không phải lời của mình chọc giận vị boss đại nhân này rồi chứ? Nếu thật vậy thì lòng dạ anh ta quá hẹp hòi rồi.
Đợi một lúc mà không thấy Hàn Duệ xuất hiện, Tư Ninh len lén lấy điện thoại gọi về nhà. Mấy ngày không gặp con trai rồi, không biết mấy ngày qua con như thế nào. Trong lúc chờ đợi, cô nghĩ, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Cô đang tìm cách để con trai có thể quang minh chính đại ở bên cạnh mình.
Hữu Hữu tiếp điện thoại, bé khóc la: “Mẹ mẹ, mẹ ở đâu? Hữu Hữu rất nhớ mẹ...”
Nghe được tiếng khóc của con, tâm của Tư Ninh căng lên. Đứa nhỏ Hữu Hữu này vẫn cực kì nghe lời, cũng không hay khóc, lần này thực sự là mình lâu lắm rồi cũng không gặp con.
Hốc mắt Tả Tư Ninh có chút hồng, cô hướng về phía điện thoại hôn gió một cái: “Hữu Hữu ngoan, mẹ đang làm việc, làm việc xong thì liền đi thăm con, có được hay không?”
Một tiếng động nhỏ vang lên, tay cầm cửa khẽ chuyển động, Tư Ninh khẩn trương tắt điện thoại, sau đó hít sâu hai lần, nằm úp sấp lên giường.
Tả Tư Ninh có thể cảm giác được Hàn Duệ đi đến bên giường, nằm xuống ngay cạnh mình. Hai cánh tay của hai người ᴆụng vào nhau. Cô mở to mắt, muốn xoay người sang chỗ khác. Đáng tiếc, Hàn Duệ từ phía sau lưng ôm lấy cô, sau đó âm thanh trầm thấp vang lên: “Đừng nhúc nhích, hôm nay cứ nằm như vậy đi. Chờ đến lúc lưng của cô khỏi, chúng ta đi công chứng đi.”
Tả Tư Ninh nhìn chằm chằm trần nhà, bất đắc dĩ: kết hôn như vậy cũng coi như hiếm thấy đi.
Người Đàn Ông Cao Cấp
Ngủ thẳng tới nửa đêm, Tả Tư Ninh giật mình tỉnh dậy. Hoàn cảnh xunh quanh cực kì yên tĩnh, sự yên tĩnh rất không bình thường. Cô đã quen với âm thanh hỗn loạn tại phòng thuê, yên tĩnh quá mức như vậy khiến cho cô không quen. Ánh mắt xẹt qua, đoạn trí nhớ thiếu hụt đã quay trở lại... Cô ở trong nhà người khác, mà người đó chính là Hàn Duệ.
Nhìn sang bên cạnh, không có ai. Tư Ninh nhớ là Hàn Duệ có nằm ở đó, ít nhất là trước khi mình ngủ thi*p đi thì anh vẫn còn. Một trận gió thổi qua mặt, thổi bay mái tóc dài của Tư Ninh. Cửa giữa phòng ngủ và ban công khép hờ, gió chính là từ khe cửa thổi đến, mà trên ban công có một bóng người.
Nhà của Hàn Duệ ở tầng thứ mười hai, trừ phi là loại trộm ςướק ở trong phim ảnh, có bản lãnh vượt nóc băng tường, phi từ lầu một lên tới đây nếu không thì bóng người này rất có khả năng là... Hàn Duệ
Trên ban công có một chiếc xích đu. Hàn Duệ đang nằm ở trên đó, trong tay kẹp một điếu thuốc, khói thuốc từ miệng anh lượn lờ bay ra, theo gió quay trở lại rồi lại từ từ theo gió biến mất.
Tư Ninh nhìn từ bên cạnh, Hàn Duệ chính là một bức họa. Trong bóng tối anh có thêm vài phần thả lỏng cùng lười biếng, ít đi cái lạnh lùng xa cách của ban ngày. Anh thế này thật giống như là khói thuốc, vị nồng qua đi, sau đó chính là nhẹ nhàng, khoan khoái, làm cho người ta nghiện. Tả Tư Ninh thầm cảm khái: người đàn ông này thật là vật phẩm cao cấp.
“Vật phẩm cao cấp” lên tiếng: “Thức dậy rồi hả? Cùng xem mặt trời mọc đi.”
Mặt trời mọc? Tư Ninh hồi tưởng lại một lúc, lần cuối cùng cô ngắm mặt trời mọc hình như là hồi học trung học. Mục đích không phải bởi vì nhàn hạ thoải mái mà là giáo viên ngữ văn giao bài luận chủ đề là: mặt trời mọc. Thừa dịp người nhà còn đang ngủ, cô len lén bò dậy, trốn ở trên ban công chờ thời khắc mặt trời mọc. Khi đó mặt trời mọc trông như thế nào cô đã không còn nhớ, chỉ nhớ được lúc đó ba mẹ nuôi không tìm được mình thiếu chút nữa đã đi báo cảnh sát.
Tả Tư Ninh nở nụ cười. Thật ra thì ba mẹ nuôi đối với mình rất tốt. Chỉ là mình không nghe lời, tuổi trẻ khí thịnh, lúc đó làm ra không ít chuyện sai lầm. Nhất là lúc học đại học đi theo Lục Lệ Thành, tự cho là có thể đi theo hắn, không ai quấy rầy thế giới của hai người. Trong thực tế, cô tự lừa mình dối người, sự xuất hiện của đứa trẻ là sự kiểm nghiệm tình cảm tốt nhất cho hai người.
Nghĩ vậy, Tả Tư Ninh lắc đầu: “Cũng không có gì hay để xem. Tôi ngủ thêm một lát.” Cô xoay người đi vào trong, bất quá đi không tới ba bước thì quay đầu lại: “Còn có một việc, chuyện của chúng ta có thể tạm thời giấu diếm giới truyền thông không?” Đây chính là nguyên nhân khác khiến cô do dự.
Trong cái vòng luẩn quẩn này, hiển nhiên là nữ nghệ sĩ chưa lập gia đình sẽ nổi tiếng hơn một chút. Nói trắng ra là, cô dựa vào tuổi thanh xuân để kiếm cơm, ngoại trừ thanh âm tốt, khuôn mặt, dáng người cũng là một điểm cộng, mà việc chưa lập gia đình càng làm cho người ta thêm không gian ảo tưởng, hi vọng cô trở thành nữ thần mới trong lòng nam giới.
Hàn Duệ không nói chuyện, từng vòng khói lãng đãng từ miệng bay ra trông rất có nghệ thuật.
****************** Dải phân cách ******************
Mặc dù Tả Tư Ninh kí ước cùng Vạn Hoa, thời gian này thường xuyên xuất hiện tại Vạn Hoa, trên dưới công ty hầu như đều đã nhận thức hơn nữa còn quen thuộc với cô, nhưng cô cùng lão tổng Hàn Duệ thì lại không gặp mặt nhiều lắm. Nghe nhân viên công tác nói, hình như tổng công ty bên kia có vấn đề, Hàn Duệ phải sang đó xử lý.
Tả Tư Ninh khó hiểu, tổng công ty của Vạn Hoa là ai.
Nhân viên “nhiệt tình” giải đáp nghi ngờ cho cô: “Tả tiểu thư không biết sao? Vạn Hoa của chúng tôi chính là dưới cờ Lâm thị. Năm đó khi Hàn tổng nhảy dù xuống, tất cả mọi người đều không phục anh ta, cảm thấy anh ta bất quá chỉ có danh tiếng con rể nhà họ Lâm, là cái loại con rể lấy bổng lộc mà không làm việc. Về sau mới phát hiện anh ta kì thật rất có thực lực...”
Mặc dù đã được biết trước, nhưng nghe rõ ràng cái tên tuổi “con rể nhà họ Lâm” như vậy vẫn làm Tả Tư Ninh lung lay trong chốc lát. Cũng bởi vậy, ngày hôm đó cho dù là hóa trang hay là xem kịch bản gốc đều liên tiếp xảy ra vấn đề.
Trong lúc nghỉ ngơi trợ lý Tiểu Mỹ lấy từ trong túi ra một lọ Red Bull. Mở ra, đưa vào tay Tả Tư Ninh: “Chị Tư Ninh, uống chút nâng cao tinh thần.”
Tả Tư Ninh đặt đồ uống lên mặt bàn trang điểm, đè xuống một tờ báo đã được mở ra. Ánh mắt thoáng nhìn qua lại ngoài ý muốn phát hiện một tấm ảnh chụp.
Tả Tư Ninh khẩn trương dịch đồ uống sang bên cạnh, lấy tờ báo cẩn thận xem xét.
Tiểu Mỹ đến gần, liếc mắt một cái liền kêu lên: “Đây không phải là Tôn Minh Huân sao? Anh ta gần đây cực kì hot a. Diễn viên chính trong phim truyền hình hit không nói, lại còn điện ảnh, quảng cáo khắp nơi... Bên cạnh là bạn gái hay sao? Xem bộ dáng bọn họ cùng đi dạo siêu thị thật sự là ngọt ngào... Nha, người này nhìn như thế nào lại giống...” Tiểu Mỹ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tả Tư Ninh một cái.
Tả Tư Ninh dở khóc dở cười: một nơi hẻo lánh của ảnh chụp không phải cô cùng Hàn Duệ sao? Ngày đó trong siêu thị, bởi vì đám đông xôn xao, cô bị ᴆụng ngã, mà Hàn Duệ giữ chặt cô... Người chụp ảnh thật là bắt được thời điểm tốt a. Bất quá lợi hại nhất không phải là cái này, mà là, lúc Hàn Duệ kéo tay Tư Ninh, ánh mắt của anh nhìn sang Tôn Minh Huân. Mà cùng lúc đó, người phụ nữ bên cạnh Tôn Minh Huân cũng nhìn sang bên này, nếu tính không sai thì ánh mắt hai người bọn họ là giao hội cùng một chỗ...
Thần sắc người phụ nữ ôn hòa trầm ổn, hợp với tên của cô: Lâm Thiến, quả nhiên là dung mạo tốt đẹp, nụ cười tươi đẹp.
Lâm Thiến – nhị tiểu thư nhà họ Lâm, thiên kim thượng lưu chân chính.
Tả Tư Ninh không khỏi bật cười: lúc nhị tiểu thư nhà họ Lâm nhìn thấy mình thân cận đi cùng Hàn Duệ, đằng sau nụ cười đó có mấy tầng ý tứ? Ôn hòa? Thân thiết? Quỷ mới tin a! Chỉ sợ cô ta hận không thể cắt đứt tứ chi của mình, xé nát miệng của mình, bảo mình không được dựa gần vào người của cô ta như vậy.
Tả Tư Ninh lại nhìn chằm chằm vào tờ báo một cái, chỉ cảm thấy nụ cười của Lâm tiểu thư càng lúc càng giống một cây đao, liên tiếp nhảy ra từ tờ giấy, đâm thẳng vào người cô. Tư Ninh không bình tĩnh đem tờ báo ném lên trên bàn, lấy lon Red Bull đè lên khuôn mặt của Lâm Thiến, chính là cái gọi là nhắm mắt làm ngơ.
Lúc gần kết thúc, Tả Tư Ninh thông báo cho lão Phương rằng cô có chuyện muốn làm cho nên không cần hắn tới đón. Cô lại nhắn một tin ngắn cho Hàn Duệ: trong nhà xảy ra chút việc, tối nay sẽ không tới chỗ anh.
Thật vất vả mới tránh khỏi theo dõi của đám chó săn, cô quẹo phải quẹo trái quanh quẩn, mất không ít chặng đường oan uổng mới về đến nhà. Cái nhà này không phải là phòng ốc náo nhiệt mà cô thuê mà là chỗ của con trai.
Nơi nào có con trai thì nơi đó mới chính là nhà của cô, điểm này không thể nghi ngờ.
Mới vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng khóc của Hữu Hữu. Tâm Tả Tư Ninh căng thẳng, giày cũng không kịp cởi liền xông vào. Tại phòng của Hữu Hữu, cô thấy một màn giật cả mình. Hữu Hữu đang bò ở trên giường còn chị Phương thì cầm trong tay một cây thước dài đuổi theo đánh bé...
Trong mắt Hữu Hữu đầy hoảng sợ, bé cầu xin tha thứ: “Hữu Hữu sai rồi, dì Phương đừng đánh... Hữu Hữu đau...” Bộ dáng hoảng sợ và bất lực làm cho trái tim của người co giật mà chị Phương thì nửa phần tình cảm cũng không có, cái thước dài trong tay cứ một phen lại một phen hạ xuống người của Hữu Hữu, không chút khách khí. Đó chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, nó cuối cùng đã làm gì sai mà phải chịu đối đãi như vậy?
Tả Tư Ninh xông tới, đồng thời bắt được tay của chị Phương, túm lấy cái thước trong tay chị ta. Tư Ninh nắm thật chặt cái thước trong tay, hận không thể trả lại gấp đôi những cái đánh mà chị ta đã đánh lên người Hữu Hữu. Nghẹn ngào, phẫn nộ, cô thất vọng nhìn vào chị Phương: “Tôi vẫn cho rằng chị đối đãi với Hữu Hữu như với con mình. Thì ra đây chính là phương thức chăm sóc của chị sao?”
Hốc mắt cô hồng hồng ôm Hữu Hữu vào trong иgự¢. Đứa nhỏ đang sợ hãi, dù ở trong lòng Tư Ninh vẫn lạnh run. Ánh mắt sưng đỏ vì khóc len lén nhìn trộm chị Phương, trông cực kì giống chim sợ cành cong.
Tả Tư Ninh ôm chặt con trai, thấp giọng an ủi: “Hữu Hữu không khóc, mẹ đã trở lại. Nói cho mẹ nghe, con đã làm chuyện bướng bỉnh gì chọc giận dì Phương?”
Chị Phương lúc này rất tức giận. Cô không nghĩ tới Tả Tư Ninh trở về vào lúc này, mà cô càng tức giận ở chỗ là, đã chiếu cố nhiều năm như vậy, vậy mà Tả Tư Ninh lại dùng cái loại ánh mắt này đối đãi mình. Chẳng lẽ Tả Tư Ninh lại cho rằng cô có thể ngược đãi trẻ con sao? Bộ иgự¢ cô phập phồng: “Tả tiểu thư, cô có biết hay không? Hôm nay Hữu Hữu thừa dịp tôi đi mua thức ăn liền len lén trốn ra ngoài, lưu lạc ở ngoài cả ngày. Nếu không có người hảo tâm đưa về, chúng ta cũng không biết nó sẽ bị kẻ bắt cóc nào mang đi rồi.”
Tả Tư Ninh rùng mình, giận dữ mắng mỏ: “Xảy ra chuyện lớn như vậy mà tại sao chị lại không gọi cho tôi?”
Chị Phương bất đắc dĩ cười: “Làm sao lại không gọi? Nhưng phụ tá của cô nói là cô đang bận rộn công việc, không rảnh. Tôi lại gọi lần nữa thì điện thoại đã bị tắt. Tôi có thể làm sao? Tôi chuyện gì cũng không làm, chỉ đi tìm Hữu Hữu cả ngày. Gặp ai cũng hỏi, chạy đến mức chân như bị chặt đứt, bị dọa cho mất hồn mất vía, lo lắng Hữu Hữu bị bắt cóc, lo lắng nó xảy ra chuyện...” Chị Phương nói xong liền khóc lên. Cô được mời về chiếu cố Hữu Hữu từ khi Tư Ninh vừa mới sinh, có thể nói là nhìn thấy Hữu Hữu sinh ra. Mấy năm nay sớm chiều ở chung đã sớm đem Hữu Hữu trở thành con mình. Hiện tại xảy ra chuyện như vậy đương nhiên là vừa nóng vừa giận, khó trách cô động thủ đánh đứa nhỏ.
Tả Tư Ninh áy náy một trận, cũng trách mình vừa rồi quá đau lòng con trai mới lung tung trách cứ chị Phương. Cô suy nghĩ một chút, thân thiết an ủi chị Phương vài câu sau đó để cho chị đi nghỉ ngơi trước.
Hai tay của Hữu Hữu vẫn quấn quanh eo Tư Ninh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán tại bộ иgự¢ của cô. Bởi vì khóc quá nhiều nên cơ thể vẫn căng lên.
Tả Tư Ninh nhẹ nhàng vỗ lưng con trai, âm thanh thong thả ôn nhu: “Hữu Hữu, nói cho mẹ, vì sao lại lén trốn đi? Con có biết hay không, bên ngoài có rất nhiều người xấu. Bọn chúng mà đem Hữu Hữu của chúng ta đi tới một chỗ rất xa thì con sẽ không thấy mẹ rồi.”
Hữu Hữu sợ tới mức ngẩng đầu lên: “Không cần! Hữu Hữu không muốn rời khỏi mẹ!”
Ánh mắt hoảng sợ này của Hữu Hữu làm cho Tả Tư Ninh thấy rất khó chịu, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại. Cô lấy mặt khẽ cọ vào đầu của con trai: “Tốt! Mẹ sẽ không đi. Nhưng Hữu Hữu phải đáp ứng mẹ, về sau sẽ không chạy đi một mình nữa. Mẹ và dì Phương đều lo lắng, con có biết hay không?”
Đôi mắt Hữu Hữu lấp lánh: “Mẹ, mẹ thật sự không để lại Hữu Hữu chứ? Hữu Hữu có thể đi công ty tìm mẹ sao?”
“Công ty?” Cái từ này bỗng nhiên nhảy ra từ miệng của con, Tư Ninh cảm thấy rất bối rối.
Nói đến cái này, Hữu Hữu liền lên tinh thần, sung sướng khoa tay múa chân: “Chú bảo vệ nói cho con biết, công ty kia gọi là công ty Vạn Hoa, là công ty trò chơi...”
Tả Tư Ninh mở to hai mắt, chẳng lẽ trong lúc cô làm việc, chị Phương thì sốt ruột, vừa gọi điện thoại, vừa đi tìm người, thì Hữu Hữu lại đứng ngoài cửa cách cô không tới trăm mét? Tả Tư Ninh cảm thấy điều này làm cho người ta giật mình. Cô đặt con trai xuống, ngồi xổm nhìn thẳng vào mắt con trai: “Nói cho mẹ, hôm nay con chuồn ra ngoài là muốn đi tìm mẹ phải không?”
Hữu Hữu cúi đầu, thanh âm cũng đè xuống, chỉ thấy bé nhúc nhích môi: “Không phải a! Hữu Hữu ở nhà một mình thấy nhàm chán cho nên lúc dì Phương đi mua thức ăn, Hữu Hữu liền tính đi chơi một lúc rồi trở về. Sau đó không cẩn thận thì phát hiện được nơi mẹ công tác. Sau đó còn không cẩn thận ᴆụng phải cái chú lần trước gặp ở bệnh viện...” Bé từ từ ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tả Tư Ninh.
Lần trước bệnh viện... đó là.. Hàn Duệ?
Tả Tư Ninh bỗng nhiên có loại cảm giác kinh hoảng. Cô dở khóc dở cười hỏi: “Chẳng lẽ là chú kia đưa con trở về? Chú đó biết chúng ta ở đây sao?”
Nếu như, cô suy nghĩ, nếu như con trai đi Vạn Hoa tìm mình, sau đó ᴆụng phải Hàn Duệ, anh mang đứa trẻ về nhà thì tất sẽ hỏi một chút về người lớn trong nhà. Vạn nhất...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc