Ngon Thì Ăn Nhiều Một ChútĐại sứ hình ảnh game của Vạn Hoa chính là Tả Tư Ninh.
Mặt Lan Tả lúc nói tin tức này cho Tư Ninh tràn đầy tươi cười: “Chị biết nha đầu nhà ngươi có thể mà, chỉ cần biểu hiện. Cơ hội là dành cho người can đảm dám biểu hiện...” Bla bla đại đạo lí.
Lan Tả một khi đã mở miệng như vậy thì không tụng hơn một giờ sẽ không dừng lại. Tả Tư Ninh nâng trán, nhìn xung quanh một phen, đến khi nhìn thấy người chế tác – Trương giáo viên mang theo học trò hướng phía này đi tới.
Tả Tư Ninh khẩn trương hô: “Trương giáo viên, hôm nay chúng sẽ luyện thanh chứ? Đúng rồi, lần trước thầy nói rằng lúc em chuyển giả âm còn có vấn đề...” Vừa nói cô vừa đi tới phía người chế tác.
Trương giáo viên mang theo học trò định đi kiểm nghiệm xem việc chế tác ca khúc đến đâu rồi. Khi nghe thấy Tư Ninh nói chuyện, hắn nhìn thoáng qua người phụ nữ phía sau Tả Tư Ninh. Lúc hiểu rõ bèn nở nụ cười: “Lan Tả lại rao giảng hả?”
Người học trò bên cạnh nghe thấy thế bèn ồn ào ՐêՈ Րỉ: “Sư phụ, có biến a! Bình thường cũng không thấy thầy gọi người khác thân thiết đến thế a!”
Trương giáo viên đập một phát vào ót học trò: “Tiểu tử ngươi nói nhiều quá. Ngươi đi phòng thu âm đi, trước khi tan sở phải làm xong hậu kì cho mấy cái ca khúc kia đi.”
Người học trò lại ՐêՈ Րỉ: “Sư phụ, thầy không phải sẽ ... em ...” Trương giáo viên không coi lời nói của hắn vào mắt. Cuối cùng hắn chỉ có thể ảo não đi xử lý hậu kì cho ca khúc.
Lan Tả liếc nhìn Trương giáo viên một cái: “Như thế nào, tôi nói chuyện với cô gái của tôi, anh có ý kiến gì? Hay là Trương giáo viên cũng muốn nghe tôi thuyết giáo?”
Trương giáo viên buồn bực trong chốc lát mới đưa phổ nhạc giao cho Tả Tư Ninh, sau đó nhìn Lan Tả: “Được a, hiện tại chúng ta có thể tìm một chỗ để trao đổi. Đối với nội dung thuyết giáo của cô tôi hiểu rất rõ, nhưng tôi đại diện cho bọn nhỏ đề nghị vài điểm với cô.”
Lan Tả nhanh mồm nhanh miệng lần đầu tiên không nói nên lời. Tả Tư Ninh cảm thấy việc này càng ngày càng thú vị.
Để ăn mừng hợp tác giữa Tả Tư Ninh và Vạn Hoa, một đêm trước khi kí hợp đồng, nhóm quản lý của Vạn Hoa ra mặt tổ chức một bữa tiệc. Tả Tư Ninh thay một bộ âu phục màu đen làm tôn lên làn da trắng nõn được bảo dưỡng thỏa đáng của cô. Trước иgự¢ cô đeo một chiếc vòng cổ bạc phát sáng như mặt trời. Vào ban đêm, dưới ánh đèn, chiếc vòng sáng rực rỡ, cả người cô như được bao quanh bởi ánh sáng chói chang.
Là người cầm quyền thực tế của Vạn Hoa, Hàn Duệ tự nhiên cũng tham dự.
Tả Tư Ninh và Hàn Duệ hôm nay được coi như là hai người chủ tiệc nên sóng vai ngồi ghế ở phía Bắc.
Hàn huyên qua đi, bữa tiệc xem như chính thức bắt đầu, tất nhiên là không thể thiếu được rượu. Giám đốc sáng tạo của Vạn Hoa là một người đàn ông trẻ tầm ba mươi tuổi. Sau ba tuần rượu mặt hắn đã cực kì đỏ, hiển nhiên lá gan cũng lớn lên không ít. Hắn cầm lấy bình rượu, đi thẳng tắp tới trước mặt Tả Tư Ninh, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, mỉm cười, rót rượu không nương tay.
Hắn giơ lên một ly đầy tràn, nhét vào trong tay Tả Tư Ninh, cười nói: “Lúc trước được nghe giọng hát của tiểu thư, cực kì trong trẻo, xuyên thấu. Không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy người thật, càng giống như thần tiên trong cõi mộng.”
Lời nói như vậy cô đã nghe qua rất nhiều, hơn nữa mỗi người đều có một ý ngầm. Nếu mà phải suy nghĩ hết một đống những lời nói đó có ý gì thì sẽ mệt ૮ɦếƭ người. Tả Tư Ninh vững vàng nở nụ cười: “Nếu không thì quí công ty sẽ không chọn tôi làm người phát ngôn cho trò chơi rồi, không phải sao?”
Lời nói tự tin, phối hợp với biểu tình khẽ cười làm cho người khác sinh ra vài phần hảo cảm.
Không khí sống động lên không ít.
Hàn Duệ không nói nhiều lắm. Cả người giống như đèn chùm pha lê, rực rỡ như ánh trăng bên hồ vào ban đêm, nhìn thì đen đậm như mực nhưng ánh bạc lấp lánh thì lại tràn ngập khắp nơi, cả người sáng lên.
Không khí trong bữa tiệc khá là thân thiện, mọi người nói chuyện cũng không còn cố kị. Có người trêu ghẹo một câu: “Hôm nay Tả tiểu thư cùng Hàn tổng của chúng tôi cực kì xứng đôi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người bất giác đem ánh mắt đặt lên hai người. Trang phục hai người đang mặc dù không cùng một nhà thiết kế nhưng lại phối hợp hoàn mĩ như lễ phục tình nhân. Hơn nữa, nam thì anh tuấn, nữ thì ôn nhu động lòng người. Từ ngoại hình mà xét thì quả thực là rất xứng đôi.
Có vị quản lý đứng tuổi đứng lên, mặt cười cười, giơ chén, ánh mắt quét một vòng: “Này, đùa giỡn thôi cũng không được. Hàn tổng là con rể tương lai của Lâm gia. Muốn xứng đôi thì chỉ có thể xứng đôi với Lâm nhị tiểu thư.” Nghe khẩu khí của hắn rất là nghiêm túc.
Người nói lúc nãy không dám gây sự, cười ha ha hai tiếng, tự nhận là mình uống say hồ ngôn loạn ngữ.
Trái lại Hàn Duệ lại nở nụ cười: “Lão Trần, đừng quá nghiêm túc như vậy. Hôm nay là chúc mừng sự hợp tác với Tả tiểu thư. Đương nhiên cũng là chúc trò chơi có được đại thành công, không phụ sự cố gắng của toàn đội.”
Anh ba xạo chuyển đề tài. Bởi vì những lời khích lệ lòng người này, mọi người nhao nhao đứng dậy, nâng chén cùng uống.
Động tác của Tả Tư Ninh rõ ràng chậm nửa nhịp. Lúc tất cả mọi người đứng lên, cô vẫn ngồi. Chỉ thấy ánh mắt của cô cố định trên mặt Hàn Duệ.
Có người nhắc nhở: “Tả tiểu thư!”
Hàn Duệ nghe tiếng nghiêng đầu, Tả Tư Ninh không kịp tránh né, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau. Khó có nhận thấy rằng môi của anh khẽ cong lên chút xíu: “Tả tiểu thư có tâm sự?”
Dưới sự chú ý của mọi người, Tả Tư Ninh ung dung cười: “Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. Hi vọng trò chơi sẽ tạo ra một làn sóng bùng nổ.”
Tốt! Tốt!... tiếng khen ngợi nổi lên bốn phía, kèm theo đó là tiếng va chạm thanh thúy của ly cốc.
Giám đốc sáng tạo, người rót rượu mời Tư Ninh đã say. Lúc hắn đứng dậy đi đã không được thẳng tắp. Thị lực của đôi mắt phủ sương mù của hắn so với người đeo kính cận cao độ cũng không sai biệt lắm. Hắn khẽ híp mắt lại, quét một vòng, sau cùng rơi lên trên người Tả Tư Ninh. Miệng kêu một tiếng, hướng cô đi tới: “Ha ha, Tả Tư Ninh!”
Hắn nghiêng ngả lảo đảo đi tới, trên đường vài lần vấp phải chân ghế. Người vẫn còn tỉnh táo kéo hắn lại, hắn lại thẳng cổ, đỏ mặt tai hồng rống: “Buông! Kéo tôi làm cái gì!” Bỗng nhiên hắn lại toét miệng: “Em gái tôi nói, cô cùng Phương Mạn Lâm là một loại mặt hàng, bảo tôi ngàn vạn lần đừng có nhìn trúng cái loại người như các cô...” Ngón tay của hắn tuy run run, nhưng phương hướng đại khái vẫn là đúng vào Tả Tư Ninh.
Mặt hàng, cái loại người như thế... từ khi ra mắt, từ khi Tả Tư Ninh bắt đầu tiếp xúc với cái vòng luẩn quẩn này, cô đã bị không ít người gọi như thế. Mấy tháng đầu ăn không tiêu, ủy khuất đi cãi cọ với người ta, hận không thể lấy một cái loa siêu lớn, nói cho mọi người: tôi, Tả Tư Ninh làm việc trong sạch, ứng xử trong sạch. Chỉ là về sau, nghe lâu, da mặt dày lên, có thể chịu được rồi.
Tựa như giờ khắc này, Tả Tư Ninh vẫn có thể cầm chiếc đũa gắp vào đĩa rau, nếm qua một chút, liên tiếp gật đầu nói: “Ăn ngon!”
Âm thanh của giám đốc sáng tạo vẫn còn tiếp tục, vẻ mặt của hắn rối rắm, tựa hồ muốn lại gần mà không dám lại gần, lúc nhìn Tả Tư Ninh thì tựa như là thích lại tựa như là ghét bỏ.
Hàn Duệ nhíu mày, để cho người khác mang hắn về nghỉ ngơi trước. Anh liếc nhìn Tả Tư Ninh một cái, bỗng nhiên cúi đầu nói: “Loại thời điểm này mà cô có thể bình tĩnh, quả thật là hiếm.”
Tả Tư Ninh tiếp tục ăn: “Cũng không phải bị người nói một lần, hai lần, nên quen rồi. Vâng... thịt cua thực tươi, quả thực thơm ngon...”
Cô lẩm bẩm lầu bầu, hiển nhiên là có ý cự tuyệt nói chuyện phiếm.
Nhưng Hàn Duệ giống như không hiểu, anh mang cua trong bát của mình gắp cho Tả Tư Ninh, thái độ ôn nhu: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Dáng vẻ của anh tựa hồ cực kì hài lòng.
Tả Tư Ninh líu lưỡi, liếc nhìn xung quanh một cái. Tình huống không được tốt. Kinh nghiệm nhiều năm xem náo nhiệt, cô âm thầm cảm khái: phiền phức rồi!
Bữa cơm này bởi vì có người cố ý, cũng bởi vì có người nhiều chuyện, cố ghép đôi suất ca với mỹ nữ, nên trở nên không vui vẻ.
Cơm nước xong, quản lý lôi kéo Hàn Duệ bàn công chuyện. Trước khi rời đi, Hàn Duệ cho người đưa Tả Tư Ninh trở về.
Đã là nửa đêm, đứng trước cửa khách sạn, suy nghĩ của Tả Tư Ninh có phần bay xa. Quan sát hành vi của Hàn Duệ hôm nay, anh tựa hồ cực kì tự tin rằng mình sẽ đáp ứng điều kiện của anh. Rõ ràng rằng ở cùng một chỗ với Hàn Duệ rất tốt. Anh có công ty của chính mình, mà công ty này lại rất có tiềm lực. Đối với người đàn ông trẻ như vậy thì đây là một chuyện cực kì giỏi. Cho nên phương tiện kinh tế không cần lo rồi.
Nhưng ngoài nguyên nhân ở con trai, còn có một người khiến Tả Tư Ninh không dám hạ quyết định. Hôm nay, trong bữa tiệc, lão Trần kia có nhắc tới một người: cô hai của nhà họ Lâm. Tốt xấu gì thì thân cũng ở trong ngành giải trí nên cô cũng biết vài chuyện trong xã hội thượng lưu. Nhà họ Lâm là đại gia đình số một, số hai ở đây. Đại gia trưởng Lâm Chấn Hải được xem như là một nhân vật truyền kì, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Có tài nhưng lập gia đình muộn. Người ta trên năm mươi tuổi thì con cháu đầy nhà, còn ông thì dưới gối chỉ có hai cô con gái, không có con trai. Vì vậy ai mà có thể làm con rể của nhà họ Lâm, nhất định sẽ có cơ hội tiếp nhận sự nghiệp của Lâm tiên sinh. Điều này đối với những nam thanh niên trẻ tuổi mà nói thì là một khiêu chiến thật lớn.
Tả Tư Ninh không rõ vì sao Hàn Duệ lại làm ra cái quyết định qua loa như vậy. Nhưng cô cũng ý thức được, nếu mình đáp ứng yêu cầu của anh sẽ gặp phải cái gì. Mà đây mới chính là lo lắng thực sự của cô.
Cô, một người thường dân nhỏ nhoi có thể ςướק đoạt đàn ông cùng thiên kim tiểu thư sao?
Có tiếng thắng xe vang lên, Tư Ninh cho là người Hàn Duệ phái đã đến, nhấc chân, chuẩn bị tiến lên. Chỉ là lúc ngẩng đầu nhìn chiếc xe kia... Chiếc xe màu đen, cửa sổ đóng chặt, giới hạn tải có mười một, không giống xe của minh tinh, càng giống như... xe vận tải. Cô kinh ngạc, tiến lên hỏi thăm.
Vừa đưa mặt tới, cửa sổ xe quay xuống. Tên họ Đinh cười hì hì như Phật Di Lặc ló mặt ra ngoài nói: “Chị dâu, thật là vừa khéo a, chị cũng ở đây. Chúng ta đưa chị trở về, vừa lúc đại ca...”
Lời của hắn còn chưa nói hết, Tư Ninh đã lui về sau một bước dài. Trong lúc cô lùi về phía sau, cửa xe vận tải mở ra, ánh đèn chiếu vào, chiếu đến mặt của Lục Lệ Thành. Trong mơ hồ có thể nhìn thấy hắn đang ngả người trên ghế xe, bộ dáng lười biếng, nhắm mắt tu dưỡng.
Tả Tư Ninh lúc này muốn mắng người. Hàn Duệ mất bao nhiêu thời gian để phái người. Nếu anh thực sự không điều được người thì đừng có nói dối. Nếu không phải vì chờ người của anh, Tả Tư Ninh đã sớm ly khai quán ăn, sẽ không gặp phải họ Lục.
Tên họ Đinh mở cửa xe, lắc người một cái là đi tới trước mặt Tả Tư Ninh, đưa tay lôi cô một cái, ý đồ mang cô vào trong xe. Trên mặt hắn là bộ dáng lấy lòng: “Chị dâu, ngàn vạn lần đừng nóng giận. Lần trước đợi ở nhà chị, bọn em không có ác ý. Thực ra chính là muốn bảo vệ chị. Cái chỗ đó trị an không được tốt... đại ca dụng tâm lương khổ a...”
Tư Ninh không nghe lời hắn nói mà chú ý tới tay hắn. Lúc hắn nói chuyện, vì cố biểu hiện, nên khoa tay múa chân một phen. Tả Tư Ninh nhằm lúc này lùi lại một bước, hai bước, sau đó xoay người chạy vào trong quán ăn... Hi vọng bảo an của quán ăn có năng lực một chút, có thể giữ chặt đám người của họ Lục.
Đáng tiếc cô không chạy được mấy bước thì tay đã bị người bắt lấy. Tiếng cười đắc ý của tên họ Đinh làm cô sởn gai ốc: “Chị dâu, bọn chúng em am hiểu nhất là trốn chạy. Nếu bọn em đi thế vận hội Olympic, những người da đen kia tính là gì...”
Tả Tư Ninh không thể nào rút lui, chỉ có thể giương mắt nhìn: “Buông tay, tôi đánh rơi một vài thứ trong quán ăn, phải quay trở về lấy.”
Tên họ Đinh thu hồi khuôn mặt tươi cười: “Chị dâu, muốn nhặt cái gì thì để cho anh em lấy cho. Hiện tại đại ca cần chị, chị theo chúng em đi.”
Đi lần này rồi không biết sẽ thoát khỏi như thế nào, Tả Tư Ninh nhíu mày.
“Buông tay!” Một giọng nói vang lên, trên vai Tư Ninh xuất hiện một cái tay. Cô nhìn sang, Hàn Duệ đang ôm mình vào trong lòng.
Trong lòng Tư Ninh như bị người kéo sang hai hướng ngược nhau, quá căng thẳng rồi. Giờ phút này cô chỉ có một ý nghĩ: không thể để cho bọn họ nói dù một lời...
Người Đàn Bà Của TôiGõ gõ vào đầu, cắn răng một cái, Tư Ninh đưa tay bắt lấy Hàn Duệ: “Tôi đáp ứng anh, bất quá còn có một số việc cần phải xác nhận.”
Hàn Duệ lập tức nghiêng đầu, vẻ mặt không biểu hiện gì: “Bọn chúng là ai?”
Tên họ Đinh theo bản năng liền sinh ra phòng bị. Người đàn ông trước mặt này mặc cả một thân màu đen, đeo kính râm, quả thực còn đen hơn xã hội đen, làm cho tên họ Đinh cảm thấy địa vị của mình bị khiêu chiến. Hắn làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Vì thế hắn vén tay áo lên, lộ ra hình xăm rồng hổ trên cánh tay, sau đó vung quả đấm...
Tuy nhiên không phải là để đánh người, mà là kéo tay Tả Tư Ninh lại. Hắn còn tranh thủ tình cảm kêu la: “Chị dâu, nhanh lên, đại ca không đợi lâu được như vậy. Em nói cho chị, đại ca đã xảy ra chuyện, anh...”
Hàn Duệ nhìn chằm chằm vào chỗ cánh tay bị nắm của Tư Ninh, anh nhíu mày lại, hỏi xuống một câu: “Cô muốn đi cùng hắn?” Nếu Tả Tư Ninh nói có, thì Hàn Duệ sẽ cực kì thức thời mà rời đi, không lội vào vũng nước ᴆục này. Nếu cô nói không...
“Không!” Tả Tư Ninh không chút do dự lên tiếng, vì đáp án đã không cần suy nghĩ, từ nhiều năm trước cô đã ra quyết định rồi.
Hàn Duệ nghe vậy, bước lên đứng trước mặt Tả Tư Ninh. Một tay ôm lấy bờ vai của cô, đem cô kéo vào trong иgự¢ mình, đồng thời một tay thì nắm lấy cánh tay của tên họ Đinh, vẻ mặt lạnh nhạt: “Người anh em này đã nghe rõ chưa? Người đàn bà của tôi không muốn đi theo các người.” Ánh mắt của hắn kéo về phía sau tên họ Đinh, hướng vào cái xe vận tải màu đen, chuẩn xác hơn là rơi vào khe hở trên cửa xe.
Trực giác đàn ông cho anh biết, đối thủ chân chính đang ở trong xe.
Tên họ Đinh phát hỏa. Làm cho hắn phát hỏa không chỉ đơn thuần là vì người đàn ông này dám ςướק đoạt đàn bà với đại ca, mà là bởi vì lực tay của người đàn ông này lớn như vậy, con bà nó, đau ૮ɦếƭ rồi. Tên họ Đinh thực sự không nhịn được, muốn rút tay về tự bảo hộ bản thân. Được rồi, hành động rút tay về mới là đả kích chân chính lên tên họ Đinh.
Từ hồi mười lăm tuổi xuất đạo đến nay, trừ bỏ mấy người phía trên, hắn chưa gặp qua đối thủ nào mạnh như vậy, chỉ bằng lực tay mà thắng mình, mặt lại không biến sắc. Quả thật là đả kích mà!
Trong cơn giận dữ, tên họ Đinh điên cuồng hét lên: “ Mày mau xưng tên ra. Chị dâu của tao khi nào lại thành đàn bà của mày!”
Hàn Duệ lúc này đã đem Tư Ninh vòng ở trong иgự¢, anh xoa tóc của Tư Ninh: “Nói cho tôi biết, hiện tại cô có muốn tôi mang cô đi khỏi nơi này không?”
Tả Tư Ninh đang dán vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ của anh, đỉnh đầu thì lại chạm vào yết hầu của anh. Bởi vậy chấn động âm thanh thông qua đỉnh đầu truyền tới tâm lý của Tư Ninh, trầm thấp và ổn trọng làm cho lòng cô hung hăng động một phát. Được bảo hộ như vậy, được tôn trọng như vậy, thật tốt! Cô mỉm cười: “Dẫn tôi đi, tôi không có quan hệ với bọn họ.”
“Tốt!” Hàn Duệ chỉ nói một chữ, một âm điệu đơn giản. Nói xong anh ôm Tư Ninh đi tới chiếc xe của mình.
Tên họ Đinh cố gắng ngăn trở, vung quyền đánh lên người Hàn Duệ, thình thịch – âm thanh quả đấm ᴆụng vào bắp thịt rắn chắc phi thường rõ ràng.
Hai tay Hàn Duệ giữ chặt đầu của Tư Ninh không cho cô quay đầu lại nhìn, mình thì chỉ ngừng lại một chút rồi tiếp tục đi.
Lúc đấm quả đấm tên họ Đinh có chút khi*p sợ, cũng không phải vì bắp thịt người đàn ông này rắn chắc, mà là bởi vì lưng của tên đàn ông này hoàn toàn lộ ra, không thèm bảo vệ, hắn không sợ bị người lấy dao đâm sao?
Tên họ Đinh sờ sờ chiếc dao Thụy Sĩ trong túi quần. Lúc đại ca đưa chiếc dao này cho hắn có nói rằng, phải sử dụng cái dao này đúng nơi, đúng lúc. Hiện tại có người muốn ςướק đoạt chị dâu với đại ca, xem như là lúc thích hợp đi? Tên họ Đinh không do dự, lôi dao găm ra, chạy theo người đàn ông kia.
Một bước, hai bước, không ngừng tới gần... Tên họ Đinh biết con dao này còn chưa thấy máu, hôm nay sẽ là lần đầu tế dao sao? Bởi vì là lần đầu tiên, bàn tay của hắn không ổn định như mọi khi đánh người...
Tiến gần đến Hàn Duệ, lưỡi dao mở ra, chỉ cần không do dự mà chém ra, một giây sau có thể nghe thấy được âm thanh máu chảy theo lưỡi dao xuống dưới đất.
A ---- lại nghe được một tiếng thét chói tai. Tên họ Định trợn mắt há hốc mồm nhìn con dao trong tay mình trong phút chốc bay ra ngoài, bay xa tới hàng trăm mét mới rơi xuống, phát ra âm thanh chấn động. Hắn nhìn xuống cánh tay mình, thấy hai người đàn ông khôi ngô, một trái, một phải nắm lấy tay của mình. Cơ bắp lại càng mạnh mẽ hơn mình. Hắn cảm thấy hai chân mình dần dần bị kéo lên khỏi mặt đất, bị người nhấc lên...
Tả Tư Ninh bình yên ngồi ở trong xe nhìn tên họ Đinh bị nâng lên, khiêng ra xa một khoảng dài, rồi bị ném xuống đất. Thân thể cô chấn động, giật mình: “Hai người đàn ông kia là người của anh?”
Ánh mắt Hàn Duệ xuyên qua cửa kính, nhìn ra xa xa: “Trước kia thường xuyên bị người khác đánh, nên chuyện đầu tiên khi có năng lực chính là thuê hai người vệ sĩ. Bất quá hôm nay là ngày công tác đầu tiên của bọn họ.”
Đây là một chủ đề rất nghiêm trọng, Tả Tư Ninh nghe được lại nở nụ cười thoải mái. Trong đầu của cô hiện lên hình ảnh hai vệ sĩ khôi ngô đi bên cạnh Hàn Duệ, tuy chỉ là công việc kiếm sống nhưng không nhìn thấy cái tâm tình buồn bực Độc Cô Cầu Bại, khó trách cô cảm thấy biểu tình trên mặt của hai người đàn ông lúc đó có chút thỏa mãn bởi vì ngày hôm nay là ngày đầu tiên mà họ đã có cơ hội thể hiện thân thủ.
Tả Tư Ninh không tự giác cong khóe miệng lên, tươi cười truyền đến đáy mắt. Đôi mắt cô lấp lánh tỏa sáng. Cô nhớ tới cái gì, xoay đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Hàn Duệ. Ánh mắt nóng chảy làm tâm Tư Ninh rối loạn một trận. Cái bầu không khí này, chẳng lẽ anh...
Hàn Duệ chậm rãi thu hồi tầm mắt: “Trên cổ cô có một nốt ruồi.”
Nốt ruồi? Tả Tư Ninh mờ mịt? Cô tại sao lại không biết? Từ khi nào trên cổ mình có nốt ruồi? Cô di chuyển, cố gắng tìm cái nốt ruồi trong gương. Nhưng nhìn một hồi chỉ thấy chiếc cổ trơn bóng, bởi vì bình thường được bảo dưỡng rất tốt, một điểm đen nào cũng không có. Cô quay đầu đang muốn nói chuyện lại thấy Hàn Duệ tươi cười.
Một khắc kia cô đột nhiên nhận ra rằng mình bị đùa giỡn, mà người đùa giỡn cô lại là người mà từ xưa tới nay cô nghĩ là lạnh nhạt, ít lời - Hàn Duệ. Bởi vì nhận thức này, Hàn Duệ trong cô càng thêm có tình người, cũng thân thiết hơn.
Lúc này hầu kết của Hàn Duệ khẽ động. Vừa rồi anh nhìn thấy đôi mắt đẹp của Tả Tư Ninh lưu chuyển, tiết ra phong tình vạn chủng. Không thể không thừa nhận lúc đó anh xem đến ngây ngốc, cho nên đột nhiên mới xuất hiện cái “nốt ruồi” vừa rồi. Lúc này, anh vẫn như cũ, vẫn cảm thấy rằng Tả Tư Ninh cực kì quyến rũ. Nhưng không biết tại sao, cái chữ “quyến rũ” này lại không làm cho người ta chán ghét. Tựa như Đắc Kỷ, Bao Tự vậy, cái loại quyến rũ phát ra từ trong thân thể mới đúng là trí mạng.
Hàn Duệ cười, tin tưởng mình không phải là quân vương mất nước.
Trước khi tới nhà Hàn Duệ, Tả Tư Ninh nhận được điện thoại từ nhà gọi tới. Lời nói của chị Phương làm cho Tả Tư Ninh tâm thần bất định. Mấy tháng nữa thôi sẽ là khai trường, Hữu Hữu ở nhà đã bốn năm, theo lý thuyết là nên sớm đưa bé đi mẫu giáo. Chẳng qua là năm ngoái gặp phải ngăn trở. Ban đầu thì là hộ khẩu của bé có vấn đề, nhân viên nhà trường không đồng ý. Về sau Tả Tư Ninh đem hộ khẩu chuyển đến chỗ của chị Phương, nhưng vẫn không được vì nhân viên nhà trường muốn phí tài trợ lên tới mấy vạn.
Tuy Tả Tư Ninh diễn xuất không ít, nhưng tiền bạc thực sự đến tay lại không được bao nhiêu. Hơn nữa làm minh tinh, tiêu xài cũng không ít, lại còn tiền thuê nhà, tiền lương cho chị Phương, tiền các loại gia dụng... như vậy mà tính xuống thì làm gì còn tiền mà làm phí tài trợ?
Một năm sau vấn đề này vẫn tồn tại như cũ, đồng thời giá cả lại tăng cao, phí tài trợ cũng đã tăng thêm nhiều rồi...
Lúc cúp điện thoại, Tả Tư Ninh thoáng nhìn người đàn ông bên cạnh. Trên người anh tản ra một loại khí tức cực kì hấp dẫn. Loại khí tức này được gọi là tiền bạc. Nhớ tới chuyện của con trai, nhớ tới họ Lục, nhớ tới chuyện mà Mạn Lâm đã từng nói qua, Tả Tư Ninh có một quyết định cuối cùng.
Dùng thời gian ba năm đổi lại vài năm sinh hoạt hạnh phúc của mình và con trai trong tương lai, đáng!
Lần thứ hai tới nhà Hàn Duệ, Tả Tư Ninh lúc này tỉ mỉ quan sát. Nhà được trang trí quá mức đơn giản, chắc là vì thiếu nữ chủ nhân. Bất quá liếc mắt qua, phát hiện thấy trên salon có một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ, một cái quần dài màu xanh lục... nhìn ra được là đã được mặc qua, bởi vì không mấy “sạch sẽ”.
Hàn Duệ cũng nhìn thấy, anh cau mày, thấp giọng la: “Fuck!” Anh liếc mắt nhìn Tả Tư Ninh một cái, đẩy cô hướng vào trong phòng ngủ, một bên giải thích: “Trong nhà có người, cô tiến vào phòng đi.”
Tả Tư Ninh còn chưa kịp phản ứng đã bị đưa vào phòng ngủ. Cô bất đắc dĩ nhìn cánh cửa đóng lại. Sau đó quay đầu, rồi... tiếng hét chói tai vang lên...
Khi Hàn Duệ mở cửa, mặt lạnh như anh cũng khó che nổi nụ cười. Chỉ thấy Hàn Trữ ghé vào trên giường, cuống quít lấy chăn che, bởi vì hắn đang Tʀầռ tʀʊồռɢ a. Mà Tả Tư Ninh đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Hiển nhiên cô đã bị tiếng thét chói tai, tê tâm liệt phế của Hàn Trữ hù dọa.
Âm thanh kia quá kinh sợ, rất giống như ai đó chà đạp, giày xéo hắn vậy.
Hàn Duệ nghĩ rằng Hàn Trữ đang tắm, cho nên mới để Tư Ninh tiến vào phòng ngủ. Không ngờ Hàn Trữ lại đang thay quần áo, lại cởi hết cả đồ.
Anh kéo Tả Tư Ninh đến ngồi trong phòng khách, cân nhắc một chút: “Đây là anh trai của tôi. Tuy hôm nay không phải thời cơ thích hợp, nhưng hai người gặp mặt nhau trước cũng được. Anh trai của tôi có phần điên điên, cô đừng chấp nhặt cùng anh ấy...”
Tư Ninh có chút giật mình bởi vì lúc Hàn Duệ giới thiệu anh trai của mình, biểu tình trên mặt rất nhu hòa. Cho dù trong miệng có độc địa, nhưng bộ dáng này không lừa được người khác, tình cảm anh em của bọn họ nhất định rất tốt.
Nhớ tới mình đã từng ở cái nhà kia, Tả Tư Ninh có chút hâm mộ: như vậy thật tốt.
Hàn Trữ đi ra ngoài, ăn mặc có chút hỗn độn. Áo sơ mi trắng cài sai nút, phía dưới thì lại mặc một chiếc quần rất không ăn nhập – quần mặc trên bãi biển, hoa văn cùng màu sắc sặc sỡ, lộ ra chân, đùi và lông chân rất dài... Bộ dáng thật quá rộn rã rồi, Tả Tư Ninh gian nan để nén cười.
Hàn Trữ cũng không cao hứng, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Hàn Duệ một cái: “Tiểu tử ngươi có khách đến cũng không báo trước cho anh một tiếng, làm hại anh mất mặt lớn như vậy.”
Hàn Duệ cười: “Anh còn có mặt mũi để mất sao? Em không phải nói là anh mau chóng tìm nơi ở đi. Ở đây đã mấy ngày, sao anh còn chưa đi?”
Nộ khí của Hàn Trữ càng lớn hơn: “Xú tiểu tử, nói gì a? Đừng tưởng cậu mang một người phụ nữ về thì anh sẽ sợ cậu.” Nói tới đây hắn ý thức được vấn đề, hắn liếc Tư Ninh một cái, hai cái, ba cái... rồi vỗ mạnh đùi: “Em chính là người tóc dài kia?” Cái sợi tóc dài mà hắn tìm được trong phòng tắm nhất định là thuộc về người phụ nữ trước mặt này.
Hàn Duệ khụ một tiếng: “Tôi nói rồi, anh tôi có phần điên. Cô không cần để ý đến anh ấy.”
Tả Tư Ninh gật đầu, tươi cười từ từ thu lại, trên mặt vẫn còn vài phần truy vấn: “Cái gì tóc dài?”
Hàn Trữ vừa nghe, nở nụ cười: Tiểu Duệ Duệ, chẳng lẽ em lại dẫm chân lên mấy cái thuyền? Aha, cẩn thận không lên được bờ a...