Hợp Đồng Làm Vợ Người Đê TiệnHai chữ kết hôn cần hai người dành cả cuộc đời để viết. Nếu chỉ vì tâm tình bị kích thích hoặc chỉ là chơi đùa mà kết hôn thì loại hôn nhân này không thể thập toàn.
Tả Tư Ninh xoa trán, lập lại một lần nữa: “Anh đùa cái gì vậy?” Không một chút nghi vấn, đây chắc chắn là lời nói đùa. Không nói đến thân phận, gia thế của hai người khác biệt, mà nhận thức chân chính giữa hai người cũng không có. Tả Tư Ninh không tin vài lần ngắn ngủi làm người mẫu ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ đã làm cho người đàn ông trước mắt yêu mình điên cuồng.
Cô có thể kết luận rằng: người đàn ông này đầu óc quả nhiên không bình thường.
Hàn Duệ không thèm để ý: “Cô có thể đáp ứng hay không?”
Tả Tư Ninh lộ ra biểu tình tỉnh ngộ, xem ra kết luận của mình thật chính xác. Nếu không phải đầu óc của người đàn ông này có vấn đề, hắn tuyệt đối sẽ không có khả năng hỏi như vậy. Là một người bình thường nhưng cô vẫn phải giả bộ thưởng thức, tuyên dương người không bình thường này một chút: “Ông chủ Hàn, trước khi đưa ra vấn đế này, anh có đối tượng không?”
Hàn Duệ nhướng mày chống đỡ: “Không có.”
Trong lòng Tả Tư Ninh âm thầm khinh bỉ, tuy nhiên vẫn cố hướng dẫn từng bước, từng bước: “Vậy xin hỏi ngón tay giữa của bàn tay trái anh đeo cái gì?” Ánh mắt cô hướng vào bàn tay trái của Hàn Duệ. Từ lúc vào cửa cô vẫn chưa phát hiện bàn tay trái của Hàn Duệ đã trống không, đâu còn có bóng dáng chiếc nhẫn nào nữa?
Được rồi, nguyên lai là đã tháo nhẫn xuống. Thảm nào mà anh ta phủ định rõ ràng như vậy, không hề cố kị. Tả Tư Ninh không muốn thấy anh như thế.
Hàn Duệ giơ tay trái lên: “Bây giờ đã không có.”
Tả Tư Ninh từ bỏ tranh luận: “Ok! Cho dù là anh không có đối tượng nhưng anh phải nói một chút là thích cái gì ở tôi? Anh cũng biết, tôi chỉ là một ca sĩ nhỏ, ca hát cũng được, khuôn mặt cũng được thông qua, nhưng hình như không có ưu điểm gì khác?”
Hàn Duệ không cần nghĩ ngợi: “Cái gì cũng không thích.”
Tả Tư Ninh thật có một loại kích động muốn đi tìm ૮ɦếƭ. Phụ nữ có thể nói bản thân mình cái gì cũng không tốt, nhưng vẫn hi vọng là người khác lễ phép nói lại một câu: kì thật cô cũng rất tốt. Vậy mà anh ta – ông chủ Hàn trực tiếp dội một chậu nước lạnh. Tả Tư Ninh muốn nắm lấy tóc anh ta hỏi: Anh cái gì cũng không vừa ý, sao lại muốn cưới tôi? Có phải rảnh rỗi quá hay không, muốn tìm nơi vui đùa?
Cô không nói, bởi vì cảm thấy rằng có tiếp tục nói thì cũng là ông nói gà bà nói vịt.
Không để ý tới vẻ mặt không thể diễn đạt bằng lời của Tư Ninh, Hàn Duệ nhếch môi: “Có lẽ cô cảm thấy lời của tôi khó mà tin được. Tuy nhiên tôi chính là đang nói sự thật. Nếu cô đáp ứng, tôi sẽ cưới cô. Không phải vĩnh viễn mà là ba năm. Ba năm sau nếu cô còn nguyện ý ở cùng một chỗ với tôi, như thế tôi sẽ nuôi cô cả đời. Nếu cô muốn rời đi, tôi sẽ xem xét đem nhà cửa cho cô.”
Tư Ninh hăng hái: “Sao lại là ba năm?” Lúc cô nhìn lần nữa vào Hàn Duệ, cô đem tay đặt ở cửa miệng, ngăn chặn kinh hô của mình: Hàn Duệ đã tháo kính râm xuống. So với người bạn học cũ trong trí nhớ của cô thì càng nam tính hơn. Nhất là vết sẹo ở khóe mắt của anh, nhất định là có một câu chuyện trong đó!
Hàn Duệ không nói gì, chỉ kéo tủ đầu giường ra, lấy ra một tờ giấy. Trực tiếp đem tờ giấy đưa cho Tư Ninh.
Trên tờ giấy có một tiêu đề lớn: “Hợp đồng hôn nhân”, Tư Ninh cảm thấy khái niệm hôn nhân bình thường của mình đã bị thách thức. Cô đã nhìn thấy chứng nhận kết hôn, có xem qua lời thề hôn nhân, nhưng chưa bao giờ xem qua thứ hợp đồng hôn nhân này.
Cô mang tâm tình chế giễu của mình nhịn xuống. Cái “hợp đồng” này rất đơn giản, chỉ có ba điều: Một: hai bên nam nữ tự nguyện thực hiện hợp đồng. Hai: một tháng sau đi cục dân chứng làm giấy kết hôn. Trong ba năm, đàng gái không cần hoàn lại nợ nần đã nợ đàng trai. Đồng thời sau khi li dị còn có thể đạt được một phần tài sản của đàng trai. Ba: trong ba năm, đàng gái cần phải đáp ứng nghĩa vụ của một người vợ.
Nhìn đến dòng cuối cùng, Tả Tư Ninh lật giấy, tìm trên dưới trái phải xem trên đó có ghi dòng chữ: “Sinh hoạt quá nhàm chám, chỉ đùa một chút để điều hòa.”
Hàn Duệ ngăn cản động tác của cô, thanh âm trầm thấp mê người: “Tôi hiểu cô, hiện tại cô cần tiền. Mà tôi thì cần một người vợ phù hợp.”
Tả Tư Ninh nhanh chóng nhắm mắt, đến lúc mở ra, tia lửa từ ánh mắt của cô chiếu rọi: “Tốt! Vậy nói một chút về yêu cầu của anh về người vợ phù hợp đi!”
Hàn Duệ không chút khách khí: “Điều đầu tiên, phải đủ đê tiện, da mặt phải đủ dầy. Thứ hai, phải biết diễn trò, hoặc là ít nhất thì phải có khả năng diễn trò. Thứ ba, không nảy sinh tình cảm gút mắc với tôi, nhưng không được hoàn toàn xa lạ.”
Tả Tư Ninh so sánh điều kiện của anh với chính mình: điều thứ nhất, thỏa mãn. Bởi vì chính mình thường xuyên õng ẹo làm dáng với Hàn Duệ mặc dù hắn không đáp ứng. Điều thứ hai, cũng thõa mãn. Cô không phải che giấu cả thiên hạ chuyện mình có con trai sao? Giấu diếm cả giới truyền thông lẫn ba của nó. Điều thứ ba cũng thỏa mãn... Thì ra cô là một người đàn bà có cẩu vận như vậy!
Tả Tư Ninh cười ha hả. Lúc này cô coi người đàn ông trước mặt là một đứa trẻ, một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu. Ban đầu cô tức giận, cho rằng anh ta tính chơi đùa trên hôn nhân. Kết quả thì phát hiện ra rằng anh ta là một đứa trẻ làm việc không để ý hậu quả.
Cô lấy tư thái của người mẹ, hiền lành nở nụ cười, dùng giọng điệu như đối với Hữu Hữu cười hỏi anh ta: “Anh yêu cầu đàng gái phải có trách nhiệm của người vợ, có nghĩa là bao gồm cả chuyện lên giường sao?”
Hàn Duệ gật đầu: “Điều này tất nhiên.”
Tả Tư Ninh càng thêm hiền lành: “Tốt! Có một vấn đề rất hiện thực, nếu đàng gái có thai thì làm sao? Một khi có con, bất kể là song phương có bao nhiêu bằng mặt không bằng lòng thì bọn họ cũng không tránh được nảy sinh tình cảm gút mắc. Điều này không phải là phá vỡ hiệp ước ban đầu hay sao?”
Ngữ khí của Hàn Duệ kiên định: “Sẽ không có con.”
Tả Tư Ninh tiếc hận nhìn đứa trẻ cố chấp: “Cho dù là uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, cho dù mang theo bao cao su vẫn có thể có khả năng. Anh cho rằng những biện pháp này tuyệt đối không có sơ sót sao?” Là người từng trải, cô nghĩ mình ở phương diện này có tư cách lên tiếng. Bởi vì đã nếm qua khổ, cho nên cô không hi vọng đứa nhỏ Hàn Duệ này vì cái nguyên nhân gì đó mà đi lên con đường cực đoan này. Anh ta là quí tộc độc thân, tìm được một người phụ nữ có tướng mạo, phẩm hạnh hoàn toàn không khó.
Hàn Duệ bình tĩnh: “Nếu những biện pháp này còn không đủ, có thể đi bệnh viện, phá!”
“Đi bệnh viện phá... Chúng ta không thể có đứa nhỏ này...” Trong trí nhớ, cái âm thanh kia lại vang lên, đan vào với âm thanh của Hàn Duệ, chồng chéo lên nhau làm Tư Ninh không phân rõ ràng người trước mắt là ai.
Phá thai, phá thai, phá thai... Sự việc từ miệng anh ta nói ra thật là nhẹ, anh ta làm sao biết cái loại cảm giác vui sướng khi một đứa trẻ lớn lên trong cơ thể mình? Anh ta làm sao biết loại cảm ứng giữa mẹ và con? Anh ta làm sao biết khi người đàn bà ngồi trên bàn mổ, cô ta có thể nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ? Tiếng khóc làm tê tâm liệt phế, làm cho cô chạy trốn khỏi bàn mổ... để cho cô dù bị đuổi khỏi nhà vẫn phải sinh đứa trẻ đó ra.
Tả Tư Ninh ngẩng đầu, ánh mắt đỏ sẫm như máu. Cô cười lạnh, giơ tay tát một cái: “Không có cam đảm nuôi dưỡng thì đừng có mà gieo giống khắp nơi. Đi ra ngoài luôn luôn phải trả giá. Anh cho rằng phá thai là có thể kết thúc sao? Luôn luôn có kết quả ngoài dự liệu. Nếu có người đàn bà nào đó không phá thai, cô ta sinh ra đứa con. Chờ cho khi nó lớn, mang nó đi tìm anh, anh có thể Ϧóþ ૮ɦếƭ nó sao? Loại đàn ông như thế không nên sinh ra trên cõi đời này.”
Hàn Duệ nghi hoặc nhìn người đàn bà kích động không rõ nguyên nhân. Không hiểu thống hận của cô ta từ đâu mà tới. Anh không cần đứa trẻ bởi vì anh không dám đảm bảo rằng tương lai có thể cho đứa trẻ cái gì. Chỉ cần có một điểm nhỏ khả năng là đứa trẻ sẽ đi lại con đường của anh, anh liền không thể cho phép đứa trẻ xuất hiện. Ít nhất anh có thể hoàn toàn nắm chắc là đứa trẻ không thể xuất hiện.
Mà hơn nữa, không có đứa trẻ rằng buộc, quan hệ của anh và “vợ” lại càng thêm dễ dàng. Hai người là đối tác tốt nhất, hợp diễn một hồi để tất cả mọi người đều tin tưởng, sau đó mỗi người đều thu được lợi.
Hàn Duệ giữ chặt người phụ nữ muốn bỏ đi. Anh ấn cô xuống giường, sau đó nhanh chóng phủ người lên. Tay chân anh trói buộc thân thể của cô, làm cho cô không thể động đậy. Sau đó hôn lên môi cô. Động tác hoàn toàn bất đồng, anh nhẹ nhàng mà tinh tế thăm dò khóe môi của Tư Ninh. Dùng đầu lưỡi nhẹ cậy hàm răng cô ra, răng môi quấn quanh. Không ai có thể kháng cự được cạm bẫy thâm tình của anh. Đồng thời, anh dùng mũi ngăn không cho Tư Ninh thở, ngăn cản không khí tiến vào khoang mũi của cô...
Tả Tư Ninh không thể không thừa nhận anh ta là cao thủ. Anh ta tạo cho mình cảm giác nghẹn thở, cảm giác hoàn toàn bất đồng với nụ hôn chiếm đoạt, cuồng phong bạo vũ của Lục Lệ Thành.
Có lẽ vì một chút phân tâm, cô buông lỏng hàm răng. Đầu lưỡi Hàn Duệ thuận thế tự do vào trong miệng cô. Nhẵn mịn, trong trẻo. Cảm giác giống như thạch hoa quả. Từng viên thạch thật nhỏ, từng viên, từng viên, hương vị kia... là mùi thuốc lá cám dỗ. Nó có ma lực khiến người phát nghiện.
Tả Tư Ninh không biết Hàn Duệ buông đôi môi của mình ra vào lúc nào. Cô chỉ biết mình hãm trong đó thật lâu... Cho đến khi cô hít thở được không khí trong lành, cô cắn đầu lưỡi của chính mình, không cho phép mình rơi vào tay giặc lần nữa.
Cái đau sâu sắc trên đầu lưỡi làm cho cô tỉnh táo một chút. Cô nắm tay, mở miệng: “Này, cùng ngủ thì được bao nhiêu tiền? Tôi là một ca sĩ tiềm lực, đồng thời lại là một nghệ sĩ tích cực phát triển con đường nghệ thuật của mình. Vậy nên giá tiền cũng không thể thấp chứ?” Nói xong, cô hơi nhướng mày: “Cần tôi cởi thắt lưng sao?”
Người đàn bà dưới thân nhanh chóng từ bỏ phản kháng, lấy một tư thế phi thường phối hợp xuất hiện. Loại biểu tình cố tình coi thường này lại mang một ý nghĩa cự tuyệt khác.
Hàn Duệ vui mừng nở nụ cười: “Bộ dạng này của cô rất tốt. Rất phù hợp với yêu cầu của tôi.”
Sắc mặt Tả Tư Ninh thay đổi, bộ dạng đê tiện này chính là bộ dạng mà anh ta muốn sao? Đây đúng là không phải người đàn ông bình thường. Ở trước mặt anh ta, chiêu số của mình thật không dùng được rồi.
Hàn Duệ cúi xuống: “Còn nhớ rõ ngày hôm nay là ngày quay thử không? Đây chỉ là sự bắt đầu, kế tiếp là thiên đường hay vẫn là địa ngục thì đều do cô lựa chọn. Cự tuyệt tôi, đường sự nghiệp của cô sẽ không thuận lợi. Sau ba năm, cô có thể trả hết nợ cho tôi sao? Nếu không thể, đến lúc đó cô sẽ mất thêm cái gì đó so với trong tưởng tượng của cô: sinh hoạt của cô, người nhà của cô, bạn bè của cô...”
Tim Tư Ninh lơ lửng ở trong nước. Nên cho thêm khí phách làm cho trái tim chìm hẳn xuống, hay là quẳng cái khí phách đó đi để nổi lên trên mặt nước?
Cô nghĩ nếu cô chỉ có một mình cô sẽ không chút do dự mà phang vào miệng của Hàn Duệ. Sau đó dùng châm giẫm qua thân thể của anh nói: Mẹ nó, anh có gì đặc biệt hơn người? Không phải chỉ có mấy cái đồng tiền dơ bẩn đó sao? Bà đây không hầu hạ ngươi thì có làm sao?
Cực kì đáng tiếc là cô còn có Hữu Hữu. Cô có thể hai bàn tay trắng, thậm chí lưu lạc đầu đường, nhưng con trai thì không thể chịu một chút ủy khuất.
Một khi tâm trí nghĩ đến đứa trẻ, cô bắt đầu dao động. Thiên tính vốn là như vậy, cô luôn đặt đứa trẻ lên trước mình, vì con, làm cái gì cũng được.
Hàn Duệ ngồi lên. Anh lấy một điếu thuốc từ trong ngăn tủ, đốt. Miệng nhả ra từng vòng khói trắng. Khói trắng bao phủ mịt mờ: “Cô trở về đi, nghĩ thông suốt rồi mang hành lý chuyển tới.” Anh nhìn cửa sổ rồi lại hít một hơi mang mùi thuốc lá cay vào cổ họng: “Hi vọng trước khi tôi mất đi tính nhẫn nại cô có thể nghĩ thông suốt. Nếu không cô sẽ biết tôi có thể làm đến bước kia.”
Cô Gái NgốcMột người đàn ông biết rõ kích thước của một người phụ nữ, hơn nữa lại muốn kết hôn với cô ta. Nhưng bọn họ không phải người thân. Thực tế, chuyện này khá bất thường.
Đi xuống lầu, Tả Tư Ninh quay đầu nhìn thoáng qua tầng mười hai, nhớ lại lời Hàn Duệ nói, nội tâm rối bời. Nguyên nhân rối bời ở chỗ, cô muốn lập đền thờ trinh tiết, nhưng lại không sẵn sàng từ bỏ lợi ích của kỹ nữ.
Lúc xoay người, một người lướt qua cô. Xem bộ dáng người nọ cả thân đồ hiệu, chắc phải là người hoàng kim sống ở đây. Tả Tư Ninh nhìn theo hắn, thấy hắn ở phía ngoài cao ốc rẽ ở một chỗ ngoặt, sau đó lấy tay ấn một cái gì đó xuống rồi xuyên vách tường đi vào...
Công năng đặc dị? Tả Tư Ninh đi một vài bước theo phương hướng người nọ. Lúc nhìn thấy hoàn cảnh bên kia thì bừng tỉnh đại ngộ. Chỉ cần quẹo sang bên phải của cao ốc một cái liền thấy một chiếc thang máy trong suốt, nối thẳng lên tới mái nhà. Tả Tư Ninh không khỏi thở dài: mình, Tư Ninh cũng coi như là vào được Grand View Garden rồi.
Lúc li khai, cô suy nghĩ, mình vừa rồi ì à ì ạch leo mười hai tầng cầu thang, cả người nhễ nhại mồ hôi, hôi rình xuất hiện trước mặt Hàn Duệ. Cảnh đó đúng là chuyện đáng cười với anh ta rồi.
Hàn Duệ ở khu vực trung tâm thành phố. Từ nơi này đến khu Garden của Tả Tư Ninh thì cần phải xuyên qua khu phố buôn bán phồn hoa. Mà khu buôn bán này sở dĩ phồn vinh cũng không phải không có căn cứ. Trong triều đại nhà Thanh, nơi này từng là tô giới, cư trú không ít thầy tu Tây phương, bác sĩ, nhân viên lãnh sự. Về sau tư bản thương mại trong nước, chuyên gia tài chính cũng tụ tập đến nơi này. Bởi vì mối quan hệ tô giới nên cả trong thời kì Trung Quốc bị xâm lược, nơi này vẫn ngày càng phồn vinh.
Có lẽ vì vậy, nơi này trở thành một trong những đoạn đường phát triển nhất, đồng thời cũng nhiều điểm vàng son.
Trước cửa hội sở Lotus đỗ đầy xe BMV, các cao ốc cao gần như chọc trời, giáo đường, đồng hồ quả lắc kiểu Tây Âu, các chỗ ăn chơi...
Lúc Tả Tư Ninh đi qua một tòa nhà giải trí, dừng chân một chút. Ở trong này cô đã gặp ông chủ mỏ than kia, đương nhiên cũng là cái lần sai sót ngẫu nhiên mà gặp Hàn Duệ. Cô liếc mắt một cái, xoay người muốn đi. Trong lúc đó, khóe mắt nhìn thấy một bóng người.
Vì bóng người này mà cô lập tức xoay người lại, trên mặt có chút ngạc nhiên: “Chị Mạn Lâm?”
Phương Mạn Lâm mặc một bộ váy đỏ bó sát người, vai hơi lộ ra, xinh đẹp vô cùng. Cô nở một nụ cười, nhưng cười đến cứng ngắc: “Thật là trùng hợp, em đi một mình tới đây sao?”
Trong lúc cô nói chuyện, một người đàn ông, trên đầu có khắc chấm Trung Hải bước ra. Hắn trên dưới năm mươi tuổi, dáng người mập mạp, đi giầy tây. Tay hắn tự nhiên khoác vai Mạn Lâm, khuôn mặt tươi cười hỏi: “Bạn của em?”
Mạn Lâm cười với hắn: “Vừa rồi uống rượu vang em có chút say. Hôm khác sẽ bồi tiếp anh.”
Người đàn ông có chút giận, phủ lên môi cô, mạnh mẽ hôn lưỡi một trận.
Tư Ninh ở một bên trợn mắt há mồm xem không chớp mắt. Mãi cho đến khi người đàn ông đó rời khỏi, cô vẫn chưa bình phục lại. Kinh ngạc, tức giận! Cô rất muốn hỏi Mạn Lâm một chút.
Bất quá trước khi cô mở miệng, Mạn Lâm đã lên tiếng: “Có rảnh không, đi uống một chén đi.”
Vài ngày không gặp, Phương Mạn Lâm trang điểm rất đậm, môi đỏ, chỉ là giọng nói không được vui vẻ, không có sức sống mãnh liệt như hôm trước. Trước đây, cô vẫn thân mật gọi Tư Ninh là “em yêu”, “em gái”, nhưng hôm nay những từ này đều không thấy. Tả Tư Ninh nghĩ chắc chắn cô ấy có chuyện gì rồi.
Trên đường hai người đều không nói gì. Khi đến quán bar, hai người chọn vị trí khuất nhất. Khi trả tiền rượu, Mạn Lâm lấy ra một tấm thẻ vàng, trực tiếp quét thẻ. Người phục vụ nhìn thấy thẻ vàng, mời quản lý tới. Quản lý thân thiết hỏi thăm xem hai người có cần chuẩn bị phòng riêng hay không.
Mạn Lâm nói không cần, tuy nhiên quản lý vẫn đặc biệt phái một người phục vụ đứng cách cô chừng chục bước để đợi lệnh, sẵn sàng cung cấp chất lượng phục vụ tốt nhất. Dựa theo cách nói của quản lý đó là: hai vị là khách hàng tôn kính của chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ đem toàn lực cung cấp phục vụ tốt nhất.
Đoạn trao đổi này Tư Ninh theo dõi, rất nhiều cảm xúc trào dâng. Cho đến khi rượu được phục vụ, cô lại không có hứng thú uống. Dùng thẻ vàng trả tiền ly rượu này, có vẻ rất giá trị. Cô cảm giác là trong chén kia không phải rượu mà là vàng, có thể ngắm nhưng vô phúc hưởng thụ.
Mạn Lâm nhìn cô một cái, cười: “Uống đi, xài tiền của người khác, không phải xót.”
Tư Ninh vắt chéo chân, hít sâu một hơi: “Chị đã xảy ra chuyện gì? Chẳng nhẽ đối tượng kết hôn của chị chính là người đàn ông vừa rồi?”
Thân sa trong xa hoa trụy lạc, Mạn Lâm nửa tựa vào ghế sofa, một tay đong đưa ly rượu, mỉm cười: “Hắn đã có vợ.”
Tả Tư Ninh có phần sốt ruột, muốn biết nguyên nhân rõ ràng, thúc giục cô nói nhanh lên.
Mạn Lâm nghiêng đầu trên ghế sofa, mắt hơi hồng: “Còn nhớ ngày chúng ta gặp mặt ở quán bar không? Hôm đó chị nhìn thấy một người. Lúc đó hắn thấy chúng ta bị lưu manh vây quanh mà lại quay đầu bước đi.”
Tả Tư Ninh hồi tưởng lại, chính mình cũng đã hỏi cô, nhớ rõ cô có nói, đó chỉ là một người bạn. Đồng thời Tư Ninh nhớ đến biểu tình thất vọng đến mức tận cùng lúc đó của Mạn Lâm thì thấy có chút không bình thường.
“Chị lừa em, hắn không phải là bạn bình thường mà là vị hôn phu của chị. Chính vì người đàn ông này mà chị muốn rời khỏi giới nghệ sĩ, muốn kết hôn cùng hắn, sống cuộc sống tốt đẹp.” Lúc nói lời này, Mạn Lâm cười không nổi, âm thanh bị đè nén.
Vì một người đàn ông mà muốn giải nghệ, an định quả thật không dễ dàng. Tư Ninh rất rõ điểm này. Ngày đó, lúc Mạn Lâm giới thiệu ông chủ mỏ than đá cho cô, thì chính cô ấy cũng giao thiệp với những người khác nhau. Để một người buông thả hồi tâm không phải là chuyện dễ dàng, mà để cho một người đi từ hi vọng đến tuyệt vọng cũng là một chuyện khó.
Cả hai chuyện này, cái tên được gọi là vị hôn phu của Mạn Lâm đều đã làm được, thật sự là khá lắm! Tả Tư Ninh nghiến răng, nắm chặt hai đấm: “Hắn tên gọi là gì, số nhà bao nhiêu, đường nào?”
Nhìn đến ánh mắt căm thù của Tả Tư Ninh, Mạn Lâm nở nụ cười vui vẻ nói: “Cô gái ngốc, chẳng lẽ em định đến nhà hắn tìm đánh sao?”
Tả Tư Ninh nhíu mày: “Đương nhiên không. Cứ cách vài ngày em sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát một lần. Báo rằng nhà hắn cờ bạc, ზáɳ ԃâɱ, buôn bán độc phẩm... toàn các loại hoạt động ám muội, để hắn thường xuyên được cảnh sát ân cần thăm hỏi. Em sẽ tìm người đến nhà hắn, thuận tình ‘nói chuyện tâm tình’ các loại cùng hắn, em sẽ...”
Mạn Lâm cười ra tiếng: “Được a! Chị xem ra em chính là một nữ lưu manh.”
Tả Tư Ninh trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Nữ lưu manh như vậy chính là khắc tinh của lũ cặn bã.” Cô tự nhận mình biểu diễn khá khôi hài. Nhưng sau khi nghe xong, ngược lại Mạn Lâm lại không cười. Chỉ thấy cô uống một hớp rượu đắt tiền, rồi lẩm bẩm lầu bầu: “Kì thật hắn không sai. Khi chị đáp ứng kết giao với hắn liền biết hắn là một loại nhát gan sợ phiền phức. Vì tư lợi, chỉ biết hòa hảo cùng người, khác biệt rất lớn. Tối hôm đó chị không về nhà, chị đi tìm hắn. Tới nơi hắn ở phát hiện một người đàn bà khác. Hắn cực kì giật mình, hỏi làm sao mà chị có thể chạy trốn khỏi tay bọn lưu manh, nhưng không hề nói một chữ nào về người đàn bà kia.”
Nói đến đây Mạn Lâm có phần thở không nổi. Cô lại uống một hớp rượu. Mặt đỏ bừng vì rượu: “Chị ầm ĩ cùng hắn, muốn hắn giải thích rõ ràng. Hắn quả thật giải thích, mà còn giải thích thật lâu. Nhưng vừa nghe liền biết là giả vờ. Lúc đó đại khái là chị đã giận đến hồ đồ, tát hắn một cái. Không ngờ rằng hắn lấy cái ghế đập vào trên người chị. Hắn xuống tay đủ ngoan độc. Sau cùng hắn nói một câu, chị cảm thấy rất đúng. Hắn nói loại đàn bà như chị cũng xứng nhận được tình yêu sao?”
“Trước khi gặp hắn, trên người chị đã dán nhãn mác: diễn viên hạng ba, kẻ thứ ta, tiện nhân, dựa vào khuôn mặt... Những cái mác này đã dán quá chắc rồi. Lúc gặp hắn, chị muốn xé sạch sẽ những nhãn mác này. Kết quả là làm đau chính mình. Hiện tại chị đã nghĩ thông, cần gì chứ? Tình yêu quá xa xỉ, chị theo đuổi không được. Tìm được một người đàn ông đồng ý cho chị tiêu tiền, đồng ý cho chị làm diễn viên hạng hai là tốt lắm rồi.
Tả Tư Ninh di chuyển ôm lấy Mạn Lâm. Cô cảm thấy lúc này ngoài cái ôm ra thì lời nói nào cũng là vô nghĩa. Kinh nghiệm của cô cũng không đủ để có thể nói ra những lời có tính xây dựng hơn. Quả thật tình cảnh của cô hôm nay có khác so với tình cảnh của Mạn Lâm, nhưng giống nhau ở chỗ là cũng phải lựa chọn bỏ cuộc hay không. Mà vấn đề này không hề dễ dàng quyết định.
Lẳng lặng để Tả Tư Ninh ôm một hồi, bắp thịt căng cứng của Mạn Lâm được thả lỏng xuống. Cô cũng ôm lại cô gái ngốc này. Cô thở một hơi nhẹ nhõm: “Nói chuyện với em xong cảm thấy thoải mái rất nhiều. Em yêu, là người từng trải, giờ chị đưa cho em vài lời khuyên: đừng tin tưởng vào tình yêu thuần khiết. Đừng tìm người đàn ông không có tiền. Bất luận vào thời điểm nào cũng phải để lại đường lui cho mình. Tuy em còn trẻ, nhưng dù sao còn mang theo đứa bé, không thể so được với những cô gái cùng tuổi.”
Trong âm thanh rock and roll, hai cô cùng nằm trên ghế sofa nói rất nhiều chuyện. Nói về gia đình, nói oán giận châm chọc, nói ảo tưởng tốt đẹp, còn nói về... hôn nhân.
************* Tôi là giải phân cách ****************
Cùng lúc đó Hàn Duệ cũng không dễ chịu. Nguyên nhân ở chỗ, Hàn Trữ mặt mày xám tro mở cửa nhà anh, sau đó cực kì bi tráng nói: “Em trai, anh mượn chỗ em ở vài ngày rồi.”
Không cần hỏi, nguyên nhân chỉ có hai chữ: Lâm Tĩnh.
Sói con tru lên một tiếng oa, sau đó ủy khuất nhìn chủ nhân một cái. Chủ nhân không có phản ứng.
Hàn Trữ thấp giọng nhắc nhở: “Em trai, mau buông tay. Con sói nhà em bị em vặt trụi cả lông bây giờ.”
Sở dĩ thấp giọng là vì hắn cũng chột dạ. Hắn - người anh trai này rối rắm trong cuộc hôn nhân bi thảm, nhưng hắn không phải đương sự mà là em trai - Hàn Duệ. Tuy em trai vẫn chưa nói nhưng Hàn Trữ có thể cảm giác được.
Đây là lý do vì sao Hàn Duệ chưa bao giờ đi đến nhà của anh trai cùng chị dâu, cũng chưa bao giờ tham gia bất cứ cuộc tụ họp nào của Lâm gia. Ngay cả cô hai của Lâm gia - người có hôn ước nhiều năm, Hàn Duệ cũng không cho sắc mặt tốt.
Kì thật Hàn Trữ không dám nhắc với Hàn Duệ, Lâm Tĩnh phát hỏa mười lần thì hai, ba lần là vì Hàn Duệ đắc tội với Lâm gia bọn họ. Bất quá lời này hắn hận không thể dùng toàn lực mà tiêu hóa đi. Nếu để cho Hàn Duệ biết, ngọn lửa chiến tranh thực sự sẽ bùng lên rất dữ dội.
Hàn Duệ buông lỏng tay, nâng khuôn mặt lạnh lùng lên một chút: “Trước đi phòng tắm tắm rửa một cái. Quần áo thì lấy của em.”
Sau khi Hàn Trữ vào phòng tắm, anh đứng dậy đi ra ngoài tìm hộp cứu thương. Nơi đó quanh năm đều chuẩn bị đầy đủ đồ trị thương, gãy xương, thuốc men... Hàn Duệ luôn cảm thấy rằng tuy mình đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu nhưng luôn thiếu một vị thuốc để trị tận gốc. Vị thuốc này anh đang chờ đợi, tin tưởng trong vòng ba năm là có thể đạt thành mong muốn.
Trong lúc anh xuất thần, từ trong phòng tắm truyền tới một tiếng hô to. Sau đó Hàn Trữ ướt đẫm, bọc trong áo tắm chạy đến, để lại trên sàn một vệt nước dài. Chỉ thấy hắn hô: “Tiểu tử nhà ngươi, can đảm nha, dám kim ốc tàng kiều rồi!” Trong tay của hắn cầm một sợi tóc mảnh dài chừng bốn mươi, năm mươi cm. Cực kì hiển nhiên đó là tóc của phụ nữ. Trong phòng tắm của Hàn Duệ lại xuất hiện tóc của phụ nữ!
Hàn Duệ không để ý hắn, kéo lấy cánh tay bầm tím của hắn mà xức thuốc tiêu bầm.
Hàn Trữ kêu lớn tiếng hơn: “Trầm mặc, em thế mà cùng anh trai chơi trò trầm mặc? Không được rồi, xem ra vấn đề thực sự lớn. Chẳng lẽ em không chỉ kim ốc tàng kiều mà còn châu thai ám kết rồi hả? Hay là đã có một đứa bé ẳm ngửa rồi? Hẳn không...”
Hàn Duệ dùng lực ấn một cái trên vết thương của hắn, hoàn toàn không lưu tình anh em. Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua: “Anh không định ở lại nơi này rồi hả?”
Hàn Trữ kêu một tiếng thất thanh, nhếch miệng, chớp mắt rơi lệ.