Tình Nhân Trong Mộng Của Đại CaKể từ khi từ bệnh viện trở về, Hữu Hữu vẫn hỏi Tư Ninh người “ba” kia đi đâu, còn có thể tìm thấy không? Hữu Hữu đã nảy sinh hứng thú với nhân vật mà Hàn Duệ sắm vai chính kia. Dĩ nhiên không phải bởi vì kĩ thuật diễn của Hàn Duệ tốt, cho dù anh chỉ là một người gỗ ngồi ở chỗ đó thì Hữu Hữu cũng sẽ rất thích, bởi vì đó chính là ba.
Thật ra từ khi Hữu Hữu bắt đầu có ý thức, bé vẫn hỏi về chủ đề đó, Tư Ninh và chị Phương đã tốn không ít miệng lưỡi mới làm tan đi nghi vấn của bé nhưng mà hôm nay bởi vì sự xuất hiện của Hàn Duệ lại gợi lên khát vọng có ba của Hữu Hữu.
Đêm đó sau khi Tư Ninh dỗ con trai đi ngủ thì ngồi ở phòng khách một hồi. Cô suy nghĩ có nên tìm cho con trai một người ba hay không. Ban đầu cô tính toán chờ ba năm nữa, trả xong nợ nần của Hàn Duệ thì thối lui khỏi khỏi làng giải trí, tìm một công việc sáng chín chiều năm rồi gả cho một người đàng hoàng đáng tin cậy mà sống đơn giản qua ngày.
Tuy tưởng tượng thì rất tốt đẹp, rất trót lọt, trôi chảy, nhưng ba năm, Hữu Hữu có thể chịu đựng được cuộc sống không có ba trong ba năm sao? Hơn nữa sau ba năm cô thật sự có thể tìm được một người đàn ông như vậy sao?
Trong lúc suy tư, tiếng chuông điện thoại lại vang lên mãnh liệt.
Nhìn vào tên hiển thị trên điện thoại – Phương Mạn Lâm, Tư Ninh có phần rối rắm. Đây là chị em tốt trước kia. Cô ấy là diễn viên hạng ba kì cựu. Lúc ấy chính cô ấy đã đề nghị Tư Ninh đi hầu rượu. Cũng chính bởi cái đề nghị này mà làm cho Tư Ninh gặp lại Hàn Duệ, thế nên mới phát sinh đủ mọi loại chuyện về sau. Kể từ sau lần đó, Phương Mạn Lâm không liên hệ với Tư Ninh, bởi vì cô cảm thấy Tư Ninh đã có người đàn ông là Hàn Duệ rồi sao lại muốn cô giới thiệu ông chủ mỏ than? Đấy không phải là trêu đùa cô sao?
Tư Ninh đã thử liên lạc với cô ấy nhưng cô ấy nói không thuận tiện. Về sau lại nghe nói cô được ông chủ bao dưỡng, hiện giờ không quay ti vi nữa mà ở nhà làm bà chủ. Lúc Tư Ninh nghe được còn thấy đáng tiếc cho cô thật lâu. Bởi vì Tư Ninh biết cô, tiếp xúc với cô, cảm thấy cô là một người cực kì dũng cảm, rộng rãi. Tuy là một người phụ nữ nhưng nội tâm lại là một người đàn ông. Người phụ nữ như cô mà ngồi ở trong văn phòng thì hẳn phải là một nữ cường nhân, hẳn phải là chị cả trong giới điện ảnh và truyền hình chứ không phải như bây giờ.
Tuy nhiên lời nói này đã bị Phương Mạn Lâm từ chối không thương tiếc, cô nói: “Em yêu àh, chị không muốn vất vả quá. Tuổi của chị cũng không còn trẻ nữa, chẳng lẽ lại cùng những người mới ở trong độ tuổi hai mươi, chém chém Gi*t Gi*t diễn trò tranh giành vai diễn sao? Khi chị phát hiện chị không giống như những nữ sinh vừa nũng nịu, vừa hấp dẫn, quyến rũ vả lại không biết diễn xuất kia thì chị liền biết chị cả đời này sẽ khó có thể cất đầu dậy được rồi...”
Hồi tưởng lại lời của cô, Tả Tư Ninh vẫn cảm thấy lòng chua xót. Quay trở lại hiện tại, nhận điện thoại, nghe được âm thanh của Phương Mạn Lâm: “Em yêu, vẫn còn chưa ngủ sao? Hữu Hữu nhà em có khỏe không?”
“Em vẫn chưa ngủ, con trai vừa uống thuốc xong liền ngủ thi*p đi rồi. Còn chị vẫn đi theo người nọ sao?” Tư Ninh trực tiếp hỏi.
Phương Mạn Lâm cười ha ha: “Hiện tại em có thể ra ngoài không? Chị có chuyện tốt muốn chia sẻ cùng em.”
Tiếng cười của cô dường như thực sự hạnh phúc, ngọt ngào. Rốt cục gặp được chuyện tốt gì? Đàn ông? Tiền tài? Tả Tư Ninh có khuynh hướng nghiêng về vế trước, bởi vì âm thanh của cô quá mức hiền thục, quá mức chênh lệch với hình tượng khí phách trước kia của cô. Tiền bạc không đủ để làm cho một người đàn bà biến thành mềm mại như đến vậy, chỉ có thể là đàn ông mà thôi.
Cúp điện thoại, Tư Ninh đi vào phòng nhìn con trai, thấy bé đổ đầy mồ hôi bèn cầm lấy khăn giấy rón rén lau khô cho bé, cúi đầu hôn trán bé, nán lại nhìn bé một hồi rồi mới yên tâm đi ra cửa.
************************************
Phía đông của một quán bar, Phương Mạn Lâm ngồi trước quầy bar, chăm chú nhìn vào phía cửa. Đến lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc thì hưng phấn vẫy tay, la lên: “Em yêu, nơi này!”
Phương Mạn Lâm hôm nay mặc một chiếc váy liền màu trắng, rất qui củ nhưng lại đẹp ngọt ngào. Hoàn toàn không nhận ra được rằng cô ấy đã ba mươi tuổi.
Vừa gặp mặt, Mạn Lâm ôm chặt lấy Tư Ninh, sau đó không cố kị mà hôn trên mặt cô một cái. Mạn Lâm cười ngọt ngào: “Nhìn em mà xem, khuôn mặt nhỏ bé mềm mại, trơn nhẵn, ánh mắt ngập nước quyến rũ người, lại còn đôi môi đỏ mọng... đẹp không thể tin được, đến chị là phụ nữ mà adrenaline trong người cũng tăng lên...”
Tả Tư Ninh lườm cô một cái: “Trước kia chị cũng hình dung em gái ở chợ như vậy. Em gái đó nghe được thì mở cờ trong bụng quên cả thu tiền ăn của chị.”
Mạn Lâm thoải mái cười to: “Tâm tình của chị rất tốt nha, cho nên sẽ không keo kiệt lời khen.”
Xem bộ dáng thoải mái khoái trá của cô không giống như giả vờ, xem ra thật là có chuyện tốt rồi. Tư Ninh thu hồi đùa giỡn, nghiêm túc hỏi cô xem rốt cục có chuyện vui gì.
Phương Mạn Lâm 乃úng ngón tay, gọi hai ly cocktail. Lúc người phục vụ đến thì mang theo hai ly rượu vang, mỉm cười, cúi đầu nói: “Xin chào, đây là rượu mời của người đàn ông bên bàn đối diện.” Vừa nói vừa chỉ ngón tay vào phía đối diện.
Hai cô cùng đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông trọc đầu ném một ánh mắt ám muội về phía các cô. Có thể mô tả người đàn ông này như một phạm nhân vừa được ra tù hoặc là thủ lĩnh một băng đảng nào đó bởi vì hắn không mặc áo, lộ ra một vết sẹo dài chừng mười cm trên иgự¢. Trên bả vai xăm hoa văn, cơ bắp rất phát triển. Người đàn ông này không dễ chọc.
Phương Mạn Lâm dùng ly rượu che mặt, ghé vào tay Tư Ninh nhẹ giọng nói: “Chị đoán hắn sẽ qua đây. Lúc hắn đến, chúng ta hợp lực đánh hắn hôn mê hay là chúng ta chia làm hai đường trốn đi?”
Tư Ninh thở dài một tiếng: “Chị, chị đùa chẳng buồn cười gì cả.” Hiển nhiên cho dù hai người có hợp lực thì cũng không thể đối phó được người đàn ông này. Mà nói không chừng người này còn có đồng bọn, chạy trốn cũng sẽ không thành công. Vạn nhất bị hắn để mắt thì sẽ bị quấy nhiễu lâu dài rồi.
Phương Mạn Lâm vỗ bả vai Tư Ninh: “Em yêu, em đã có thêm không ít kinh nghiệm. Còn nhớ rõ lúc trước chị uống rượu cùng với em gặp phải lưu manh, phản ứng đầu tiên của em chính là cùng người ta liều mạng.”
Sau khi nói xong, Mạn Lâm nâng ly rượu đẩy trở về, giọng nói lạnh nhạt lắc đầu với người phục vụ, đồng thời ngoắc ngón tay: “Xin lỗi, mang ly rượu này trở về đi.”
Tư Ninh làm theo cô đẩy ly rượu trả lại.
Tại quán bar, đàn ông mời rượu đàn bà, đại khái có thể lý giải rằng: cô có hứng thú kết giao không? Nếu cô hớn hở tiếp nhận thì một giây sau hắn sẽ tới đây ngồi. Phần kế tiếp là muốn số điện thoại hay trực tiếp đưa chìa khóa phòng thì phải xem độ vội vã của người đàn ông đó. Nếu không có ý đồ thì một người xa lạ sao lại mời rượu người khác? Phải biết rằng trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.
Hai cô gọi ly cocktail yêu thích: vodka và nước chanh. Độ cồn không còn quá cao, mà hương vị lại nhẹ nhàng hơn một chút. Uống vào có cảm giác như lấy tay khẽ vuốt ve da thịt, rất thích hợp để khơi mào bầu không khí.
Mạn Lâm hít một hơi, khuôn mặt ửng hồng, không nhịn được tâm tình kích động, mở miệng: “Chị muốn kết hôn.”
Tư Ninh đang uống rượu bị sặc một ngụm, ho mạnh vài cái, sau đó hai con mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Mạn Lâm. Tư Ninh tưởng cô cùng ông chủ kia ở chung một chỗ sẽ không có ngày được ra ánh sáng, không ngờ rằng chỉ không liên lạc một thời gian mà cô đã muốn kết hôn rồi. Đây có phải sự thực hay không?
Trong bầu không khí mơ hồ, ánh sáng mờ ảo của quán bar rơi vào chiếc váy trắng của Mạn Lâm. Sắc thái rực rỡ cùng màu trắng thuần khiết pha trộn hài hòa làm một, giống như nụ cười trên mặt của cô ấy lúc này – trong sáng, thuần khiết.
Cô oán giận trừng mắt nhìn Tư Ninh một cái: “Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia, ngươi có ý tứ gì? Chị muốn kết hôn, ngươi mất hứng đúng không?”
Nhìn bộ dáng cười vui của cô, Tư Ninh bỗng nhiên kích động muốn khóc. Cô đã từng nhìn thấy rất nhiều mặt của Mạn Lâm – khát vọng thành công, khát vọng nổi tiếng, chán ngán thất vọng, nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, bình nứt không sợ bể... nhưng chưa bao giờ như lúc này, cô chỉ thuần túy là vô cùng hạnh phúc.
Tư Ninh vươn tay ôm lấy Phương Mạn Lâm, thấp giọng nói bên tai cô: “Chị yêu, chúc chị hạnh phúc.”
Giờ khắc này, Tả Tư Ninh cảm thấy mình lại tin tưởng vào tình yêu. Cô nghĩ có lẽ sẽ tìm thấy người đàn ông của mình để kết hôn, để sống một cuộc sống đơn giản và hạnh phúc.
Đúng lúc này, một bóng người chậm rãi tiến sát các cô. Một tay đút túi quần, một tay cầm ly rượu vang, nửa người trần trụi. Dưới ánh đèn, hình xăm trên cánh tay càng dọa người.
“Hai mỹ nữ, có chuyện gì tốt, nói ra để cho anh em tôi cùng vui a.”
Hai người phụ nữ đang ôm nhau tâm sự xoay mặt lại, nhìn người đàn ông đã đến gần sát. Những người uống rượu xung quanh đã tự động tránh ra, đại khái là không muốn chọc tới loại lưu manh này.
Tả Tư Ninh thoáng nhìn xung quanh, đại đa số đám người chỉ đứng xem náo nhiệt. Có lẽ cái màn này ở trong quán bar không hề hiếm thấy, người có kinh nghiệm sẽ không nổi máu anh hùng trẻ con tiến lên chơi màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Cô chậm rãi đứng lên, muốn nói cái gì, một tay lại bị Phương Mạn Lâm kéo lại. Chỉ thấy Mạn Lâm lắc đầu, ý bảo cô ngồi xuống. Tư Ninh gật đầu, nhẹ nói: “Không có việc gì, em có chừng mực.”
Phương Mạn Lâm vẫn không buông tay, nhấn mạnh giọng nói: “Em ngồi xuống cho chị. Cậu ta không phải là muốn nghe xem chúng ta đang nói cái gì sao? Nói cho cậu ta nghe thì thế nào, cũng không phải là chuyện gì bí mật.”
Tên lưu manh uống cạn ly rượu sau đó ném cái cốc xuống đất, cao giọng cười to: “Tốt! Tôi thích phụ nữ sảng khoái như vậy.” Nói xong còn đưa tay tới mặt Mạn Lâm sờ soạng một cái.
Mạn Lâm nắm chặt tay Tư Ninh, kéo cô ngồi xuống. Sau đó vẫn giữ nguyên khuôn mặt để cho tên lưu manh sờ. Ánh mắt cô ngó chừng Tư Ninh, ý uy Hi*p bảo cô không nên vọng động. Tư Ninh được coi là một nghệ sĩ tương đối nóng tính, nếu cô gặp chuyện ở trong quán bar, không biết giới truyền thông sẽ viết như thế nào.
Mạn Lâm cố nở nụ cười, nhìn tên lưu manh một cái: “Cậu em, chị xem ra cậu chỉ chừng hai mươi tuổi, tính ra chỉ đáng hàng em của chúng tôi. Nếu hôm nay gặp nhau thì cũng được coi là duyên phận, chúng ta ngồi đây nói chuyện một chút. Lúc chị ở cái tuổi này thì hình như vẫn còn đi học, khi đó vì tìm nơi thực tập tốt nghiệp mà nhức cả đầu. Còn cậu? Còn đi học không?”
Tên lưu manh vừa nghe xong thì đột ngột cười ha hả: “Đến trường? Cô cảm thấy tôi còn đi học? Tám trăm năm rồi không nghe thấy ai nói như vậy. Này bà chị, ánh mắt của cô quá kém hay là giả ngu với tôi vậy?” Hắn ngồi xuống bên cạnh Mạn Lâm sau đó hung hãn gọi thêm một ly rượu. Chỉ là không biết người phục vụ đã đi nơi nào, hắn hô một hồi lâu mà không thấy có ai xuất hiện.
Mạn Lâm thấy thế buông tay của Tư Ninh ra, nói: “Em yêu, trước kia không phải là em đã học qua pha chế cocktail sao? Sao còn không mau đi đi...” Lúc nói mấy từ cuối cô dùng ánh mắt ra hiệu cho Tư Ninh, ý tứ quá rõ ràng, muốn Tư Ninh đi ra xa.
Tên lưu manh nhìn chằm chằm Tư Ninh, bỗng nhiên nở nụ cười khanh khách: “Thảm nào tôi thấy quen mắt àh nha, cô không phải là ca sĩ... gọi là gì ấy?”
Hắn quay đầu lại, hướng mặt vào đám người ngồi sau hỏi một câu: “Cô ta gọi là gì ý nhỉ, các người biết không?”
Bỗng nhiên trong đám người có người rống lên: “Không phải là Tả Tư Ninh sao? Đại ca không phải vẫn đem ảnh chụp cô ta treo ở trong phòng. Mỗi ngày ăn cơm đi ngủ đều nhìn cô ta...” Nói xong, một đám người cất lên tiếng cười dâm đãng khiến người nghe dựng cả tóc gáy.
Tả Tư Ninh lần này mới nhìn rõ ở góc u ám kia tụ tập một đám lưu manh, loại tình huống này nên xử lý như thế nào đây?
Không biết người nào nổi hứng rống: “Nhanh kêu Hoa đại ca tới, tình nhân trong mộng của đại ca đang ở chỗ này chờ đại ca. Anh em chúng ta sẽ coi chừng dùm đại ca. Còn bà chị kia thì cùng anh em ta vui đùa một chút...”
Tiếng nuốt nước bọt cùng một loạt ánh mắt như sói vồ làm cho Tư Ninh cảm thấy sợ hãi chưa từng có. Tư Ninh nắm lấy tay Mạn Lâm, phát hiện thấy tay của cô ướt. Tư Ninh ngẩng đầu một cái, chỉ thấy khuôn mặt cô tái nhợt ngó theo một bóng lưng nơi cửa. Một khắc kia ánh mắt của cô toát ra vẻ tuyệt vọng.
Hắn Là Ba Của Con TôiMột đám lưu manh ồn ào đã vây lại. Bọn chúng cũng chỉ là một đám hỗn tạp bởi vì thu hoạch hôm nay không tệ, cho nên đại ca đặc biệt thưởng riêng một vài người. Tất nhiên là đại ca chi rồi. Nguyên bản, tăng này đã chơi gần xong, có vài người đề nghị đến chỗ khác làm vài tăng nữa. Tuy nhiên tên họ Đinh kia lại nhìn trúng 2 cô gái. Vài người muốn xem náo nhiệt, muốn biết mất bao nhiêu lâu thì cô gái kia sẽ tới tay hắn. Không ngờ ở nơi này lại thấy được tình nhân trong mộng của đại ca. Thật sự là duyên phận mà.
Lúc bọn chúng cười vang, Tả Tư Ninh tiếp sát Mạn Lâm, thấp giọng hỏi cô người vừa rồi là ai.
Mạn Lâm chấn động cả người, ánh mắt trống rỗng nhìn Tư Ninh. Mất một thời gian dài cô mới hồi phục, khẽ mỉm cười: “Không có gì, chỉ là một người quen biết. Thấy hắn ta không đến giúp chị mà lại chạy mất thật sự thấy thất vọng.” Ngữ khí của cô lộ ra cảm giác thất vọng bất đắc dĩ.
Dưới loại tình huống này, nếu là người quen của mình, chắc chắn mình hi vọng hắn sẽ ra mặt cho mình. Nếu người đó giả vờ không quen biết, quay đầu bước đi thì mình cũng sẽ cảm thấy thất vọng. Tả Tư Ninh nghĩ thầm, ôm lấy cánh tay của Mạn Lâm nhẹ nhàng chà xát hai lần.
Tên lưu manh kia vẫn ở quanh Mạn Lâm cố chiếm tiện nghi. Tư Ninh kéo Mạn Lâm đến sau mình, thời khắc đó cô dĩ nhiên là có khẩn trương, nhưng trong đầu cô nhận định một chuyện: không thể bị chiếm tiện nghi một cách vô ích.
Trong cuộc sống nghệ sĩ, cơ thể của các cô có thể chịu đựng một mức độ ᴆụng chạm nhất định. Các cô có thể không phản kháng, bởi vì không phản kháng sẽ giúp cho hợp tác được nhanh hơn, thuận lợi hơn, tránh vướng víu hơn, và đó cũng là một loại tự bảo vệ. Tuy nhiên bây giờ đối mặt với đám lưu manh, nếu chịu đựng đủ rồi mà hắn vẫn không bỏ qua cho mình thì tại sao lại không phản kháng đây?
Mạn Lâm có chút thất thần, cô lôi kéo tay Tư Ninh, thấp giọng khuyên: “Tiểu Ninh, đừng kích động.”
Tên lưu manh sờ sờ cằm của mình: “Đúng vậy a chị dâu! Đừng kích động. Em chỉ vui đùa với bà chị đây một chút.” Hắn giơ ba ngón tay lên trời: “Em thề, em thích cô ấy nên mới muốn cùng cô ấy thân cận một chút. Em tự giới thiệu trước, em họ Đinh. Đúng, chính là cái đinh đính trên tường kia. Em thích người phụ nữ trưởng thành, thành thục. Em, Đinh, mặc dù không quyết đoán được như đại ca, nhưng không phải là loại hèn nhát, cho nên đi theo em không hề thiệt thòi. Anh em, các ngươi nói sao?” Hắn quay đầu nhìn về phía sau.
Lại một trận cười ầm ầm.
Tư Ninh cau mày, cùng những người này nói lý chắc chắn không được rồi. Lúc này cần bình tĩnh, tỉnh táo... Những người chung quanh đây chỉ muốn xem náo nhiệt, còn đám côn đồ thì đã vây quanh hai người, chạy cũng không thoát, vậy tìm ai đây? Người phục vụ và người pha rượu đã đi nơi nào không biết, không thể tìm được. Chẳng lẽ cứ để mặc lũ côn đồ quấy rối trong bar sao? Quản lý đâu?
Đột nhiên khóe mắt lóe lên ánh sáng đèn flash. Tư Ninh quay đầu, chỉ thấy một cô gái cuống quít để điện thoại di dộng xuống. Sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt như muốn nói: cô có thể thấy tôi chụp ảnh sao?
Tả Tư Ninh cười lạnh: “Đinh! Có người chụp ảnh a, ngươi nói, cô ta muốn làm cái gì?”
Tên lưu manh vừa nghe, một tay túm tóc, trong mắt bắn ra tia lạnh lẽo kinh người, hô: “Con mẹ nó, đứa nào dám chụp hình? Bố mày đếm một hai ba, đứng lên!”
Ánh mắt oán hận của cô gái kia nhìn chằm chằm vào Tả Tư Ninh, cau mày lại. Nếu không có đám lưu manh ở đây, cô nhất định sẽ nổi đóa tại chỗ, bất quá trước mắt cô cũng phải cúi đầu ẩn núp.
Tả Tư Ninh nhận ra cô gái đó. Hai người cùng trong cuộc thi hát của nhà đài. Về sau nghe nói cô ta đã đi đến tòa soạn báo, đổi nghề làm phóng viên. Có lẽ là muốn lợi dụng đêm nay để làm một bước nhảy đây.
Rất nhanh, mấy tên lưu manh đã chặn cô gái và nhóm nam nữ đi cùng cô ta. Bọn chúng cũng tìm thấy được thẻ phóng viên, camera, máy camera cỡ nhỏ và các loại gì đó.
Tên họ Đinh hướng Mạn Lâm cười cười: “Bà chị, đợi tôi cùng anh em giải quyết xong mấy con ruồi rồi sẽ quay lại trao đổi tình cảm với bà chị. Đợi tôi nha.” Nói xong hắn khẽ chống tay lên bàn, nhảy qua cái bàn một cái như mây trôi nước chảy. Một tư thái như động vật rừng làm cho người ta cảm giác bị áp bách.
Cô gái trong góc còn chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt cùng nụ cười gian của họ Đinh đã xuất hiện trước mặt. Hắn đoạt cái điện thoại di động từ trong lòng cô. Hắn nở nụ cười haha: “Ồ! Là iphone nha, tao xem mày có cái gì.” Hắn mân mê chiếc điện thoại trong chốc lát nhưng không có cách nào xem xét. Vật iphone này hắn vốn chỉ nhìn thấy người khác sử dụng mà chưa bao giờ dùng qua, ૮ɦếƭ tiệt, sử dụng như thế nào đây?
Tên họ Đinh ném di động lên người cô gái, nheo mắt lại cười: “Mở di động ra để tao xem mày có cái gì?” Hắn vỗ bả vai của cô gái một cái, giọng ôn nhu: “Đừng có giở trò, nếu không anh em chúng ta sẽ chiêu đãi mày cùng bạn bè của mày thật tốt. Còn về phần dùng rượu tiếp đãi hay là dùng tay chân để tiếp đãi vậy thì phải xem tâm tình của tao rồi.”
Anh em của hắn bên cạnh rống: “Đinh! Đồ vô dụng! Không phải iphone sao? Vậy mà cũng không biết dùng.”
Hắn nghiêng đầu đi cùng đồng bọn đùa giỡn.
Tả Tư Ninh nghĩ rằng hiện tại chính là cơ hội, cô kéo Mạn Lâm, dùng ánh mắt ý bảo cô rằng: chúng ta thừa dịp chạy đi.
Mạn Lâm như ở trong mộng mới tỉnh, sau một giây lưỡng lự thì gật đầu. Sau đó dùng hai ngón tay ra hiệu tách ra, còn dùng hình dáng miệng ra dấu: chúng ta tách nhau ra chạy.
Ở góc bên kia, cô gái định xóa những bức ảnh chụp đó đi, kết quả bị phát hiện, tên họ Đinh không biết làm cái gì mà mấy người thanh niên kêu la hoảng loạn. Hiện trường lại nổi lên hỗn loạn.
Đúng lúc đó, Mạn Lâm và Tư Ninh tách ra, hai người đồng thời đi tới cửa quán bar. Hai người có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của bản thân. Sau vài chục bước bỗng có người hô lên: “Hai người bọn họ chạy kìa, các người còn không mau đuổi theo.”
Tả Tư Ninh quay đầu thoáng nhìn, vẫn là cô gái chụp hình kia: cô gái này rốt cục có thâm thù đại hận gì với mình?
Mấy tên lưu manh kịp phản ứng, gào thét theo các cô: “Đứng lại!” Đồng thời vươn tay bắt người.
Tư Ninh cảm giác có người kéo bả vai của mình, sau đó nghe thấy tiếng hét thảm: “A --------------“. Cô quay đầu nhìn xem, đó chính là Mạn Lâm. Một tay cô lôi kéo Tư Ninh còn tay kia thì bị một người đàn ông nắm giữ. Tên đó ra sức kéo Mạn Lâm lại.
Lửa giận thiêu đốt trong иgự¢ Tư Ninh. Cô bước một bước dài, che ở trước mặt Mạn Lâm, ngẩng đầu nhìn người kia. Trong bụng Tư Ninh chứa đầy tức giận đang chuẩn bị phát vào người đàn ông trước mặt.
Nhưng khi Tư Ninh thấy mặt người đàn ông kia, khuôn mặt, mắt một mí, sống mũi cao, đôi môi mỏng, mấu chốt chính là cặp mắt kia, cho dù ở tình huống u ám cũng vẫn tỏa sáng. Cho dù hắn đã để ria mép, cho dù làn da hơi tái...
Tên đàn ông bên cạnh hắn hô to: “Đại ca! Nhìn! Em không có lừa đại ca. Tình nhân trong mộng của anh thực sự ở chỗ này.”
Một tiếng đại ca vang lên làm toàn bộ chung quanh yên tĩnh đi nhiều. Tên họ Đinh cùng đồng bọn bỏ lại mấy người chụp ảnh cùng chạy sang bên này. Vừa đi vừa đồng thanh kêu lớn: “Đại ca, anh đã đến!”
Tả Tư Ninh lẩm nhẩm một lần: “Đại ca?” Sau đó cười lạnh, nụ cười lan sang ánh mắt: “Không nghĩ anh lại ra tù sớm như vậy, vẫn là đại ca? Khâm phục, khâm phục.”
Người đàn ông được gọi là đại ca nhíu mày, há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, nhưng nhìn đến bộ dáng trào phúng của Tả Tư Ninh, lại ngậm miệng lại. Hắn nhìn người đàn bà bị mình nắm lấy, mặt không chút thay đổi hỏi: “Bạn của em?”
Cổ tay của Mạn Lâm đã mềm nhũn. Hắn ra tay thật ngoan độc, chỉ sợ là đã trật khớp rồi. Tả Tư Ninh cắn răng, trong mắt xuất hiện tơ máu, gằn từng chữ: “Anh buông tay ra chưa? Hay là tay cô ấy còn không đủ, anh còn phải bẻ gãy cả tay tôi mới bằng lòng thả người?”
Đại ca buông tay, quét ánh mắt một vòng, lãnh khí ép người tới thở không được: “Chuẩn bị xe, đi bệnh viện.”
Tên họ Đinh đẩy đám người ra, lao đến, khuôn mặt đau lòng kêu lên: “Đứa nào không muốn sống? Đem người đàn bà của tao biến thành như vậy? Đứng ra đây, bố mày chặt hắn!”
Người bên cạnh kéo kéo quần của hắn, ý bảo hắn thấp giọng. Nhưng người này vốn cương trực, vẫn tiếp tục la hét: “Kéo tao làm cái gì!”
Đại ca liếc hắn một cái, không nhanh không chậm mở miệng: “Là tao!”
Cái mặt tên họ Đinh trong nháy mắt trở nên đặc biệt thú vị, khóe miệng giật giật, mí mắt nhảy dựng, há mồm, ngậm miệng, lại há mồm: “Đại ca, cái kia... Em không phải là nói anh... Ai, chỉ là hiểu lầm thôi... Bất quá, anh cũng thật là, sao lại ra tay độc ác vậy.” Nói xong mấy câu cuối, âm thanh của hắn càng ngày càng nhẹ. Hắn thuộc vào người trẻ nhất trong số mấy huynh đệ và cũng là nghé con không sợ cọp.
Tư Ninh đỡ bả vai Mạn Lâm, khách khí nói với đại ca: “Thật xin lỗi, anh có thể dịch sang một bên được không? Tôi muốn đưa bạn tôi đến bệnh viện, không cần anh phải chịu phí trị liệu. Chỉ mong anh có thể dạy dỗ tốt đám anh em của anh, đừng quá nghênh ngang. Cẩn thận không lại bị người ta đưa vào tù.”
Tuy Tả Tư Ninh là tình nhân trong mộng của đại ca, nhưng đám lưu manh cũng không cho phép cô dùng loại giọng điệu giáo huấn như vậy nói chuyện với đại ca. Tên họ Đinh là người đầu tiên không phục. Hắn trừng mắt: “Chị dâu, sao chị lại có thể nói chuyện với đại ca như vậy?”
“Ngươi câm miệng!”
“Câm miệng!”
Hai tiếng nói cùng phát ra. Đầu tiên là Tư Ninh, sau đó chính là đại ca mà tên họ Đinh hết sức bảo vệ - Lục Lệ Thành.
Tên họ Đinh trợn tròn mắt, đây là tình huống gì. Không lẽ hắn đã biến thành Trư Bát Giới, cả trong lẫn ngoài đều không được lòng người nữa rồi sao?
Lục Lệ Thành bỗng nhiên xoay người, nhường ra một lối đi. Mặt không thay đổi nhìn Tả Tư Ninh cùng Mạn Lâm rời đi. Lúc cô đi qua bên cạnh, không biết vô tình hay hữu ý mà cánh tay của hắn chạm vào cánh tay của Tư Ninh. Tư Ninh đưa tay lên đầu, cứ thế mà đẩy sự ᴆụng chạm của Lục Lệ Thành ra xa.
Nhìn hai người đi xa, hàn quang trong mắt Lục Lệ Thành chợt lóe. Hắn quét qua toàn bộ đám người còn lại. Lúc tiếp xúc với ánh mắt của hắn, mọi người đều không tự chủ mà cúi đầu,bởi vì... một khắc này, đáy mắt của hắn như tử thần, làm người sợ hãi. Âm thanh lạnh lùng như băng thoát ra từ miệng của hắn: “Hôm nay mọi chuyện đều dừng ở đây. Nếu để cho tao nghe một câu nào truyền ra, thì các người chờ mà được nhặt xác đi.” Hắn để lại thuộc hạ giải quyết mọi chuyện, còn mình lấy một chiếc xe máy đuổi theo taxi của Tư Ninh. Lúc đội mũ bảo hiểm, khóe miệng hắn nhếch lên: Tả Tư Ninh, xem ra hai ta nhất định phải dây dưa cùng một chỗ.
Ngồi trong xe taxi, Mạn Lâm quay đầu nhìn thoáng qua biểu hiện trên mặt của Tư Ninh, sau đó thở dài một hơi: “Em biết hắn?”
Biết? Tư Ninh có chút thất thần. Cô đâu chỉ nhận thức người kia. Đó quả thực là một cơn ác mộng. Năm năm trước, khi cô còn là sinh viên đại học lại bị đúp một năm. Năm năm trước, cô chỉ là một cô bé đơn thuần, cho rằng mình đã tìm được hạnh phúc, nguyện ý vì người kia mà vứt bỏ học hành, quyết vì hắn mà sinh con dưỡng cái mà quên đi rằng hắn là đồ cặn bã. Tả Tư Ninh có thể nhớ rõ lúc mình nói với hắn rằng mình đã mang thai, vẻ mặt của hắn – khinh thường, coi đó là việc không liên quan gì tới mình: “Em xác định là con của tôi sao?” Tuổi trẻ ngây thơ, Tả Tư Ninh còn dùng tất cả mọi phương pháp để chứng minh rằng mình chỉ cùng hắn, cho nên đứa trẻ này tuyệt đối là của hắn. Người nọ cười không kiêng nể: “Ai biết cô đã ngủ cùng với bao nhiêu người, đừng nói mình thuần khiết như vậy.”
Về sau Tư Ninh mới hiểu được mình ngu ngốc đến như thế nào. Người kia vốn không muốn chịu trách nhiệm, hoặc nói người kia chưa bao giờ biết phụ trách là cái gì. Về sau, lúc người kia buộc mình đi bệnh viện, Tư Ninh báo cảnh sát, tố giác có người ẩu đả. Ngày hôm đó nhìn cảnh sát mang tên cặn bã đi, Tư Ninh bỗng nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều.
Cô thu hồi suy nghĩ: “Vâng, em biết hắn. Hắn là ba của con em.”