Ai Nói Tôi Kết Hôn - Chương 01

Tác giả: Thương Tố Hoa

Người Đàn Ông Đeo Nhẫn
Nghe thấy một giọng nói… rất quen thuộc. Tả Tư Ninh ngớ ra. Hóa ra là phụ tá Tiểu Mỹ. Cô thở phào nhẹ nhõm, lườm Tiểu Mỹ một cái rồi mới nói: “Phấn thoa quá nhiều, mắt tô quá đậm. Mau đi rửa mặt rồi trang điểm lại đi.”
Tiểu Mỹ lấy gương ra soi, đột nhiên nhảy dựng lên, đưa tay vuốt vuốt bộ иgự¢ nhỏ của mình. Cô thật sự bị chính mình dọa sợ.
Tả Tư Ninh nhếch miệng cười: “Đừng vuốt nữa, mới vuốt mà иgự¢ đã nhỏ hơn rồi.”
Cúi đầu nhìn thoáng qua bộ иgự¢ nhỏ danh xứng với thực của mình, Tiểu Mỹ oán giận khẽ than: “Mặc kệ иgự¢ người khác lớn như thế nào. Có thể săn chắc được như của em sao? Có thể sao?” Đồng thời nhìn chăm chú bộ иgự¢ của Tả Tư Ninh. Hoàn toàn đối lập khiến cô vừa hâm mộ vừa ghen tị. Không được làm tổn thương người phụ nữ có иgự¢ nhỏ nha!
Chơi đùa đã xong, quay lại vấn đề chính. Tiểu Mỹ tới đây để nhắc nhở Tư Ninh, buổi sáng phải đến gặp mấy người của công ty quảng cáo một chút. Nhưng phải trở về công ty đại diện trước, cần phải đổi trang phục.
Tư Ninh không soi gương, đi một vòng quanh Tiểu Mỹ, hỏi: “Bộ quần áo này của chị không tốt sao?”
Lúc này, cô đang mặc một chiếc áo cao bồi dài tay màu xanh dương nhạt, phối với chiếc quần màu 乃út chì, còn có một đôi giày đế bằng màu trắng. Nhìn rất giản dị, và cũng dễ nhận thấy, nó không thích hợp để đi gặp khách hàng.
Tiểu Mỹ cân nhắc lời nói: “Chị Tư Ninh… bởi vì mấy vị ở công ty quảng cáo thích nhìn người đẹp. Cho nên người đại diện đã chuẩn bị giúp chị một bộ đồ hợp khẩu vị của bọn họ. Chị mà mặc như vậy chuyện hợp tác nhất định sẽ suôn sẻ.”
Người đẹp? Tư Ninh cười cười, đại khái bọn họ chỉ thích nhìn phụ nữ Tʀầռ tʀʊồռɢ thôi. Cô soi gương nhìn иgự¢ của mình, rồi nhìn xuống bắp đùi. Cô nghĩ thầm: người đại diện chuẩn bị trang phục cho cô sẽ lộ bộ phận nào, hay là nơi lộ ra không chỉ có hai nơi này?
Tưởng tượng không tìm được kết quả, tới công ty đại diện kiểm nghiệm xem.
Người đại diện là một phụ nữ đồng hương hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc rất giản dị. Nhưng trên thực tế cô lại rất nhạy cảm với trào lưu, cứ nhìn bộ quần áo người đại diện chọn cho Tư Ninh thì biết. Đó là một cái váy đầm màu đen gần như trong suốt. Về cơ bản thì tất cả đều như ẩn như hiện chỉ trừ ba vị trí đó có thêm một lớp vải.
Mặc chiếc váy này ngồi ở trong quán cà phê, Tư Ninh liếc mắt nhìn hai người đàn ông ngồi đối diện. Dùng cách nói lịch sự, giản lược để miêu tả thì người hơi mập, mặt hơi tròn, mắt hơi nhỏ. Không lịch sự mà nói thì mức độ tăng lên một chút: vô cùng mập mạp. Gương mặt tròn như cái bánh bao khổng lồ, chỉ cần hơi cười một cái là không nhìn thấy mắt đâu. Người thứ hai thì hoàn toàn ngược lại. Hai người này đúng là tuyệt phối. Từ góc độ béo bở mà nói, người mập là ông chủ, người gầy là nhân viên, làm việc vặt.
Giờ phút này, ánh mắt của hai người đều dính trên người Tư Ninh. Chính xác mà nói là ba điểm trên một đường thẳng. Bộ trang phục này quả nhiên để cho bọn họ mở rộng tầm mắt, nói chuyện cũng không chú tâm. Người đại diện nói về vấn đề lịch trình, phúc lợi… cái gì bọn họ cũng đồng ý vô cùng sảng khoái.
Có điều đến lúc cuối cùng, khi đặt 乃út ký hợp đồng thì ông chủ béo lại thận trọng. Chớp chớp mắt liếc qua, trên mặt lộ vẻ bất mãn: “Cô yêu cầu nhiều như vậy, tôi sắp xếp cũng không dễ đâu. Tả tiểu thư, cô cũng biết công ty chúng tôi không phải là nhà từ thiện.”
Tư Ninh nhìn miệng ông ta khẽ đóng khẽ mở, nói một câu rất dài. Trông cô giống như đang chăm chú lắng nghe, nhưng thực ra lực chú ý của cô lại rơi trên cái bàn gần cửa sổ ở phía sau lưng ông chủ béo. Cô đã quan sát cái bàn đó lâu rồi. Ly cà phê trên bàn từ khi được bưng ra chưa được động tới. Bàn tay kia chỉ khẽ quay tròn theo miệng ly. Chiếc nhẫn màu bạc trên tay lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời. Chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa, xem ra vẫn chưa kết hôn. Mặt của anh bị che bởi vài người ngồi giữa bọn họ cho nên cô không nhìn thấy được.
Nhưng nhìn vào hình dạng của ngón tay và vào chiếc áo sơ mi đen mà người đó đang mặc thì đó là một người đàn ông có gia thế phẩm vị cũng không tệ.
Cô chợt cảm thấy lạnh lạnh ở đùi. Không biết ông chủ béo đã ngồi vào vị trí bên cạnh Tư Ninh từ lúc nào. Ngón tay áp út đeo nhẫn vàng của hắn cọ cọ trên chân cô. Một chữ - lạnh! Ông chủ béo đang cười, đôi tay vuốt ngược lên đến gần bắp đùi. Nhìn theo xu hướng này ý tứ quấy rối rất rõ ràng.
Tư Ninh nhìn người đại diện. Cô ấy lúng túng liếc mình một cái, trong mắt có tia cầu xin. Có lẽ là cô ấy đang cầu xin mình đừng phát tiết cơn giận vào lúc này, nhịn một chút, chờ ký hợp đồng xong thì tốt rồi.
Váy đã bị vén lên rất cao rồi, Tư Ninh mặt không biến sắc, hai chân vắt chéo vào với nhau. Đồng thời nhích người ngồi vào trong một centimet, vừa đúng khiến cho cái tay béo múp kia rơi xuống đệm ghế.
Mặt ông chủ béo lập tức lộ vẻ không vui, bàn tay béo múp vỗ mạnh lên bàn: “Tả Tư Ninh, cô thật là quá đáng! Công ty tôi đã cho cô những điều kiện ưu đãi nhất rồi, cô còn muốn thêm cái này cái khác. Cô tưởng cô thật sự là một ngôi sao lớn chắc? Tôi nói cho cô biết…”
Tư Ninh không nghe tiếng rít gào của ông ta. Cô vẫn tiếp tục quan sát người ngồi ở cái bàn gần cửa sổ kia. Chén cà phê vẫn còn nguyên, chỉ tiếc không thấy người kia đâu nữa.
Người đại diện không ngừng nói xin lỗi, hi vọng ông chủ cho bọn họ thêm một cơ hội nữa. Đầu người đại diện cúi rất thấp, kết quả vẫn bị mắng xối xả, người thân họ hàng trong vòng ba đời cũng không thoát khỏi miệng lưỡi ông ta.
Đang lúc sứt đầu bể trán thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, người đại diện lấy tay che điện thoại khẽ “alo” một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn ra cửa, nhìn hai người đàn ông trước mặt một lát. Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng khạc ra một câu: “Rất xin lỗi, nếu như mọi người không thể đồng ý vậy thì mời quý công ty tìm một người đẹp khác đi, Tả tiểu thư còn có một cuộc hẹn khác nên phải đi trước. Xin lỗi!”
Nói xong liền không do dự kéo Tả Tư Ninh đi. Ra gần đến cửa chính mà vẫn còn có thể nghe thấy tiếng ông chủ béo hùng hùng hổ hổ nguyền rủa: “Con điếm!”, “Giả bộ thuần khiết cái gì!”…
Tả Tư Ninh tò mò hỏi người đại diện bây giờ phải đi đâu nhưng không ngờ người đại diện cũng không biết. Bởi vì vừa rồi trong điện thoại, người kia chỉ nói hủy hợp đồng hiện tại rồi đưa Tư Ninh ra cửa, ở đó sẽ có người đến đón.
Tư Ninh hỏi tiếp người vừa gọi đến là ai, người đại diện lại im lặng không chịu nói. Nhìn dáng vẻ tựa như đang cố làm ra vẻ thần bí.
Cô nghĩ: lẽ nào vừa ra khỏi ổ sói lại rơi vào đầm rồng hang hổ, nguy hiểm tăng lên gấp bội?
Có Tiền Thì Chính Là Đại Gia
Bên trong xe, mặt người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, đeo kính râm có chút lạnh. Màn vừa rồi trong quán cà phê làm anh phiền não. Anh không phải chính nhân quân tử, nhưng trong người không tránh khỏi có chút khí phách anh hùng. Ví dụ như khi thấy kẻ mặt người dạ thú thì muốn dùng đến nắm đấm. Lúc còn trẻ, anh cũng đã từng động thủ. Nhưng về sau thì thấy rằng động thủ không giải quyết được vấn đề, ngược lại còn rước thêm phiền toái. Chính vì vậy, anh về sau không dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề nữa mà dùng phương pháp vu hồi, tỉ như lúc vừa rồi vậy.
Một lát sau, cửa xe được mở ra. Lái xe mở cửa cho Tả Tư Ninh ngồi vào. Đôi mắt sau chiếc kính râm quét một vòng trên người Tư Ninh, ánh mắt tối dần. Vừa rồi ngồi ở xa không thấy rõ, hiện tại ở khoảng cách gần anh mới rõ hóa ra cô ăn mặc lộ liễu đến như vậy. Khó trách tại sao tên đàn ông kia lại thò tay ra. Mặc loại quần áo như ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ thế này thì có khác gì nói với đàn ông rằng: “Mặc cho người thu xếp.”
Nghĩ tới đây, anh không vui, cho lái xe lập tức lái xe rời đi.
Tả Tư Ninh nhìn xuống cánh tay anh, chiếc nhẫn bạc kia vẫn cực kì chói mắt. Cô mở nụ cười, nguyên lai là anh. Tại giờ khắc đó, tâm tình rốt cục có thể thả lỏng, cô tựa ra sau, nhắm mắt lại, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Trên xe rất yên tĩnh, mãi cho đến khi xe dừng lại trước cửa một khách sạn. Anh đợi một hồi, phát hiện Tả Tư Ninh không có dấu hiện tỉnh ngủ. Anh giơ tay, không gọi Tả Tư Ninh mà mở cửa xe đi ra ngoài. Lúc đi qua chỗ tay lái, dặn dò lái xe: “Chờ đến khi cô ấy thức dậy, nói cô ấy đến phòng lần trước tìm tôi. Cô ấy có chìa khóa.” Nói xong, anh lại nhìn lướt qua Tả Tư Ninh. Lúc nhìn đến bộ váy lộ liễu kinh người của cô bèn bất đắc dĩ đem áo khoác của mình khoác lên trên người cô. Ước chừng lại bởi vì cái gọi là khí phách anh hùng.
Không lâu sau khi anh rời đi, lái xe thấy cô tỉnh dậy, bèn nói: “Tả tiểu thư, Hàn tổng nói...”
Câu nói còn chưa nói xong đã bị Tả Tư Ninh cắt ngang: “Tôi biết!” Nói xong cô lấy điện thoại cầm tay ngồi trong xe bắt đầu chơi trò chơi. Tiếng trò chơi vang lên ầm ĩ.
Lái xe không vui, nhưng không biểu hiện lên trên mặt. Chỉ nhắc nhở cô rằng Hàn tổng bề bộn nhiều việc, Hàn Tổng không thích chờ đợi, Hàn tổng...
Tư Ninh ngẩng lên, tò mò nhìn chăm chăm vào lái xe một hồi, đột ngột hỏi: “Hàn tổng đính hôn sao?”
Lái xe không màng đến câu hỏi đột ngột của cô, ngồi ngay ngắn trên ghế lái không nói năng gì.
“Anh ta thật thành thật!” Tư Ninh thầm khen một tiếng từ đáy lòng, bởi vì người lái xe đem hai chữ im lặng biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Cô cũng bởi vì vậy mà bị lung lay trong chốc lát. Đến lúc cúi đầu xuống, cô không khỏi buột miệng nói tục vì trên di dộng đang hiện lên dòng chữ “game over.”
Lái xe có chút hoài nghi, Hàn tổng thật sự coi trọng người phụ nữ này sao?
Người đàn ông đó có phòng chuyên dụng trong khách sạn. Tuy không thường xuyên tới nhưng cũng đã thuê nhiều năm rồi.
Đứng trước cửa phòng của anh, Tư Ninh bỗng nhiên nở nụ cười: đàn ông có tiền, thật tốt. Cô sờ đến chìa khóa trong túi. Trong lúc móc ra, cô bỗng nhiên thay đổi chủ ý. Cô đem chìa khóa bỏ lại vào trong túi, sau đó bấm chuông. Cô muốn biết sau bao nhiêu lâu anh sẽ ra mở cửa.
Ba lần, bốn lần, năm lần... Bình thường khi trong phòng có người, cho dù là người đó đang tắm, thì lúc này cũng hẳn đã sớm ra mở cửa rồi. Bất quá cửa vẫn mãi không mở. Loại tình huống này chỉ có một giải thích. Nghĩ như vậy, Tư Ninh phát cáu, tiếp tục bấm chuông, hơn nữa lại còn bấm nhanh hơn, như thể đem cái chuông cửa làm bao cát mà nhấn.
Có người phục vụ đi qua, chần chờ một chút rồi tiến lên hỏi: “Tiểu thư, có cần phục vụ gì không ạ?”
Bất quá trong ánh mắt kia không giấu được một tia hoài nghi.
Tư Ninh nhìn chăm chú vào người phục vụ một lúc, sau đó trực tiếp lấy chìa khóa phòng từ trong túi ra. Trước khi vào phòng thì liếc mắt khiêu khích nhân viên phục vụ một cái, đại ý là: “Nhìn gì mà nhìn, đây là phòng của tôi.”
Sau khi vào cửa liền có thể nhìn thấy một người đàn ông đang nằm ở trên giường. Bên cạnh anh ta là một cái giá vẽ.
Tư Ninh ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng ngắm dung nhan lúc ngủ của anh. Chiếc kính che mất ánh mắt của anh, bất quá trực giác của Tư Ninh cho biết, ánh mắt anh vẫn xinh đẹp như trước đây. Mày kiếm anh tuấn, lông mi dày, con ngươi đen nhánh ..v..v.. Ánh mắt cực kì sắc bén, loại lãnh khốc này cùng một dạng với con người của anh.
Bỗng nhiên người đàn ông tưởng như đang ngủ bắt lấy tay của cô, thanh âm trầm thấp nói: “Em muốn làm gì?” Giờ phút này tay Tư Ninh đang ở trên kính đeo mắt của anh, tư thế tựa hồ như muốn tháo kính xuống.
Tư Ninh rút tay về, chu miệng: “Nhỏ mọn vậy!”
Người đàn ông được gọi là Hàn tổng đứng dậy, đầu cũng không ngẩng, mở miệng: “Quy củ cũ, cởi ra đi!”
Tư Ninh do dự một hồi, không phải là không cởi, chỉ là cởi ở đâu, nằm trên giường hay là đứng lên cởi trước mặt anh? Cô cân nhắc hai phương án một chút. Vẫn là nên lựa chọn cái trước thì hơn. Cái sau thì hiệu quả cũng tương đương như cái trước, nhưng lại quyến rũ quá mức, có khi lại phản tác dụng.
Trong lúc ૮ởเ φµầɳ áo, Tư Ninh hỏi vài vấn đề.
“Vì sao lại muốn phá hư hợp đồng của em?” Không có hồi đáp.
“Vì sao lại khoác áo vest cho em?” Vẫn không có tiếng động.
“Được rồi, một vấn đề sau cùng, vì sao không mở cửa?” Vẫn là trầm mặc.
Lúc Tư Ninh cho rằng anh sẽ không mở miệng. Anh bỗng nhiên lại lên tiếng, dọa cô nhảy dựng: “Anh đưa cho em chìa khóa, em có thể đến ngay cả lúc anh không có ở đây.”
Câu trả lời lạnh lùng, bất quá làm cho người thích, Tư Ninh suy nghĩ. Lúc này, cô đã cởi xong quần áo, lấy tư thế mỹ nhân ngủ nằm lên trên giường.
Hai chân khẽ khép lại, vừa vặn che giấu vùng rừng rậm. Tuy nhiên hai đóa đỉnh sóng trước иgự¢ lại không cách nào che giấu. Tư Ninh là ca sĩ, cũng ăn mặc khá lộ liễu nhưng số lần Tʀầռ tʀʊồռɢ như vậy trước mặt người khác thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà khán giả của những cảnh hiếm có này đều chỉ là một người.
Hàn tổng xoay người lại, quan sát một hồi. Sau đó thối lui ba bước, ngồi xuống chiếc ghế phía sau, đồng thời kéo giá vẽ sang. Anh cầm lấy cọ, trầm tư, sau đó lại hạ xuống, nói: “Em đang quá khẩn trương, buông lỏng bả vai đi.”
Một người đàn ông bình thường mà lại không có điểm cảm giác nào đối với thân thể thành thục nữ tính? Cho dù anh ngụy trang thật tốt, Tư Ninh luôn không tin. Cô cong miệng lên: “Em đã thả lỏng, bằng không anh tới sờ bắp thịt ở bả vai em đi, xem xem nó có căng thẳng hay không?” Cô tự nhận mình không phải người lẳng lơ nhưng hành động quyến rũ trực tiếp như vậy cô vẫn làm quen tay. Chụp quảng cáo còn cần kịch bản gốc, cần NG, mà cô làm những thứ này cứ như là có thiên tính. Cô cười cười tự giễu: xem ra mình cũng khá lả lơi.
Mặt Hàn Duệ không chút thay đổi: “Đây chính là thái độ công tác của em sao? Anh cực kì hoài nghi rằng em có thể đúng hẹn trả hết nợ sau ba năm nữa.”
Tư Ninh tiếp tục cười nhưng vẫn chỉnh lại động tác dựa theo yêu cầu của anh. Sau đó liền không nhúc nhích, hoàn toàn bất động – thực coi mình như phi sinh vật. Hàn Duệ đã nhắc nhở cô một việc, cô mắc nợ, mà không may rằng, Hàn Duệ chính là chủ nợ lớn nhất của cô. Bởi vì cái gọi là có tiền thì chính là đại gia, cho nên anh là đại gia. Tư Ninh lặp lại câu đó một lần nữa ở trong lòng, nở nụ cười: anh là đại gia!
Hồi tưởng lại, Tả Tư Ninh cùng vị đại gia này có bắt nguồn rất sâu. Cùng học ba năm trung học, cùng học đại học hai năm. Năm năm, trong thời gian đó số lần gặp mặt không thể đếm xuể. Ấn tượng của anh trong Tả Tư Ninh cũng không tồi, chỉ là đối phương đại khái không thèm ngó tới mình mà thôi. Bởi vì Tả Tư Ninh cũng chỉ là một trong số những người từng ái mộ anh. Thế nhưng không ngờ rằng, cách biệt vài năm, đến lúc gặp lại, cô liền mở miệng vay tiền.
Lúc ấy Tả Tư Ninh đã trải qua nhiều biến cố, lưng đeo không ít nợ nần, tìm người để vay mượn ở chung quanh đều không có kết quả. Cô chỉ có thể lựa chọn tiếp thu đề nghị của một người bạn gái – bồi rượu. Theo người bạn này nói, ca sĩ mới ra mắt không lâu như cô, muốn nhanh chóng nổi tiếng thì cách nhanh nhất là bồi ông chủ ăn cơm uống rượu. Chỉ là bồi rượu ăn cơm, không phải bán mình.
Đầu óc không tỉnh táo, sáng suốt. Cô đáp ứng.
Cho nên cái buổi tối gió lớn kia, Tư Ninh trang điểm xinh đẹp, xuất hiện tại một gian sương phòng bố cục xa hoa. Người muốn cô bồi rượu là ông chủ một mỏ than nhỏ, dộ dáng xấp xỉ cũng như mỏ than. Ngồi cùng bàn với họ còn có không ít ông chủ, liếc mắt một cái trông qua, cấp độ phẩm chất cũng không đồng đều. Đương suy nghĩ, ánh mắt Tư Ninh rơi vào trên người một người đàn ông. Cô cảm khái từ đáy lòng, người đàn ông này có địa vị vượt trội trong nhóm cặn bã này. Trong lúc tâm trạng đan xen, cô nghe được bọn họ hô to tên của người đàn ông kia: Hàn Duệ!
Lộp bộp, lộp bộp. Giống như là mặt hồ đang đóng băng đột nhiên bị một kích mạnh, ᴆục ra một cái lỗ. Từ khe hở nhỏ đó bắt đầu phát sinh phản ứng liên hoàn, không ngừng lan tràn khuếch tán. Sau cùng, mặt băng vỡ thành vô số mảnh nhỏ, rơi vào trong nước. Ý nghĩ đầu tiên của Tư Ninh là: hỏng rồi!
Có người thiếu nữ nào chưa từng mơ mộng chuyện tình cảm? Có người phụ nữ nào chưa từng niên thiếu?
Trong lòng cô có cảm giác sụp đổ, tan vỡ khi mình lấy thân phận “giai nhân bồi rượu” xuất hiện trước người thiếu niên mà mình từng thầm mến. Tình cảm ôm ấp của thiếu nữ gợn lên, Ⱡồ₦g иgự¢ cô tràn ngập sầu não. Bị ảnh hưởng bởi tâm tình rối loạn, cô không phòng bị, bị người rót vài ly rượu... Khi uống đã nhiều, đảm lược của cô cũng lên cao, cô say khướt kéo Hàn Duệ ra ngoài, lại ở một bên rống to: “Anh tới đây để làm chi a...”
Có lẽ lời nói khi say rượu của cô quá mức mập mờ, ông chủ mỏ than lầm tưởng tiểu ca sĩ này cùng với Hàn tổng có quan hệ sâu xa. Bởi vì vậy, mặc dù trong lòng chửi má nó, nhưng trên mặt lại giả bộ đại khí mà “đưa” cô cho Hàn tổng.
Đêm hôm đó cũng chính là lần đầu tiên Hàn Duệ mang cô tới phòng khách sạn này. Cũng là lần đầu tiên cô cởi sạch quần áo, anh dũng quyết định hiến thân. Lúc đó cô vừa muốn tạo hình tượng trinh tiết liệt nữ, lại vừa muốn được đền bù tâm nguyện nhiều năm. Những ý nghĩ đó đã ђàภђ ђạ cô không nhẹ. Tuy nhiên ngoài dự liệu của cô, phương thức mà Hàn Duệ “sử dụng” thân thể của cô có phần độc đáo.
Anh nói, thân thể của cô có giàn khung không tệ, thích hợp làm người mẫu cho anh, yên tâm, tiền thù lao khẳng định sẽ cao hơn là bồi rượu.
Phẩm chất doanh nhân cùng sự tiền bạc hóa của anh làm cho Tư Ninh mất đi tâm trạng nhận lại bạn học cũ, đương nhiên là cũng sẽ không nói chuyện từng động tâm thời niên thiếu. Tình cảm ôm ấp của thiếu nữ thối lui, người phụ nữ trẻ thực tế đã quay trở về, dứt khoát không thèm đếm xỉa đến chuyện cũ. Cô dùng công phu sư tử ngoạm, ngoạm của anh một số tiền dự chi lớn. Đồng thời đáp ứng làm người mẫu cho anh trong ba năm để kiếm tiền trả nợ.
Cho nên trong ba năm này, cô – Tả Tư Ninh nhất định sẽ thờ cúng Hàn Duệ như ông lớn, ngày ngày thắp hương, mong tổ tông hiển linh, để ba năm sau cho hắn thành cháu trai, bị bà đây dạy bảo!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc