Người Ta Nói, Đây Gọi Là Từng Bước Tiến Đến Hạnh PhúcGần tới cuối kỳ, cả hai đều dần dần bị công việc làm cho lu bù hẳn lên, Trì Quy kết thúc mấy vở kịch liền thông báo không tiếp nhận kịch mới, cũng từ chối tất cả các lời mời đến tham gia ca hát, mà tiểu ngốc lúc đó cũng vì sắp sửa đến thi cuối kỳ, phải bắt đầu chuẩn bị ôn bài, cho nên mỗi buổi tối lại có một thời gian ‘gặp nhau’ vừa xa xỉ vừa ngọt ngào thông qua chiếc điện thoại của hai người.
“Chỗ của em ngày mai hình như lại trở lạnh, em nhớ mặt thêm quần áo, buổi tối còn phải đắp thêm chăn.”
“Vâng. Học trưởng anh cũng phải chú ý, chỗ các anh so với chỗ em tính ra còn lạnh hơn.”
“Anh biết. Em không cần lo lắng.”
...
“Lần trước gửi cho em cháo ngũ sắc đóng hộp đã ăn chưa? Cái đó đối với thân thể tốt lắm, nhớ rõ phải ăn nhiều một chút.”
“Vâng, em mỗi ngày đều ăn, hắc hắc.”
“Thật không? Em không phải không thích hương vị của lúa mạch sao?”
“Kỳ thật cũng, cũng không có quá chán ghét. Hơn nữa... ” Hơn nữa là do anh đặc biệt gửi đến, chán ghét gì đó làm sao có thể chứ.
“Vậy là tốt rồi. Đúng rồi tiểu Nhiên.”
“Sao? Chuyện gì vậy anh?”
Trì Quy nghiêng người dựa vào tường, nâng đầu lên cho nên vừa vặn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao phá lệ sáng ngời, vì thế không tự giác cười cười, “Năm mới, em có kế hoạch gì không?”
“A, năm mới sao. Ừ, tạm thời còn không có nghĩ tới. Học trưởng thì sao?”
“Anh muốn về nhà một chuyến. Tiểu Nhiên, em có đồng ý cùng anh về hay không?”
Trong lỗ tai truyền đến giọng nói ôn nhu trầm thấp của Trì Quy, Tô Nhiên sau khi kịp phản ứng, tim đột nhiên đập nhanh mấy nhịp.
“Tiểu Nhiên, em có muốn cùng anh về không?”
Ngừng trong chốc lát, Trì Quy nghe thấy người bên kia điện thoại có chút mơ hồ mà nhẹ giọng đáp lại, “... Muốn.”
Tuy rằng đã có hơn một tháng chuẩn bị tinh thần, nhưng đến lúc thật sự ngồi trên xe lửa hướng về nhà Trì Quy, tiểu Tô Nhiên vẫn là khẩn trương đến không chịu được.
“Học trưởng, em cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài rồi.”
“Ngốc nghếch, không phải đã nói với em không cần lo lắng hay sao. Đừng khẩn trương, cứ thoải mái đi.”
“Em, em biết a, nhưng mà, không làm được.” Vẻ mặt nhăn nhó quay lại nhìn Trì Quy.
“Em sợ cái gì?”
“... ”
“Vấn đề tính hướng, anh đã cùng mọi người thẳng thắn thừa nhận, tuy rằng không thể nói thuận lợi, nhưng bọn họ dù sao cũng đã chấp nhận. Về chuyện này em không cần lo lắng.”
“... Vâng”.
“Anh nói em a, như thế nào mà mặt mày vẫn nhăn nhó thế này, người khác nhìn vào còn tưởng anh khi dễ em.” Trì Quy vươn tay xoa xoa mi tâm Tiểu Nhiên, có chút bất đắc dĩ.
“... Học trưởng.”
“Hở? Làm sao vậy?”
Tô Nhiên hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn đối phương, “... Em sợ hãi. Nếu chú và dì không thích.”
“Sẽ không đâu! Anh có thể cam đoan với em, bọn họ tuyệt đối sẽ không có chuyện không thích.” Trì Quy vươn tay từ phía sau đem người nhẹ nhàng ôm đến trong ngực, “Tiểu Nhiên, em phải tin tưởng mắt nhìn người của anh chứ.”
“Chính là.”
“Được rồi, đừng có đoán mò nữa, còn có một đoạn đường, em dựa vào anh nghỉ ngơi một lát di. Ngoan.”
“... Vâng.”
Hai người về đến nhà đã là hơn bảy giờ tối, Tô Nhiên theo sau Trì Quy đứng ở cửa, cảm giác bản thân cơ hồ là không thể hô hấp.
Mở cửa chính là mẹ của Trì Quy.
“Mẹ, con đã trở về.” Trì Quy mạnh kéo tay tiểu ngốc vừa mới từ trong tay mình rụt ra, cười nói.
“Xin chào dì. Con gọi là Tô Nhiên.” Tiểu ngốc đỏ mặt lên, hơi thở không xong mà nói.
“Ha ha, là tiểu Nhiên đi, dì có nghe Quý Hàng nhà chúng ta đề cập qua, mau vào đi, cơm cũng sắp xong rồi, hai đứa nhân lúc còn nóng ăn một chút.”
“Mẹ, ba con đâu?” Vừa vào cửa, Trì Quy liền hỏi.
Trì mama từ phòng bếp ngó ra, “Ba của con đi công tác, còn chưa có trở về đâu. Phỏng chừng ngày mai sẽ trở lại.”
“Dạ.” Trì Quy gật gật đầu, sau đó đem áo khoác treo lên giá, đem mấy thứ linh tinh trong tay tiểu ngốc để lên bàn, sau đó đem người ấn lên trên ghế sôpha, sờ sờ gương mặt tiểu ngốc cả người đều có chút lạnh, “Ngồi nghỉ ngơi trước một lúc, anh đi đem vật dụng sắp xếp lại một chút.”
“Em giúp anh.” Tiểu ngốc cơ hồ là vừa ngồi xuống liền lập tức đứng lên theo.
“Không cần, em ngoan ngoãn ngồi đây, anh lập tức xong ngay. Đợi lát nữa là có thể ăn cơm.” Trì Quy cười cười, sau đó nói, “Cho em thưởng thức một chút tay nghề của mẹ anh.”
Ăn xong cơm chiều, Trì Quy cho tiểu ngốc nhanh nhanh đi tắm nước ấm, chính mình lại ngồi xuống cho mẫu thân đại nhân tra hỏi nghi vấn trong lòng.
“Tiểu Hàng, đây là đứa nhỏ mà con nói đi? Thấy thế nào lại nhỏ như vậy? Nó bao nhiêu tuổi a?”
“Vâng. So với con nhỏ hơn ba tuổi, năm nay học đại học năm hai.”
“A, vậy cũng không nhỏ. Chỉ là vừa thấy còn tưởng rằng học sinh trung học, làm mẹ sợ muốn chết.” Trì mama tiếp tục nói, “Bộ dạng ngược lại rất ngoan ngoãn đáng yêu làm cho người ta thích ha. Cảm giác cũng nhút nhát, thời điểm ăn cơm cũng không dám động đũa.”
“Đúng vậy, là thực thẹn thùng.” Trì Quy bất lực sửa lại.
“Tiểu Hàng, chính con cũng biết con đường này rất khó đi, chúng ta cũng sẽ không nói gì. Con cùng đứa nhỏ này - Con, nghĩ như thế tốt sao?”
“Dạ. Chính là em ấy. Con biết không dễ dàng, bất quá, mẹ, con vẫn đang cố gắng. Tiểu Nhiên cũng vậy. Mẹ yên tâm.”
“... Aizz, vậy đi. Đúng rồi, nhà cậu ấy ở bên kia thì sao? Có biết chuyện của hai đứa không?”
“Con còn không có hỏi. Lần này dẫn em ấy trở về là tự mình quyết định. Về phần nhà tiểu Nhiên bên kia, mặc kệ thế nào, con cũng sẽ cùng em ấy.”
“Còn đứa nhỏ này.” Trì mama nhìn thoáng qua về hướng phòng vệ sinh, sau đó cười cười, “Bất quá nói đến cũng kỳ quái, đứa nhỏ này mẹ vừa nhìn đã thấy rất thích. Vốn còn đang cảm thấy lo lắng, sợ chính mình nhất thời cũng không biết như thế nào cùng đứa nhỏ này ở chung.”
“Tiểu Nhiên thực đơn thuần cũng rất hiểu chuyện, mẹ người yên tâm, con cam đoan em ấy sẽ hiếu thuận giống như con trai của mẹ vậy.”
“Hứ, việc này còn không phải nói, con gái chưa xuất giá mà đã bắt đầu hướng về người ta.” Trì mama cười cười nói.
“Mẹ.” Trì Quy bất lực mà hô một tiếng.
“Ha ha, được rồi được rồi, mẹ đi thu xếp giường cho các con một chút, lại thêm mấy cái nệm, mấy hôm trước đã đem đi phơi nắng, các con ngủ cũng sẽ thoải mái.”
Tô Nhiên từ phòng tắm đi ra, cả người bị hơi nóng biến thành mặt đỏ bừng, ở trong mắt Trì Quy thật giống con thú nhỏ mềm mại phục tùng.
“Tắm xong rồi?”
“Dạ.”
Tô Nhiên ở trong phòng nhìn một vòng, quay đầu hỏi Trì Quy, “Dì đâu rồi?”
“Xuống lầu mua ít đồ. Lập tức trở về.”
“Ừm.” Tô Nhiên vừa mới gật gật đầu lên tiếng, người đã bị Trì Quy từ phía sau ôm lấy, lỗi tai liền cảm giác được âm thanh trầm thấp của Trì Quy truyền đến gần trong gang tấc, “Đứa ngốc, còn sợ sao?”
Tiểu Tô Nhiên có tật giật mình mà bật người ra, cứng còng thân mình nhìn nhìn cửa ra vào, “Học trưởng, dì trong chốc lát sẽ.”
“Không sao, mẹ đi trở về cũng phải hơn mười phút.”
“... ” Tính toán thật sự là chính xác.
“Thế nào? Mẹ của anh cũng không ăn người, còn sợ sao?”
“... Dì tốt lắm.”
“Yên tâm, ba của anh tùy rằng thường ngày có chút nghiêm túc, nhưng người cũng tốt lắm.”
“... Vâng.”
“Tiểu Nhiên, nơi này, em thích không?” Trì Quy kề môi hôn hôn lên vành tai tiểu ngốc, thấp giọng nói.
“Vâng.” Trên mặt hơi nóng nhịn không được mà bốc lên.
“Tiểu Nhiên.”
“Sao?”
Trì Quy thấp giọng cười cười, sau đó ngữ khí mang theo trêu chọc mà nói, “Trên người của em, có mùi của anh.”
“... !!” Tiểu Tô Nhiên vội vàng cúi đầu ngửi ngửi, khóc không ra nước mắt. Lấy, lấy nhầm sữa tắm rồi.
Trì Quy xoa xoa tóc tiểu ngốc, cười đến phá lệ thoải mái.
Trì baba là buổi tối ngày hôm sau trở về, tuy rằng không nhìn qua bình dị gần gũi như Trì mama, nhưng thật ra cũng không có lộ ra vẻ mặt hờn giận gì.
Thời điểm ăn cơm, Trì baba nhìn Tô Nhiên cúi đầu im lặng ăn cơm, rốt cục vẫn là nhịn không được nói một câu, “Đừng chỉ ăn cơm không, ăn nhiều đồ ăn một chút. Con rất gầy.”
Tiểu Tô Nhiên nhìn cà chua được gắp vào trong bát, không biết như thế nào đã cảm thấy cái mũi chua xót lợi hại.
“Cảm ơn, cảm ơn chú.”
“... Ăn cơm đi.”
Trì mama xoay mặt đi nơi khác, ánh mắt đã muốn đỏ hơn phân nửa.
***
“... Đừng... Ừ... ” Tiểu Tô Nhiên một bên thừa nhận người bên trên áp đảo hôn môi, một bên khẩn trương đến ngay cả ngón chân cũng sắp co quắp cả lên.
“Không có việc gì, phòng anh... ừ... cách âm tốt lắm.” Trì Quy thoáng đem đầu từ cổ đối phương lui ra một chút, giải thích.
“Chính là... Học... ân... ” Tiểu Tô Nhiên cắn môi, vẻ mặt nóng đến phát bỏng mà khống chế bản thân không để phát ra âm thanh kỳ quái nào.
Liên tục hôn nhiều điểm trên người tiểu ngốc, Trì Quy một bên đem áo ngủ trên người ai đó cởi sạch sẽ, một bên lại hôn trở lại trên môi tiểu Nhiên, tinh tế khẳng cắn, bàn tay qua lại khẽ vuốt ve ở thắt lưng bóng loáng, dần dần kéo dài xuống dưới.
Thời điểm bị ngón tay xâm nhập, Tô Nhiên cảm thấy chính mình đã muốn sắp thiêu cháy. Khẩn trương cùng bất an sợ bị phát hiện, hơn nữa còn có cảm giác không thể nói rõ bốc lên đan cùng một chỗ, chân tay vô thức luống cuống chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Trì Quy, cắn răng chịu đựng đối phương một chút lại một chút khai phá.
“Ôm chặt anh.” Trì Quy thở gấp mấy hơi, ở bên tai đối phương thấp giọng nói, sau đó lúc Tô Nhiên theo bản năng buộc chặt thân thể thì động thân tiến vào.
“... Đau... ”
“Thật xin lỗi, anh tận lực... nhẹ một chút... ”
“... Hmm... ”
Nghe thấy tiểu ngốc không tự giác mà hừ nhẹ một hơi giọng mũi, Trì Quy nhẹ nâng phần eo đối phương, không thể kiềm chế mà phóng túng chính mình càng thêm xâm nhập.
Tiểu ngốc theo bản năng ngửa đầu lên, ôm chặt lấy người trên thân, thừa nhận đối phương có chút vội vàng, có chút kích động mà giữ lấy.
Không cần phải nói ra nhưng vẫn thấu hiếu lẫn nhau, dần dần dung nhập thành âm thanh hôn môi triền miên ướt át, còn có thở gấp cùng rên rỉ không thể khống chế, đêm, thật ra còn rất dài.