Vô Trách Nhiệm Tiểu Kịch Trường - Tiểu Quy
Chuyện này phải nhắc lại ngày xx tháng xx năm xxxx, tiểu ngốc từ đâu mang về một con mèo nhỏ màu nâu và trắng.
Đại thần ngày hôm đó về nhà thấy bảo bối nhà mình ngồi ở trên ghế sôpha, trong ngực ôm một con mèo nhỏ, mà bạn học Tô Nhiên chính là hai mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm mèo nhỏ mà mỉm cười.
Thấy đại thần, Tô Nhiên cười đến rất vui vẻ, “Anh về rồi.”
“Đây là... ?”
“Hắc hắc, em nhặt được. Đáng yêu không?”
“... ”
“Làm sao vậy? Anh không thích mèo?”
“Ách, thật ra cũng không phải. Bất quá, em phải nuôi nó sao?”
“... Không được sao?” Đáng thương mà ôm chặt vật nhỏ vào trong lồng ngực.
“Tiểu Nhiên, em phải nghĩ đến tình trạng hiện tại. Chính là hai chúng ta ban ngày cũng không ở nhà, đến lúc đó em tính toán phải xử lý nó như thế nào?”
“... ” Ách, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này. ( ̄_ ̄|||)
Đại thần nhìn vẻ mặt xụ thành một nắm của tiểu ngốc, bất đắc dĩ cười cười, đi tới ngồi ở bên cạnh, giơ tay vuốt vuốt mái tóc đối phương bởi vì vừa mới tắm rửa xong càng trở nên mềm mại nhu thuận, “Anh nói em a, thật sự là... ”
“Chính là, hôm nay em về liền thấy nó nằm úp sấp ở đằng kia, anh không thấy bộ dáng nó đâu, thật sự đặc biệt gầy đặc biệt yếu ớt đáng thương. Em, em cũng không nghĩ nhiều lắm, liền... ”
“Ừ, anh biết.” Cũng không cần phải nói nhiều, tiểu ngốc nhà mình là người như thế nào đại thần tất nhiên là vô cùng hiểu biết.
“... Vậy, anh giúp em nghĩ biện pháp được không, em thật sự không muốn vứt bỏ nó.”
Đại thần liếc mắt nhìn người nào đó ánh mắt sáng quắc nhìn mình, nhướn mày cười cười, “Biện pháp a? ... Cũng không phải không có. Bất quá.”
Tô Nhiên nghe thế thì mặt liền đỏ lên, cắn răng thật nhanh ở khóe miệng đối phương hôn một cái, “Được, được rồi chứ.” Thật gian xảo a!!
Mục đích đạt thành, đại thần gật gật đầu, “Ừ, cũng khéo, cùng lầu với chúng ta có một dì, em có biết không? Dì ấy tháng trước về hưu, gần đây hẳn là rảnh rỗi, anh với dì ấy xem như có quen biết, nói không chừng có thể nhờ dì hỗ trợ giúp đỡ một chút, coi như cho dì ấy làm bạn cũng được.”
“Thực sự vậy sao? A thật tốt quá, tiểu Quy cuối cùng không cần phải bị vứt bỏ!! Thật tốt quá.”
“... Tiểu, Quy?”
“Đúng vậy, em đặt tên cho nó. Hắc hắc, thật đáng yêu đúng không. Tiểu Quy tiểu Quy, hắc hắc.” Hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt người bên cạnh biến hóa, tiểu ngốc vẫn vui tươi hớn hở như được kho báu.
“... Ừ, thực đáng yêu.” Bất quá không chỉ có con mèo này.
“Hắc hắc, em biết mà, anh xem, anh kêu Trì Quy, nó gọi là tiểu Quy, rất có cảm giác gia đình đúng không?”
Đại thần nhìn người nào đó ngẩng mặt cười tủm tỉm tiếp tục nói, cười cười, sau đó vươn tay nâng cằm người nào đó lên, “Anh là Trì Quy, nó gọi tiểu Quy, như vậy, em thì sao?”
“... Em, em gọi là Tô - ừm, ưm... ” Lời chưa nói xong liền bị người nào đó mạnh mẽ ngăn chặn, thời điểm bị ôm tiến vào trong lồng ngực theo bản năng mà đem mèo nhỏ ôm chặt lại, tiểu Quy ăn uống no đủ còn chưa kịp phản ứng liền meo meo mà kêu một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
“Ừm... Tiểu, tiểu Quy lại... hmm, tiểu... ”
“Để nó đi đi. Người lớn làm việc, phi lễ vật thị(1).”
(1) Một câu nói của Khổng Tử: Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động: Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy.
“Chính là... ừm... ”
“... ”
“Meo meo.”
“... Ừ... a... ”
“Meo meo!!”
/29/. Người ta nói, đây gọi là em nhìn qua rất ngon a~.
Lúc ngủ dậy sắc trời đã sáng hẳn, thế nhưng chỉ có một chút ánh sáng xuyên thấu qua bức màn dày mà chiếu vào. Tô Nhiên theo thói quen tính xoa xoa ánh mắt có chút mơ hồ, còn chưa buông tay xuống chợt nghe từ gối đầu bên cạnh truyền đến âm thanh làm cho hung hăng hoảng sợ.
“Dậy rồi?”
Chờ đến lúc kịp phản ứng bản thân mình hiện tại ở đâu và người bên cạnh là ai, gương mặt vốn dĩ mỗi sáng sớm bình thường luôn có vẻ tại nhợt nháy mắt hồng thấu hơn phân nửa.
Trì Quy thấy người nào đó sắc mặt biến hóa thực vi diệu, mặt mày liền tràn ngập ý cười, trong nháy mắt đem cái người đang muốn chạy đi kia ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn hôn khóe miệng đối phương, sau đó ánh mắt nháy cũng không nháy mà nhìn tiểu ngốc cả người đã giống y như con tôm nhỏ không biết phải làm sao.
“Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”
“... Cũng, cũng tốt lắm.” Trừ bỏ hơn một tiếng lúc ban đầu căn bản tim đập vô pháp bình tĩnh, sau lại ngủ quả thật xem như an ổn, hương vị ngọt ngào.
“Vậy là tốt rồi.”
“Anh thì sao?”
Đối với đứa nhỏ theo bản năng mà hỏi lại, đại thần trực tiếp thể hiện làm ra đáp án.
Cúi đầu hôn lên gương mặt hiển nhiên bị vây trong nghi hoặc cùng chấn kinh, đồng thời tay yên lặng không một tiếng động lần xuống thắt lương đối phương.
“Học, học trưởng! Em, ân... ”
Trì Quy một bên vươn tay ôn nhu trấn an thân thể đã trở nên cứng ngắt của đối phương, một bên gần như bá đạo mà đem môi dán lên môi người dưới thân, ngăn chặn những lời tiểu ngốc sắp sửa nói ra.
Tinh tế mà qua lại duyện hôn mấy lần, nửa dụ dỗ nửa ép buộc rồi biến thành cùng đầu lưỡi đối phương chạm nhau, cảm giác được tiểu ngốc theo bản năng liều mạng né tranh, Trì Quy đại thần một tay ôm lưng cậu, một tay đưa ra phía trước đặt lên trán cậu, đầu lưỡi thong thả mà cường thế tiến sát từng bước, dần dần thổi quét khắp khoang miệng.
Hôn môi triền miên dần dần làm cho không khí trở nên có chút nóng rực, tiểu Tô Nhiên đại não trống rỗng vô pháp cự tuyệt, bất đắc dĩ hơi hơi nâng đầu lên tiếp nhận xâm lược của Trì Quy.
Rốt cục lúc tách ra, hai người đều là thở gấp chưa giảm, vẻ mặt mê loạn.
Thoáng bình tĩnh trở lại, Trì Quy xoay thân người cường ngạnh mà đem mặt đối phương chuyển tới nhìn thẳng mắt mình, ánh mắt nóng rực.
“Tiêu Nhiên, nếu hiện tại em cự tuyệt, vẫn còn kịp.”
“... ”
Trầm mặc một thời gian ngắn, đại thần rốt cục thấy tiểu ngốc quay đầu đem mặt vùi vào gối, lộ ra vành tai toàn bộ ửng hồng, đồng thời nghe thấy câu trả lời nhỏ như muỗi kêu mà gần như không thể nghe được - Ừm.
Cơ hồ là có chút vội vàng mà từ cổ tiểu ngốc hạ môi hôn, bàn tay qua lại ở thắt lưng đối phương, đem nút thắt áo ngủ của tiểu ngốc từng cái từng cái cởi bỏ, nụ hôn liền theo đó lan tràn dần dần đến phần bả vai lộ ra đã ửng hồng, tiếp đến xương quai xanh, đến ngực.
Đến lúc ngón tay Trì Quy nương theo gel bôi trơn tham nhập vào trong cơ thể mình, Tô Nhiên vẫn đang sống chết cắn môi rốt cục nhắm chặt hai mắt, từ trong lỗ mũi phát ra âm thành gần như khóc nức nở.
“Đừng cắn môi, tiểu Nhiên, đau liền nói cho anh biết. Không cần chịu đựng.”
“... Ân... a... ”
Rốt cục tiến vào, hai người cũng đã ra một thân mồ hôi, Trì Quy đem đứa nhỏ không ngừng rơi lệ ôm vào trong ngực không dám động, chỉ có thể liên tục hôn môi trấn an, hy vọng giúp đối phương giảm bớt đau đớn cùng khó chịu.
Hơi chút khôi phục tinh thần, Tô Nhiên mở to hai mắt, sau đó có chút phát run mà quay sang ôm lấy Trì Quy, thân thể căng thẳng ngầm đồng ý động tác kế tiếp.
Trì Quy đã không thể ẩn nhẫn hơn mà lập tức tiến hành động thân, lúc tiểu ngốc theo bản năng ôm chặt lưng của chính mình liền dùng miệng ngăn chặn nức nở tuôn ra từ miệng đối phương, trằn trọc hôn sâu.
Cuối cùng sau một cú tiến vào rồi phóng thích, Trì Quy nâng gương mặt tiểu ngốc nước mắt loang lỗ, vô cùng thành kính mà nói từng chữ một.
Tiểu Nhiên, anh yêu em.
Sau khi tắm rửa xong được ôm trở lại giường, Tô Nhiên cơ hồ là bay thật nhanh mà đem mình hung hăng tiến vào trong chăn, từ đầu đến chân quấn lại đến kín không còn kẽ hở.
Trì Quy nhìn bộ dạng tiểu ngốc quấn chăn thành một đoàn, sao đó dị thường ôn nhu mà đem cả người lẫn chăn ôm chặt.
Tô Nhiên tỉnh lại cũng đã là giữa trưa không sai biệt lắm, nói đúng ra, là bị Trì Quy hôn đến tỉnh.
“Dậy rồi? Anh có mua cháo, ăn một chút ấm dạ dày được không?” Không nhìn biểu tình xấu hổ và giận dữ trên mặt của tiểu ngốc, Trì Quy cười nói.
“... ”
“Đến đây, ngoan, ngồi dậy. Không phải xuống giường, liền ở chỗ này ăn luôn, được không?” Đại thần vừa nói một bên vừa vươn tay cẩn thận đem Tô Nhiên đỡ ngồi dậy.
Ăn cháo được gần một nửa, tiểu ngốc đột nhiên dừng lại nhìn Trì Quy, nhìn trong chốc lát sau lại cúi đầu, thanh âm có chút mơ hồ.
“... Anh trước kia cũng, cũng là đối với cậu ta tốt như vậy sao?” Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng bản thân đối với chuyện trước kia của đại thần, đích xác không thể nói là không chút để ý.
Không nghe thấy đối phương đáp lại, Tô Nhiên có chút chua xót mà cười cười tự giễu, thời điểm ngẩng đầu híp ánh mắt, trên mặt đã là nhợt nhạt ý cười, “Cháo ngon lắm, em muốn ăn thêm, anh.”
“Anh và em giống nhau.” Đại thần đột nhiên mở miệng thành công đem lời định nói của tiểu ngốc đánh gãy.
Nhìn biểu tình kinh ngạc của tiểu ngốc, Trì Quy có chút đau lòng, nhưng vẫn là cười lặp lại một lần, “Anh nói, anh và em giống nhau. Tiểu Nhiên, anh và em giống nhau, không có kinh nghiệm loại này.”
“Chính là anh không phải, anh không phải trước kia.”
“Ngốc nghếch, ai quy định cùng một chỗ liền nhất định phải có cái gì đó. Huống chi, anh cùng Mạc Ly, kỳ thật cũng không có chân chính kết giao.” Dừng một chút, Trì Quy nhìn Tô Nhiên, tiếp tục nói, “Cho nên tiểu Nhiên, em là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.”
“Em không biết điều gì, khổ sở, bất an điều gì, tất cả mọi chuyện, anh đều sẽ nhất nhất nói cho em biết.”
“Tiểu Nhiên, chúng ta, còn có thời gian cả đời bên nhau.”
Nhìn tiểu ngốc khóe mắt đã có xu thế một lần nữa đỏ lên, Trì Quy nhanh chóng đưa một muỗng cháo đến trước mặt đối phương, “Được rồi được rồi, cháo nguội mất, lại ăn thêm một chút. Đến đây.”
“Vâng.”
...
***
Đối với chuyện yêu đương, anh cũng, kinh nghiệm ít ỏi.
Chính là may mắn như thế, người kia, là em.
Cho nên tiểu Nhiên, chúng ta cùng nhau chậm rãi học tập, được chứ?