Hắn lập tức nghĩ đến cô gái câm ấy. Có khi nào cô ta chính là Lam Minh Nhật. Bức ảnh của nó đã không cánh mà bay một cách vô lí. Ngay tại thời điểm sinh nhật nó.
Hắn làm rơi hộp bánh xuống đất. Hai cẳng chạy nhanh đến cô gái ấy. Nếu là em thì xin em hãy trở về bên anh được không? Làm ơn đấy,đừng dày vò anh nữa. Thật đáng sợ Lam Minh Nhật à.
Hắn thở hỗn hễnh trước căn nhà lụp xụp đấy. Nó bước ra nặng nhọc trên tay nhiều đồ đạc với mấy thùng mì tôm. Mẹ cực khổ chống gậy đi theo sau nó. Bà già yếu,tay run run nắm lấy áo nó.
Nó quay sang ra hiệu bà cứ ở đây. Để nó đi giao hàng về rồi sẽ cùng bà rời khỏi nơi này.
-"Con đi cẩn thận."-Bà lau nước mắt trên trán nó.
Nó cười trừ gật đầu nhanh chóng. Chiếc xe đạp cũ kỉ kia được nó dùng đôi chân lểnh khểnh đạp nặng nề với nhiều thùng đồ ở sau.
Hắn đứng khép nép bên bức tường mục. Dứoi bóng mát của cây đa lớn. Gió thổi nhè nhẹ của tháng mùa hạ.
-"Con đến tìm thứ gì sao?"-Bà thấy hắn đứng đấy hỏi to.
Hắn giật mình quay sang nhìn bà. Khẽ cúi đầu chào người đứng trước. Hắn bước nhẹ nhàng vào nhà.
Vẫn là cảnh lụp xụp như trước. Hắn chao mắt nhìn quanh. Tại sao không ai biết đến nơi nghèo nàn như thế nhỉ? Nếu không phải Lam Minh Nhật thì có lẽ suốt cuộc đời này hắn cũng không biết đến một ngôi nhà lụp xụp như thế này. Một nhà từ thiện mà chưa bao giờ chính mình bước đến. Chỉ đóng góp tiền vào quỹ nhờ mọi người ủng hộ người nghèo. Thật bất mãn.
-"Con muốn...."-Hắn ngập ngừng.
Bà cười hiền nhìn hắn. Trong túi móc ra vài tấm ảnh trắng đen cũ nhưng chưa hề nát. Có vẻ như bà đã giữ gìn rất kĩ những tấm ảnh này.
Hắn nhìn bà,cầm những tấm ảnh lên xem. Một người con gái cột hai bím tóc cùng bộ đồ đồng phục học sinh cười mỉm hiện lên hai lúm đồng tiền đấy.
-"Từ khi bước vào nhà. Bác đã biết con muốn xem Thy Thy là ai? Có lẽ con bé chỉ giống người thân của con mà thôi. Thy Thy là đứa con đầu lòng của bác và cũng là đứa con duy nhất của bác. Nó đã bất chấp mọi thứ để chạy vào cứu bác ra khỏi đống đổ nát và lửa thiêu từ bốn năm về trước. Nó đã bỏ cả tương lai để nuôi bác cho đến tận bây giờ. Bác thật hổ thẹn. Sinh con ra là phải nuôi nấng,hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ đối với con. Nhưng bác lại làm khổ nó suốt đời. Bác đã không có tiền để chữa trị những vết bỏng của nó,những dấu tích trên mặt và nó cả tiếng nói dễ mến ngày nào."
Rầm.
Một mảng thủy tinh có hình bóng nó hiện lên vỡ tan tành trước hắn. Những mảnh vỡ nhận nhiệm vụ bay vào tim hắn cứa rạch đến tận bên trong.
Người con gái trong ảnh và Lam Minh Nhật khác nhau hoàn toàn. Hoàn toàn không một chút nét giống nhau. Hắn không tin vào những gì,lắc đầu lia lịa.
Hắn bước ra cửa. Nó vừa đạp xe về với mấy đồng tiền lẽ trên tay. Nó hớn hở cười tươi. Thấy hắn đứng đấy,nó thu hồi lại nụ cười,ánh mắt lạnh dần.
Hắn chai lì đến trước mặt nó. Khẽ lấy tay gỡ bỏ mũ nó lên. Nhưng nó nhanh hơn,chụp tay hắn lại.
-"Một lần duy nhất thôi. Cho tôi xem khuôn mặt em được không? Tôi muốn biết em có phải là cô ấy không?"
Nó dao động thấy tia hy vọng của hắn trước mắt. Buông lỏng tay hắn ra. Lại chưa kịp cầm vào mũ,nó nắm tay hắn lại.
Nó dơ ám hiệu bảo hắn ngừng hành động. Vì sao lại không cho tôi thấy mặt em? Sợ tôi khinh thường sao?
Nhưng chính nó đã tự lấy mũ xuống. Chính tay cô gái câm sẽ cho hoàng tử của giới đẹp thấy khuôn mặt mình.
Rầm.
Đừng quá hy vọng rồi lại thất vọng. Không phải Lam Minh Nhật thật rồi. Em không phải là người tôi yêu. Người tôi yêu đã ૮ɦếƭ thật sự. Rời xa một năm rồi. Hoàng Minh Quân,đến lúc phải chấp nhận sự thật thôi.
Hắn gượng cười trả nó lại những tấm ảnh ấy. Đi nhanh ra ngoài.
Mưa.
Cơn mưa giống vào cái buổi nó ra đi với hàng vạn hoa.
Hắn ngồi cạnh nó. Có lẽ hắn mới đấy đã quên mất hình bóng nó. Điều mà hắn không hề muốn. Hắn sợ một năm ấy hắn sẽ quên nên đi đâu hắn cũng mang nó theo mình. Hắn sợ những điều nó sẽ biến mất và lãng quên. Hắn đã cố thành nó. Nhưng nó đã không bao giờ quay lại với hắn.
Giấc mộng ấy hiện lên. Nó cười hạnh phúc với người con trai trước mắt. Nụ cười như thiên thần. Buông lời nói hãy tìm một người khác và hạnh phúc như em.
-"Cô gái ấy không phải Lam Minh Nhật."-Hắn khẽ cười.-"Được. Anh sẽ làm theo ý của em. Anh sẽ hạnh phúc với một ai khác. Cho nên em cũng phải như thế nhé."
Anh trở về phòng nàng nói chuyện hư vô với nhau.
-"Thuỵ. Em biết không?! Hôm nay là sinh nhật con Nhật đấy. Nhưng nó biến mất rồi Thuỵ. Em nằm đấy có mơ thấy nó không? Nó có hạnh phúc không? Thật tội nghiệp cho thằng Quân. Anh thương nó quá."
Cạch.
Tiếng mở cửa của phòng bật ra. Anh quay sang thấy ba mẹ mình đứng đấy. Tại sao họ lại đến đây? Mình nhớ là họ không biết gì cả mà.
-"Ba...mẹ."-Anh nhỏ giọng.
Ba mẹ mỉm cười bước vào nhìn Hoàng Minh Thuỵ nằm đấy. Ngày qua ngày lúc nào cũng như vậy sao?
-"Con bé đấy đây sao?"-Ba anh ngồi cạnh xem xét nàng. Những băng rô trên người,ống oxi, bình truyền miễn dịch và nước.
-"Vâng."-Anh cúi nhẹ.
Bà nhìn nàng có vẻ luyến tiếc không cam tâm nhưng nhất định phải nói với anh điều này. Anh là đứa con trai nhà họ Cao. Là cháu nội độc nhất vô nhị của tập đoàn AZ. Làm sao suốt đời chỉ ngồi đấy chăm sóc một cô bé thực vật được. Một năm qua là quá đủ rồi. Con trai bà đến lúc phải cần nghĩ ngơi.
Anh biết ba mẹ sắp nói gì. Không chấp nhận chạy đến quì xuống trước mặt ba mẹ mình.
-"Cô ấy là vợ con."
Ba anh là một người cha tuyệt vời nhất. Là người cha luôn hiểu anh. Tôn trọng quyết định của con mình. Nó lớn rồi nên nó biết phải làm gì. Nó lớn rồi nên suy nghĩ nó rộng ra. Nhưng ông không thể đứng nhìn đứa con mình bỏ cả tương lai vì một người con gái được.
Ông lấy tay anh nhẹ giọng.
-"Ba biết cô ấy là vợ con. Nhưng Nam à,con phải biết con đường nào tốt cho mình. Ở thế giới này. Không ai toàn vẹn cả hai được đâu. Mà nếu có thì tất khó đấy con. Nếu một ngày con rơi vào trong hoàn cảnh. Giữa gia đình và tình yêu. Con chọn cái nào? Đến lúc ấy con sẽ càng đau hơn. Hay chính vì thế. Ngay từ bây giờ con ngăn cản lại câu hỏi đây đi."
Anh nhìn sang nàng. Em mau tỉnh dậy cho ba mẹ anh thấy người anh yêu tuyệt đẹp,giỏi giang thế nào đi. Anh thực sự không muốn bỏ em. Cao Hoàng Nam không muốn mất Hoàng Minh Thuỵ dù chỉ một giây. Thật buồn em nhỉ? Nếu giữa tình yêu và gia đình em sẽ chọn gì? Chỉ có trong truyện mới là tình yêu nhưng ngoài đời thì chắc gì. Người mang nặng đẻ đau mình,người nuôi nấng mình lớn lên đâu thể nói một lời là bỏ tát cả. Đâu thể cảm ơn hay xin lỗi là đền bù được công lao của họ.
-"Con hãy quyết định đi."-Ba đứng dậy khẽ đặt tay lên vai anh.-"Ba mẹ không muốn mất con."
.......................................
Nàng thấy tất cả. Thấy anh đau lòng nhưng không tài nào kêu gọi anh hãy mạnh mẽ lên được. Bởi vì nàng đang chiến đấu với tử thần bên thế giới này. Tử thần nhìn rất đáng sợ đấy anh. Nàng không muốn theo một tử thần đấy. Nàng muốn bên cạnh anh. Đợi một chút nữa thôi nhé Cao Hoàng Nam. Em sẽ trở về đúng thời điểm anh cần em nhất.
Ngón tay nàng khẽ đưa lên níu kéo thứ gì đó rất lớn. Một ngón không làm được gì đâu. Nhưng nếu là cả bàn tay,cả hai tay thì sẽ níu được thôi mà.
.........................
Anh lang thang với cơn mua rào ấy. Mưa. Anh rất thích mưa. Bởi vì những lúc mưa là những lúc con người buồn nhất. Đúng không nhỉ?
Anh trở về căn nhà riêng của mình. Mở cánh cửa ra. Sự lạnh lẽo ấy ùa đến. Anh đã từng mơ mộng rằng một ngày nào đó anh và nàng sẽ sống hạnh phúc với nhau ở nơi này.
Anh lấy những tấm ảnh của nàng đặt vào một chiếc hộp không lớn cũng không nhỏ. Nhìn là đủ xài. Mọi thứ của em anh sẽ dành lại một góc nhé Hoàng Minh Thuỵ. Anh xin lỗi. Giữa tình yêu và gia đình. Anh không thể chọn em được. Bởi vì anh cũng yêu ba mẹ không khác gì em. Rồi một mai này,anh sẽ đến bên em. Một kì tích sẽ xuất hiện. Ông trời vẫn ở đấy,vẫn sưởi ấm hai trái tim chúng ta mà. Em đừng sợ. Góc nhỏ của em sẽ không bao giờ hẹp lại trong tim anh đâu.
...............
-"Tôi muốn nhanh bay về Mỹ."-Hắn nói chuyện với quản lí.
-"Vâng."
Hắn sắp xếp mọi thứ vào vali. Đồ đạc,quần áo,sách vở,tài liệu. Thậm chí là cả giày dép ngày xưa hắn để lại hắn cũng có thể mang theo. Nhưng riêng những vật của nó,đặc biệt là bức ảnh ở tường. Hắn sẽ quên người con gái tên Lam Minh Nhật kia.
Màn hình điện thoại bây giờ chỉ cần nhấn một nút là sự đổi mới hoàn toàn. Hắn nhìn hình ảnh nó một giây. Chỉ một giây thôi. Nhấn nút. Quên tất cả. Nó biến mất nhanh chóng.
............................
-"Sao cơ? Hoàng Minh Quân sẽ bay qua Mỹ vào tối nay?"-Chàng hét ầm lên.
Mọi người giật mình nghe xong câu của chàng. Mới về nước chưa được một tuần mà qua Mỹ lại rồi sao?
-"Đùa à."-Nhóc bỉu môi.-"Chí ít ra anh Quân cũng phải ở lại mấy tuần chứ."
-"Nó vừa gọi cho tao đấy."-Chàng quấn gà lên.
-"Vậy thì rõ rồi. Có thể lần này là lần cuối anh ấy thăm mình."-Hoàng Minh Long nhẹ lạnh nói chuyện.
-"Tại sao?"-Em cong môi.
-"Có lẽ anh ấy muốn quên chị Nhật."-Thái Mỹ Hoà chơi làm cả bọn im bặt. Người ૮ɦếƭ rồi không thể sống lại được.
Cạch.
Hắn bước vào với cái kiểu ăn mặc ngày xưa. Lại trở về một Playboy quậy phá. Trên tay lúc lắc đùm bia lạnh.
Mọi người im lặng nhìn hắn. Hắn bỏ vỏ bọc của nó. Hắn lại trở về là Hoàng Minh Quân ngày xưa. Nhưng sao ai cũng thấy đau vậy nhỉ?
Hắn gượng cười đi đến ngồi ở bàn bầy thức ăn ra.
-"Lát tao đi rồi. Sẽ rất lâu tao mới quay trở lại. Cho nên thị mày đừng quên anh chàng đẹp trai như tao nha."
Không một cảm xúc nào hiện lên. Im lặng lâu dài.
Hắn không muốn như thế này. Hắn không muốn mọi người đau lòng vì hắn.
Anh ngồi đấy nắm tay nàng nãy giờ không một tiếng động.
-"Qua đây đi mày."-Hắn gọi.
Anh lắc đầu nhìn nàng. Đây sẽ là lần cuối anh nhìn kĩ khuôn mặt em.
-"Tao...cũng...sẽ...sang...Mỹ."-Anh nặng từng chữ.
Mọi người nặng nề hơn. Cũng đúng thôi. Một mỹ nam nhà AZ thì làm sao suốt đời bên người thực vật được cơ chứ.
Cô quay sang gã chảy dài hai hàng nước mắt. Gã nắ ám lấy tay cô động viên.
Nhỏ khờ khạo không nhớ gì ngồi xe lăn ở xa nhìn chăm chăm anh. Tình yêu của hai người ấy đậm sâu vậy sao? Vậy lúc trước mình và Phùng Gia Bảo có từng như thế này không? Có từng đậm sâu khó gỡ như thế này không? Nhỏ quay sang nhìn chàng đang u sầu cúi đầu xuống nền nhà không nhìn ai.
Tại sao mình lại không nhớ thứ gì. Hoàng Minh Thuỵ....mặc dù tôi không nhớ rõ cậu với tôi như thế nào. Nhưng làm ơn cậu có thể tỉnh dậy ngay lúc này được không? Tôi rất sợ cái cảm giác phải chia xa ấy. Nó không tuyệt chút nào.
Hoàng Minh Thuỵ. Cậu có nghe tôi nói gì không?
-"À...ờ.."-Hắn đặt lon bia xuống bàn ừ.
...........................
Tại sân bay Nội Bài.
Một cô gái có mái tóc màu tím đen ngắn đến vai khoác lên mình bộ đồ nhẹ màu đỏ bước ra. Cô đeo cặp kính râm lớn,môi son đỏ tươi,sống mũi cao ngất.
Làn da trắng nõn của cô không kém thu hút không ít bao ánh mắt. Cô kéo vali đi ôn nhu ra khỏi cổng.
Một chiếc xe Rolls Royce chạy đến. Tài xế nghênh tiếp chạy ra xách đồ cho cô.
-"Chào tiểu thư."
Cô khẽ cười nữa miệng kiêu kì chào lại tài xế.
-"Đến bệnh viện."
-"Vâng."
Xe chuyển bánh chạy đi. Từ xa,một bóng người nấp sau bữa tường khẽ quan sát cô. Không nổi nào ngạc nhiên chạy đi thật nhanh.