-"Ừ."-Bà đau lòng khi nhắc đến bệnh của nó.-"Tai nạn làm nó tổn thương rất nhiều. Nó không thể nói. Nên con thông cảm và đừng trách móc gì nó. Không nói được có lúc tức giận nên nó mới тһô Ьạᴏ vậy."
Hắn nhìn nó. Tai nạn sao? Khuôn mặt đầy vết sẹo?! Lam Minh Nhật cũng bị tai nạn. Trong giấc mơ mình thấy cô ấy bị rất nhiều vết cắt do mặt gương của xe rạch. Bước đầu là cô ấy rồi. Tia hy vọng trong đầu hắn quay lại khi hắn đóng ở một năm trước.
Hắn cười nhẹ với nó. Nó thu hồi ánh mắt,lạnh lùng vòng tay trước иgự¢ nhìn hắn.
-"Hai mẹ con bác ở đây có vẻ lụp xụp nhỉ? Con là nhà từ thiện. Ngày mai con sẽ giúp nhà bác."
Bà ngạc nhiên nhìn hắn. Mới gặp lần đầu nhưng sao cậu ta tốt quá vậy nhỉ?
Nó đến cạnh đặt tay lên vai mẹ. Lắc đầu ra dấu hiệu không được nhận lời.
-"Nó nói con không đáng tin."-Bà cười mẹ nhìn hắn.
Hắn nhếch nữa môi nhìn bà. Đúng là...
-"Ngày mai con sẽ đến. Bây giờ con phải về."-Hắn ôn nhu kiên nhẫn. Phải kiên nhẫn mới biết được cô ấy có còn sống không?
Bà gật đầu,quay sang nói nó tiễn hắn về một đoạn. Nó lễ phép vâng lời bà tiễn hắn đi.
Hắn với nó im lặng đi trên vỉa hè. Kẻ câm,người không biết giải thích. Làm sao có thể nói đây?
Hắn cứ khẽ liếc mắt sang nhìn nó. Giá như nó có thể cho hắn thấy toàn bộ khuôn mặt thì hay quá. Hắn muốn biết đôi mắt xanh rêu ấy còn không,muốn biết khuôn mặt thiên thần vị tha ấy còn ở trên thế gian này không. Không tin nhưng phải tin rồi lại không dám tin. Vì trên đời này không thể có chuyện gì là không thể xảy ra cả. Người giống người là điều có thể xảy ra bây giờ.
-"Cậu tên gì?"-Hắn chắn ngang.
Nó đẩy hắn ra một bên đi tiếp.
-"Cậu bao nhiêu tuổi?"-Hắn chạy lên phía trước chắn ngang.
Nó đưa nữa môi nhếch lên nhìn hắn. Nhìn xuống dưới thấy viên gạch vàng cam kia.
Nó đứng trước bức tường màu trắng cũ kĩ trong bóng tối kia. Thở nhẹ nhàng hết ba phút. Nó đưa tay lên viết hàng chữ.
-"Tên của tôi là Thy Thy."-Hắn đọc được những gì nó viết sau ánh sáng của điện thoại.
Hắn quay sang cười cười nhìn nó.
-"Cái tên hay lắm."
Hắn hèn nhát không dám hỏi tiếp. Hắn sợ hắn cứ hỏi là câu trả lời sẽ khác đi. Từng ngày hắn sẽ tìm hiểu cô gái tên Thy Thy này sau. Nhất định hắn sẽ tìm được câu hỏi trong hắn từ bấy lâu nay.
Lam Minh Nhật đã thực sự ૮ɦếƭ?
Chắc chắn là không. Nó là người tốt bụng và vị tha đến thế thì làm sao ông trời có đem nó đi khỏi trần gian này để về chốn bồng lai đấy chứ.
Nó đã được ai cứu? Nó đã sống lại? Nó xuất hiện? Nó được gặp lại mọi người?
Hắn thắt lòng khi nhắc đến nó. Hắn rất sợ nó không phải là cô gái đang đứng cạnh mình. Sợi dây chuyền đấy làm hắn cứ liên tưởng đến những cơn ác mộng hằng đêm. Nó rơi xuống với hàng vạn giọt máu hoà lẫn nước mắt mặn nồng. Nó nắm chặt sợi dây cầu mong phía trên xuất hiện cánh tay nắm lấy kéo nó lên.
Nhưng hắn đã để nó rơi xuống đang suối chảy xiết ấy. Nơi đó chắc nó lạnh lẽo lắm. Nó cô đơn lắm.
Cho đến bây giờ Hoàng Minh Quân vẫn tin rằng Lam Minh Nhật vẫn còn sống. Vẫn giữ trái tim này dành riêng cho Lam Minh Nhật.
Nếu cô gái câm không phải là em. Thì anh sẽ bỏ mọi câu hỏi về em. Anh sẽ trở về Mỹ và tiếp tục công việc ngày qua ngày. Anh sẽ giữ mãi trái tim yêu Lam Minh Nhật thôi. Em không muốn anh sẽ mãi như thế chứ? Anh biết là em không muốn mà. Cho nên em hãy là cô gái ấy nhá. Cho dù em có bị câm,hay nhan sắc em có xuống,hay em có rách nát thế nào thì mặc kệ. Anh sẽ chạy đến bên em. Ôm lấy em. Bởi vì anh yêu em.
Nó nhún vai đi lên phía trước. Nó tiễn hắn ra đường chính. Xe chạy qua lại. Hắn với nó chào nhau ra về.
Nó đứng đấy đợi hắn lên taxi đi xa thật xa mới quay lưng đi vào.
Đến bức tường ấy. Nó nhìn dòng chữ mình viết trong lặng thầm.
Tên của tôi là Thy Thy.
Nó khẽ nhếch nữa môi với khuôn mặt gian tà. Trên tay cầm viên gạch viết thêm dòng chữ gì đó.
Bóng nó khuất dần. Hàng chữ còn lại hiện lên.
Tên của tôi là Thy Thy. Nhưng tên của người anh yêu là Lam Minh Nhật.
Hắn vào biệt thự với suy nghĩ ấy. Cả đêm trằn trọc không ngủ được. Hắn nhìn lên trần nhà. Liệu những gì mình suy nghĩ có phải là sự thật?
Nếu cô ấy không phải Lam Minh Nhật thì hắn sẽ ૮ɦếƭ mất. ૮ɦếƭ vì nó đã bỏ hắn đi mãi mãi. ૮ɦếƭ vì nó đã ra đi mà còn để lại hắn nhiều mong nhớ. ૮ɦếƭ vì sao trên đời này là có chuyện người giống người. Đôi mắt xanh rêu ấy cứ dao động,long lanh làm sao.
Hắn nhắm mắt. Hôm nay anh sẽ lại mơ thấy em. Thật hạnh phúc. Ở bên thế giới đấy,trong tâm trí em đấy,trong giấc mơ em đấy. Có mơ thấy anh không? Anh biết là có mà. Bởi vì em cũng yêu anh chứ gì.
...
Giấc mơ thấy nó hiện lên. Nó mặc bộ váy tím nhạt xinh xắn dài ra ở phần đuôi. Tóc nó cũng có đôi chút thay đổi. Đến vai,đen dài bay bay theo làn gió nhẹ thoảng hương của cái nắng bắt đầu mùa hạ.
Hoa anh đào trong giấc mơ hiện lên. Những cành hoa khẽ mong mang rơi lả chả. Nó chạy tung tăng với nụ cười trong bức ảnh hắn treo ở tường đối diện mình. Hắn sợ hắn sẽ quên nó. Lúc nào hắn cũng mang theo mình hình bóng của nó.
{Hôm nay em đi dự tiệc sao?}_ Hắn sợ nó biến mất đứng đấy hỏi.
{Không.}_Nó lắc đầu_{Hôm nay là ngày em kết hôn}
{Kết hôn?}_Hắn tròn mắt._{Kết hôn sao lại mặc đầm màu tím.}
Nó lại cười. Chưa bao giờ nó cười tươi như hôm nay.
{Em thích sự khác biệt.}
Hắn bật cười nhìn nó.
{Vậy chú rể là ai?}_Là anh đúng không?
Nó quay lưng chạy đến một chàng trai có vóc dáng men không kém gì hắn. Hắn cố gắng nhìn thật kĩ người con trai ấy. Nhưng càng cố gắng thì hắn càng không thể thấy rõ chàng trai ấy được.
{Anh ấy là chồng của em ở thế giới bên này.}_Nói rồi nhó quay sang cười tươi với chàng trai. Bỏ mặc hắn đứng đấy._{Ở bên đấy cũng phải hạnh phúc với người khác đi anh nhé. Hai chúng ta đã là hai thế giới khác rồi. Em ở bên này rất hạnh phúc.}
.....
-"Không...Anh sẽ không buông em đâu. Đừng bỏ anh,Nhật. Anh yêu em. Đừng yêu người đấy."-Hắn mê man.-"Lam Minh Nhật. Em có quay lại cho tôi không?"
Hắn tràn mô hôi lạnh thức giấc nữa đêm. Thì ra chỉ là mơ. Nhưng có cần kinh khủng đến thế không nhỉ? Đúng là ác mộng thì chẳng có gì tốt đẹp.
Hắn nhìn lên tấm ảnh của nó đối diện. Khẽ đưa tay lên sờ nụ cười đấy. Tại sao khi ở đây em không cười,nhưng sao bên thế giới ấy em lại cười như một thiên thần vậy? Bên này không tốt sao Nhật?
Hắn đi xuống bếp lấy chai nước lọc trong tủ lạnh uống. Bây giờ đã là hai giờ sáng. Không nhìn hắn cũng biết. Bởi vì ngày nào hắn cũng tỉnh vào giờ này.
...................................................
Sáng đến nhanh chóng. Hắn lờ mờ tỉnh dậy ở bàn. Hôm qua mình ngủ kiểu gì mà ở đây luôn vậy nhỉ? Nhớ rõ là ngủ trên giường đoàng hoàng mà ta.
Hắn gãi đầu bù xù như nó ngày trước ở kí túc xá. Hình như hắn đã chính mình tạo lên một Lam Minh Nhật thứ hai. Hắn học lỏi cách ứng xử như nó. Từ cách nói lạnh lùng nhưng câu không lạnh,từ cách đi,cách ăn mặc cho đến cách hài hước không cảm xúc của nó.
Hắn đã chính mình biến mình thành Lam Minh Nhật của hắn. Hắn đang tự dày vò mình. Thật đáng thương.
-"Ye...hôm nay nhậu bữa nhe."-Nhóc hét hò trong phòng.
Bộp...bộp.
Ăn nói hư cấu là bị ăn đập. Lập tức mười mấy cái đấm ùa lên một lúc tới tấp vào người nhóc.
Nhóc ngồi im suýt xoa vết thương. Cái con bồ ૮ɦếƭ bầm. Ít ra cũng bênh mình chứ nhỉ? Sao mới thấy hội đồng là hội đồng ra tay theo luôn. Đúng là...lát về nhà là biết mặt mình. Nếu bây giờ mà chị Nhật ở đây thì tụi bây không xong với chị rồi.
Em nhớ chị quá. Chị biết không. Em vẫn còn thích chị đấy. Em không hiểu sao cho đến bây giờ em còn thích chị nữa.
Mà khoan đã. Hôm nay là ngày mấy rồi nhỉ? Nhóc lấy điện thoại ra xem. Hôm nay là 23/3.
~(@@)~
-"Ôi đệch."-Nhóc hét lên.
Mọi người ngừng hành động quay sang nhìn nhóc không biết chuyện gì xảy ra. Đúng là có vấn đề về não bộ.
-"Nhi...chị đề nghị em nên về kiểm tra lại thần kinh của thằng Hoàng đi nha."-Cô vừa nhai vừa nói.
Gã nhéo cô. Con gái mà tỏ thái độ vừa ăn vừa nói như vậy mà cũng nói họ được.
-"A..."-Cô nhăn nhó.
-"Hôm nay..."-Nhóc chạy đến.
-"KHÔNG PHẢI NGÀY NHẬU ĐÂU."-Cả bọn đồng thanh.
Nhóc khùng người vì sự trơ trẽn của mọi người.
-"Ai ya....không phải. Hôm nay là sinh nhật của chị Nhật."
(@@) |@@| [@@] {@@} <@@> @@/
Mấy khuôn mặt đứng hình. Hôm nay đã là 23/3 rồi sao? Thời gian trôi thật là nhanh. Cả bọn im lặng vài phút nghĩ đến nó.
Hắn trên tay cầm bánh kem đến ở cửa. Lí do hắn về nước cũng là vì đến bên cạnh nó. Hôm nay là sinh nhật của Lam Minh Nhật.
Anh sồn sồn vỗ tay tập hợp cả bọn đứng lại cạnh nàng.
-"Suỵt..."-Anh ra hiệu im lặng.-"Một phút tưởng nhớ đến hotgirl nhà chúng ta nào."
Mọi người nhắm mắt và cả nàng nằm đấy,nhỏ ngồi kia. Hình ảnh nó hiện lên. Mày thấy không Lam Minh Nhật. Cho dù mày đi đâu,ở đâu,vui chơi chốn nào hay thậm chí mày có quên tụi này đi chăng nữa thì tụi tao ở đây vẫn luôn nhớ mày. Mày sẽ không bao giờ phai trong tim bọn tao.
Mỗi cặp một chiếc moto lái đến chốn nó dạo chơi. Tiếc là nàng vẫn nằm đấy im lặng. Chứ không cũng được chầu với bọn này. Trên tay mỗi người cầm một hộp quà lớn,à còn có cả bia,mồi nhậu và đặc biệt là món khoái khẩu của cả bọn đó là gà rán.
.................................................
Trước đấy 15 phút.
Một cô bé khoác lên mình chiếc áo choàng màu đen bao phủ cả mặt. Ánh sáng mặt trời rọi vào đôi môi đỏ mộng của cô bé đứng đấy. Sống mũi cao cao thở nhẹ nhàng.
Cô đứng trước mộ của Lam Minh Nhật. Sâu thẳm ngắm thứ gì đó ở tấm ảnh của nó. Màu xanh rêu long lanh ấy bây giờ không còn nữa. Hôm nay là sinh nhật của Lam Minh Nhật.
Nhưng rấ tiếc,tôi phải xin lỗi rồi. Tay cô khẽ đưa lên nhấc khung ảnh kia. Con nhóc tomboy nở nụ cười thiên thần biến mất.
Tôi đến đây không phải thăm. Mà là để lấy lại tấm ảnh này.
..........................................................
Vừa tắt xe trước mộ. Điều mà mọi người mong chờ nhất là được ngắm nụ cười của nó.
Nhưng...
Khi chạy đến với ai nấy vẻ mặt vui lên thì họ không thấy nụ cười của nó đáp lại đâu.
Ngôi mộ trống trơn. Lá khô rơi rụng rực bay bay. Tấm ảnh biến mất.
Nó biến mất vào ngày sinh nhật.
-"Lam Minh Nhật."-Hắn gọi tên nó. Em đi đâu rồi?
-"Có...có...chuyện gì xảy ra vậy?"-Thái Mỹ Hoà ôm lấy em.
-"Không...biết."-Em lắc đầu. Tấm ảnh trong im lặng mà bay đi đây rồi
-"Thằng khốn nào lấy tấm ảnh vậy?"-Chàng sồn lên.
-"Á đù.."-Mấy giờ rồi gã (-_-).
Anh với cô im lặng quan sát. Có chuyện gì đấy rất lạ. Vào ngày sinh nhật của mình nhân vật chính tự biến mất sao? Vô lí. Có ai đó đã mang Nhật đi. Nhưng người đấy là ai?