Ai Mới Là Con Trai - Chương 61

Tác giả: Linh Lòe Loẹt

Hắn vừa về nước là đến bệnh viện thăm hai con nhóc kia.
Đã một năm rồi mà vẫn chưa tỉnh lại. Ngủ lì kiểu đấy hèn gì mập lên.
Hắn xỏ tay vào túi quần đi đến ngồi ở ghế sofa nhìn hai thân nhân của mình chẳng động đậy.
-"Hotboy đến thăm mà sao chẳng ngồi dậy tiếp đón vậy nhỉ?"-Giọng nói vẫn thế,vẫn hài hước nhưng ánh mắt của hắn lạnh lùng khó tả.
-"Hực."-Cả bọn lườm yêu hắn đến muốn ói.-"Bựa vãi nồi."
Hắn cong môi lên tạo thành một nụ cườii nhẹ.
Anh với chàng lặng thầm quan sát hắn. Rất khó để nhìn hắn nở nụ cười tươi lại như ngày nào.
-"Hêy..."-Gã đi vào với mấy lon bia. Như ngày trước vẫn phải vượt ải qua bảo vệ.
-"Lâu rồi mới uống bia đầy đủ như vậy nhỉ?"-Hoàng Minh Long bật lon bia ra cười rạng rỡ.
-"Anh mới bị cảm uống ít thôi nha."-Thái Mỹ Hoà lo lắng cho Hoàng Minh Long.
Hắn chống cằm bỉu môi nhìn Thái Mỹ Hoà.
-"Sao đổi ngược lại rồi. Anh nhớ ngày trước là thằng Long lúc nào cũng nghiêm với Hoà mà. Sao hôm nay Hoà nghiêm lại thế."
Thái Mỹ Hoà gượng cười gãi đầu nhìn quanh. Mọi người ai cũng bật cười lắc đầu nhìn hai đứa.
Ở nơi nhỏ,hai ngón tay khẽ nhúc nhích. Nhỏ có cảm giác xung quanh đang có tiếng cười và sự mong nhớ. Nhưng trong tâm trí nhỏ,bọn họ là ai? Nhỏ không tài nào nhớ được. Họ rất quen,nhưng mỗi lần cố nhớ là đầu nhỏ như muốn vỡ tung ra. Nhỏ rất sợ cái cảm giác này.
Trong giấc mơ,nhỏ đi nhẹ nhàng trên thảm cỏ xanh mướt kia. Ở xa tít,hai bóng người quen thuộc mà nhỏ chỉ nhớ. Nó với nàng nắm tay nhau đứng đấy cười vẫy vẫy nhỏ.
Nhỏ chạy đến,chạy mãi,chạy hoài nhưng không đến bên hai người bọn họ được. Thấy rất gần nhưng rất xa. Hình bóng mờ mờ ảo ảo cứ hiện ra rồi mất đi. Nhỏ không biết hai người bọn họ là ai,tên gì mà tại sao cứ vẫy nhỏ đến đấy.
Nhỏ muốn đến hỏi họ,kết bạn với họ,rồi cùng họ tìm ra con đường thoát khỏi nơi tuyệt đẹp này. Mặc dù nhỏ cũng hơi luyến tiếc nơi đẹp như thế này nhưng ở đây không có một ai,rất cô đơn.
-"Hai...cậu...là ai?"-Nhỏ đưa tay lên muốn chạm đến hai người bọn họ.
-"Hoàng Minh Thuỵ và Lam Minh Nhật."-Nàng nói nhỏ.
Thuỵ và Nhật. Hình như hai cái tên này mình đã nghe ở đâu. Rất thân.
-"A...hai cậu có biết ra khỏi nơi này không?"-Nhỏ nhìn xung quanh.
Nó im lặng đưa ngón tay chỉ vào cánh cửa có ong bướm đang bay toả ngát kia.
-"Mở cửa ra. Cậu sẽ về với mọi người."-Nàng nói tiếp.
Nhỏ mỉm cười nhìn hai đứa đang trôi lơ lửng ở đấy. Chỉ là có một điều lạ là chỉ có nàng cất tiếng,còn nó câm lặng. Nhỏ đi về hướng cánh cửa đấy.
-"Hai cậu không đi sao?"-Nhỏ hỏi.
Nó lắc đầu.
-"Chưa đến lúc."-Nàng cười nhẹ rồi cùng nó dạo chơi.
Nhỏ cau mày nhìn hai người đấy rồi nhanh chóng đưa tay mở cánh cửa đó ra.
Cạch.
Ánh sáng chói loá lên làm nhỏ không thấy gì. Nhỏ đưa che mắt lại,phía trước xuất hiện cánh tay to lớn cuốn nhỏ vào.
Nơi này là nơi nào?
....
Hiện tại.
Nhỏ dần dần mở mắt ra. Đáp vào mắt nhỏ là trần nhà và mùi thuốc bệnh viện. Nhỏ đưa cánh tay mình lên,kim tiêm đâm vào tay,băng dán,băng rô ở khắp người. Nhỏ cảm thấy rất đau.
Liếc nhìn ở nơi có tiếng cười kia. Có rất nhiều người. Mọi người đang nói chuyện vui vẻ làm nhỏ thèm khát sự đông đúc ấy. Đã rất lâu,thời gian rất lâu. Nhỏ đã sống một mình cô đơn ở chốn đấy.
Nhỏ gỡ hết mọi thứ ra khỏi mình. Nơi này là nơi nào? Tôi là ai?
Mọi người ngừng thở không dám quay lại bên phía nhỏ. Có ai đó đã ngồi dậy. Là thật hay là mơ?
Chàng làm rơi lon bia quay sang thấy nhỏ ôm đầu đứng đấy. Cứ như một phép mau hư cấu. Một năm nằm ở đấy không tiếng động gì mà bây giờ,một phút thức tỉnh dậy làm mọi người không tin nổi.
-"Phong."-Chàng chạy đến ôm lấy nhỏ.
Nhỏ tròn mắt nhìn người con trai trước mắt đang làm gì. Mình quen cậu ta sao?
Nhỏ đẩy chàng ra nhanh chóng đi đến tìm hình bóng ai đó. Chàng giật mình quay sang nắm lấy tay nhỏ.
-"Em bị làm sao thế?"
Nhỏ sợ hãi vùng tay ra khỏi chàng.
-"Nhật,Thuỵ?"
Mọi người cười rạng lên. Nhỏ nhớ lại rồi,nhớ hai người bọn đó rồi.
-"Chị đã nhớ lại tất cả."-Cô chạy đến ôm lấy nhỏ.
Nhỏ đẩy cô ra xa,lắc đầu lia lịa.
-"Mấy người là ai?"
Câu hỏi làm lòng người ta đau buồn khó chịu. Tại sao lại như thế?
-"Thế này là thế nào?"-Gã không hiểu cái con mẹ gì hết hỏi ngay.
-"Ai là Thuỵ và Nhật vậy?"-Nhỏ nhìn xung quanh.
Em chạy đến nắm lấy bả vai nhìn thẳng nhỏ.
-"Chị không nhớ gì sao?"
Nhỏ rưng rưng lắc đầu nhìn em.
-"Tôi là ai? Tại sao tôi lại không nhớ gì cả?"-Nhỏ ôm đầu lắc lia lịa khóc lên.-"Khi mới tỉnh dậy tôi chỉ nhớ hai cái tên. Hoàng Minh Thuỵ và Lam Minh Nhật thôi. Trong giấc mơ tôi đã thấy hai người ấy,nhưng khuôn mặt bọn họ mờ mờ ảo ảo làm tôi không thể hình dung ra ai được."-Nhỏ nắm lấy cánh tay của cô.-"Làm ơn hãy cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi."
Cô nấc lên,chị mình sao đáng thương vậy nhỉ? Cô ôm lấy nhỏ.
-"Em là em của chị đây. Là đứa em của chị đây. Tại sao chị không nhớ hả? Chị đã nói chị rất thương em mà."
Nhỏ không biết gì nhưng vẫn ôm lại cô. Mình có em?!
Mọi người dần dần giới thiệu cho nhỏ. Nhưng chỉ một phút là nhỏ quên lại. Họ không biết cách nào để giúp nhỏ phục hồi.
Hắn ngồi đấy nhìn nhỏ với vẻ mặt lạnh lùng.
-"Tôi muốn biết Thuỵ và Nhật là ai?"-Nhỏ quay đi quay lại vẫn hỏi nó và nàng.
Chàng thở dài nắm lấy tay nhỏ kéo đến cạnh giường nàng. Nàng nằm thở hỗn hễnh với ống oxi kia. Nhỏ nắm lấy tay nàng lay lay.
-"Đấy là Hoàng Minh Thuỵ."-Chàng cảm thấy rất đau khi nhỏ không nhớ đến mình.
-"Con Nhật?"-Nhỏ quay sang nhìn vào đôi mắt của chàng.
Mọi người im lặng u sầu khi nhắc đến nó. Có lẽ bây giờ nó đang hạnh phúc một nơi nào đó rồi.
Hắn đi đến với xe lăn ý bảo nhỏ ngồi lên. Hắn sẽ đưa nhỏ đến gặp Lam Minh Nhật.
Nhỏ được hắn đẩy đi đến một thảm cỏ xanh,có hàng vạn loài hoa,chim chóc ở đấy. Nơi này là nơi nó đang ở,nơi chính tay hắn tạo ra cho nó.
Nhỏ đứng trước ngôi mộ có tấm ảnh người con gái mang phong cách tomboy cười kia.
Lam Minh Nhật đã ૮ɦếƭ.
Hèn gì trong giấc mơ cậu ấy không nói một lời nào. Thật đáng thương. Nhỏ lết đến khẽ sờ vào tấm ảnh đấy.
-"Nhật."-Nhỏ không hiểu sao,cảm giác rất quen thuộc.
Mọi người đau buồn thấy nhỏ như thế trước nó.
Nước mắt nhỏ rơi vài giọt xuống má,tại sao chỉ có mình trở về. Còn hai người ấy lại ở đấy...đáng lí ra mình phải kéo họ ra về với mình luôn chứ.
Nhỏ ôm lấy đầu lắc qua lại. Tại sao tôi không nhớ chuyện gì cơ chứ? Tại sao tôi không biết mọi thứ? Bọ họ là ai? Chuyện gì đang xảy ra. Thật tồi tệ.
Nhỏ ngất xỉu tại chỗ. Mọi người đưa nhỏ về lại bệnh viện. Tại sao lúc cậu ấy tỉnh dậy chỉ nhớ đến hai người bạn của mình. Lam Minh Nhật và Hoàng Minh Thuỵ. Phải chăng đó là sức mạnh của tình bạn? Cho dù có sụp đổ thì họ vẫn còn nhớ đến nhau. Trong vô thức họ luôn gọi tên nhau,trong tâm trí họ luôn cùng nhau sát cánh,trong giấc mơ họ gặp nhau. Nhưng ngoài đời họ lại xa nhau.
Nhỏ tỉnh dậy vùng mình. Chàng thấy vậy ôm nhỏ lại ngay lập tức.
-"Em bị làm sao vậy?"
-"Không...không..."-Nhỏ lắc đầu. Ác mộng của một năm trước kéo đến.-"Đừng đánh tôi."
Chàng vuốt tóc nhỏ,xiết chặt trong lòng.
-"Ừ...ừ...không ai đánh em cả."
Nhỏ nghe chàng nói có phần yên tâm hơn. Thở nhẹ nhàng ôm lấy chàng.
-"Cậu là ai? Sao cậu lại tốt với tôi quá vậy?"
Chàng thắt lại khi nghe thấy nhỏ hỏi mình. Tại sao lại không nhớ Phùng Gia Bảo này cơ chứ? Có phải do anh quá tàn nhẫn nên em ghét bỏ mà quên anh không.
Chàng lau nước mắt trên má nhỏ.
-"Anh là chồng em. Là Phùng Gia Bảo."
Nhỏ cong môi nhìn chàng. Chồng mình sao? Phùng Gia Bảo?
-"Ừ."-Nhỏ ừ đại cho qua.-"Em đói...mình đi ăn đi."
Chàng nở nụ cười tươi nắm lấy tay nhỏ kéo đi. Nhỏ mới đấy đã hoản loạn lại,nắm chặt tay chàng.
-"Nhưng...anh là ai?"
Chàng thở dài lắc đầu nhìn nhỏ.
-"Gọi anh là chồng. Không cần biết,được chưa?"
Nhỏ khờ dại gật đầu rồi đi theo chàng.
Chàng dắt nhỏ đến nơi ăn uống. Nhỏ đứng đấy nhìn quanh thấy nhiều người đi qua lại làm mình nhứt cả đầu.
-"Chồng nè...sao ở đây đông quá vậy?"-Nhỏ ôm lấy cánh tay chàng.
-"À...thì nơi này là nơi ăn uống mà."-Chàng ôm lấy nhỏ đi qua mấy người kia.
Chưa kịp đi nhanh thì nhỏ bắt phải người ăn mặc xộc xệch đi nhanh có vẻ hấp hối. Khuôn mặt người ấy vừa hiện lên là nhỏ tròn mắt nắm lấy cánh tay chàng kéo đi theo người đấy.
-"Em làm sao vậy Phong?"
Nhỏ chen đông đúc người nhốn nháo lên. Hình bóng đấy biến mất.
-"Em thấy người giống Lam Minh Nhật."
Chàng lắc đầu nghĩ nhỏ còn ảnh hưởng đến việc vừa rồi. Bế xốc nhỏ đi nhanh qua.
-"Ăn cơm rồi đi nghĩ. Lam Minh Nhật ૮ɦếƭ rồi."
Nhỏ vẫn đưa mắt nhìn theo bóng dáng ấy. Rõ ràng là Lam Minh Nhật mà.
...........................................................
Tin...tin...tin
Hắn hấp hối vừa đi vừa nghe điện thoại vào bệnh viện.
-"Giám đốc mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa. Người có thể du lịch bên nước Việt dài lâu cũng được."
-"Oh...có hai người tôi cảm thấy thoải mái lên đấy."-Hắn tỏ vẻ khuôn mặt thỏa mãn.
Đang loay hoay đi xuống cầu thang thì một con nhỏ ăn mặc xộc xệch chạy hiên ngang va đến người làm hắn té nhào xuống ôm trọn luôn con bé đấy.
Dừng đến điểm hết bậc thang. Mặt chạm mặt với nhau. Hắn nằm dưới,cô gái xộc xệch nằm trên. Hắn trố mắt ôm lấy người bên trên.
Khuôn mặt biểu lộ sự ngạc nhiên. Khuôn mặt của cô ấy rất giống người con gái của mình. Khuôn mặt toàn vết sẹo,nhưng ngây thơ và có chút đen đi một tí. Chỉ một tí.
Cô gái ấy chống tay lên иgự¢ hắn ngồi dậy. Phủi quần áo,lễ phép cúi đầu xin lỗi hắn.
-"Thy Thy...mau đi về thôi nào."-Một bà mẹ nhìn cực khổ nói với cô gái ấy.
Cô gái quay lại gật đầu cười cười rồi chạy theo mẹ.Hắn đứng sững một giây để nhớ lại hai khuôn mặt của nhau.
-"Lam Minh Nhật vẫn còn sống?!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay