Nàng bịt miệng không cho tiếng khóc lớn lên. Thái Mỹ Hoà làm nàng đau lòng quá. Hoàng Minh Long nằm đấy im lặng là con tim của sự yêu thương chính đứa em đã từng ghét bỏ mình kia. Chị phải làm sao đây?
Anh đứng cạnh,đặt tay lên vai nàng an ủi.
-"Sẽ có người hợp."
Nàng cuối cùng cũng không nhịn được bật khóc lên làm mọi người tăng thêm phần đau buồn.
Hai căn phòng trước mặt làm mọi người u buồn.
Nó ngồi trong phòng nhóc. Chị sẽ ngồi đây đợi em tỉnh dậy mắng chị là đồ ngốc rồi cho em thổ lộ lại với chị. Mặc dù là loạn luân nhưng chị rất vui vì em đã rất thích chị.
Nó nắm lấy tay nhóc im lặng đưa mắt nhìn hai hàng mi của nhóc với máy oxi kia. Thật đáng ghét,dám để chị mày chờ.
Gã đứng ngoài cửa nhìn vào nó. Giá như mình là người nằm đó. Như vậy sẽ được Lam Minh Nhật quan tâm thật lòng một lần. Chỉ một lần được Lam Minh Nhật ngôi cạnh ân cần chăm sóc nhau 7 năm về trước thôi,gã cũng mãn nguyện rồi.
Y tá chạy đến với vẻ hấp hối.
-"Xin hỏi ai là Hoàng Minh Thuỵ ạ?"
Nàng nghe tên đứng dậy nhìn y tá.
-"Là cháu."
Y tá nở nụ cười với nàng.
-"Cô vừa kiểm tra lại. Con là người hợp với mẫu gan của Hoàng Minh Long."
Như được trời thương. Mọi người ai cũng nở nụ cười trên môi xen lẫn hai hàng nước mắt.
Thái Mỹ Hoà và Lam Minh Nhật nghe tin vui mừng khôn xiết chắp tay cầu nguyện.
-"Tạ ơn trời."
Nàng cùng ba mẹ đi theo bác sĩ nhanh chóng tiến hành phẫu thuật.
Mẹ nàng cảm động ôm lấy nàng cảm ơn không thôi.
-"Mẹ cảm ơn con."
Nàng vòng tay ôm lấy bà,trên môi còn nở nụ cười nhìn người bố trước mặt.
-"Chúng ta sẽ sống hạnh phúc nhé mẹ."
Bà gật đầu liên hồi.
-"Đương nhiên rồi."
Ba nàng hãnh diện đi đến xoa đầu con gái mình,trao cho nàng cái ôm ấm áp ngày nào.
-"Ba thật có phúc khi có đứa con như con. Hoàng Minh Thuỵ."
Ca phẫu thuật được sắp xếp nhanh chóng. Ngày mai là ngày hai chị em nàng cùng nhau sánh vai trên con đường tử thần. Nếu phẫu thuật thành công. Có lẽ hai chị em sẽ hôn mê rất lâu. Nhưng thất bại,sợ rằng một trong hai sẽ có một người ra đi. Điều đấy rất khó để chọn lựa,rất khó để chấp nhận ai sẽ ra đi. Cho nên việc của mọi người bây giờ là cầu nguyện.
Nó vẫn chai lì trong phòng Lam Minh Hoàng suốt mấy ngày không ăn,không uống chỉ mong nhóc tỉnh lại. Lam Minh Nhật muốn Lam Minh Hoàng tỉnh dậy. Người đầu tiên nhóc thấy phải là nó. Vì nó mà nhóc mới hôn mê như thế này.
Hắn ngồi bên cạnh nó nổi lòng ghen. Lúc nào cũng Lam Minh Hoàng,rồi Trịnh Gia Khôi. Chưa bao giờ là Hoàng Minh Quân này cả.
-"Ít ra cũng ăn uống gì đi chứ?"-Hắn lườm nó.
-"Mày thích thì ăn đi."-Nó vẫn đưa mắt nhìn nhóc.
-"Không. Chừng nào mày ăn. Tao mới ăn."-Hắn cứng đầu. Đói bụng là người rồi mà...
Nó vòng tay trước иgự¢ bỉu môi lườm hắn.
-"Được rồi. Mang thức ăn lên đây. Tao với mày cùng ăn."
Hắn nghe được câu nói mà mình mong muốn. Nhảy đú đa,đú đẫn lên cười phì.
-"Điên hả mày?"-Nó bật cười nhìn hắn.
-"Ừ. Điên vì mày đấy Lam Minh Nhật."
Nó trừng mắt một phát làm hắn im luôn. Hắn gãi đầu đi ra ngoài chạy nhanh xuống cantin.
Gã đứng đấy thấy hắn và nó hạnh phúc nhau thế. Đau lòng rất nhiều. Gã không thể ngừng thích nó được.
Cho đến đoạn kết gã vẫn một lòng hướng về nó sao? Gã nhận ra gã quá ngu ngốc và để lại bóng hình cô đứng đấy mãi chờ gã nói lời yêu mình một cách chân thật nhất.
Nhưng sao khó quá. Cô dựa lưng vào tường thở dài. Sở trường của cô bây giờ là che giấu.
{Đến phút cuối mà anh ấy vẫn một lòng một dạ chung thủy sao. Vậy mình chờ đợi được gì. Nhưng sao vẫn yêu Trịnh Gia Khôi đấy chứ?}
Cô bước đi trong vườn hoa của bệnh viện. Trải qua quá nhiều và kết thúc là tình yêu của chính mình. Thái Mỹ Tuyền đi yêu một tên không hề cho mình một vị trí nào trong tim. Ôi,sao đau quá.
Nhỏ cầm hộp sữa đưa trước mặt cô. Không cần nói cũng biết cô yêu ai và đang rất đau.
-"Nói với chị nào em gái."-Nhỏ ôm lấy cô.
Chỉ còn nhỏ là người cạnh cô lúc này. Không ai bằng gia đình mình cả. Cô đẫm lệ ngay trên áo nhỏ. Em sẽ khóc cho thật đã rồi sẽ quên tên đấy.
-"Em phải làm sao đây? Trịnh Gia Khôi...hắn ta là một tên khốn."
Nhỏ ươn ướt theo cô. Sao đến đứa em cũng giống mình quá vậy. Đi yêu một tên không hề yêu mình. Đúng là tình yêu ở lứa tuổi 17. Quá bồng bột,quá nhanh và quá gọn. Có lẽ phải lớn lên chút nữa mới cứng rắn được.
Mọi người nhanh chóng đứng trước hai cánh cửa phẫu thuật. Anh đẩy xe mà nàng đang nằm đi đến với y tá. Tay trong tay,mắt cùng mắt.
-"Sẽ ổn rồi bên anh nhé Hoàng Minh Thuỵ."-Anh thì thầm vào tai nàng.
Nàng chảy hai hàng gật đầu nhanh chóng.
Thái Mỹ Hoà ở đằng sau không ngừng chảy nước mắt trên má Hoàng Minh Long.
Anh phải ở lại bên em đấy Hoàng Minh Long. Em yêu anh.
Hai chị em được đẩy vào căn phòng có tử thần ngồi chờ sẵn. Mọi người bắt đầu chắp tay cầu nguyện cho hai người.
Nó ngồi cạnh nhóc trong phòng cũng chắp tay lẩm bẩm cầu nguyện cho hai chị em nhà nàng. Và nó cũng nghĩ rằng nhóc cũng đang cầu nguyện cho hai chị đấy.
Sẽ nhanh thôi. Đoạn kết gần đến rồi. Mọi người sẽ ổn thôi đúng không.
Lam Minh Nhật.
Nguyễn Minh Phong.
Hoàng Minh Thuỵ.
Ba cô giả trai đi học.
Qua mọi chuyện. Ba tụi nó đã quyết định sẽ mặc váy,sẽ nhẹ nhàng với khuôn mặt mộc cùng mái tóc ngắn kia đến trường với thân phận con gái.
..........
-"Ca phẫu thuật thành công."
.....
1 tuần trôi qua với sự im lặng của ba người bất tỉnh kia. Ít ra Lam Minh Hoàng cũng phải mở mắt cho mọi người nhẹ nhàng trước chứ. Sao ai cũng dai dẳng vậy nhỉ?
Nó và nhỏ ngồi cạnh nàng với ánh mắt ôn nhu. Từ khi là bạn. Ba tụi nó vẫn luôn sát cánh từng ngày và cả sau này.
...
Thái Mỹ Hoà ốm yếu dần ngồi đợi mong mỏi Hoàng Minh Long tỉnh dậy. Sao anh lề mề thế Hoàng Minh Long. Em ghét anh rồi đấy nha.
Chú nó ngồi trong phòng đối diện nội kế với băng cá nhân trên mặt.
-"Mọi chuyện hôm trước coi như chưa có gì. Tôi sẽ không tống bà vào nhà giam. Nhưng đổi ngược lại bà không được động đến cháu gái tôi nữa
Nội kế cười đểu nhìn người chú tỏ vẻ phúc hậu trước mặt. Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện kiểu đó với Trương Ngọc Bích này chứ.
-"Đưa di chúc đây."
Chú nó đan tay vào nhau nhìn người đàn bà mưu mô tham lam trước mắt. Đến khi nào mới nhận lỗi đây?
-"Tài sản của con bé Nhật hết rồi. Nếu bà cứ khăng khăng như thế thì bà mau chuẩn bị dọn vào nhà giam ở đi. Đến bệnh viện mà cũng thuê người xông vào được. Mà là cái gì mà loạn lên thế."
-"Người có tiền thì chuyện gì mà chẳng làm được."-Nội nở nụ cười tởm nhợn nhất.
-"Bà điên rồi. Tiền bà đang dùng cũng từ công ty mà ra đấy."
-"Mặc kệ tiền từ đâu. Người như Trương Ngọc Bích đây phải có tài sản nhà họ Lam."
Chú nó nhếch nữa môi nhìn bà.
-"Nên nhớ. Bà chưa là vợ của ba tôi trên danh nghĩa với giấy ước gì cả. Nói ra thì cho bà tiền hàng tháng là quá tốt rồi đấy."
-"Ngươi..."-Nội tức nắm tay thành quyền.
Chú không muốn nói gì với nội,bỏ lại vẻ mặt ấy đi nhanh ra phòng.
Vừa đi ra. Quản gia đi đến cung kính nói nhỏ với chú.
-"Bà Quỳnh vẫn ở ngoài cửa đợi ông."
-"Mặc kệ bà ta."
Nói thế nhưng lòng ông không thể mặc kệ được. Về phòng,ông mở ngay camera trước cổng ra nhìn bà với ánh mắt nặng trĩu.
Trời càng trở lạnh. Bà chà tay vào nhau thở dồn dập,co rút người lại chỉ để nói lời xin lỗi với ông.
-"Quỳnh...tôi yêu bà."
.....
Thím nó cầm điện thoại ra xem có cuộc gọi nhỡ nào không. Không có gì. Cứ ngỡ đã đến lúc kết. Con trai bà vẫn chưa tỉnh.
Bà nhớ nó. Tất cả là vì sự tham muốn tài sản.
Bà lặng lẽ đi đến bệnh viện với đôi chân lạnh cóng kia. Chú ngồi trong phòng thấy bà bỏ đi. Không nổi quan tâm đi ra cũng lặng lẽ theo sau.
Bà đến phòng nhóc. Chỉ biết đứng ở ngoài nhìn vào. Nó ngồi trong đó lau tay cho nhóc. Bà không kiềm nổi nước mắt dâng trào. Lam Minh Nhật vẫn tốt như thế.
Bà nhớ lại những ngày nào. Và vẫn còn là một thiếu nữ dịu hiền,không biết đến hai từ "ςướק đoạt" hay "Gi*t người". Bà chỉ mong có một gia đình hạnh phúc. Vây mà khi bà bước lên vinh quang của sự mong đợi ở tuổi thiếu nữ rồi thì mong muốn làm giàu ở tuổi gia đình đã che mờ mắt của bà. Bà ước gì thời gian quay lại ở phút bà gặp chú nó là được rồi. Nhưng đó chỉ là điều ước mà mãi mãi bà không làm được.
-"Thím vào đi."-Nó gọi điện bảo bà vào.-"Đừng đứng đấy. Em Hoàng đang mong thím vào thăm em ấy lắm."-Nó bên trong nhìn bà cười nhẹ. Con sẽ tha thứ cho thím mà. Ba con đã từng nói với con rằng. Nếu tha thứ được thì hãy tha thứ. Không mất mát cái gì đâu.
Bà không dám đối mặt với nó. Bỏ chạy với sự nhớ con da diết ấy. Mẹ xin lỗi,con trai. Xin lỗi con nhiều lắm. Hãy mau tỉnh lại nhé.
Chú đứng xa thấy bà có vẻ ăn năn. Không biết lòng mình đã nguội từ lúc nào. Mình có thể như con bé Nhật mà vị tha,bỏ qua bắt đầu từ một kết thúc được không?
[Chú ơi,con muốn Hoàng và thím cùng hai chú cháu mình bắt đầu lại.]
Tin nhắn hai ngày trước của nó hiện lên. Bắt đầu lại?!