Chàng đứng đấy nhìn nhỏ đi lặng lẽ vào trong. Chàng không biết tim mình đang ra sao? Nhưng có rỡ không nói lời yêu Nguyễn Minh Phong được. Vì chàng là kẻ hèn nhát. Biết nói đùa mà không biết nói thật. Có lẽ chàng sẽ chôn giấu kỉ niệm,giấc mơ và hàng vạn lời nói yêu nhỏ.
Phùng Gia Bảo cũng rất yêu Nguyễn Minh Phong.
...................................................
Anh đến phòng máy ngồi coi lại đoạn video của công ty nhỏ. Đúng là người rành mấy chuyện này như chàng mới xem được sơ hở. Còn anh, mới xem ba lần mà ngáp lên ngáp xuống như gà mớ ngủ.
-"Mày gọi điện cho thằng Quân được chưa?"-Anh quay sang hỏi chàng.
Chàng lo suy nghĩ gì đó quên bén trả lời anh.
Bốp.
Nhân tiện có cục sạc bin,anh quăng thẳng đến đầu làm chàng tỉnh hẳn.
-"Chưa."
-"Thằng lòi đó đi đâu suốt hai ngày rồi nhỉ? Má...nó chứ. Về đây là tao đập ૮ɦếƭ."-Anh khởi động tay.
Gã đi vào với ánh mắt lạnh lùng. Ném ngay cuộn băng video ở kí túc xá nam lên bàn ý bảo anh mau mau mở ra xem.
Anh ngáp ngắn ngáp dài mở lên lí nhí mắt xem lơ đãng.
Hình bóng ấy chính là Lam Minh Nhật thật. Không sai vào đâu. Thân hình gầy gò 1m70. Ăn mặc kiểu cách tomboy,tay chuyên xỏ vào túi quần.
-"Quay lại thời điểm mất đồ ở công ty Thái Mỹ Tuyền nhé. Quá vô lí điều này. Bảo vệ,quản lí,nhân viên tại sao thấy Lam Minh Nhật bước vào hiên ngang vậy mà không hỏi."-Chàng đưa ra suy luận.-"Còn gọi cho Thái Mỹ Tuyền trước sự việc là mau đến vì mất tất cả mọi thứ quan trọng trong khi Thái Mỹ Tuyền vừa đến là bắt gặp ngay Lam Minh Nhật đi ra sau đó mọi thứ mới mất."
-"Nói như mày thì có gì đó lủng củng. Vậy trong công ty có gián điệp."-Anh suýt xoa nói.
-"Ưm...chưa chắc cũng có thể là người tung tin tầm bậy rồi chà trộn vào đó làm loạn."-Chàng xoa hai vùng thái dương.
-"Tức là có hai người làm việc này."-Gã phán.
-"Đúng rồi."-Chàng đánh vào đùi.
Anh lập tức mở lại đoạn video. Ở trước cổng đã bị hỏng,còn trong phòng chứa mọi tài liệu,thông tin của công ty vẫn hoạt động bình thường.
-"Thủ phạm cố tình để chúng ta thấy điều này."-Chàng đan tay vào nhau.
-"Như vậy trường hợp có gián điệp là rõ rồi."-Anh nhìn sang gã và chàng.
-"Gián điệp này là cao thủ lúc trước."-Gã nhìn sang chàng.-"Cao thủ có thể xử lí kỉ thuật giỏi thế này chỉ có một người..."
-"Là ai?"-Anh với chàng đồng thanh.
-"Theo tôi được biết. Cô ấy tên là Mangeora Sia. Một tay chuyên chà trộn vào các công ty với chủ nhân bí ẩn giúp cho nhà họ độc tài."-Gã quá rõ về Sia. Người con gái suýt bị mình tóm được bên Anh.
-"Mangeora Sia?"
-"Vậy video ở kí túc xá nam. Người đã xô ngã Thái Mỹ Hoà chính là cô ta. Người có dáng dấp giống hệt Lam Minh Nhật."-Chàng nhìn vào màn hình.-"Vậy chắc hẳn người này đang ở gần chúng ta."
-"Cậu đoán thử là ai?"-Anh dường như đã biết kết quả.
-"Tôi cũng đang nghĩ đến người đấy. Là cô ta."-Gã đứng phất dậy đi tìm Thái Mỹ Tuyền.
.........................................................
Thái Mỹ Hoà dần mở mắt. Hoàng Minh Long ngồi bên cạnh không chợp mắt một giây phút nào chỉ mong thấy Thái Mỹ Hoà tỉnh dậy.
Vừa thấy Thái Mỹ Hoà mở lí nhí mắt. Hoàng Minh Long chồm đến nắm lấy tay Thái Mỹ Hoà.
-"Em không sao chứ Hoà?"
Thái Mỹ Hoà sa sút gật đầu,cười nhẹ nhìn Hoàng Minh Long.
-"Anh không ngủ hả?"
-"À...có...mới tỉnh dậy."-Hoàng Minh Long không muốn Thái Mỹ Hoà nói dối mình nhưng chính mình lại đi nói dối người mình yêu.
-"Anh nói dối em."-Thái Mỹ Hoà cong môi.
-"Không có."-Hoàng Minh Long không biểu cảm làm người ta tưởng thật.
-"À...rồi. Em đầu hàng."-Thái Mỹ Hoà xị môi.-"Mọi người đâu rồi ạ?"
-"Sang phòng Lam Minh Hoàng rồi."-Hoàng Minh Long hơi ghen. Mới tỉnh dậy là mọi người trong khi Hoàng Minh Long ở đây chỉ có hỏi ngủ thôi.
-"Em cũng muốn sang bên đấy."-Đến giờ Thái Mỹ Hoà làm nũng.
-"Em muốn ăn mắng phải không?"-Hoàng Minh Long trừng mắt nhìn Thái Mỹ Hoà.
Thái Mỹ Hoà bụm miệng tỏ vẻ xin lỗi. Biết Hoàng Minh Long rồi,nói là im chứ cãi lại là liệu hồn.
Nhưng cô nàng Thái Mỹ Hoà trông hiền lành vậy mà cũng cứng đầu hết nói nổi.
-"Nhưng em muốn qua mà."
-"Anh không thích nói nhiều."-Hoàng Minh Long nắm chặt tay thành quyền.
-"Em có chuyện muốn nói với họ mà."-Thái Mỹ Hoà cong môi.
-"Chuyện gì?"
-"Chuyện Lam Minh Nhật không phải là người đã xô em ngã."-Thái Mỹ Hoà nắm tay lay lay Hoàng Minh Long.-"Nha anh Long nha."
Hoàng Minh Long cau mày nhìn Thái Mỹ Hoà cứ muốn gì là đòi cho bằng được. Mới tỉnh dậy là đòi đi đây đi đó.
Hoàng Minh Long thở dài bế Thái Mỹ Hoà lên đi sang phòng Lam Minh Hoàng.
-"Em nặng lắm đấy."-Thái Mỹ Hoà ôm lấy cổ của Hoàng Minh Long.
Hoàng Minh Long nhìn Thái Mỹ Hoà bằng ánh mắt lạnh lùng có tia lửa xẹt qua làm Thái Mỹ Hoà im bặt quay sang nơi khác.
Hoàng Minh Long bế Thái Mỹ Hoà sang làm mọi ánh mắt bất ngờ nhìn hai đứa.
-"Chà...chà..."-Anh xoa cằm bỉu môi huých huých tay nàng.
Nàng không còn tâm trí nào mà đùa giỡn với,quay sang nhéo anh mạnh một cái làm anh im bặt.
-"Em tỉnh khi nào vậy Hoà?"-Cô mừng rỡ đứng dậy đỡ lấy Thái Mỹ Hoà.
Thái Mỹ Hoà gãi đầu cười khì với mọi người.
-"Mới ạ. À Lam Minh Hoàng chưa tỉnh dậy ạ?"
Mọi người đưa mắt nhìn sang Hoàng Minh Long coi sắc mặt biểu cảm như thế nào khi Thái Mỹ Hoà hỏi thăm người con trai khác.
Lạnh lùng đến phát ốm.
-"Ừ."-Nhỏ gật đầu.
Cạch.
Em bước vào với ánh mắt buồn bã hơn bao giờ hết,trên miệng nở nụ cười gượng của sự đau khổ.
-"Lam Minh Hoàng tỉnh chưa ạ?"
-"Chưa."-Ba tụi gã đồng thanh.
-"Em xin lỗi."-Em cúi mặt thành tâm.
-"Tại sao?"-Nàng hỏi ngay.
Thái Mỹ Hoà nắm lấy tay em cười nhẹ.
-"Em là ai?"-Gã biết rõ thân phận của em nhưng vẫn muốn em nói ra.
...
Hắn đuổi theo,nắm lấy khuỷa tay,kéo nó vào иgự¢ mình.
Nó cảm nhận được hơi ấm của hắn truyền đến bất ngờ =>> Đứng hình.
-"Hoàng Minh Quân."
-"Ai cho cậu ném sợi dây chuyền của tớ tặng cậu hả?"-Hắn xiết chặt nó trong vòng tay.
Xào...xạt...xào...xạt.
Tiếng gió thoảng cây cối xung quanh hoà âm với tiếng sóng dạt dào. Có hai bóng người quây quần ở bên bờ biển rộng bao la kia.
-"Tớ..."
-"Tớ đã nói rồi. Tớ sẽ luôn bên cậu mà. Tại sao không đợi tớ đến hả? Đồ ngốc."
Nó chảy hai hàng nước mắt mặn nồng. Thì ra là mình quá vội vàng không đợi cậu ấy đến bên mình. Cậu ấy vẫn giữ lời,vẫn chậm chạp trong tâm trí Lam Minh Nhật này nhưng rất nhanh trong tim cậu ấy chạy đến.
-"Đi...đi làm rõ mọi chuyện."-Hắn kéo nó đi.
...
-"Đợi chị Nhật và anh Quân đến rồi em sẽ nói."-Em vừa dứt lời.
Cạch.
Hắn nhanh chân lôi nó bước vào.
Mọi ánh mắt đổ về hai người phía trước.
Em quay sang nhìn nó rơi nước mắt nhanh chóng. Cứ mỗi lần thấy nó đối xử tốt với mình,cười với mình,hay chỉ cần ngồi cạnh mình thôi là em cảm thấy tội lỗi đâu đó cứ ập đến đầu mình.
Em quỳ xuống trước mặt nó.
-"Sia xin lỗi chị Nhật rất nhiều. Em rất sợ khi phải mỗi lần làm chuyện có lỗi. Mọi thứ là do em làm. Chính em là người đã ăn cắp tài liệu,thông tin nhà chị Tuyền. Chính em là người đã tiết lộ thân phận chị Thuỵ cho anh Vương. Chính em là người đã xô ngã Thái Mỹ Hoà. Thậm chí đề thi trước kia cũng là do em hết."
Rầm.
Xét đánh.
Cô bàng hoàng. Vậy là mình đã trách lầm Lam Minh Nhật.
Nàng run rẩy với chính bản thân mình. Bạn suốt 7 năm mà chỉ vì lời của một thằng nhãi ranh mà mình đã tát Lam Minh Nhật.
Nhỏ chạy đến ồm chầm lấy nó. Biết mà. Nó sẽ không bao giờ phản lại chính mình. Đối với nó bạn bè cũng là bản thân.
-"Nhi có thể cho Hoà biết lí do không?-Thái Mỹ Hoà ôm lấy em.
-"Hức...hức...hức..."-Em bật khóc.
Ba mẹ em đã ૮ɦếƭ. Họ đã cứu em. Em lang thang ở đầu đường xó chợ. Bị bắt vào quán bar làm gái điếm. Một ông trùm dâm đã mua em với giá cao. Em gặp được Nội kế của nó. Em đã vang xin bà ấy giúp đỡ em. Bà đã trả giá cao hơn và mua em về. Bắt em phẫu thuật khuôn mặt giống Từ Minh Nhi và bước vào đây tiếp cận mọi người.
Thực chất Từ Minh Nhi đã ૮ɦếƭ cách đây 2 năm trước. ૮ɦếƭ trong lặng im. Đám tang chỉ có ba mẹ Nhi và gia đình hắn. Mọi người không muốn cái ૮ɦếƭ của cô gái mới 13 tuổi ấy bị đem ra bàn luận. Từ Minh Nhi thứ hai xuất hiện làm hắn bất ngờ và lặng lẽ theo sau bước em theo dõi.
Nó sờ lên khuôn mặt đẫm lệ của em. Chắc hẳn khuôn mặt thật của em rất tuyệt,rất đẹp.
-"Chị không trách em đâu."-Nếu tha thứ được thì hãy tha thứ.-"Hãy ở đây với chị."
Em bật thành tiếng ôm lấy nó.
-"Tại sao chị lại tốt với em quá vậy?"
Nó truyền hơi thở ấm áp cho em.
-"Bởi vì khi sinh ra. Con người không có quyền lựa chọn hoàn cảnh của mình. Chị cũng thế. Chị cũng mất ba mẹ như em. Nhưng có lẽ chị may mắn hơn em."
-"Em rất sợ. Rất sợ ૮ɦếƭ. Em đã lấy hết can đảm để đến đây thành thật xin lỗi mọi người. Em không muốn rời xa nơi này. Em sẽ ૮ɦếƭ dứoi tay Nội chị mất."
Nó xiết chặt em lại. Cái tên Trương Ngọc Bích hiện lên với nụ cười mộng mị của bà ta.
-"Dù có chuyện gì xảy ra,chị cũng sẽ bảo vệ em."