Ai Mới Là Con Trai - Chương 51

Tác giả: Linh Lòe Loẹt

Nhỏ nghe tin chạy hộc hơi đến nhìn mọi thứ đang bị xáo trộn lên. Chuyện gì đang xảy ra ở đây. Mọi thứ sao hỗn độn thế này?
Nhỏ chạy lên phòng máy,thấy cô ngồi đấy đợi sẵn mình. Có một cảm giác không ổn xảy ra. Nhỏ đi chậm đến với bao ánh mắt xung quanh.
-"Chị có thể gọi thẳng Lam Minh Nhật đến đây được không?"
-"Lại chuyện gì nữa."-Nhỏ nhìn vào màn hình trước mắt. Nó - Lam Minh Nhật đang làm cái quái gì vậy hả?
-"Nhanh đi chị."-Cô không kiên nhẫn.
-"Gọi Phùng Gia Bảo giải đoạn videos này đi. Đúng rồi,sẽ như lần trước đấy em."-Nhỏ không tin. Nhỏ hiểu nó mà.
-"Chính mắt em đã thấy Lam Minh Nhật bước ra đấy chị."-Cô ngước lên nhìn nhỏ.
-"Sao?"
...
Nghe tin mọi người đến không kịp. Bán mạng chạy đến địa điểm với vẻ mặt khác nhau. Có nhăn nhó,có buồn ngủ,có vui,có mệt,có lo lắng.
-"Để tao giải đoạn này."-Chàng nhanh chân ngồi vào máy.
-"Ừ. Nhanh đi."-Hắn hối thúc.
Cô vòng tay trước иgự¢ nhìn ra cửa mong đợi nó đến. Cô cũng hy vọng trong lòng là nó không phải là người ấy.
Nó bước vào với vẻ hối hả. Không biết gì,miệng vô tư nở nụ cười trong khi ai nấy cũng nhìn mình với ánh mắt bất ngờ.
Nó mặc đúng ngay bộ đồ trong đoạn video. Áo khoác đỏ,mũ len,quần bó và đôi giày bata,ở cổ còn vắt kính râm.
Thái Mỹ Hoà không tin vào mắt mình bụm miệng bật khóc.
-"Chị Nhật đang làm gì vậy?"
Nó ngừng thở để nhìn mọi người đang cố ý nhìn kĩ mình có chút gì đó khác lạ.
-"Chị có làm gì đâu."
-"Lam Minh Nhật."-Cô đứng dậy đến gần nó.-"Tớ cho cậu cơ hội đấy. Trả lại tất cả cho nhà tớ đi."
CLGT?
-"Trả gì?"
Hắn hấp hối giục chàng mau mau giải video. Mọi chuyện sắp căng lên.
Nàng lo lắng nắm chặt tay anh.
-"Anh nói gì đi."
Anh gượng cười chen giữa cô và nó.
-"Ấy...ấy...bình tĩnh nào hai hotgirl. Ai cũng đẹp mà."-Hài hước là điều không ai cấm,nhưng hài hước không đúng chỗ là ăn đấm có rồi.
Lam Minh Hoàng lắc đầu nhìn anh. Đến nước gây cấn này mà còn sồn lên.
Cô càng đến gần nó. Càng hy vọng nó,nhưng sự thật không chối cãi được. Nó là người ban nãy.
-"Lam Minh Nhật."-Cô nói lớn.
Thái Mỹ Hoà nhận thấy sự kiềm nén của Thái Mỹ Tuyền sắp không còn giới hạn. Nhìn sang Hoàng Minh Long cầu cứu.
-"Anh Long..."
Hoàng Minh Long lạnh lùng không nói gì. Mọi thứ lặp lại lần hai như thế này thật phức tạp.
-"Em về ngủ sớm đi Hoà."
-"Anh Long à..."-Thái Mỹ Hoà không hiểu nổi Hoàng Minh Long giờ phút này còn ngủ sớm với ngủ trễ.
-"Anh nói là không có cãi lại."-Hoàng Minh Long trừng mắt làm Thái Mỹ Hoà im bặt đứng khép nép sau lưng không dám hé môi nữa chữ.
-"Bé Hoà bình tĩnh đi."-Gã thấy Thái Mỹ Hoà sợ hãi với người chị của mình. Quay sang thấy cô mắt đỏ hoe,không kiềm được cảm xúc.-"Bình tĩnh Tuyền."
-"Em không thể bình tĩnh được đâu."-Thái Mỹ Tuyền không ngờ Lam Minh Nhật lại là người như vậy. Và con quan trọng một điều nữa là không biết Lam Minh Nhật lấy những thứ đấy làm gì.
-"Tao không có lấy gì cả. Và tao lấy cũng chẳng làm gì. Đưa cho công ty nhà tao sao? Không ty nhà tao không cần."-Nó lại cố giải thích.
Nhưng đôi khi nên hiểu rằng. Giải thích cũng không làm được gì.
-"Từ Minh Nhi biến đi đâu rồi."-Hoàng Minh Long lạnh lùng nói làm hắn cập nhật đến việc này.
Từ Minh Nhi.
Từ Minh Nhi.
-"Tao đi đây có việc một chút."-Hắn chạy xồng xộc ra ngoài.
-"Và còn cả những thứ vô lí này nữa."-Hoàng Minh Long nói ra những việc mà mọi người rối lên chưa tìm hiểu đấy.
Xong công việc của mình,Hoàng Minh Long kéo Thái Mỹ Hoà về trong khi em ấy còn lo lắng về việc ở đấy.
-"Ngày mai rồi hãy tính."-Cô đi nhanh vào trong.
Nó bật cười với mình. Tự chính bản thân mình. Lại là ăn trộm. Cuộc sống của nó sao cứ dính vào vụ việc này. Thà là Gi*t người hay gì đó. Nhưng cứ mỗi lần là ăn trộm bị vu oan. Kí ức xưa cứ hiện lên làm nó thôi không quên được.
Năm ngón tay dính vào nó,những vết thương và lời mắng mỏ.
Nó đi nhanh ra cửa lang thang một mình. Nó thật sự rất mệt mỏi.
Tin...tin...tin
Là điện thoại của hắn. Nó không quan tâm.
Sau tiếng bíp hãy để lại lời nhắn.
[Lam Minh Nhật. Hãy đợi tớ,đừng yếu lòng. Cậu phải cho mọi người biết cậu không làm gì. Mọi người tin cậu mà.]
Nó đỏ hoe nhưng nước mắt sợ hãi con người nó không dám rơi.
……………………………………………
Như một ác mộng xuất hiện. Mọi người mơ mơ màng màng thức dậy.
-"Con Nhật đêm qua không về à?"-Chàng nhìn quanh.
-"Cả thằng Quân nữa."-Nhỏ ngáp ngắn ngáp dài.
Mọi người lo sửa soạn đồ đạc,chải chuốt tươm tất xuống cantin bà Mười.
Nàng lề mề đi chậm chạp sau cùng. Chưa kịp đi hết bục thang. Nàng bắt gặp Đặng Vương đang đứng ở xa nhìn mình cười đểu như thèm khát gì đó.
Nàng lạnh lùng xỏ tay vào túi đi ngang qua. Nhưng bị Đặng Vương chụp lại đưa vào tường cười nữa miệng.
-"Muốn gì?"
Đặng Vương khẽ thở nhẹ nhàng nhìn nàng bắng ánh mắt ôn nhu.
-"Đẹp gái quá nhỉ."
(•_•)
Đẹp gái?
Nàng nắm lấy khuỷa tay Đặng Vương lên trợn tròn mắt nhìn hắn ta.
-"Ngươi đừng làm càng."
-"Sao?"-Đặng Vương không sợ mà ngược lại còn hứng thú.-"Làm người con gái của tao. Tao sẽ không nói."
Chát.
Nành thẳng tay.
-"Thua cả một con chó."
Đặng Vương tức giận tát lại nàng. Nhưng chậm chạp bị nang quất một cước đi lùi vài bước.
-"Còn nói kiểu gà vịt như thế nữa thì biến. Đừng để tao thiến luôn mày."
Đặng Vương lau vết máu ngay miệng vỗ tay cười chế nhạo.
-"Người yêu của Cao Hoàng Nam. Con của Hoàng Minh Lâm. Vì ba và nội tàn nhẫn nên giả trai đi học. Có người em là Hoàng Minh Long. Luôn đối đầu. Cuộc sống chật vật quá em nhỉ?"
Nàng sững người không biết Đặng Vương tại sao lại biết được tất cả mọi chuyện của mình. Ngoại trừ nhóm.
-"Ngưoi biết ai là người đã tiết lộ không?"-Đặng Vương đến gần nàng.
-.....
-"Chính Lam Minh Nhật là người đã tiết lộ mọi thứ cho tao đấy."
Nàng bật cười nhìn Đặng Vương. Ai chứ Lam Minh Nhật là nàng không tin. Chính Lam Minh Nhật là người đã động lực Nguyễn Minh Phong và Hoàng Minh Thuỵ này.
Nàng núm lấy cổ áo Đặng Vương đưa vào tường đấm vai phát. Đến phát thứ ba bị Đặng Vương nắm chặt lại dựt ngược ra sau.
-"Mày ngu xuẩn khi tin thằng bạn mày rồi. Chính nó đã nói Hoàng Minh Thuỵ là con gái. Nó đã bảo rằng,vì chuyện công ty của Thái Mỹ Tuyền mà mày không bênh vực nó nên nó đã trả đũa đấy. Nó bảo rằng mày là người hạnh phúc nhất. Nó ganh tị,nó không muốn ai hạnh phúc hơn nó. Ngu xuẩn như mày vẫn là ngu xuẩn."
Nàng thả nắm đấm hoàn toàn. Đặng Vương đang nói cái gì vậy hả? Cơm Minh Nhật không thể như thế được.
-"Vì mày luôn được người khác để ý. Nó mất mát từ nhỏ quá nhiều nên nó sẽ cho mày biết cảm giác này lại đấy Hoàng mịn Thuỵ."-Đặng Vương chế nhạo.
Bây giờ nàng mới hiểu ra một điều rằng. Nàng đã quá thờ ơ với hoàn cảnh của nó. Để bây giờ nó đã làm nàng mất đi niềm tin.
-"Biến ra."-Nàng đá Đặng Vương lăn ra sàn.
Chạy một mạch đến nơi nó đang đứng. Ở cantin,nó ngồi đó từ từ đưa từng hạt cơm lên miệng im lặng không nói gì với xung quanh.
-"Lam Minh Nhật."-Nàng gọi tên nó.
Nó nghe thấu người gọi tên mình. Quay lại mỉm cười nhìn nàng với ánh mắt nhẹ nhàng.
Nàng dao động nhìn nó. Nhưng sao tâm trí cứ làm nàng mất bình tĩnh vì những lời nói của Đặng Vương vừa rồi.
Chát.
Nàng dính bạt tai lên mặt nó.
Mọi người bàng hoàng thấy nàng đã đánh nó rất mạnh. Năm ngón tay mỏng manh kia hiện lên da mặt trắng nõn của nó.
-"Tại sao cậu lại nói tất cả về tớ cho Đặng Vương đó nghe chứ?"
Nó thả muỗng xuống nền. Nói gì cơ? Mình có nói cái gì cho Đặng Vương đâu. Không gặp hắn nữa là nói.
-"Không..."-Nó gượng nói.
-"Chính miệng Đặng Vương đã nói với tớ."-Nàng nắm cổ áo nó hét lên.
Anh thấy nàng càng lúc càng làm quá. Chạy đến ôm nàng ra chỗ khác mặc cho bao nhiêu lời bàn tán xôn xao ở xa.
-"Thôi nào Thuỵ."
-"Buông tao ra."-Nàng đỏ mắt vùng vằn nhìn nó.
Chát.
Tiếng âm thanh của nàng làm ra trên mặt nó sao đứ vang bên tai.
Nó cảm giác cái tát đó mang đến miệng nó mù vị đắng. Một lời nói có thể ℓàм тìин bạn vỡ nứt. Có thể lắm chứ. Cứ tưởng trong truyện như thế này sẽ không có một lời nói làm vỡ lòng người khác nhưng sẽ có.
Nó yếu lòng nhưng không cảm xúc đi lặng lẽ. Nhỏ định đuổi theo nhưng bị cô ngăn lại. Cô không hiểu tâm trí mình,nhưng cô lại làm theo nó. Đưa mắt nhìn theo bóng nó khuất dần.
Lam Minh Nhật. Cậu hãy làm gì đi. Tớ van cậu đấy. Con người mạnh mẽ biến đi đâu mất rồi. Gã trong im lặng gọi nó tỉnh giấc.
..............................................................
Nó ngồi ở trong phòng nức nở. đến bây giờ nó mới hiểu được nó yếu đuối hơn bất kì ai hết. Thì ra nó chỉ là một tên yếu đuối giả vờ mạnh mẽ đến bên mọi người và luôn mồm hai từ "chứng minh". Tại sao lúc này khó không thể chứng minh điều gì đó cho mọi người thấy nó không làm.
Nó đang khóc,ngu ngốc thật. Nước mắt rơi mãi làm nó không kiềm lòng theo nức nở liên hồi.
Hoàng Minh Quân. Cậu đang ở đâu?
...
Thái Mỹ Hoà đi lên kí túc xá ở dãy nam với ý định mang thức ăn và nước lên cho nó.
Nó cả ngày không ăn gì. Bây giờ lại nhốt mình vào trong phòng đấy. Người dịu dàng như Thái Mỹ Hoà là người tốt nhất để đến bên cạnh nó bây giờ.
Thái Mỹ Hoà vừa đến bực cuối của cầu thang. Thấy nó đứng đó. Trông rất kì quặc.
Nó mang mang đồng phục học sinh nhưng lại đội mũ che khuất mắt,miệng nở nụ cười đểu cán nhìn Thái Mỹ Hoà.
-"A...chị Nhật. Em mang đồ đến cho chị nè."-Thái Mỹ Hoà nhanh chân chạy trước mặt nó.
Vừa đứng đối diện nhau. Nó vung tay xô Thái Mỹ Hoà té xuống bậc cầu thang mãnh liệt làm mọi thứ Thái Mỹ Hoà cầm trên tay đổ ập.
Vừa đúng lúc Hoàng Minh Long đi theo sau Thái Mỹ Hoà bước lêb thấy cảnh tượng này.
Thái Mỹ Hoà lăn tưng bục lăn xuống cầu thang ngay trước mắt Hoàng Minh Long. Ngước nhìn lên thấy bóng nó cười nữa miệng chạy đi.
Hoàng Minh Long chạy nhanh đến đỡ Thái Mỹ Hoà ngồi dậy. Trán Thái Mỹ Hoà chảy dài máu. Thái Mỹ Hoà bất tỉnh tại đấy.
-"Hoà...Hoà...em mau tỉnh lại cho tôi."
Thái Mỹ Hoà nằm đó không cử động làm Hoàng Minh Long yếu mềm nhấc bổng Thái Mỹ Hoà lên chạy xồng xộc đến bệnh viện.
Nhất định em sẽ không sao.
Lam Minh Nhật. Chị hãy đợi đấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc