Em thấy Thái Mỹ Hoà kích động quá lớn làm mình cũng không còn tư cách của một người bạn đến an ủi nữa,đi ra ngoài với khuôn mặt đau thương.
Nhóc (2) nhìn cô bên trong đang ngăn cản không cho mộ người đưa ba mẹ đi,không kiềm nổi xúc động quay sang nơi khác.
Thái Mỹ Hoà đi nhẹ nhàng xuống lầu với khuôn mặt bơ phờ. Cả đám nhìn theo với ánh mắt đượm buồn. Bây giờ nên để con bé trấn tỉnh lại một thời gian mà chấp nhận sự việc. Còn về cô cũng không kém gì. Cô ngất ngay tại đó với hai hàng nước mắt. Mọi người đem cô vào phòng.
Thái Mỹ Hoà ngồi trước cổng với những cơn gió se lạnh lại của cuối năm. Hoàng Minh Long đứng sau Thái Mỹ Hoà không biết nên làm gì cho Thái Mỹ Hoà đỡ buồn.
-"Em không sao chứ. Ra đây lạnh lắm,vào nhà đi."-Hoàng Minh Long ngồi cạnh khoác chiếc áo ấm vào người Thái Mỹ Hoà.
Thái Mỹ Hoà nhận được hơi ấm của Hoàng Minh Long,người co lại,lắc đầu không nói gì cả.
-"Không nghe lời tôi đấy."-Hoàng Minh Long nắm chặt tay Thái Mỹ Hoà.
Thái Mỹ Hoà gỡ tay mình ra khỏi tay nhóc. Ngồi im lặng với hai hàng nước mắt chảy không ngừng.
-"Em đợi chị hai dắt ba mẹ em về với em."
Hoàng Minh Long thương Thái Mỹ Hoà đang bị kích động ngồi ở trước nhà trong khi trời đang lạnh dần. Hoàng Minh Long sợ Thái Mỹ Hoà sẽ cảm,vòng tay ôm nhỏ vào người.
-"Không khóc nữa."
Thái Mỹ Hoà kiềm nén nãy giờ,nhận được cái ôm ấm áp của Hoàng Minh Long,nước mắt bất chợt tuông ra như mưa,ướt đẫm áo nhóc.
-"Hức....hức....hức.... Em phải làm sao đây? Làm sao đây? Ba...mẹ..."-Thái Mỹ Hoà càng nói càng nấc phát âm chênh lệch như con nít mới tập nói.
Hoàng Minh Long vỗ về Thái Mỹ Hoà,trong lòng có cảm giác đau buồn xen kẽ không kém nhỏ.
-"Tôi dắt em đi dạo..."
Thái Mỹ Hoà lắc đầu.
-"Đi ăn kem..."
Thái Mỹ Hoà lắc đầu.
-"Em đợi ba mẹ về rồi mới đi."
Hoàng Minh Long thở dài nhìn người con gái trong vòng иgự¢ mình như đang bị điên loạn lên,rồi cứ chảy nước mắt rồi cứ nấc liên hồi.
Hoàng Minh Long đứng dậy dìu Thái Mỹ Hoà đi chậm chạp trên con đường vắng của cái hẽm nhỏ bé này. Ra ngoài đường chính, Thái Mỹ Hoà nhìn mọi người ai cũng có cặp,có đôi,có lứa và quan trọng hơn bao giờ hết là có cả gia đình quấn quýt bên nhau. Nước mắt lại cứ rơi. Hoàng Minh Long khẽ đưa hai tay lên lau nước mắt cho nhỏ.
Hoàng Minh Long dắt Thái Mỹ Hoà đến một quán kem gần đấy.
Xong việc kem lại đến việc đi chơi. Hoàng Minh Long dắt Thái Mỹ Hoà vào chợ đêm. Mọi thứ ở đấy,cái nào cũng bắt mắt. Thái Mỹ Hoà bây giờ không còn tâm trạng nào mà mua hay ngắm.
-"Đeo cái này vào...tôi sẽ luôn bên em."-Hoàng Minh Long đeo cho Thái Mỹ Hoà sợi dây chuyền được chạm khắc tinh xảo.-"Không phải chính tay tôi làm nhưng là chính tay tôi lựa."
Thái Mỹ Hoà ngước lên nhìn Hoàng Minh Long. Thứ quan tâm từ cậu ấy thật sự mang lại trong người Thái Mỹ Hoà ấm áp. Cậu ấy lạnh lùng nhưng sự quan tâm không bao giờ nguội đi. Thái Mỹ Hoà bật khóc,không phải vì ba mẹ mà là vì Hoàng Minh Long quá tốt với mình.
-"Cảm ơn..."-Thái Mỹ Hoà bất ngờ chạy đến ôm Hoàng Minh Long xiết chặt.
Hoàng Minh Long đỏ mặt khi Thái Mỹ Hoà ôm mình bất ngờ giữa phố đông người.
-"À....tôi có làm gì đâu."-Hoàng Minh Long nhìn quanh ngỡ tay nhỏ nhẹ nhàng ra kéo đi.-"Thôi về...đi ngủ."
Thái Mỹ Hoà dụi dụi mắt đi theo Hoàng Minh Long. Cô nàng đi lượn quanh gần hết cái thành phố cũng thấm mệt. Ngáp ngắn ngáp dài nhìn Hoàng Minh Long lờ mờ mắt.
Hoàng Minh Long quay sang Thái Mỹ Hoà đang buồn ngủ mà không dám nói cho mình, cười nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ. Hoàng Minh Long để Thái Mỹ Hoà ở trên lưng,Thái Mỹ Hoà ngay sau đó nằm im lìm ngủ ngon giấc.
Hoàng Minh Long đưa Thái Mỹ Hoà về nhà mình,đặt nhỏ lên giường với khuôn mặt ngáy ngủ yên giấc kia. Nhóc khẽ đưa tay vén những sợi tóc trên má nhỏ.
-"Ngủ ngon."-Rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán Thái Mỹ Hoà.-"Người con gái của tôi."
...
Trời dần dần sáng. Thái Mỹ Hoà cũng tỉnh hẳn. Trước mặt là trần nhà màu trắng với chiếc đèn chùm nhiều hoa văn kia. Đây không phải là phòng mình,phòng ai vậy nhỉ? Hôm qua mình... Thái Mỹ Hoà nhớ lại hôm qua mình được nhóc dẫn đi chơi liền bật dậy. Không phải đây là phòng của cậu ấy chứ. ૮ɦếƭ rồi,phải làm sao đây? Thái Mỹ Hoà gãi đầu bù xù nhìn xung quanh. Không biết cậu ấy đi đâu rồi.
Cạch.
Hoàng Minh Long mở cửa bước vào với khay thức ăn trên tay. Không biết món gì nhưng có sữa là chắc rồi,món cháo chứ món gì nữa.
Thái Mỹ Hoà ngại ngùng đứng dậy nhìn Hoàng Minh Long đang đến gần mình.
-"À...hôm qua..."
-"Làm vệ sinh cá nhân,ăn sáng đi rồi tôi đưa em về."
Thái Mỹ Hoà gật đầu lia lịa rồi chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Đóng sầm cửa lại thở dốc với vòi nước đang chảy xè...xè kia. Nhìn vào trong gương,Thái Mỹ Hoà thấy sợi dây chuyền,nhớ đến hôm qua Hoàng Minh Long đã đeo cho mình. Nhỏ trong lòng vui nhưng nhớ lại ba mẹ thì nước mắt cứ rơi.
Đám tang nhà Thái Mỹ Hoà cử hành nhanh chóng. Thái Mỹ Tuyền nằm trong phòng không chấp nhận sự thật này,nước mắt cứ rơi làm cô thêm mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Thái Mỹ Hoà quỳ xuống trước nhà nhìn hai bức ảnh trước mắt. Ba mẹ phúc hậu cười hiền nhìn chằm chằm đứa con.
"Hai thật ích kỉ...mang cả một lúc hai người đi. Bỏ một mình em cô đơn ở thế giới này."
Thái Mỹ Hoà không rơi nước mắt nhưng không có nghĩa nhỏ đã hết đau. Có khi nổi đau mất ba mẹ chỉ sau một ngày quá lớn làm nước mắt Thái Mỹ Hoà không thể rơi xuống được nữa.
Mọi người đi đến thắp hương ngày càng một đông lên. Hội đồng kí túc xá phòng 130 ngồi ở xa quan sát nhỏ. Có lẽ những lúc bây giờ nên để vậy Thái Mỹ Hoà như vậy thì sẽ tốt hơn. Hoàng Minh Long cũng chỉ biết im lặng nhìn nhỏ ngồi ở đấy.
...
Hắn cảm thấy không khí ồn ào,không thoải mái ra ngoài cổng hít thở.
Vừa bước ra là thấy nó đang ngồi lổm chổm dưới đất,trên tay cầm vài hòn đá nhỏ ném lung tung.
-"Hêy...sao bà lại ở đây? Thắp hương chưa?"
Nó im lặng gật đầu. Nhìn như con nít. Hắn cau mày ngồi chổm xuống cạnh nó.
-"Sao vậy?"
-....
-"Nhớ ba mẹ à...?"-Hắn quay sang. Nó cũng chẳng đáp lại gì hắn. Có lẽ nổi đau của Thái Mỹ Hoà bây giờ rất giống với Lam Minh Nhật ngày trước. Hắn đặt tay lên vai của nó.-"Tớ...có thể đến mộ ba mẹ cậu chào hỏi được không?"
Nó không biết hắn đang dở trò gì ngước lên nhìn bản mặt gian xảo của hắn là cho nguyên mấy đạn dược đá kia lên mặt làm hắn né không kịp.
-"Sao vậy hả?"
Nó nặng nề ngồi dậy chóng nạnh đi đến nhìn hắn.
-"Sao?"
-"Đến chào hỏi ba mẹ vợ tương lai là chuyện bình thường mà."-Hắn nói lí nhí trong miệng.
Nó không nghe được,dơ tay cốc lên đầu hắn mấy nhát đau điếng cả đầu xuống thân.
Hắn lấy tay ôm đầu cười phì. Ước gì bà già này nghe được thì hay quá nhỉ?
-"Được thôi. Tôi sẽ cho ba mẹ thấy người hay làm phiền tôi như thế nào."-Nói rồi nó nhéo tai hắn lôi đi.
Đến nghĩa trang. Hắn với nó trên tay cầm bó hoa cúc trắng đến viếng ba mẹ nó. Đặt bó hoa xuống,vẫn như ngày nào,nó lại lau bề mặt miếng bia kia. Hắn nhìn xung quanh,ngôi mộ thấy rất sạch sẽ. Chắc hẳn ngày nào nó cũng lén ra đây.
-"Con chào hai bác."-Hắn dí dỏm cúi chào.
Nó quay sang lườm yêu hắn. Coi bộ cũng biết lễ phép quá ta.
-"Ba mẹ...xem. Thằng này chính là thằng nhãi ranh hay gây phiền phức cho con đấy. Trông mặt nó kìa ba mẹ. Ngố ngố sao ấy ba mẹ nhỉ."-Nó gượng cười với khuôn mặt rạng rỡ nói.
Hắn để hai tay ra đằng trước như mấy bác tài xế chờ ông chủ ra để mở cửa nhìn nó.
-"Chắc ngày nào cậu cũng đến đây."
Nó ngồi chồm hổm xuống đất nhìn xa xăm.
-"Ừm... Ba mẹ tôi đấy,ngày nào cũng phải đến nói chuyện ở lớp,ở nhà,ở kí túc xá và những người bạn cho họ nghe chứ. Như vậy sẽ rất hạnh phúc...và đỡ tủi."
Hắn ngồi xuống bên cạnh nó thở dài.
-"Ông cậu lúc trước có vẻ ác cảm với bà lắm nhỉ? Đến mâm cơm mà cũng phân biệt. Bây giờ là thế kỉ XXI rồi mà."
Nó quay sang trầm mắt nhìn hắn.
-"Tao mày cho thoải mái. Tớ cậu tao không quen mồm."
Hắn lắc đầu nhìn nó. Bị người ta phát giác là con gái rồi mà vẫn không sửa đổi được. Hắn nằm xuốn bãi cỏ xanh tươi kia.
-"Mẹ cậu trước khi ૮ɦếƭ vẫn mỉm cười với cậu. Nụ cười ấy chắc toả sáng lắm."-Hắn trầm ngâm.
-"Ừm..."-Nó gật đầu.-"Vì bà muốn chứng tỏ cho tao biết...bà vẫn không sao. Bà sợ tao đau,khi bà phải lìa xa nơi này,sẽ chẳng còn ai che chở và bên cạnh tao. Tao...."-Nó yếu giọng.-"Rất sợ khi phải ở ngôi nhà ấy. Ngôi nhà đầy sự oán hận. Tao hận ba mẹ tao khi đi không mang tao đi theo. Nếu như thế thì bây giờ tao sẽ rất hạnh phúc với họ ở thế giới bên kia. Có khi tao còn tìm được một anh chàng nào đó có thể bên tao lúc tao cần nhất."
Nó ngước lên bầu trời toả sáng kia cười nhẹ. Ông? Ông nội và mọi người đến khi cuối đời chỉ để lại cho con chút tình thương mà đã rời xa con vậy. Đôi khi con rất thèm khát tình yêu,nhưng con phải cố nhẫn nhịn và kiềm nén nhìn người ta quây quần bên nhau. Ba mẹ đã từng nói. Rồi một ngày nào đó chàng trai mà con thương yêu sẽ xuất hiện che chở mưa nắng cho con suốt cuộc đời. Biết khi nào đây? Có lẽ là không bao giờ xuất hiện khi con chẳng hoàn hảo như người ta.
Hắn thấy nó suy tư cứ nhìn mãi lên bầu trời rộng lớn kia. Khẽ đặt vai lên nó nhẹ nhàng cười,ánh nắng toả sáng làm nụ cười ấy rạng rỡ trong mắt nó.
-"Yên tâm. Dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu thì tao sẽ luôn bên mày. Dù không ai tin mày thì tao cũng sẽ tin mày. Và khi mày yếu đuối nhất."-Hắn cầm lấy sợi dây chuyền mình đeo trên cổ nó.-"Hãy nắm chặt sợi dây này. Tao sẽ nhẹ nhàng xuất hiện...sẽ che chở mưa nắng cho mày."
Nó dao động mắt nhìn hắn. Con người này thật sự sẽ làm như thế chứ? Sẽ che chở cho mình,sẽ ở bên mình lúc mình cần nhất chứ?
-"Mày hứa nhá."-Nó sợ điều đó là dối trá.
Hắn cười tươi tự tin nhìn nó.
-"Tao hứa."
Bất chợt nó đến gần hắn ôm chầm. Lại là cảm giác ở vườn hoa ùa đến,an toàn và nhẹ nhàng nhưng không dễ thoáng qua mà là chậm chạp mới rời đi.
-"Một chút thôi. Cho tao một chút để cảm nhận sự an toàn từ mày được không."
Hắn đỏ cả mặt lên nhìn nó đang úp mặt vào иgự¢ mình. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Nấc cụt đâu? Xuất hiện nhanh để cô ấy còn hấc mình ra. Nóng,ơ cmn nóng dễ sợ. Không được,người ta đang ôm mà đẩy ra là bất lịch sự. Mà ai không trúng lại trúng con Lam Minh Nhật này chứ. Nhưng mà (////_////) công nhận là ấm áp thật (-_-) (Xấu xa)
Nó bơ ướp lạnh (-_-) nhìn khuôn mặt hắn đỏ tía lên. Bộc lộ kiểu cảm xúc gì với mình đây vậy hả? Nó đẩy nhẹ hắn ra,tỏ vẻ khó chịu.
-"Mấy ngày rồi chưa tắm vậy cha nội?"
Hắn sặc máu lên đến não nhìn nó đang nói sốc mình.
-"Aishh....bà có biết là gia đình tui rất khó được ôm tui không mà bà nói cái kiểu đó chứ. Tui cho bà ôm một chút là làm cái thái cmn độ đó à."
Nó lè lưỡi chọc hắn đứng dậy vươn vai ra đằng sau.
-"Hôiii quá nên không ai dám ôm là phải."-Nói rồi nó bỏ đi để lại hắn khuôn mặt đáng thương.
Hắn chạy theo,vác vai đè nó lùn xuống như đàn em mình vậy.
-"Dám nói cái giọng đó với Hoàng Minh Quân ta hả Lam Minh Nhật thối tha kia."
Nó vừa cười vừa đánh mạnh vào tay hắn. Mới đùa có chút xíu là làm ầm lên. Hắn tức giận khoác cổ nó đè xuống làm nó ngạt thở vừa hét vừa đánh vào tay hắn.
-"Bỏ ra...bỏ ra cái đã."
…………………………………………
Mọi người dự đám tang nhà Thái Mỹ Hoà xong là ào ra cổng như vừa được tổng kết năm học vậy. Riêng nhóc vẫn ở lại nhà Thái Mỹ Hoà. Có lẽ bây giờ Thái Mỹ Hoà cần một bờ vai để tựa.
Gã với nhóc (2) nhìn quanh không thấy nó với hắn đâu. Chẵng lẽ hai người đó đi cùng. Không thể tình cảm như thế được.
-"Lam Minh Hoàng và Hoàng Minh Quân đi đâu rồi?"-Gã toán loạn lên.
Mọi người vòng tay lắc đầu nhìn gã và nhóc. Hai người đấy đi đâu có liên quan gì đâu nhỉ? Bạn và bè thôii mà. Hai người điên đấy làm toán loạn lên.
-"Lục tung cái thành phố này lên là thấy."-Anh với nàng đồng thanh và nhận được nhiều like.
Gã với nhóc há hốc mồm nhìn mọi người lủi thủi đi về. Chắc là họ không biết Lam Minh Nhật là con gái nên mới bình thường như vậy. Khi mà biết rồi thì cũng loạn lên thôi.
Chàng vừa đi vừa cố tình đến sát gần huých huých cánh tay nhỏ.
Nhỏ quay sang lườm chàng. Cái thằng này từ khi biết mình là con gái là tâm thần lên. Không biết có ý định gì đây mà nhìn cái mặt gian như mấy tên bán người qua biên giới mại dâm vậy nhỉ? Đúng như lời thằng Nhật nói. Ngây giờ mới biết cảm giác hắn cứ kè kè nó là như thế nào.
-"Mày làm cái gì đấy Phùng Gia Bảo?"
Chàng đợi mọi người đi lên trước mới choàng vai,xỏ tay vào túi quần hít thở nhìn nhỏ.
-"Làm người yêu nhau đi."
Nhỏ há hốc mồm nghe chàng nói cáu ý định điên rồ đó. Cái gì mà người yêu. Người như hắn thì có đối xử tốt với ai đâu mà làm người yêu. Lỡ may hắn ta đối xử tệ bạc thì ૮ɦếƭ cmnr.
-"Mày điên cấp độ mấy rồi."-Nhỏ nhếch nữa môi.-"Bỏ tay tao ra."
Chàng càng choàng vai nhỏ lại hơn.
-"Làm người yêu nhau đi."
-"Đéo."
Chàng quay sang nhìn chằm chằm nhỏ.
-"Làm người yêu nhau đi."
Nhỏ vòng tay trước иgự¢ cau mày nhìn chàng.
-"Lí do?"
Chàng cười hả hê rồi lại kéo nhỏ vào trong lòng.
-"Mùa lạnh rồi. Muốn có người yêu sưởi ấm ấy mà."
Nhỏ bật cười quay sang nhìn chàng đến tít mắt. Có vẻ thích thú đây. Làm người yêu thử coi sao.
-"Nghe hay đấy."
Chàng nhéo má nhỏ vui mừng.
-"Vậy là đồng ý rồi đấy nha."
Nhỏ vừa nhăn mặt vừa đánh vào tay chàng. Biết mình là con gái rồi nên phải nhẹ tay chút xíu chứ.
-"Bỏ tay mày ra khỏi má tao đi."
Chàng bỏ tay mình,xoa xoa má nhỏ khẽ thì thầm.
-"Phải gọi là anh yêu chứ. Hay chồng gì đó."
Nhỏ nhếch nữa môi nhìn chàng. Điên mới gọi mày như thế,hấc mạnh tay chàng xuống.
-"Mày thích thì kêu. Còn tao...có cạy họng ra cũng đéo gọi."
Nói rồi nhỏ chạy lên trước chen giữa gã và cô đang trò chuyện hợp ý với nhau trong khi nhóc (2) với em vẫn như ngày nào.
-"Thấy nhà người ta đau buồn như vậy mà bà cười được là coi như bà là quỷ hiện hình rồi."
Em bỉu môi lườm nhóc. Chứ ông không như quỷ hiện hình chắc.
-"Ông thi sao. Không cười nhưng khóc còn hơn chủ nhà nữa. Giả bộ quá ha."
Nhóc tức lên dơ tay định đánh em thì bị em lè lưỡi chọc chạy lên trước,nhóc hối hả đuổi theo sau làm cho mọi người phá cười.
Chàng đứng ở sau vòng tay trước mặt với vẻ gian xảo. Phùng Gia Bảo này sẽ xuyên tim Nguyễn Minh Phong cho coi. Đến đoạn kết mình sẽ chia tay chọc ả một vố cho vui. Chắc lúc đó bẻ mặt lắm. Há há há. Sự trừng phạt vì dám giấu chuyện mình là con gái với Phùng Gia Bảo này hả Nguyễn Minh Phong.
-"Vợ...đợi chồng với."