Anh chen ngang ngăn cản hai đứa. Không có anh chắc nhóc và em đã solo với nhau luôn rồi. Nghĩ đến là bực mình.
-"Em đi về đã."-Nhóc với em bỏ mỗi đứa một nơi đi không ai nhìn mặt ai.
Anh nhìn theo hét lớn.
-"Phải đi về chung rồi xưng anh em nữa chứ."
Cả bọn 17 tuổi nghe xong bật cười cho anh và hai đứa nhỏ. Thôi thì cứ để hai đứa ấy đến đâu thì đến đi. Giải ân oán gì mà phức tạp.
-"Trốn giám thị ra ngoài chơi đi."-Nó đứng dậy hăng hái.
-"Chơi cái gì?"-Hắn chóng cằm với bản mặt (-_-) nhìn nó.
Định mệnh thằng khỉ này làm mất cả hứng đi chơi. Quay sang nhìn thì cả bọn lên kí túc xá hết rồi. Một phòng chỉ có sáu người mà sao bây giờ gấp đôi lên là sao nhỉ? Bộ mình sinh ra chúng hay sao vậy ta?
.................................
Sửa soạn ở phòng thay đồ của trường xong. Nhóc với em lại theo nhiệm vụ là xuống vườn hoa theo lời anh.
-"Hêy...lần này là gì vậy?"-Gã choàng vai anh nói.
-"Suỵt."-Anh tỏ vẻ bí mật.-"Chuyện riêng tư người ta mà ồn ào
Gã xô anh ra đến ngồi cạnh nó lườm lườm. Thấy gã ngồi cạnh nó hắn cũng chạy bén đến ngồi cạnh. Phải như vậy mới đúng.
Nó nhìn gã rồi nhìn hắn đang làm cái quái gì mà cứ tấp nập vào người mình. Nó xô hai người té nhào ra.
-"Trời đã nóng rồi mà còn xít lại tao."
Anh ung dung xỏ tay vào túi quần đi thẳng xuống lầu bỏ lại mấy cái bản mặt nhìn theo.
-"Hêy...sao không đi theo coi đi. Chuyện này vui à."-Nói rồi nó lén lút chạy theo làm cả bọn kia cũng theo đuôi.
Vừa đến vườn hoa là thấy ngay ba người bọn anh đang ngồi ở ghế đá. Hoa toả ngát cao chót vót làm cả bọn không thấy được gì cứ chồm lên chồm xuống trông rất khổ cực. Đã thế còn có đám ong ở đó,không ai dám xông vào vì sợ "anh ong" làm nhan sắc phai nhoà.
-Trong đây ai nhẹ kg nhất?"-Chàng quay sang hỏi.
-"Làm gì?"-Ba tụi nó đồng thanh.
-"Kêu thằng Quân ngồi chổm xuống cho đứa nhẹ kg đứng lên coi thằng Nam làm gì."-Chàng nhìn sang hắn.
-"Ơ...sao lại là tao?"-Hắn không hiểu con mẹ gì hết tròn mắt nhìn.
Cả bọn vòng tay trước иgự¢ gật đầu nhìn hắn. Hắn vẫy vẫy tay không đồng ý. Nhưng nếu là Lam Minh Nhật thì ôkê chứ đưa mấy mụ mấy anh kia đạp lên lưng mình thì đừng có mờ ơ mơ
Nhưng...
-"Thằng Nhật nặng kg nhất. Loại."-Cuộc sống không như cuộc đời. (T_T)
-"Tao có 45 kg mà bảo tao nặng nhất á."-Nó nắm cổ áo chàng. Mất công đọc giả đọc được lại tưởng mình 60 kg nữa.
Chàng gượng cười nhìn nó. Nói ai chứ nói Lam Minh Nhật là số mình đen rồi.
-"A...ha...ha...."
Nó bỏ tay ra khỏi áo chàng,vòng tay trước иgự¢ nhìn sang nơi khác.
Hắn thấy nó không được cũng phản đối theo.
-"Tao không cõng đâu."
-"Thì ai bắt mày cõng đâu."-Cả bọn đồng thanh ngoài trừ chàng ra làm hắn quế một vố.
-"Con Tuyền nhẹ nhất. 43kg...thằng Thụy với thằng Phong 44 kg rồi."-Gã chóng nạnh cười gian.
Nàng đi qua đi lại nhìn gã với ánh mắt ngưỡng mộ.
-"Nhìn mày chắc 50 kg nhỉ? Thân hình cân đối vãi."
Nhỏ chạy đến choàng vai gã dơ ám hiệu "number one" lên.
-"Thằng Thụy nói phải. Hơi bị men."
Gã nghe xong những lời khen từ mồm nhỏ và nàng. Trong lòng bỗng vui lên. Bởi vì tôi là hôn phu tương lai của Lam Minh Nhật mà. Nhưng chỉ có gã là không biết ý định đen tối của nhỏ và nàng trong khi ai nép mình sang một bên.
-"Cho nên ngồi xuống để con Tuyền đứng lên."-Nhỏ chóng nạnh.
Gã nghe xong liền phun bọt trực tuyến.
-"Cái gì?"
Nàng vẫy vẫy tay.
-"Aishhh....nhanh đi không bọn kia về bây giờ. Đi rình tình cảm của người khác là phải chịu thiệt."
Gã nhìn sang nó cầu cứu nhưng cầu cứu ai lại cầu cứu nó là không ổn rồi. Mọi người bẻ tay kêu tiếng xương đi đến gần gã.
-"À được rồi."
Nói rồi cô như được làm hoàng hậu được kẻ hầu người hạ nâng lên lưng.
-"Lên lên đi..."-Cô bỉu môi nhìn bọn anh.
-Sao...bà....nặng...chỉ...thua...con...voi...một lạng thôi vậy?"-Gã gắng sức nói.
-"Lên tí nữa đi.-"Cô ngước nhìn.
Bọn ở dưới véo váy đồng phục học sinh của cô xuống làm cô không tài nào xem được những gì.
-"Sao rồi mày?"-Nó hỏi.
-"Đừng kéo váy tui."-Cô nhăn nhó. Vừa quay sang thấy..-"Hêy...Hêy..."-Cô vỗ tay nó lia lịa.
-"Sao?"-Gã nghe xong thấy đứng phất dậy làm cô té nhào ra. Cả bọn chạy ùa ra thấy nhóc và em...đang nắm tay nhau lủi thủi.
-"Nắm tay nhau rồi sao?"-Cả bọn đồng thanh.-"Thằng Nam mạnh dữ. Làm gì mà để hai chúng nó nắm tay luôn ghê vậy?"
Hắn chóng nạnh cười hả hê. Kì này có khi nào nhóc con đó rước mụ kia về là ổn rồi. Vậy việc mình và Lam Minh Nhật là tốt,không có kì đà cản mũi.
Nhỏ thấy bản mặt hắn gian tà,nhẹ nhàng thổ lộ vào tai hắn.
-"Mày suy nghĩ gì mà đen tối vậy? Nhìn mày tao sợ ghê."
Hắn dập tắt suy nghĩ về nó quay sang lườm nhỏ. Sao cái bà này cứ thích làm cụt hứng mình ghê.
Nó cau mày nhìn kĩ em. Công nhận cũng có chút dễ thương,láu lỉnh. Lỡ mai này hai đứa nó một cặp thì tốt quá. Thằng Hoàng cũng được người tốt bên cạnh.
-"Nắm tay mà để bản mặt thằng Nam ở đó thì mất duyên cmnr."-Nàng với chàng bỉu môi.
Anh cười cười nhìn nhóc và em ngại ngại nhìn nhau.
-"Nắm tay nhau đi về đi."
Nhóc với em quay sang lườm anh. Hết bữa nay thôi,sẽ không bán cái mạng xinh xắn,đẹp trai đến cái ông tâm thần này đâu.
-"Biết rồi."
Nhóc với em vừa đi xa là cả bọn bán mạng cho lũ ong kia vượt ải chạy đến choàng vai anh nhìn hai đứa vừa đi vừa lườm nhau.
-"Quá mạnh,quá dữ và quá ghê."
..........................................
Nhóc với em đợi đi xa anh là tiếng ồn lại vang lên.
-"Chắc anh muốn nắm tay tui lắm chứ gì?"-Em mặt gian nhìn nhóc (bị anh doạ nếu không kêu anh thì ân oán cãi vả sẽ ập nhiều đến).
Nhóc nực cười lườm em.
-"Cái đồ suy bụng ta ra bụng người."
-"Á...ha...ha...còn bày đặc tự ái. Biết tui là ai không? Tui là..."
-"Là Từ Minh Nhi ăn hại."-Có bài ca hát hoài.
Nhóc phán một câu làm em điên hết lên. Sao con người này có thể xuất hiện trước mặt mình được cơ chứ. Đúng là cái xã hội này loạn lên hết rồi. Tức ૮ɦếƭ đi được mà.
Nhóc thấy em càng tức càng xiết áo mình chặt đến nỗi vai mình xệ xuống.
-"Bà đang làm nhăn áo đắt tiền của tôi đấy."
Sao cái thằng này càng lúc càng nhỏ nhoi hẹp hòi vậy nhỉ?
-"Đồ nhỏ nhoi hẹp hòi."-Em hét lên.
Soạt.
Nắm tay kiểu gì mà đến nổi áo bị em tức xé rách toạt lộ ra cánh tay trắng như bông bưởi của nhóc.
-"Cái bà điên này?"-Áo chị Nhật mua cho tui đấy. (Đồ của anh ý đều được nó chọn lựa và mua cho >.<)
Nàng trên đường đi về kí túc xá nhớ lại ba mẹ bảo rãnh rỗi đi về nhà thăm.
-"Tụi mày ở đây...tao về nhà thăm ba mẹ."-Nàng hí hửng.
Cả bọn quay sang lườm nàng đang hí hửng. Coi bộ gia đình nhung nhớ là chạy về liền,quên luôn cả bạn bè.
-"Đừng cho nó mượn xe Nhật."-Chàng đến choàng vai nó.
Nó lườm chàng đang hẹp hòi,hấc tay chàng ra.
-"Lấy đi."-Nó ném chiếc chìa khoá vào mặt nàng.
Nàng chụp lấy cười đểu nhìn chàng. Không biết nó bạn tao bảy năm rồi à. Tình bạn trên bảy năm là tình bạn mãi mãi đấy.
Chàng bỉu môi nhìn nó với bản mặt bơ ướp lạnh kia.
Nàng định quay đi thì...
-"Đổi lại?"-Nó làm nàng đứng hình.
-"Sao?"-Nàng quay sang.
-"Mua thịt bò,gà quay và mấy lon bia về thăm bọn này."-Câu nó vừa chấm hết là được sự hưởng ứng của hội đồng.
Nàng nhếch nữa môi nhìn nó. Tình bạn mãi mãi là tình bạn thân mà tình bạn thân là khốn nạn nhất. Nó đối xử tệ bạc với mình vậy đấy.
-"Biết rồi."
Nói rồi nó đạp xe về nhà với chiếc mảtin không dỏ cổ thẳng kia,trên tay còn cầm hoa và trái cây.
Kít.
Nàng đứng bên ngoài thò tay vào khó nhọc mở cánh cổng to kia.
Cạch.
Cổng được mở ra dễ dàng. Vừa ngước mặt lên là nàng bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lùng ngày nào của nhóc.
-"Chị mới về."
Nàng cười nhẹ gật đầu nhìn nhóc.
-"Ừm."-Nói rồi nàng dắt xe vào nhà.
Nhóc nhìn bóng nàng vẫn với ánh mắt ấy. Xỏ hai tay vào túi quần thở dài.
-"Cảm ơn."
Nàng không hiểu nhóc cảm ơn ai,nói chuyện với ai. Quay sang nhìn nhóc.
-"Chị sao?"
Nhóc khẽ gật đầu nhìn nàng.
-"Vì sao?"-Nàng cau mày.
Không cần một phút suy nghĩ.
-"Vì đã mang cô ấy đến."
Nàng bật cười nhìn nhóc. Mang Thái Mỹ Hoà đến đâu phải là mình. Là do em có được bé đấy chứ. Lạnh lùng nhưng vẫn con nít quá.
-"Chị mong em sẽ ở bên và chăm sóc bé Hoà tốt. Nó rất ngốc nghếch và chẳng biết gì đâu. Thật sự là khi thấy em ở bên bé Hoà."-Nàng xỏ tay vào túi cười tít mắt với nhóc.-"Chị cảm thấy bé Hoà rất may mắn khi có em.... Mặc dù ban đầu chị hơi lo sợ em sẽ làm bé Hoà khóc suốt ngày thôi."
Nhóc chẳng nói chẳng rằng nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng khó tả. Có lẽ suốt thời gian dài kia đã làm nhóc buồn bã đến thế nào.
Cảm ơn chị vì đã cho em biết tiếng cười là điều hạnh phúc như thế nào.
Câu nói quá khó để nhóc nói ra bây giờ. Nhưng một ngày nào đó nhóc sẽ nói ra thôi. Chị đợi em nhé. Và em sẽ cho chị thấy em hạnh phúc cỡ nào khi ở bên cô ấy.
Và lẫn chuyện chị tha thứ cho mẹ em. Đáng lí ra em phải biết sớm hơn để tình chị em không lạnh lẽo như bây giờ
-"Tôi đã nghe ba mẹ kể hết rồi."-Nhóc đến gần nàng.-"Khi nào chị mới trở về làm con gái?!"
Nhắc đến đây làm nàng nhớ đến anh. Tự nhiên biết mình là con gái rồi còn thổ lộ.
Quê một cục,đúng là chuyện tình cảm.
Nhóc cau mày nhìn nàng đang đỏ mặt lên.
-"Bộ có ai thích chị sao?"
Nói câu trúng tim làm nàng sặc lên đến mũi. Cái thằng là thánh hay sao mà nói chuẩn.
-"Làm...làm...gì có...thôi vào với ba mẹ đi."-Nói rồi nàng ôm bó hoa và trái cây vào nhà nhanh chóng.
Nhóc khẽ cười nhìn nàng với vẻ hài hước. Còn giả bộ che đậy tình cảm. Bộc lộ ra ngoài là điều làm người ta nhìn thấu tâm can.
-"Cao Hoàng Nam."
……………………………
-"Hơ...hơ....hơ..."-Nhỏ ngáp ngắp dài nằm trườn ườn ra giường.
Hành động đó làm chàng cứ dính mắt nhỏ. Sao lại có đứa con gái từ tính tình đến cách nói chuyện hay tướng đi như con trai vậy nhỉ? Chắc con này luyện nhiều năm lắm đây. Nhưng sao lại giả trai? Mà không biết có người yêu chưa nữa. Nhưng có người yêu con gái à.
Nghĩ đến đây chàng có ý định tán chơi nhỏ cho vui. (Giỡn với tình yêu người ta vậy đấy -_-). Coi bộ cũng được ta. Nhưng trước hết phải cho nhỏ biết là mình phát hiện ra nhỏ là con gái đã chứ.
Nghĩ đến đây chàng nhìn sang nó. Cái bà này còn vô duyên hơn con Phong nữa. Nằm ngủ kiểu gì mà hai chân hai bên ra với chiếc gối ôm. Làm như mình cày sâu cuốc bẩm lắm. Mà cái cuốc là cái gì nhỉ?
Chàng lắc lắc đầu đưa ra quyết định nên nói với tất cả mọi người trong phòng này biết hết tất cả.
-"Tao...có chuyện muốn nói."
Lần đầu tiên chàng hiểu cảm giác nói mà không ai để ý của hắn. Trông thật tồi tệ,sao lúc đấy mình lại đối xử như thế với hắn nhỉ.
Cạch.
Đúng lúc nàng vừa về đến,trên tay còn cầm đống đồ ăn vặt.
-"Chuyện hx vậy?"-Nàng không hiểu sao chàng lại chóng nạnh đứng giữa phòng. Đến giờ giật kinh phong rồi đây.
Lại sự im lặng không hề nhẹ. Chàng hơi giận gãi đầu bù xù nhìn quanh. Không biết phải bắt đầu từ đâu.
-"Trong ba đứa tụi bây. Ai mới là con trai?"
Câu nói của chàng làm năm đứa còn lại giật bắn mình quay sang nhìn chàng chằm chằm.
-"Mày vừa nói gì vậy hả?"-Nó chóng nạnh đi đến cạnh chàng.
Chàng nuốt nước bọt nhìn nó đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn mình.
-"Tao biết thân phận hết rồi. Chỉ còn mỗi thằng Thụy là nghi vấn thôi."
Anh với hắn ngồi chồm hổm trên giường nhìn xuống. Thì ra ai cũng biết cả rồi.
-"Trong ba người bọn nó,không ai là con trai."-Hắn nói làm ba tụi nó im ru nhìn sang nơi khác.
Nhỏ gượng cười giả bộ chạy đến cầm túi đồ ăn lên lúc lắc.
-"Có đồ ăn rồi nè. Ăn thôi."
Anh đến cho nhỏ bạt tai ngay lập tức. Đến giờ phút này mà còn phủ.
-"Phủ làm gì... Nói lí do cho bọn này biết đi."
Nàng với nhỏ đứng im lìm không biết nói gì đây. Đã có nhiều thứ xảy ra quá,cũng không biết bắt đầu từ đâu.
-"Bảy năm trước....đã có rất nhiều chuyện xảy ra."-Nó thấy ai cũng biết thân phận thật rồi,cũng không giấu nữa.-"Cứ mỗi lần nhắc đến là tớ...cứ ứa lên....ba mẹ tớ ૮ɦếƭ,ông bà nội con Phong ra đi và mẹ con Thụy cũng bỏ nó mà sang thế giới bên kia."
Ba tụi hắn dao động đứng đấy lắng nghe từng kí ức của ba tụi nó. Trôi nhanh vào những lời nói kia nhưng rất chậm khi bọn nó đã từng trải. Biết không? Có lẽ ba tụi hắn là người hạnh phúc nhất trong hội đồng kí túc xá phòng 130 này.