Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long về lớp. Thái Mỹ Hoà vui vẻ cười cười làm tâm trạng của Hoàng Minh Long cũng vui theo. Lần đầu tiên biết cảm giác người con gái của mình cười thì mình cũng vui hẳn lên như thế nào.
Thái Mỹ Hoà quay sang nhóc. Khuôn mặt mếu vì cười kia đứng hình làm Thái Mỹ Hoà bật cười.
-"Nếu muốn cười thì cười đi."-Thái Mỹ Hoà cười cười với nhóc.
Nhóc quay sang nơi khác chuyển sắc thái kia đi,lại khuôn mặt lạnh lùng.
-"Cười hồi nào? Làm gì mà phải mắc cười."
Thái Mỹ Hoà mỉm môi cực dễ thương đứng trước mặt Hoàng Minh Long.
-"Nè..."-Thái Mỹ Hoà nắm áo nhóc lay lay.
Nhóc nhìn hành động dễ thương ấy không kiềm,nỗi mặt đỏ lên.
-"Nhăn áo tôi đấy."
Thái Mỹ Hoà không buông mà đáp lại là nụ cười tươi với nhóc.
-"Cảm ơn cậu nhiều nha."-Thái Mỹ Hoà nói nhỏ.-"Vì đã giúp Lam Minh Nhật tìm kẻ xấu."
Đến đây làm Hoàng Minh Long nhớ lại hôm qua Thái Mỹ Hoà cứ nắm áo mình năn nỉ giúp Lam Minh Nhật. Không biết sao thấy Thái Mỹ Hoà cứ nài nỉ làm Hoàng Minh Long nguôi lòng theo.
Nhóc chồm người xuống tiếp giác mặt nhỏ chỉ còn ba cm nữa là chạm môi. Thái Mỹ Hoà theo phản xạ lui dần ra,mặt dỏ không kém gì nhóc.
-"Vậy tôi còn giống người xấu không?"
Thái Mỹ Hoà như ngừng thở với ánh mắt của Hoàng Minh Long. Chẳng lẽ cậu ấy luôn nghĩ mình là người xấu sao?
-"Cậu có xấu đâu mà xấu."-Thái Mỹ Hoà vòng tay sau lưng cười nhẹ.
-"Không. Ý tôi là tính cách đấy. Chứ sắc đẹp thì ai cũng biết tôi đẹp rồi mà."-Giọng nhóc lạnh lùng nhưng câu nói thì làm ai nấy nghe được lại phá cười.
Thái Mỹ Hoà cười thành tiếng nhìn Hoàng Minh Long. Cậu ấy nhìn vậy mà cũng biết chọc ghê. Thái Mỹ Hoà lấy trong cặp ra sợi dây chuyền dài đến иgự¢ do chính tay mình làm. (Có tài làm đồ trang sức đó nha >.<)
-"Cái gì đây?"-Nhóc cầm sợi dây lên nhìn nhỏ.
Thái Mỹ Hoà chồm đến nối nhỏ cho một mình nhóc nghe.
-"Cậu là người tốt. Tớ biết mà. Mà nếu có xấu xa đến đâu,cậu cũng tốt với tớ."-Thái Mỹ Hoà cầm sợi dây chuyền mình đang cầm,mở nắp ra. Hình nhỏ bím tóc được thắt dài lưng mặc đồng phục đi học nhìn cực dễ thương hiện lên.-"Có ảnh tớ nè. Mỗi khi cậu buồn,mở ra xem. Tớ sẽ xuất hiện,cậu sẽ hết buồn. Tớ...sẽ luôn bên cậu,cho nên cậu đừng lạnh lùng nữa nha. Hãy dang tay chào đón những người bạn mới."
Hoàng Minh Long dao động nhìn tấm hình đó. Trông nhỏ ngố ngố nhưng mang đậm chất hiền dịu,trong sáng và vẻ xinh đẹp của một tiểu thư nhà giàu.
Thái Mỹ Hoà khoác tay Hoàng Minh Long lay lay bảo đi. Lần đầu tiên thấy Thái Mỹ Hoà chủ động nắm tay Hoàng Minh Long. Trong lòng dâng lên niềm vui sướng. Cô ấy đã đón nhận mình.
-"À...."-Thái Mỹ Hoà cong môi.-"Cái này là chính tay tớ làm đấy. Cậu phải giữ cẩn thận nha."
Hoàng Minh Long đã vui lại càng vui hơn nhưng hình như cậu ta đã luyện khinh công nhiều năm,như thế mà vẫn không bộc lộ được cảm xúc ra ngoài.
-"Sao vậy? Cậu không thích hả? Hay cậu thích đồ mắc tiền hơn."-Thái Mỹ Hoà tỏ vẻ buồn buồn.-"Vậy bữa nào để tớ đi mua cái khác cho cậu cũng được."-Nói rồi Thái Mỹ Hoà dựt lấy sợi dây.
Nhưng chưa kịp dựt lấy đã bị tay Hoàng Minh Long nắm chặt lại.
-"Đồ của em làm cho. Một khi đã lọt trong tay tôi thì đừng mong lấy lại."-Hoàng Minh Long tay kia nắm chặt sợi dây.
Thái Mỹ Hoà bật cười thành tiếng lần hai nhìn Hoàng Minh Long. Coi bộ nhìn cậu ấy cũng vui tính.
-"Nhưng cậu không giữ nó mà."
Hoàng Minh Long quay sang.
-"Ai bảo không."-Lần đầu tiên nhóc nói lớn.-"Đương nhiên là phải giữ đồ của mình cẩn thận rồi."
Giọng ấm áp của nhóc vang lên làm Thái Mỹ Hoà vui hẳn. Mặt hết đỏ dần,nắm tay kéo nhóc đi.
-"Vậy ngày nào cũng dắt tớ đi ăn kem nhá. Tớ muốn được cậu dẫn đi ăn kem cơ."
Hoàng Minh Long khẽ cười nhìn Thái Mỹ Hoà.
-"Ừ...nhưng cũng phải uống sữa."
Thái Mỹ Hoà dừng chân quay sang cong môi mếu máo với nhóc.
-"Lâu lâu thôi."
-"Không."-Nhóc trả lời nhanh chóng.-"Đề kháng em yếu thì phải uống."
Thái Mỹ Hoà ủ rủ,cúi gầm mặt xuống.
-"Nhưng chỉ lới một tuần mà nhìn tớ béo lên rồi."-Hoàng Minh Long nghe xong quan sát Thái Mỹ Hoà. Có thấy béo đâu,ốm rồi bây giờ vóc dáng cân đối đấy chứ.-"Như vậy sẽ xấu mất."
Hoàng Minh Long nhịn cười khi nghe Thái Mỹ Hoà sợ xấu. Nhóc cố kìm nén không cho tiếng cười vang lên. Thái Mỹ Hoà ngước lên thấy mặt Hoàng Minh Long mếu lại vì nhịn cười.
-"Tớ chưa được nghe tiếng cười của cậu. Cười đi."-Thái Mỹ Hoà quên mất chủ đề là năn nỉ Hoàng Minh Long ngừng bắt mình uống sữa. Nhe răng bảo cười là như vậy,phải tươi lên.
Hoàng Minh Long chuyển lại sắc mặt.
-"Cười gì?!"-Nhóc kéo tay nhỏ đi.-"Cho dù em có béo cỡ nào thì tôi cũng lấy em làm vợ."
Bóng Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long khuất dần. Cây cổ thụ lớn ở đằng kia liền ào ra cả đống người. Là hội đồng kí túc xá phòng 130.
Nãy giờ cả đám ngừng thở quan sát nhìn hai đứa bọn nhóc tình cảm với nhau mà ai nấy cũng đỏ mặt lên. Người thì ganh tị,anh với hắn chứ ai >.<,mẹ nó tình cảm. Người thì thỏa mãn,cuối cùng thì hai đứa cũng tìm hiểu tốt về nhau. Người thì không cảm xúc,nhất là chàng.
-"Hai đứa ấy sến quá bây hỹ."-Chàng bỉu môi nhìn cả bọn.
Bốp.
Ăn đấm là điều bây giờ. Còn ai vào đây nữa. Lam Minh Nhật hạ thủ đấy. Yeah! Cả bọn cho một tràn vỗ tay nồng nhiệt vì nó lúc nào cũng là người "trừ gian diệt ác"
-"Tao thấy mày còn sến hơn nó đấy. Bởi thế đến giờ mày mới ế."-Nó bỉu môi lại.
Chàng suýt xoa lườm nó. Chứ bà không ế chắc mà đi nói tui. Thôi im,nói ra là răng không còn húp cháo.
-"Ông nói sến vậy."-Cô đặt tay lên vai chàng dựa dẫm.-"Vậy khi nào ông thổ lộ tình cảm với em xinh tươi nào thì tụi tui sẽ đi coi nó hiện đại ra sao."
Bộp...bộp...bộp
-"Bữa ni mới thấy Thái Mỹ Tuyền nói hay nè."-Gã vừa vỗ tay vừa bỉu môi.
Nhỏ ngồi suy nghĩ nãy giờ,bây giờ lên tiếng.
-"Theo như lời của Trịnh Gia Khôi và Cao Hoàng Nam thì chắc kiếp trước hai đứa nó oan gia ngõ hẹp lắm nên kiếp này mới thương nhau..."-Nhỏ nhìn mọi người.-"Cũng giống như hai đứa..."
Hội đồng 17 tuổi vừa quay qua nhóc và em là lại cái hình ảnh ngày nào trước mắt hiện lên.
-"Bà vừa đạp vào đôi giày hạng hiệu của tui đấy."-Nhóc hét lên. Đôi này do chính tay chị Nhật mua về tặng mình mà cái con mắc dịch kia dám dẫm lên như dẫm lên phân bò vậy hả.
-"Có tí mà chỉ trích dữ vậy cha nội. Vậy ông là người nhỏ nhoi hẹp hòi vậy hả?"-Em chóng nạnh.
-"Đôi giày bà có biết tôi quý nó cỡ nào không mà nói cái kiểu đó hả?"-Nhóc hét lên làm cả sân trường vang dội.
Bộp...bộp.
Nó không thể ra tay vì đó là em nó và hôn phu của hắn. Nhưng người ra tay nếu không có liên hệ gì thì nương tay là chuyện không thể có. Nàng cho hai đứa hai bạt tai nhanh chóng.
Hắn với nó mừng thầm trong lòng khi nàng đã kế thừa sự nghiệp "trừ gian diệt ác" kia. Mà không riêng gì nó và hắn,cả bọn cũng thích thú với cú đánh đẹp mắt vừa rồi.
-"Cao Hoàng Nam. Tao nghĩ là nên giải ân oán giữa hai đứa nay hộ tao."
Anh nghe xong bật cười chóng nạnh. Nên nói ngay từ đầu có phải tốt hơn không?
Mọi người nhìn anh gật đầu lia lịa. Thông qua.
-"Được rồi. Giao hai đứa đấy cho tao."
Nhóc với em bị anh lôi đến vườn hoa của trường. Bỏ lại mấy cái bản mặt ấy đang tròn mắt nhìn.
-"Nhưng giải ân oán là giải như thế nào?"-Cô hỏi làm mọi người nhận ra rằng điều vô lí này. Liền đuổi theo anh.
Nhóc với em nhìn anh im bặt. Cái cha già này định giở trò gì nữa đây không biết. Nhưng chắc chắn là những điều quái dở rồi.
-"Hai đứa tụi bây..."-Anh chen giữa ngồi choàng vai nhóc và em.
-"Sao cơ?"-Nhóc và em quay sang nhìn anh.
-"Vì quá sâu đậm của kiếp trước nên bây giờ ân oán mới sâu tệ như thế."
Nhóc với em đưa bản mặt <-_-> nhìn anh,vòng tay trước иgự¢.
-"Tầm phào. Ai mà tin."
Anh xô hai đứa ra.
-"Đầu tiên là phải học lại cách ăn nói với nhau."
-"Bộ anh bị điên hả?"-Em hét lên.
-"Đồ khùng. Tui về lớp đây."-Nhóc phủi quần áo một mạch đi lên lớp bỏ lại anh bơ ướp lạnh ở ghế đá.
Hai bóng của 15 tuổi vừa đi là cả bọn hội đồng 17 tuổi té ầm ra. Đúng là anh chẳng làm được cái tích sự gì ra hồn.
...............................
Nhóc với em đi lên lầu. Người đi trước kẻ sau. Nhóc nhìn lại đôi giày mình đã bẩn hết. Là lại nhớ đến cái bản mặt lanh chanh của em. Quay đầu lại.
-"Nè...ít ra bà cũng phải xin lỗi tui đi chứ."
Em nhếch nữa môi nhìn nhóc. Sao cái ông này nhỏ nhoi,hẹp hòi vậy nhỉ? Cái chút xíu mà cứ như mình xúc phân bỏ vào giày chả vậy.
-"Xin lỗi."-Em hét vào mặt nhóc đi nhanh chóng.
Nhóc nhếch nữa miệng nghe câu xin lỗi của em chẳng thành tâm như thế nào. Cứ như là bị ép buộc trong khi mình chẳng có lỗi vậy. Đây rõ ràng là con khốn mà.
-"Nè...bà kia đứng lại."-Nhóc đuổi theo em.
Em đứng lại,vòng tay trước иgự¢ quay sang nhóc. Không biết cái tên hẹp hòi này nó định làm cái đách gì nữa đây. Hay là vụ nôn ói mữa gì trên áo chả ta.
-"Sao?"
-"Xin lỗi cái kiểu đó của bà thì xin lỗi làm gì cơ chứ. Trông chẳng thật lòng tí nào."-Nhóc lườm em.
Em nhẫn nhịn,nắm tay thành quyền cố kiềm nén lại.
-"Thế bây giờ ông thích sao?"
Nhóc vòng tay trước иgự¢,đắc ý.
-"Phải nói là "Anh Lam Minh Hoàng cho em xin lỗi,em không biết giày của anh quan trọng như thế nào. Từ nay em sẽ không bao giờ động đến đồ của anh nữa đâu" phải thế đấy."
Quá tam ba bận. Không đời nào Từ Minh Nhi này nói kiểu hạ thấp bản thân mình mà kêu với cha nội bằng tuổi là anh đâu.
-"Không."-Em nghĩ lại lời anh và gã. Có khi nào kiếp trước mình như vậy thật không nhỉ? Có thể của có thể lắm. Phải giải ân oán này để còn phải cưới anh Quân yêu dấu của mình mới được.
-"Nè..."-Nhóc quát lớn.
-"Tui nghĩ kiếp trước tui với ông như lời anh Nam với anh Khôi nói thật đấy. Tui với ông đi giải ân oán đi. Để tui còn phải lấy anh Quân của tui nữa."
Nghe xong là Lam Minh Hoàng muốn tự cắt tai mình luôn. Sao cái bà tự cao tự đại,tự tin,tự kiêu lại xuất hiện trước mặt mình cơ chứ.
-"Được thôii."
Nói rồi nhóc với em kéo nhau xuống vườn hoa của trường để gặp anh.
Vừa xuống là thấy anh đang đứng đó cong môi nhăn nhó. Cả hai chạy ào đến ngồi cạnh anh.
-"Anh Nam. Em muốn giải ân oán giữa em và tên khốn nhỏ nhoi,hẹp hòi đó."-Em vòng tay trước иgự¢.
-"Em cũng muốn giải. Cứ riết như thế này fan hâm mộ của em nó thấy ả ta nó chạy mất. Rồi em ế vợ thì sao."-Nhóc lườm em.
Anh nhìn nhóc rồi nhìn em không biết lí do gì mà hai đứa đổi ý định nhanh như gió vậy nhỉ? Đã thế còn tỏ vẻ rất kiên quyết.
-"Mau làm đi chứ."-Cả hai đồng thanh quay sang nhìn anh.
-"À...à..."-Anh gượng cười nhìn nhóc và em.-"E hèm... Như anh đã nói trước tiên hai đứa phải đổi cách xưng hô."
-"Xưng hô?"
-"Ừm..."-Anh bỉu môi.-"Thằng Hoàng phải gọi bé Nhi là em,ngược lại bé Nhi phải gọi thằng Hoàng là anh."
Nhóc nghe xong đắc ý cười hả hê. Anh Nam nói đúng. Cho dù có bằng tuổi nhau nhưng mình vẫn là anh của con nhỏ bựa vãi nồi kia thôi.
Anh thấy nhóc đắc ý. Chắp môi lắc đầu hiểu rõ lòng nhóc đang như thế nào.
-"Không phải là anh về vụ đàn anh đâu."
Nhóc tròn mắt quay sang nhìn anh. Vậy về vụ gì cha nội?
-"Vụ về kiếp trước hai người đã xưng là anh em."
-"HẢ?"
-"Ở đời này,hai con phải lập lại như kiếp trước."-Anh lại bỉu môi.
Nhóc với em bây giờ mới nhận ra anh tâm thần cỡ nào. Đáng lí ra mình không nên đến đây.
-"Xưng đi."-Anh cho nhóc và em hai cái bạt tai lên đầu.
Hai người cố nhẫn nhịn nhìn anh rồi nhìn nhau.
-"A...ha...Anh."-Em nói xong chạy mát dép xuống cantin.
-"E...m."-Chưa kịp để nhóc nói lại cho em nghe.
Anh huých tay bảo nhóc xuống cantin với em. Nhóc ủ rủ vác mặt lê thê đi theo. Vừa như thế là cả bọn trong bụi kia bay thẳng ra bu quanh anh như ruồi bu phân,như mèo thèm mỡ.
-"ANH VÀ EM."
Nói rồi cả đám lôi anh xuống cantin ngồi cùng bàn với hai tụi nhóc.
Thấy hai cái bản của nhóc và em ngồi chành bành ra mà chẳng kêu gì ra nhai.
-"Anh ý nên lấy nước ngọt cho em ý."-Anh nhấn mạnh hai từ "anh và em."
Nhóc kiềm nén đi lấy nước ngọt trong khi em vòng tay trước иgự¢ đắc ý. Sao cái ả đó nhìn là khó ưa rồi. Nhóc cầm lon pepsi vừa nhăn nhó vừa lắc lắc (cái này không có cố tình nè >.< cầm gì là lắc mỗi khi tức giận hôiii,thói xấu)
Nhóc ném qua cho em. Vừa bật lon nước ra.
Phụt.
Yeah!
Nước bay tứ phía về phía nhóc (tưởng em nữa chứ :3) đó cũng là nhờ phần của nhóc. Lắc kiểu gì mạnh quá mà cả hai ướt nhem lên.
Mọi ánh mắt đổ ầm về phía hai đứa. Công nhận vong linh bày quá nặng. Ngôi trường này không may mắn khi chứa đựng hai đứa rồi.
-"Trời ơi."-Em nhăn nhó vứt luôn lon nước vào người nhóc.
-"૮ɦếƭ tiệt."-Nhóc hét lên.