Ai Mới Là Con Trai - Chương 05

Tác giả: Linh Lòe Loẹt

Nó chạy hộc hơi từ nhà kho đến phòng giám thị với khuôn mặt thiếu sức sống.
Vừa thấy nó từ nhà kho chạy đến với thái độ "hiếm thấy" ấy. Cứ nghĩ nó đang dở trò để khỏi phải dọn,ông thầy cầm cây roi mây với bộ dạng chóng nạnh + bộ mặt nghiêm khắc ra trước cửa đợi nó.
-Thầy.....-Nó xanh mét mặt cà lăm nói với giám thị.
-Chuyện gì?
-Nhà kho...nhà kho....
-Nhà kho làm sao?
-Có...ma.-Vừa dứt lời nó ngất lịm đi làm ông giám thị hoảng loạn bế xốc nó lên đến phòng y tế.
Chắc lần nó này nó không đùa,đến cả ngất đi thì chắc hẳn nhà kho có chuyện thật. Mạnh mẽ như nó mà cũng ngất không biết 5 đứa còn lại ra sao. Nhưng có ma không biết có thật không? Mình ở đây nhiều năm qua có thấy cái khỉ gì đâu.
Giám thị nuốt nước bọt nhìn nó đang im lìm trên giường y tế.
-Khám cho con nhỏ. Tôi đi đây chút rồi về.-Nói rồi ổng chạy một mạch đến nhà kho.
-Vâng.
Ổng vừa phóng ra là cái bản mặt ngất không còn giọt máu của nó trở lại hồng hào với thái độ nhịn cười. Đã thế còn một mắt nhắm một mắt mở với chiếc điện thoại Apple to đùng kia trong khi y tá trẻ tuổi đang tròn mắt nhìn nó.
-Em...
-Hả?-Nó ngước mặt lên nhìn y tá trẻ tuổi.
-À...không.-Giọng nói ngượng của y tá làm y tá đỏ mặt nhìn nó không ngừng chớp mắt. (Chắc đệp qớ đó mà)
-Chị đừng nói gì cho giám thị béo ù đấy nhá.-Nó đá lông nheo cong quyến rũ cùng đôi môi đỏ mộng nhu lên với sống mũi cao cao kia làm y tá gật đầu lia lịa.-Cảm ơn chị nhá.
.........
-À há...thằng Nhật thành công rồi. Nó kêu nó diễn như thật luôn. Còn đang ở trong phòng y tế nằm chơi.-Hắn cầm chiếc iPhone 5 lên hí hố trong khi 4 đứa kia đang săn tay áo lên đến gần hắn.-Hả?... Sao vậy. Bộ tụi mày không muốn như thế hả?
"Bộp...bộp...bộp"
Vừ hết câu. Hắn đã bị cả đám cho ăn đấm đến nỗi không la hét được nữa là.
-Cái miệng mày im không được hả?-Anh nho nhỏ trong đám ấy.
-Thực hiện kế hoạch mà như vậy thì có nước ૮ɦếƭ. Mày có muốn bị đuổi học không?-Nàng càng nói càng mạnh tay.
"Cạch"
Cửa mở. Ánh sáng réo vào.
Lập tức 5 đứa kéo nhau vào trong thùng chứa dụng cụ nông dân trốn với lớp bụi dày đặc.
Khổ nhất là nhỏ. Dị ứng với lớp bụi nên dễ nhảy mũi và ho. Cho dù là thế nhưng nhỏ cũng không làm gì được vì chàng đã bịt cả mồm và mũi nhỏ lại đến nỗi không còn thở được.
-Thằng khỉ có gì đâu mà bảo có ma.-Giám thị đứng ngoài ló đầu vào nhìn.-Không biết 5 đứa kia đi đâu rồi? Kì này mà không phạt tụi nó thật nặng là không được.
Giám thị vừa nói xong là 5 đứa tụi hắn nghiến răng ken két cố nuốt cục tức xuống cho bằng được. Kì này ổng mà có réo đến đâu thì đừng có mở cửa cho ổng.
Giám thị nhìn xung quanh có ý định đóng cửa ra về. Coi bộ ông này cũng nhát gan.
Nhưng chưa kịp về thì...các đèn cày mà anh bố trí xung quanh bỗng nhiên dáng rực lên tạo thành hình đầu người ngay ở giữa trung tâm nhà kho. (Tự suy nghĩ trò này chứ cách làm đèn tự sáng trong nháy mắt thì đéo biết đách gì ạ :v)
-Chuyện gì thế kia?-Giám thị giật mình nhìn thẳng vào đầu sọ.
Nuốt nước bọt cầm cây roi mây đi vào nhà kho một cách dũng mãnh. (Nhìn vậy thôi chứ chân đang run lên đấy)
"Bạch...bạch...bạch."
Giám thị quất cây roi mây xuống bộ bàn cũ kĩ kia.
-Mấy anh giỡn mặt với tôi đấy hả? Ra đây mau lên.
-......-Sự im lặng không hề nhẹ.
-"Tụi mình ra nhỉ?"-Chàng ra ám hiệu nói với bọn hắn.
"Bộp"
-"Ra làm cái đýt gì? Chẳng lẽ hét lên dạ bọn em làm đấy ạ"-Nhỏ cú mạnh lên đầu chàng..-"Nếu vậy thì nãy giờ mình làm cái gì."
-"À thì ra là vậy."-Người có chỉ số IQ cao đấy ạ.
-"THẰNG BỆNH"-Anh và đồng thời cả nàng hắn lườm chàng như lườm đống phân.
Giám thị bắt đầu nhìn xung quanh với đống đồ cũ kĩ kia. Bấy giờ anh với cả đám mới thò đầu ra ngoài lẳng lặng đi nhanh ra cửa với tốc độ maraton nhanh nhẹ.
Trước khi đi anh không quên kéo mấy cây gỗ nhẹ đang giữ chặt dây thừng. Vừa thả dây tuột ra làm những con 乃úp bê nhỏ nhỏ tóc dài đầy bình sơn giả làm máu cũng tiếng khóc oe oe hiện lên. (Nếu không phải đọc giả mà là người trong cuộc chắc lòi tim ra dồii)
"Cạch"
Hắn khoá chốt bên ngoài mặc cho giám thị đang đập cửa ầm ầm với tiếng hét kinh hồn bên trong.
Mỗi người ai nấy mỗi việc. Kẻ cầm chổi,người khoác cuốc đi làm công việc mà giám thị đã giao.
-Thầy ơi...đợi xong việc đã nha. Bọn em sẽ đến cứu thầy ngay.-Nàng giả bộ đau thương nhìn cánh cửa nhà kho đang dội ra vào với câu nói "Thả ra nhanh lên".
Tụi hắn vừa cuốc đất xong. Chuẩn bị tinh thần diễn vai đầy khó khăn, nuốt nước bọt nhìn nhau.
"Cạch"
Còn gì hoảng bằng bộ mặt của giám thị "dính" ngay trước mắt.
AAAAAAAAAAAAA
-Mấy em....
-THẦY...
-Tụi em bày trò này phải không?-Giám thị xanh mặt đầu tiên là nhảy ra cửa trước sau đó mới hét lớn.
-DẠ KHÔNG HỀ.
-Còn giỡn mặt với tôi hả?
-Nãy giờ bọn em có đến đây đâu. Tụi em phân cho thằng Nhật dọn nhà kho. Còn em,thằng Bảo với thằng Quân cuốc cỏ sau trường trong khi hai đứa này xách nước tưới cây.-Anh đại diện bày tỏ sự việc cho giám thị nghe.
-Nói dốc.-Giám thị quát lớn làm bọn hắn nhảy ra ngoài một bước.-Thằng Nhật xuống phòng y tế la hét um sùm dưới đấy bảo có ma tôi lên đây thi thấy ngay đám hỗn độn trong kia.-Giám thị vừa hét vừa ra hành động.
-Bên trong đâu có gì đâu thầy.-Hắn nhảy vọt vào cửa kéo rèm (kế hoạch che mắt thứ 2) xuống với tốc độ nhanh nhất.
-Còn nói nữa hả?-Giám thị chạy vào thì nhà kho lại như ban đầu chả có gì động đậy ngoài lớp bụi dày kín.-Chuyện này....?.-Chả lẽ mình hoang tưởng.
-Sao thầy?-Nhỏ lanh chang mở toan cửa ra nhìn vào.-Em có thấy gì đâu thầy. Thằng Nhật tội ghê. Mới dọn sạch đây mà bụi bám lại rồi.-Trong khi nó chạy hối hả xuống với vai diễn kia thì 5 đứa này đã dọn dẹp lại dụng với cách sắp xếp gọn gàng.
-Nãy thầy thấy gì hả?-Nàng đến chỗ giám thị thì thầm vào tai người.
-Nếu thầy không tin thì có thể đến xem bọn em dọn dẹp mấy chỗ kia xong chưa.-Chàng vòng tay trước иgự¢ đi đến giả bộ nhìn vào nhà kho ho khụ...khụ....khụ...
-Không thể như thế được.-Giám thị lắc đầu nhìn cả bọn.
-Chuyện gì mà không thể?-Bất ngờ hiệu phó trường xuất hiện với kính cận đang rụ xuống dưới mũi.
-Chào cô.-Hắn lễ phép cúi chào hiệu phó.
-Cô...-Giám thị nhìn hiệu phó chằm chằm. Xuất hiện làm người ta tưởng là ma thật.
-Tôi thấy mấy đứa nhỏ này dọn dẹp siêng năng quá trời..-Hiệu phó nhìn 5 đứa cười cười.-Với ban nãy có một đứa dọn nhà kho gọn gàng lắm.-Nhỏ dị ứng với bụi nên đã mặc áo khoác của nó rồi cùng dọn dẹp với bọn nên mọi người cứ lầm tưởng là nó. Như vậy cũng tốt.
-Thật...thật...thật....hả cô?-Giám thị cà lăm hỏi hiệu phó.
-Tôi có bao giờ nói đùa chú đâu.-Hiệu phó hiền từ cười.
-Thôi tôi có chút việc xin phép cô.-Giám thị vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán.
-Vâng.
............
Nó nhận được kết quả như mong muốn từ phòng y tế. Vui vẻ cầm điện thoại nhảy lon ton trên chiếc giường thân yêu kia trong khi 2 cô y tá đang chăm chú ngắm nó.
-Yà hú...-Nó ngừng nhảy quay qua y tá.-Em về kí túc xá đã.
-À...ờ.-Hai mụ lau mép giật mình gật đầu.-Bye em...
-Dạ vâng.-Nó vừa bước ra khỏi cửa là nháy mắt chào làm hai người kia như bị hớp hồn bám theo nó. Xong,nó chạy một mạch về kí túc xá.
-Con trai gì mà đẹp dữ vậy không biết.
Nó hú như điên lên trên đường chạy. Trả được "ơn nghĩa" cho giám thị thì có gì vui bằng. Lần này là khỏi phải "áy náy"
Vừa về kí túc xá là nó bắt gặp ngay 5 đứa đang ôm bụng cười dưới sàn hả hê làm nó cũng không nhịn được cười theo.
"Bộp...bộp...bộp."
Và sau đó là tiếng vỗ tay cho sự đắt thắng.
Cuối cùng là ăn mừng với mấy chai nước ngọt,lanh lắm mới qua mắt được giám thị ù kia.
-Tự nhiên nghĩ đến mặt giám thị tao mắc cười quá.-Chàng cười tít cả mắt.
-Nãy giờ nói nhỏ mồm. Bây giờ mới hét lớn được tao thật là vuii đó mà.-Hắn luyên thuyên mồm.
-Phải phải.-Anh dơ ám hiệu "number one" lên với tất cả.
-Nãy ổng cõng tao xuống phòng y tế mà cái mặt suy nghĩ đến ma xanh lét cả lên. Tụi mày không có ở đấy chứ không là nhịn cười được tao ૮ɦếƭ liền.-Nó nghĩ đến bản mặt của lão giám thị là cứ như tự kỉ cười một mình.
-A...ha...ha...ha..-Nhỏ hả hê đánh tay vào đùi cười tít mắt.
-Mà này...-Nàng lại "nhìn ra trông rộng".
-Gì đây?-Nhỏ với nó đồng thanh.
-Nếu mai này ổng biết thì sao nhỉ?-Nàng xoa cằm hỏi bọn nó.
-Thì đó là chuyện mai này.-Hắn trả lời không cần suy nghĩ.
-Hay.-Anh với chàng đồng thanh.
-Mà này..-Lần này là đến lượt nó.
-Gì nữa?-Nhỏ với nàng đồng thanh.
-Tụi mình....-Ấp a ấp úng.
-Nói đi.-Ba tụi hắn chụm đầu lại đồng thanh cứ như "một đầu làm chẳng ra chi,ba đầu chụm lại như Ⱡồ₦g đựng chim" (Lí do là vì ba đầu tóc của ba anh ý lổm chổm như ổ để chim đẻ trứng,nhưng mà xiteen cơ :3 )
-Tụi mình là bạn thân nhá.-Nó toạt ra luôn.
-...-Ba tụi hắn nhìn ba tụi nó rồi lại nhìn nhau.-MỘT Ý KIẾN KHÔNG TỒI.
Sáng hôm sau.
Hôm nay là cuối tuần. Mà cuối tuần thì học sinh phải về nhà thăm gia đình.
Nó đang nằm trên giường với cuốn truyện Conan dày đặt kia trong khi ai nấy đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Nhỏ nhìn thái độ ung dung,không lo hay chuẩn bị đồ đạc gì của nó. Nhỏ nhảy tọt lên trên giường,nằm cạnh nó,vứt cuốn truyện sang một bên.
-Mày không định về hả?
-Không.-Nó nhắm mắt xoa hai vùng thái dương.
-Sao vậy? Bộ mày không đến thăm ông bà nội luôn sao?-Nhỏ thở dài nhìn lên trên của phía giường.
-Có chị tao rồi. Tao đến làm gì. Dù sao tao cũng vô hình trong căn nhà ấy.-Mỗi lần nhắc đến gia đình là não nó cứ phẳng ra.
-Dù gì...
Nhỏ chưa kịp nói xong thì đãng bị nó cắt ngang bằng giọng điệu nghiêm túc với ánh mắt lạnh băng.
-Phong à...
-......
-Nếu mày là tao mày cũng sẽ như tao. Tao ước gì tao như mày. Mặc dù không được coi là gia đình,nhưng ít ra hộ khẩu hay gì đó đều có tên mày. Mày có thể được ngồi cùng bàn ăn với bọn họ cho dù bọn họ không bao giờ bắt chuyện với mày. Nhưng còn tao...-Nó đỏ hoe mắt khi nhắc đến chuyện mà cả đời nó không muốn nhắc.-Tao chưa bao giờ có tên trong hộ khẩu,đến nỗi ngồi vào bàn ăn cũng chưa hề. Cùng lắm thì tao chỉ ở một mình trong cái biệt thự lạnh lẽo kia. Nó đáng là một ngôi nhà ma hơn là ngôi nhà mang tên chủ nhân là tao. Thật sự tao không muốn xuất hiện trên đời này,tao đã làm ba mẹ và chị tao khổ tâm rất nhiều.
-Mày đừng nói nữa.-Nhỏ đặt tay lên vai nó.-Tao hiểu mà. Thà là như thế còn hơn như tao. Vô hình cũng không được mà xuất hiện cũng không xong. Nói chuyện với người trong nhà tao cứ như với với con vật. Thà là như mày. Nhưng mày à...ít ra cũng phải đặt chân đến đó để được nhìn mặt người mà nguyền bỏ mình cả đời chứ. Biết đâu mai đây người ta ra đi thì sao. Họ sẽ không kịp thấy mình làm gì đó để chứng minh đâu.
-Có thể là thế.-Nàng xuất hiện rất nhanh với gói snack trên tay trong khi mồm đang nhai luyên thuyên.-Nhật...mày đã từng nói mày sẽ làm cho họ thấy con gái cũng như con trai nhưng....tao nghĩ rằng...điều đó không quan trọng nữa. Trong tim họ không có mình,thì có rạch nát bao nhiêu cũng không còn chỗ để mình đặt chân vào. Có thể cả đời này mình chỉ đứng nhìn họ và người khác. Tao không cần điều đó. Tao về là vì ba mẹ tao còn nuôi hy vọng mình tao. Cho dù ông bà nội không hề xem tao là cháu nhưng tao vẫn "chạy" về. Mày cũng như thế đi.
-Mai tao tính. Hôm nay mới t7. Còn chủ nhật nữa mà.-Nói rồi nó đắp mềm lên đầu giả vờ như mình đang buồn ngủ.
Nhỏ với nàng nhìn nó lắc đầu. Nó thật sự rất đáng thương. Và nó cũng thật sự là một người bạn tốt. Đã thân rồi càng thân. Nó là nguồn bắt đầu động lực cho nhỏ và nàng.
-Vậy hai tao về trước.-Nói rồi nhỏ với nàng xách balo đi ra cửa.
Vừa đi,nó trong mền vùng mình dậy. Vậy là trong phòng này chỉ còn mình nó,tụi hắn cũng đi mất rồi. Suy nghĩ lời nhỏ và nàng. Nó bâng khuâng không biết mình có nên đi về nhà không.
Nhưng ý nghĩ đó dập tắt nhanh chóng. Thật sự là nó không muốn nhìn ngôi nhà đó. Nó cứ như nhà tù vô hình. Nói chính xác hơn là nhà tù rồi con gì. Nó thương ba mẹ và chị nó quá.
...........
-Thằng Nhật ổn chứ?-Nhỏ nhìn nàng nói có vẻ suy nghĩ gì về nó.
-Không ổn tí nào đâu.-Nàng thở dài nhìn phía trước.-Hay mình quay lại với nó nhỉ?
-Nó không thích như vậy đâu. Tao chắc chắn đấy.-Nhỏ khẳng định.-Mày không hiểu nó hả. Cho dù nó có sợ cô đơn đến mấy nhưng nó cũng không cần ai thương hại đâu.
-Ờ.-Nàng gật đầu do dự.
Vừa bước ra khỏi cổng. Từ đâu hai bàn tay to lớn vồ lấy nhỏ và nàng. Là anh và chàng.
Hai tên này cũng xách balo sau lưng lảnh đảnh lờ bê đi về nhà. Nhỏ với nàng nhếch nữa miệng nhìn thái độ khoác vai hai tên này.
-Mặc như đáy quần.-Nhỏ nữa thật nữa ghẹo chàng. Hấc vai làm tay chàng trật xuống.
-Hớ...thích khiêu chiến à.-Chàng nhếch nữa miệng nhìn nhỏ.
-Có vẻ thú vị nha.-Nhỏ nháy mắt chàng tỏ vẻ khiêu khích.
-Ơ đệch.-Nàng hấc tay anh xuống nhanh chóng.
Anh lùi một bước nhìn nàng. Thằng này cứ như mình còn là kẻ thù của nhau vậy nhỉ? Bộ khoác vai có truyền bệnh gì đâu ta. Mình vẫn đẹp trai,vẫn xinh tươi mà. Có lây bệnh đẹp cho nó đấy chứ. Mà mình với hắn ai đẹp hơn nhỉ? Vẫn biết kết quả là mình nhưng anh vẫn muốn được mồm hai đứa kia công bố.
Anh nhảy tọt đứng trước mặt hai tên kia trong khi nhỏ với chàng đang "đối thoại" "thử tài" cho nhau nghe.
-Mày có biết tao từng là thầy vovinam không mà cái mặt mày hách lên như thế.-Chàng vỗ иgự¢ tự hào.
-Ghê vậy à?-Nhỏ bỉu môi.-Đéo liên quan?
-Có chứ. Điều đó chứng tỏ mày sẽ thua tao.-Chàng đắt thắng trong tay.
-Vậy anh hai có biết em cũng là thầy vovinam ở đất nước của chúng ta không. Chỉ cần em hú một tiếng là đệ em nó tới đây đập anh yêu nát xương luôn rồi.-Nhỏ hít mũi đắt thắng còn hơn chàng.
-Ghê vậy à...vậy này có biết...
Chưa kịp để chàng tao lao thì cái miệng nói dốc của hai đứa đã bị nàng và anh xử lí nhanh gọn lẹ rồi. Hai tụi bây là chỉ có tài bốc phét giỏi thôi. Nghe xong là muốn ói ra cả thành phố này.
-Chỉ là nghe thôi mà.-Nàng với anh đồng thanh làm nhỏ với chàng bẻ cả mặt.
-Đệch..-Hai cái mồm giống nhau.
Chưa kịp đi thêm bước nữa thì anh đã kéo nàng lại vừa hách mặt vừa đi lùi đối diện với nhỏ và chàng.
-CLGT?-Chàng khó hiểu nhìn anh.
-Hai tụi mày thấy tao với thằng Thụy ai đẹp hơn.-Anh xỏ tay vào túi cười đến mắt tít lên.
-Hự...Hự... Hự...-Nhỏ với chàng biểu cảm cứ như thật.-Xấu như nhau. -Nói rồi nhỏ với chàng ôm balo đi lên trước để lại cái bản mặt thúi của anh ngó theo.
-Ơ đệch...-Anh tự đập vào mặt mình.
Nàng lắc đầu cười cười đến cạnh anh,đặt tay lên vai,giả vờ như mình đang an ủi.
-Dù gì thì người đẹp hơn vẫn là tao mà. Chẳng qua bọn chúng khó nói hơn thôi.
-Đýt dịt.-Anh hí hố đớp lại nàng.
-Chứ còn gì nữa.-Nàng xị mặt làm xấu chọc anh.
................
Nó đang ôm điện thoại ra coi bộ phim đặc sắc của Hàn Quốc "Hãy cười lên nào " -một bộ phim hài mà ai coi cũng cảm thấy vui trong khi cái bản mặt nó dường như là đơ cảm xúc khi coi bộ phim này.
Không phải là vì mình không thích phim mà là vì mình không thích biểu cảm ra ngoài. Coi phim tới khúc hay cười như bò hú,tới cảm động thì khóc như sông vỡ bờ.
"Cạch"
Nó nhìn ra cửa đang mở. Bây giờ trong phòng,à không phải là kí túc xá chỉ còn có mình nó. Sao lại có ai vào đây nữa. Không lẽ là thằng Phong với Thụy.
-Ai?
-Ai hoài.-Là hắn. Hắn vào trong với đống trái cây cùng sữa bột.
-Sao không về nhà mà lại ở đây?-Nó lại tiếp tục công việc xem phim.
-Ngoại với nội rủ nhau đi du lịch rồi. Chẳng nói một tiếng làm tao mua một đống đồ ăn cho hai bên.-Hắn nhún vai vầy cất giày vừa trả lời.-Còn mày?
Nó nghe hắn nói ngoại với nội tình cảm như vậy mà đau lòng. Hắn đúng là có phúc,sống nhận được tình thương từ hai bên.
Bên nội thì nó không nhắc làm gì,bên ngoại mới cảm thấy nhớ nhớ. Ông ngoại cực thương nó nhưng người thương nó thì lại rời bỏ nó mà đi. Còn bà thì cắt đứt quan hệ với mẹ nó chỉ vì kết hôn với ba. Số mình sao lận đận vậy nhỉ?
Hắn thấy nó không trả lời gì đến gần đưa bản mặt thúi của mình lên nhìn chiếc điện thoại Apple to đùng với tình tiết hài trong phim. Định cười toạt ra nhưng thôi.
-Hêy...-Hắn huơ tay trước mặt nó làm nó giật mình.
-Hả? Mày hỏi tao cái gì?
-Tao hỏi sao mày không về nhà.
-Tao là con rơi. Đéo có nhà.-Nói rồi nó đi xuống lầu với bản mặt đần nhau heo.
Hắn cau mày nhìn nó. Người như nó mà con rơi,có trời mới tin. Nhìn cao ráo,đẹp trai lại còn xiteen vậy. Có hàng tá cô mong thì có. Chắc nó chảnh với mình đây mà.
Hắn nhếch nữa miệng chạy đến khoác vai nó.-Làm vai chai chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc