Về cặp đôi Dương Vy - Trần Kỳ.
Iowa State University - Một trong những trường đại học nổi tiếng nhất trên đất nước Mỹ xinh đẹp.
Dương Vy mặc bộ áo cử nhân, đội nón tốt nghiệp, gương mặt rạng ngời với tấm bằng tốt nghiệp loại A trên tay. Thường thì các học viên phải mất tầm 3 hay 4 năm mới đủ trình độ tốt nghiệp, nhưng với người học tốt Dương Vy chỉ mất khoảng hơn 2 năm.
Cơ mà để ngày hôm nay cầm tấm bằng tốt nghiệp loại A trên tay, Dương Vy cũng phải cố gắng rất nhiều. Dường như học ngày học đêm. Hồi trước cô luôn ước ao được đến ngôi trường này học, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy khổ cực quá. Đổi lại, sau khi về nước cô chỉ cần nộp hồ sơ xét tuyển, hàng nhìn tập đoàn, công ty hàng đầu tranh nhau giành lấy nhân tài như cô.
Cơn gió nhẹ thoáng qua, Dương Vy khẽ thở dài.
Cô nhớ ba mẹ, nhớ Tường Vy ૮ɦếƭ đi được. Mấy dịp Tết, Noel năm ngoái đều vướng lịch học kín mít nên cô không thể về thăm họ được. Cùng lắm thi thoảng nói chuyện với nhau qua video call thôi. Cũng may là còn có tên hề như Trần Kỳ ở bên cạnh cô, cô cũng không cảm thấy buồn tẻ nữa.
Trần Kỳ cũng đã lấy được bằng tốt nghiệp. Cậu ta vừa nhắn tin cho cô rằng đi bar với lớp rồi, cô không cần phải đợi. Mà nếu không nhầm thì lát nữa lớp cô cũng đi bar quẩy a.
Bang Bar, nơi tiếng nhạc remix đập thình thình bên tai, nơi những con người lắc lư điên cuồng. Náo nhiệt, ồn ào!
Dương Vy cùng cả lớp đến đây ăn liên hoan mừng lễ tốt nghiệp. Nếu không phải đa số mọi người đều đồng ý đến đây, chắc cô sẽ đưa ra ý kiến đến một quán karaoke hát cho lành.
Vy ngồi phịch xuống ghế, tiện tay lấy một ly rượu. Chà, hình như đây là loại rượu hạng nhất trong quán bar này, tuy có chút cay xè lưỡi nhưng cũng có chút hương vị riêng.
- Dương Vy à, đó chẳng phải là Trần Kỳ sao? - Lin ngồi bên cạnh cô, ghé sát vào tai cô mà nói.
Rồi theo hướng tay mà Lin chỉ, Dương Vy đích thị nhìn thấy ngay Trần Kỳ. Không sai, chính là cậu ta.
Trần Kỳ mặc chiếc áo sơ mi trắng, không có đóng khuy hai cúc áo trên cùng, đang nhảy cùng giai điệu nhạc với một cô gái khác. Theo trí nhớ của cô thì cô gái ấy là Baby, cô nàng ѕєχy nhất lớp Trần Kỳ. Còn nữa, hình như Baby lúc trước có tình cảm với cậu ta nữa.
Nhìn họ nhảy cùng nhau kìa, ái chà, ôm eo nhau cơ đấy. Lại còn lắc lư người, áp sát mặt với nhau nữa. Dương Vy nhìn thấy cảnh này mà nóng hết cả người. Thế mà còn nói không có tình ý gì với cô ta, xem kìa, lại còn cười hớn hở với Baby nữa. Máu ghen trong người Dương Vy bắt đầu nổi lên, cô rít lên từng chữ: "Anh biết tay tôi". Tức quá, cô uống một hơi hết cạn một ly rượu nữa.
- Dương Vy, ra nhảy với mình không? - Ron giơ tay ra, nháy mắt với Dương Vy một cái.
Nếu là bình thường cô nhất định sẽ khéo léo từ chối ngay nhưng bây giờ, nhìn thấy đôi trai gái kia cô không thể nào mà chịu được, phải cho tên ૮ɦếƭ băm ૮ɦếƭ bằm kia hiểu cảm giác lúc này của cô. Nghĩ rồi cô đồng ý nhảy với Ron, cả lớp vỗ tay hưởng ứng cuồng nhiệt.
Dương Vy cố ý kéo Ron đến gần chỗ tầm nhìn của Trần Kỳ, rồi cô cùng Ron hào hứng nhảy. Ron nhảy rất là chuyên nghiệp nha. Mấy lần cô vừa nhảy vừa liếc mắt nhìn tên Kỳ kia chẳng may dẫm phải lên chân Ron a.
"Đáng ghét. Sao không nhìn về phía này chứ?" - Dương Vy thầm nghĩ trong lòng, hai bàn tay cứ giơ nắm đấm liên tục.
Chẳng may Dương Vy không để ý trượt chân, không tự chủ suýt nữa thì ngã nhào ra phía sau, cũng may là Ron nhanh nhẹn kịp thời đỡ lấy cô.
Tình trạng hai người bây giờ có thể diễn tả như sau: Dương Vy hơi ngả người ra phía sau, hai tay choàng qua cổ Ron. Còn Ron ôm lấy vòng eo của cô, mặt hai con người chỉ cách nhau ước chừng vài cm, bốn mắt giao nhau không hề chớp.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, đúng cái lúc này Trần Kỳ lại quay ra hướng đó, nhìn thấy cái cảnh này. Người con gái của cậu đang trong vòng tay của một thằng con trai khác. Lại còn gì thế kia, ôm eo này, mặt sát mặt nữa, đang định hôn nhau chắc.
Vừa ghen. Vừa hiểu lầm.
Trần Kỳ hai tay nắm chặt, mặt hằm hằm tiến về phía bọn họ. Rồi cậu kéo Ron ra và... Bốpppp.. Ron không kịp trở tay nên hứng trọn cú đấm nảy lửa của Kỳ.
Dương Vy đột nhiên bị đẩy ra, thoáng giật mình rồi nhanh chóng hoàn hồn lại thấy Trần Kỳ đang túm cổ Ron rồi tặng thêm vài cú đấm nữa.
- Đủ rồi Trần Kỳ. Dừng lại đi. - Dương Vy gỡ tay Kỳ ra, đứng chắn cho Ron. Cô còn nhìn Kỳ với ánh mắt hờn dỗi nữa.
- Em đang bảo vệ thằng khốn này đẩy hả? - Trần Kỳ tức giận, nói mà như hét thẳng vào mặt Vy.
Gì chứ người con gái mà mình yêu đứng ra bảo vệ cho một thằng khác, ai mà không giận chứ?
- Ron là bạn em mà. - Dương Vy nói mà như sắp khóc. Tên này, sao cậu ta lại có thể to tiếng với cô thế chứ.
- Bạn ư? Bạn mà đứng ôm eo, ôm hôn nhau thắm thiết hả?
- Còn anh thì sao chứ? Anh với cô Baby kia là bạn không phải anh cũng ôm eo, nhảy nhót điên cuồng với cô ta đấy thôi. - Dương Vy uất ức nhìn Kỳ.
Rõ ràng là cô trượt chân ngã, Ron đỡ lấy rồi chẳng may mặt gần mặt chứ có phải là ôm hôn nhau gì đâu? Cậu ta nói thế mà cũng nghe được à.
Trần Kỳ nghe xong Dương Vy nói thì mặt liền tối sầm lại. Thì ra là cô cố tình đứng ôm hôn thằng ranh này trước mặt cậu để trả thù anh nhảy với Baby. Hai mươi mấy tuổi đầu rồi còn có cái suy nghĩ vậy sao? Tưởng là trẻ con chắc?
- Em trẻ con vừa thôi. Anh với Baby....
- Em trẻ con, còn anh thì người lớn hả? - Chưa để Trần Kỳ nói hết câu, Vy đã chen ngang.
Nói cô trẻ con ư? Buồn cười nhể? Còn Trần Kỳ, tuy đã nhượng bộ hạ giọng để làm hòa, giải thích. Nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì cô đã nhảy tọt vào. Lúc nào cũng ương bướng như thế, đến chịu thua.
- Trần Kỳ, chúng ta qua với lớp thôi. - Baby õng ẹo ôm lấy cánh tay Kỳ, còn cố tình áp sát người vào gần cậu làm cho Vy tức điên lên được.
Con nhỏ này, là cái gì chứ? Hai chữ "Chúng ta" nghe mà muốn buồn nôn.
Kỳ không trả lời, gật nhẹ đầu một cái, cũng không thèm nhìn Dương Vy thêm một lần, thản nhiên kéo Baby đi ngang qua cô.
Hành động của Kỳ như làm Vy tan vỡ thành từng mảnh. Yêu cậu bấy lâu, nhiều lúc hai người giận hờn nhau là chuyện bình thường. Nhưng đây là lần đầu tiên, cậu ấy, kéo tay một người con gái đi, không phải là cô.
Đau. Rất đau. Nhưng nếu là đau bên ngoài còn có thể bôi thuốc, còn đây là đau trong tim.
Dương Vy rời khỏi Bang Bar, bắt taxi về biệt thự. Ngồi trên xe, cô bật khóc nức nở. Cô đã làm gì sai chứ? Mà cứ cho là cô sai, vậy Trần Kỳ là người đúng chắc.
Ngước nhìn qua tấm cửa kính, Dương Vy thấy biết bao đôi trai gái nắm tay nhau đi chơi, đi dạo. Nhìn họ ai cũng có đôi có cặp hết. Còn nét mặt tươi cười trên khuôn mặt của họ kìa, chắc chắn là họ đang hạnh phúc lắm. Tự nhiên cô thấy tủi thân quá. Tên Trần Kỳ kia có khi cũng chẳng thèm nhớ tới cô đâu, vẫn đang vui vẻ nhảy nhót cùng Baby cũng nên.
Mà nghĩ lại Dương Vy thấy Kỳ nói cũng đúng. Có khi đúng là cô hành động như trẻ con thật. Cầm điện thoại trên tay, lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng cô cũng thử nhắn tin cho Kỳ. Cô đơn giản chỉ là muốn nghe cậu ta giải thích thôi, biết đâu lại là hiểu lầm, biết đâu hai người lại làm hòa.
"Anh có thể giải thích?"
Chưa đầy năm giây sau, có tin nhắn được gửi tới, Vy hồi hộp nhấn vào xem.
"Không có gì phải giải thích."
Đấy, bảo cô là trẻ con nữa đi, cậu ta thì người lớn nhỉ? Rõ ràng là cậu có thể giải thích, rồi cô cũng giải thích, hai người hiểu chuyện xong coi như là hết giận nhau. Nhưng đằng này...
"Anh không muốn giải thích thật sao?"
"Không."
"Ghét anh. Em sẽ mua vé bay về Việt Nam."
"Tùy."
Nhắn đến đây, nước mắt Vy lại bắt đầu chảy dài. Cậu không muốn giải thích cũng được, chẳng lẽ không níu kéo cô ư? "Tùy" nghe hay nhỉ? Hình như là đồng nghĩa với việc: "Em thích làm gì tùy em. Anh không quan tâm."
Màn hình điện thoại đã nhòe đi bởi những giọt lệ đau buồn kia. Dương Vy mím môi, cố kiềm chế rồi nhắn cho Kỳ tin nhắn cuối cùng.
"Em muốn hủy hôn."
Lần này tin nhắn hồi âm đến lâu hơn, Vy nín thở chờ đợi. Biết đâu là Kỳ đã suy nghĩ lại rồi thì sao. Cô đâu biết rằng, người kia đang cầm điện thoại xem tin nhắn của cô, đọc đi đọc lại bốn chữ đó, mặt tối sầm lại, người nóng bừng lên, hai tay nắm chặt đấm mạnh một phát vào tường.
Có tin nhắn tới, tim Vy cứ đập thình thịch, hồi hộp quá. Kỳ trả lời lâu như vậy nên cô nghĩ rằng đây hẳn là một tin nhắn khá dài. Nhấn vào xem, chỉ vẻn vẹn có một chữ "Tùy". Trái tim cô như lạnh ngắt lại, mắt cô mờ đi, tai cũng ù ù, cả cơ thể đang chìm vào một bóng tối mơ màng.
"Tùy"? Không phản đối sao? Tức là đồng ý hủy hôn sao? Vậy mà Vy cứ nghĩ, tin nhắn này có thể làm Kỳ suy nghĩ lại. Nhưng xem ra cô đã nhầm rồi.
Ngoài trời thời tiết lạnh quá, nhưng đâu lạnh bằng trái tim Dương Vy lúc này.
Ngay bây giờ, cô chỉ muốn ở bên cạnh ba mẹ và Tường Vy thôi. Cô muốn về Việt Nam, không muốn ở thêm nơi đây dù chỉ một giây. Nghĩ rồi cô bấm máy gọi điện cho quản lí Trách đặt vé máy bay khẩn cấp.
***************
Bốpppppp....
Ron lôi Kỳ ra sau quán bar, rồi hùng hổ đấm Kỳ một phát. Kỳ không thèm phản ứng lại, căn bản là không hề có tâm trạng gì nữa ngay sau khi đọc xong tin nhắn của Dương Vy.
- Mày đã làm tổn thương Dương Vy rồi đấy thằng khốn. - Ron hét thẳng vào mặt Kỳ.
Kỳ phủi phủi tay, lau đi vệt máu trên khóe miệng, cười khinh bỉ.
- Liên quan đến mày nhỉ? Bọn tao hủy hôn rồi, mày có cơ hội rồi đấy.
- Mày... Hiểu lầm rồi. Tao với Vy không có gì, tao cũng có bạn gái rồi.
- Có liên quan tới tao sao? - Kỳ nhếch mép, quay đầu bỏ đi. Không tặng tên ranh này vài cú đấm nữa là may cho hắn lắm rồi đấy.
- Bạn gái tao là Baby. - Ron hét theo. Kỳ khựng người lại, tưởng chừng như nghe nhầm.
- Tao thấy mày nhảy với Baby điên cuồng quá nên ghen, thấy Vy cũng đang nhìn mày nên tao rủ cô ấy nhảy cùng. Vừa nhảy cô ấy vừa nhìn theo mày nên mới trượt chân ngã, tao chỉ là đỡ cô ấy thôi, không phải là ôm hôn gì đâu.
Kỳ đang nghe cái gì thế này. Khoan đã, bỏ ra vài giây để sắp xếp lại mọi hành động trong trí nhớ. Đúng rồi, nhớ lại tư thế lúc đó của hai người này đúng là Ron đang đỡ Vy. Vậy chẳng lẽ là hiểu lầm thật sao?
Đau đầu quá. Mơ hồ quá.
- Lúc đó Baby dựa người vào cậu không phải là cho Vy ghen, mà là cho tôi ghen. Baby cũng hiểu lầm. - Ron nhún vai, rồi đi tới vỗ vai Kỳ.
- Vy là cô gái tốt, đừng để mất cô ấy. Cô ấy đã bỏ về trước rồi, tôi nghĩ cậu cũng...
Ron chưa nói hết câu thì Trần Kỳ đã chạy đi thẳng. Cậu nhớ lại hai tin nhắn cuối cùng Vy gửi tới. Muốn bay về VN, muốn hủy hôn. Vậy mà lúc đó đang tức giận, cậu chỉ trả lời lạnh nhạt mỗi là "Tùy". Kiểu này chắc Dương Vy sẽ làm thật mất.
Kỳ vừa chạy như điên vừa bấm số gọi cho Dương Vy. Không liên lạc được. Vy tắt máy rồi. ૮ɦếƭ tiệt!
Biệt thự Sun - Đây là căn biệt thự ở bên Mỹ của Trần gia. Từ khi Dương Vy và Trần Kỳ đi du học Mỹ đã ở đây.
Kỳ hớt hả chạy thẳng lên phòng, cửa phòng đóng. Hoặc là Vy đang ở trong đó hoặc là cô ấy đã bỏ đi. Kỳ cũng không suy nghĩ nhiều, mở thẳng cánh cửa ra. Không có một bóng người, đồ đạc trong phòng vẫn nguyên. Nhưng khi cậu mở tủ quần áo ra thì đã mất đi một nửa, chính là nửa quần áo của Dương Vy.
Chẳng lẽ... Kỳ chạy xuống nhà thấy Mẫn Mẫn đang tưới cây sau vườn hoa liền chạy tới hỏi.
- Mẫn Mẫn, tiểu thư đâu?
- Ơ không phải là hai người về Việt Nam ư? Tiểu thư xách vali đi rồi. Đi khoảng hơn nửa tiếng rồi. - Mẫn Mẫn ngây thơ trả lời. Con bé được bà quản gia nhận nuôi từ bé, hiện là người giúp việc của Trần gia.
Đi hơn nửa giờ rồi cơ hả? Thật là muốn tức điên lên được. Grww...
Trần Kỳ bấm số gọi cho trợ lí Trách đặt vé máy bay khẩn cấp.
"Vừa có chuyến bay về VN rồi, e rằng cậu phải chờ mấy tiếng nữa mới có thêm chuyến."
- Bằng mọi giá phải đặt được vé ngay lúc này cho tôi. Sân bay nào cũng được.
Ngồi gục trên máy bay suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đặt chân tới mảnh đất quê hương. Dương Vy vươn vai một cái, uể oải bước xuống.
Cặp mắt của Vy đã sưng húp lên bởi khóc quá nhiều, đôi môi nhợt nhạt, khuôn mặt ủ rũ. Giờ nhìn cô chẳng khác nào ma quỷ, cô đành phải đeo kính râm với đeo khẩu trang ngụy trang thôi.
Đứng mỏi dừ cả chân mới bắt được taxi, Dương Vy ngồi trên xe rồi mở nguồn điện thoại, bấm số gọi cho Tường Vy. Sở dĩ lúc trước cô không thèm mở nguồn điện thoại vì không muốn nhận bất kì cuộc gọi hay tin nhắn của Trần Kỳ.
"Alo chị à, em nghe máy rồi này." - Đầu dây bên kia phát ra giọng nói nhí nhảnh của Tường Vy.
- Tường Vy à, bây giờ em qua Dương gia với chị đi. Chị vừa về nước xong.
"Ơ sao chị về mà không báo cho mọi người một tiếng thế?"
- Ừ chị xin lỗi.
"A có phải chị muốn cho mọi người bất ngờ đúng không? Trần Kỳ đâu? Cậu ta đang ngồi cạnh chị hả?"
Nghe đến tên Trần Kỳ, Dương Vy lại có chút hụt hẫng. Tên đó về cùng cô đã tốt. Giờ này không biết cậu ta đang làm gì nữa? Có khi chưa thèm về biệt thự Sun, cũng chưa biết cô bỏ về trước cũng nên.
Dương Vy khẽ thở dài, rồi mới trả lời lại Tường Vy.
- Kỳ không về, chị về một mình.
Thấy giọng nói của Dương Vy nhỏ hơn, nghẹn ngào hơn, Tường Vy cũng đoán được là họ đang giận nhau. Chắc lần này còn giận nhau to là đằng khác, giận đến mức mà chị nó phải về nước đột ngột cơ mà.
"Em qua Dương gia ngay đây."
Nói xong, Tường Vy cúp máy rồi nhanh chóng chạy vào trong nhà, với lấy chiếc áo khoác mặc vào.
- Em đi đâu đấy? - Thiên từ trên cầu thang ngó xuống hỏi nó.
- Chị Dương Vy về nước, hình như là cãi nhau với Kỳ rồi. Em phải qua Dương gia gấp.
Rồi nó chạy đi thẳng, Thiên cũng chạy theo nó, hai đứa đi tới Dương gia.
*************
- Huhu mẹ ơi con buồn lắm. - Đại tiểu thư nhà họ Dương kể hết mọi chuyện ra, rồi nhào vào lòng mẹ khóc hu hu như một đứa trẻ.
Người ta thường nói, khóc trong lòng mẹ bao giờ cũng thấy ấm áp nhất. Quả là đúng như vậy.
- Tên Kỳ này thật đáng ghét. Lăng nhăng, đào hoa gớm. Lại còn làm chị tổn thương nữa. Em sẽ cho cậu ta một bài học, chị đừng khóc nữa. Khóc là xấu lắm. - Tường Vy hùng hổ đập bàn đập ghế rồi nịnh nọt dỗ chị. Có ai như nó không chứ?
Lúc trước khi Dương Vy ở bên Mỹ, cãi nhau với Trần Kỳ đều gọi điện tâm sự với nó. Nhưng chưa lần nào nó thấy chị mình khóc lóc thảm như lúc này. Tự nhiên nó thấy giận tên Kỳ ghê gớm, đã hứa với nó là sẽ không bao giờ làm chị Dương Vy tổn thương rồi mà lại thất hứa. Đáng đánh, đáng ૮ɦếƭ.
- Con muốn hủy hôn. Cậu ta cũng bảo tùy rồi. Ba mẹ nói với bên Trần gia đi. - Dương Vy lau nước mắt, nũng nịu nói.
Cả ba mẹ nó lẫn nó đều ngạc nhiên vô cùng. Hủy hôn ư? Cái này phải đáng suy nghĩ cho kĩ à nha.
Hai người này đã đính hôn được hai năm rồi, tình cảm vô cùng đậm sâu. Tập đoàn nhà họ Trần với tập đoàn Keylee đang hợp tác tốt lành với nhau, giờ đột nhiên nói hủy hôn là hủy hôn sao được.
- Con muốn hủy hôn. Con quyết định rồi. - Dương Vy hùng hổ bật dậy, hét um lên làm mấy cái bóng đèn trên trần nhà cũng phải lung lay.
- Không được hủy.
Từ phía cửa phát ra một giọng nói, tất cả mọi người đều quay ra nhìn chủ nhân của giọng nói đó. Là Trần Kỳ. Cậu ta vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng hôm qua, mồ hôi toát nhễ nhại, hơi thở hổn hển, kiểu như vùa chạy thi với chó dữ xong.
Dương Vy nhìn Kỳ một cái, rồi quay mặt chạy thẳng lên phòng. Bực tức thế thôi chứ trong lòng cô đang có cái gì đó vui sướng lắm.
- Thật ngại quá, con xin lỗi. - Trần Kỳ cúi chào với ba mẹ nó, rồi chạy như bay lên tầng theo Dương Vy.
Hai ông bà già ngồi phịch xuống ghế, nhìn theo bóng dáng Kỳ mà thở dài. Bọn trẻ thời nay thật là...
Dương Vy chạy thẳng lên phòng, đang định đóng cửa lại thì đã bị Trần Kỳ đẩy ra. Cô đành nhảy thẳng lên giường rồi chùm chăn kín mít khắp người. Kỳ khẽ cười, từ từ ngồi xuống bên cạnh giường, bắt đầu tung chiêu nịnh nọt ngọt xớt.
- Vy xinh đẹp à, anh xin lỗi. Anh là một thằng đê tiện, biến thái, xấu xa, não phẳng, động vật biến nhiệt...
Im lặng.
- Hôm qua có tí men rượu trong người nên anh nhảy hơi điên tí ấy mà. Với cả anh nghe Ron giải thích rồi. Lúc đó là em trượt chân ngã, Ron đỡ em chứ gì.
Im lặng.
- Anh bị Ron đánh cho vài chục đấm nên tỉnh ngộ ra rồi. Chỗ mắt, chỗ mũi, chỗ miệng, chỗ bụng, chỗ chân... đều bị bầm tím hết. Em xem này.
Có người nằm trong chăn nghe thấy, không chịu được bỏ chăn ra xem thì thấy tên kia đang nhe nhởn cười. Bị lừa rồi. Hừ!!! Tức quá chùm chăn lên tiếp.
Kỳ cố nhịn cười, với tay vào trong chăn bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của người kia.
- Anh nhảy với Baby hay Lady gì đấy cũng chả nói lên điều gì. Cái chính là chỗ này... - Kỳ để bàn tay Vy trước tim mình, rồi tiếp lời. - Chỉ có mình em thôi.
Cuối cùng, Dương Vy cũng chịu mở lời, giọng nói vẫn có chút hờn dỗi.
- Anh nói thật không?
- Thật chứ. Anh mà nói dối thì cái đầu gối to bằng đầu anh. Đấy em xem, cái đầu gối đâu có to bằng đầu anh đâu. - Kỳ vừa nói vừa cười, rồi lật chăn ra, thấy người kia cũng đang cười.
Nụ cười của em, như ánh mặt trời rạng rỡ của anh.
Kỳ vươn người lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi Vy. Vậy là mọi chuyện đã ô xờ kê.