Ai Là Hoàng Tử Của Em? - Chương 12

Tác giả: Tửng Thiên Anh

Khi đã tỉnh táo lại, mẹ nó cho nó ăn cháo, cưng nụng nó như một đứa trẻ. Nó tất nhiên là xúc động lắm.
Nếu có ai tình cờ ghé thăm phòng bệnh của nó chắc chắn sẽ không ngại mà để cử đây là phòng bệnh nhộn nhịp nhất của năm. Ba nó pha trà, mẹ nó cho nó ăn, Ân ngồi cạnh gọt hoa quả, Kỳ bày trò làm nó cười. Ba mẹ nó cũng không hỏi nhiều về vụ này vì Kỳ nói đã giải quyết ổn thỏa xong rồi. Mà quan trọng hơn là nó đã tỉnh lại và vẫn bình thường.
Thiên nói là đi ra ngoài một chút. Thực chất là hắn sang phòng bên cạnh để rủa vết thương. Lúc nãy đang rửa dở và thay băng thì nghe tin nó dậy, không suy nghĩ gì mà chạy sang phòng nó luôn. Bây giờ hắn quay lại lau rủa sạch và bôi thuốc vào những vết chầy xước khắp trên cơ thể hắn do vụ vừa nãy. Sở dĩ hắn làm vậy vì không muốn để nó nhìn thấy mà lo lắng cho hắn.
Hơn 12h, nó đuổi khéo mãi tất cả mọi người mới về nhà cho để nó an tâm nghỉ dưỡng. Mẹ nó nhất quyết muốn ở cùng nó nhưng may mà có Thiên lên tiếng bảo có hắn ở đây là được, mẹ nó mới về cho.
Trong phòng giờ chỉ còn nó và hắn.
Thiên ngồi trên giường, nắm chặt bàn tay nó, nói với giọng nhẹ.
- Xin lỗi. Anh đã không thể bảo vệ được em.
Nó vui vẻ lắc đầu nguây nguẩy, đập vào vai hắn bảo không sao. Nó để hai bàn tay lên khuôn mặt đẹp trai của hắn đã bị xấu đi bởi những vết xước, miệng mấp máy.
- Anh không sao chứ?
Hắn lắc đầu, kéo nó vào lòng. Trong vòng tay ấm áp của hắn, nó không kiềm chế nổi bản thân mà òa khóc nhử một đứa trẻ.
Hắn càng ôm nó chặt hơn, vuốt nhẹ mái tóc nó, để nó khóc tự nhiên, mọi nỗi buồn phiền sẽ tan biến.
Một lúc sau, nước mắt của nó mới ngưng lại. Hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ còn vương lại trên khóe mắt nó, mắng yêu.
- Khóc nãy giờ là đủ rồi henn. Ướt hết áo anh rồi.
Nghe giọng điệu của hắn, nó cười trở lại. Một nụ cười ngây ngô, tự nhiên vốn có đã xuất hiện trên khóe môi.
- Ghét anh.
Nó đánh hắn vài cái vào vai, đánh nhẹ thôi xong còn làm mặt phụng phịu với hắn. Đã vậy, hắn càng cưng yêu nó hơn.
- Nhưng anh yêu em thì phải làm sao?
Một tay hắn chống lên cằm, vờ suy nghĩ. Nhìn hắn chẳng khác gì ông cụ non.
- Kệ anh.
Nó cười vui vẻ rồi đẩy hắn ra. Hắn lại càng kéo nó vào gần hắn hơn.
Căn phòng ấm áp lạ kì, tràn ngập tiếng cười đùa của hai đứa, tràn ngập hạnh phúc.
Trước sau cũng phải đi ngủ, mà phòng bệnh lại chỉ có một giường duy nhất. Nó định bắt hắn nằm ở dưới sàn nhưng lại nghĩ dù sao hắn cũng là người bệnh nên thôi. Giờ cũng đã muộn, đi gọi bác sĩ để lấy phòng cũng hơi ngại. Bất đắc dĩ nó và hắn lại ngủ chung giường. Hắn đương nhiên là thích lắm.
Giường quá bé. Hai con người không thể ngăn chia vạch mà nằm sát vào nhau. Hắn ho khan lấy một tiếng rồi quay người lại, kéo nó vào Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn. Đây giường như là thói quen của hắn khi ở bên nó rồi. Nó hơi bất ngờ, cười tủm tỉm một mình. Trạng thái của hai bạn trẻ bây giờ thật giống một cặp vợ chồng trẻ ôm nhau đi ngủ a.
***************
Mới 5h sáng, hắn đã tỉnh dậy. Thấy nó đang nằm ngủ ngoan trong vòng tay của mình, tự nhiên hắn cảm nhận được con tim đang đập nhanh cỡ nào.
Chụt :*
Một nụ hôn lén, chào ngày mới.
Hắn vừa ngồi dậy, lấy điện thoại lên web được một lúc thì nó cũng tỉnh. Nó ngồi bật dậy, vươn vai rồi ngáp một cái như mọi ngày nó vẫn tỉnh dậy.
Á....
Tí xíu nữa là nó ngã ngửa xuống giường khi nhận ra hắn đang nhìn chằm chằm nó, miệng bật cười thích thú.
- Cười... Anh cười cái gì? Em buồn cười lắm sao? Hứ.
Nó dựa lưng vào tường, khoanh tay, làm mặt nhăn nhó. Hắn đành nhịn cười rồi choàng tay ra ôm nó, âu yếm.
- Bảo bối ngoan, em ngủ thêm đi.
- Mấy giờ rồi anh?
- Hơn 5h...
Á... Nó há hốc miệng, hét lên. Cài gì chứ? Mới có 5h sáng thôi sao? Đây đúng là kỉ lục của nó mà. Nhưng tiếc thật, nó đã tỉnh ngủ rồi thì khó có thể ngủ tiếp. Vậy nên dậy thôi.
Nó đang định vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt thì bị hắn kéo lại, dò hỏi.
- Đi đâu đấy? Sao không ngủ thêm?
Nó thở dài.
- Em đi rửa mặt.
Nhìn cái mặt đáng yêu muốn ૮ɦếƭ của nó, hắn cười tươi rồi bỏ tay nó ra, không quên nhắc nhở.
- Umm.. Em còn chưa khỏe hẳn đâu đấy. Nên đi cẩn thận.
- Dạ.
Nó ngoan ngoãn trả lời rồi chạy nhanh đi. Chứ ở gần tên này một giây nữa cũng đủ làm nó ૮ɦếƭ. Lí do à? Nụ cười tươi rói của hắn vừa nãy làm con tim nó nhảy mủa loạn xạ lên.
Vy làm vệ sinh cá nhân xong, đi vào phòng thì không thấy hắn đâu. Thấy điện thoại của hắn để trên giường, nó tò mò mở ra nghịch.
Hử? Nó trố mắt ra nhìn cái ảnh nền điện thoại của hắn. Đây chính là ảnh nó đang cười tươi khi ngồi ở phòng khách xem phim hoạt hình mà. Cái tên thối thây này dám chụp lén người ta. Vậy mà giờ nó mới biết. Nghe tiếng của mở, nó ấn nút nguồn khóa máy rồi để qua một bên, làm ngơ như chưa có chuyện gì.
- Vy, ngoài kia không khí trong lành lắm. Đi dạo không? Dù sao vẫn sớm mà.
Hắn cười cười, đề nghị. Dù sao bây giờ tỉnh rồi vỡi không biết làm gì. Đi dạo há? Oki luôn.
Thiên nắm tay nó đi dạo quanh vườn hoa của bệnh viện. Thỉnh thoảng hai đứa lại nhìn nhau cười, trêu nhau rồi đuổi nhau quanh đó.
Đi được một lúc, hắn kéo nó ngồi xuống ghế đá. Hai đứa vẫn tay trong tay quay sang nhìn nhau cười. Chợt nhiên nó nhìn xuống chân rồi hét lên một tiếng. Giờ nó mới để ý, chiếc lắc chân của nó đi đâu rồi. Quay sang hỏi hắn thì hắn cũng lắc đầu. Thôi xong. Có khi nào là do xô xát hôm trước nên chiếc lắc bị rơi ra không? Nó nghĩ tới đây liền thở dài một tiếng, mặt ỉu xìu. Chiếc lắc này chính là món quà đầu tiên hắn tặng nó. Vì thế mà nó rất trân trọng chiếc lắc.
Hắn thấy nó buồn, kéo nó vào trong lòng, xoa đầu nó ân ủi.
- Thôi. Để anh bảo người đặt cái khác cho.
Nó nghe xong cũng chỉ ậm ừ một tiếng. Đang ngắm nhìn khung cảnh xung quanh cho đỡ chán thì hắn gọi.
- Vy yêu....
Theo phản xạ tự nhiên, nó quay lại nhìn hắn. Chợt bị hắn hôn chụt một phát vào má. Nó ngớ người, mặt đơ ra hồn nhiên. Theo đó là ánh đèn flast ở điện thoại hắn đang nháy lên liên tục. Á... Chẳng lẽ cái tên này lại còn thừa thời cơ chụp ảnh dìm hàng nó luôn sao.
Xong nhiệm vụ, Thiên mới buông nó ra, nghịch điện thoại xem mấy bức ảnh vừa chụp xong. Biết là nó lúc nào cũng ngơ ngơ kiểu gì cũng mắc bẫy nên hắn bày trò trêu nó một phen.
Nhìn mấy cái ảnh mà hắn lăn ra cười sằng sặc. Vy vẫn là Vy, ngay cả khi vào ảnh vẫn là cái khuôn mặt bây bi ấy. Nó thấy hắn cười định giật cái điện thoại của hắn xem ảnh ọt ra sao nhưng hắn cao tay hơn, chỉ giơ lên cao cho nó đủ nhìn thấy.
Nhìn nó ngố ngố khỏi nói. Chỉ muốn giật lấy cái điện thoại rồi xóa cái ảnh đấy đi thôi.
Hắn chạy sang cái ghế đá bên cạnh ngồi, edit ảnh rồi thêm mấy cái icon heart vào đấy cho lãng mạn, miệng vẫn không ngừng cười thích thú. Xong xuôi hắn chọn làm ảnh nền điện thoại luôn.
Nó vẫn ngồi ở ghế bên này, ngắm nhìn hắn cười. Nụ cười ấy thật đẹp, như ánh nắng mặt trời sưởi ấm con người nó.
Thấy hắn đi về phía mình, nó vờ làm mặt nhăn nhó giận hắn.
- Vy à...
Nó quay đầu sang bên trái.
- Vy ơi..
Nó quay đầu sang bên phải....
- Vy ngoan, anh thin nhỗi...
Hắn ngồi trước mặt nó, giữ chặt lấy hai cái má phúng phính kia.
- Hứ. Anh còn dám trêu em nữa hả?
Nó lè lưỡi trêu hắn.
- Thì anh thin nhỗi rồi mạ.
Hắn nhéo má nó mặc cho nó chống cự lại. Mà nó càng chống cự hắn càng thích trêu đùa nó hơn. Căn bản là những lúc như này nhìn nó đáng yêu cực.
- An ó ỏ a ong ì ảo? (Anh có bỏ ra không thì bảo?)
- Em nói cái gì cơ. Anh nghe không thủng.
Đấu tranh mãi nó mới gạt được cái tay "trâu" của hắn ta, miệng không ngừng càu nhàu.
- Em nói anh là đồ độc ác, xấu xa, biến thái, xấu xí, không não.... Abc xyz..... Anh nghe thủng chưa?
Hắn ngồi phịch xuống ghế, ôm bụng cười càng lằm nó tức hơn.
- Anh có biết là anh đang ngược đãi bệnh nhân không hả? Em... Em kiện anh. Hứ.
Nó vừa nói vừa nhăn mặt chỉ tay lên vết băng trên trán. Hắn ta hắng giọng.
- Anh không phải là bác sĩ. Em không kiện anh được rồi.
Đã vậy hắn còn lắc đầu rồi làm mặt tiếc nuối trọc tức nó.
- Vậy em... Em sẽ kiện anh vì tội: Bạo lực gia đình.
Nó nhảy dựng lên, đứng khoanh tay hất mặt nhìn hắn. Hắn cũng đứng dậy, kéo nó vào người mình.
- Coi như em đồng ý làm vợ anh rồi nhé. Kết hôn đã rồi thích làm gì thì làm.
Á!!! Thảm họa rồi. Hắn nói vậy biết cãi lại sao đây ta.
Im lặng là vàng.
Hắn từ từ bỏ nó ra, nhìn nó âu yếm. Rồi hắn dần dần cúi người xuống, khuôn mặt ghé sát lại mặt nó. Trời ơi... Chẳng lẽ là định kiss sao. Trên phim mấy cảnh này đều như thế mà. Tự nhiên mặt nó ửng hồng lên, tim phổi là như đập mạnh hơn. Khoảng cách mặt hai đứa chỉ vài cm. Sắp rồi sắp rồi, nó nhắm tịt mắt lại chờ đợi.
1 giây.... 2 giây.... 3 giây....
Nó ti hí mở mắt ra thấy hắn đang bụm miệng cười. Ơ... Hắn được phen trêu đùa.
- Cục cưng à, sao em lại nhắm mắt lại thế? Em chờ đợi điều gì sao?
Nó vẫn ngơ ngơ. Vài giây sau nó mới nhận thức được rằng mình đang bị gẹo. Nó đánh đánh hắn mấy cái vào người cho bõ tức. Hắn cũng chẳng vừa mà bỏ chạy đi luôn. Nó lóc cóc chạy theo sau, miệng la mắng hắn là tên ૮ɦếƭ tiệt, tên đáng ghét.
Một buổi sáng màu hồng, tràn ngập tình yêu thương.
Một buổi sáng vô cùng ngọt ngào.
7h sáng. Căn phòng bệnh của nó lại bắt đầu nhộn nhịp, tràn đầy tiếng cười. Vy khỏe hơn, cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Kỳ trêu nó chán chê rồi ra ngồi ở ghế ngoài cửa. Cậu cầm chiếc lắc chân hôm trước nhặt được ở căn nhà hoang lên ngắm nhìn một lượt. Khá đơn giản nhưng cũng rất bắt mắt. Chợt cậu nhìn thấy dòng chữ nhỏ "TYV", cậu khẽ cười nhạt. Dường như ngau từ đầu Vy đã thuộc về Thiên. Vậy sao cậu còn mơ hồ đến thế? Nhưng không sao, bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa rồi. Cậu với Vy là bạn thân tốt của nhau mà. Thấy Thiên đi tới, cậu khẽ gọi.
- Anh Thiên này...
Thiên hất hàm lên ra hiệu cậu cứ nói. Kỳ đặt chiếc lắc chân vào tay Thiên, hắn cũng hơi bất ngờ.
- Của Vy. Là em nhặt được. Anh đưa cho cô ấy hộ em.
Thiên cầm chiếc lắc chân lên nhìn tổng quan một lượt. Đúng là chiếc lắc hắn tặng nó rồi.
- Sao cậu không tự tay trả?
Thiên tò mò hỏi Kỳ.
- Umm thì... Mà thôi anh đưa cho Vy hộ nhé em đi trước.
Nói xong cậu đi thẳng luôn. Thiên cũng không kéo lại hỏi gì nhiều mà mở cửa vào trong thăm nó.
Thiên ngồi xuống giường, nâng cái chân heo của nó lên rồi vén quần nó lên luôn.
- Á... Anh làm gì thế?
Nó hét um lên. Chẳng lẽ hắn định sờ soạng gì nó?
Hắn cười nham hiểm một cái rồi đeo lại chiếc lắc chân vào chân nó. Nó nhìn thấy chiếc lắc vui lắm. miệng hớn hở.
- Anh tìm được nó ở đâu vậy?
Nó cúi người xuống nhìn rõ chiếc lắc. Chính xác 100% đây không phải là chiếc lắc mới đâu a.
- À.. Thật ra....
Hắn còn chưa kịp nói hết câu, nó đã với người lên ôm chầm lấy hắn, miệng cười nói cảm ơn. Thấy nó vui như thế hắn cũng định ích kỉ một chút, cứ để nó nghĩ hắn tìm thấy chiếc lắc chân nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn lại thôi.
- Thật ra là Kỳ tìm thấy cho em.
Hắn vuốt mái tóc nó, thành thật khai báo.
- Ơ.. Sao Kỳ lại tìm thấy??
Nó bỗng chốc tò mò. Hắn không trả lời gì ậm ừ một tiếng rồi bảo nó nằm nghỉ ngơi. Hummm.. Nếu đúng là Kỳ tìm thấy chiếc lắc này thì nó phải hậu tạ cậu ấy mới được.
*************
1 tuần nằm trong phòng bệnh ngột ngạt, cuối cũng nó cũng được xuất viện về nhà. À thực ra là về biệt thự nhà hắn.
Tối hôm đấy Thiên kêu người làm nhiều món ăn ngon. Ân và Kỳ cũng đến. Hai cô cậu giờ mới ngỡ ngàng khi biết nó đang ở biệt thự nhà hắn.
Kỳ đang ngồi chơi game trên Ipad, nó nhào tới ôm lấy một cánh tay cậu, miệng hí hửng cảm ơn. Cậu ta vẫn dán mắt vào game rồi hỏi lí do.
- Thì là cậu tìm được chiếc lắc chân cho tớ đó.
- Anh Thiên nói cho cậu biết ư?
Miệng nói nhưng mắt vẫn dán vào màn hình Ipad.
- Umm. Cảm ơn cậu nhiều.
Nó lắc lắc tay cậu rồi nhìn cậu mà cười nhe nhởn. Thiên đứng ngoài khẽ ho khan một tiếng, nó nhìn hắn cười trừ rồi chạy ra giúp hắn. Thực ra hắn chẳng làm gì ngoài việc đi lại chỉ đạo.
Trong bữa cơm, mọi người cười nói vui vẻ cùng nhau ăn. Không khí trong nhà tràn ngập sự hạnh phúc.
**********
Rengggg......
Tiếng chuông vào học vang lên. Cả lớp vẫn nhao nhao nói chuyện không biết trời đất là gì. Nhưng cô chủ nhiệm vừa bước vào phát, cả lớp im bặt.
- Các em nghe này. Tuần tới nhà trường sẽ tổ chức chương trình Princess of school. Mỗi lớp cử ra một bạn nữ. Lớp ta cử bạn công chúa nào đây?
Cả lớp nghe xong xì xồ bàn tán, miệng nói vui vẻ. Ân quay sang huých vai nó bảo nó tham gia nhưng nó lắc đầu luôn. Lại được cái tên Kỳ mồm to kia, hùng hổ đứng lên bầu phiếu cho nó.
- Em ứng cử bạn Dương Vy.
Ân cũng đứng lên ủng hộ. Rồi cả lớp ai nấy nhao lên ứng cử cho nó. Nó cứ âm ư từ chối nhưng chẳng ái ngó lơ đến câu nói của nó.
- Vy, em thấy sao?
Cô giáo chủ nhiệm ôn tồn hỏi. Nó có cơ hội nói phát liền từ chối luôn nhưng cả lớp thi nhau ném đá nó nào là: "Cậu đi là thích hợp rồi." hay "Cậu cứ tham gia đi không phải lo đâu kiểu gì cũng được giải mà" hay "Cả lớp tán thành cậu tham gia"...
Bla and blo...
Cô giáo thấy các bạn phản ứng quyết liệt như vậy liền phán một câu xanh rờn.
- Vậy cô đăng kí cho Vy nhé.
Nói xong cô kí vào đơn tham gia. Cả lớp vỗ tay cổ vũ. Còn nó thì mặt mũi nhăn nhó nhưng vẫn phải miễn cưỡng cười như một con khỉ đột. Nó cũng không quên quay xuống tặng cho Kỳ một cái lườm nhưng cậu ta vẫn thản nhiên nhúm vai, cười nhe nhởn. Hứ! Cậu ta chính là kẻ khơi gợi lên tất cả. Sau giờ học không cho cậu ta một trận tơi bời hoa lá thì không phải Dương Vy.
- Em về chụp một tấm ảnh nghệ thuật. Không cần màu mè quá, đẹp là được.
Nghe lệnh của cô, nó buồn thiu. Vốn trước giờ chẳng thích tham gia mấy cái chương trình này giờ tự nhiên lại bị ứng cử chứ. Haizz... Cái gì mà Princess of school? Mấy thầy cô trong trường chắc lại hết việc làm rồi nên mới bày ra cái trò này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc