Sáng sớm, Thiên vừa mở mắt thì giật mình, đơ trong chốc lát. Gì thế này? Trạng thái của hai đứa nó trên giường được miêu tả như sau: Chân nó gác lên người hắn, tay hắn ôm lấy cánh tay nó, khoảng cách giữa hai khuôn mặt only xấp xỉ 10 cm.
Nhìn đôi môi trái tim của nó, hắn nhớ lại nụ hôn chúc ngủ ngon tối qua. Bây giờ có nên lén tặng nó một nụ hôn chào buổi sáng không nhỉ? Không hề do dự, mặt hắn tới gần mặt nó hơn rồi hôn nó một cái. Nụ hôn này sâu hơn, kéo dài lâu hơn.
Xong việc, hắn khẽ nhoẻn cười rồi mới dậy. Nó đang mở màng trong giấc ngủ nhưng chợt vẫn cảm nhận được có gì đó thật ấm áp trên đôi môi mình.
Một lúc sau nó mới dậy. Sau khi đánh răng, rửa mặt thay đồng phục xong, nó hí hửng bước xuống tầng.
- Chào buổi sáng mọi người.
Như mọi khi, nó đến bậc thang cuối liền nhảy xuống rồi vui vẻ chào buổi sáng. Quay ra phía bàn ăn nó mới nhận ra ở đây không chỉ có người làm và hắn mà còn có ba mẹ nó, bác Hoàng nữa.
Nó như đứa con nít lon ton chạy tới nhào vào lòng ba mẹ, không ngừng than vãn.
- Con nhớ hai người ૮ɦếƭ đi được sao bây giờ mới chịu tới thăm con gái cưng hả?
Mẹ nó vuốt tóc nó, khen nó mũm mĩm hơn. Còn ba ôm nó, nói đùa.
- Ây ya... Mới có một thời gian ngắn mà hai đứa tiến triển nhanh đấy nhỉ?
Nó kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn, lấy một cái bánh bơ, ăn rồi cãi lại.
- Hứ! Ba đừng nói linh tinh.
Cả ba mẹ nó và bác Hoàng nghe xong liền quay ra nhìn nhau cười. Hử?? Nó nói sai gì sao?
- Nói linh tinh mà đã đến mức ngủ cùng giường rồi ôm nhau thắm thiết sao? Con giải thích sao đây, Thiên?
Bác Hoàng ho khan một tiếng, vừa nói vừa miêu tả bằng hành động, quay sang ôm ba nó thắm thiết. Hai người còn nhìn nhau trìu mến nữa chứ. Nếu là người lạ chắc chắn họ sẽ nghĩ hai chủ tịch này có quan hệ mờ ám đây.
Nó và hắn nghe xong, cả hai đứa tí nữa thì sặc sữa. Đã vậy, các bô lão còn tiếp tục trêu đùa thêm.
- Không phải như mọi người nghĩ đâu...
Nó xua tay, lí nhí giải thích. Mặt nó thì đỏ ửng lên, mặt hắn cũng chả kém. Hắn e hèm một tiếng rồi bảo nó ăn nhanh lên kẻo muộn học. Thực ra vẫn sớm, ý hắn là ăn nhanh để khỏi bị các bô lão trêu. Nó hiểu ra đành cố tống nốt miếng bánh, tu hết cốc sữa nhanh chóng rồi đứng dậy. Trước khi rời bàn ăn, nó còn nghe vang vảng ba nó đề nghị.
- Chúng nó tiến triển nhanh vậy hay cho chúng nó đính hôn luôn nhỉ.
Nó quay lại, nói to.
- Đính cái con khỉ ý ba. Sau khi tốt nghiệp rồi tính tiếp nhá.
*************
Sau mấy ngày mất tích không thấy bóng dáng, hôm nay cuối cùng Kỳ cũng đi học. Nó vui lắm. Kỳ vừa bước vào lớp nó đã nhảy ra đưa cho cậu bạn một cái kẹo ʍúŧ, miệng cười thật tươi.
Kỳ nhận lấy kẹo của nó, không nói lời nào đi thẳng vào lớp. Nhưng không sao, Kỳ tạm thời nhận lấy kẹo của nó là được rồi. Mà giờ nó mới để ý, cậu ta nhuộm tóc sang màu nâu đỏ, cạo nhẹ hai bên giống kiểu idol Hàn Quốc. Kiểu tóc này khá hợp với cậu ấy nhưng nhìn khá ngổ ngáo, nhìn không dễ gần như trước. Cậu ấy định thay đổi sao? Theo chiều hướng như nào?
***********
Giờ thế dục, tại sân bóng rổ của trường.
Girl A2 và girl A3 quyết đấu. Boy A2 ngồi bên trái, boy A3 ngồi bên phải cổ vũ nhiệt tình.
Nó trước giờ vốn chẳng biết chơi bóng rổ. Nếu không phải bọn bạn bắt ép nó quá đáng thì nó không vào đội đâu.
Team nó vẫn đang tranh bóng rồi ném bóng quyết liệt. Nó thì cứ ngơ ngơ như con nai tơ chẳng biết nên làm gì để phối hợp với team. Nhiều lần team đáng ra ghi bàn nhưng tại nó mà mất không. Chẳng ai mắng nó đâu nhưng nó tự thấy ăn năn với team.
Đang ngó nghiêng nhìn xung quanh đội hình thì Bảo My ném thẳng quả bóng tới. Nó tất nhiên là không kịp để phản công, cứ trố mắt to nhìn quả bóng đang chuẩn bị đập vào mặt mình. Mọi người ai cũng kinh ngạc, hét lên bảo nó tránh ra. Không kịp nữa. Nó nhắm mắt nhắm mũi lại chờ quả bóng đập vào. Nhưng........
Tíc tắc tíc tắc... Vài giây rồi mà vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, nó hé mắt thì thấy một thân hình cao lớn đang đứng chắn trước mặt nó.
Là Trần Kỳ... Cậu bạn đã hứng trọn trái bóng cho nó.
Cả đám học sinh được phen hú hồn. Riêng Bảo My mặt tái xanh, đưa hai tay lên miệng cắn chặt. My thấy nó chơi ngu ngốc đang định nhân cơ hội này để trả thù vậy mà lại một lần nữa. Kỳ đứng ra bảo vệ, che chở cho con nhỏ đó. My vừa xót xa Kỳ, vừa giận nhỏ Vy hơn.
- Á.. Cậu đang chảy máu kìa Kỳ. Mọi người gọi cấp cứu đi. Nhanh lên!
Nó hét um lên khi thấy máu chảy dài trên...mũi của Kỳ. Cậu bạn chỉ là bị chảy máu cam thôi a... Nhưng mà nó cũng chả có tí bình tĩnh nào để quan sát. Thấy có máu, nó nghĩ ngay tới bệnh viện cấp cứu giống như trên phim thôi.
Ân đứng bên cạnh thấy nó đang lo lắng cho Kỳ bèn nảy ra một ý tưởng cho tụi nó làm hòa. Ân giục nó:
- Mau đưa Kỳ xuống phòng y tế đi.
Vy thấy lời đề nghị của Ân hợp lí liền vội vội vàng vàng kéo Kỳ xuống phòng y tế. Ân còn quay ra nháy mắt với Kỳ, hàm ý: "Các cậu tự giải quyết nốt đi."
Tại phòng y tế, cô giáo đang dùng bông ẩm lau đi vết máu. Nó đứng bên cạnh thút thít, không ngừng lải nhải:
- Cô ơi bạn ấy có bị nặng lắm không?
- Cô ơi bạn ấy sẽ không sao chứ?
- Cô ơi abc xyz....
Cô giáo nghe xong mà chóng cả mặt. Nó làm như kiểu cậu ta vừa bị tai nạn kinh hoàng lắm ý.
- Chỉ là chảy máu mũi thôi em đừng lo quá.
Hả??? Chảy máu mũi?? Nó có nghe nhầm không nhỉ?? Ngó nhìn Kỳ một cái, đúng là thế thật. Vậy ra nó đã làm hơi lố thật rồi.
Cô giáo ra ngoài, đóng của phòng. Giờ chỉ còn nó và Kỳ.
Kỳ ngồi tựa đầu vào gối, mặt vẫn không biểu cảm gì. Nó đứng bên cạnh, ho khan một tiếng rồi ngồi xuống giường, mở lời trước.
- Kỳ này, tớ xin lỗi.
Im lặng.
- Chúng mình vẫn làm bạn tốt của nhau chứ?
Im lặng.
Gương mặt cậu bạn vẫn không thay đổi. Nó cũng biết ý, đành đứng dậy đi ra ngoài. Vừa quay đầu đi, tay nó chợt bị giữ lại.
- Xin lỗi.
Hai từ đó được phát ra từ miệng Kỳ, rất chân thành. Nó vui lắm. Cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với nó rồi.
- Không. Là tớ sai. Tớ mới là người nói xin lỗi.
Tay nó vẫn bị Kỳ giữ, nó ngồi xuống cạnh Kỳ.
- Vy này, tớ thực sự rất yêu cậu. Lúc tớ biết cậu và anh Thiên yêu nhau, tớ đã rất tức giận. Lúc ấy tớ chỉ muốn đốt cả thế giới này. Nhưng tớ nghĩ lại rồi. Có đốt cả thế giới thì cậu cũng không yêu tớ. Vậy nên chẳng phải chúng ta cứ làm tốt của nhau là Ok rồi sao. Cậu nói đúng. Chẳng lẽ vì chuyện tình cảm mà lại vứt bỏ tình bạn của chúng ta?
Nghe Kỳ nói xong, nó rơm rớm nước mắt nhìn cậu bạn. Cậu ấy thật tốt.
- Đúng. Chúng ta vẫn làm bạn chứ?
Nó chìa tay ra trước mặt Kỳ. Cậu bạn phì cười, vui vẻ bắt lấy tay nó. Lâu lắm rồi, nó mới được nhìn thấy nụ cười trên đôi môi cậu. Một nụ cười tự nhiên, không miễn cưỡng.
Kỳ kéo nó lại, ôm nó vào lòng, thủ thỉ.
- Tớ nguyện làm cái bóng dõi theo và bảo vệ cậu. Hạnh phúc bên Thiên nhé. Chúng ta mãi là bạn tốt.
Nó gật nhẹ đầu. Nó đã làm tổn thương Kỳ rất nhiều nhưng cậu ấy cứ như một thiên thần vậy. Gì mà "Nguyện làm cái bóng dõi theo và bảo vệ cậu" chứ? Xúc động quá, hết sức xúc động.
Nó không cựa quậy trong vòng tay của Kỳ. Đơn giản đây chỉ là một cái ôm tình bạn thôi mà.
Nhưng......
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Thiên bước vào thấy cảnh tượng hai đứa nó ôm nhau.
Hiểu lầm!
Kỳ bỏ nó ra, nhìn thẳng vào người con trai đối diện.
Nó cũng quay ra nhìn theo. Không tin được. Không ngờ được. Thiên đang đứng trước mặt nó, tay khít chặt vào nhau, mặt tối sầm lại. Rõ ràng là đang giận, đang ghen và cũng đang hiểu lầm.
- Thiên, em với Kỳ....
Nó còn chưa nói hết câu hắn đã tức tối bỏ đi. Nó liền chạy nhanh theo sau.
- Thiên, đợi em. Nghe em giải thích.
Nó vừa chạy vừa la hét. Nhưng hắn vẫn cứ đi, tốc độ đi tăng dần.
Dùng chiêu cũ. Nó giả vờ trượt chân ngã. Rồi chắc do diễn nhập tâm quá, nó trượt chân giả thành thật luôn.
- Á....
Nó chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngã khuỵu xuống. Hiệu quả tức thì, hắn dừng lại luôn tuy vẫn không quay đầu.
- Em bị trật khớp rồi. Đau quá...
-...
- Em không thể tới chỗ anh được. Anh... Anh tới chỗ em đi.
Nó nói như mếu, cộng thêm vờ sụt sịt nước mắt nước mũi, hắn không nỡ đành phải quay lại xem nó ra sao.
Hắn đi tới, đang ngồi xuống xem chân nó có sao không. Nó liền chủ động ôm chầm lấy hắn. Con gái, dù có rụt rè, e thẹn đến đâu, trước tình yêu hoàn toàn có thể bạo dạn chủ động.
- Anh nghe em giải thích đi. Em với Kỳ làm hòa. Chúng em vẫn là bạn, chỉ là bạn thôi. Cái ôm vừa nãy là cái ôm xin lỗi, là cái ôm của tình bạn. Anh đừng hiểu lầm.
Hắn ngớ người khi thấy nó ôm lấy hắn rồi lắng nghe nó giải thích.
- Umm. Anh tin em.
Thiên kéo nó đứng dậy, vuốt nhẹ má nó.
Nó vui lắm, gật đầu lia lịa, miệng cười tươi.
- Chúng ta vẫn là anh em chứ.
Kỳ đã đứng sau từ khi nào, cậu chìa tay ra trước mặt hắn.
Hắn tất nhiên cũng vui vẻ bắt lấy tay cậu. Hai người còn đập tay, huých vai nữa.
- Vẫn là anh em.
Ủa? Hai con người này quen nhau sao?
Lúc sau dò hỏi nó mới biết hai anh chàng này trước đây đã quen nhau ở team bóng rổ của trường.
Nhưng thật ra còn một lí do họ quen nhau mà vẫn giấu nó, sau này mới biết.
*************
Team 4 người gồm: Vy, Thiên, Ân, Kỳ ngồi ăn trưa vui vẻ ở căn tin.
Chuyện của nó và hắn hẹn hò, đính hôn bây giờ cũng lắng xuống rồi. Mọi người ít bàn tán sôi nổi hơn.
Bảo My đi qua, đưa cho mỗi người một tấm thiệp màu hồng, cười.
- Tối thứ 7 này mình tổ chức sinh nhật tại Lotte Rin, các cậu nhớ đến nha. Cả anh Thiên nữa.
Ân cầm tấm thiệp trên tay, chẹp miệng nói đểu.
- Tớ mà cũng được mời sao?
My hiểu rõ ý tứ của Ân, cười gượng.
- Tất nhiên. Mà cậu chắc chắn phải đi đấy, Vy.
Nó để tấm thiệp qua một bên, vẫn đang ăn. Nghe thấy My gọi thì đành ậm ừ gập đầu.
- À quên. Chuyện ở sân bóng cho tớ xin lỗi nhé, Kỳ. Cả Vy nữa.
Kỳ làm ngơ như không nghe thấy gì, ngay cả tấm thiệp cậu cũng chả thèm ngó tới. Nó cười trừ, gật đầu.
Bảo My đi rồi, Kỳ không thương tiếc mà phũ phàng vứt bỏ tấm thiệp đi. Tên Thiên nãy giờ không nói gì còn nhẫn tâm hơn, vo tròn cái thiệp rồi mới vứt.
Nó ngớ người ra nhìn hai chàng trai này. Hành động gì mà kì quặc giống nhau thế.
- Lần này không biết nhỏ ta định bày trò gì đây?
Ân nói với giọng khinh bỉ.
Lữ Ân ghét Bảo My vì cái tính tiểu thư của nhỏ lại còn giả tạo, chảnh chọe. Bề ngoài thì tỏ ra thân thiết với Vy còn thực chất lúc này cũng nghĩ kế để làm cho Vy xấu hổ.
***********
Ở nhà...
Hắn đang tắm. Nó lẻn vào phòng hắn mượn cái laptop chơi game. Tình cờ nó thấy một cái video lạ nằm một mình ở góc bên phải màn hình. Tò mò vốn là bản năng của mỗi con người, nó click chuột vào xem.
Choangggg.... Một tiếng sét nổ toang trong đầu nó. Nó đang xem gì thế này? Đây chẳng phải là đoạn camera quay hôm nó bị nhốt ở trường đây sao? Làm sao hắn có được nhỉ? Mà không quan tâm, nó xem tiếp.
Ai thế kia??? Nó phóng to cận cảnh lên để chắc chắn là mình không nhìn lầm. Là Bảo My. Đúng. Chính cậu ta là người đã đẩy nó vào phòng rồi nhốt nó ở trong đấy.
Ân nói đúng. Cậu ta không phải loại người nên thân. Khóe miệng nó nhếch lên, cười đểu. Cuối cùng nó cũng hiểu bản chất thật sự trong con người của My.
************
Tại Lotte Rin.
Vy nghĩ nghĩ mãi rồi cũng quyết định đi xem sao. Nó lôi kéo, nịnh nọt mãi Ân mới chịu đi cùng. Thiên và Kỳ thấy nó đi thì liền nhào vào bảo đi cùng. Vậy là team đi đủ.
Giờ nó mới biết Bảo My cũng là một tiểu thư danh giá, con gái của một chủ tịch lớn.
Hôm nay, trong buổi tiệc sinh nhật My hầu như toàn học sinh trong trường với anh chị em thân thiết của nhỏ. Hẳn là quan hệ rất rộng.
Ánh đèn mờ ảo dần, Bảo My đứng trên sân khấu, cắt bánh gato mấy tầng liền rồi nói cảm ơn abc xyz....
Nó đang đứng cạnh Thiên, nhấp một ngụp rượu nhẹ thì nghe thấy Bảo My gọi tên mình.
- Dương Vy, hôm nay là sinh nhật mình, cậu có thể hát tặng mình một bài hát không?