Cuối tuần, hai bên gia đình triệu tập.
Ba nó và ba hắn bàn bạc chuyện liên kết giữa hai tập đoàn rồi mở rộng gì gì đó. Nó nghe mà chả hiểu cái mô tê gì nên không nghe nữa, ăn thôi.
Một lúc sau, ông Hoàng gắp cho nó một miếng gà hầm, cười.
- Mấy hôm nữa là kỉ niệm 20 năm thành lập tập đoàn Teenny, con nhớ đi nha.
Nó cười tươi, trả lời.
- Dạ.
Ba nó tiếp lời.
- Hôm đấy bác Hoảng sẽ tuyên bố luôn về việc đính hôn của hai đứa. Các con thấy sao?
Hả??? Nó vừa nghe gì nhỉ? Tuyên bố việc đính hôn. Ặc. Có cần thiết phải thế không? Kiểu như muốn cho cả thế giới biết chuyện của tụi nó ý.
- Con đồng ý.
Hắn nói, gắp tiếp một miếng thức ăn. Ơ cái tên này. Chẳng lẽ hắn biết trước rồi sao? Làm gì mà đồng ý nhanh vậy.
Nó bắt đầu nghĩ nghĩ...
Nếu mà công khai chuyện đính hôn của nó và hắn như vậy thì chắc chắn học sinh toàn trường sẽ biết. Mà hắn lại có lượng fan đông đảo ở trường như thế không biết học có ném đá nó không? Giống kiểu mấy idol Kpop ý, có tin đồn hẹn hò phát là bị ném đá luôn. Còn nữa, tự nhiên nó lại nghĩ đến Kỳ. Không biết lúc đấy sẽ giải thích, đối mặt với cậu ấy ra sao nữa. Haizzzz... Đang cầm đôi đũa chống dưới cằm miên man vào dòng suy nghĩ thì nó bị ba nó gọi:
- Vy, con có ý kiến không?
- Dạ.......
- Không chứ gì. Tốt.
Ơ... Nó đang định nói "Dạ... Để con suy nghĩ cơ mà." Đúng là ba nó, hiểu nó có khác. Biết rõ nó lúc nào cũng ngây ngô ngơ ngơ nên nhanh chóng ςướק lời nó mà.
- Vậy chúng ta cứ thống nhất thế đi.
Ba nó quay sang cười với ông Hoàng xong hai người nâng cốc bia, uống.
*************
Ngày thành lập 20 năm tập đoàn Teenny.
Tập đoàn Teenny vốn là một trong những tập đoàn lớn nhất, giàu nhất nên hôm nay có cực kì nhiều phóng viên đến chụp hình và phỏng vấn.
Vy cùng ba mẹ nó bước xuống xe ô tô đã bị đám phóng viên chặn lại. Hầu như là hỏi ba nó. Mấy câu hỏi thường là: "Ông Dương, tập đoàn Keylee sẽ tiếp tục hợp tác với tập đoàn Teenny chứ?", "Ông Dương, dự án mới của tập đoàn Keylee là gì?" rồi lại "Ông Dương....", "Ông Dương...." Nó đứng cạnh ba nó nghe mà đau hết cả đầu. Lại còn ánh đèn flast ở máy ảnh làm chói mắt nữa chứ. Không biết từ đâu lòi ra một tên phóng viên với một câu hỏi làm nó đớ người.
"Dương tiểu thư, có phải cô và Hoàng thiếu đang hẹn hò không?"
Á... Tên phóng viên này thật biết đùa mà.
************
Vào bên trong, mọi thứ thực sự rất đẹp a. Khách được mời tới dự rất đông. Họ gặp nhau, ôm nhau thân thiết rồi, bắt tay xã giao... Kiểu nào cũng có. Ba mẹ nó cũng vậy. Bảo nó đứng yên một chỗ rồi đi cười cười nói nói với mấy ông chủ tịch. Âm nhạc du dương, ánh đèn huyền ảo, mọi người vui vẻ cười nói, ăn uống. Nó chẳng biết làm gì, đi tới một bàn ăn rồi ăn miếng pizza. Oaa, đồ ăn ở đây ngon thật đấy. Nó hôm nay được mẹ sắm cho bộ váy dự tiệc màu đen ngắn đến đầu gối cùng với chiếc túi xách thời trang nhỏ. Mẹ nó còn make up nhẹ cho nó nữa. Nó nhìn lại bản thân mình trong gương, trông chững chạc nhiều lắm. Hơn nữa còn kết hợp với chiếc lắc chân hắn tặng, nhìn nó trông càng hoàn hảo.
Đảo mắt nhìn xung quanh, nó chợt thấy Thiên đang đứng tiếp chuyện với một vị khách. Hắn hôm nay mặc bộ vest màu đen, tóc vuốt lên để lộ vầng trán. Chiếc khuyên tai nhỏ bên tai trái của hắn lấp lánh lên, rất hợp với bộ đồ của hắn. Nói thật là nhìn hắn đẹp trai miễn bàn. Nó đứng đằng xa nhìn hắn không chớp mắt rồi cười một mình. Biểu hiện này.... Rõ ràng là đang yêu mà.
- Em yêu.
Không biết hắn đứng cạnh nó từ khi nào, choàng tay ra khoác vai nó.
- Anh không đi tiếp khách nữa hả?
Nó hỏi hắn. Thực ra lúc đấy cũng chả biết hỏi hắn câu gì nữa.
- Ummm. Anh thấy em cứ ngơ ngơ nên không nỡ để em đứng một mình.
Ngơ ngơ? Một tính từ mọi người vẫn dành cho nó.
- Đi cùng anh nhé.
Hắn nói đều đều, để tay chống vào hông ra hiệu. Nó hiểu ý, khoác tay hắn rồi đi cùng hắn.
Đi đâu mọi người cũng khen nó và hắn đẹp đôi. Nó không biết nói gì, cùng lắm thì là câu cảm ơn. Còn hắn thì vênh mặt đầy tự tin khẳng định: "Tất nhiên rồi".
Lúc hắn nói chuyện với một ông Tây, nó mới nhận ra hắn nói tiếng anh rất tốt, phát âm rất chuẩn. Họ nói xì xồ cái gì đó nó cũng không biết, thì vốn từ tiếng anh của nó ít mà. Ông Tây tự nhiên quay ra nhìn nó một lượt, hỏi hắn bằng tiếng anh.
- Oh. Who is she?
- Ahh, she is my girlfriend.
Hắn vui vẻ trả lời lại. Hai câu đơn giản này thì nó biết này. Hắn vừa nói: "She is my girlfriend", nó nghe xong mà thấy vui vui trong lòng.
- Wow! A beautiful. Nice to meet you.
Ông Tây khen nó, chìa tay ra. Nó cũng chìa tay ra, bắt tay xã giao với ông ấy, miệng cười.
Đợi ông Tây đi, nó đánh vào người hắn một cái, mắng yêu.
- Em là girlfriend của anh hồi nào hả?
Hắn nhìn vẻ mặt như trẻ con của nó, nhéo má nó một cái, cười.
- Vậy chẳng lẽ em muốn anh nói với ông ấy là: "Ahh, she is my wife".
Há? Wife chẳng phải nghĩa là vợ sao? Cái tên này đang trêu lại nó đây mà. Mặt nó tự nhiên ửng hồng xong vẫn cố đánh hắn thêm vài cái nữa, miệng không ngừng la mắng.
- Ai là wife của anh chứ? Anh cứ nằm đó mà mơ đi nhé.
Hắn cười thích thú rồi nắm lấy hai tay nó, kéo nó vào lòng hắn.
- Vợ yêu, ngoan nào.
Hắn thì thầm vào tai nó rồi nhấc bổng nó lên, quay quay vài vòng đến chóng mặt. Nó la hét:
- A. Bỏ em xuống.
Ở gần sân khấu, hai người ba đang nói chuyện với nhau tự nhiên nhìn thấy hai đứa nó cười nói vui vẻ rồi còn ôm nhau. Hai ông cười mãn nguyện rồi đập tay, huých ௱ôЛƓ nhau. Thế đấy, họ là những chủ tịch của nhưng tập đoàn lớn, sống đã nửa đời người nhưng vẫn là người bạn tốt của nhau, cùng nhau điên đảo mọi lúc. Vậy là việc tác hợp hai đứa con đã thành công.
Ông Hoàng lên khai mạc buổi lễ. Gửi lời cảm ơn rồi đọc abc xyz.... Sau cùng, ông trịnh trọng tuyên bố.
- Hoàng Minh Thiên con trai tôi sẽ đính hôn cùng với Dương Vy tiểu thư của tập đoàn Keylee vào tương lai. Hy vọng vào buổi lễ đính hôn mọi người sẽ lại đến đầy đủ.
Ohhhhhhhhh......
Cả hội trường nhao nhao lên bàn tán. Nó vẫn đang đứng khoác tay hắn thì nghe thấy nhắc đến tên mình liền chăm chú nghe. Trời ạ. Vậy là tuyên bố thật sao? Bỗng dưng ánh đèn tắt dần. Rồi.... Ánh đèn flast sáng lên, chiếu vào hai đứa nó. Mọi người vỗ tay rầm rộ lên. Đám phóng viên đã trực sẵn, chạy tới thi nhau hỏi: "Hoàng thiếu hẹn hò với Dương tiểu thư là thật sao?". "Hai người sẽ đính hôn sau khi tốt nghiệp đúng không?". "Đính hôn xong hai bạn sẽ đi du học chứ?" Bla bla...
**********
Buổi tiệc kết thúc, hắn nắm tay nó đi dạo vài vòng. Nó chẳng biết nói gì, thỉnh thoảng lại lén nhìn hắn một cái. Đang đi thì... Á... Do hôm nay nó đi đôi giày cao gót cho hợp với bộ váy nên nó không quen, chẳng may bị khuỵu chân. Hắn lắc đầu rồi mắng nhẹ.
- Lần sau đừng đi giày cao gót như này nữa.
Nó ậm ừ nghe lời, tự thề với bản thân là sau này sẽ không đi giày cao gót như này nữa. Hắn bảo nó ngồi xuống ven đường rồi xoa Ϧóþ chân cho nó đỡ đau. Nhìn thấy nó đeo chiếc lắc chân, hắn tự cười mãn nguyện. Sau đó, không để cho nó đứng dậy hắn đã cúi người xuống rồi bảo nó lên hắn cõng. Dù nó có từ chối, bảo là vẫn đi được nhưng hắn lườm lườm nó nên nó đành miễn cưỡng nghe lời, nhảy lên lưng để hắn cõng.
Trên đường đi, tự nhiên nhớ ra chuyện, nó đùa.
- Anh này, trên chiếc lắc chân anh tặng em ý có dòng chữ nhỏ "TYV" là gì vậy?
Hắn bật cười, nghĩ nghĩ vài giây rồi bảo nó đó là tên của hãng sản xuất. Nó đùa tiếp.
- Anh nói dối. Làm gì có hãng sản xuất đó.
- Thật mà. Hãng sản xuất anh mới thành lập.
Nó cười cười rồi ngả vào vai hắn. Chẳng là lần trước tắm xong, nó cầm cái lắc chân lên ngắm nhìn một lượt rồi tự nhiên thấy dòng chữ "TYV" nhỏ nhỏ bé bé. Nó phì cười. Dù có ngốc thật nhưng nó cũng đoán được TYV là Thiên Yêu Vy.
- Vậy khi nào tặng quà anh em sẽ mua của thương hiệu VYT nhé.
Hắn nghe xong liền cười cười, gật đầu. Nó nhiều lúc cũng biết xoáy người khác đấy chứ.
**********
Không ngoài dự đoán, việc nó đính hôn với hắn trở thành tâm điểm bàn tán của các học sinh trong trường.
Nhưng tưởng là bị ném đá nói xấu kịch liệt lắm ai ngờ...
- Hai cậu ấy đẹp đôi thật đấy.
- Một tiểu thư một thiếu gia lại là con của hai tập đoàn lớn đính hôn cũng là chuyện bình thường thôi.
- Đúng là "Trai tài gái sắc"
Phù.. May quá. Nó thở phào nhẹ nhõm. Bước vào lớp, cả đám vây quanh lấy nó rồi hỏi dồn.
- Cậu với anh Minh Thiên đính hôn thật hả?
- Yêu nhau được bao lâu rồi mà chưa công khai?
- Ghê nha. Đánh bại cả đống fan của anh ấy. Dương Vy tuyệt thật đấy.
Abc... Xyz....
Hôm nay không thấy Kỳ đi học. Nhiều lúc nó lo lắng quay xuống nhìn cái bàn cậu ta ngồi trống trơn. Ân quay ra vỗ vai nó, không nói gì. Chợt Mỹ - một cô bạn trong lớp tới ngồi xuống gần nó, đưa cho nó một tờ báo teen.
- Cậu xem đi này. Tờ báo này bây giờ đang rất hot trong trường mình đấy.
Nó chưa kịp cầm lên thì đã bị Ân giật trước. Ân đọc cái tiêu đề lên mà nó choáng luôn.
"Hoàng thiếu và Dương tiểu thư công khai hẹn hò. Hoàng tổng lên tiếng xác nhận cặp đôi trẻ sẽ đính hôn trong tương lai."
OMG...
Đúng là "Nhà văn nói láo, nhà báo nói phét".
Sự thật đúng là thế nhưng có cần phải tâm bốc lên trời cao như thế không?
Haizzzz.....
Giờ ra chơi, Thiên qua lớp nó rủ nó xuống căn tin. Hai đứa trở thành tâm điểm của chú ý, bàn tán.
Nó vốn rụt rè nên đi cùng hắn cứ nấp nửa người sau lưng hắn, mặt hơi cúi.
Vào căn tin, mọi người "Ồ" lên một tiếng kéo dài rồi lại xì xồ abc xyz...
Nó tự nhiên nghe thấy ai đó nói một câu khinh bỉ: "Xinh thật đấy nhưng nếu nhỏ đó không phải tiểu thư danh giá thì cũng không yêu được anh Thiên đâu".
Choang... Đầu nó như nổ tung sau khi nghe xong câu nói đó. Phải. Nó sinh ra đã là một công chúa. Trước sau cũng yêu hoàng tử. Nhưng thử lật ngược lại mọi thứ, nếu nó không là công chúa, liệu có được hoàng tử yêu thương?
Nghe đồn, chủ nhân của câu nói đó là một bạn nữ học lớp A5. Ngay ngày hôm sau bị đuổi khỏi trường.
- Em không cần thiết phải quan tâm vào dư luận nhiều như vậy đâu. Họ nghĩ gì, nói gì vốn không quan trọng. Quan trọng là ở em.
Hắn ngồi đối diện nó, đưa cho nó một hộp sữa.
Nó nhận lấy hộp sữa, uống. Hắn nói đúng. Cần gì phải quan tâm vào dư luận nhiều như vậy. Minh cũng là con người, họ cũng là con người cơ mà. Ai sinh ra cũng như nhau, chỉ khác là người này được chú ý tới người kia không. Ai cũng có quyền được nghĩ, được nói. Nhưng họ nghĩ gì, nói gì đúng là mình nghe hay không là quyền của mình, quan tâm hay không cũng là quyền của mình. Tất cả là ở bản thân mình.
Nó như hiểu thấu được lời khuyên của hắn, vui vẻ cười.
- Cảm ơn anh.
Hắn nghe xong, nhoẻn miệng cười, một tay vẫn đang cầm hộp sữa hút, một tay với ta nhéo má nó.
Tiếng chuông reo vào tiết học cuối của ngày..
Cô giáo vẫn chưa lên lớp. Còn trong lớp thì vẫn như kiểu đang ở giờ ra chơi, người cười nói, kẻ trêu đùa.
Bỗng.. Trần Kỳ bước vào trong lớp. Đột nhiên cả lớp ngưng lại, bao nhiêu con mắt đều hướng về cậu ta. Tất nhiên là có cả nó. Kỳ lạnh lùng không để ý mọi người cũng không thèm liếc nhìn nó lấy một cái. Cậu ta vứt balo xuống dưới chân ghế rồi nằm gục xuống bàn.
Cả tiết ấy, Kỳ vẫn trong tình trạng như vậy.
Hết giờ, nó cố gắng thu dọn sách vở thật nhanh để nói chuyện với Kỳ nhưng khi quay xuống thì không thấy Kỳ đâu. Ân nói tiếng chuông vừa reo cậu ta đã bật dậy rồi đi rồi.
Nó khẽ thở dài rồi đi ra khỏi lớp.
Chợt... Một bàn tay nắm chặt lấy nó, kéo nó đi nhanh.
Là Trần Kỳ.
Thiên đi qua lớp nó đón nó thì nhìn thấy cảnh tượng này liền vội vàng chạy theo sau.
Ra đến sân bóng, Kỳ mới bỏ tay nó ra. Cậu ấy nắm chặt quá nên cổ tay nó bị hằn đỏ lên.
- Cậu có thể cho tớ một lời giải thích không, Dương Vy?
Cậu ấy nói mà như đang quát nó.
- Tớ.....
Nó ngập ngừng không biết nên giải thích như thế nào để Kỳ hiểu. Chẳng lẽ lại nói toạc ra là: "Ông Hoàng muốn công khai quan hệ của chúng tớ."
- Cậu với tên Thiên đó rốt cục là có mối quan hệ gì? Cậu nói đi.
Giọng nói của Kỳ lớn hơn, thể hiện rõ hơn sự bực mình, tức tối.
- Là người yêu của nhau.