Ai Là Hoàng Tử Của Em? - Chương 04

Tác giả: Tửng Thiên Anh

Lau bảng xong, nó lấy cái hót rác cho họ. Đúng lúc ấy thì Minh Thiên không biết từ đâu đi vào. Nó nhìn ngạc nhiên.
- Anh Minh Thiên.
- Tại sao giờ còn ở đây? Biết mấy giờ rồi không?
Từng câu hỏi của hắn đầu hiện lên sự lo lắng. Nó cúi đầu thành thật khai báo.
- Em bị phạt quét lớp.
Hắn khẽ thở dài, dùng tay lau mồ hôi trên trán nó.
- Anh đợi em ở ngoài kia.
Sau đó hắn quay đi. Ân chạy tới vỗ vai nó hỏi dồn.
- Oaaaaa ~~ Anh ấy lau mồ hôi cho cậu kìa. Có phải hai người thân nhau lắm đúng không?
Nó đánh trống lảng.
- Xong chưa để về.
Kỳ làm mặt tức giận, mắng.
- Tên đó liều thật. Tớ đứng ngay ở đây mà còn dám tiếp cận cậu.
Nó phì cười. Kỳ nói cứ như một ông cụ non vậy.
Ra đến cổng thấy xe ô tô đang đợi. Nó chào Ân và Kỳ rồi lên xe. Nhưng trên xe không có Thiên.
- Anh Minh Thiên đi đâu rồi ạ?
Nó hỏi bác tài xế.
- À thiếu gia nói rằng đợi cậu ấy một tí.
Vừa nói xong, hắn mở cửa vào trong xe, đưa cho nó một chai nước cam.
- Cảm ơn anh.
Nó nhận lấy, uống ừng ực. Chẳng là đúng lúc đang khát.
- Lần sau đừng để bị phạt nữa. Cũng đừng để anh lo.
- Dạ...
Thiên đang quan tâm tới nó sao? "Đừng để anh lo". Hắn lo cho nó sao? Chỉ là nó ra chậm một lúc thôi mà. Tự nhiên nó thấy cảm động và có phần hơi ngại, làm Thiên phải chờ nó nãy giờ.
Chiếc xe ô tô dừng lại, nhưng không phải trước biệt thự nhà nó mà là một căn biệt thự khác.
- Hai bên đã đồng ý là cho em đến ở với anh một thời gian rồi.
Thấy nó hơi ngạc nhiên, hắn giải thích. Á... Ba mẹ thật là. Nó đã bảo là nó không đồng ý rồi cơ mà.
- Ba mẹ em cùng nhau đi công tác rồi. Chắc khoảng mấy ngày.
Lí do đây sao? Đi công tác không nói với nó một tiếng rồi đồng ý để nó sang đây ở. Ba mẹ quá đang lắm. Nó thầm tức giận ba mẹ trong lòng.
- Anh có điện thoại không em mượn.
Mượn được điện thoại của hắn. Nó gọi cho ba nó. Đầu giây bên kia ngỡ tưởng là Thiên gọi liền hớn hở trả lời.
"Thiên à đón Vy qua nhà chưa con?"
- Đón rồi đón rồi đây. Ba giỏi lắm. Đi công tác cũng không bảo con một tiếng nhá. Đã thế con giận ba luôn. Cả mẹ nữa.
Nó giả vờ dỗi. Ông Dương nghe giọng điệu của nó cứ ngỡ nó giận thật liền vội vàng giải thích.
"Là Vy hả. Được rồi ba xin lỗi con cưng. Khi nào về ba mua nhiều thứ cho con."
Nghe thấy thế, nó tiếp tục bày đặt làm trò con nít.
- Ba tưởng con sẽ cho qua chuyện này hả? Con không phải là đồ trẻ con đâu nhá mà dễ dàng bị ba dụ dỗ.
"Ba sẽ mua cho con đồ ăn ngon, quần áo đẹp, giày hàng mới, máy nghe nhạc hiện đại.... Con thích không?"
- Mấy thứ đó con không cần.
Nó dõng dạc tuyên bố. Mấy đồ này nó có hết rồi mà, cần gì nữa.
"Vậy con gái cưng muốn gì nào?"
Ông Dương bó tay trước đứa con bướng bỉnh.
- Một smartphone nha ba. Hàng mới ra càng tốt.
"Tưởng gì. Đơn giản. Thôi con ngoan ngoãn ở nhà Thiên nhé. Ba có cuộc họp rồi. Chào con cưng."
Nó chào lại ba, không quên để lại câu đe dọa: "Ba nhớ những gì ba hứa đó. Ba quên thì con cạch ba luôn."
Tắt máy, nó ngồi cười hí hửng. Vậy là sắp có smartphone rồi lalala...
Đang định xuống xe thì nó tí nữa ngã ngửa khi nhận ra Minh Thiên vẫn ngồi trong xe.
- Em trả anh điện thoại này.
Biệt thự nhà họ Hoàng to và rộng hơn nhà nó nhiều. Đằng kia có chiếc xích đu nhỏ dưới bóng cây. Đặc biệt phía sau còn có cả bề bơi nữa chứ.
Đến lúc đi tắm, nó chợt nhận ra mình không có đem theo quần áo liền gọi điện về nhà bảo chị Liên mang đến. Nó vui vẻ tắm nhưng đến lúc tắm xong vẫn không thấy người mang quần áo đến. Ặc....... Tình huống này thật trớ trêu mà. Nó cuốn chiếc khăn tắm lên người, cứ đi đi lại lại trong phòng tắm. Nửa tiếng rồi mà vẫn không thấy nó tắm xong, hắn nhẹ nhàng gõ cửa. Nó ở bên trong cứ nghĩ chị Liên mang quần áo tới liền mở của nhanh.
Nhưng.............
Hắn đứng ngoài của nhìn nó cuốn chiếc khăn tắm.
Nó đứng bên trong mở to đôi mắt nhìn hắn đang nhìn nó.
Á............
Nó hét lên rồi đóng mạnh cửa lại. Tim đập liên hồi, mặt đỏ bừng.
Ngoài cửa, có người mặt cũng đang đỏ bừng, tim nhảy múa loạn xạ.
- Vy này, anh không cố ý. Em không có quần áo mặc hả? Để anh lấy tạm một bộ cho em.
Khó khăn lắm hắn mới dám mở miệng đề nghị.
Nó bên trong vẫn chưa ổn định tinh thần hoàn toàn, chẳng lên tiếng nào. Mới ở nhà hắn được vài tiếng đồng hồ đã bị hắn nhìn thấy bộ dạng này. Thật không còn gì xấu hổ hơn.
Cốc cốc.... Tiếng gõ cửa vang lên.
- Quần áo này. Em mặc tạm vào đi.
- Không cần.
Nó nói lớn. Bây giờ còn mặt mũi đâu nữa mà mở cửa ra lấy quần áo.
- Em chỉ cần thò tay ra thôi.
Biết nó đang lúng túng, hắn gợi ý. Nó cuối cùng cũng chịu mở he hé cửa, thò tay ra nhận lấy quần áo. Hắn đưa quần áo cho nó xong thì nhanh chóng về phòng. Tí nữa không biết nên đối mặt với nó ra sao nữa........ Nghĩ đến chuyện vừa nãy là mặt hắn lại đỏ bừng.
Nó thay bộ đồ ngủ hắn đưa cho nó xong rốt cục cũng không dám ra ngoài. Nhìn lại mình trong gương nó thấy mình trông buồn cười quá.
Nửa tiếng nữa không thấy nó ra. Hắn cứ nghĩ rằng nó xấu hổ không dám ra liền đập cửa gọi to.
- Em ra.... Nhưng mà anh không được cười em đâu đấy.
Nó nhí nhí. Khi mà hắn hứa với nó là có ૮ɦếƭ hắn cũng không cười, nó tạm an tâm hít thở sâu rồi mới dám đi ra ngoài.
Hắn đứng ngoài dựa lưng vào tường chờ nó đi ra.
Shockkkkkk luôn.
Nếu không phải vì đã hứa sẽ không cười , hắn chắc chắn sẽ lăn ra đất mà cười cho xem. Nhưng dù sao cũng không nhịn được cười, hắn khẽ cười mỉm rồi giả vờ ho.
- Em ra rồi thì xuống tầng ăn tối thôi.
Hắn đi thẳng luôn, vừa đi miệng không ngừng cười.
Bộ đồ hắn lấy tạm hình như là quá rộng so với nó thì phải. Nó mặc cái áo mà cứ như mặc váy, hai tay áo thì rộng thùng thình. Cái quần tạm vừa bụng nó nhưng lại dài và ống quần rộng, nó phải xắn lên.
Biết là hắn cố nhịn cười, nó cảm thấy tủi thân lắm. Vừa bị hắn nhìn thấy trong tình trạng quấn khăn tắm xong giờ lại trong cái bộ dạng không ra gì này. Haizzz...
Nó muốn về nhà quá.
Ngồi đối diện nhau, không nhìn nhau, không nói gì. Tình trạng như thế cũng phải mất mười lăm phút. Căn bản là cả hai đứa vẫn còn ngượng chuyện vừa nãy.
- Ăn đi này.
Cuối cùng, hắn phá tan bầu không khí căng thẳng, gắp cho nó một miếng thịt. Cái bụng nó kêu la nãy giờ rồi, không muốn ăn cũng phải ăn.
Ăn xong đâu đấy, nó ngoan ngoãn ngồi một chỗ xem tivi. Xem Tom and Jerry, vừa xem nó vừa ngả nghiêng cười rất hồn nhiên. Hắn đứng ngoài uống cafe nhưng thực chất là lén ngắm nhìn nó. Nụ cười của nó thật đẹp, thật tự nhiên không chút giả tạo. Hắn cứ đờ người ra ngắm nhìn nụ cười ấy không chán rồi lại tự cười một mình.
"Một cô gái như em, anh sẽ không bao giờ buông tay."
Mãi lúc sau chị Liên mới mang đồ đạc của nó đến. Nó vờ giận chị Liên chỉ cứ tưởng thạt liền nhanh chóng giải thích.
- Lão gia và phu nhân và quản gia Lâm không có ở nhà. Chị lại không biết đường đến đây nên phải hỏi đường mãi mới đến muộn đấy.
Xong chị ngắm nó một lượt, bật cười.
- Chị thấy em mặc bộ này đẹp rồi mà.
- Đẹp cái con khỉ ý.
Nó bĩu môi rồi lấy một bộ quần áo vào phòng tắm thay. Mặc quần áo của mình đúng là thoải mái hơn hẳn.
Hắn ga lăng xách đồ của nó lên phòng. Yaaa ~~~ Đó là một căn phòng rộng, trang trí khá đẹp chẳng kém gì căn phòng của nó. Nó đi vòng quanh phòng một vòng rồi sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy. Một lúc là xong. Chợt nhận ra hắn vẫn đứng ở cửa, nó ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh không về phòng đi.
- Umm... Phòng anh là phòng đối diện. Có gì cứ gọi.
- Dạ.
Hắn ra ngoài, khẽ đóng cửa. Nó mệt quá nên nhảy lên giường chìm vào giấc ngủ luôn.
Nó mơ. Trong giấc mơ của nó, nó được ba âu yếm, được ba yêu thương. được ba đưa đi sở thú, được ba mua cho nhiều đồ chơi đẹp.....
Nhưng... Ba đi rồi, đi rất xa. Nó khóc lóc gọi theo mà ba vẫn không quay lại.. Nhưng...... Người ba trong giấc mở của nó không phải là ông Dương....
Nhưng..... Nó cảm nhận được ông ấy rất gần gũi, rất thân quen.
Giật mình tỉnh dậy, mới có 4h sáng. Nó cũng không ngủ được nữa. Mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà nghĩ về giấc mơ.
*********
Sáng sớm....
- Sao lại mắt gấu trúc thế kia? Không ngủ quen hả?
- Không có. Là em mơ thấy....
Đang định nói tiếp hai từ "ác mộng" nhưng lại không nỡ. Nó khẽ thở dài.
- Bà quản gia thái vài lát dưa chuột cho cháu.
Ăn sáng xong, hắn bắt nó nằm ra ghế sofa để hắn chỉnh chu lại sắc đẹp cho nó. Hắn nói: "Xinh thế này tự nhiên lòi ra cặp mắt gấu trúc là không ổn."
Nó phì cười. Hắn rất ân cần, chu đáo với nó. Mà khoan, hắn vừa nói nó xinh sao? Đây có thể coi là một lời khen được không nhỉ?
Đến lớp, Vy cố gắng tỏ ra vui vẻ chào mọi người. Nhưng hình như cái miễn cưỡng ấy không qua nổi mắt Trần Kỳ. Cậu ngồi cạnh nó, đưa cho nó cây kẹo ʍúŧ, hỏi nhỏ:
- Cậu không sao chứ.
Nó nhận lấy cây kẹo, bóc ra ăn luôn, trả lời.
- Tớ ổn.
Tưởng Kỳ sẽ an tâm, ai ngờ cậu ta cốc nhẹ vào đầu nó một cái, mắng yêu.
- Đồ ngốc. Cậu nói là cậu ổn nhưng thật ra cậu không ổn tí nào.
Vậy sao? Đúng vậy. Nó nói là nó ổn nhưng thực chất nó không ổn tí nào. Nó thấy cực kì mệt mỏi. Giờ ra chơi, Ân và Kỳ bắt nó xuống phòng y tế nằm. Sau đó hai cô cậu còn mua bánh ngọt cho nó ăn nữa. Khỏi nói nó xúc động thế nào. Còn năm phút nữa là vào lớp, nó đuổi bằng được hai con người kia lên lớp. Nó cứng đầu quá, Ân với Kỳ đành phải nghe theo.
Chuông vào lớp, nó định chợp mắt một lúc thì nghe thấy tiếng bước chân đi tới. Người đó kéo mạnh tắm rèm che ra, hỏi một cách lo lắng.
- Vy, em không sao chứ?
Là Minh Thiên. Nó ngạc nhiên ngồi dậy, nhìn chằm chằm hắn.
- Sao anh lại ở đây
- Trốn tiết.
Hắn thản nhiên đáp rồi ngồi xuống cạnh nó. Trốn tiết hả? Đây là hành động của một học sinh ngoan nên làm sao?
- Em không sao chứ?
Hắn hỏi lại, đồng thời dùng má hắn áp vào má nó kiểm tra xem nó có sốt không. Má chạm má. Hành động của hắn làm cho mặt nó đỏ ửng, cũng vì thế mà má nóng hơn.
- Hình như không sốt. Em cảm thấy không khỏe ở chỗ nào? Có cần về nhà nghỉ ngơi không?
Nó vẫn cứ đơ đơ. Vài giây sau mới hoàn hồn lại, nó khẽ trả lời.
- Không sao. Em đỡ nhiều rồi.
- Vậy nằm nghỉ đi. Anh sang giường bên cạnh nằm.
Hắn kéo tấm chăn mỏng lên người nó rồi sang giường bên cạnh nghịch điện thoại. Thỉnh thoảng lại quay ra nhìn nó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc