Sáng sớm, Vy vui vẻ đến trường. Vừa đi đến của lớp nó đã bị Trần Kỳ chặn lại. Cậu ta đưa cho nó một cái kẹo ʍúŧ vị socola, nhe nhởn cười.
- Cho cậu đó.
Nó thích thú nhận lấy kẹo, bóc ra ăn luôn.
- Cảm ơn. Sao biết tớ thích ăn kẹo?
- À ờ thì trước đây vẫn thế mà.
Cậu ta gãi đầu. Nó cười cười rồi đi vào lớp chào buổi sáng các bạn như đã hứa. Con Kỳ vẫn đứng trước cửa đơ đơ.
Nó trước đây, nhận kẹo của cậu thì giật mạnh rồi cất vào balo. Nói cảm ơn xong thì đi thẳng.
Nó bây giờ, nhẹ nhàng nhận lấy kẹo, bóc ra ăn rất tự nhiên, cười nói vui vẻ.
Thay đổi tính cách khá nhiều nhưng không sao. Cậu thấy nó đáng yêu như vậy càng dễ theo đuổi hơn.
- Này........
Nó đập mạnh vào vai Kỳ khi thấy cậu cứ ngẩn người ra. Kỳ quay ra nhìn nó, không nói gì, nhéo má nó một cái rồi hớn hở đi vào. Lần này đến lượt nó đơ đơ. Cái con người này có hành động gì kì quái vậy.
Giờ ra chơi, nó tranh thủ cái tên Kỳ kia đang đứng tám chuyện liền lẻn xuống căn tin. Định rủ Ân đi theo nhưng không thấy, nó đành đi một mình.
Xuống căn tin, nó mua một hộp sữa rồi tìm đại một chỗ ngồi. Chủ yếu là nó muốn biết rõ hơn về học sinh trong trường. Một bạn nữ xa lạ đi tới, ngồi đối diện nó, cười tươi.
- Vy, lâu lắm không gặp cậu.
Nó cười trừ nhìn bạn ấy.
- Vậy cậu là....
- À tớ là Bảo My, học lớp A3.
Chắc cô bạn này cũng biết nó bị mất trí nhớ liền vội vàng tự giới thiệu. Nó vui vẻ cười nói xã giao với bạn ấy. Thấy My khá thân thiện, có lẽ trước đây khá thân với nó.
Ân từ đâu đi tới, nhìn thấy nó cùng My đang nói chuyện vui vẻ, tỏ ra không thích cho lắm.
- Vy, lên lớp mình làm thực hành Lí thôi.
Ân vừa nói vừa kéo nó đi. Đúng rồi, tiết sau là tiết thực hành Lí.
Bảo My cười tươi. Đến khi hai con người kia đã đi, nụ cười đó chuyển thành khinh bỉ.
Ân kéo nó đến một nơi khuất, nói nhỏ.
- Bảo My không phải là loại người nên chơi thân đâu.
- Tại sao?
Nó tò mò hỏi. Ân kể lại cho nó nghe.
Trước đây, Bảo My tỏ tình với Trần Kỳ nhưng bị cậu ta phũ phàng từ chối. Bởi lẽ Trần Kỳ yêu nó. Mặc cho nó suốt ngày la mắng, lạnh nhạt với cậu ta nhưng cậu ta vẫn quyết tâm theo đuổi nó. Cũng chính vì thế mà Bảo My rất ghét nó. Nó cũng vốn không ưa gì cái tính tiểu thư nũng nịu của My. Chỉ là bị mất trí nhớ nên nó không nhớ gì.
***************
Vừa vào lớp, tên Kỳ thối quay ra mắng yêu nó.
- Đi đâu mà không gọi tớ đi cùng thế hả?
Nó phì cười, "thành thật" khai báo.
- Tớ đi vệ sinh ạ. Cậu có muốn đi theo không?
Cậu ta nhìn nhìn nó rồi bật cười, nhéo má nó.
Nếu là trước đây, nó sẽ cãi lại: "Tớ đi đâu mặc tớ. Liên quan đến cậu sao?"
Tan học, Vy nhìn nhìn xung quanh rồi bất chợt nhìn thấy Minh Thiên. Giờ nó mới nhớ là hắn cũng học trường này, học lớp B2. Tên Kỳ thối đã bị lũ bạn kéo đi đã bóng rồi. Mà cũng tốt. Đỡ bị hắn đứng cạnh lải nhải.
- Chờ quản gia Lâm đến đón sao?
Một giọng nói vang lên. Nó quay ra nhìn, là Minh Thiên. Rõ ràng hắn vừa đứng ở kia mà, bây giờ đã đứng ở đây rồi. Chẳng lẽ hắn là ma.
- Umm...
Nó trả lời.
- Hôm nay ông ấy bận rồi. Ba em có gọi cho anh bảo anh đưa em về.
- Vậy ạ? Thế làm phiền anh.
Nó ngồi lên con xe ô tô đời mới nhất của nhà hắn. Thích thật đấy. Con xe này phải vài tỷ ấy chứ. Nó ngoảnh ra của kính nhìn thấy mọi người đang xì xào bàn tán gì gì đó. Chắc lại bàn tán về chiếc xe này. Hay là bàn tán về hắn nhỉ. Có khi nào hắn lại là hotboy của trường này hay không?
Trên đường về, chiếc xe dừng lại ở một quán kem. Hắn (lại) nắm tay nó một cách rất tự nhiên đi vào bên trong. Yaaaaa ~~~ Quán này toàn kem ngon không à. Nó gọi một lúc ba cốc kem còn hắn chỉ gọi có một. Thấy nó ăn vui vẻ, hắn trêu.
- Em ăn như heo vậy sau này lấy em anh phải làm sao?
Nó cãi lại.
- Ai thèm lấy anh chứ.
- Vậy sao? Chán quá. Có khi từ nay anh phải đi ăn một mình rồi. Nào là ăn gàn rán, kimchi, canh vịt, cá nướng, thịt....
Hắn còn chưa nói hết câu nó đã chen ngang.
- Anh ăn một mình không hết chỗ đó đâu. Thôi thì để em cưới anh cho xong. Em thương cái dạ dày của anh không chứa nổi nên sẽ ăn cùng anh, được chứ?
Tí nữa thì hắn bị sặc.....kem. Vừa rồi còn nói "Ai thèm lấy anh" xong bị hắn đùa cho một tí mà liền thay đổi ngay lập tức "Thôi thì để em cưới anh cho xong.". Lí do hả? Hỏi các món ăn ngon kia.
Hắn chỉ định nói chơi, trêu nó tí, không ngờ nó lại trả lời hồn nhiên, ngây thơ như vậy. Hắn thấy nó ngày càng đáng yêu nha.
Nó thấy hắn khá dễ gần, không lạnh lùng như nhiều thiếu gia khác. Nhưng liệu hắn có đào hoa không nhỉ. Chắc không đâu. Lần trước hắn còn nói "Anh chưa có bạn gái" cơ mà. Hắn hay cười, chỉ là khẽ nhoẻn cười nhưng cũng rất đẹp. Không biết hắn cười tươi nhìn sẽ như thế nào nhỉ. Chắc chắn là rất đẹp trai luôn ý.
*************
Tối. Ngồi ăn cơm với ba mẹ, nó vui vẻ kể lại chuyện chiều nay ở quán kem với Thiên. Ông Dương nghe xong bật cười.
- Vậy là con đồng ý cưới Thiên.
Nó giải thích.
- Thì con đã nói là con thương cái dạ dày của anh ta không chứa nổi nhiều món ăn ngon như thế mà.
Ông Dương hết thuốc chữa với đứa con gái. Ông từng lo nghĩ rằng nó sẽ lại cứng đầu bỏ đi khi cứ ép nó đính hôn. Nhưng bây giờ, nó ngây thơ đồng ý đính hôn chỉ vì ngày nào cũng được ăn ngon. Haizzz.... Đứa con bé bỏng của ông đúng là con heo đáng yêu nhất quả đất mà.
************
Cạch cạch...........
Mẹ nó mở cửa đi vào phòng. Nó đang nằm đọc lại mấy bài văn liền ngồi bật dậy.
- Vy, hai bên gia đình định là cuối tuần này sẽ cho con dọn sang bên biệt thự nhà Thiên ở. Con thấy sao?
Hả??? Nó sốc toàn tập. Dọn qua nhà tên kia ở để làm gì chứ. Nó muốn ở cùng ba mẹ nó cơ.
- Con không muốn xa ba mẹ đâu.
Nó làm nũng, mặt như mếu. Mẹ nó vuốt nhẹ mái tóc nó, nhẹ nhàng khuyên bảo.
- Ngoan, hai bên đang tạo điều kiện cho hai đứa ở cùng nhau rồi hiểu nhau hơn mà. Hơn nữa, con muốn về thăm ba mẹ lúc nào mà chả được.
- Đã thế ngày nào con cũng về thăm ba mẹ.
Nó cãi cùn lại. Cái gì mà "tạo điều kiện", gì mà "ở cùng nhau", gì mà "hiểu nhau hơn". Thật vớ vẩn.
- Ngoan, thôi ngủ đi. Chị Liên sẽ giúp con dọn đồ.
Bà thơm nhẹ vào má nó rồi đứng dậy đi ra ngoài, khẽ đóng cửa. Còn lại nó vẫn nằm trên giường với đống suy nghĩ hỗn hợp.
Tại căn tin, nó và Ân vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với nhau.
Minh Thiên cùng vài anh bạn bước vào căn tin, cả đám học sinh nữ thi nhau hò hét, bàn tán.
- Minh Thiên kìa, anh ấy đẹp trai ૮ɦếƭ đi được.
- Anh ấy đẹp trai vậy tớ sống sao.
- Oppa của lòng tui.........
Balo and blo.......
Ngay cả Ân ngồi bên cạnh cũng quay ra ngắm nhìn hắn, nói nhỏ.
- Anh ấy đẹp trai quá bồ nhỉ?
- Umm...
Nó trả lời qua loa, lén nhìn hắn. Không ngờ hắn lại có một lượng fan đông đảo ở trường như thế.
Rồi hắn nhìn thấy nó. Bốn con mắt giao nhau. Nó cười cười chào hắn rồi kéo tay Ân rời đi.
- Làm gì mà vội thế?
Ân tò mò hỏi nó.
Biết trả lời thế nào đây?
Vào tiết tới, cũng may là tiết Sử, cô giáo lại dễ tính đâm ra nó cứ ngồi đơ đơ không chịu nghe giảng. Nó đoán sai rồi. Minh Thiên thật sự rất đào hoa. Tuy là hắn chưa có bạn gái nhưng không có nghĩa là không ai yêu hắn. Haizzzz.... Tại hắn đẹp trai quá mức mà. Tự nhiên nó cảm thấy chút buồn bực. Lí do thì không rõ.
Đang thẩn thơ suy nghĩ thì có một mẩu giấy vo tròn ném vào tay nó. Nó giật mình ngó ngang ngó dọc xem ai ném. Hóa ra là tên Kỳ thối kia. Mở mẩu giấy ra trong đó có ghi: "Làm gì mà thẫn thờ thế? Nhớ tớ đúng không? Ngại quá." Nó phì cười rồi reply lại "Mơ giữa ban ngày hả? Cái mặt cậu ai thèm nhớ."
Vài giây sau có một mẩu giấy khác bay tới, có ghi: "Thôi đi, tớ thừa biết là cậu nhớ tớ rồi. Khỏi phủ nhận đi."
Nó bật cười đang định viết trả lời thì bị cô Sử gọi to.
- Dương Vy, sao em lại ngồi cười một mình thế? Mang vở lên đây tôi kiểm tra.
Nó bất động luôn. Từ khi vào tiết đến giờ nó đã ghi được chữ nào vào vở đâu.
Ngay cả cô nói gì nó cũng chả để ý nữa là. Nhưng mà đã bị gọi lên rồi thì biết phải làm sao. Nó lủi thủi mang vở lên trên bàn giáo viên. Cô Sử nhìn qua vở của nó thấy vẫn trắng trơn liền mắng.
- Ngay cả cái nhan đề cũng không chép. Em giỏi thật đấy. Em coi thường tôi, coi thường môn Sử phải không?
- Dạ em không có.
Nó lí nhí đáp lại. Muốn giải thích lắm nhưng không đào đâu ra được cái lí do.
- Hết giờ ở lại quét lớp cho tôi.
Cô phán một câu như kiểu Bao công sử kiện rồi đưa quyển vở cho nó. Nó bước về chỗ trong đau khổ.
Ân vỗ vai nó, an ủi.
- Đừng buồn. Bà cô này bị biến thái mà.
Còn Kỳ thì không nói gì, im lặng nhìn nó.
Hết giờ, đợi các bạn về hết nó xuống góc lớp lấy cái chổi rồi nhanh chóng làm những việc cần làm.
- Để tớ giúp cho.
Ân và Kỳ đi vào, đồng thanh nói.
- Thôi hai người đi về đi.
Nó đuổi thẳng. Gì chứ? Nó là người bị phạt mà. Một mình nó làm là được rồi.
- Không.
Cả hai người đó tiếp tục đồng thanh.
Rồi Ân giật cây chổi bên tay trái, Kỳ giật cái chổi bên tay phải. Mỗi người quét một góc lớp. Hết chổi rồi. Nó lấy gì quét đây. Nhìn họ đang giúp mình, nó cảm động tí nữa thì bật khóc. Ân đích thực là bạn thân của nó rồi, Kỳ đối xử với nó thì tốt khỏi nói.
Nó chẳng biết làm gì, cứ đứng ngây ra nhìn hai con người kia quét giúp mình.
- Cảm ơn nhá. Thật sự rất cảm ơn.
Nó nói đều rồi đành phải cầm cái khăn lau lau bảng cho có việc.
- Chúng ta là bạn thân cơ mà.
Ân nháy mắt.
- Cậu chỉ cần yêu tớ thêm một tí nữa là được. Không cần cảm ơn.
Kỳ nửa đùa nửa thật.