Tết âm lịchMạc Tu Lăng mang theo một va ly nhỏ, đứng lại chờ Giang Nhân Ly rón rén từng bước đi tới, dáng vẻ giống như sợ giẫm chân phải con kiến vậy. Sắc mặt cô không tốt, hỏi cô cũng chỉ nói là đau bụng, không biết đau thế nào, chỉ cảm thấy khó chịu
Giang Nhân Ly không muốn đi về biệt thự nhà họ Giang. Nghĩ thấy mẹ con Bạch Thanh Hà đã cảm thấy đau đầu.
Giang Nhân Ly lúc đầu còn không có chú ý, lúc này mới phát hiện anh đã đổi xe. Cô nở nụ cười, cảm thấy bớt khó chịu hơn hẳn.(vụ đổi xe này mọi người còn nhớ không? Ở chap 59)
Hoàng Tư Liên chuẩn bị một bàn ăn lớn. Lễ đón năm mới nhất định phải có đủ bốn thứ gà vịt thịt cá, tượng trưng cho năm sau mọi việc thuận lợi.
“Mẹ lần nào cũng chuẩn bị nhiều món như vậy.” Giang Nhân Ly cười, còn có món thịt nhồi cà chua mà cô thích, cô vươn tay ra gắp.
Cô thích nhất Hoàng Tư Liên điểm này, tuyệt đối không phải chỉ có ngày lễ tết mới làm nhiều món như vậy. Nếu như chỉ có món ăn mặn, cô dám cam đoan là sẽ chan cơm với nước sôi mà ăn, hồi ấy thật đúng là thê thảm.
Hoàng Tư Liên nhìn bộ dạng tham ăn của cô thì rất hài lòng: “Ăn từ từ, thích ăn gì chỉ cần nói với mẹ, mẹ sẽ làm.”
“Con muốn ăn trứng xào hẹ.” Cô rất thích ăn rau hẹ, mỗi lần đi ăn đồ nướng đều sẽ cho vào một ít, có điều số lần cô ăn đồ nướng lại rất it.
“Ngày mai mẹ sẽ làm.” Hoàng Tư Liên thực sự rất thích Giang Nhân Ly.
Mạc Tu Lăng tâm tình rất tốt: “Mẹ, mẹ chiều cô ấy quá rồi cô ấy sẽ ở lại đây không đi nữa đâu.”
“Vậy không phải càng tốt sao? Hai con ở đây chúng ta cũng quên đi mình đã già. Ba mẹ thấy mình còn có ích, ít ra cũng có thể nấu cơm cho hai đứa.”
Giang Nhân Ly không vui: “Mẹ, như vậy thật đúng là dùng người tài không đúng chỗ rồi.”
Mạc Chí Hạo thấy thái độ của Mạc Tu Lăng, ông suy tư một chút mới thoả mãn cười.
Hoàng Tư Liên lắc đầu: “Hai đứa ấy à, chính là không thích chúng ta. Sinh con rồi có phải tốt không chứ?” Bà có chút đau lòng: “Cho dù hai đứa không thường xuyên về, thì cũng phải cho ba mẹ một đứa cháu! Thật là không biết thông cảm cho người già.”
Mạc Tu Lăng ho khan một chút: “Cái này thuận theo tự nhiên.”
Mạc Chí Hạo thấy Mạc Tu Lăng không còn chống cự, coi như không tồi: “Ngồi ăn cơm còn nói nhiều như vậy, cho bà một ngày nói chuyện phiếm chắc cũng hết?”
Hoàng Tư Liên không nói nữa.
Giang Nhân Ly rất thích những lúc bọn họ ở chung thế này, tuy rằng Mạc Chí Hạo thoạt nhìn rất nghiêm túc. Kỳ thực ngũ quan Mạc Tu Lăng giống Mạc Chí Hạo, nhưng lại không giống Hoàng Tư Liên một chút nào, có điều Hoàng Tư Liên thật sự rất yêu thương anh.
Ăn cơm xong, vẫn như cũ, Mạc Chí Hạo xem chương trình tiệc tất niên. Hoàng Tư Liên ngồi bên cạnh ông. Bọn họ cùng nhau xem, cùng nhau bình luận xem tiết mục nào hay, tiết mục nào dở.
Giang Nhân Ly liếc mắt đảo qua, thấy MC cầm micro hỏi một cô gái về các dòng họ ở Trung Quốc. Tuy rằng nói là tuyên truyền văn hóa Trung Quốc, nhưng cô nương này lại mất vài phút mới nói được, còn không biết làm thế nào.
Mạc Tu Lăng không có gì hứng thú, lập tức lôi kéo Giang Nhân Ly đi ra.
Mạc Chí Hạo như là có mắt sau gáy: “Con cái lớn rồi sẽ không phải là con của mình nữa.”
“Vừa rồi ai còn nói tôi cho ngồi buôn chuyện cả ngày cũng hết? Ông thì khác sao? Chỉ là không bộc lộ ra bên ngoài, chứ cũng xấu ngang tôi thôi.” Hoàng Tư Liên nói.
♥ ♥
Mạc Tu Lăng nhìn Giang Nhân Ly: “Qua bên kia xem đi vậy.”
Giang Nhân Ly vẻ mặt đăm chiêu.
Mạc Tu Lăng đầu hàng: “Bỏ đi, coi như anh chưa nói gì.”
Cô bĩu môi, không để ý tới anh. Anh đi theo sau cô. Đèn đường mờ nhạt. Bỗng nhiên bọn họ nhìn thấy mấy đứa trẻ đang bắn pháo hoa. Bầu trời dày đặc pháo hoa rất đẹp, nháy mắt rơi xuống, trông giống như hoa tuyết.
Vài đứa trẻ cầm đèn Ⱡồ₦g chạy đi chơi. Mạc Tu Lăng đi tới gần một đứa trẻ nói gì đó, rồi chỉ vào Giang Nhân Ly, sau đó đứa bé rất sảng khoái mà đưa cho anh chiếc đèn.
Giang Nhân Ly nhíu mày: “Trẻ con mà anh cũng lừa.”
Anh đưa đèn lồng vào trong tay cô: “Ai nói anh lừa?”
“Vậy anh nói với nó thế nào?”
“Anh bảo chị gái xinh đẹp kia tức giận vì anh không mua cho chị ấy đèn lồng.”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn xưng anh chứ?” Cô cười nhạt, có điều vẫn cảm thấy thích thú.
“Vẫn chưa già mà?”
“Già rồi.”
Cô cầm đèn Ⱡồ₦g cười, ánh đèn chiếu lên mặt cô. Khuôn mặt đẹp nhu hòa khiến anh rung động. Anh che giấu suy nghĩ trong lòng, rồi mới nhìn cô.
Bọn họ đi được rất xa rồi, dọc đường đi gặp rất nhiều trẻ con đang chơi đùa, cũng có những người già đang nói chuyện phiếm. Trên bầu trời pháo hoa không ngừng được bắn lên, báo hiệu một đêm tuyệt đẹp.
Mạc Tu Lăng đột nhiên nhớ tới chuyện gì, quay sang hỏi cô: “Bây giờ em còn như trước không thích trẻ con không?”
Cô không suy nghĩ mà trả lời: “Có thể vẫn không thích.” Cô vẫn là người phân định rạch ròi thích và không thích.
Anh không nói nữa, chỉ nhìn cô.
***
Cô không ngờ hôm nay mình lại không may như vậy. Thật cô không nghĩ lúc lên đường về nhà cảm thấy khó chịu trong người là vì chuyện này. Cô rõ ràng nhớ kỹ từ lần trước đến giờ chưa đủ một tháng vậy mà hôm nay đã trở tay không kịp. Thực sự là mất mặt a!
“Làm sao bây giờ?” Sắc mặt cô rất xấu.
“Hay là đi tìm mẹ đi.”
Cô ném cái gối: “Em không đi, thật xấu hổ!”
Mạc Tu Lăng né người: “Vậy em cố chịu đựng.”
Cô lật qua lật lại ngủ không được, bụng rất đau. Năm nay thật là xui xẻo. Ai so với cô cũng đều may hơn! Mạc Tu Lăng ôm lấy cô, xoa bụng cô: “Đừng lộn xộn.”
“Em khó chịu.”
“Chịu đựng đi.”
“Không muốn chịu đựng.”
“Vậy em muốn làm gì?”
Cô thẳng người, cắn một ngụm lên vai anh: “Muốn anh cũng đau đến khó chịu.”
Mạc Tu Lăng thở gấp: “Thật đúng là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân đều khó nuôi như nhau.”
“Có người để nuôi là tốt rồi, còn kêu ca gì nữa.” Cô nguôi giận không ít, “Anh hiện tại không biết phụ nữ có bao nhiêu quý giá. Không nhà, không xe, ai muốn nguyện ý ở cùng chứ? Anh nói xem, anh có thể trèo cao mà lấy em, không phải là phúc ba đời sao?”
“Ba đời trước hẳn là anh đã làm nhiều chuyện thất đức cho nên mới bị em bám theo.”
Cô vươn tay ra muốn đánh vào chỗ anh vừa bị cắn, nhưng lần này anh nhanh tay hơn đã tóm được: “Không biết an phận.”
“Là ai đã nói, bản cô nương đây vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, rất thích em chứ?”
“Đúng vậy, ngay cả kì sinh lý cũng đến sớm hơn thường lệ để nịnh bợ em rồi.”
Cô tức giận muốn đánh anh. Anh cầm lấy tay cô: “Còn ầm ĩ như vậy, xem ra cũng không có gì nghiêm trọng.”
“Hừ.”
Hôm sau, Mạc Tu Lăng được cô tín nhiệm giao cho trọng trách đi siêu thị.
Cô trốn ở trong chăn, mùng một năm mới không muốn ra ngoài, bình thường cô cũng lười đi.
Hoàng Tư Liên đang làm sủi cảo. Bà làm rất nhiều sủi cảo nhưng rất ít nhân thịt, vì Giang Nhân Ly không thích ăn thịt. Vừa nhìn thấy Mạc Tu Lăng chuẩn bị ra ngoài, bà liền gọi lại: “Sáng sớm đã đi đâu vậy?”
“Con ra ngoài một chút.”
“Đi một chút cần mấy giờ?”
Không ngờ các cửa hàng gần nhà đều không mở cửa. Anh ra ngoài một lát mà có thể trở về lúc này đã là tốt lắm rồi.
“Mẹ, nước sôi kìa, bỏ sủi cảo vào.”
Hoàng Tư Liên hồi phục tinh thần lại, thả sủi cảo vào nồi, lúc quay đầu lại Mạc Tu Lăng đã biến mất dạng.