Chương 30

Tác giả: Yên Đan (Amber)

Anh không trả lời chị hai mà chọn cách hỏi ngược lại. Điều đó càng khiến Uyển Giao thêm hoài nghi về sự chêch lệch hoàn cảnh sống giữa anh và Lạc Xuyên.

- Nếu hoàn cảnh không tương xứng sẽ rất khó để hạnh phúc.

Anh lập tức phản biện:

- Xứng hay không sao có thể lấy gia cảnh làm thước đo? Rất nhiều người môn đăng hộ đối nhưng vẫn chia tay. Nếu chị muốn xét nét về gia cảnh thì em không còn gì để nói nữa.

Anh vừa định quay lưng rời đi thì Uyển Giao liền nói:

- Chẳng lẽ em muốn chuyện tình cảm lần này sẽ có kết cục như cuộc tình của em và Cố Mãn Đình sao?

Lời chị hai vừa nói khiến Cung Bách ngỡ ngàng vì anh vừa chiêm nghiệm ra một điều gì đó rất hệ trọng.

- Chị nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ… nguyên do Mãn Đình chia tay em có liên quan đến gia đình chúng ta?

Sắc mặt của Uyên Giao lập tức tái đi, cô ấy nhận ra bản thân vừa tiết lộ ra một bí mật.

- Chuyện này…

Sự ngập ngừng của chị hai càng khiến anh thêm phần chắc chắn:

- Chị mau nói em biết đi, cô ấy đột ngột nói chia tay với em là do sự tác động của gia đình mình đúng không?

Anh đã gần như khẳng định chắc chắn nhưng vẫn muốn nghe câu trả lời từ chính miệng của Uyển Giao.

Em trai không ngừng hỏi rõ, chị ấy cũng chẳng còn cách lẩn tránh. Uyên Giao cũng hiểu trong lòng anh đã có sự khẳng định.

- Em biết mà, ba mẹ không chấp nhận gia cảnh của Cố Mãn Đình.

Tuy chị hai không trả lời thẳng câu hỏi nhưng qua cách chị ấy nói, anh đã tự có đáp án.

- Vậy ra cô ấy đề nghị chia tay em là vì bị ba mẹ ngăn cấm? Bao năm qua em đã trách lần Mãn Đình sao?

Lúc này lòng anh đau như cắt, cảm giác chua xót và luyến lưu mối tình đầu như nhân lên gấp trăm lần.

- Cung Bách à, cha mẹ cũng vì muốn tốt cho em thôi. Chuyện cũng đã qua lâu rồi…

Anh cố giữ bình tĩnh vì hôm nay là sinh nhật của chị hai. Suốt nhiều năm qua, người con gái mà anh yêu đã phải chịu đả kích lớn nhưng anh chẳng hề hay biết gì và còn không ngừng hờn trách cô ấy.

- Hóa ra người thân của em cũng chính là người khiến em đau lòng nhất.

Anh thốt ra một câu nhói lòng rồi dứt khoát quay lưng rời đi. Uyển Giao lo lắng liền cất tiếng:

- Cung Bách à, Cung Bách…



Cùng lúc đó, Tô Thẩm Dương đã bỏ mặc cô gái đang có ý muốn làm quen với anh ta để chủ động bước đến ngồi cạnh Lạc Xuyên khi anh ta không nhìn thấy Cung Bách ở bên cô.

- Diệp tiểu thư, tôi muốn nghe chính miệng cô khẳng định, cô và cậu ba thật sự đang yêu nhau sao?

Giờ thì Tô Thẩm Dương đã biết, nghi ngờ ngay từ lầu đầu anh ta nhìn thấy ánh mắt si mê mà Cung Bách dành cho cô ở trường bắn là hoàn toàn không sai.

Một lần nữa Lạc Xuyên rơi vào tình cảnh khó xử. Cô ngẫm nghĩ vài giây, chần chừ khó trả lời vì nếu thẳng thắn khẳng định đồng nghĩa với việc đánh mất cơ hội tiếp cận Tô Thẩm Dương, không thể hoàn thành nhiệm vụ quan trọng mà tên boss giao cho.

Thay vì thẳng thừng trả lời, cô chọn cách nêu ra lý do để tìm kiếm sự cảm thông từ Tô Thẩm Dương.

- La thiếu gia có ơn với tôi, tôi đồng ý ở cạnh La thiếu gia vì muốn trả ơn cho anh ấy.

Cô nói lời tỏ bày lại mang theo ý than vãn và bất lực như thể chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Sự ủy mị của người phụ nữ là một loại νũ кнí lợi hại làm trái tim của đàn ông trở nên mềm yếu.

- Chỉ vì trả ơn mà cô chấp nhận đánh đổi hạnh phúc cả đời sao? Diệp tiểu thư, hãy nói thật tôi biết, cô có tình cảm với cậu ba không?

Thật khó khi cô phải nhận một nhiệm vụ quá đổi nan giải vì hai đối tượng cô cần tiếp cận lại là cậu cháu ruột. Tên boss không hề biết nghĩ cho cô, hắn chỉ xem cô như một con cờ, tùy ý điều chỉnh hướng đi mà cô chẳng thể phản kháng, nếu dám cãi lệnh sẽ phải nhận hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

- Tôi…

Cô chưa kịp trả lời thì giọng nói của Cung Bách đã cất lên, ngay lập tức xóa tan bầu không khí chuyện trò ngập tràn khó xử giữa cô và Tô Thẩm Dương.

- Lạc Xuyên, chúng ta về thôi.

Xem ra anh vừa cứu cô khỏi một tình huống rối trí, chẳng biết phải trả lời thế nào để vẹn toàn đôi đường. Tuy nhiên Lạc Xuyên lại không tránh khỏi căng thẳng, lo lắng vì sợ anh sẽ nổi giận khi nhìn thấy cô ngồi cạnh và nói chuyện với Tô Thẩm Dương.

- Dạ.

Cô ngoan ngoãn đáp lời, anh bước đến nắm lấy tay cô. Lạc Xuyên đứng dậy, không quên nói với Thẩm Dương lời lịch sự:

- Tô thiếu gia, tôi xin phép về trước.

Nhìn bóng dáng cô cùng Cung Bách rời đi, anh ta cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn lao đến níu giữ người con gái mình thích…



Rời khỏi bữa tiệc, trên đường trở về nhà, Cung Bách cứ im lặng lái xe chẳng nói với cô lời nào, trong vẻ mặt của anh cũng rất căng thẳng. Cô cứ nghĩ là do cô đã nói chuyện với Tô Thẩm Dương khiến anh không được vui, chỉ e rằng lát nữa về nhà cô sẽ lại bị anh “trừng phạt”.

- Lúc nãy tôi và Tô thiếu gia chỉ chào hỏi nhau thôi.

Cô nhẹ giọng, chủ động giải thích, Cung Bách lạnh lùng đáp:

- Tôi biết rồi.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay