Khá nhiều người tụ tập trong văn phòng, có giáo viên hướng dẫn, có sinh viên. Sáng sớm mọi người còn chưa biết chuyện này thì hiện tại về cơ bản đều đã biết hết rồi.
Vũ Minh vừa mới bước vào thì chủ nhiệm La và phó viện trưởng Lưu cũng đã tới.
Sự xuất hiện của bọn họ không làm tiếng bàn tán ngớt đi mà còn tăng lên nhiều hơn, đặc biệt là mấy giảng viên hướng dẫn thạc sĩ tiến sĩ kia, càng nói càng tỏ ra khó chịu.
Phó viện trưởng Lưu được mời ngồi xuống một bên. Giáo sư Triệu - giảng viên hướng dẫn của Ngô Mặc lên tiếng: "Chủ nhiệm La, nếu quy định chỉ có sinh viên của chủ nhiệm khoa được chuyển tiếp sớm thì cớ gì phải tổ chức mấy cuộc thi to nhỏ làm gì nữa.”
Bà ta là người già đời, tính cách cũng ngay thẳng, từ khi vào khoa đã thi mấy lần, Ngô Mặc đều xếp hạng ngược từ dưới lên. Bởi vì lo lắng học trò sẽ không đạt đủ tiêu chuẩn nên bà ta đặc biệt tìm Ngô Mặc nói chuyện, bây giờ mới biết không phải sinh viên của mình không đủ nỗ lực mà là có người để lộ đề từ trước.
"Nếu tiêu chuẩn đã được quyết định nội bộ thì cũng chẳng cần nói mấy lời hoa mỹ làm gì nữa.”
Đây là lời của một giảng viên thâm niên khác, giảng viên hướng dẫn của Thịnh Nhất Nam.
Càng ngày càng nhiều người tham gia thảo luận, tiếng nói của hai phía đồng thời vang lên. Nhóm sinh viên lặng lẽ đứng chen chúc ở cửa, không ai dám nói xen vào. Thư Tần là người trong cuộc bị đẩy lên phía trước, tuy rằng nét mặt cô rất bình tĩnh nhưng cũng có thể nhận ra được vô số ánh mắt nhằm về phía mình.
Cô tự nói với bản thân không cần để ý nhưng ngay cả thái độ của Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc cũng không tự nhiên như ngày thường. Đây là nơi chỉ nói đến công bằng và chấp nhận thực lực, nếu không có chứng cứ khiến mọi người tâm phục khẩu phục, toàn bộ từ trên xuống dưới khoa đều bất mãn thì không nói làm gì, chỉ sợ có người mượn gió bẻ măng.
Quả nhiên, bên trong đám người, không biết có ai đột nhiên cất giọng ồm ồm: "Thật ra chuyện lần này không phải là lần duy nhất, hiện tượng không công bằng trong khoa có rất nhiều, nếu lãnh đạo viện và lãnh đạo trường đều đến rồi, không bằng để mọi người thoải mái nêu ý kiến đi."
Một thầy giáo lớn tuổi của phái Chương lật bảng biểu trong tay, lập tức tiếp lời: "Không có ý nhằm vào vị lãnh đạo nào của khoa, thật ra phương pháp quản lý giáo dục còn nhiều bất cập. Mượn chuyện bồi dưỡng nhân tài mà nói, suất tham gia cuộc họp hàng năm trong khoa đều do văn phòng chủ nhiệm tự ý quyết định, có sinh viên liên tục được tham gia nhiều lần nhưng có người đợi mãi cũng chẳng đến lượt. Cùng là nghiên cứu sinh của khoa như nhau, dựa vào đâu mà phân biệt đối xử như thế?"
Giáo sư Tào phản bác: "Giáo sư Vũ, lời này của anh không đúng, chỉ cần tổ chức hội thảo cho phép sinh viên tham gia thì chúng tôi sẽ công khai trưng cầu ý kiến của mọi người. Tất cả trình tự đều rõ ràng minh bạch, người nào cũng có cơ hội. Sinh viên nào nhiều lần không lấy được một suất thì chỉ có thể nói là do chưa chăm chỉ học tập.”
"Đúng! Không có sự lãnh đạo của chủ nhiệm La thì nghiệp vụ của khoa sẽ đi lên được những nấc thang mới hay sao? Những năm qua, trong khoa thành lập hệ thống nghiên cứu huấn luyện tiến sĩ gây mê học online, mở phòng khám gây mê, thực hiện sinh nở không đau và nhiều đề tài nghiên cứu khoa học cấp quốc gia. Tất cả đều được thực hiện dưới sự chỉ đạo của chủ nhiệm La. Phương pháp giảng dạy và quản lý có công bằng hay không mọi người đều rõ như ban ngày.”
"Công bằng? Nếu như công bằng thì sẽ không xuất hiện chuyện làm lộ đề."
Trong tiếng tranh luận, Vũ Minh vẫn chăm chú làm việc trên máy tính và máy in ở bên cạnh, vững như núi Thái Sơn.
Chủ nhiệm La liếc mắt nhìn sinh viên của mình, biểu hiện của ông cũng rất bình tĩnh.
Vì chuyện ứng tuyển vị trí phó viện trưởng, sáng sớm ông đã bị mấy vị lãnh đạo viện gọi đi nói chuyện, vừa ra khỏi văn phòng viện cũng đã hơn 11 giờ, chưa kịp về khoa thì nhận được tin tức.
Ban đầu khi nhìn thấy những tấm ảnh đó ông cũng rất kinh ngạc, rõ ràng là đề bài phân tích ca bệnh của ông, tại sao lại xuất hiện trong sổ ghi chép của Vũ Minh?
Phản ứng đầu tiên của ông chính là muốn liên lạc với Vũ Minh để tìm hiểu rõ tình hình nhưng do chuyện này đã quầy rấy lãnh đạo trường và ủy ban kỉ luật nên ông không thể gặp mặt Vũ Minh; cũng đúng lúc tham gia ứng tuyển nên ông như đứng đầu sóng gió, chỉ cần ông xuất hiện vấn đề dù nhỏ thế nào cũng sẽ bị phóng đại lên mấy lần, huống chi lại là chuyện lộ đề, không hề nhỏ chút nào.
Thông qua việc so sánh cẩn thận, chủ nhiệm La phát hiện ca bệnh trong sổ ghi chép của Vũ Minh không hoàn toàn giống đề bài mà ông đưa ra, nhưng sau khi nghe được yêu cầu giải quyết công khai của anh, ông tạm thời đoán được nguyên nhân.
Mười hai năm trước Vũ Minh đến tìm ông, nguyên nhân không gì khác, chỉ vì ông từng là người cung cấp những biện pháp điều trị đau cho mẹ của anh nên anh rất muốn trở thành một sinh viên được ông hướng dẫn.
Lúc ấy chủ nhiệm La cho rằng đây chỉ là suy nghĩ kích động của một chàng thanh niên vừa mất mẹ, nhưng mà mấy năm sau, cậu thanh niên này thật sự đã gia nhập Tế Nhân.
Khoảng thời gian sau đó, bất cứ câu hỏi lớn nhỏ nào trong môn học anh đều đến khoa gây mê của Nhất Viện tìm ông. Ông luôn cho rằng anh nóng vội, vừa vào năm nhất, các môn học đều ở mức cơ bản, những chuyên ngành thế này làm sao anh có thể hiểu được? Thế mà… từ trước đến nay ông chưa từng gặp sinh viên nào liều mạng như vậy, mỗi lần đến gặp ông là một lần tiến bộ hơn. Nhận ra được sự cố chấp của anh, ông đã dạy Vũ Minh rất nhiều khái niệm gây mê sơ cấp.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, chủ nhiệm La càng chắc chắn vì sao những ghi chép này lại trùng với đề.
Lúc đó ông lắc đầu cười, đứa trẻ này cũng không ngại làm lớn chuyện. Tuy nhiên đã có người muốn gây khó dễ trước đêm tuyển chọn nhân sự, ngại gì không mượn cơ hội này mở rộng ảnh hưởng của sự việc chứ?
Vì đã có được gợi ý nên cả buổi chiều chủ nhiệm La đều sắp xếp chuyện này, liên lạc với phòng bệnh án rồi nhờ người lấy một số đồ trong văn phòng ông.
Lúc này, ngoài cửa rất hỗn loạn, bí thư đảng ủy Trình trong viện cũng tới. Chủ nhiệm La và phó chủ nhiệm Chương cất bước nghênh đón, bí thư Trình xua tay cười: "Nghe nói hôm nay khoa Gây mê rất náo nhiệt, cũng đúng lúc tôi vừa từ trụ sở chính về nên thuận tiện ghé qua đây xem thế nào.”
Cả văn phòng lập tức sôi nổi, bao gồm cả lãnh đạo của khoa Y tế thì đã có ba vị lãnh đạo viện rồi.
Chuyện này có chứng cứ xác thực, chỉ báo cáo lên trên thì làm sao đủ, tiện thể đưa tất cả những người này đến khoa để cho bọn họ tận mắt chứng kiến chuyện này gây nên biết bao ảnh hưởng trong khoa mới được.
Rốt cuộc vẫn không thể truy cứu là ai mật báo tin tức.
Bí thư đảng ủy tìm đại một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh phó viện trưởng.
Thầy Vương - thanh tra ban kỉ luật nhân cơ hội nói: "Hôm nay triệu tập mọi người tới đây mục đích là để điều tra rõ ràng chuyện làm lộ đề, nhưng nếu phát hiện có lỗ hổng ở bộ phận quản lý, mọi người đều có thể nói ra, bất kể là ý kiến tích cực hay ý kiến trái chiều, chúng tôi đều sẽ báo cáo lại đúng sự thật cho trường học."
Phó chủ nhiệm Chương tỏ vẻ rất biết điều, sau khi chào hỏi bí thư Trình xong thì ngồi xuống cạnh lãnh đạọ, toàn bộ thời gian ông ta đều im lặng, lâu lâu lại nói vài ba câu với các giáo sư phía sau, nghe xong lời này thì trên mặt để lộ niềm vui.
Đúng như dự liệu của ông ta, có thêm sự tham gia từ phía trường học, tiếng bàn tán xôn xao càng nhiều.
Chủ nhiệm La đứng trước toàn bộ người của khoa, bất luận ai đưa ra ý kiến gì, ông đều không ngắt lời cũng không nổi giận. Phó viện trưởng Lưu và bí thư Trình trò chuyện vài câu, lộ ra vẻ tán thành.
Vốn dĩ Thư Tần đang buồn vì chuyện bị bạn bè xa lánh và cô lập, bây giờ đột nhiên như được cổ vũ. Khi còn học ở trường, cô từng dự thính môn "Dược lý học" của chủ nhiệm La, sau tiết học, sinh viên cả giảng đường đều có ý kiến, chủ nhiệm La kiên trì giải đáp từng người một, cảnh tượng ấy đã để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu cô. Sau này khi vào Nhất Viện, cô không chỉ ngưỡng mộ danh tiếng ngày càng lừng lẫy về phương diện học thuật của chủ nhiệm La mà còn bởi vì phong thái nhà học giả chân chính trên người ông nữa.
Chờ tất cả mọi người có ý kiến kha khá rồi, chủ nhiệm La mới lên tiếng: "Thân là giáo viên hướng dẫn, tôi hoàn toàn tin tưởng hai sinh viên của mình; với tư cách là người giảng dạy, tôi cam đoan không có ai ra đề thay tôi; nhưng với cương vị là một người quản lý tôi cũng có thể thông cảm những nghi ngờ trong lòng mọi người. Vũ Minh, dưới yêu cầu của em, lãnh đạo viện và mọi người của khoa đều đến rồi, bây giờ trước mặt mọi người, em có thể nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Thư Tần nhìn về phía Vũ Minh.
Vũ Minh phát tài liệu trong tay rồi đi tới đứng trước mặt mọi người: “Em không ngờ chuyện này tạo thành ảnh hưởng lớn trong khoa như vậy, còn quấy rầy lãnh đạo viện và trường học nữa."
Mặc dù giọng điệu áy náy nhưng trong mắt anh một không hề tỏ ý xin lỗi.
Lập tức có người lên tiếng: "Vũ Minh, chuyện này rất nghiêm trọng, xin lỗi không thể xong được, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc. Hơn nữa sao chuyện này có thể nghe lời giải thích một phía của em, cô sinh viên kia tên Thư Tần phải không? Đứng trốn đằng sau nữa, ra đi, Thư Tần cũng phải lên tiếng trong chuyện này."
Mọi người quay đầu lại nhìn Thư Tần, cô đang định bước ra thì Vũ Minh cười nói: "Giáo sư Triệu, cô đừng nóng vội. Vì chuyện này, suốt buổi trưa em đã cùng hai thầy bên ban kỷ luật thống kê lại, trong mười lăm bài thi, tổng cộng có năm đề bài giống với sổ ghi chép của em, trùng hợp chính là tất cả đều là đề bài phân tích ca bệnh, số điểm phân bố không giống nhau nhưng gộp lại thì là 20 điểm."
Cả khoa ồ lên.
Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam nhìn Thư Tần, bước chân hơi dịch sang bên cạnh.
Thư Tần quay đầu thản nhiên nhìn hai người bọn họ. Ngô Mặc hơi rụt cổ lại, Thịnh Nhất Nam không rụt người lại nhưng cô ấy không hề che giấu sự nghi ngờ trong mắt mình. Dưới cái nhìn chăm chú của Thư Tần, hai người ngượng ngùng lùi ra sau.
"Không riêng việc làm lộ đề, còn chuyện ra đề thay chủ nhiệm La thì sao?" Một bác sĩ nam vừa nói vừa nhìn bốn phía, "Thực sự không tưởng tượng được, nếu cứ tiếp tục như vậy trong khoa sẽ lộn xộn đến thế nào.”
Vũ Minh nhìn người kia một cái, là Kha Vinh, sinh viên lớn nhất của phó chủ nhiệm Chương.
Anh không nhúc nhích, tiếp lời: "Buổi chiều, dưới sự đồng ý của hai thầy ban kỷ luật, em đã làm powerpoint về đề thi và những gì trong sổ ghi chép, năm ca bệnh đặt cùng một chỗ để so sánh sẽ có được cái nhìn toàn vẹn hơn. Tài liệu em đều đã in ra, các giáo sư có thể truyền nhau đọc trước một lần. Vì không thể phát toàn bộ cho các bác sĩ và sinh viên nên em sẽ chiếu lên màn hình.”
Giáo sư Lưu nhíu mày: "Tình huống của đề thứ nhất giống nhau như đúc. Mọi người nghe thử, bệnh nhân nam bị mất nước, 57 tuổi, cân nặng 60kg, cân nặng bây giờ là 56 kg. Nồng độ ion natri huyết thanh là 130mmol/L, nghi ngờ tắc ruột nên tiến hành phẫu thuật nội soi. Sau khi vào phòng phẫu thuật được tiêm dung dịch hồi sức, tổng lượng dung dịch hồi sức được thêm vào là bao nhiêu? Đây là một câu hỏi trắc nghiệm.”
"Nhìn lại sổ ghi chép của Vũ Minh, người bệnh 58 tuổi, tắc ruột, cân nặng 68kg, cân nặng hiện tại là 64kg. Nồng đọ ion natri huyết thanh là 129mmol/L, tiến hành phẫu thuật nội soi."
"Chậc, coi như trùng ca bệnh cũng không thể nào trùng khớp đến vậy, ngoại trừ cân nặng tăng giảm thì quá trình nhập viện và bệnh án đầu tiên về cơ bản đều khá giống nhau.”
Vũ Minh: "Chỉ nhìn bề ngoài sẽ thấy hai ca bệnh rất giống nhau, nhưng trong sổ của em ghi lại, đây là ca bệnh năm ngoái em từng làm phẫu thuật ngoại khoa tổng hợp, mặt sau sổ ghi chép có viết số bệnh án của người bệnh, tra trên máy tính là tìm ra được bệnh án."
Có người nhanh chóng tìm được bệnh án này trong máy tính: "Không sai, đây là ca gây mê Vũ Minh làm."
"Vậy thì sao chứ? Ca bệnh cậu tiếp nhận lại nằm trên đề của chủ nhiệm La?”
"Đúng vậy, càng tô càng đen, chuyện này chẳng phải càng chứng tỏ cậu ra đề thay sao, lẽ nào cậu muốn nói đây là trùng hợp?"
Vũ Minh rất bình tĩnh: "Thứ nhất, em chỉ viết công thức tính lượng natri bù trên sổ ghi chép, không viết lượng dung dịch hồi sức cụ thể, cho dù có người mượn đọc sổ ghi chép của em cũng chưa chắc có thể đối phó với đề trên bài thi. Thứ hai, như giáo sư Lưu đã nói, đây đúng là trùng hợp."
"Trùng hợp? Không thể nào." Giáo sư Lưu phất tay, "Vậy đề thứ hai thì sao? Hôm qua người bệnh lại tái nhiễm ure máu và nhiễm toan (1), nam, 41 tuổi, thiểu niệu (2), hiệu quả sử dụng Furosemide (3) không tốt, huyết áp 168/97mmHg, BUN 30mmol/L, CO2CP 15mmol/L. Sau khi truyền natri bicarbonate (4) vào tĩnh mạch, bệnh nhân bị khó thở, nhịp tim đạt tới 124 lần/phút và xuất hiện một ít mụn nước trong phổi. Ca bệnh này nên xử lý như thế nào, chọn..."
(1) Nhiễm toan: toan chuyển hóa mạn tính thận suy nhiễm độc niệu sự trao đổi chất của con người các sản phẩm có tính axit như axit photphoric, axit sunfuric và các chất khác do bài tiết và duy trì các rào cản thận, "có thể xảy ra urê toan ." Trong nhiễm toan mạn tính nhẹ , hầu hết bệnh nhân có ít triệu chứng hơn, nhưng nếu máu động mạch HCO3