Vốn là Thư Tần có rất nhiều chuyện muốn nói với Vũ Minh, nhưng bây giờ lại ngẩn người, hóa ra thực sự là mua cho cô.
Ba tháng trước điện thoại của cô bắt đầu có vấn đề, nhưng tiền trợ cấp nghiên cứu sinh một tháng của cô không nhiều như vậy, trừ phi điện thoại hỏng hoàn toàn, không thì cô cũng không nghĩ tới việc đổi điện thoại.
Quan trọng là từ nhỏ đến giờ cô đều không có thói quen nhận quà của người khác, nhưng bây giờ là Vũ Minh mua cho cô, tính ra đây là lần đầu tiên anh mua quà cho cô kể từ khi họ bắt đầu mối quan hệ.
Cô nhận lấy cái hộp, ngước mắt nhìn anh, dịu giọng hỏi: "Anh mua hôm nay ạ?"
Không hề có ý từ chối, giọng điệu còn tự nhiên như vậy, nỗi phiền muộn trong lòng Vũ Minh vơi đi không ít, so với lần trước vì trả tiền váy cho anh mà cô còn chạy đến trung tâm thương mại mua áo sơ mi, lần này quả thực là khác biệt một trời một vực.
Anh cầm lại điện thoại di động, mở hộp ra cho cô: "Sim của em đâu, anh thay giúp em."
Thư Tần đưa điện thoại đi động cũ cho anh, Vũ Minh dùng tài khoản của mình đăng nhập giúp cô, Thư Tần lại gần nhìn thao tác của anh, lần đầu tiên dùng Iphone nên cô không quen cách sử dụng lắm.
Vũ Minh làm cho cô từng cái một: "Em biết tải ứng dụng ở đâu không?"
Thư Tần cầm lấy thử thao tác, ban đầu đúng là dễ dàng nhưng mà cô không biết mật mã tài khoản của anh.
Vũ Minh nhập mật mã vào rồi đưa cho cô: "Em nhớ kỹ đi."
Thư Tần: "Có cái gì đâu mà không nhớ được."
Cô dùng mật mã tài khoản của anh để tải mấy ứng dụng mình thường dùng ngay trước mặt anh, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nhận món quà quý giá như vậy, ít nhiều cô cũng hơi ngại ngùng: "Anh nghĩ thế nào mà lại mua điện thoại cho em vậy?"
"Điện thoại của em hay gặp vấn đề, anh sợ không tìm được em."
Thư Tần hài lòng cẩn thận cất điện thoại đi, thầm tính toán nên chuẩn bị quà sinh nhật gì cho anh. Nhìn Vũ Minh một cái, vấn đề đã đặt ra trong lòng cô cả ngày rồi, bây giờ cô muốn hỏi anh.
"Chuyện đề tài thế nào rồi anh?"
Ý cười trên mặt Vũ Minh thoáng thu lại: "Đơn vị thí điểm ở bệnh viện nhân dân huyện Thanh Bình."
Vẻ mặt Thư Tần dần cứng lại: "Ai đi thí điểm?"
Một lát sau Vũ Minh mới đáp: "Anh."
Trong đầu Thư Tần trắng xóa, dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng иgự¢ cô vẫn như bị ai đó đánh một cái thật mạnh. Cửa kí túc xá có nhóm nữ sinh cười đùa trở về, nhìn thấy Thư Tần và Vũ Minh thì đều tò mò ngó sang bên này.
Thư Tần cảm thấy giọng nói của đám người kia lúc ẩn lúc hiện đến nỗi gần như không nghe thấy, bởi vì bây giờ tất cả sự chú ý của cô đều đặt trên người Vũ Minh.
"Đã xác định rồi sao?"
Giọng điệu của Vũ Minh rất bình thản: "Ừ."
"Chuyện Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị thì phải làm sao bây giờ?"
"Thí điểm không giống với việc móc nối xuống nông thôn bình thường, ít nhất phải cần ba tháng."
Thư Tần lập tức lo lắng, tình huống đêm so tài kịch liệt đó vẫn như hiện ra trước mắt, trong cuộc đua nơi mà thực lực là vua như vậy, chức quán quân của Vũ Minh cũng không phải tự nhiên mà chiếm được.
Cô cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh: "Không có biện pháp khác sao ạ, giáo sư đủ tiêu chuẩn ở khoa Lâm sàng rất nhiều."
Vũ Minh khẽ cười, không đáp lời.
Trong cuống họng Thư Tần như có cái gì mắc kẹt, đề nghị này quả thực không hề có tính thực tế, thí điểm ở cơ sở khác với móc nối xuống nông thôn bình thường hay viện trợ y tế ở Tây Tạng không chỉ không hề có tác dụng gì đối với việc thăng chức mà mấy tháng liên tiếp chỉ được hưởng mức lương trợ cấp cơ bản nhất, nếu không phải là đề tài của mình, ai sẽ chủ động chạy đến cơ sở để thí điểm chứ?
"Vì thế chỉ có thể là anh đi thôi sao?"
Ánh mắt Vũ Minh lướt qua đỉnh đầu cô, như có thể nhìn thấu sự mờ mịt tối tăm phía chân trời, nhìn ra xa xăm, sau đó anh thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Số lượng bản mẫu của đề tài thu được nằm ở Nhất Viện, nhưng tình huống thực tế của cơ sở không giống với Tế Nhân, rất nhiều phương án trị liệu có thể thực thi được ở Tế Nhân nhưng đến cơ sở lại không thực hiện được, nếu như không có cơ sở thí điểm thì biện pháp trị liệu mới chỉ có thể áp dụng ở cấp bậc bệnh viện đa khoa dạy học được thôi."
Thư Tần gật đầu, những điều này cô đều biết, nhưng mà...
"Thư Tần, chuyện này anh đã muốn làm từ rất lâu rồi."
Thư Tần ngẩn người. Ánh mắt và giọng nói của anh có một loại cảm giác yên ổn lạ thường, cô còn muốn nói gì đó nhưng dường như có một nắm bông chặn trong cổ họng vậy.
Vũ Minh cũng im lặng với cô, cô quan tâm mỗi một sự kiện liên quan đến anh, lo lắng cho mỗi một quyết định anh làm ra, trước đây chưa từng có khi nào anh nóng lòng muốn xoa dịu sự sầu lo của một người như thế, cũng chưa từng có lúc nào nỗ lực giải thích kế hoạch của mình cho một người đến vậy.
Anh xoa mi tâm đang nhíu lại của cô, kiên nhẫn nói: "Thư Tần, anh hy vọng có thể hoàn thành đề tài này trong năm nay, đừng nói chỉ là xuống nông thôn thử nghiệm cơ sở, kể cả chuyện khác khó khăn hơn anh cũng sẽ làm mà không do dự, vì thế em có hiểu không, đây là lựa chọn của bản thân anh."
Thư Tần tiêu hóa những câu nói này, từ ngày đầu tiên gặp nhau, người đàn ông này vĩnh viễn luôn biết mình đang làm gì.
Anh vẫn là Vũ Minh trước kia, nhưng bây giờ anh đang mong muốn có được sự ủng hộ và thấu hiểu của cô.
Cô nhớ tới lời nói của bác Cố, tâm trạng khó chịu trong Ⱡồ₦g иgự¢ cũng giảm bớt, nếu như đề tài Những cơn đau trong ung thư là chấp niệm của Vũ Minh, lần này có thể thành công hay không cũng là bước ngoặt có ý nghĩa tháo gỡ khúc mắc của anh.
Huống hồ con đường Vũ Minh phải đi còn rất dài.
Cô bắt đầu thử chấp nhận quyết định này, dòng suy nghĩ ngày một rõ ràng, tâm trạng cũng dần thoải mái hơn, bây giờ chính là giai đoạn căng thẳng trong việc thay đổi nhân sự ở khoa, rời đi lúc này chưa chắc đã là không có lợi.
Hơn nữa Vũ Minh luôn nói được làm được, nếu như không tranh thủ sự đồng ý của chủ nhiệm La và khoa Khoa học và Giáo dục thì sẽ phải kéo dài rất lâu.
Vũ Minh biết Thư Tần cần một khoảng thời gian để chấp nhận chuyện này, anh im lặng nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến nỗi gần như tìm tòi, lại mở miệng nói về chuyện khác: "Buổi tối em có thể ra ngoài không?"
"?"
“Bây giờ là đầu tháng, nếu như anh muốn trở về trong vòng ba tháng thì hai ngày nữa phải đi ngay, bằng không thời gian thí điểm chỉ có thể tính từ tháng sau, uổng phí mất một tháng trời."
Thư Tần cuống lên: "Vì thế hai ngày nữa anh sẽ đi sao?"
"Giúp anh thu dọn hành lý nhé?"
Thư Tần chỉ do dự một giây liền chạy lên tầng: "Anh chờ em một chút."
Cô chạy về kí túc xá lấy đồ, Thịnh Nhất Nam nhìn bộ dạng vội vã của cô thì giật mình ngồi dậy: "Lại muốn ra ngoài hả?"
"Có việc gấp."
Hai người vừa về đến nhà, chủ nhiệm La đã gọi điện thoại cho Vũ Minh, Thư Tần đi rửa tay với tâm trạng nặng nề, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô đi ra mở cửa. Cố Phi Vũ và Chu Văn đến rồi, còn đang nói chuyện ngay trước cửa: "Cố Phi Vũ, chị không thích sinh viên này, không phải cậu nhìn thấy người ta xinh đẹp nên cố ý nói nhiều hơn mấy câu với cô ta đấy chứ hả?"
"Em đã nói gì với cô ta đâu. Rõ ràng là giáo sư Uông hỏi em vì sao Vũ Minh đột nhiên muốn xuống nông thôn mà."
Thư Tần suy nghĩ một chút mới lên tiếng: "Cố sư huynh, chị Chu."
Cố Phi Vũ nhìn thấy Thư Tần, hiển nhiên là anh ta đến vì chuyện của Vũ Minh, cổ họng hơi khàn: "Sư muội Thư Tần, sao chỉ có mình em vậy, Vũ Minh đâu?"