Ăn cơm xong, Thư Liên Hải và Tần Vũ Quyên nói chuyện với Vũ Minh trong phòng khách, Thư Tần ra ban công tưới hoa.
Từng dòng nước nhỏ li ti rơi xuống, phiến lá hoa lan phản chiếu lại ánh sáng màu xanh lục.
Thư Tần tưới xong một chậu, lại thêm một chậu nữa, mãi đến tận khi mười chậu hoa trên ban công đều được tưới xong mới dừng lại nghiêng tai lắng nghe.
Bố đang hỏi Vũ Minh phương hướng của anh trong tương lai, Vũ Minh rất kiên trì giải thích.
Xuyên qua tấm kính sát sàn trong như gương, Thư Tần nhìn thấy trên mặt bố thấp thoáng ý cười, vừa nghe vừa gật đầu.
Cô hững hờ sờ lá cây, năm đó điều tiếc nuối lớn nhất của bố chính là không thi đỗ Tế Nhân, biết được Vũ Minh là bác sĩ trẻ tài năng xuất chúng của Tế Nhân thì khó tránh khỏi hỏi nhiều hơn vài câu.
Nhấp ngụm trà, bố tiếp tục hỏi công tác hàng ngày của Vũ Minh ở khoa, lúc nhắc tới biểu hiện của con gái thì ông hỏi cẩn thận hơn.
Vũ Minh nhìn về phía ban công, Thư Tần không kịp nghiêng đầu tránh ra chỗ khác nên bị anh nhìn chính diện.
Vũ Minh rất bình tĩnh: "Cô ấy rất tốt, chủ nhiệm và cấp trên của khoa Lâm sàng đều khá thích cô ấy."
Thư Liên Hải biết rõ lời Vũ Minh không hẳn là khách quan nhưng vẫn rất vui vẻ, hỏi tiếp: "Trước đây Tiểu Vũ cùng từng ra nước ngoài trao đổi rồi, Tần Tần cần nộp những giấy tờ gì vậy, nhà chú phải cung cấp cái gì chứng minh không?"
Thư Tần thả bình tưới nước xuống. Vũ Minh học hệ tám năm, không hẳn sẽ biết rõ chuyện trao đổi của sinh viên hệ bảy năm các cô.
Ai ngờ Vũ Minh lại nói: "Các cô ấy sẽ được cử đi vào tháng 8 năm sau, viện nghiên cứu sinh có đăng một bản mẫu, cháu đã in cho Thư Tần rồi, thứ hai sẽ điền giúp cô ấy, sau đó bên trường học sẽ làm thủ tục ạ."
Hiển nhiên là anh đã cố ý tìm hiểu quy trình, Thư Liên Hải và Tần Vũ Quyên liếc mắt nhìn nhau, Thư Tần há miệng xoay người.
Vũ Minh lại hỏi: "Thư Tần đã làm hộ chiếu chưa ạ?"
Tần Vũ Quyên lắc đầu: "Vẫn chưa, đứa trẻ này chưa từng ra nước ngoài, năm con bé tốt nghiệp trung học, cô với bố con bé dẫn con bé đi Hồng Kông chơi mấy ngày thôi."
Vũ Minh: "Vậy tuần sau cháu đưa Thư Tần đi làm hộ chiếu, những tài liệu khác thì có thể nộp cho viện theo quy trình nhưng hộ chiếu tốt nhất vẫn nên làm sớm thì hơn ạ."
Thư Tần câu được câu không nghe Vũ Minh nói chuyện với bố mẹ, chờ tưới hoa xong, lại chậm rãi sờ sờ cây mọng nước (1) bố nuôi, lề mề mãi không chịu bước vào.
(1) Cây mọng nước dùng để chỉ các cơ quan sinh dưỡng của rễ, thân và lá của cây. Lá dày và mọng nước và có chức năng lưu trữ một lượng lớn nước. Nó có ít nhất một mô thịt, đó là một mô sống, trong số các chức năng khác, lưu trữ nước có thể được sử dụng khi điều kiện độ ẩm của đất xấu đi, rễ cây không còn có thể được hấp thụ từ đất và cung cấp độ ẩm cần thiết. Nó có thể làm cho cây trồng tạm thời thoát khỏi nguồn nước bên ngoài và tồn tại độc lập.
Tần Vũ Quyên nói vọng ra ban công: "Thư Tần, vào nhà bếp đun bình nước đi con."
Thư Tần đẩy cửa kính ra, bố đang nói với Vũ Minh: "Phòng khám bệnh đã mở được năm năm, ở ngay dưới tầng đấy, nếu Tiểu Vũ cảm thấy hứng thú thì có thể xuống xem một chút."
Xem ra là chuẩn bị xuống phòng khám rồi, mắt Thư Tần nhìn thẳng đi qua phòng khách rồi vào bếp đun nước.
Lúc đi ra, Thư Liên Hải đang cho Vũ Minh xem sách của thiết bị mà phòng khám chuẩn bị sử dụng, Tần Vũ Quyên đứng dậy vào phòng bếp gọt hoa quả, Thư Tần bưng khay đựng trà tới đặt lên bàn.
Lại chuyển sang vấn đề ẩm thực nước ngoài, Thư Liên Hải nói: "Đứa trẻ Tần Tần này rất biết chăm sóc bản thân, nhưng dù sao cũng không quen môi trường sống, lại ở đó lâu như vậy, chú với mẹ con bé không yên lòng lắm. Đúng rồi, Tần Tần, mấy hôm trước bố có đến hiệu sách mua cho con mấy quyển sách tiếng nước ngoài, đều ở trên bàn của con đấy, đúng lúc Vũ Minh ở đây, để thằng bé xem giúp con đi."
Thư Tần lẩm bẩm: "Bố à, con đã bảo bố đừng mua đồ lung tung rồi mà."
Thư Liên Hải cười ha hả nhìn về phía Vũ Minh: "Cháu nhìn xem, đứa trẻ này cực kỳ thích quản lí chú với mẹ nó, bình thường mua cho nó ít đồ, hoặc là nó không cho chú dùng tiền, hoặc là phải mua ở chỗ nó chỉ định."
Tần Vũ Quyên bưng hoa quả đi ra: "Nhưng mà Tần Tần nói rất có lí, nó mua sách trên mạng còn tiện hơn so với anh mua ở hiệu sách nhiều."
Vũ Minh: "Cô chú đừng quá lo lắng, thời điểm sang năm Thư Tần ra nước ngoài vừa đúng lúc cháu cũng ở bên đấy, chú mua những sách gì thế ạ? Để cháu xem cho cô ấy."
Tần Vũ Quyên quay người chỉ: "Đó là phòng ngủ của con bé, không biết cất giấu bảo bối gì mà bình thường cũng không cho cô chú vào."
Thư Tần đứng ở cửa nhìn Vũ Minh, anh đặt tách trà xuống rồi đứng lên.
Phòng của cô không lớn, chỉ có một chiếc giường nhỏ và tủ sách.
Bàn học được đặt cạnh cửa sổ, ga trải giường hoạt hình màu xanh nhạt, gối hình trái tim đặt ở đầu giường. Vũ Minh vừa đi vào vừa đánh giá, nghĩ đến bình thường Thư Tần đều ngủ nghỉ đọc sách ở đây, mỗi một góc đều lộ ra vẻ đáng yêu.
Thư Tần bước vào phòng xong cũng không để ý đến anh, một mình đứng trước bàn lật chồng sách tham khảo, Vũ Minh đi tới phía sau cô, thấp giọng nói: "Sao không thấy ảnh của em?"
Thư Tần mở ngăn kéo lấy album ảnh ra, quay người đưa cho anh.
Vũ Minh vừa nhìn bức ảnh liền nở nụ cười, Thư Tần khi còn bé và hiện tại đều gần giống nhau, chỉ khác là khuôn mặt trẻ con hơi bầu bĩnh một chút, tóc cũng không dài như bây giờ.
Bên cạnh mỗi tấm hình đều viết ngày cụ thể.
Trên bức ảnh chụp ở tiểu học và nhà trẻ là chữ viết của Thư Liên Hải: "Ảnh lưu niệm con gái 4 tuổi, chụp tại công viên XX."
"Ảnh lưu niệm con gái 8 tuổi, chụp tại thiên đường nhi đồng XX."
Mặt sau chính là chữ của chính Thư Tần: "Du lịch mùa xuân với trường học, chụp tại viện bảo tàng XX."
"Chuyến tham quan viện bảo tàng khoa học kỹ thuật một ngày, nước dưa hấu bán ở cổng uống rất ngon."
Thì ra thói quen thích uống nước trái cây của Thư Tần được hình thành từ khi ấy.
Thư Tần quan sát vẻ mặt của Vũ Minh, thì ra không phải anh không thích cười mà là bởi vì anh không hay gặp được chuyện mà anh cho là vui vẻ, số lần cười mấy ngày nay của anh còn nhiều hơn một tháng trước cộng lại.
Cô đến gần: "Bức nào xinh nhất hả anh?"
"Tất cả đều rất xinh." Từ cô bé lớn lên thành thiếu nữ, những tấm hình này ghi lại quá trình trưởng thành của cô.
Vũ Minh nhớ trước đây Cố Phi Vũ có theo đuổi vài cô hoa khôi của trường, nhưng anh cảm thấy chẳng ai xinh đẹp bằng Thư Tần.
Mỗi lần nghe Cố Phi Vũ kể kinh nghiệm theo đuổi con gái, anh đều rất hờ hững, có lúc thì dựa lưng vào ghế xoay 乃út, lười trả lời Cố Phi Vũ. Nếu như khi ấy gặp được Thư Tần, liệu anh có thích cô không? Anh chăm chú quan sát cô, vẫn sẽ thích, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.
Hai người ở trong phòng ngủ hơn năm phút, Thư Liên Hải và Tần Vũ Quyên ở bên ngoài ho khan đầy hàm ý.
Thư Tần cất album ảnh vào ngăn kéo, ôm chồng sách tham khảo bước ra.
Thư Liên Hải chờ Vũ Minh và Thư Tần ngồi xuống sofa mới mở miệng: "Như thế nào, chú không mua sai phải không?"
Vũ Minh dạ một tiếng: "Chú rất tinh mắt, những quyển sách này đều có tác dụng ạ."
Thư Liên Hải vui vẻ nói: "Buổi chiều có phải về bệnh viện không, món ăn buổi trưa làm vẫn còn nhiều, cháu về đó ăn cơm cũng không tiện, ở đây ăn tối rồi hẵng về."
***
Buổi tối Thư Tần đưa Vũ Minh xuống nhà, đến bên cạnh xe, Vũ Minh như thí sinh chờ được chấm điểm, quay người hỏi Thư Tần: "Bố mẹ em có ấn tượng với anh như thế nào?"
Thư Tần: "Anh không tự tin với bản thân như thế sao?"
Vũ Minh ho một tiếng, cái này không gọi là không tự tin, suy nghĩ của người già và bố mẹ vợ vốn không dễ đoán mà, tuy nhiên vừa mới từ nhà Thư Tần ra, muốn nghe phản hồi của bố mẹ cô thì cũng phải cần một khoảng thời gian, lúc khác nói vậy.
"Ngày mai em ra ngoài chơi với mấy người Thịnh Nhất Nam hả?"
Thư Tần vâng một tiếng, "Đã đồng ý sẽ mời bọn họ đi ăn cơm rồi."
"Có muốn anh đưa em đi không, thân thể em không thoải mái."
Mặt Thư Tần đỏ lên: "Không thoải mái cũng không cần anh đưa." Hơn nữa cô cũng không phải không di chuyển được.
"Vậy em đừng đi dạo lâu quá."
Cô gật đầu.
Vũ Minh vẫn không yên tâm: "Nếu không ngày mai anh mua thuốc giảm đau cho em nhé?"
Càng nói càng sai rồi, Thư Tần lườm anh một cái: "Anh làm tốt chuyện của mình đi." Khóa tập huấn gây mê tim và chuyện đề tài đều có rất nhiều việc phải làm.
Vũ Minh bật cười nhìn cô, nhớ tới hai lần trước, mỗi lần anh chậm chạp đẩy nhẹ cô đều nhíu mày, sau đó anh dần có kinh nghiệm hơn, từ từ "phù hợp" với cô, cô mới chậm rãi ổn hơn. Anh ngăn chặn suy nghĩ đang bay xa của mình: "Nếu em không đi được thì gọi điện cho anh, anh đến đón em."
Không thể trò chuyện nổi nữa, Thư Tần đi về nhà: "Ngược lại ngày mai em sẽ không gọi điện thoại cho anh, thứ hai gặp lại."
***
Thư Tần về đến nhà, Thư Liên Hải không có ở phòng khách, Tần Vũ Quyên đang xem TV, thấy con gái trở về, bà buông điều khiển từ xa xuống: "Đang định hỏi con, Vũ Minh không có người thân trong nước hả?"
Không phải đã hỏi hết rồi sao, Thư Tần ngồi xuống sofa: "Không ạ, anh ấy là con một, mẹ anh ấy qua đời từ mười một năm trước, còn bố đã không ở trong nước từ lâu rồi ạ."
Tần Vũ Quyên khó hiểu: "Năm đó bố thằng bé đi rồi không về nữa?"
Thư Tần gật đầu: "Con cũng không rõ lắm." Cô chỉ biết là quan hệ của Vũ Minh với bố anh rất căng thẳng, hơn nữa dựa vào tính cách của Vũ Minh, sợ rằng cả đời này cũng không thể hòa thuận với bố mình.
Tần Vũ Quyên nói: "Bảo sao lúc nhắc đến chuyện gia đình, thằng bé rất bằng lòng trò chuyện về mẹ mình, nói rằng mẹ mình họ Lư, trước khi qua đời là phó chủ nhiệm khoa nội tiết, nhưng nhắc đến bố thì thằng bé chỉ nói qua loa. Bố thằng bé làm gì thế? Ly hôn với mẹ thằng bé từ bao giờ?"
Thư Tần suy nghĩ một chút: "Hình như làm công ty IT gì đó, hiện tại đang ở bên Mĩ, tình huống cụ thể thì anh ấy không nhắc đến, Vũ Minh rất hiếm khi đề cập tới những chuyện này."
Tần Vũ Quyên do dự một chút mới thuận miệng hỏi: "Chỗ Vũ Minh đang ở là nhà nó mua hả?"
Thư Tần nhìn mẹ, lần trước lúc mẹ nói đến Trâu Mậu, từng mấy lần nhắc tới điều kiện gia đình anh ta rất tốt. Đương nhiên mẹ không tính toán nhiều, nhưng nói tới chuyện bạn trai của con gái, không tính toán thì cũng dần "vật chất" lên.
Cô đáp: "Là ở tiểu khu ngay cạnh bệnh viện ạ."
Tần Vũ Quyên hơi kinh ngạc: "Giá nhà chỗ đó rất đắt, nhà như thế nào? Khu nhà ở một phòng?"
Thư Tần suy nghĩ một chút mới đáp: "Ba phòng chính hai phòng khách."
Cô nhìn mẹ mình, hơi không vui: "Mẹ hỏi mấy cái này làm gì?"
Tần Vũ Quyên: "Không phải mẹ cố ý muốn hỏi thăm những thứ này, nhưng mà vốn con không biết giá cho thuê mặt bằng đắt thế nào, hiệu quả phòng khám của bố con không được như trước, tiền lương một tháng của mẹ ở khoa lâm sàng cũng được từng đó, chờ đến lúc con kết hôn, mẹ với bố con dồn hết số tiền tích góp cả đời chưa chắc đã đủ, mẹ nói cho con nghe những điều này không phải là hi vọng sau đó con không phải chạy vạy khắp nơi sao?"
Thư Tần thẳng người ngồi bên cạnh mẹ, ôm vai bà nói: "Công việc sau này của con sẽ kiếm được rất nhiều tiền, bố mẹ không cần tích góp làm gì đâu."
Tần Vũ Quyên nghiêm mặt: "Đâu có dễ dàng như vậy, con chưa ra ngoài xã hội nên suy nghĩ vẫn quá ngây thơ. Mẹ hỏi con, Vũ Minh cũng mới làm việc không bao lâu, lấy đâu nhiều tiền như vậy để mua nhà, đây cũng không phải mấy trăm ngàn mà là một con số rất lớn đấy."
Thư Tần nhớ tới những chuyện được nghe trước kia, cũng không tiếp lời mẹ, Thư Liên Hải từ trong phòng đi ra nói: "Chuyện này hơi kì lạ, bố cảm thấy chuyện nhà Vũ Minh hơi quen tai, sợ mình nhớ nhầm nên đặc biệt lên mạng xem tin tức năm đó, mẹ Vũ Minh là một phó giáo sư, lúc đó bố nó rất nổi tiếng trong giới kinh doanh, bởi vì chuyện ly hôn ra tòa mà khá nhiều lần bị lên báo."
Tần Vũ Quyên nhìn chồng: "Sao anh biết chuyện này?"
Thư Liên Hải ngồi xuống thở dài: "Vũ Minh cũng thật đáng thương, năm đó bố thằng bé là tổng giám đốc trẻ nhất của một công ty IT trên thị trường, vì chuyện ly hôn mà mời luật sư tốt nhất lên tòa, mẹ Vũ Minh chắc là cũng quá đau lòng, sau khi ly hôn không lâu thì mắc bệnh ung thư rồi qua đời. Tần Tần, những chuyện này con đều biết rồi chứ?"
Thư Tần ôm gối, khẽ vâng một tiếng.
Tần Vũ Quyên kinh ngạc: "Chẳng trách thằng bé này không chịu nói đến bố mình."
Thư Liên Hải nói: "Bố mẹ Vũ Minh ưu tú, gen di truyền tốt như thế, thằng bé này xuất chúng cũng không có gì lạ. Bố không có ý kiến với bản thân Vũ Minh, người bố đã gặp, mọi mặt đều không có gì để chê, nhưng bố không sợ những chuyện khác, chỉ sợ Vũ Minh bị bố thằng bé ảnh hưởng."
Thư Tần bỗng nhiên đứng dậy.
Tần Vũ Quyên giơ tay: "Hầy, con nói chuyện cẩn thận cho mẹ, bố mẹ chỉ có một đứa con gái là con, bố con yêu con như nào, con cũng không phải không biết, nếu bố con biết chuyện của bố mẹ Vũ Minh, sớm nhắc nhở con thì có sao đâu?"
Thư Liên Hải nói: "Phải thừa nhận là bố hơi lo lắng, nhưng mà nói thật bố cũng rất thích Vũ Minh, so với thằng bé, Trâu Mậu có vẻ cũng bình thường, sau này không hẳn là con có thể gặp lại được người ưu tú như thế, Tần Tần, con có ý kiến của mình, chuyện như vậy bố mẹ cũng không quyết định thay con được, bố chỉ nói ra suy nghĩ của mình nhưng tất cả còn phụ thuộc vào bản thân con."
Thư Tần nhớ tới những lời tối qua mình nói với Vũ Minh, muốn giữ gìn một mối quan hệ đâu chỉ cần mỗi sự kiên định và niềm tin, thời gian mới có một ngày mà đã có người đặt nghi vấn, khuyên nhủ cô cẩn thận, quan trọng là người nói những điều này lại là hai người cô yêu thương nhất.
Cô lên tiếng: "Bố nói có lý, con hiểu sự lo lắng của bố, nhưng vốn bố không hề hiểu rõ Vũ Minh."
***
Thư Tần trở lại phòng ngủ, kiệt sức ngã lên giường, lúc đầu cơ thể cũng rất mệt mỏi, mới vừa rồi còn nói chuyện với bố mẹ hai tiếng liền, hiện tại xương cốt như tan ra, không nhấc người lên nổi.
Cô nói tới thái độ của gia đình Cố Phi Vũ dành cho Vũ Minh rồi đến chuyện suốt hai đêm anh không ngủ vì chăm sóc bác Cố, kể lại cẩn thận những khi tiếp xúc với Vũ Minh trong suốt hơn một tháng, sau đó bố vẫn còn hơi lo lắng nhưng thái độ đã bình thường trở lại.
Thư Tần biết, đối với việc này, cô không có cách nào loại bỏ sự lo lắng của bố, chỉ có thời gian mới chứng minh được tất cả.
Mẹ ở bên ngoài gọi cô: "Tần Tần, con có tắm không, không thì để mẹ giặt quần áo."
Thư Tần nhảy dựng lên: "Con có tắm."
Tắm xong đi ra, sự không thoải mái giữa hai chân càng rõ ràng, cô nằm xuống giường, vừa mới kéo tấm chăn mỏng thì đã nhìn thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ, trên màn hình có hai tin nhắn mới.
Mở ra xem, Vũ Minh gửi cô hai tấm hình, một tấm là ảnh mấy ngày trước cô tham gia cuộc thi tiếng anh.
Ảnh chụp khá đẹp, khiến Thư Tần bất ngờ là Vũ Minh lại còn dùng phần mềm làm đẹp, phía dưới còn có một hàng chữ kèm theo: Thư Tần, năm XX tháng XX, tham gia cuộc thi lựa chọn sinh viên ra nước ngoài trao đổi của Tế Nhân.
Thư Tần không nhịn được khẽ bật cười, lại nhìn tấm tiếp theo, đó là một bức ảnh cũ, trong hình có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, người này ngồi xổm, trong lòng ôm một cậu bé tầm năm, sáu tuổi.
Người phụ nữ có khuôn mặt rất xinh đẹp, nụ cười xán lạn, bà ấy đang nghiêng đầu hôn lên mặt cậu bé, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được tình mẫu tử bà dành cho cậu bé.
Ngũ quan cậu bé tuấn tú, con ngươi đen như mực, hình như là vừa mới khóc một trận, một tay cầm bóng bay, tay còn lại siết chặt tay mẹ mình.
Trên giao diện hiển thị dòng chữ "nhấp vào", Thư Tần không biết lúc Vũ Minh mở bức ảnh này có tâm trạng thế nào, vành mắt cô đột nhiên hơi cay.
Cô bĩnh tình lại, giả vờ ung dung trả lời: "Anh khi còn bé không giống bây giờ. "
Vũ Minh: "Không giống chỗ nào?"
"Không đẹp trai như bây giờ."
Vũ Minh suy nghĩ một chút, bình thường anh không soi gương nên cũng không thấy có gì khác biệt.
Được rồi, cô nói gì thì là thế đi. Anh nhắn lại: "Đã ngủ chưa?"
"Đang chuẩn bị ngủ ạ."
Vũ Minh nằm dài trên giường, một tay gối sau đầu, không biết có phải ảo giác hay không nhưng anh lại cảm thấy bên gối còn lưu lại hương thơm của cô.
Anh nghiêng đầu hít một hơi, là mùi dầu gội đầu của Thư Tần.
Anh gọi điện thoại cho cô.
Thư Tần nhanh chóng nghe máy.
"Em dùng dầu gội đầu gì vậy?"
"?" Thư Tần: "Sao anh lại hỏi cái này?"
Giọng nói của Vũ Minh hơi khàn khàn: "Trên giường với gối có mùi thơm."
Mặt Thư Tần nóng lên: "Anh không giặt ga giường à?" Ga giường bẩn hết cả rồi.
"Không giặt, giặt rồi sẽ không ngửi thấy nữa."
Thư Tần nhớ tới dì Lưu, suýt thì nhảy dựng lên: "Em ra lệnh cho anh sáng sớm mai phải giặt ngay."
Vũ Minh biết cô lo lắng điều gì: "Anh không cho dì Lưu vào phòng anh."
"Vậy cũng không được."
"Vậy tối thứ hai em tới đây giúp anh thay ga giường được không?" Trên giường chỉ có một mình anh, sự ấm áp tối hôm qua như một giấc mơ.
Thư Tần trở mình nhìn trần nhà: "Nói sau đi anh."
Vũ Minh nghĩ đến vẻ mặt lúc này của Thư Tần: "Nếu như ngày mai không thoải mái thì gọi cho anh, anh sẽ đến đón em."
Lại nữa rồi, Thư Tần nói: "Anh bận việc của anh đi, trừ phi em muốn gặp anh, bằng không em sẽ không gọi điện thoại cho anh."
Giọng nói của Vũ Minh trầm thấp: "Vậy ngày mai em nhất định sẽ gọi cho anh."
Cô tặc lưỡi: "Ai cho anh tự tin đấy vậy?"
Anh nở nụ cười: "Em chứ ai."
"Không thèm nghe anh nói nữa, em buồn ngủ rồi." Cúp điện thoại, cô giơ điện thoại lên nhìn tấm ảnh chụp kia, năm chụp đã lâu rồi, độ phân giải không cao, nhưng rõ ràng Vũ Minh cố ý giữ gìn tấm ảnh này nên bức ảnh vẫn hoàn chỉnh như mới. Cô hoàn hồn, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Vũ Minh trên đó, vừa nãy đánh trống lảng nói chuyện với anh lâu như vậy, hi vọng đêm nay anh sẽ không mơ thấy người mẹ đã mất của mình.
***
Thứ hai, cơ thể Thư Tần nặng trình trịch, như quả cân bị vùi trên giường vậy. Chuyện đêm trước vẫn để lại di chứng tới bây giờ, eo cô đau, chân cũng mỏi, rõ ràng là đã nghỉ ngơi hai đêm nhưng vẫn cảm thấy vô cùng uể oải.
Sau đó vẫn là bố gõ cửa, Thư Tần mới không thể không rời giường.
Chạy tới khoa, mọi người đang bàn chuyện "Khóa tập huấn gây mê tim", công việc chính của khoa lâm sàng hai tuần này chính là làm sao để tổ chức khóa tập huấn lần này thật hoàn hảo, vừa nhắc tới, hình như người nào cũng có nhiệm vụ.
Chủ nhiệm La đích thân đưa ra chỉ thị: Khoa Lâm sàng bổ nhiệm không ít thư ký, trong tuần này, thư ký chủ yếu phụ trách việc vặt và là chân chạy, mỗi công đoạn gặp phải vấn đề gì cũng phải báo cáo trực tiếp cho phó tổ trưởng Vũ Minh.
Thư Tần nhìn về phía Vũ Minh, anh quá bận, lúc nghe điện thoại cũng còn đang nhìn bảng phân ca làm, cô đoán mình không thể nói chuyện được với anh nên để bữa sáng bố làm trên bàn làm việc của anh, sau đó cùng Thịnh Nhất Nam vào phòng thay đồ.
Mấy người còn đang nói chuyện ở hành lang, đúng lúc Vũ Minh đi ra, anh không vào phòng thay đồ mà trực tiếp bước về phía văn phòng chủ nhiệm, không biết ai gọi điện thoại tới, chỉ nghe thấy Vũ Minh nói: "Vâng, chủ nhiệm Vương."
Bên kia nói gì đó, Vũ Minh trả lời: "Hai ngày nay khoa có nhiều việc lắm, anh tìm người khác quay video tuyên truyền đi. Đúng, tôi không quay được."