Khi Vũ Minh tỉnh lại thì trời còn chưa sáng, bên gối là một gương mặt tỏa mùi hương nhẹ nhàng.
Ngỡ ngàng trong chốc lát, anh nhìn về phía đồng hồ báo thức đầu giường, thời gian vẫn còn sớm, chưa tới bảy giờ. Cúi đầu nhìn, Thư Tần vẫn đang ngủ say.
Cánh tay bị cô gối dưới đầu, lâu như vậy không động đậy nên bây giờ đã sớm tê dại. Nhiệt độ của hai người khiến chiếc chăn mỏng nóng lên, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy chiếc giường này ấm áp như vậy. Nằm một lúc, anh không nhịn được đưa tay vén sợi tóc trên trán cô, Thư Tần vẫn chưa tỉnh, hô hấp vừa nhẹ vừa chậm, làn da cô căng mọng, thơm ngọt như hoa quả.
Anh hôn hồi lâu, rốt cuộc Thư Tần cũng có phản ứng, thân thể còn tỉnh lại nhanh hơn ý thức, cô sờ bờ vai của anh, nhắm mắt mỉm cười.
Anh cũng cười: "Em tỉnh rồi."
Tối hôm qua Thư Tần kiên trì phải mặc lại váy ngủ lên người, lăn lộn một lúc, dây váy đã sớm tuột xuống cánh tay, bầu иgự¢ đẫy đà nửa ẩn nửa hiện, còn mê người hơn cả khi lõa lồ. Vũ Minh hôn cằm cô, hôn cổ cô, cơ thể đang âm thầm bùng cháy.
Thư Tần vẫn không chịu mở mắt, đỏ mặt: "Ôi, anh đừng làm phiền, em còn muốn ngủ nữa."
"Bảy giờ rồi." Hai cánh tay anh chống bên đầu cô, lại cúi người xuống thăm dò khắp nơi, dịu dàng vô hạn.
Thư Tần hé mắt nhìn đầu giường, trên đèn led màu xanh hiện một loạt những con số nổi bật.
Tối hôm qua đã thương lượng kĩ càng rồi, đầu tiên Vũ Minh sẽ đưa cô về nhà, sau đó quay lại bệnh viện kiểm tra phòng, mà việc này nhất định phải tiến hành vào lúc 8 giờ.
Mấu chốt là nếu bây giờ không rời giường thì bố mẹ sẽ gọi điện tới.
Còn đang đấu tranh với cơn buồn ngủ, Vũ Minh đã bắt đầu thăm dò xuống dưới, Thư Tần kéo chăn muốn che lên người lại lập tức bị anh ngăn cản.
Cô xoay người: "Anh để em ngủ thêm 5 phút đi."
"Em ngủ của em, anh không làm phiền em."
Như thế này mà còn gọi là không làm phiền? Cô ngứa không chịu được, muốn lăn tới bên kia giường, nhưng nơi nào đó trên cơ thể đã bị Vũ Minh nhẹ nhàng cắn chặt, chân cũng không nhấc lên nổi.
Cô ngay lập tức ngừng thở, như vậy làm sao ngủ được nữa?
Muốn vươn người ngăn chặn anh, nhưng cô vừa tỉnh dậy còn không đủ sức, chờ đến lúc anh chuẩn bị làm rồi, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, dùng sức đẩy anh: "Anh không mệt à?" Đã mấy lần rồi, cô nhức eo đau lưng ૮ɦếƭ đi được.
Anh cúi đầu loay hoay hồi lâu, thật vất vả mới nhấc được hai chân cô lên vòng qua eo mình, dùng hành động nói cho cô biết: "Anh không mệt."
Cô cố ý nói: "Nhưng em mệt."
Anh dỗ dành: "Em nằm đừng nhúc nhích, anh động là được rồi."
***
Thư Tần thật sự quá mệt, bị giày vò một trận, suýt nữa lại ngủ thi*p đi.
Vũ Minh giúp cô mặc ҨЦầЛ ŁóŤ và váy ngủ, nhìn cô miễn cưỡng không chịu đứng lên liền cúi xuống hôn: "Gần 8 giờ rồi em."
Thư Tần kinh ngạc, bình thường lúc này cô đều chuẩn bị gọi xe về nhà rồi, cô sợ nhất là bị bố mẹ hỏi đã ở đâu nên nhanh chóng mở mắt ra.
Vũ Minh để cô ôm cổ mình, anh bế cô rời giường: "Anh đưa em về nhà trước."
Thư Tần ngồi dậy, rèm cửa sổ chưa được kéo kín, một tia nắng mặt trời xuyên qua cửa chiếu vào phòng. Cô dựa vào ánh sáng ít ỏi nhìn khuôn mặt phấn chấn của anh, luôn cảm thấy anh lúc ban ngày và ban đêm không giống nhau, khi mở miệng cô hơi ngại ngùng: "Buổi trưa lúc nào anh đến?"
"Chắc gần 12 giờ." Sợ cô bị cảm lạnh, anh phủ thêm một lớp áo ngủ nữa.
Thư Tần dặn anh: "Lúc anh tới thì nhớ gọi điện cho em."
"Ừ." Anh cúi người quan sát cô: "Em còn đau không?" Giọng nói rất dịu dàng, ngữ khí cũng nghiêm túc.
Thư Tần mặc kệ anh, vấn đề này anh hỏi suốt rồi, trong lúc làm cũng hỏi, kết thúc cũng hỏi.
Cô hừ một tiếng, đi đến phòng tắm trong cái nhìn chăm chú của anh, lấy gói sữa rửa mặt mini và bàn chải đánh răng trong balo ra chuẩn bị rửa mặt.
Vũ Minh nhìn ra Thư Tần không khó chịu thì yên tâm hơn, anh nói ở sau lưng cô: "Không phải anh lo em khó chịu sao?"
Thư Tần quay về giường bĩu môi, lo lắng thì cứ lo đi, hành động của cô không khách khí chút nào, cách cửa truyền đến tiếng vang, Vũ Minh đi lại trong phòng, soạt một tiếng, rèm cửa được kéo ra.
Thư Tần ló đầu ra ngoài, quả nhiên cả phòng đều tràn ngập ánh nắng mặt trời, mấy ngày liên tiếp thời tiết đều rất tốt.
Vũ Minh đứng bên giường ϲởí áօ ngủ.
Thư Tần nhìn chăm chú xương quai xanh đẹp đẽ của anh: "Bữa sáng ăn gì ạ?"
Anh quay đầu nhìn cô: "Em muốn ăn gì? Anh xuống dưới tầng mua cho em."
Thư Tần nhìn thời gian, trở về phòng vệ sinh, dùng dây chun buộc qua loa tóc lên: "Không thì tùy tiện ăn gì trên đường cũng được."
Sắp xếp xong đồ rồi đi ra, Vũ Minh đã mặc áo xong, đang cầm caravat ngẩn người như là do dự có nên đeo không.
Cô hỏi: "Sao thế anh?"
Vũ Minh ngước mắt: "Hai bác có chú ý gì không em?" Bình thường anh chẳng bao giờ quan tâm đến khía cạnh này, nhưng hôm qua giáo sư Hoàng có nói, trước đây bố mẹ Thư Tần từng khá ưng Trâu Mậu, phụ nữ trung niên lại đặc biệt coi trọng ấn tượng đầu tiên.
Thư Tần đăm chiêu, bình thường bố không bao giờ đeo caravat, cũng không thấy mẹ mua cho bố: "Hay thôi anh đừng đeo."
"Được." Anh bỏ caravat xuống: "Vậy bộ quần áo này có cần thay không? Cứ mặc vậy hả?"
Thư Tần nở nụ cười, lần đầu tiên cô thấy Vũ Minh bối rối như vậy, cô nghiêng đầu ung dung đáp: "Đẹp lắm anh." Anh mặc gì cô đều cảm thấy đẹp trai hết.
Anh cười: "Tất cả nghe theo em."
Hai người rửa mặt xong đóng cửa, trên đường đi Vũ Minh nhìn thời gian, thấy không kịp quay lại kiểm tra phòng liền lấy điện thoại di động ra gọi điện cho bác sĩ trực ban sáng nay, áy náy nói: "Bác sĩ Trần, phiền cậu đưa bác sĩ trong khoa đi kiểm tra phòng trước, tôi sẽ đến muộn một chút."
Thư Tần yên lặng nghe, từ khi quen Vũ Minh đến giờ, chắc đây là lần đầu tiên anh đi làm muộn.
Mua bữa sáng trên đường, Vũ Minh đưa Thư Tần về tiểu khu Hoa Đào, nhìn cô xuống xe.
Thư Tần: "Đừng để bác sĩ trong khoa đợi quá lâu, trên đường lái xe cẩn thận nhé anh."
Vũ Minh đưa balo cô để rơi trên xe cho cô: "Anh sẽ cố gắng đến sớm."
Thư Tần gật đầu, chờ Vũ Minh lái xe đi rồi mới vào trong nhà.
Phòng khám răng hàm mặt ở dưới tầng mở cửa, bên trong chỉ có một bác sĩ vừa mới tốt nghiệp và hai cô y tá, bố cô không ở đây.
Thư Tần vừa lên nhà liền nói: "Bố mẹ, con về rồi."
Thư Liên Hải đang ngồi xổm ở bếp sơ chế bào ngư, hải sản tươi mua ở chợ về giá rẻ hơn một nửa so với ở nhà hàng nhưng khuyết điểm duy nhất là sơ chế rất phiền phức.
Nhưng đây là loại hải sản Thư Tần thích ăn nhất, chỉ cần trong nhà có chuyện gì vui thì đây là món ăn không thể thiếu trên bàn ăn.
Nghe được giọng con gái, Thư Liên Hải cười vui vẻ: "Về rồi à, mẹ con còn đang hỏi sao con chưa về kìa, dưa Hami (1) cắt ở trên bàn rồi đấy."
(1) Dưa Hami: một loạt dưa ngọt ở vùng Tân Cương Trung Quốc.
Thư Tần chạy vào bếp muốn kéo bố lên: "Bố ơi bố vào đây đi, con có chuyện quan trọng muốn nói với bố mẹ."
Thư Liên Hải hơi sững sờ, chống tay đứng dậy, đến bên cạnh cửa rửa tay, vừa đánh giá vẻ mặt của con gái vừa cười hỏi: "Muốn nói chuyện ra nước ngoài trao đổi à, lần này thi đua so tài gì đó, trường học chuẩn bị cử các con đi đâu trao đổi?"
"Chuyện đó nói sau đi bố." Thư Tần đến bên ban công gọi mẹ: "Mẹ ơi con về rồi."
Đúng lúc Tần Vũ Quyên muốn gọi điện thoại cho con gái: "Ôi, đang muốn xuống đón con đây."
Thư Tần đợi bố mẹ ngồi ngay ngắn trên sofa mới trịnh trọng tuyên bố: "Bố mẹ, con có bạn trai rồi."
Thư Liên Hải và Tần Vũ Quyên đang cho rằng con gái nói tỉ mỉ cụ thể chuyện thi đấu, vì phối hợp với cô mà còn cười híp mắt chăm chú lắng nghe, ai biết chờ hồi lâu lại nghe được tin tức động trời này.
Thư Tần thẹn thùng nhìn bố rồi lại nhìn mẹ, khẽ nói: "Anh ấy là sư huynh của con, cũng là bác sĩ trong bệnh viện, tên là Vũ Minh."
***
Lúc Vũ Minh đến dưới nhà Thư Tần đã là 12 giờ, dừng xe xong thì gọi điện thoại cho Thư Tần, hỏi số nhà cô rồi trực tiếp lên tầng.
Thư Tần đã làm công tác tư tưởng cho bố mẹ cả một buổi sáng, tuy rằng hai người đã có hiểu biết sơ qua về Vũ Minh nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên con gái yêu đương, nếu không trực tiếp tiếp xúc, hai người đều chưa có ý kiến gì.
Thư Liên Hải bận việc trong nhà bếp, Tần Vũ Quyên quét dọn nhà cửa, vừa thay khăn trải sofa vừa trách con gái: "Sao con không nói sớm một chút, khiến cho mẹ với bố con chẳng chuẩn bị gì cả. Lần trước lúc giới thiệu Trâu Mậu với con, con cũng không nói mình có bạn trai, kết quả bây giờ thì hay rồi, nói con dẫn bạn trai về con liền dẫn ngay."
Thư Tần tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn lau sàn nhà, nói thầm trong lòng, đã lâu như vậy rồi mẹ còn thích Trâu Mậu.
Điện thoại vừa reo, Thư Tần nói với mẹ: "Vũ Minh đến rồi ạ."
Tần Vũ Quyên cầm khăn trải sofa cũ ra ban công, lại nói một câu vào bếp: "Thư Liên Hải, bạn trai của con gái anh đến rồi." Một lúc sau đã nhìn thấy con gái nói chuyện với một người đàn ông trước cửa.
Tần Vũ Quyên từ từ đi tới, có vẻ hài lòng. Chẳng trách con gái lại thích, đứa trẻ này thật sự xuất chúng.
Thư Tần mỉm cười nói: "Mẹ ơi, đây là Vũ Minh."
Tần Vũ Quyên nở nụ cười: "Chào cháu."
Vũ Minh nhìn Tần Vũ Quyên, lễ phép nói: "Cháu chào cô ạ."