Thư Tần thở hổn hển, mở mắt ra, vẻ mặt mờ mịt, ý thức được Vũ Minh muốn làm gì, cô uốn éo cơ thể một chút.
Áo иgự¢ này cô mua cùng bạn trong đợt sale 50%, loại móc cài ở đằng trước, Vũ Minh ở sau lưng cô sờ tới sờ lui dĩ nhiền là không tìm được.
Mò cả một lúc lâu vẫn không mở được: “Thư Tần!”
Thư Tần ôm lấy bờ vai anh, đẩy nhẹ ra: “Anh chờ một chút!”
Vũ Minh ngừng lại, đáy mắt cô trong vắt như nước, giọng nói tựa như líu ríu.
Anh vén nhẹ mái tóc của cô trên gối, thì thầm: “Sao thế?"
Hơi thở dồn dập nhưng vẫn đang cố gắng kiềm chế.
Cô cụp mắt, điều chỉnh hô hấp rồi tròn mắt nhìn anh, chậm rãi lên tiếng: “Cuối tuần anh có rảnh không…”
Anh lộ ra vẻ mặt ngây ngô không hiểu, có lẽ do tất cả máu đều dồn vào vị trí nào đó, tư duy kém xa ngày thường, sắc mặt cô đỏ hồng: “Em muốn bố mẹ biết anh!”
Vũ Minh chà sát иgự¢ mình lên иgự¢ cô. Có một loại cảm giác xông vào lòng anh còn rõ nét hơn Dụς ∀ọηg, đó chính là cảm xúc hạnh phúc, đây là mùi vị độc nhất trên người cô, đến gần cô lập tức như bị cảm hóa, và thời khắc này chỉ câu nói đơn giản đã đưa anh lên đến đỉnh cao.
Anh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đưa ngón tay cô lên miệng hôn một cái, cười nhẹ: “Được!”
Ánh mắt Thư Tần lấp lánh ánh sáng, nằm ở dưới cơ thể anh từ từ thả lỏng bản thân mình, động tác này coi như một loại ngầm đồng ý. Anh vừa hưng phấn lại không thể nhẫn nhịn. Anh hôn cổ cô, hôn xương quai xanh, động tác từ nhẹ nhàng đến gấp gáp, từng nụ hôn nối tiếp nhau theo đường cong lần mò tìm kiếm.
Thư Tần vẫn còn hơi lo lắng nhưng lại không chống cự. Đưa tay che đi một phần иgự¢ đang lộ ra trước mắt anh. Ánh mắt anh tận tình tìm tòi bên trên, nhanh chóng phát hiện cách mở khóa.
Thư Tần nghe thấy một tiếng cạch của kim loại vang lên, yết hầu lạnh buốt, cuống quýt cụp mắt, nhìn Vũ Minh đầy căng thẳng. Anh cũng chăm chú nhìn cô, mồ hôi lấm tấm trên trán theo sống mũi nhỏ xuống da thịt cô.
Khi anh vùi đầu xuống, cô lập tức nín thở, thời khắc môi anh và da thịt cô giao nhau, một loại rung động mãnh liệt đưa cô lên chín tầng mây.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà phòng ngủ, cơ thể bỗng chốc lạnh run.
Tiếng tim đập và tiếng hít thở hòa vào nhau, yên tĩnh như vậy, nhưng cũng ồn ào như vậy. Mỗi khi cô vừa thả lỏng ở bộ phận nào đó thì sự ᴆụng chạm của anh lại khiến nó cứng đờ trở lại.
Không biết qua bao lâu, khi anh dịch chuyển đến eo cô, rốt cuộc cô không chịu được, ánh mắt quét xuống, bắt gặp cổ áo mở rộng của anh.
Anh có một vóc dáng được rất nhiều người ca ngợi, ngay tại thời điểm thân thiết thế này, anh cởi hai khuy áo ngủ lộ ra bắp thịt cân xứng, rắn chắc. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên làn da của anh, cô có thể ngửi được hương thơm thanh khiết phát ra từ áo ngủ của anh.
Còn cô vẫn chưa tắm rửa, suy nghĩ này khiến cô không thể thả lỏng. Nghĩ tới sự hấp dẫn mãnh liệt mà anh đang mang đến, cô cố gắng chống lại suy nghĩ này nhưng mỗi một chi tiết nhỏ lại xuất hiện trong cô, chống lại nó.
Làm gì cũng phải có chiếc váy ngủ thướt tha, gợi cảm gì gì đó chứ?!!
Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Trong lúc cô càng đang do dự có nên đẩy anh ra không, anh bắt đầu thử lần mò đến nút quần jean của cô. Vì quá gấp gáp nên anh mở hơi khó khăn, cô lại nằm phía dưới, bị anh đẩy tới đẩy lui thật không khác gì nhổ củ cải.
Hình tượng này cũng không đẹp, cuối cùng cô không chịu nổi, đẩy anh ra.
Anh chống hai tay, đối diện với cô, ánh mắt mịt mờ, cảm giác này tựa như nhìn thấy cảnh tượng thần tiên, chưa kịp bước chân thăm dò liền bị cô đột ngột bắt dừng lại.
Lẽ nào vừa rồi gấp gáp quá đã chọc giận cô? Hay động tác anh quá mạnh? Anh thấm mồ hôi trên trán cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Làm sao vậy?”
Thư Tần liếc anh một cái, mắt nhìn sang hướng khác, lúng túng nói: “Em chưa tắm!”
Vừa rồi anh có nghe loáng thoáng nhưng không để ý, hiện tại giọng điệu và thái độ của cô đều đang nói cho anh biết chưa tắm rửa thì không thể hành động.
Trong phòng ngủ chính có phòng tắm, anh mỉm cười hôn nhẹ lên môi cô một cái: “Vậy em đi tắm đi! Anh ở đây chờ em!”
Không quen nói những câu này nên mặt anh còn nóng hơn cả cô.
Anh nhích người ra, để Thư Tần tựa vai anh đứng dậy.
Hai người đã tách ra được một khoảng, đầu óc cô bình tĩnh hơn không ít. Cô sẽ không đồng ý với anh, trong lòng thầm tính toán, cuối tuần này cô và anh về nhà, khi ấy cũng kịp mua váy ngủ.
Sau đó cô lắc đầu: “Muộn rồi, em về ký túc xá đây!”
Vũ Minh sợ cô lạnh, đang định cúi đầu cài áo lại cho cô. Nghe những lời này như sét đánh đỉnh đầu, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?”
Khuôn mặt cô bỏng rát, nỗ lực thuyết phục anh: “Tối hôm nay quá gấp gáp, rất nhiều thứ chưa kịp chuẩn bị.”
Anh càng buồn bực, thấp giọng nói: “Loại chuyện này cần chuẩn bị gì chứ?!!!” Cô là bạn gái anh, chỉ cần có cô là được.
Thư Tần lắc đầu đứng lên: “Nhưng mà đêm nay không được!”
Không nên để Thịnh Nhất Nam biết đêm nay cô không về, huống chi bố mẹ cô chưa biết chuyện cô có bạn trai.
Dụς ∀ọηg của Vũ Minh cứ như thế bị dập tắt, thấy cô đã đi đến cửa, anh ngã người ra giường, cất giọng lười biếng: “Anh buồn ngủ rồi, không đưa em về được.”
Cô quay đầu liếc anh, áo ngủ vẫn ngổn ngang, cô cũng không mong anh sẽ tiễn cô về: “Anh nghỉ ngơi đi, em tự về được.”
Vũ Minh nhìn ra cô nhất quyết rời đi, vội ngồi bật dậy đuổi theo cô: “Được rồi! Muộn lắm rồi, em về một mình không an toàn. Anh thay quần áo xong rồi đưa em về!”
Thư Tần vội lắc đầu: “Anh đã mệt thế này rồi còn đưa em về làm gì?”
Vũ Minh cầm di động, “Em nhìn bây giờ là mấy giờ, làm sao về được chứ?”
Thư Tần giật mình, đã 12 giờ 40. Trận thi đấu bắt đầu lúc 8 giờ, khi kết thúc đã hơn 10 giờ, ở nhà anh lâu như vậy, sớm đã quá giờ về ký túc xá.
“Thôi thế này đi… Em tắm ở đây rồi qua ngủ phòng dành cho khách!” Bác Cố đã đỡ hơn, dì Hoàng về nhà thay quần áo, tắm rửa và ngủ ở nhà, không quay lại nhà Vũ Minh.
Cố Phi Vũ trực ngoài ICU, cũng sẽ không tới đây.
Trong nhà chỉ có một mình anh.
Thư Tần do dự nhìn phòng tắm… Không còn cách nào khác, chỉ đành làm theo như vậy, cô thả balo xuống: “Được rồi!”
Trước tiên cô nhắn tin cho Thịnh Nhất Nam: "Tớ về nhà lấy đồ, sáng mai sẽ quay lại."
Cô biết Thịnh Nhất Nam sẽ không tin, nhưng hiện tại cô không tìm được lý do gì.
Vũ Minh sợ Thư Tần đổi ý, anh mở tủ quần áo lấy cho cô bộ quần áo sạch của mình rồi đưa cho cô: “Không còn sớm nữa, em vào tắm đi!”
Thư Tần nhận lấy áo ngủ, nhìn ra tâm trạng anh khá tốt, cô liếc anh một cái… Vòng tới vòng lui lại quay trở về điểm xuất phát. Vũ Minh thu hồi tầm mắt, ho khan vài tiếng.
Chờ Thư Tần vào nhà tắm, anh ở trong phòng đi qua đi lại, đột nhiên nghe ngoài phòng khách có người nói chuyện.
“Vũ Minh ngủ rồi chứ?”’
“Hai đêm rồi có được ngủ đâu... Chắc ngủ lâu rồi, cậu nhỏ tiếng một chút!”
“Chị Văn, nếu không chị ngủ phòng khách đi. Mẹ nó, hai đêm nay em cũng chưa được ngủ, để em ngủ sofa.”
“Chị ngủ nhà Vũ Minh làm gì? Chị qua phòng trực sản ngủ, chị đến tìm đồ ăn thôi!”
Vũ Minh ngẩn ra, là Cố Phi Vũ và Chu Văn. Không phải họ ở bệnh viện ư, sao lại đến rồi?
Anh do dự vài giây, Cố Phi Vũ có đuổi cũng không đi, nhưng ít ra không nên để chị Văn biết Thư Tần đang ở trong phòng tắm. Anh đứng trước cửa phòng tắm nói với Thư Tần: “Thư Tần, Cố Phi Vũ đến rồi.”
Lúc đầu Thư Tần nghe không rõ anh nói gì, tắt vòi sen lại mới nghe rõ ràng, không khỏi choáng váng. Cô tắm thật nhanh, mặc áo ngủ của anh, thò đầu ra ngoài: “Hả?”