Lúc này trong đầu Thư Tần cực kỳ hỗn loạn, suy đoán là một chuyện, chính tai nghe được lại là một chuyện khác.
Cô trợn tròn mắt, há hốc miệng mà nhìn anh, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Sắc mặt Vũ Minh cũng chẳng khá hơn là bao, anh hiểu rõ bản thân mình đang làm gì và rất rõ ràng mình muốn làm gì.
Chờ đến khi gương mặt bớt nóng, anh khẽ lên tiếng: “Tôi nói tôi…”
“Vũ Minh!”
Hai người ngẩn ra.
Là Trâu Mậu.
Anh ta từ trong thang máy bước ra, thả di động vào túi áo blouse, mỉm cười đến gần: “Nếu cậu cũng ở đây thì chúng ta nói chuyện luôn. Thứ sáu cậu cho sư muội ra ngoài một lát đi, chỉ mất thời gian một bữa cơm thôi.”
Vũ Minh cười nói: “Thật sự không cho đi được.”
Lúc này Trâu Mậu mới phát hiện ngữ điệu và thái độ của Vũ Minh không tự nhiên. Anh ta nhìn sang Thư Tần, khuôn mặt cô cũng đỏ ửng.
Kết hợp với chuyện xảy ra hai ngày trước, anh ta đã biết được chuyện gì đã xảy ra. Nếu đổi lại là anh ta, anh ta cũng chưa chắc chịu thả người. Anh ta im lặng một lát, cũng không vạch trần sự việc: “Người anh em, vậy tôi không nói với cậu nữa!”
Anh ta xoay qua nhìn Thư Tần: “Dì Tần nói em đã đồng ý. Nếu thứ sáu không có thời gian thì chúng ta hẹn qua chủ nhật ở nhà hàng Hải Âu gần đây, chỉ đi mấy phút là đến. Lát anh gửi địa chỉ qua cho em.”
Thư Tần không còn vẻ kinh ngạc như vừa rồi, cô đã dần bình tĩnh hơn, vẫn đứng chôn chân một chỗ, chỉ sợ chỉ cần bước nhẹ trái tim sẽ lập tức nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢. Sợ Trâu Mậu phát hiện ra điều gì nên cô khẽ mỉm cười: “Được, vậy thì chủ nhật. Trâu sư huynh, bên trong em còn phải thu thập số liệu mẫu, em vào trước.”
Nói xong cô đi thẳng vào phòng bệnh.
Sắc mặt Vũ Minh càng khó coi hơn.
Trâu Mậu đưa mắt nhìn Vũ Minh đầy ẩn ý: “Vậy tôi đi trước.”
Thư Tần sang phòng bác sĩ làm việc, chưa ngồi xuống thì hai người trong nhóm đến. Đây là hai số liệu cuối cùng, cô quét sạch tạp niệm trong đầu, cẩn thận đối chiếu.
Sau khi tỉ mỉ đối chiếu số liệu, Vũ Minh bước vào, cô đẩy ghế nộp tư liệu cho anh: “Số liệu đêm nay đều ở đây!”
Cũng không nhìn anh, đeo balo đi ra ngoài.
Trên đường về trong đầu cô vẫn rất loạn.
Đi thang máy xuống tầng trệt, vừa ra đến sảnh, Vũ Minh liền ngăn cô lại: “Thư Tần!”
Cô dừng bước: “Sư huynh còn việc gì sao?”
Vũ Minh cúi đầu, vài giây giữ lại bình tĩnh, giọng nói khàn thêm mấy phần: “Chuyện tôi vừa nói em có thể suy nghĩ một chút không?”
Cô bình tĩnh, mắt nhìn sang hướng khác, “Cân nhắc chuyện gì ạ?”
“Đừng hẹn với Trâu Mậu, làm bạn gái của tôi có được không?”
Giọng nói của anh rất dịu dàng, trong lòng cô khẽ rung động, chưa kịp trả lời anh thì điện thoại trong túi quần anh vang lên. Cả buổi tối cô nghe âm thanh này suốt, người gửi người nhận, hoàn toàn không chê đó là việc lãng phí thời gian.
Giọng cô lạnh nhạt: “Không được!” Trả lời xong cô đi thẳng về phía trước.
Thái độ từ chối đầy kiên quyết, không cho thương lượng.
Ngay lập tức tim anh lạnh như băng, không thể duy trì nụ cười: “Có thể cho tôi một lý do không?”
“Không có lý do!”
Chỉ không muốn làm bạn gái của anh.
Điện thoại trong túi quần anh lại reo thêm vài tiếng, khả năng là Cố Phi Vũ gọi đến, anh nhìn theo tầm mắt cô, lập tức hiểu được chuyện gì, anh thốt lên: “Tôi không hề thêm WeChat người bạn kia của em.”
Cô lúng túng, hiểu được ý của anh, cô lại càng tức giận, không thèm để ý đến anh mà đi một mạch.
Anh cực kỳ hối hận, nói vọng từ phía sau lưng cô: “Tôi làm gì có tâm trạng đi trêu ghẹo cô gái khác, chỉ một mình em tôi đã không có cách nào.”
Bước chân cô chậm lại, cố gắng nhẫn nhịn… Vì vậy anh dùng cách đó để thử cô?
Miễn cưỡng đi thêm vài bước, cơn giận của cô bùng phát, không kìm được quay đầu lại nhìn anh: “Sư huynh à, anh tẻ nhạt quá!”
“Tẻ nhạt! Vì tôi không biết làm sao để em thích tôi, cả buổi tối tôi đều nhắn tin với Cố Phi Vũ. Tôi thừa nhận hành động này của tôi rất quá đáng. Tôi xin lỗi em!”
Anh đứng đó, thấy cô bất động nên thử tiến lên bài bước, lần đầu tiên anh dỗ con gái, anh cố gắng kiên trì, đè thấp âm lượng: “Thư Tần… Tôi không có ý xấu!”
Cô trừng mắt nhìn anh. Thấy anh đang tiến tới, trong đầu cô rối tung, cố sức khước từ: “Cho dù không có chuyện này, tôi cũng không làm bạn gái anh!”
Dứt lời cô để anh đứng đó một mình, bỏ chạy thật nhanh. Được một đoạn, cô quay đầu lại nhìn, anh vẫn đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.
Về đến ký túc xá, cô vừa đi vừa nghĩ, tính người đàn ông này nóng nảy như thế, hơi một tí là trêu tức cô, chẳng bao giờ mềm mỏng khi ra lệnh cho cô làm việc, bình thường còn hay can thiệp chuyện này chuyện kia… Cô thích anh mới là lạ.
Nghĩ như vậy, cô thuyết phục bản thân, đến trước cổng ký túc xá thì xác định: Mình nên từ chối anh ấy.
Thịnh Nhất Nam đang ăn đồ ăn vặt trên giường, “Về rồi à?”
Cô gật đầu, thả balo rồi vào nhà tắm.
Xong xuôi cô đi ra ngồi trước bàn học, cố gắng ổn định lại tâm trạng, bắt đầu mở trang web tìm tư liệu và ghi chép.
Di động reo, cô liếc mắt nhìn, màn hình khóa hiển thị biểu tượng màu xanh lục. Là tin nhắn WeChat. Tim cô đập nhanh một nhịp, cố gắng duy trì bình tĩnh, mở khóa màn hình, thì ra là Ngô Mặc hỏi địa chỉ trang web để tra tư liệu.
Cô trả lời đối phương rồi tiếp tục công việc.
Thịnh Nhất Nam nằm trên giường đọc sách, lát sau di động lại reo, là của cô ấy. Cô ấy thuận miệng hỏi: “Thư Tần, tuần này trong viện báo cáo thi đua “Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị”, cậu đi xem thi đấu không?”
Thư Tần lắc đầu: “Cuối tuần tớ về nhà!”
“Lần này cả trưởng khoa Vũ và sư huynh Lâm Cảnh Dương đều sẽ thi đấu. Lần trước trưởng khoa Vũ đã đứng đầu rồi. Buổi trưa cậu không nghe Vương Giảo Giảo nói muốn đi cổ vũ cho Lâm sư huynh à? Chúng ta cũng phải đi cổ vũ cho trưởng khoa Vũ chứ. Huống hồ cả bốn chi nhánh bệnh viện Phụ Chúc đều tham gia tranh tài, màn thi đấu khẳng định rất đặc sắc.”
Anh ấy làm gì thiếu người cổ vũ chứ?!!!
Cô vẫn dán mắt vào tư liệu nhưng tâm trạng không thể tập trung, đành phải mở trang web của trường nghiên cứu quy tắc thi đấu phần thi tiếng Anh.
Cuộc thi chia làm hai phần: Báo cáo kiểm tra phòng bệnh hàng ngày và bệnh án cho những ca bệnh nặng.
Khoa gây mê không có kiểm tra phòng bệnh, nếu muốn có được bệnh án chỉ còn cách đến xin khoa Điều trị đau; còn muốn có báo cáo của những ca nặng thì cần tìm trong dữ liệu hồ sơ của khoa gây mê.
Nói qua nói lại đều phải liên quan đến Vũ Minh.
Cô nhìn lại danh sách dự thi, cái tên ngay đầu tiên là Thích Mạn. Nhớ lại chuyện buổi tối… cái này cũng không đọc tiếp được, cô đành ôm một quyển giáo trình nằm lên giường, đọc được vài trang không biết ngủ từ lúc nào.
Tối ngủ trễ, sáng sớm đồng hồ báo thức reo mấy lần cô cũng không nghe thấy, nếu không nhờ Thịnh Nhất Nam gọi, cô suýt nữa đã ngủ quên mất.
Đến khoa họp giao ban, Vũ Minh đứng một bên chờ chủ nhiệm La bàn giao nội dung trong ngày rồi lạnh nhạt lên tiếng: “Họp giao ban thôi!”
Đến lượt Thư Tần, cô đứng dậy báo cáo tình hình kiểm tra sáu bệnh nhân hôm qua, Vũ Minh đọc lịch làm việc hôm nay, không ngẩng đầu.
Họp xong cô vào phòng 18, Vũ Minh dạy cô gây mê trong phẫu thuật Ⱡồ₦g иgự¢. Ngày hôm qua đã lên lịch, tuy rằng đêm qua ầm ĩ một trận chẳng vui vẻ gì nhưng anh cũng không chuyển qua phòng phẫu thuật khác.
Thư Tần cố gắng thích ứng với ca phẫu thuật Ⱡồ₦g иgự¢ đầu tiên, cô phát hiện gây mê và máy theo dõi hoàn toàn khác với phòng 45. Máy gây mê là Ohmeda, có hệ thống tự kiểm khá phức tạp.
Cô đặt ống hô hấp, thử mấy lần vẫn không thông qua hệ thống tự kiểm, đang đứng nghiên cứu trước máy gây mê, cửa phòng phẫu thuật mở ra, có người đi vào.
Bác sĩ Lưu cười nói: “Ồ! Trưởng khoa Vũ đẹp trai! Không phải hôm nay cậu ở bên cấp cứu à, sao lại qua bên này?”
Sắc mặt anh nhợt nhạt hơn thường ngày, “Ngày hôm qua đã sắp xếp lại lịch, mai tôi mới qua đó!”
Cũng không nhìn Thư Tần, anh đi thẳng đến chỗ máy tính.