Ai Động Vào Ống Nghe Của Tôi - Chương 32

Tác giả: Ngưng Lũng

Vũ Minh: “Còn muốn lấy sổ ghi chép của tôi không?”
Thư Tần vội đáp: “Dĩ nhiên muốn ạ!”
“Tôi sắp đến ký túc xá của cô!”
Thư Tần ngẩn người: “Thật lòng cảm ơn sư huynh, em xuống ngay!”
Vừa rồi chưa đổi dép nên cô quay lại phòng thay giày thể thao.
Thịnh Nhất Nam đang trong phòng tắm rửa mặt, nghe động tĩnh vội ló đầu ra, “Trễ vậy mà cậu còn ra ngoài?”
“Tớ xuống lấy chút đồ!”
“Ừ!” Thịnh Nhất Nam nhìn cô bạn mình đầy tò mò: “Sao trông vui vậy?”
Trên tường sát cửa ra vào có treo một tấm gương, Thư Tần đi ngang qua, nghiêng đầu soi gương.
Có à?
Nhưng mà cũng vui bình thường thôi, cả ngày cô đều nhớ đến chuyện sổ ghi chép của Vũ Minh, giống như Chu Bá Thông năm đó lấy được Cửu Âm Chân Kinh, thấy bí kíp đến tay mình làm sao cô có thể không hưng phấn cho được.
Cô nhanh chân xuống tầng, xuống đến cổng mới phát hiện quên cầm di động. Sợ lát nữa không liên lạc được với Vũ Minh, cô dừng bước, chần chừ muốn quay lên phòng lấy thì Vũ Minh đến rồi.
Ánh trăng soi chiếu, cả ký túc xá ngập tràn dưới ánh sáng mờ tỏ, khắp nơi đều yên tĩnh không một tiếng động, còn anh đang đứng dưới ánh trăng.
Tim cô đập nhanh hơn, chạy về phía anh: “Sư huynh!”
Mắt anh tràn ngập ý cười: “Sao tóc lại rối tung rồi?”
Thư Tần ngạc nhiên sờ đầu. Vừa rồi về ký túc xá cô tháo dây buộc tóc, khi nãy gấp quá nên chưa kịp buộc lại.
Cô vén tóc ra sau tai, mỉm cười ngượng ngùng: “Em vội chạy xuống!”
Tầm mắt anh bất động, đôi mắt cô ánh lên vẻ sung sướng, đôi môi đỏ tươi, làn da cô còn sáng hơn ánh trăng, vài sợi tóc vô tình vương nơi quai hàm, anh thật sự muốn giúp cô gỡ nó đi… Vậy mà sự chú ý của cô đều đặt vào những quyển sổ tay trong tay anh: “Oa…. Nhiều như vậy sao?”
Anh không vui cho lắm nhưng cũng đành giao sổ tay cho cô: “Ghi chép mấy năm qua đều ở đây, cô cứ xem từ ngày đầu tiên ấy.”
Cô như nhặt được vật báu, không thể che giấu nổi sự phấn khích, “Cảm ơn sư huynh nhiều lắm!”
“Chỉ cảm ơn suông thôi à?”
Thư Tần ngẫm nghĩ một hồi, ngước mắt nhìn anh: “Em mời sư huynh ăn cơm được không ạ?”
“Ngày nào?” Anh nhướng mày.
“Tuần này luôn đi!”
“Mời mấy bữa!” Vẻ cao ngạo của anh lại được bày ra.
“Mấy bữa cũng được!”
“Vậy thì bắt đầu từ ngày mai nhé?”
“Tan ca quá trễ nên chỉ mời sư huynh ăn khuya. Đến cuối tuần cho sư huynh tự chọn địa điểm. Tốt nhất gọi thêm Cố sư huynh và chị Chu, em cũng muốn mời anh chị ấy.”
Vũ Minh nghe câu đầu còn vui vẻ, đến vế sau thì không nói lời nào. Được một lúc dì Lư quản lý ký túc xá sắp bước ra, anh khẽ nhíu mày: “Việc này để sau. Muộn rồi, cô về đi!”
Cô đang quan sát anh, trong lòng còn hơi nghi ngờ, muốn hỏi thêm nhưng thấy anh nói vậy liền ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy chúc sư huynh ngủ ngon!”
*
Vũ Minh vừa về đến nhà thì Cố Phi Vũ gọi điện đến: “Cậu tan làm chưa? Hôm nay tớ mệt ૮ɦếƭ đi được, nếu bây giờ lái xe về nhà chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, chấp nhận qua đêm nhà cậu một lần nữa.”
“Về rồi!” Vũ Minh treo chìa khóa ở huyền quan, “Vừa về đến nhà!”
Anh vừa rửa mặt xong thì Cố Phi Vũ đến, anh ta nằm vật lên sofa: “Nếu cứ tiếp tục thế này tớ tin chắc mình sẽ mắc bệnh tim còn sớm hơn bố tớ!”
Vũ Minh ném một gói mì sang: “Tối nay khoa cậu lại có cấp cứu à?”
Cố Phi Vũ đặt qua một bên: “Cấp cứu còn may. Bên tổ có mấy người tiến tu, viết bệnh án lung tung, chủ nhiệm kiểm tra bệnh án liền mắng tớ một trận. Sau đó bắt tớ cả đêm quan sát bọn họ viết lại cho đến tận bây giờ, còn chưa được ăn tối, đói đến mức bủn rủn tay chân. Mấy ngày nay cậu và sư muội Thư Tần có tiến triển gì không?”
“Không có!”
Cố Phi Vũ cảm thấy kỳ lạ: “Hôm đó ở công viên nước không phải rất tốt à, theo như tớ quan sát hiện tại em ấy không có cảm giác với cậu nhưng cũng không thấy cậu phiền phức. Đã mấy ngày rồi mà chẳng có chút tiến triển nào??? Hay cậu lại trêu tức người ta rồi?”
Vũ Minh ra tủ lạnh lấy nước uống: “Tớ trêu tức cô ấy làm gì?”
Cố Phi Vũ ngạc nhiên: “Hay là cậu tỏ tình rồi??? Tớ nói cậu biết sư muội Thư Tần thuộc tuýp người chậm nhiệt. Ấn tượng lạnh lùng của cậu trước đó quá mạnh, hiện tại em ấy vẫn chưa tỉnh táo lại. Bây giờ cậu đi tỏ tình với người ta thì ૮ɦếƭ chắc, đợi vững vàng hơn một chút hẵng tính.”
Vũ Minh nhớ đến chuyện vừa rồi, ném chai nước suối lên sofa. Cô còn hứng thú với sổ ghi chép của anh hơn cả anh. Nghĩ đến đây thôi cũng thấy chán nản.
Cố Phi Vũ nhận ra Vũ Minh đang rầu rĩ: “Em ấy không có cảm giác gì với cậu sao?”
Vũ Minh dựa người vào thành ghế, nhắm mắt: “Không hề, ngay cả nghe điện thoại của tớ cũng thiếu kiên nhẫn.”
Cố Phi Vũ cân nhắc một lúc, đột nhiên ngồi bật dậy: “Sư muội Thư Tần rất lễ phép, không thể nào vô duyên vô cớ lại tỏ ý khó chịu. Cậu giải thích vụ “thiếu kiên nhẫn” mà cậu nói là gì đi.”
Mặt Vũ Minh tối sầm: “Tớ kể cho cậu làm gì?”
Cố Phi Vũ chê bài: “Dựa vào khả năng lĩnh ngộ của cậu thì cả năm cũng chẳng theo đuổi được người ta. Cậu cũng đã gọi tớ là ông nội Cố, dù gì tớ cũng phải giúp cậu phân tích chứ!”
Vũ Minh ngẫm nghĩ rồi kể chuyện cho Cố Phi Vũ nghe.
Cố Phi Vũ vui vẻ: “Cả tối hôm nay cậu không ở khoa Điều trị đau, trước khi đi cũng không nói với em ấy?”
“Hồi trước cũng vậy mà!”
“Cậu đần thế. Nói chuyện với con gái không chỉ nghe trên mặt chữ, có lúc cậu phải suy nghĩ ẩn ý ở câu nói đó. Khi em ấy hỏi ngược lại cậu “Tại sao phải đợi cậu”, nghĩa là rõ ràng em ấy chú ý việc cả buổi cậu không quay trở lại. Rõ ràng là để bụng… Trước khi đi cậu làm gì?”
“Tớ nghe điện thoại của chủ nhiệm La rồi đến khoa bàn vụ hạng mục nghiên cứu.”
“Vậy là để Thư Tần ở khoa Điều trị đau? Trước đó thì sao?”
“Đưa cô ấy đi hội chẩn!”
“Lúc hội chẩn có mắng cô ấy không?”
“Không, còn gặp được bạn học của cô ấy!” Tất cả đều rất bình thường.
Cố Phi Vũ khó hiểu: “Vậy thì kỳ lạ!”
Vũ Minh nhìn Cố Phi Vũ: “Ông nội này, rốt cuộc có xử lý được không?”
“Tớ mạnh hơn cậu tưởng nhiều. Trước tiên chưa dám kết luận, để quan sát thêm hai ngày đã!”
*
Sáng hôm sau ở cửa thang máy Thư Tần và Thịnh Nhất Nam gặp Thích Mạn.
Thư Tần mỉm cười chào hỏi: “Thích Mạn!”
Thịnh Nhất Nam hỏi Thích Mạn: “Có phải cậu cũng tham gia thi đua? Tớ và Thư Tần cũng thấy tên của cậu!”
Cả ba người nói chuyện vài câu, bên ngoài có người ấn nút, cửa thang máy mở ra, hai người đi vào là Cố Phi Vũ và Vũ Minh.
Thích Mạn chủ động: “Chào trưởng khoa Vũ!”
Vũ Minh ngẩng đầu, Thư Tần và Thịnh Nhất Nam cũng ở bên trong, anh quay sang gật đầu chào Thích Mạn: “Xin chào!”
Thích Mạn lên tiếng hỏi: “Trưởng khoa Vũ, bệnh nhân giường 17 bên em như thế nào rồi ạ?”
Vũ Minh nhìn cô ta: “Buổi tối kiểm tra rồi, cơn đau đã giảm.”
Khóe miệng Thích Mạn cong lên: “Vẫn là khoa Điều trị đau có cách. Nếu trưởng khoa Vũ không ngại, tan ca em muốn qua đó xem một chút phương án trị liệu của bên anh.”
Vũ Minh: “Được!”
Thư Tần nhìn Thích Mạn, lại liếc qua Vũ Minh.
Thịnh Nhất Nam quơ tay trước mặt cô: “Thư Tần, cậu đang nghĩ gì vậy? Cố sư huynh đang nói chuyện với cậu kìa!”
Thư Tần tỉnh táo, vội mỉm cười: “Cố sư huynh, nếu anh thích ăn bánh bao bố em làm, sáng thứ hai em sẽ mang thêm ạ!”
Thích Mạn lại nói tiếp: “Em cũng có hứng thú với thao tác đặt nội khí quản, Trưởng khoa Vũ là trưởng khoa ca sáng của khoa. Vậy nếu em và bạn học muốn học kỹ thuật đặt nội khí quản có phải cần liên hệ với anh trước không ạ?”
Vũ Minh cười nói: “Cái này cần phải dựa vào tình hình sắp xếp.”
Thích Mạn rất giỏi về giao tiếp, giọng đầy thành khẩn: “Rất hy vọng có được cơ hội học tập này.”
Thư Tần nhớ đến phong trào thi đua, cô mở balo sau lưng lấy di động.
Cố Phi Vũ và Thịnh Nhất Nam vẫn đang nói chuyện nhưng không thấy Thư Tần tham gia, anh ta quay đầu nhìn mới phát hiện Thư Tần đang nhìn chằm chằm vào màn hình, một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
*
Tối khi Thư Tần đến khoa Điều trị đau thì Vũ Minh đang kiểm tra giường bệnh.
Cô lên tiếng chào anh rồi vào văn phòng, lấy giáo trình Miller’s Anesthesia và sổ ghi chép của Vũ Minh ra so sánh.
Lát sau Vũ Minh đi vào, ngồi xuống đối diện, điện thoại vang lên, có tin nhắn mới, là của Cố Phi Vũ.
Anh đọc tin rồi ngẩng đầu nhìn Thư Tần, hắng giọng hỏi: “Thư Tần, cô có WeChat của Thích Mạn không?”
Thích Mạn? Thư Tần ngẩn ra.
“Em có!”
Anh không ngẩng đầu: “Cô gửi thông tin cho tôi, tôi muốn thêm cô ta vào.”
Thư Tần dạ một tiếng. Rướn người với điện thoại trên bàn, mở WeChat, sắc mặt càng lúc càng kém.
Lướt danh mục bạn bè đến cô ta, cô ấn chọn gửi danh thi*p.
Tin nhắn được gửi đi cho Vũ Minh, nhưng anh không mở danh thi*p đó ra mà chỉ nhắn tin với Cố Phi Vũ.
Ánh mắt Thư Tần dừng ở trang sách một lúc lâu sau vẫn không di chuyển. WeChat của Vũ Minh lại báo thêm hai tiếng, lúc này cô thật sự không thể nào tập trung, chẳng đọc được chữ nào.
Hay là cô sang phòng họp nhỏ bên cạnh đọc sách? Hoặc là nhắc Vũ Minh chuyển sang chế động rung? Còn đang miên man suy nghĩ thì di động cô vang lên, là mẹ cô gọi.
Cô nhìn anh rồi ấn nghe máy, thì thầm hỏi: “Mẹ, có chuyện gì không ạ?”
Tâm trạng của mẹ cô rất vui: “Tần Tần, mẹ và dì Ngô thương lượng rồi, thứ sáu tuần này cả hai gia đình chúng ta ăn bữa cơm nhé.”
Thư Tần nhíu mày: “Mẹ à, gần đây con rất bận làm sao có thời gian đi ăn cơm.”
Bà Tần Vũ Quyên thở dài: “Con bé này, chỉ ăn một bữa cơm bình thường, làm gì mà không vui đến vậy. Con vẫn chưa hiểu gì nhiều về cậu Trâu Mậu này, đừng vội kết luận. Mẹ thấy thằng bé này thận trọng, chân thành, huống chi hai gia đình đều bận rộn công việc, hiếm khi có thể ra ngoài cùng nhau ăn một bữa. Nên gặp nhau cho quen, đừng để lỡ hẹn. Coi như con và Trâu Mậu tiếp xúc không thích hợp thì ăn cơm để tìm hiểu thêm rồi làm quen thêm bạn. Nghe lời mẹ, đi ăn bữa cơm thôi.”
Thư Tần suy nghĩ một lát, nếu lần này không đi thì chắc chắn mẹ cô sẽ hẹn lại lần sau: “Vậy cũng được, nhưng thứ sáu chắc chắn không được, tối con còn phải thu thập số liệu bên khoa Điều trị đau.”
“Chuyện này bố mẹ biết. Tuần này Trâu Mậu chưa báo cáo thi đua nên bố mẹ mới hẹn thứ sáu. Nhà hàng cũng do cậu ấy chọn, cân nhắc việc con vẫn phải đi làm nên chọn địa điểm ở gần bệnh viện của con. Thằng bé nói có quen sư huynh phụ trách hạng mục nghiên cứu, sẽ xin sư huynh con trước. Nếu thứ sáu không được thì chuyển sang tối chủ nhật. Nhất định không làm ảnh hưởng đến công việc của con.”
Thư Tần chần chừ: “Vậy cũng được!”
Bà Tần Vũ Quyên nở nụ cười: “Vậy mẹ đi trả lời dì Ngô, sau đó Trâu Mậu sẽ gọi lại cho con xác nhận địa điểm.”
Cô vừa cúp điện thoại thì di động Vũ Minh lại reo lên.
Nhìn số điện thoại, Vũ Minh nhíu mày.
Reo vài tiếng anh mới nghe máy, Trâu Mậu mỉm cười: “Vũ Minh, muốn thương lượng với cậu một chuyện. Tôi có hẹn với sư muội của cậu và bố mẹ cô ấy ăn cơm. Nếu thuận tiện, thứ sáu cậu có thể cho cô ấy nghỉ một buổi được không?”
Vũ Minh im lặng rồi lạnh nhạt đáp: “À! Thứ sáu bên tổ tôi thiếu người, cô ấy là nhóm trưởng, không thể nghỉ được.”
Thư Tần cũng nghe thấy, thầm nghĩ, lẽ nào là Trâu Mậu?
Trâu Mậu: “Cậu cũng biết tuần này chúng ta chưa báo cáo thi đua. Nếu đợi đến chủ nhật thì e không kịp. Tôi biết tổ của cậu còn khá nhiều người. Coi như cậu giúp tôi một chuyến, dù gì người anh em này của cậu cũng lần đầu tiên ra mắt.”
Vũ Minh tựa người vào thành ghế, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ai cũng được nhưng riêng cô ấy thì không!”
Trâu Mậu dường như đã dự liệu trước: “Thế nhưng vừa rồi sư muội cậu đã đồng ý đi ăn rồi.”
Vẻ mặt Vũ Minh thay đổi, anh nhìn về phía đối diện, sắc mặt Thư Tần vẫn bình tĩnh, cô đang đọc sách.
Trâu Mậu nói thẳng: “Bây giờ tôi vẫn đang ở bệnh viện, để tôi qua nói thẳng với cô ấy.” Dứt lời anh ta cúp điện thoại.
Quả nhiên anh vừa tắt máy, Thư Tần liền lên tiếng hỏi: “Sư huynh, tối thứ sáu em có thể xin nghỉ một buổi được không?”
Vũ Minh lạnh lùng: “Không được!”
Nhìn là biết không thể thương lượng, cô không nói tiếp. Di động cô vang lên, nhìn dãy số, nghe điện thoại vài câu rồi cô cúp máy, đẩy nhẹ ghế, đứng dậy đi ra ngoài.
Anh cảm thấy buồn bực và mất tập trung, tin nhắn của Cố Phi Vũ lại gửi đến: “Nếu như sắc mặt em ấy sa sầm thì rõ ràng em ấy để bụng chuyện này, cậu nhất định phải luôn ổn định tinh thần.”
Anh thoát WeChat, chợt nhìn thoáng qua danh thi*p của Thích Mạn, vội nhắn lại cho Cố Phi Vũ: “Tối nay cậu toàn bày mấy cái vớ vẩn, nếu không làm rõ cô ấy sẽ chạy mất.”
Đến hành lang, cô vừa mở cửa thì anh đã đuổi kịp: “Tối thứ sáu cô muốn xin nghỉ làm gì?”
Cô dừng lại: “Ra ngoài dùng bữa ạ.”
Anh cười hỏi: “Có thể không đi được không?”
Thư Tần liếc anh: “Cũng được!” Quá lắm chuyển sang chủ nhật.
Anh thương lượng: “Chủ nhật cũng không đi được không?”
Cô nhìn anh đầy nghi hoặc. Nhớ đến chuyện anh vừa xin WeChat của một cô gái xinh đẹp, quay đầu lại đi quản lý chuyện cá nhân của mình: “Chủ nhật em không phụ trách công việc của nhóm. Tại sao sư huynh lại can thiệp chuyện em cuối tuần đi đâu dùng bữa?”
Anh không còn giữ được bình tĩnh như vừa rồi, khi cô ra ngoài trong lòng anh muốn nổ tung: “Tại sao? Muốn tôi nói lý do tại sao ư… Vì tôi thích em!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc