Thư Tần vừa uống nước trái cây vừa gật gù, mua áo tắm thì chẳng có gì nhưng đi cùng sư huynh thì hơi ngượng.
Vũ Minh đột nhiên ngẩng đầu: “Bên kia là cửa hàng bán đồ bơi!”
Thư Tần nhìn theo hướng anh chỉ, đúng là như vậy.
Hai người cùng nhau đi tới, Vũ Minh dừng ở cửa: “Tôi ở đây chờ cô!”
Cô ngẩng đầu nhìn gò má anh, có lẽ anh cũng nhìn ra cô đang ngại nên không nhất thiết phải đi vào cùng, cô thở phào một hơi, kéo lại dây balo: “Vâng, em mua xong sẽ ra ngay!”
Cửa hàng này khá lớn trong khu công viên nước, cung cấp đủ loại, đủ kiểu dáng áo tắm, có cả những món đồ chơi dưới nước. Cô đi vào nhìn xung quanh, vừa mắt với bộ áo tắm màu đen hoa li ti, trên иgự¢ có nơ buộc, phía dưới là váy tầng xếp ly.
Giá hơn 400 tệ, cô vừa hỏi qua, không bớt.
Ở nhà cô đã có một bộ áo tắm rồi, tiền trợ cấp cho nghiên cứu sinh một tháng không nhiều, cô không nỡ tiêu nhiều tiền như thế chỉ để mua một bộ đồ tắm.
Đang định xem những mẫu khác thì Vũ Minh đi vào: “Chọn xong chưa?”
Cô vội trả lời: “Dạ xong rồi ạ!”
Anh đi đến bên cạnh cô, liếc nhìn bộ áo tắm, sau đó rút ví lấy thẻ đưa cho nhân viên cửa hàng.
Thư Tần không thể đi theo vết xe đổ lần trước, cô nhanh hơn một bước đưa điện thoại, “Phiền chị thanh toán qua WeChat!”
Chu Văn cười hì hì đi vào: “Thư Tần, em chưa chọn xong sao, Cố sư huynh của em đang định xông vào chọn giúp em kìa.”
Thư Tần quay đầu nhìn lại, quả nhiên Cố Phi Vũ đứng ở cửa.
Vũ Minh nhìn phao tay ở vách tường, liếc mắt nhìn Thư Tần: “Biết bơi không, có cần mua phao không?”
Thư Tần vui vẻ cho áo tắm vào balo: “Em biết!”
Chu Văn kêu lên một tiếng: “Cậu coi sư muội cậu là trẻ con à?!!”
Đúng lúc Cố Phi Vũ đi vào nghe được câu này, anh ta phá lên cười: “Không biết bơi cũng không sao, sư huynh của em biết bơi. Khi còn nhỏ cậu ấy đã tham gia thi đấu giải “Thiếu Niên Du Vịnh” của thành phố rồi đó. Có cậu ấy che chở em cứ an tâm chơi thỏa thích những trò mạo hiểm dưới nước.”
Thư Tần mỉm cười không nói tiếp, Vũ Minh nhíu mày nhìn Cố Phi Vũ: “Hôm nay cậu nói nhiều thế!”
Bốn người đi ra, Cố Phi Vũ cố tình đi lùi về sau hai bước, “Chị xem hai người này đi, đẹp thì có ích gì, đầu óc tối ngày nghĩ đến công việc, ngay cả cách theo đuổi cũng không biết. Người ta đi công viên nước chỉ mong sao có nhiều cơ hội tiếp cận con gái. Cậu ấy thì sao, lại đi hỏi mua phao … May là em có mặt, không thôi thì chắc cậu ấy vẫn cứ lơ ngơ.”
Chu Văn: “Người ta không giống cậu, suốt ngày trong đầu chỉ có mấy suy nghĩ lăng nhăng vớ vẩn!”
“Sư muội Thư Tần đẹp như vậy, cậu ấy lại đang thích người ta, em không tin trong đầu cậu ấy không có suy nghĩ xấu xa gì!”
Chu Văn cười nói: “Chị hỏi thật, cậu theo đuổi sư muội Thư Tần cũng lâu rồi, lỡ như Vũ Minh và cô bé ấy thành đôi, cậu không ghen tị sao?”
Cố Phi Vũ nhìn hai bóng lưng trước mặt, giọng nói đầy chán nản: “Dù sao em cũng có kinh nghiệm mấy lần yêu đương. Gần đây theo đuổi Thư Tần, em ấy có cảm giác với em hay không làm sao em không biết. Em đoán em ấy không thích loại người như em, cho dù theo đuổi cả năm trời cũng chẳng bắn được tia lửa nào. Hơn nữa bố em coi Vũ Minh như con ruột, trước đây thường cùng mấy ông bạn đồng nghiệp sắp xếp vài lần xem mắt cho cậu ấy. Nếu bố em biết Vũ Minh khó lắm mới có suy nghĩ yêu đương này mà em lại ở giữa quấy rối thì chắc ông sẽ đạp em một phát ૮ɦếƭ luôn.”
Chu Văn không lên tiếng.
Cố Phi Vũ nhìn cô ấy: “Chúng ta lớn lên cùng nhau, chuyện gia đình Vũ Minh năm đó không rõ ai đúng ai sai. Chỉ có điều… từ khi mẹ cậu ấy mất, một mình cậu ấy cứ chờ ở trong nước, tháng ngày trôi qua như thế nào chúng ta đều nhìn ra. Sư muội Thư Tần là một cô gái tốt, nếu như hai người bọn họ thật sự thành đôi thì sau này ngày lễ Tết coi như cậu ấy cũng có “nhà”.”
*
Thư Tần và Chu Văn vào phòng thay đồ nữ thay áo tắm, ở đó họ gặp rất nhiều bác sĩ và bạn học, Thịnh Nhất Nam lẫn Vương Giảo Giảo cũng có mặt. Mọi người nói nói cười cười rồi cùng nhau ra ngoài.
Đi ngang qua một nhóm học sinh cấp ba, trong nhóm có người kêu lên: “Oa… Mau nhìn qua bên kia, dáng người quá chuẩn!”
Bên này có bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn, cất giọng đầy kinh ngạc: “Người này nhìn quen vậy!”
Thịnh Nhất Nam: “Mẹ ơi! Là trưởng khoa Vũ!”
Thư Tần nhìn sang, đúng là Vũ Minh đang đứng bên cạnh bể bơi, mặc quần đùi bơi, bờ vai rộng, bắp thịt cân xứng và săn chắc.
Có lẽ anh đã bơi một vòng, tóc và người đều ướt nhẹp, ánh mặt trời chiếu lên những đường nét trên cơ thể anh, phát ra những đốm sáng lấp lánh.
Trong nước đột nhiên có người ló đầu lên, vẫy tay: “Chị Văn, sư muội Thư Tần, mau qua đây!”
Vũ Minh cũng quay đầu sang bên này, ánh mắt nhìn thẳng vào Thư Tần.
Vương Giảo Giảo và mấy người đi đến chào hỏi.
Chu Văn không nói nhiều, chạy ra bể bơi nhảy ùm xuống rồi lại trồi lên vẫy tay với các cô.
Thư Tần mỉm cười: “Em ngồi đây một lát đã!”
Rồi cô ngồi xuống thành hồ, thả hai chân xuống nước.
Thịnh Nhất Nam ngửa đầu ra sau: “Mẹ ơi, Thư Tần, cậu đúng kiểu không phải nắng nhưng vẫn chói chang đấy! Tớ không ngồi cùng cậu nữa đâu, so với cậu tớ như cục than đen!”
Vũ Minh ném khăn mặt lên ghế, đi xuống ngồi bên cạnh Thư Tần, không biết ai cố ý hất nước về phía bọn họ, Thư Tần không kịp tránh, người bị ướt một mảng lớn, váy đen bết chặt vào đùi.
Đúng lúc Vũ Minh trông thấy cảnh này, anh vặn chai nước uống một ngụm, bỏ xuống, sau đó lại cầm lên uống một ngụm nữa.
Thịnh Nhất Nam cười hì hì: “Trưởng khoa Vũ, ngày hôm nay cảm ơn anh và sư huynh Lâm Cảnh Dương.”
Tuy rằng chỉ mời một bữa cơm nhưng đã khách sáo lắm rồi.
Vương Giảo Giảo cũng ló người lên nói với bọn họ: “Các cậu không xuống chơi à?”
Mồm năm miệng mười, Thư Tần cũng không nói được câu nào, Vũ Minh hỏi các cô: “Mọi người muốn uống nước không?”
Thịnh Nhất Nam cười mãn nguyện: “Trưởng khoa Vũ thật tận tình, ngại quá ạ!”
Vương Giảo Giảo: “Vậy em uống nước chanh!”
Vũ Minh hỏi mấy bác sĩ còn lại: “Mọi người uống gì?”
Sau đó Vũ Minh đứng dậy nói với Thư Tần: “Đi thôi, cùng đi lấy đồ uống.”
Thư Tần đành phải đứng dậy, hai người đến quầy bán nước gần đó, Vũ Minh không quay về, anh nhờ nhân viên giao đồ uống đến vị trí của mọi người rồi đưa ly nước trong tay cho Thư Tần, kéo cô sang khu bể khác.
Thư Tần nhận đồ uống: “Cảm ơn sư huynh!”
“Muốn chơi trò gì?”
Đằng trước là trò cầu trượt xoắn ốc, tiếng la hét vang lên trong đường ống, nháy mắt một cái, bọt nước bắn tung tóe, nhìn qua đã biết trò này vừa vui vừa kích thích.
Cô nở nụ cười: “Trò gì cũng muốn chơi ạ! Hay chúng ta chơi trò này trước đi!”
Hai người đi thẳng về phía trước, cô nhìn anh: “Sư huynh, anh xem đề mục của em có đề nghị gì không?”
“Ba đề tài đều thuộc thí nghiệm lâm sàng, phải quan sát đối chiếu mẫu đạt đến một mức nhất định. Ban ngày cô làm thí nghiệm, tối đọc sách, nếu làm đề tài này cô phải xoay qua khoa khác. Nhắc đến thôi cũng thấy mệt.”
“Vấn đề là thí nghiệm lâm sàng đều như vậy, cả ba mục ấy em đều rất có hứng thú.”
Anh dừng lại, liếc cô một cái: “Không phải cô có ý định lên liên thông à? Sao không trực thuộc hạng mục của tôi?”
Thư Tần cụp mắt: “Thế nhưng em muốn tự mình rèn luyện năng lực nghiên cứu khoa học.”
Anh nhìn bóng lưng của cô, đoán cô sẽ làm như vậy.
Anh sờ cằm: “Hai đề tài đầu: giảm đau trong sinh nở ở nước ngoài đã có rất nhiều bài nghiên cứu, bảo vệ cơ tim trước phẫu thuật thì phạm vi quá rộng. Đề tài thứ ba, ưng dụng siêu âm thực quản trong tuần hoàn ngoại vi, siêu âm thực quản có thể dùng để đánh giá chức năng xâm lấn tim sau khi đóng иgự¢, nếu như cô theo thí nghiệm này vừa có thể thông thạo kỹ thuật siêu âm thực quản, vừa rèn luyện trình độ trong lĩnh vực tuần hoàn ngoài… Vậy chi bằng cô chọn đề tài thứ ba đi!”
Nhờ phân tích của anh, ý nghĩ trong đầu cô càng rõ rệt: “Đúng là em muốn như vậy. Hiện tại em vẫn đang công tác bên gây mê toàn phần, không có kinh nghiệm trong lĩnh vực tuần hoàn ngoài cơ thể. Đến khi làm báo cáo này có thể một số tư liệu vẫn chưa nắm rõ, sư huynh, dựa theo lịch học khi nào chúng ta có thể tham gia phẫu thuật tuần hoàn ngoài ạ?”
Anh nở nụ cười: “Cô mới vào khoa bao lâu mà lúc nào cũng nhớ tuần hoàn ngoài thế?”
Mỗi khi anh cười đáy mắt rạng rỡ hơn hẳn, cả khuôn mặt đều mang theo thần thái khó ai bì kịp.
Cô rời tầm mắt sang hướng khác: “Hơn nửa tháng thôi ạ!”
Hai người đã đến bể bơi khác, không biết ai ở phía sau đẩy Vũ Minh một cái: “Tên nhóc, nhảy xuống đi!”
Vũ Minh rơi xuống nước rồi lại lấp ló trên mặt nước.
“Cố Phi Vũ, tớ không ngờ cậu cũng thích trò này đấy!”
Cố Phi Vũ chạy sang phía Thư Tần, thuận tay cũng đẩy cô xuống: “Sư muội Thư Tần xuống chơi cùng bọn anh nào!”
Đúng lúc thang trượt có người lao xuống, Vũ Minh nhanh tay kéo Thư Tần về phía mình.
Thư Tần không cẩn thận va vào Ⱡồ₦g иgự¢ để trần của anh, trong phút chốc hơi thở nam tính vây lấy cô. Mắt cô chưa kịp mở ra, chỉ cảm nhận được Ⱡồ₦g иgự¢ anh rất ấm, tim đập cũng khá nhanh.
Tim cô như có gì đó cắn nhẹ, chớp chớp mắt rồi đưa tay lau cho bớt nước, vừa mở mắt liền chạm phải ánh mắt của anh. Gương mặt anh cũng dính đầy nước, từng giọt nước từ sóng mũi cao chậm rãi chảy xuống.
Trong phút chốc cảm giác lạ lẫm kia ngày càng mãnh liệt, theo bản năng cô vội trầm mình xuống nước, bơi một vòng, đợi đến khi cách anh một khoảng mới trồi lên khỏi mặt nước. Cô đột nhiên nhớ ra, vừa rồi ở khoảng cách gần, phía bụng, Ⱡồ₦g иgự¢, cánh tay và chân đều không có.
Rốt cuộc hình xăm của anh ở đâu?
Không biết nghĩ gì, cô quay đầu nhìn anh, đúng lúc anh cũng rời mắt đi.
Lấy tay lau nước trên mặt rồi nhảy một nhịp, cả người lặn sâu trong bể nước. Bơi một quãng thật dài nhưng trong đầu anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại, trước mắt anh dường như vẫn có thể nhìn được chiếc váy bơi của cô nổi trên mặt nước tựa như đóa sen trong hồ nước tĩnh lặng.