Chuyển ngữ: Queenie_SkBảy giờ sáng, khi Thư Tần còn đang gội đầu, bố cô đã gõ cửa rầm rầm ba lần bảy lượt.
Lần đầu: “Tần Tần à, con dậy chưa?”
Không được bao lâu lại sang gõ cửa lần thứ hai: “Sáng thứ hai đầu tuần đường đông lắm, chúng ta nên đi sớm một chút. Ngày đầu tiên trình diện tuyệt đối không được đến trễ!”
Thư Tần ló đầu đầy bọt ra, nheo mắt, nghe bố thúc giục cô cũng vội: “Bố à, con biết rồi!”
Thư Tần đang theo học thạc sĩ tại khoa y thuộc hệ bảy năm của trường đại học Tế Nhân, học đến năm thứ năm sẽ bắt đầu thực tập lâm sàng (1). Ngày hôm nay chính thức vào hệ thống bệnh viện Phụ Chúc, bố cô còn căng thẳng hơn cả cô.
(1) Lâm sàng là đến giường bệnh, học lâm sàng có nghĩa là phương pháp học mà ở đó, các bạn sinh viên thu thập kiến thức, trau dồi và đúc rút kinh nghiệm về nghề nghiệp mà họ đã được học. Những kiến thức đó, kinh nghiệm đó, không phải một anh chàng cô cậu mọt sách nào đó suốt ngày cắm đầu vào những cuốn sách, những giáo trình thôi là có thể có được; mà nó chỉ có thể có được khi chúng ta tiếp cận với giường bệnh, với bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, và cả những nhân viên y tế mà thôi.
Cô sấy khô tóc, cúi đầu kiểm tra lại đồ đạc một lần nữa.
Hành lý cô đã chuyển đến ký túc xá của bệnh viện mấy ngày trước rồi còn hôm nay chỉ cần thu dọn thêm vài vật dụng cá nhân cho vào một túi xách lớn.
Xong xuôi đâu đó, cô ra ngoài. Bố cô nhét một cái bánh bao vừa hấp chín vào tay con gái: “Mang đi ăn trên đường!”
Bánh bao nhân nấm hương, cắn một cái, mùi thơm lan tỏa đầy khoang miệng, cô mừng đến híp mắt: “Bố à… Tay nghề nấu nướng ngày càng cao đấy nhé!”
Giọng bố cô phấn khích: “Cuối tuần này nếu rảnh thì về đây, bố lại nấu cho ăn!”
Ra đến cửa, Thư Tần nhìn quanh: “Mẹ đâu ạ?”
“Tối hôm qua đồng nghiệp trong bệnh viện gọi đi, hơn bốn giờ mới về.” Lúc ông nói chuyện cố gắng đè thấp âm lượng, rõ ràng là đang đau lòng vì bà.
Thư Tần không lên tiếng. Mẹ cô làm việc tại khoa nội ở một bệnh viện nhỏ. Mấy năm trước vừa được thăng chức lên y tá trưởng, vốn dĩ không cần phải làm ca đêm. Thế nhưng chức càng cao trách nhiệm càng nhiều, mỗi khi y tá mới không thể giải quyết được việc đều gọi mẹ cô lên hỗ trợ, những tháng ngày qua cả nhà cô đã quá quen rồi.
Leo lên xe, bố cô dặn dò con gái: “Tần Tần à, thực tập lần này không giống với kiến tập. Nếu ổn định con sẽ phải ở đó hai năm trời!”
Thư Tần gật đầu, lấy quyển sổ ghi chép trong đợt kiến tập lần trước từ túi xách ra, lật từng tờ từng tờ một.
“Đây là giai đoạn phức tạp nhất của cuộc sống. Một chân con vẫn còn ở trong tháp ngà (2) nhưng một chân đã bước ra ngoài xã hội. Ngoại trừ những kiến thức con học được từ sách vở, từ nhà trường thì bây giờ con phải học thêm cách tiếp xúc trực tiếp với xã hội.”
(2) Tháp ngà: là cách nói ẩn dụ ngầm chỉ những người chỉ ngồi rịt ở trong viện nghiên cứu vùi đầu làm việc, không tiếp xúc bên ngoài.
Cô lại gật gù. Trong sổ cô lít nha lít nhít chữ, đó là những ca bệnh đã gặp và cách thức xử lý.
“Ngoài bệnh nhân, còn có người nhà bệnh nhân rồi chủ nhiệm khoa, đồng nghiệp, đều là những người con sẽ tiếp xúc hàng ngày. Trong bệnh viện, nhân sự phức tạp không như ở trường, gặp phải vấn đề con phải học cách tự mình xử lý.”
“Không phải con muốn được ở lại sao? Tiêu chuẩn có hạn, cạnh tranh lại kịch liệt như vậy. Nếu như trong lúc thực tập biểu hiện không tốt thì con đừng mong chủ nhiệm khoa đề cử con …”
Nghe đến đây toàn bộ da đầu Thư Tần cảm thấy ớn lạnh: “Bố à... Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi, bố có thể đừng tạo áp lực lớn cho con như thế được không?”
Bố cô cười khà khà, từ từ lái xe ra ngoài đường. Đường không đông như họ nghĩ, lái một mạch đã trông thấy cổng bệnh viện.
Thư Tần nhìn xuyên qua cửa kính xe, từ đằng xa cô đã trông thấy đám sinh viên tiến vào cổng, đợi bố dừng xe, cô vội vàng cởi dây an toàn: “Bố à, con thấy bạn học của mình rồi…”
Vốn dĩ còn muốn dặn con nhiều hơn, giờ Thư Liên Hải chỉ còn có thể lấy túi xách từ ghế ngồi phía sau đưa cho con gái: “Thang máy bệnh viện chen chúc lắm, có muốn bố đưa vào không?”
“Gì thế ạ? Con lớn thế này rồi!!!” Thư Tần mỉm cười nhảy xuống xe, “Hơn nữa chỗ này không thể đỗ xe lâu đâu, cẩn thận bố được tặng một giấy phạt đó!”
Cô đóng cửa xe, vừa chạy vừa quay đầu nhìn bố trong xe đang mỉm cười với mình. Nắng sớm mai chiếu lên mái tóc đã điểm bạc của ông.
Cô bất chợt ngẩn người, hai năm trước bố cô trông còn rất phong độ, đầu tóc bóng loáng, vậy mà trong năm nay vì chuyện làm ăn của phòng khám không tốt lắm đã khiến dáng vẻ của ông già đi thấy rõ.
Cô quay trở lại xe, nhoài người trên cửa sổ nở nụ cười ngọt ngào: “Bố à… Những gì bố dặn con nhớ hết rồi. Bố yên tâm, con nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!”
Thoáng ngây người rồi ông lại cười híp mắt: “Cuối tuần nếu không trực thì đừng ở ký túc xá, muốn ăn gì về nhà bố nấu cho mà ăn!”
Cô gật đầu ngoan ngoãn, bố cô cuộn chặt nắm tay hô lớn: “Fighting!” (3)
(3) Cố lên
Những sầu não trong lòng của Thư Tần được quét sạch sành sanh, “Dạo này phong cách của bố thay đổi nhiều lắm rồi đấy. Ở nhà còn có lúc xem cả phim Hàn nữa chứ… Cứ thế này ngay cả con cũng không chịu được…”
Chưa chờ bố lên tiếng, cô đã xoay người chạy mất.
*
Đến thang máy, đúng như bố nói, thang máy có cả trăm người.
Phần lớn là sinh viên và công chức bệnh viện đi làm, cũng có người nhà bệnh nhân. Số lượng người quá lớn, cho dù mười thang máy vẫn không chứa nổi.
Khó lắm mới chen được lên thang máy, người trước người sau xô lên xô xuống, thật sự không thở nổi, thậm chí cô còn không thể quay trái quay phải tìm mấy người bạn thân trong đám đông.
Nhất Viện tổng hợp có tổng cộng bốn mươi lăm tầng, phòng phẫu thuật ở tầng hai mươi lăm. Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, từng nhóm người bước ra. Chẳng mấy chốc đã đến nơi, trước cửa hội trường chỉ có ba sinh viên, một nam hai nữ.
Thư Tần nhận ra bọn họ cũng là sinh viên hệ bảy năm nhưng không cùng một khoa, có biết nhau nhưng không quen thân lắm.
“Các thầy đang họp giao ban bên trong!” Nam sinh có thân hình trắng trẻo mập mạp, trông giống chiếc màn thầu vừa lên tiếng là Ngô Mặc. Vừa thấy Thư Tần, ánh mắt anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô không chớp mắt, chủ động mở miệng.
Hai nữ sinh còn lại lặng lẽ đánh giá Thư Tần.
Một cô bạn trông khá giống nam sinh tên là Thịnh Nhất Nam, cao khoảng 1m75, tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng.
Vương Giảo Giảo thấp hơn một chút, bình thường ở trong khoa lí la lích lắc, vậy mà hôm nay đứng nép vào Thịnh Nhất Nam như con chim non nép dưới cánh chim mẹ.
Thư Tần nói qua loa với bọn họ vài câu, sau đó tiếp tục im lặng. Sinh viên y khoa có ưu điểm lớn nhất là có tính kiên trì chờ đợi hơn những người khác.
Bốn người đứng bốn góc tạo thành thế chân vạc. Chờ chưa bao lâu, cánh cửa mở ra, một thanh niên mày rậm mắt to bước ra: “Chờ lâu lắm rồi phải không?”
Anh ta cũng vừa giao ban xong, bên trong mặc chiếc áo vô trùng màu xanh lục, bên ngoài khoác chiếc áo blouse trắng.
Thư Tần nhận ra người này chính là Lâm Cảnh Dương - thư ký của khoa, lần trước khi đến chọn chuyên ngành cô có gặp anh ta một lần.
Lâm Cảnh Dương mỉm cười: “Mọi người mang nhiều đồ theo như vậy à? Ngày hôm nay vẫn chưa sắp xếp được tủ cá nhân trống. Như thế này đi, trước tiên anh đưa các em tìm chỗ cất đồ đã nhé!”
Anh ta đưa bọn họ đi thay dép, vòng một vòng, rẽ vào hành lang bên trái, vừa đi vừa giải thích: “Vốn phải do trưởng khoa nội trú phụ trách giới thiệu với mọi người nhưng sáng nay bác sĩ trưởng ca sáng đang tiến hành một ca ghép gan, còn bác sĩ trưởng ca tối đã về ký túc xá nghỉ ngơi. Do vậy anh sẽ đưa các em đi cho quen với hoàn cảnh trước.”
Thịnh Nhất Nam chân dài đi nhanh hơn Ngô Mặc, cô ấy lên tiếng hỏi: “Lâm sư huynh, hiện tại ai là trưởng khoa mình ạ?”
“Ca sáng là chị Lưu Lâm, mọi người có thể gọi là Lưu sư tỷ, hoặc cô giáo Lưu là được. Còn trưởng ca tối sao… À đúng rồi, trong nhóm mình có ai là sinh viên đang theo chủ nhiệm La không nhỉ?”
Thư Tần giơ tay: “Có em!”
Lâm Cảnh Dương mỉm cười: “Vậy thì bác sĩ trưởng ca tối vừa hay là đàn anh của em đó, anh ấy cũng là sinh viên của chủ nhiệm La!”
Thư Tần gật gù. Cô đã từng nghe kể về vị sư huynh này, học hơn cô hai khóa, sau khi tốt nghiệp danh tiếng vẫn được lưu truyền trong khoa vì những tố chất xuất sắc của anh. Mấy tháng trước sư huynh này vừa hoàn tất một nghiên cứu tại Mỹ, không ngờ tới lại quay về nước tận lực với vị trí “trưởng ca”.
Lâm Cảnh Dương mỉm cười: “Công việc của trưởng ca tối khá mệt, các bác sĩ nữ không đảm nhận nổi, từ trước nay đều do bác sĩ nam đảm nhiệm. Năm ngoái trong một đêm trưởng ca tối đã phải chuyển hóa hơn 150 acid amin (4), mắc nguy cơ bị suy tim. Năm nay tình hình cậu ấy tốt hơn được một chút, chỉ có điều “nội tiết mất cân đối”, tính tình cực kỳ nóng nảy, mọi người cố gắng ngoan ngoãn, đừng chọc vào cậu ấy!”
(4) Các acid amin được xem như là nguyên liệu xây dựng cơ bản của cơ thể. Chúng có vai trò quan trọng như là những chất trung gian trong quá trình chuyển hóa và tổng hợp protein, cũng là những đơn vị cấu trúc cơ bản của protein. Chính vì vậy, mà các acid amin rất cần thiết đối với tất cả mọi người.
Bọn họ vừa vặn đi ngang qua cánh cửa đóng chặt, Lâm Cảnh Dương cầm thẻ đang đeo trên cổ quét qua máy, "tích" một cái, cánh cửa mở ra: “Mọi người đặt túi xách ở trong này. Ngày mai anh sẽ dặn hộ lý dọn dẹp tủ cá nhân và đưa chìa khóa cho các em.”
Mọi người vừa nhấc chân định vào trong, không ngờ ở bên trong có hai người đang tán gẫu.
Một người đã thay xong quần áo của mình, đang ngồi trên băng ghế dài cúi đầu nghịch điện thoại.
Người kia đứng trước tủ quần áo, đứng rất gần cửa ra vào, anh đã cởi chiếc áo vô trùng ra để lộ ra tấm lưng rắn chắc.
Cũng không biết đang nói chuyện gì mà anh cười rất to, nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, tay lười biếng chống hông đang muốn cởi thắt lưng.
Nghe tiếng động, hai người bọn họ sững sờ, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn qua.
Người đàn ông tầm hơn hai mươi tuổi, rất đẹp trai, đáng tiếc vẻ mặt lại cau có khó chịu, anh nhìn chằm chằm vào Thư Tần, cô nghi ngờ ánh mắt này có thể Gi*t ૮ɦếƭ mình.
Quả nhiên, lúc ấy cô mới ngớ người rời mắt đi, người đàn ông thì cao giọng hỏi: “Lâm Cảnh Dương, cậu lên cơn điên à?”
Cánh cửa đóng sầm ngay trước mắt bọn họ.
Lúc này Lâm Cảnh Dương mới chú ý đến tấm bảng viết trên cửa: Phòng thay đồ nam.
Anh ta xoay đầu, lúng túng nói: “Xin lỗi… Lỗi của anh, lo nói chuyện với các em, anh mở nhầm phòng. Ừm, người mới la lối lớn tiếng kia chính là trưởng ca tối của mọi người, Vũ Minh.”
Một tiếng sấm nổ rền vang trên đỉnh đầu Thư Tần: “…”
Vương Giảo Giảo đỏ mặt lè lưỡi, cô ta nghiêng đầu nhìn Thư Tần, giọng điệu đồng cảm pha lẫn hâm mộ: “Ái chà chà… Tính cách sư huynh Vũ Minh của cậu đúng là đặc biệt!”
~~~ Đôi lời của Queenie_Sk: Mình để nguyên sư huynh sư muội (không chuyển thành anh/chị, hoặc đàn anh/đàn chị) để nghe cho thân thiết và gần gũi nhé.