Với tư cách một bệnh nhân, Giang Thiêm thực sự không có tí tự giác nào.
Thịnh Vọng tìm được vị trí phòng y tế rồi, bước vào phòng bếp rót một ấm nước mới cắm điện — tránh cho mua thuốc về chỉ còn nước lạnh để uống. Kết quả vừa đi ra đã thấy Giang Thiêm ngồi dậy.
Cặp sách của hắn đặt trên giường, khóa kéo mở rộng, bên trong đút bài diễn thuyết bị Thịnh Vọng chiếm dụng cả đêm. Một tay hắn nắm quai cặp, ngồi bên mép giường cúi đầu xoa dịu cơn choáng váng.
Chắc hắn nghe thấy tiếng bước chân của Thịnh Vọng, bèn cất giọng khàn khàn: “Cho tôi 5 phút.”
“Năm phút gì?” Thịnh Vọng sửng sốt: “Anh ngồi dậy làm gì?”
Giang Thiêm đáp: “Đi học.”
Thịnh Vọng: “???”
“Xin nghỉ cho anh rồi học cái gì mà học, nằm xuống.” Thịnh Vọng bước tới toan cầm lấy cặp sách, Giang Thiêm giữ lại.
Hắn mở to mắt nói: “Không nghiêm trọng thế đâu.”
“Anh đang nằm trong tay em, có nghiêm trọng không do em quyết định.” Thịnh Vọng trả về nguyên vẹn cái câu Giang Thiêm nói trước đây, cậu cầm lấy quai cặp còn lại, nhìn hắn chằm chằm: “Anh có nằm không thì bảo? Không nằm em lột áo khoác của anh ra đấy.”
Giang Thiêm cạn lời nhìn Thịnh Vọng, ánh mắt lấp ló sau lớp tóc mái bù xù. Chắc tại sắc mặt nhợt nhạt mà mắt hắn đen hơn bình thường, mang theo đôi phần ốm yếu.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc thì hắn cũng hiểu cái kiểu so găng này thật ngớ ngẩn, dời tầm mắt thả tay ra.
Bấy giờ Thịnh Vọng nhấc cặp sách vứt lên giường trên.
“Anh nằm nghỉ đi, em đang đun nước đấy, chắc phải mất vài phút —-” Thịnh Vọng mặc áo khoác, lôi chiếc túi thể thao con con trong tủ quần áo đeo chéo trên lưng.
Cậu còn chưa dứt lời đã bị Giang Thiêm cắt ngang: “Em đi học à?”
“Hả?” Thịnh Vọng ngớ người: “Không ạ, em cũng xin nghỉ.”
“Thế em đi đâu?”
Thịnh Vọng quơ quơ bản đồ sân trường trong tay: “Đến phòng y tế lấy thuốc cho anh.”
Giang Thiêm rời mắt khỏi người cậu, nghiêng đầu ho sù sụ: “Không cần thuốc đâu, uống nước ấm là được rồi.”
“Em đun nước uống chứ có phải nước thần chữa bách bệnh đâu.” Thịnh Vọng kéo cao cổ áo khoác che khuất nửa mặt dưới: “Anh mà cứ thế thì giờ em sẽ nghĩ cách để anh lây bệnh cho em đấy, sau đó hai đứa mình uống nước ấm với nhau, xem ai chiến thắng cơn sốt bằng ý chí trước.”
Giang Thiêm: “…”
Nhìn hắn ngoan ngoãn nằm xuống giường, Thịnh Vọng hài lòng bước ra ngoài. Phòng y tế của trường nằm bên cạnh kí túc xá học sinh, hơi xa kí túc xá giáo viên. Cậu cất bước chạy qua đấy.
Phòng y tế không có quy trình phức tạp, đến lấy thuốc không cần giấy xác nhận. Có hai giáo viên trực ban, một người hỏi cậu: “Tình trạng thế nào, sao lại sốt?”
“Chắc là tắm nước lạnh ạ.”
“Trời này mà tắm nước lạnh?”
Thịnh Vọng rũ mắt, im lặng vài giây mới gật đầu: “Vâng.”
Giáo viên trực ban còn lại nói với đồng nghiệp: “Ôi cô đừng hỏi nữa, đây là người thứ 3 đến lấy thuốc vào hôm nay rồi đấy. Tối qua kí túc xá giáo viên cắt nước nên tắm nước lạnh là có thật, nhưng hai người trước không sốt, chỉ đau họng thôi.”
“À, bảo sao. Tôi cứ tưởng mấy đứa học sinh lại giả bệnh trốn học ấy mà.” Cô cười cười xin lỗi Thịnh Vọng: “Cô đi lấy thuốc cho em, chờ tí nhé.”
Chắc sợ học sinh uống lung tung nên phòng y tế không kê nhiều thuốc lắm, nhưng nhét thêm cho cái cặp nhiệt độ. Thịnh Vọng cất thuốc, giáo viên vừa định dặn dò “Nếu không đỡ thì tới đây truyền nước”, đã thấy cậu khoác túi trên lưng một bước ba bậc lao xuống, sau đó chạy vèo vào chỗ rẽ.
Thịnh Vọng vội vàng chạy về kí túc xá, mở cửa ra, bắt quả tang cái người nào đó không chịu nằm im trên giường. Giang Thiêm đứng cạnh bồn rửa mặt, chắc vừa rửa mặt xong, trong tay đang cầm khăn mặt, trên người thoảng hương bạc hà.
“Nhân chứng vật chứng đầy đủ, anh còn muốn ngụy biện nữa không?” Thịnh Vọng chạy suốt nên hơi nóng, cậu đặt thuốc và cháo lên bàn, xắn tay áo quay sang bắt bớ người ta.
Giang Thiêm không còn gì để nói, lặng thinh bước tới bên cạnh. Hắn đứng trước bàn, lấy hai hộp cháo trong trong túi ra, đưa một hộp cho Thịnh Vọng.
“Cô y tế bảo thuốc này uống hai viên một lần.” Thịnh Vọng mở hộp thuốc, bỗng nghi ngờ nhìn anh cậu: “Anh rửa mặt bằng nước lạnh hay nước ấm?”
Bàn tay chia đũa của Giang Thiêm khựng lại, thản nhiên đáp: “Nước ấm.”
Thịnh Vọng vươn tay chạm thử, lạnh buốt.
Giang Thiêm: “…”
Thịnh Vọng: “Anh nghĩ em bị thiểu năng chắc?”
Giang Thiêm chẳng ngước mắt lên, nhét thìa vào tay cậu: “Em ăn đi.”
Ăn đếch gì, đừng có đánh trống lảng. Thịnh Vọng nghĩ thầm. Nhưng cậu chỉ cần nghe thấy giọng nói khàn khàn mỏi mệt của Giang Thiêm là chẳng làm căng nổi.
Cậu chủ Thịnh bị bệnh thì hết sức chú ý, nhưng chăm sóc người khác thế này là lần đầu tiên. Người bệnh là Giang Thiêm, cậu nóng lòng muốn dùng hết tất cả các cách hạ sốt nên khó tránh được luống cuống tay chân.
Cậu nhìn chằm chằm Giang Thiêm ăn cháo uống chuốc, tiếp tục ngoan ngoãn lên giường nằm, bấy giờ mới ngồi bên giường thay giày.
Cậu vừa đứng dậy, cổ tay bỗng bị níu lại.
“Đi đâu thế?” Giang Thiêm hỏi.
“Xuống dưới mua ít đồ.” Thịnh Vọng nói.
Ngón tay nóng rẫy của Giang Thiêm buông lỏng, trượt xuống dọc theo cổ tay. Hắn vén chăn lên nói: “Tôi đi xuống với em.”
“Anh xuống đấy làm gì?” Thịnh Vọng nhanh tay lẹ mắt giữ chặt mép chăn: “Em chỉ mua ít tăm bông hoặc miếng bông thôi, vừa nãy em thấy trên cái kệ cạnh bồn rửa mặt có một chai rượu, bôi lên sẽ hạ sốt nhanh hơn.
Giang Thiêm nhíu mày: “Không cần phiền phức vậy đâu, uống thuốc đủ rồi.”
“Hồi xưa thím Tôn hay bôi lên trán với cánh tay em.” Thịnh Vọng nói.
“Tôi không cần.”
“Anh tản nhiệt cực nhanh hửm?”
“Ừ.”
“…”
Sau đó Thịnh Vọng mấy lần định bụng làm gì đó đều bị Giang Thiêm gạt bỏ hết, mở mồm ra là không cần, không muốn, đừng đi. Cái tên này bình thường vừa lạnh vừa cứng, bị bênh rồi đúng là gấp đôi canxi.
Mới đầu Thịnh Vọng cứ tưởng hắn cứng đầu ngang bướng, sĩ diện hão không chịu thừa nhận mình bị ốm, hoặc có ốm thì cũng muốn thể hiện cơ thể khỏe lắm, uống hớp nước thôi là khỏi.
Về sau cậu tựa bên bệ bếp chờ nước sôi, tiện thể tìm xung quanh đây xem có cửa hàng nào bán đồ ăn phù hợp với người bệnh không, bất tri bất giác đứng trong bếp hơi lâu. Trong lúc đó Giang Thiêm vào bếp hai lần, một lần cầm cốc nói muốn uống nước, một lần nói quệt vào khe giường dính bẩn nên vào rửa tay.
Thịnh Vọng nghĩ mãi không hiểu bụi trong khe giường dính vào tay kiểu gì. Thế là xách ấm nước sôi ra ngoài ngồi bên giường trông nom. Lần này cậu ngồi ê cả ௱ôЛƓ mà Giang Thiêm không muốn uống nước, cũng chẳng xuống giường nữa.
Mãi tới khi người nó đó không chịu được tác dụng của thuốc mà thi*p đi, Thịnh Vọng mới giật mình hiểu ra, có lẽ anh cậu không phải là sĩ diện hão, mà là ốm phát quấn người.
Không trách cậu chậm hiểu được, chẳng ai dám gán cái từ “quấn người” lên Giang Thiêm cả. Thế nhưng một khi đã gán lên thì sẽ mang tới hiệu quả kì diệu.
Thịnh Vọng đứng dậy khỏi ghế vịn mép giường lặng lẽ thò đầu vào, Giang Thiêm quay mặt vào tường ngủ, bờ môi mím thành đường thẳng tắp, như quay về dáng vẻ người lạ chớ tới gần ngày thường.
Trong lòng Thịnh Vọng âm thầm tính toán: Có cơ hội chăm sóc Giang Thiêm vào những khi hắn ốm, ngoài cụ Đinh ra thì là Giang Âu nhỉ? Không biết Giang Thiêm có làm thế với hai người họ không.
Trực giác nói cho cậu biết không đâu, nhưng cậu lại cho rằng trực giác của mình tự mãn quá.
Khiêm tốn mà nói thì cậu có thể lọt vào top 3.
Thoáng chốc cậu chủ nhỏ hí hửng hẳn ra, chân dài chống dưới đất lắc lư cái ghế. Nhưng cậu không hí hửng được lâu, vì người nào đó ngủ chả ngoan tẹo nào.
Người bị sốt lúc nóng lúc lạnh, trong quá trính hạ sốt rất dễ cảm thấy bứt rứt. Khi Thịnh Vọng bị ốm, lúc ngủ sẽ quấn chăn kín mít, nhưng Giang Thiêm thì ngược lại.
Cái tên này ngủ mà chăn cứ trượt dần từ cằm xuống đến иgự¢. Lắm lúc nóng đến mức nhăn mặt, hắn sẽ hất nửa trên chăn xuống, đè cánh tay lên.
Trong một tiếng, hắn hất 6 lần, Thịnh Vọng đắp lại cho hắn 6 lần, suýt tí nữa làm hắn tỉnh dậy.
Cuối cùng Thịnh Vọng nhăn nhó đứng bên giường nói khẽ: “Tại anh ép em đấy nhé.”
Cậu ôm cái chăn lông trong tủ quần áo ra, phủ thêm cho người nào đó một lớp niêm phong nữa, dém chăn cẩn thận… Sau đó cậu bò lên giường.
Cậu lôi gối ở giường trên xuống kê lưng, tựa vào vách tường ngồi vắt ngang trên giường, duỗi thẳng hai chân đè lên bắp chân Giang Thiêm cách một lớp chăn, coi mình như một quả cân.
Từ đó trở đi, Giang Thiêm ngủ ngoan vô cùng, chẳng thấy cả trở mình luôn.
Vị trí cậu ngồi rất ổn áp, ánh nắng vừa khéo bao phủ chỗ này, phơi nắng làm người ta lười biếng. Cậu ngồi một lúc thấy buồn ngủ bèn lôi quyển album để ở đầu giường trên xuống mở ra xem.
Cả thảy chỉ hơn mười trang mà cậu xem rất lâu, lâu đến mức Giang Thiêm tỉnh giấc, dịch tới bên cạnh cậu ngồi.
“Còn khó chịu lắm không?” Thịnh Vọng duỗi tay áp lên trán hắn, rồi đưa nhiệt kế điện tử cho hắn: “Hình như đỡ sốt hơn sáng.”
Giang Thiêm sóng vai ngồi cạnh cậu, nhiệt độ trên da truyền sang qua lớp vải vóc. Hắn dí nhiệt kế sát tai, nói: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Nhiệt kế vang lên tiếng “tích”, hắn rũ mắt nhìn con số bên trên, rồi đưa cho Thịnh Vọng xem. Chưa đến 38 độ, đỡ hơn sáng nhiều rồi.
“Đói không?” Thịnh Vọng hỏi.
Giang Thiêm lắc đầu.
Thịnh Vọng nói: “Thế để em rót nước cho anh.”
Cậu toan đứng dậy thì bị Giang Thiêm ấn xuống. Hắn nói: “Không muốn uống đâu.”
Xét theo đặc điểm “quấn người” vừa ngộ ra, Thịnh Vọng tự động phiên dịch câu này thành “Ngồi với tôi một lát”, thế là cậu im lặng, không vội xuống giường nữa.
Giang Thiêm rũ mắt nhìn quyển album trong tay cậu và hỏi: “Sao cứ xem trang này mãi thế?”
Thịnh Vọng chỉ vào cuối trang có bức ảnh chụp bóng lưng cậu: “Cảm giác thiếu một bức.”
Giang Thiêm sửng sốt hỏi: “Thiếu ảnh nào?”
Thịnh Vọng cầm điện thoại bên cạnh giơ lên, chụp nhanh giây phút Giang Thiêm nhìn về phía điện thoại.
Trong hình, hai cậu trai sóng vai ngồi bên nhau, ánh mặt trời sáng sủa và ấm áp đầu đông rải trên người họ, dịu dàng che kín bệnh tật ốm yếu. Thịnh Vọng cong mắt cười, tinh thần phấn chấn. Giang Thiêm ngước mắt lên đúng lúc, mí mắt hơi mỏng gần như xuyên thấu dưới ánh mặt trời. Yên tĩnh mà sống động.
“Được rồi.” Thịnh Vọng cúi đầu xem ảnh, giơ lên quơ quơ trước mặt Giang Thiêm: “Giờ mới đủ.”
“Vừa khéo bên dưới còn một chỗ trống để dán ảnh, tối nay tìm chỗ in nó ra.” Cậu dứt lời toan co chân đổi tư thế, kết quả vừa nhấc chân lên vẻ mặt lập tức méo mó.
“Tiên sư, áu —–“
Giang Thiêm liếc mắt nhìn cậu: “Sao thế?”
“Tê chân.”
Giang Thiêm nhìn bản mặt nửa cười nửa mếu của cậu, đoạn hỏi: “Chân nào tê?”
“Cả hai.” Thịnh Vọng Ϧóþ Ϧóþ cái chân cong lên: “Tê hết cả luôn.”
Giang Thiêm im lặng lắc đầu, thò tay nắn Ϧóþ bắp thịt chân còn lại giúp cậu: “Em ngồi bao lâu thế?”
“Hơn 2 tiếng.” Thịnh Vọng lầu bầu.
“Không biết đổi tư thế à?”
“Quên mất.”
…
Thịnh Vọng Ϧóþ đầu gối một chân, còn cái chân được Giang Thiêm nắn Ϧóþ duỗi thẳng ra. Một lúc lâu sau, cậu bỗng co đầu gối, vươn tay ấn chặt cổ tay Giang Thiêm: “Đừng Ϧóþ nữa.”
Giang Thiêm dừng tay, nghiêng đầu hỏi: “Hết tê rồi à?”
“Không phải.”
Thịnh Vọng đáp lời rồi không nói gì nữa, vài giây sau mới ngẩng đầu lên. Cậu buông lỏng tay ra, hơi ấm thuộc về Giang Thiêm vấn vít bên chân một lát rồi rút về.
Trong phòng rơi vào quãng thời gian tĩnh lặng, không ai nói chuyện.
Thịnh Vọng co chân lên, gác khuỷu tay trên đầu gối. Cậu rũ mắt trong tiếng tim đập thình thình, chờ không khí mập mờ và rung động xung quanh dần dần biến mất.
Giây phút ấy, cậu lờ mờ nhận ra quan hệ giữa cậu và Giang Thiêm là lạ, rõ ràng trong lòng hai người đã hiểu, nhưng vẫn mập mờ như trước, nên cậu cảm giác sự thân mật như đang lơ lửng giữa không trung, chẳng tài nào rơi xuống mặt đất được.
Cậu cúi đầu im lặng hồi lâu, bỗng gẩy ngón tay Giang Thiêm và nói: “Anh, quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?”