Chương 54: Đường tắtĐám nhóc con bị khơi gợi hứng thú, nhưng Triệu Hi không nói nữa. Anh cầm đũa chậm rãi rút mấy miếng gân mềm trên xiên sắt, ngẩng lên, anh thấy hơn ba mươi đôi mắt hăng hái dạt dào nhìn mình.
“Gì dợ?” Triệu Hi cười.
“Sau đó thì sao hả anh Hi?”
“Sau đó gì cơ?” Triệu Hi giả ngu.
“Anh kể tiếp đi mà!!” Mọi người không dám trách anh, đành vỗ bàn kháng nghị.
“Sau đó?” Triệu Hi không định nói kĩ càng, chỉ bảo: “Sau đó thành tích biến động kinh khủng, suýt tí nữa làm chủ nhiệm lên cơn đau tim.”
Ai ngồi đây chả biết anh trâu bò cỡ nào, nghe thế thì nhao nhao trưng vẻ mặt ngạc nhiên: “Không thể nào, thành tích của anh Hi mà vẫn làm giáo viên tức á?”
“Tức chứ, chuyện hiển nhiên.” Triệu Hi thong thả nói: “Ai mà chẳng có lúc yếu kém. Hồi đó tính anh nóng nảy lắm, mình tức đến mức bùng cháy chưa đủ, còn giỏi đổ thêm dầu vào lửa, thế nên đã đánh….”
Anh dừng lại, ngón tay miết miệng cốc, mỉm cười nói: “Rượu vào lời ra. Nói chung ẩu đả mâu thuẫn là chuyện thường xảy ra, bây giờ nghĩ lại số anh đen ghê, mười lần ẩu đả thì có 8 lần đúng vào thi cử, thế là —-“
Anh giang tay nhún vai, ngỏ lời “Các chú hiểu rồi đấy”.
Khi đó anh ngông lắm, chẳng để ai vào mắt. Tâm trạng vui tươi thì hai ngày làm xong một quyển tổng hợp đề thi học sinh giỏi, tâm trạng cáu bẳn thì cút mẹ đi thi với chả thố.
Mấy thằng như anh mà yêu đương thì không phải là làm khổ mình, là ђàภђ ђạ giáo viên mới đúng. Tuần này mới đứng nhất khối, bỏ xa hạng 2. Tuần sau đã bay khỏi top 100, tuần tới anh lại cười tít mắt quay về.
Giáo viên nào chịu được? Chẳng ai chịu nổi.
Ban đầu chủ nhiệm giật bắn người, cứ tưởng anh gặp sự cố gì đó, bèn gọi anh đến văn phòng tâm sự, nói chuyện suốt cả một buổi tự học tối. Dần dà về sau giáo viên không hãi nữa, chỉ tức giận mà thôi.
Chủ nhiệm lớp họ Phương, nổi tiếng là Diêm vương của trường trung học trực thuộc hồi đó, đã dữ lên thì chẳng ai dám thở mạnh, nghe thấy tiếng bước chân của thầy thôi là lũ học trò đang chạy nhảy lập tức về chỗ ngồi ngay.
Thỉnh thoảng thầy sẽ làm dịu bầu không khí trong lớp sau giờ học bằng cách cho học trò mở nhạc, suốt ngày chỉ có mỗi hai bài, một là “Yesterday Once More”, một là “Don’t Cry”, một bài phát hành năm 1973, một bài phát hành năm 1991, hơn đám học trò cả mấy giáp.
Lúc mở nhạc thầy cũng chả nói năng gì, cứ chống tay lên bàn nhìn xuống cả lớp qua mắt kính. Chả đứa nào cảm thấy thư giãn hay thoải mái.
Ấy thế mà người thầy khiến đám học trò nghe tên đã sợ mất mật, hồi xưa lại bị Triệu Hi chọc tức đến mức bạc đầu.
Từ bé Triệu Hi đã gặp rất nhiều giáo viên, lão Phương là người nghiêm túc nhất, mắng anh gay gắt nhất, và cũng là người quan tâm đến anh nhất sau khi tốt nghiệp.
Lão Phương không giỏi mồm mép, không giỏi thể hiện sự hiền hòa. Ngày lễ ngày tết Triệu Hi luôn gọi điện cho thầy, và thầy sẽ hỏi thăm sức khỏe anh thế nào, cuộc sống ra sao, bao giờ về nước bằng giọng điệu y như cuộc nói chuyện vào buổi tự học tối.
Biết bao năm trôi qua, Triệu Hi chẳng về được mấy lần, nhưng lần nào về cũng phải đến thăm lão Phương.
Rồi một ngày nào đó sau này, lão Phương đổ bệnh, ung thư hạch bạch huyết, đã di căn mất rồi. Triệu Hi vội vàng bay về nước, nhưng chỉ kịp tham dự lễ tang thầy.
Ngày ấy Triệu Hi ngồi trong xe nghe đi nghe lại hai bài hát lão Phương thích nhất, bất chợt nhận ra cuộc đời thật lắm rủi ro, chẳng biết hôm nào thì bạn sẽ không còn được gặp ai đó nữa.
*
Không hít đủ drama, lũ nhóc con chưa thỏa thích, nhưng Triệu Hi chả quan tâm tụi nó kêu gào om sòm. Cuộc khởi nghĩa không có kết quả, cả lũ đành hậm hực bỏ qua, chỉ chốc lát sau đã sục sôi thảo luận chuyện khác rồi. Đám thiếu niên dồi dào sức sống túm tụm với nhau thì chả bao giờ thiếu chuyện.
Về sau Triệu Hi không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười nhìn đám trẻ, thỉnh thoảng khẽ giọng nói đôi câu với Lâm Bắc Đình, chắc coi đám học trò thành món nhắm rồi. Khoảng 9 giờ, Triệu Hi nhận điện thoại. Lâm Bắc Đình đánh tiếng chào hỏi mọi người, hắn uống cạn rượu còn sót trong chai, rồi hai người đứng dậy về trước.
“Anh Lâm với anh Hi thân nhau thật đấy.” Tống Tư Duệ nhìn qua cửa sổ, thấy bóng lưng hai người rẽ vào góc phố, nét mặt hắn đầy hâm mộ: “Bố tao bảo bạn bè thời trung học chẳng được mấy người giữ liên lạc với nhau, như ông thì toàn bạn đại học thôi.”
“Chưa chắc.” Cao Thiên Dương nói: “Mấy mẹ nuôi của tao là bạn thời cấp 3 của mẹ tao cả đấy chứ.”
“Đúng thế, có liên lạc hay không thì phải phụ thuộc vào độ gắn bó của tình bạn.” Có người phụ họa: “Tao thấy lớp mình thân nhau mà, sau này trưởng thành rồi chắc chắn vẫn giữ liên lạc.”
“Chắc chắn rồi!” Tống Tư Duệ uống nhiều nên mặt đỏ phừng phừng, bên trái ôm một nam sinh, bên phải ôm Cao Thiên Dương bảo rằng: “Bọn mình siêu gắn bó luôn! Anh Thiêm với anh Thịnh ấy, em thấy hai anh cực kì giống anh Hi với anh Lâm, sau này chắc chắn cũng thân như thế.”
Giang Thiêm đang khẽ giọng nói chuyện với Thịnh Vọng, nghe thế bèn ngước mắt nhìn Tống Tư Duệ. Môi hắn mấp máy, không biết định phản bác hay trả lời, nhưng cuối cùng không nói gì.
Còn Thịnh Vọng đã uống tới mức rơi vào trạng thái ngồi thiền tu luyện rồi, mặc kệ ai nói gì cậu chỉ trưng cái điệu kiêu căng ngạo mạn thôi.
Cao Thiên Dương hất cẳng tay gầy như que củi của Tống Tư Duệ ra, tức giận bảo: “Mày đúng là xàm lờ! Người ta người một nhà đấy, đương nhiên là thân rồi.”
“À à à chuẩn.” Tống Tư Duệ vỗ vỗ trán, giơ cốc nói với Thịnh Vọng: “Em sai rồi, phạt!”
Thịnh Vọng cũng nhấc cốc theo, rất tự giác uống một hớp.
Giang Thiêm: “….”
Hắn chìa tay trước mặt Thịnh Vọng, đưa ra một con số và hỏi: “Mấy đây?”
Thịnh Vọng tức giận hừ cười, gập từng ngón tay hắn lại và bảo: “Dọa ai đấy, bốn.”
Giang Thiêm: “….”
Trên bàn bát đũa cốc chén bừa phứa, chẳng ai cố được nốt chút bia lạnh còn sót. Mọi người đã ăn no rồi, nhưng tan cuộc ngay thì chưa thỏa thích. Chẳng ai thằng đần nào đề nghị chơi “Số 7”, thua thì uống một hớp, uống hết bia rồi về.
Giang Thiêm chỉ Thịnh Vọng nói: “Cậu ấy thôi nhé.”
“Sao thế được! Sao phải thôi?” Mọi người không đồng ý.
“Say rồi.” Giang Thiêm đáp.
“Say?” Cao Thiên Dương nhìn người bên cạnh, Thịnh Vọng cười lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh thong dong, không lảm nhảm không càn quấy, say chỗ nào?
“Anh Thiêm anh lừa ai đấy, nó thế này mà bảo là say thì em là ngộ độc cồn!” Cao Thiên Dương xua tay nói: “Không thôi được, không ai được thôi hết, nào!”
Một tay hắn gác lên thùng bia, một tay chỉ cô gái ngồi đối diện: “Ớt bé, cậu bắt đầu đi, không được tha cho chúng nó.”
Trò Số 7 là trò đếm số, đến 7 và bội số của 7 thì phải vỗ tay vượt qua, ai không vỗ tay thì thua. Trò chơi thiểu năng vờ nhờ, nếu chơi vào lúc thường thì mấy đứa lớp A có thể đếm đến vô cùng vô tận. Nhưng rượu vào rồi thì khác, dễ mắc sai lầm lắm.
Vòng đầu lớp trưởng Lí Dự uống phạt xong thì nằm bò ra bàn ngủ luôn, mấy đứa tửu lượng kém cũng ngã vật ra ghế, vừa xua tay vừa cười. Nhưng họ không sai nhiều bằng Thịnh Vọng.
Cậu chủ nhỏ bề ngoài thong dong bình tĩnh, cái miệng thì phản chủ thôi rồi, chuyên đếm 7 và bội số của 7. Đến cuối cùng, Cao Thiên Dương bê thẳng thùng bia đặt trước mặt cậu, rót đầy cốc nói: “Anh Thịnh, anh dối trá để được uống đúng không anh Thịnh?”
Bia vàng ươm chảy ào ào, bọt trắng trôi nổi trên bề mặt, rồi ứa ra khỏi miệng cốc. Thịnh Vọng lười nhấc tay, chẳng thèm cầm cốc mà cứ thế cúi đầu húp một hớp bọt, sau đó nhíu mày bảo: “Thực ra tôi không uống được nữa rồi.”
Cao Thiên Dương gào: “Có giỏi thì cậu đừng sai nữa!”
“Tôi có cố ý đâu.” Thịnh Vọng nói.
Môi cậu dính một vòng trắng, bèn lè lưỡi Lเế๓ láק. Cậu đang lo uống hết cốc bia này kiểu gì bây giờ, thì thấy cánh tay bên cạnh duỗi tới.
Thực ra bây giờ Thịnh Vọng phản ứng rất chậm. Cậu nhìn lom lom nốt ruồi nho nhỏ trên xương cổ tay và đờ người, bấy giờ mới quay sang nhìn chủ nhân của cánh tay —–
Mí mắt mong mỏng của Giang Thiêm nửa cụp, ngửa đầu uống hết cốc bia. Hắn đặt cốc thủy tinh lên bàn, hất đầu về phía cửa phòng: “Tan cuộc.”
Đám Cao Thiên Dương cười đùa “Trâu bò”. Tiếng kéo ghế vang lên ầm ầm, phần lớn đứng lên.
Thịnh Vọng cũng đứng dậy theo, vội vã chạy ra ngoài.
Giang Thiêm giữ cậu lại hỏi: “Chạy đâu đấy?”
“Nhà vệ sinh.” Thịnh Vọng hỏi: “Đi chung không?”
“…” Giang Thiêm thả tay ra nói: “Tôi đợi cậu ở cửa ra vào.”
Thực ra Thịnh Vọng không đến nhà vệ sinh ngay, mà là đi trả tiền. Cái người này uống tới mức chẳng biết đường đếm số mà vẫn nhớ mình khao. Cậu nằm bò trên quầy thu ngân nói với chị gái tính tiền: “Thanh toán phòng riêng ạ.”
“Không cần, anh Lâm nói bữa nay mấy anh mời. Các em ăn xong chưa? Anh Lâm với anh Hi cũng dặn đám Thạch Đầu gọi xe đưa bạn bè của em về.”
Thịnh Vọng lầu bầu: “Lớn tướng rồi mà còn tranh trả tiền với em.”
Chị gái thu ngân cười không nhặt được mồm, nói hùa theo cậu: “Đúng thế, ông chủ hư quá.”
Chị xách túi lê trong tủ ra, đưa cho Thịnh Vọng nói: “Tiểu Giang gửi cái này ở đây, lát nữa hai em quay về trường à?”
Thịnh Vọng gật nhẹ đầu. Cậu xách túi lê, tìm bừa một cái bàn dựa vào chờ.
“Em đừng đứng đấy, đó là bàn nhặt được của rơi xin mời nhận lại.” Chị gái thu ngân nói.
“Dạ, em đang chờ nhận lại.” Thịnh Vọng đáp.
Chị gái cười bò.
Chẳng bao lâu sau, của rơi xách túi lê đi theo người nhận lại – Giang Thiêm.
*
Lần trước uống nhiều, Thịnh Vọng và Giang Thiêm vẫn đang hục hặc nhau, nên hắn chỉ có nhiệm vụ đi theo chụp choẹt. Lần này thì khác, ai đó khoác vai Giang Thiêm, ép hắn tham gia hoạt động đần độn “Đi thẳng” suốt dọc đường.
Con ngõ trong Ngoài răng ngô đồng không được ngay ngắn, chỗ rộng thì đi được xe, chỗ hẹp thì chỉ đi xe đạp được thôi. Dưới sự lôi kéo của Thịnh Vọng, bả vai Giang Thiêm va vào tường ba lần liền.
“Sao cậu cứ đi xiên xẹo thế?” Thịnh Vọng thắc mắc.
“Cậu thả tay ra thì tôi sẽ không đi xiên xẹo nữa.” Giang Thiêm nói.
“Ứ thả.”
“…”
Giang Thiêm chịu thật rồi.
Thế này chẳng bằng chụp ảnh.
Trong đầu hắn nghĩ vậy, nhưng tay vẫn dìu Thịnh Vọng. Ngõ ngách nhiều đá vụn lắm, không cần thận dẫm vào sẽ trẹo chân mất. Cứ đi ngoắt ngoéo thì rất đần, nhưng dầu gì cũng giảm được xác suất ai đó bị trẹo lần 2.
Nhà cụ Đinh là phòng ốc kiểu xưa, ngưỡng cửa rất cao. Chân cậu chủ nặng không bước qua được, dưới cơn cáu kỉnh cậu ngồi bệt xuống cái bệ đá ngoài cổng, phẩy tay nói với Giang Thiêm: “Tôi ứ vào đâu, tôi ngồi đây đợi.”
“Đừng chạy lung tung nhé.” Giang Thiêm nói.
Thịnh Vọng gật nhẹ, trong lòng thầm nhủ chân mọc trên người tui nhá.
Giang Thiêm băng qua sân bước vào phòng, tiếng cụ Đinh ho khan bên kia bức tường không mấy cao truyền ra ngoài, vang vọng trong ngõ nhỏ.
Đây là nơi sâu hun hút trong Ngoài rặng ngô đồng, phần lớn nhà cửa của người già. Các cụ tới cái tuổi này rồi rất ít khi thức muộn, nên chẳng có mấy ánh đèn, yên tĩnh chỉ nghe thấy mỗi tiếng chó sủa lác đác.
Thịnh Vọng loáng thoáng nghe thấy trong con ngõ nằm dọc bên tay phải có tiếng người nói chuyện nho nhỏ, cậu quay sang và bắt gặp hai bóng người cao to băng qua đầu ngõ, cái bóng kéo dài dưới ánh đèn đường từ từ khuất sau bức tường.
Cậu nhìn chằm chằm không khí đờ đần vài giây mới ngớ ra, hai người nọ nhìn giống Triệu Hi và Lâm Bắc Đình.
Xuất phát từ ham muốn tìm tòi nghiên cứu của học sinh xuất sắc, cậu đứng dậy cất đôi chân run rẩy, xiêu xiêu vẹo vẹo mò đến đầu ngõ và thò cổ ra. Khiến cậu bất ngờ là hai người nọ không đi quá xa, chỉ đứng cách cậu 7, 8m thôi.
Họ giống như đi dạo hơn, lúc nói chuyện còn dừng chân. Mượn ánh đèn đường, Thịnh Vọng thấy rõ gương mặt của họ, đúng là Triệu Hi và Lâm Bắc Đình rồi.
Nhìn đường đi thì chắc họ mới trở về từ bên Hân Hoan.
Lâm Bắc Đình nói đến chuyện gì mà Triệu Hi bỗng dừng chân, nghe một lúc thì khoác vai Lâm Bắc Đình cười gập cả bụng.
Thịnh Vọng không biết có nên chào hỏi hay thôi, dầu gì mình mới bị hai ông chủ này ςướק mất hóa đơn tiền ăn xong.
Cậu xoắn xuýt quá, đang định bước ra gọi hai anh thì bỗng thấy Triệu Hi đứng thẳng người dậy, ánh mắt đong đầy niềm vui nhìn Lâm Bắc Đình, anh nhấc cánh tay đang khoác trên vai hắn lên, ngoắc ngoắc tay như đang khiêu khích.
Hình như Lâm Bắc Đình nhướng mày.
Hắn đẩy ngón tay đang khiêu khích ra, nghiêng đầu lại gần hôn Triệu Hi.
Con hẻm vừa hẹp vừa vắng, có rất nhiều con đường khác thay cho nó, ngày thường hầu như chẳng thấy ai đi lại, trông như một con đường dài bí mật và an toàn.
Chỉ có một bóng đèn đường, không sáng cho lắm. Ánh đèn kéo dài thật dài cái bóng của hai người nọ, trải lên mặt đất lộm cộm đá vụn, mập mờ và quấn quýt.
Rộp rộp.
Đế giày đạp lên đá vụn phát ra tiếng vang khẽ khàng, tiếng động nhỏ nhẹ nhưng khiến Thịnh Vọng giật bắn người. Tới khi cậu kịp hoàn hồn thì đã lùi về bức tường đằng sau, tim đập như trống bỏi.
*
Giang Thiêm bước ra ngoài, thấy bệ đá trống không. May mà ngay sau đó dưới chân tường vang lên tiếng động, hắn vừa hít một hơi định gọi to, giờ thở phào.
“Đứng đây làm gì?” Hắn bước tới gần.
Hình như Thịnh Vọng đang ngẩn người, nghe thấy hỏi mới giật mình hoàn hồn. Chẳng biết có phải tại bóng đêm mờ mịt quá hay không mà trong mắt cậu toát ra nét hoảng hốt.
Dù biết không thể tương tác được con sâu rượu, nhưng Giang Thiêm vẫn hỏi nhỏ: “Sao hoảng thế?”
Hắn nhìn xung quanh, rồi thò đầu nhìn con hẻm. Vắng tanh, chẳng thấy mèo hoang hay chó hoang, cũng không có dơi hay bướm.
Thịnh Vọng không đáp lời. Cậu ngây ngô nhìn Giang Thiêm chốc láy, cơn say tứ tung khắp nơi dần dần tuôn về. Người uống rượu hay khát, cậu miếng môi dưới rồi cụp mắt nói: “Ai hoảng cơ? Có hoảng gì đâu. Tôi ăn nhiều quá nên đứng một tí.”
Giang Thiêm nửa tin nửa ngờ.
Thịnh Vọng hỏi tiếp: “Ông ngủ chưa? Tôi muốn ngủ, mệt lắm rồi.”
Giang Thiêm cúi đầu nhìn cậu, đứng thẳng dậy nói: “Vậy đi thôi, về kí túc xá.”
Bạn cùng phòng đã tắm rửa xong xuôi, trong kí túc vảng vất mùi sữa tắm dầu gội. Sử Vũ ngồi trên giường chơi game, Khâu Văn Bân đang cúi đầu học tập, chỉ bật đèn bàn tích điện.
Sau khi bước vào cửa, cơn say của Thịnh Vọng nổi lên, bước chân nhẹ bẫng. Khâu Văn Bân vội vàng nhao tới giúp đỡ, nhưng bị ông lớn đẩy ra. Cậu buồn ngủ tới mức mí mắt choảng nhau mà vẫn không quên vào nhà tắm dội nước, sau đó kéo lê cơ thể bốc hơi nước anh dũng hi sinh trên giường dưới.
“Chời mọe, nó uống bao nhiêu thế?” Sử Vũ ngồi trên giường hỏi.
“Không nhiều lắm.” Giang Thiêm đáp.
Người nào đó tửu lượng thì tệ nhưng ý chí rất kiên cường, chẳng ai biết cậu bắt đầu say từ cốc nào.
Khâu Văn Bân nhìn tư thế ngủ của Thịnh Vọng, thông cảm hỏi: “Đại thần, tối nay anh ngủ giường trên à?”
Giang Thiêm thì không thể chuyển đi được, vì người nào đó ngủ cứ xoay xở, trở mình mãi. Giường ở kí túc sao rộng bằng cái giường ở nhà được, lật hai phát thì sắp rơi xuống đất tới nơi rồi.
Thế là Giang Thiêm vẫn ngủ giường dưới, chắn giúp cậu.
Đêm nay Giang Thiêm ngủ không yên giấc, Thịnh Vọng cũng thế.
Cảnh tượng trong con hẻm nhỏ như dán chặt vào đầu cậu, rồi thừa cơ lẻn vào giấc mơ. Cậu mơ thấy rất nhiều cảnh lộn xộn, cuối mỗi cảnh cậu đều bất chợt đi đến bên dưới cột đèn đường nọ.
Hai bên là bờ tường loang lổ kéo dài, dưới chân là nền đá bám rêu xanh và nứt toác. Trong mơ đèn luôn sáng, bóng người khi thì đổ lên tường, khi thì ngả trên mặt đất.
Tối tăm, yên lặng, mập mờ ướƭ áƭ.
Rồi sau đó cậu bỗng nghe thấy người gọi tên mình, lần nào cậu ngẩng đầu lên cũng thấy gương mặt của Giang Thiêm.
*
Chẳng biết sau bao nhiêu cảnh, Thịnh Vọng choàng tỉnh giấc.
Giây phút mở mắt ra, cảm xúc của cậu vẫn đang nằm ở đoạn cuối giấc mơ, trên trán và thái dương mướt mồ hôi.
Nửa người cậu nằm trên người Giang Thiêm, cánh tay ôm cổ đối phương, một chân gác lên chân đối phương. Vì nóng mà chăn đã bị đá văng tự bao giờ, quá nửa đùn ra tận mép giường, thế là nơi tiếp xúc giữa cậu và Giang Thiêm gần như chẳng có thứ gì ngăn cản.
Vải quần mềm mà mỏng, đến nhiệt độ cơ thể còn không cản được, chứ nói gì đến phản ứng xấu hổ nào đó.
Sắc trời chưa sáng hẳn, ánh nẳng mỏng manh từ ngoài sân thượng len qua khe cửa luồn vào phòng, trong kí túc im ắng. Thịnh Vọng cịp mắt, nghe thấy tiếng tim đập như nổi trống và hơi thở hộn xộn của mình.
Cậu hoảng hốt rút chân ra, nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng sợ làm Giang Thiêm tỉnh. Cậu ngẩng đầu ngắm Giang Thiêm, chốc lát sau bỗng vội vã xuống giường bò lên giường trên, không dám ở lại thêm giây nào nữa.
Vì ngay lúc cậu nhìn Giang Thiêm, cậu bỗng khao khát dính vào quấn lấy, cậu muốn cúi đầu sờ lên bờ môi luôn luôn mím thành đường thẳng tắp của anh trai mình, chẳng biết có lạnh như mắt nhìn hay không.
Trần nhà trên đầu trắng toát, sắc mặt Thịnh Vọng giống y chang.
Cậu nhìn chằm chặp trần nhà trắng bệch mà đờ đẫn, tim đập rộn rã như sát bên tai.
Thậm chí cậu không nhận ra anh bạn giường dưới trở mình, và đương nhiên không biết Giang Thiêm kéo chăn đắp lên eo, nghiêng người mở mắt ra.