Ai Đó (Mỗ Mỗ) - Chương 02

Tác giả: Mộc Tô Lý

Chương 2: Đả kích
“Thầy ơi có người tìm.” Một nữ sinh nào đó gọi chủ nhiệm Từ, chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Cái tay đặt trên vai Thịnh Vọng cuối cùng đã chịu nhấc lên rồi, chủ nhiệm Từ gật gật đầu với người đang đứng bên ngoài cửa sổ tìm ông, nói: “Họp à? Tới ngay đây.”
Ông đứng thẳng dậy, chỉ vào chiếc tai nghe không dây của Thịnh Vọng nói: “À mà, hôm nay đến báo danh nên coi như ngoại lệ nhé. Từ mai trở đi, di động tai nghe PSP này nọ không được phép xuất hiện trong phòng học, nếu để thầy bắt được, này —–”
Ông duỗi ngón trỏ chỉ lia lịa, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao thẳng vào ngăn bàn của nam sinh ngồi đằng trước.
“Chời mọe!” Nam sinh giật bắn người, nhanh như cắt che cặp sách, giống hệt như chạm vào cổng điện.
“Che thì có ích gì? Lần thứ 2 rồi đấy nhé Cao Thiên Dương.” Chủ nhiệm Từ giơ tay lắc lắc chiếc điện thoại vừa thu được, nói với Thịnh Vọng: “Thấy chưa, không được học theo đâu nhé. Với cả lớp phó kỷ luật đâu?”
Nữ sinh ngồi hàng đầu ló mặt: “Đây ạ.”
“Chơi điện thoại, trừ 3 điểm đạo đức, nói tục chửi bậy trừ 1 điểm.”
“Vâng ạ.”
Chủ nhiệm Từ thu được mẻ cá lớn, hài lòng thỏa dạ cầm chiến lợi phẩm rời đi.
Thịnh Vọng chứng kiến mọi việc trong cự li gần, vẻ mặt ௱ôЛƓ lung. Nam sinh tên Cao Thiên Dương nhìn cậu, ánh mắt dần dần u oán. Vài giây sau Thịnh Vọng mới phản ứng kịp, lặng lẽ tháo tai nghe, đút cả điện thoại vào cặp sách để tránh kích thích người ta.
Cao Thiên Dương vẫn nhìn cậu chằm chằm.
Thịnh Vọng ngẫm nghĩ, an ủi đầy lễ độ: “Xin hãy nén bi thương, mọi việc qua rồi thì để nó qua.”
“Mọe.” Cao Thiên Dương không nhịn được nữa, nửa cười nửa mếu vuốt mặt nói: “Không sao đâu, cũng chả phải lần đầu tiên. Dù gì thỉnh thoảng cũng phải kiểm tra điện thoại một lần, người ngồi đây đã ai mà chửa dính đâu.”
“Ò.” Thịnh Vọng gật gật đầu, rồi thắc mắc: “Thế cậu nhìn tôi làm gì?”
Cao Thiên Dương: “Thì tò mò ấy mà.”
Thịnh Vọng: “?”
“Trước khi cậu vào phòng học bọn tôi đang tám nhảm với nhau, tôi còn tra thử trường học trước của cậu trên baidu đấy. Tuổi còn trẻ thế này mà sao nghĩ quẩn thế, lớp 11 rồi còn chuyển tới Giang Tô?”
Thịnh Vọng cười ruồi, nói: “Hỏi bố tôi ấy.”
Cao Thiên Dương vuốt cái đầu tròn vo của mình, đang định hóng hớt mấy câu nữa thì tiếc rằng tiếng chuông bỗng vang lên. Tất cả học sinh đang ngả nghiêng xiên vẹo, đang nói chuyện tám nhảm đồng loạt ngồi thẳng lưng, mấy bạn trẻ ngủ cả tiết trong phòng học cũng ngóc đầu dậy, vặn tay lắc cổ, lôi một chồng bài thi từ trong ngăn bàn ra.
Khi tất cả mọi người đã trở lại chỗ ngồi, không còn túm năm tụm ba nữa, bỗng nhiên Thịnh Vọng cảm thấy sao mà nặng nề quá —- bởi vì tất cả mọi người đều, ngồi, một, mình, một, bàn! Chỉ có bàn cậu là ghép với một bàn khác, ngồi cùng bàn với một tên ngủ như ૮ɦếƭ.
Đệt mọe….
Thịnh Vọng lôi sách giáo khoa mới ra, cặp sách đặt xuống không được mà không đặt xuống cũng không xong. Vào lúc muôn phần bối rối ấy, cậu chỉ biết quay đầu trừng Giang Thiêm.
Thằng cha Bking ngồi cùng bàn chắc đi ăn trộm cả đêm hay sao mà chuông kêu như thế vẫn không nghe thấy gì. Cánh tay hắn che hơn nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy mỗi đường cong chiếc cằm qua kẽ hở. Chiếc áo sơ mi chữ T cổ tròn màu trắng bám sát đường cong lưng vai, nhẹ nhàng nhấp nhô theo từng nhịp thở.
Cái kiểu này là định ngủ thẳng cẳng tới lúc tan học luôn à? Thịnh Vọng nghĩ thầm.
Cao Thiên Dương ngồi đằng trước dường như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại, thò tay đẩy đẩy Giang Thiêm, nhỏ giọng nói: “Dậy dậy anh Thiêm ơi, tới giờ tự học.”
Hắn chỉ chỉ Giang Thiêm giải thích với Thịnh Vọng: “Nãy ổng bảo tôi bao giờ vào học thì gọi, tránh ngủ quá giờ.”
Thịnh Vọng nhướng mày, thật ra có hơi bất ngờ. Cậu cứ nghĩ bạn ngồi cùng bàn định biểu diễn tiết mục ngủ hết buổi chứ.
Cao Thiên Dương gọi 2 lần Giang Thiêm mới tỉnh.
Hắn cúi đầu đáp “Ừm”, ngón tay vắt phía sau gáy cuộn lại, mái tóc ngắn màu đen tủa ra từ kẽ tay. Ngón cái bẻ các đốt ngón trỏ phát ra tiếng “Rắc” nho nhỏ, bấy giờ mới ngẩng đầu. Sau khi ngồi thẳng dậy, hắn vuốt mặt vài cái.
Mắt thường có thể nhận ra để mà dậy được khó khăn đến nhường nào.
“Chời mọe, tối qua anh làm gì mà tã thế kia?” Cao Thiên Dương không nhịn được hỏi.
“Có việc.” Hiển nhiên Giang Thiêm không muốn nói nhiều, trong mắt ngoài buồn ngủ ra thì chỉ có khó chịu. Hắn thò tay vào ngăn bàn tìm chai nước suối, hơi lạnh trên thân bình lan khắp các đầu ngón tay, hắn mở nắp uống một ngụm, cuối cùng ánh mắt liếc tới chỗ Thịnh Vọng.
Hắn cau mày quay đầu sang. Có lẽ tại vừa uống nước lạnh nên giọng nói và ngữ điệu cũng lạnh theo: “Ai đây, ngồi đây làm gì?”
Nghe ghét chưa kìa.
Thịnh Vọng vốn giận cá chém thớt cái tội hắn họ Giang, giờ bị cái giọng điệu này chọc cho bực bội, ấn tượng càng thêm tồi tệ. Cái tính công tử của cậu trỗi dậy, hất cằm chỉ chỉ sách giáo khoa mới trên bàn mà nói: “Tôi mới tới, ngồi đây chứ gì nữa.”
Hai anh đẹp trai kháy nhau rất dễ thu hút người khác, mấy bạn học bàn trên thi nhau ngoái đầu lại.
Cao Thiên Dương vừa thấy bầu không khí bất thường bèn lao tới giảng hòa ngay: “Ấy ấy, nãy anh ngủ bù nên không biết đấy thôi, thầy xếp cậu ấy ngồi đây.”
“Thầy nào?” Giang Thiêm hỏi.
“Còn ai vào đây nữa, khỉ miệng rộng.” Cao Thiên Dương đáp. “Lúc nào ông ấy chả thích xếp chỗ vớ vẩn, lần trước còn bắt em xách bàn ngồi cạnh bàn giáo viên, đến hôm sau thì quên tiệt, còn hỏi em sao lại không ngồi cho tử tế, chớ nên chiếm chỗ của thầy cô trên bục giảng như thế, đúng khổ như chó.”
Thịnh Vọng đang lạnh mặt giằng co với Giang Thiêm, nghe vậy thì quay đầu nhìn Cao Thiên Dương chằm chặp, trên mặt tỏ vẻ lên án: nãy khỉ miệng rộng đứng đây sao cậu không nói thế?
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kéo ghế, Thịnh Vọng quay đầu sang thì thấy Giang Thiêm đã đứng dậy, một tay xách ghế một tay kéo bàn của mình tách ra.
“Anh làm gì đấy?” Cao Thiên Dương thắc mắc.
“Đổi chỗ.” Giang Thiêm chả thèm nhìn, lùi về góc chéo đằng sau Thịnh Vọng, nói: “Cậu ta lùn hơn ngồi đây, tôi ngồi sau.”
Thịnh Vọng: “Ai lùn?”
Giang Thiêm đã ngồi xuống chỗ mới, rút từ trong ngăn bàn một tập đề thi dày cộp, bấy giờ mới dựa lưng vào ghế, nhấc mắt nhìn Thịnh Vọng: “Chứ cậu cao hơn tôi?”
“….”
Tới đây, ấn tượng của Thịnh Vọng về người này đã một đi không trở lại.
Cậu dịch cái bàn đơn của mình sang trái một chút, chỉnh cho ngay ngắn thẳng hàng rồi nhét cặp sách vào ngăn bàn. Vừa ngồi xuống, Cao Thiên Dương gõ gõ 乃út lên bàn cậu, quay đầu lẩm bà lẩm bẩm: “Ê, anh em.”
“Hử?” Lúc cậu ấm họ Thịnh bực dọc sẽ ghim chặt mục tiêu và không giận cá chém thớt với người không liên quan.
Cao Thiên Dương lấy tay che miệng, giọng nói nhỏ hơn: “Cậu đừng để bụng nhé, bình thường ổng không thế đâu. Hình như mấy hôm nay gặp chuyện gì ấy nên tâm trạng không tốt lắm.”
Thịnh Vọng “Ừ” một tiếng cho phải phép, trong lòng thì nghĩ liên quan khỉ gì đến tôi.
So với thằng cha ôn thần lạnh lẽo ngồi đằng sau, cậu quan tâm đến những người khác trong phòng học hơn.
Bởi vì phóng tầm mắt khắp nơi, cả phòng học chỉ có mỗi mặt bàn cậu đặt sách giáo khoa, những người khác đều đặt một xấp bài thi. Với cả chuông báo vào lớp nửa buổi rồi mà sao chưa thấy giáo viên nào vào.
Cái trường này có vấn đề gì vậy?
Cậu quét mắt một vòng, chưa kịp thắc mắc thì Cao Thiên Dương khéo hiểu lòng người đã chủ động mở miệng: “Hôm nay thứ 7, còn là thời gian học bù nên cả ngày nay tự học hết. Cậu….Không cầm bài thi đi à?”
Thịnh Vọng tức giận nhắc nhở hắn: “Hôm nay tôi vừa mới tới.”
“Ấy, thế cậu lấy gì ra mà ôn thi?” Cao Thiên Dương chỉ chỉ sách giáo khoa mới tinh, nói: “Sách giáo khoa á?”
“Ôn thi?” Thịnh Vọng lặp lại lần nữa. “Cậu bảo ôn thi?”
“Đúng rồi.”
Thịnh Vọng đột nhiên có dự cảm chẳng lành, cậu hỏi một cách khó khăn: “Ôn thi làm gì?”
Cao Thiên Dương đáp: “Để mai thi khảo sát chứ gì.”
Thịnh Vọng: “???”
“Mai làm gì cơ?”
“Thi khảo sát.”
Thịnh Vọng nhìn hắn bằng ánh mắt mi đang xàm lờ gì zợ: “Thi cái gì? Kiến thức lớp 10?”
“Đấy là nội dung thi cuối kỳ rồi, giờ còn kiểm tra làm khỉ gì nữa.” Cao Thiên Dương chỉ vào sách giáo khoa Thịnh Vọng mới nhận nói: “Kiểm tra cái này này.”
Thịnh Vọng: “….”
Cậu nói lại lần nữa xem?
Chắc điệu bộ đờ đẫn của cậu moe quá, Cao Thiên Dương cười bò ra bàn.
Thịnh Vọng chỉ vào sách giáo khoa, giọng nói phẳng lặng: “Chủ nhiệm Từ bảo tôi đây là sách giáo khoa mới của học kỳ này.”
“Theo lý mà nói thì là thế.” Cao Thiên Dương bảo: “Nhưng lớp mình học xong rồi. Hôm nay là ngày 8 tháng 8 nhỉ? Lớp mình nghỉ hè vào ngày 10 tháng 7, nghỉ 10 ngày rồi quay lại học, hai hôm trước đã xong cả rồi.”
“Môn nào?”
“Tính ra thì Toán Lý Hóa xong hết rồi, ngữ văn hơi chậm một chút, còn tiếng Anh vốn chả học sách giáo khoa.”
Thịnh Vọng khó thở quá: “Thế nên ngày mai tôi phải thi 5 môn mà chưa học một cái gì?”
“Phải.”
“Tôi có thể xin nghỉ không?”
“Chắc không đâu.” Cao Thiên Dương ra vẻ đau buồn nói: “Bạn à, gánh nặng đường xa, cố gắng sống sót. Khi nào tốt nghiệp rồi thuê người quánh cho Từ miệng rộng một trận là được.”
Chuyện này sốc quá, thế nên từ lúc ấy trở đi, bạn trẻ Thịnh Vọng bị đắm chìm trong trạng thái tinh thần lâng lâng, gọi tắt là say.
Mãi tới khi chú Tiểu Trần lái xe gọi điện cho cậu thì cậu mới giật mình nhận ra giờ tự học đã kết thúc rồi, học sinh trong phòng đang rục rịch đứng lên. Trước khi đi Cao Thiên Dương còn định bụng bắt chuyện với cậu, nhưng anh bạn đẹp trai đằng sau đã mất dạng.
Giữa chừng cậu nhận được điện thoại của bố Thịnh Minh Dương. Bố ruột dẫu gì cũng là bố ruột, nghe mỗi chữ “Dạ” thôi đã biết có điều bất thường.
“Sao thế? Có chuyện gì?” Thịnh Minh Dương hỏi.
Thịnh Vọng tựa đầu vào cửa kính, uể oải ngồi ghế sau, ૮ɦếƭ lặng nói: “Có một yêu cầu phiền bố đồng ý cho.”
“Nói?”
“Con muốn nghỉ học.”
“…..”
Thịnh Minh Dương sửng sốt một lúc, không nhịn được phì cười: “Ái chà, đây là con bố đấy ư?”
Từ lớn đến bé tính tình Thịnh Vọng như con chim công xòe đuôi, chỉ có hồi bé mới khóc lóc om sòm ăn vạ bảo rằng “Không đâu” thôi, lớn rồi chẳng bao giờ nghe thấy nữa. Bỗng dưng gặp lại cái giọng điệu này, Thịnh Minh Dương thấy bùi ngùi làm sao, cách nói chuyện dịu dàng hẳn ra: “Nói cho bố nghe xem, gặp cú sốc nào nào?”
Thịnh Vọng “à” một tiếng, đang định phun cả bụng ấm ức ra ngoài thì bỗng nghe thấy loáng thoáng tiếng động phát ra bên cạnh Thịnh Minh Dương, là giọng phụ nữ hỏi nhỏ, giọng nói của Thịnh Minh Dương bất chợt lùng bùng, hẳn là lấy tay che điện thoại để đáp lời cô.
Thịnh Vọng sửng sốt giây lát, bỗng nhiên cụt hứng.
“Không có gì, thuận miệng nói thôi ạ, con cúp đây.” Cậu kéo căng khóe miệng đáp lời, giọng điệu cố gắng vui vẻ.
“Ừ, con đi đến đâu rồi?” Thịnh Minh Dương hỏi.
Thịnh Vọng nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, xe đang chạy trên đại lộ Thanh Dương, lờ mờ trông thấy phía xa xa có một ngã rẽ, quẹo vào đi thêm đoạn nữa là đến ngõ Bạch Mã. Đầu ngõ có vài chiếc xe bán đồ ăn đang đỗ, không biết đun nấu cái gì mà tỏa ra làn khói mỏng bám lên bức tường đầu ngõ.
Trong ngõ Bạch Mã có ngôi nhà truyền qua các thế hệ của gia đình cậu, cậu chỉ ở đó đến năm 5 tuổi rồi dọn đi. Trước 8 tuổi, thỉnh thoảng sẽ theo mẹ về đó vài lần, sau 8 tuổi mẹ qua đời rồi chẳng bao giờ về nữa.
Thật ra nơi này đã thay đổi rất nhiều, hình ảnh thời cậu còn bé cũng không rõ nét. Nhưng lúc nhìn thấy làn khói mỏng, cậu bỗng nảy nỗi nhớ nhung.
Lúc Tiểu Trần lái xe vào sân, Thịnh Minh Dương đã đứng ở đó chờ.
Sắc trời xám xịt nhá nhem, có nhà đã lên đèn. Thịnh Vọng im lặng bước ra khỏi xe, bỗng nghe thấy bố cất giọng gọi nhũ danh: “Vọng tử, đây là cô Giang, đây là con trai cô Giang – Giang Thiêm, lớn hơn con một chút, gọi anh nhé.”
Giang gì???
Thịnh Vọng sửng sốt ngẩng phắt đầu lên.
Chúi: [Bé Thịnh 17 tuổi] Anh cục cứt, mơ đê
[Vẫn là bé Thịnh nhưng đã 18 tuổi] Ư ư oppaaaa, daddyyy ~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc