Năm đầu tiên Hứa Niệm Nhất ở Vancouver, cuối cùng cô cũng hiểu rõ thế nào gọi là ăn nhờ ở đậu thật sự.
Vì thời điểm cô đi khi đó bản thân còn chưa đầy mười tám, người trung gian giúp cô tìm một ký túc gia đình, đều là người bản xứ, nói có thể giúp cô thích ứng hoàn cảnh tốt hơn. Thế nhưng đợi cô đến Vancouver mới biết được, thành phố này có số lượng người Hoa không lồ. Cái gọi là dân bản xứ, chỉ là một đôi vợ chồng Hồng Kông, đồng thời họ còn có ba đứa con. Bọn họ chuyển đến Vancouver trước năm 97, trong suy nghĩ nào đó, Hứa Niệm Nhất cảm thấy, dạng người này là xem thường Trung Quốc. Không chỉ có như thế, người mẹ của gia đình đó không có công việc, ở nhà chăm ba đứa con. Cho nên để cô ở nơi đó không phải giúp cô dung nhập hoàn cảnh mới, mà là muốn kiếm tiền, tự nhiên hoàn cảnh cô sẽ không tốt như vậy.
Mà trên thực tế, cô ở với gia đình kia sống cũng không tốt.
Mỗi ngày đồ ăn đều không khác nhau lắm, buổi sáng là phiến mạch ngâm sữa bò. Giữa trưa là bánh mì nướng thêm một miếng phô mai, một ít dăm bông cũng không có. Ban đêm trên cơ bản đều là chân gà, bởi vì chân gà ở nơi đó là rẻ nhất. Ngay từ đầu Hứa Niệm Nhất mỗi ngày đều ăn không đủ no, cũng không phải là người ta không cho cô ăn no, mà là những vật kia ăn mấy ngày, rốt cuộc liền không muốn ăn nữa. Đương nhiên mỗi ngày đều cảm thấy đói. Sau đó thời gian lâu dài cô cũng quen, ngẫu nhiên sẽ lén ra ngoài mua ăn, hoặc là ăn đồ ăn vặt.
Hứa Niệm Nhất nghĩ lại khoảng thời gian khi mình còn bé ở nhà bà ngoại. Ít nhất, ở phương diện này bà ngoại sẽ không bạc đãi cô. Mỗi ngày đều hỏi cô muốn ăn gì, cái gì cũng đều lấy cô làm chủ, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy mình cảm thấy rất ủy khuất có biết bao nhiêu không đúng.
Con người, chỉ tại thời điểm gian nan nhất, mới biết trân trọng.
Cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, Hứa Niệm Nhất học được cách biết ơn, lại khổ lại khó, kiên trì nhìn về một nơi tốt hơn, chỉ cần có ai đó giải thích giúp đỡ gì với cô, đều sẽ một lòng mang ơn.
Kỳ thật, cô đại khái có thể nói chuyện này cho mẹ, rồi để bà cùng người trung gian nói rõ một lần nữa cho cô đổi một gia đình khác. Thế nhưng cô biết hoàn cảnh của mẹ, cô mở miệng thì mẹ phải cùng cha Tiết Hạo Vũ thương lượng. Hứa Niệm Nhất cảm thấy mình đã là phiền phức, hiện tại cũng không phải tận thế, thế là liền nhịn. Như thế nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn đến hai năm.
Trong hai năm qua, cô không cùng Đường Nịnh giữ liên lạc. Chỉ có vài lần liên lạc, mà đã ầm ĩ hai lần.
Một lần là sinh nhật anh.
Hứa Niệm Nhất năm đầu đến Vancouver, quên đi sinh nhật anh. Kỳ thật không thể trách cô, chênh lệch mười bốn tiếng mà cô còn phải đối diện với kì thi. Với lại mỗi ngày ba đứa nhỏ đều ồn ào, nghỉ ngơi không đủ, làm sao có thời giờ suy nghĩ về sinh nhật.
Khi cô nhận được điện thoại Đường Nịnh, trong lòng mang theo một tia vui mừng, thế nhưng câu đầu tiên anh thốt ra là, "Hứa Niệm Nhất, cậu hôm qua không gọi điện thoại cho tôi."
"À?" Hứa Niệm Nhất sững sờ một chút.
"Hôm qua sinh nhật của tôi! Cậu vậy mà quên sinh nhật của tôi!" Thiếu niên bên đầu điện thoại kia như đang kiêu ngạo, cảm giác này làm cô cảm thấy quen thuộc lại xa xôi. Cái cảm giác này, để cô mừng rỡ, lại tràn đầy một loại bài xích.
"Đường Nịnh, tôi bề bộn nhiều việc......" Cô mang theo bất đắc dĩ, "Cậu phải biết......"
"Một cuộc điện thoại, một câu sinh nhật vui vẻ, nhiều nhất một phút. Hứa Niệm Nhất, tôi nói cho cậu biết. Hằng năm sinh nhật của tôi, cậu nhất định phải điện thoại cho tôi, nhất định phải!"
Anh vẫn ngông cuồng như vậy, mà cô ôm điện thoại dòng nước mắt lại chảy xuống.
Không phải giận anh, chỉ là có chút ủy khuất, một loại kiềm chế tình cảm quá lâu. Do anh hùng hổ dọa người chất vấn, hoàn toàn bộc phát ra. Loại cảm giác ê ẩm, để nước mắt của cô không kìm chế được chảy xuống. Chính là tự nhiên rơi xuống.
Bên đầu điện thoại kia, Đường Nịnh cũng phát hiện ra mình không đúng. Anh là đang rất tức giận, anh thật lòng mong muốn cuộc điện thoại đó. Anh cố chấp cảm thấy nếu như sinh nhật của anh cô cũng không nhớ rõ, như vậy cô còn có thể nhớ kỹ cái gì?
Có lẽ trên thế giới này không có một người con trai sẽ đi cầu xin một người con gái khác, hàng năm sinh nhật gọi điện thoại cho mình, nói một tiếng sinh nhật vui vẻ, thế nhưng là anh thì sẽ.
Đó là tính cách của anh.
Nhưng yêu cầu là một chuyện, nghe được hơi thở trong điện thoại, ngược lại vẫn là không bỏ được. Anh nhớ tới Hứa Niệm Nhất nhìn rất kiên cường, kỳ thật rất mềm yếu, trong lòng xoắn xuýt hô hấp đều khó khăn. Thật giống như bị người Ϧóþ cổ, anh khẽ thở dài một hơi, cuối cùng anh lại dùng khẩu khí dịu dàng thay cho luôn luôn vô lại nói, "Niệm Nhất, Niệm Nhất, Niệm Nhất ngoan, cậu đừng khóc...... Tôi biết, thái độ tôi không tốt, nhưng..... Nhưng là...... cậu biết, cậu là bạn bè quan trọng nhất của tôi. Lâm Ấu Bân, Tiết Bình, những người này tuy là anh em tốt, thế nhưng khó tránh ngày nào đó bọn họ đều sẽ bỏ tôi mà đi, chỉ có cậu, chỉ có cậu, tôi biết chỉ có cậu sẽ một mực ở bên cạnh tôi. Cũng là bởi vì thân thiết như vậy, mới có thể yêu cầu nhiều như vậy. Niệm Nhất, đừng giận tôi....."
Hứa Niệm Nhất không giận Đường Nịnh.
Cô cũng đã quen. Anh mãnh liệt, đặc biệt như chòm sao Bò Cạp.
Mà trên thực tế, nước mắt kia cũng không hoàn toàn là vì anh mà rơi. Có một phần là vì mình, còn có một phần là do đoạn thời gian bất đắc dĩ bị lãng quên.
"Biết rồi, sau này hàng năm sinh nhật đều điện thoại cho cậu, được chưa?" Cô nhẹ nhàng lau nước mắt, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Niệm Nhất, cậu có phải sống không tốt không?"
Trên thực tế, qua rất nhiều năm, Hứa Niệm Nhất vẫn luôn nhớ kỹ câu hỏi này của Đường Nịnh, "Niệm Nhất, cậu có phải sống không tốt không?"
Cái giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa, lộ ra lo lắng. Thế nhưng lúc hỏi cô lại có cảm giác giống y như muốn vì cô đi hùng hồ đánh trận. Cô nhẹ nhàng mà cười cười, rồi mới nói cho anh biết, "Thật ra vẫn rất tốt, nhưng cũng rất nhớ nhà."
"Vậy Tết cậu sẽ về không?"
"Không, Tết tôi phải lên lớp, là thời điểm bận rộn nhất. Chúng tôi nơi này đều là Giáng Sinh mới nghỉ."
"Vậy Giáng Sinh cậu trở về đi."
"Không được, Giáng Sinh tôi muốn làm thêm. Khi đó vé máy bay là đắt nhất, tôi vẫn nên tranh thủ sang năm nghỉ hè rồi về."
"Niệm Nhất, tôi cho cậu tiền vé máy bay, cậu trở về đi."
"Tôi nếu muốn trở về, mẹ tôi khẳng định sẽ cho tiền vé máy bay, tôi chỉ là không muốn để cho bà lại gánh vác."
Cô không quay về, không phải vấn đề tiền, càng nhiều hơn chính là gia đình mâu thuẫn.
"Tốt, vậy cậu phải chú ý thân thể, nếu là có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi, được không?" Anh cũng hiểu rõ, chỉ là trong lòng càng nhiều hơn mấy phần không bỏ, "Niệm Nhất, ở bên ngoài cậu phải nhớ kỹ, đừng buồn một mình. Biết không?"
"Ừm." Cô nhẹ nhàng gật đầu, rồi mới cúp điện thoại.
Từ lần đó về sau, Hứa Niệm Nhất hàng năm cũng sẽ vào sinh nhật gọi điện thoại cho anh, có lúc thật chỉ có bốn chữ, liền cúp, nhưng chưa bao giờ có gián đoạn.
Trên thực tế, Hứa Niệm Nhất nghỉ hè năm sau vẫn không trở về.
Tiết Hạo Vũ tìm bạn gái, cha hắn hi vọng cô có thể cho hắn một chút thời gian. Lúc ấy nhận điện thoại cha Tiết Hạo Vũ cô liền ý thức được có gì đó, lại không nghĩ rằng là vì cái này.
Cô nghĩ, cuối cùng nhất, cô thuận theo. Cô lựa chọn làm thêm, cô ở trong căn phòng nhỏ kia, cô độc tại trong thành phố này, cô hi vọng hắn hạnh phúc. Cô không cho được, cô hi vọng người khác có thể cho, mà hắn cũng xứng đáng.
Mà Đường Nịnh, vì chuyện này mà rất tức giận.
Chỉ là lần này, Hứa Niệm Nhất không có chiều anh, hung hăng cúp điện thoại, không có cãi lý với anh.
Lần này, Đường Nịnh cũng không có kiên trì chiến tranh lạnh.
Hai tuần lễ sau, Hứa Niệm Nhất vừa nhận được một đôi giày.
Lúc ấy còn đang thịnh hành "Vườn Sao Băng", trong phim có câu nói, "Đôi giày xinh đẹp, sẽ mang ta đi đến những nơi hạnh phúc".
Trong cái hộp kia, có một tờ giấy, "Công chúa, tiểu nhân biết sai. Dâng lên giày pha lê, tha thứ cho ta đi?"
Cô nhìn đôi giày xinh đẹp màu trắng trong hộp, mặc dù không phải trong suốt, lại vô cùng thanh tú mỹ lệ. Lấy đôi giày ra, mới nhìn thấy bên trong còn có một lời nhắn, "Hi vọng cậu có thể nhớ kỹ, dù đi xa đến đâu vẫn phải về nhà."
Mắt cô đỏ lên, thở dài một hơi, rồi mới đem đôi giày kia để dưới đất, tiến chân vào. Vừa vặn, một chút cũng không kém.
Ngày đó, cô cứ như vậy mang đôi giày kia, ngồi bên giường, xem đi xem lại chân của mình, như một kẻ ngốc.
Sau đó, trong tủ Hứa Niệm Nhất dần có thêm rất nhiều đôi giày xinh đẹp, đều do Đường Nịnh tặng, chỉ là anh sẽ không lại buồn nôn gọi cô là công chúa, bởi vì trong thế giới của anh, công chúa thực sự nhiều lắm, cô càng giống là hoàng hậu, nhìn xem anh trình diễn tiết mục tình yêu.
Cũng chính là vào lúc đó, cô cùng anh ở chung lại tạo thành model mới — Giống như người nhà, lại như bạn bè.
Góc độ nào đó, cô lại dung túng anh, mà anh lại đang ỷ lại vào cô.
Thẳng đến khi trưởng thành, cô mới ý thức tới điểm này.
Đường Nịnh bá đạo như vậy, gốc độ nào đó, là do cô dung túng.
Mà trong lòng cô mềm mại lại là bởi vì loại ỷ lại kia. Tựa như thế giới này, chỉ có cô mới là người duy nhất anh có thể thổ lộ hết, người tin tưởng nhất.
Thời điểm cô ý thức được, cái cảm giác này đã thành trăm cảm xúc ngổn ngang.
Có ngọt ngào, có chua xót, còn có một loại đắng chát.
Cho dù cô với anh cách xa như vậy, cô lại như cũ có thể cảm giác được cô cùng anh vẫn luôn có mối liên hệ ẩn hiện.
Hứa Niệm Nhất tốt nghiệp trung học, thi được UBC, liền lập tức chuyển khỏi ký túc gia đình.
Cô bỏ ra một tuần lễ để tìm kiếm chung cư, giá không đổi, cuối cùng thuê được một cái tầng hầm. Bỏ ra thêm 200 tệ mua một cái ghế sofa, tất cả đồ đạc còn lại đều là chủ thuê nhà cung cấp, mặc dù cũ nát, nhưng ít nhất đây là không gian của chính cô.
Ngày cô chuyển nhà xong, gọi cho Đường Nịnh một cuộc điện thoại.
Chỉ là cô còn chưa kịp mở miệng, anh đã hưng phấn nói với cô thành tích của anh— Đại pháp luật hệ N.
Giọng nói đó kiêu ngạo lại có ý, để cô cũng không nhịn được nở nụ cười.
"Niệm Nhất, hè năm nay trở về sao?"
"Ừm, đại khái là tuần sau."
"Tuần sau?"
"Ừm."
"Hứa Niệm Nhất, tuần sau trở về, cậu bây giờ mới cho tôi biết?"
"Ha ha, tôi hôm nay mới mua vé máy bay, cậu cũng không cho tôi cơ hội báo cáo à?"
"Ha ha, thật cao hứng. Ha ha. Vậy cậu tranh thủ thời gian trở về. Tôi cùng Lâm Ấu Bân, Tiết Bình tính làm lễ tốt nghiệp, cậu trở về vừa vặn cùng nhau đi. Có được không? Có được không? Có được không?"
"Tôi có thể nói không được sao?"
"Tốt, tôi sẽ làm cậu hài lòng."
Cô bất đắc dĩ mà cười cười, trong lòng lại lộ ra chờ mong.
Hai năm, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài. Nhưng có chút gì đó cô có thể cảm giác được, cô đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Nếu như nói không tiếc nuối, là giả.
Thế nhưng càng nhiều hơn chính là hưng phấn.
Đó là một loại mong nhớ ngày đêm, cuối cùng mộng đẹp thành thật, rất hạnh phúc.