Hứa Niệm Nhất chuyển đến sống ở Phong Kiều vào năm cô vừa tròn sáu tuổi, năm đó ba mẹ cô ly hôn, cô bị mẹ đánh một trận, sau đó đưa đến nhà bà ngoại. Lúc đó tuổi cô còn nhỏ, việc gì cũng đều không nhớ rõ. Chỉ duy nhất nhớ kỹ bản thân không hề muốn đến nhà bà ngoại, vừa khóc vừa gào, nhưng kết quả vẫn không thể thay đổi.
Nhà bà ngoại ở Phong Kiều, vào đầu thập niên tám mươi, Thành phố S không có nhiều toà nhà, đều là những ngôi nhà nhỏ thấp phòng, từng nhà dường như sát bên đầu kia Đại Vận Hà* nổi danh của Kinh Hàng**, cô cũng không nhớ rõ lúc nhỏ căn phòng cô ở có hình dáng gì, chỉ là trong ấn tượng cảm thấy rất nhỏ hẹp, cũ nát, nhưng lại luôn mang một vẻ đẹp cổ điển. Đến khi trưởng thành cô phác hoạ nên bức tranh, có lẽ bởi vì những hồi ức này, cô luôn vô thức vẽ rất đẹp cảnh tượng nơi đó.
* Đại Vân Hà: kênh lớn, công trình thời cổ của Trung Quốc.
** Kinh Hàng: thủ đô Bắc Kinh
Xung quanh nơi đó có rất nhiều họ hàng, điều này so với cuộc sống trước kia của cô hoàn toàn khác biệt. Mỗi ngày ăn cơm đều có rất nhiều người, ông ngoại bà ngoại, hai người cậu, mợ, dì và dượng, còn có em họ Tiền Nhất Khiêm, cả một nhà người, mỗi ngày đều luôn náo nhiệt. Đương nhiên thời gian trôi qua cũng rất vặt vãnh, mỗi ngày khó tránh khỏi nghe được một chút ầm ĩ.
Khi bắt đầu, cô đã vô cùng ghét tên Tiền Nhất Khiêm này, hắn nhỏ hơn cô hai tháng, càng lớn càng trắng trẻo y hệt như con gái. Hễ một tí liền sinh bệnh phát sốt, mảnh mai tựa như " Lâm Đại Ngọc ". Cô nhìn thấy liền phiền. Dì với dượng là người cởi mở, mặc dù hai người luôn ồn ào, nhưng đối với Tiền Nhất Khiêm rất đau lòng. Khác biệt với cô, Tiền Nhất Khiêm ăn mặc mặc dù không phải tốt nhất, nhưng vẫn là được cha mẹ chăm sóc. Nhìn hắn, giống như đang nhắc nhở Hứa Niệm Nhất một chuyện, cô là một đứa trẻ không ai cần. Thế là ghen ghét thành chán ghét, trực tiếp dùng một cảm xúc đối với hắn. Có một đoạn thời gian rất dài, cô đều khinh thường nói chuyện cùng hắn.
Mãi cho đến khi mùa hè trôi qua, Hứa Niệm Nhất được đưa đến trường mẫu giáo, cô mới bắt đầu cùng Tiền Nhất Khiêm có chút tiếp xúc. Trường này so với trường trước kia cô học hoàn toàn khác biệt, sân không lớn, mà vách tường đều không có gạch men sứ loé sáng, chỉ được quét một lớp sơn thông thường, cũ đến nổi tựa như sắp hoá thành màu xám tro bụi, đương nhiên càng không có bể bơi, không có phòng để ngủ trưa. Chỉ có một căn phòng âm u, đầu giường hướng Đông Bắc đặt gần lò sưởi, thật dài hai đầu, bọn nhỏ nằm song song, như thế rồi chợp mắt.
Cô không thích cái trường mẫu giáo mới này, trong căn phòng tối, bọn nhỏ tất cả đều xếp nằm cùng một chỗ, những chiếc chăn nhỏ buộc chặt với nhau, có chút chen chúc. Ngoài việc đó ra, cũng bởi vì nơi đó có ma.
Vào ngày đầu tiên, khi cô đang ngủ trưa, dưới chăn liền có một bàn tay chui vào và rồi không kiêng nể gì nắm chặt lấy cô.
Đó là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy. Kinh ngạc, sợ hãi, đau đớn, dần trở thành một sự nhẫn nhịn, rồi đó trở thành sự tra tấn mãi mãi không chấm dứt.
Thế nhưng, cô không dám hét lên. Trong lòng cô chỉ có một giọng nói nhỏ nhắc nhở bản thân, nơi này chính là chốn cuối cùng để cô nương thân. Nếu cô đem việc này làm lớn chuyện, thì hậu quả rất khó xác định.
Buổi trưa đau khổ nhất của cô chính là ngày hôm đó, bàn tay nhỏ bé thối nát tối tăm đó, một chút lại một cái nắm lấy cô, ban đầu giống như bị tiêm, sau đó khiến cô càng ngày càng đau, càng ngày càng đau, cô cắn răng, ngăn không cho bản thân phát ra âm thanh gì.
Cho đến khi trời tối, bà ngoại đến đón cô, hỏi cô ngày hôm nay trôi qua thế nào. Cô mỉm cười nói, "Rất tốt ạ"
Cho dù nhiều năm trôi qua, cô vẫn nhớ kĩ nụ cười giả dối hôm đó. Có điều người lớn sẽ không cảm thấy trẻ con cười giả dối. Họ chỉ có thể nói đứa bé này không biết cười hoặc cười quá khó coi mà thôi.
Ngày hôm sau, bà ngoại liền để cô tự đi đến trường, trường cách nhà không xa,từ Phong Kiều đi ra ước chừng mất năm phút liền đến, với lại cô cùng tên Tiền Nhất Khiêm kia học chung một trường, nên không có chút chọn lựa nào bị ném cho hắn. Ngày tiếp theo, cô lần đầu tiên gặp được Đường Nịnh.
Hắn và Tiền Nhất Khiêm là bạn thân, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mẹ của Đường Nịnh cùng dì trước kia chính là bạn học, cho nên quan hệ lại thêm mấy phần thân thiết. Bọn hắn quen biết nhau lâu hơn so với cô, tình cảm rất tốt, trên đường đi đều đang không ngừng nói và tất nhiên cô chẳng hiểu được gì. Cô không thích Tiền Nhất Khiêm, cũng vậy, cô cũng không ưa tên Đường Nịnh này, trên đường đi đều luôn im lặng.
Khi đến trường mẫu giáo, cô lại bắt đầu cảm thấy thời gian trôi qua trở nên đau khổ, đặc biệt là giấc ngủ trưa ૮ɦếƭ tiệt. Đôi bàn tay nhỏ bé và đôi mắt tội lỗi như một tấm lưới, quấn chặt cô lại.
Cô còn nhỏ chẳng qua là cảm thấy rất đáng ghét, rất căm hận, nhưng lại không biết làm thế nào để xử lý.
Im lặng chấp nhận, cô vẫn không để mình làm ồn. Chỉ là quá trình trở nên dày vò và kéo dài, cô không chắc mình có thể kéo dài thêm bao lâu.
Ngày tháng trôi qua, cô ngày càng ghét trường mẫu giáo hơn.
Thế là cô bắt đầu nói dối, nói thân thể không thoải mái, nhưng lâu dài bà ngoại liền không vui. Rõ ràng không đau không ngứa, lại mỗi ngày không muốn đi đến trường, khó tránh khỏi bắt đầu nói cô không hiểu chuyện.
Hứa Niệm Nhất mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng rất nhạy cảm. Thế là, lại ngoan ngoãn đi tới trường. Đôi tay kia cũng không có bởi vì cô "Thân thể không thoải mái" mà buông tha cô, ngược lại làm trầm trọng thêm, tựa như đang trừng phạt cô chạy trốn. Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Hứa Niệm Nhất cảm thấy thần kinh của mình sắp sụp đổ, và mỗi ngày đều đang giãy giụa bên trong sự thống khổ.
Có một ngày, cô cùng Đường Nịnh còn có Tiền Nhất Khiêm cùng đi mẫu giáo. Thế nhưng khi sắp đến nơi, Tiền Nhất Khiêm và Đường Nịnh bọn họ đột nhiên ngừng lại, cô nhìn Tiền Nhất Khiêm một cách khó hiểu, thấy hắn dáng vẻ vẫn như cũ, mềm mỏng nhẹ nhàng, "Chúng ta chờ ở chỗ này một chút."
Chờ một chút?
Cô ngó nhìn bốn phía, đây là một đầu đường nhỏ, người lui tới không nhiều, xuyên qua một cái vòm cầu, rẽ một cái qua cầu, chính là trường mẫu giáo. Đó là một con đường bình thường. Có rất ít người. Rốt cuộc họ đang chờ đợi điều gì?
Không lâu sau, cô liền thấy có người tới, càng thêm bối rối.
"Là nó ức hϊếp cậu đúng không?" Tiền Nhất Khiêm hỏi cô, cái dáng vẻ đó, giọng nói dịu dàng đó, cô vẫn nhớ cho đến tận bây giờ, êm dịu, không hề giống đàn ông.
Cô không lên tiếng, Đường Nịnh mỉm cười, cái con người này ngay từ nhỏ đã không chịu che đậy. Hắn không bao giờ che giấu tâm địa gian trá của mình. "Nên trừng phạt như thế nào đây?"
"Đẩy nó xuống dưới... "
Hứa Niệm Nhất nhất quyết không dám tin đây là lời nói từ miệng Tiền Nhất Khiêm thốt ra, từ đầu tới cuối cô đều không biết họ muốn làm gì, cũng không dám làm loạn phát biểu ý kiến. Cô chỉ là cứ như thế nhìn họ, xông lên, Ϧóþ lấy đứa trẻ vừa đến lúc nãy, đẩy xuống mương dưới cầu. Cái mương đó đã khô cạn, chỉ còn lại một chút nước bùn, đứa trẻ bị đẩy xuống đã bị dọa phát sợ, bọn họ vậy mà vẫn không buông tha, xoay người từ dưới đất nắm lên bùn đất, nhắm thẳng mặt đứa trẻ mà ném.
Cô nghe thấy tiếng hét lên, âm thanh lớn nhỏ, rồi từ từ mỉm cười, quan sát hai đứa trẻ ngông cuồng làm những điều kinh khủng trên con đường vắng lặng. Nhiều năm sau đó, cô luôn hối hận lúc trước sao không tự mình động thủ, như vậy có lẽ sẽ hả giận hơn.
Đương nhiên, cuối cùng vấn đề này vẫn được che giấu, sau khi quậy phá xong Đường Nịnh cùng Tiền Nhất Khiêm về nhà ăn một bữa " Măng thịt hầm" no nê, cũng bởi vì chuyện này, ba người bọn họ rất nhanh trở thành bạn bè tốt
Đường Nịnh nói, lần đầu nhìn thấy cô, đã cảm thấy cô là một người tâm địa xấu xa
Mà Tiền Nhất Khiêm thì lại nhẹ nhàng nói, lần đầu tiên gặp, đã cảm thấy cô rất thú vị.
Cô hung hăng liếc hai người đó một cái, rồi mỉm cười đi sau lưng họ. Kể từ giờ phút bắt đầu đó, Hứa Niệm Nhất cùng Tiền Nhất Khiêm và Đường Nịnh định sẵn gắn bó với nhau. Giống như từ trước đến giờ, bọn họ luôn luôn bên nhau.