Lê Sóc chưa bao giờ hôn sâu với ai ở trước mặt cha mẹ, vẫn biết là lúc này tình cảm mặn nồng, nhưng cũng có chút xấu hổ, vì thế anh khẽ đẩy Triệu Cẩm Tân một chút, Triệu Cẩm Tân hiểu ý, buông anh ra, liếm liếm môi cười rạng rỡ.
Lê Sóc nhìn thoáng qua ba mẹ mình, ngượng ngùng cúi đầu mỉm cười.
Lê phu nhân cảm động vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: "Ông xem, vị Đại sư tôi tìm xem được phán thật đúng, Cẩm Tân chính là tuổi Mùi, thật xứng đôi."
Lê tiên sinh ôm bà, mỉm cười gật đầu.
Triệu Cẩm Tân hướng về phía cha mẹ mình giơ ngón cái lên, mặt đầy xuân phong đắc ý.
Lê Sóc lại nhìn nhìn bốn phía, anh hiếu kỳ hỏi: "Cậu... những thứ này, làm sao trang trí được như vậy?" Cho dù Triệu Cẩm Tân có đến qua gian phòng kia, cũng là sau khi bị anh phá nát, sao có thể chắp vá từng chi tiết để làm ra được hình dáng trang trí y như lúc đầu?
Ôn Tiểu Huy phong tình vạn chủng vén vén tóc, dương dương tự đắc nói: "Hắn tìm em để mua lại ảnh chụp, mỗi tấm một trăm vạn, yeah~!" Vừa nói cậu vừa giơ hai ngón tay hình chữ V.
Lê Sóc liếc xéo Triệu Cẩm Tân: "Có cần thiết sao?"
"Vì anh, cần!" Triệu Cẩm Tân quả quyết nói.
"Yên tâm đi, tiền em cũng không dám độc chiếm." Ôn Tiểu Huy chỉ chỉ một đống quà tặng trên bàn, "Em đã mua cho anh một viên đá quý đặc biệt đặc biệt lấp lánh."
Lê Sóc cười nói: "Cám ơn."
Hai tay Trình Thịnh dùng sức đập chưởng: "Này, chúng ta nên chúc mừng chúc mừng đi, âm nhạc đâu!"
Không biết ai đã nhanh chóng bật nhạc, là một điệu Tango Argentina vui tươi, mọi người nghe thấy nhạc lập tức nhảy nhót khiêu vũ.
Trình Thịnh nhìn từng đôi từng cặp tình tứ nhảy qua nhảy lại trước mắt mình, đột nhiên lờ mờ, đành phải liếc nhìn sang người đồng cảnh ngộ với mình, Hạng Ninh.
Hạng Ninh hào phóng vươn tay về phía anh, cười nói: "Nói rõ trước nha, tôi đã có một cặp song sinh long phụng, tôi yêu bà xã nhà tôi."
Trình Thịnh nhướn mày nói: " Nói rõ trước nha, tôi đã có một cặp иgự¢ 112cm, tôi yêu mấy em cỏ non mềm mại."
Hai người nhìn nhau cười to, nắm tay ra nhảy.
Bốn vị trưởng bối ban đầu cũng hơi mất tự nhiên, nhưng do bị ảnh hưởng bởi không khí sung sướng hạnh phúc kia nên cũng khiêu vũ cực kỳ nhiệt tình.
Triệu Cẩm Tân lôi kéo Lê Sóc xoay quanh, mỗi lần hắn kéo anh đến gần thì hôn một cái. Trình Thịnh cố ý trêu hắn, cũng làm ra vẻ muốn hôn Lê Sóc, bị hắn cười đá ra.
Cả đám người tận tình cuồng nhiệt, dường như đều bị ảnh hưởng bởi tình yêu của Lê Sóc và Triệu Cẩm Tân nên tất cả đều phấn khởi.
Họ chơi đến tận đêm khuya, mới mệt mệt, say say, lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi đã chuẩn bị sẵn.
Triệu Cẩm Tân kéo Lê Sóc vào phòng ngủ chính, vội vã áp anh lên tường, cuồng nhiệt hôn môi anh. Trái tim Lê Sóc đập cực kỳ nhanh, anh cũng gắt gao ôm cổ Triệu Cẩm Tân, đáp lại đầy nhiệt tình và kỹ xảo, chỉ một nụ hôn đã tạo ra dục hỏa thiêu đốt hai người.
Triệu Cẩm Tân vừa hôn vừa kéo quần áo Lê Sóc: "Tên tiểu tử Ôn Tiểu Huy này thật đúng là rất có tài, trang điểm cho anh nhìn ngon mắt đến vậy... Khốn kiếp! Tôi chỉ muốn giữ lại cho một mình tôi nhìn thôi."
"Không phải cậu bảo tôi sửa soạn một chút sao..." Lê Sóc định tháo nơ cổ của mình xuống.
Triệu Cẩm Tân bắt được tay anh: "Đừng động." Hắn cắn một ngụm lên cằm Lê Sóc, "Lê thúc thúc ngon miệng như vậy, hôm nay là của tôi, cái gì cũng phải nghe theo tôi."
Lê Sóc cười nhẹ nói: "Được rồi."
Hai người càng lúc càng động tình, quần áo cũng dần dần cởi ra, cho đến khi toàn thân Lê Sóc trên dưới chỉ còn lại mỗi cái nơ đỏ tươi trên cổ.
"Đúng rồi, hình như tôi còn chưa cho anh xem quà tôi đã chuẩn bị."
"Nhẫn kia... Ồ... Không phải sao..."
Triệu Cẩm Tân lộ ra một nụ cười xấu xa: "Chỉ là một phần thôi, anh nhắm mắt lại."
"Vẫn còn sao, được rồi." Lê Sóc nhắm hai mắt lại.
Chỉ nghe trong bóng tối một loại âm thanh quần áo sột soạt, rồi sau đó Triệu Cẩm Tân kêu anh một tiếng.
Lê Sóc mở mắt ra, liền thấy được Triệu Cẩm Tân "thẳng thắn" đứng trước mặt mình, dải lụa màu hồng phấn khi nãy dùng để bịt mắt Lê Sóc, lúc này đang cột vào... tính khí của hắn.
Triệu Cẩm Tân chống nạnh, ưỡn иgự¢, một bộ dáng đắc ý không biết xấu hổ chút nào, dường như cũng không thèm ngượng ngùng khi phơi bày cơ thể, cơ bắp hắn mạnh mẽ dẻo dai, vòng eo thon gầy chân lại dài, đến ngay cả ngón chân cũng đẹp đến thế, thân thể hoàn mỹ như bức tượng điêu khắc.
Lê Sóc sửng sốt một chút, sau đó điên cuồng cười rộ lên, cười đến ngã trên giường không dậy nổi.
Triệu Cẩm Tân có chút xấu hổ, nhào mạnh tới: "Tôi còn có chuyện chưa nói đâu, anh thật là phá hoại không khí!" Hắn tức giận đến cắn Lê Sóc một ngụm.
Lê Sóc không nhịn được cười ha ha không ngừng: "Cậu nói... ha ha ha.... Cậu nói đi."
Triệu Cẩm Tân ho nhẹ một tiếng, mặt cũng có chút đỏ lên, "Hôm nay tôi tặng chính mình cho anh, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, toàn bộ đều thuộc về anh."
"Ha ha ha ha ——" Lê Sóc cười đến không dừng được.
"Lại cười!" Triệu Cẩm Tân niết mũi anh, uy Hi*p nói, "Anh còn cười nữa đêm nay tôi làm anh không xuống giường được."
Lê Sóc mím môi, miễn cưỡng cố nín cười, bởi vì anh biết Triệu Cẩm Tân nói được "làm" được.
Triệu Cẩm Tân giả bộ nghiêm chỉnh đứng đắn nói: "Tôi nghĩ tới nghĩ lui, không biết có lễ vật nào xứng với Lê thúc thúc của tôi, cho nên vẫn là tặng chính mình cho anh đi. Sao, phần đại lễ này thế nào?"
Lê Sóc nén cười: "Rất tuyệt, đây là món quà tốt nhất quý nhất mà tôi nhận được trong đời. Nhưng mà... ha ha ha.... vậy sang năm cậu tặng cái gì... ha ha ha...."
Triệu Cẩm Tân dứt khoát ngăn chặn miệng anh, ngăn cản anh tiếp tục phá hư không khí.
Hai người lăn qua lăn lại trên giường ôm hôn, rất nhanh đã lăn ra lửa.
"Vừa nãy anh đã hứa với tôi, phải không? Tôi muốn bịt mắt anh."
"Dùng......"
"Đúng, dùng cái này." Triệu Cẩm Tân dẫn dắt tay Lê Sóc, đưa đến gậy th*t đang cương lên của mình, hướng dẫn từng bước, "Cởi nó xuống."
Tay Lê Sóc nắm chặt tính khí nóng hổi của Triệu Cẩm Tân, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, trong cổ họng Triệu Cẩm Tân phát ra tiếng thở dốc thoải mãn, Lê Sóc cười nhẹ nói: "Dễ chịu không?"
"Dễ chịu......" Triệu Cẩm Tân liếm lên đôi môi hồng hào của Lê Sóc, "Nhưng tôi càng thích miệng của anh hơn, bất luận là cái phía trên này, hay là cái phía dưới kia."
Tay Lê Sóc đột nhiên nắm chặt, Triệu Cẩm Tân khó chịu kêu lên một tiếng, Lê Sóc cười xấu xa, Triệu Cẩm Tân cũng cười, đôi mắt đào hoa nheo lại: "Xem ra hôm nay Lê thúc thúc rất muốn bị phạt."
Lê Sóc chỉ cười không nói, thuận tay tháo dây lụa xuống đưa tới trước mặt Triệu Cẩm Tân. Triệu Cẩm Tân cầm lấy dải lụa, buộc lên che hai mắt Lê Sóc, ghé vào bên tai anh mập mờ nói nhỏ: "Đêm nay sẽ là một đêm rất khác."
Lê Sóc rùng mình hít sâu một hơi. Mất đi thị giác, thân thể anh trở nên cực kỳ mẫn cảm, vì không thể nhìn thấy, nên tất cả cảm giác của anh đều bị phóng đại. Anh có thể ngửi được hương dầu gội khoan khoái nhẹ nhàng, có thể nghe được mỗi một hơi thở của Triệu Cẩm Tân, cũng có thể cảm nhận được rõ ràng đường đi của đầu lưỡi và bàn tay đang du ngoạn trên cơ thể anh của Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân từ hầu kết Lê Sóc một đường liếm xuống dưới, bàn tay to тһô Ьạᴏ xoa nắn khắp cơ иgự¢ săn chắc của anh, hắn khống chế lực đạo khéo léo, chỉ dừng lại ở khoảng hơi đau, kích thích đến Lê Sóc không ngừng vặn vẹo thân thể. Khi Triệu Cẩm Tân tinh tế dùng răng nanh mài nhẹ lên đầu иgự¢ Lê Sóc, anh không nhịn nổi nữa mà rên lên.
Triệu Cẩm Tân thấp giọng cười thành tiếng, nhưng cũng không ngừng lại động tác, lại dùng răng cắn cắn viên thịt nhỏ kia, bắt đầu lôi kéo ʍúŧ lên, đồng thời tiếp tục dùng sức xoa nắn cơ иgự¢, côn th*t nóng hổi cứng rắn nơi hạ thân thì không ngừng ma sát vào đùi trong Lê Sóc.
"A....... Cẩm Tân....."
"Hoá ra Lê thúc thúc thích bị Ϧóþ иgự¢ à." Triệu Cẩm Tân liếm liếm viên thịt nhỏ kia, "Xem ra cơ thể anh còn có rất nhiều không gian để khai phá nhỉ."
Lê Sóc nhịn không được định túm dải lụa che mắt kia xuống.
"Ấy, không cho." Triệu Cẩm Tân kéo tay anh ra.
"Chúng ta đừng chơi trò này, kỳ lắm....." Toàn thân Lê Sóc đã đỏ ửng như tôm luộc, anh không ngờ mất đi thị giác mình lại trở nên nhạy cảm đến vậy, đối với mỗi một ᴆụng chạm của Triệu Cẩm Tân lên cơ thể, anh đều vừa hiếu kỳ vừa khẩn trương, mà đây mới chỉ là màn dạo đầu......
"Không được, anh đã hứa với tôi rồi." Triệu Cẩm Tân dứt khoát kéo áo sơ mi Lê Sóc qua trói hai cánh tay anh lên đỉnh đầu.
"Cẩm Tân......... cậu làm gì!" Lê Sóc giãy giụa mấy lần không có kết quả, cuối cùng bó tay chịu trói.
Đầu lưỡi Triệu Cẩm Tân liếm quanh một vòng trong tai anh: "Thượng anh đó!"
Lồng иgự¢ Lê Sóc phập phồng lên xuống, anh vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn, nhịn không được thò ra đầu lưỡi liếm đôi môi đã khô, thân thể trên giường khó chịu mà giãy giụa.
Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc, không thể rời mắt. Hai tay Lê Sóc bị trói, trên mặt dải lụa bịt mắt đỏ hồng, trên cổ vẫn đang đeo nơ xinh đẹp, trên trán anh rịn ra một tầng mồ hôi mịn, bờ môi hé mở, thân thể thon dài dẻo dai đang giãy giụa hỗn loạn trong sắc tím của ga giường, quả thực như một bữa nhục dục thịnh yến.
Hai bên tai của Triệu Cẩm Tân đã đỏ thấu, hắn nôn nóng kéo mở hai chân dài của Lê Sóc, vội vàng đổ gel bôi trơn mịn mịn ra, trực tiếp xoa vào trong cửa huyệt đang đóng chặt kia.
"A........" Lê Sóc nhíu mi.
Triệu Cẩm Tân dùng sức ấn vào, gel bôi trơn đã hoàn toàn chen vào bên trong động thịt.
"A...... Đây là cái gì........" Gel này lạnh buốt, vừa tiếp xúc vào động thịt trong nháy mắt đã kích thích Lê Sóc đến nỗi run mạnh cơ thể.
"Của người ta tặng." Triệu Cẩm Tân khẽ cười nói: "Sản phẩm mới."
"Ai?........ khốn kiếp........" Lê Sóc không ngừng vặn vẹo eo ௱ôЛƓ, cảm nhận được thứ đó bị nhiệt độ trong vách tường thịt hoà tan, theo miệng huyệt một đường chảy ra ngoài.
Triệu Cẩm Tân banh hai chân anh ra hết cỡ, cầm lấy côn th*t đã ¢ươиg ¢ứиg đến không chịu nổi của mình, nhắm ngay cửa động thịt nhỏ đang nhẹ co Ϧóþ kia, hung hăng đâm vào.
Phốc một tiếng, chút gel bôi trơn bị chèn ép đến tràn ra ngoài miệng huyệt!
"A....a a a — —" Lê Sóc bật ra tiếng kêu lớn. Bởi vì không nhìn thấy gì, tất cả những động tác của Triệu Cẩm Tân đều không có dấu hiệu gì báo trước, tràn ngập nguy hiểm và kích thích, nhưng anh không ngờ Triệu Cẩm Tân lại đột nhiên đâm vào, hết lần này tới lần khác cái loại gel bôi trơn ૮ɦếƭ tiệt kia như luôn tách mở thành ruột anh ra!
"Đây là...... bạn tốt của anh tặng cho tôi." Hai tay Triệu Cẩm Tân cầm chặt lấy hai chân anh, côn th*t to dài một mạch tiến thẳng vào trong, trực tiếp cắm vào nơi sâu nhất, thoả thích cảm nhận khoái cảm khi được tầng tầng lớp lớp tường thịt bao chặt. Hắn đắc ý khẽ cười, "Anh ta đại khái không thể ngờ được, sẽ dùng trên người anh."
"Tiểu Huy......." Lê Sóc nghiến răng nghiến lợi nói.
Triệu Cẩm Tân nhanh chóng rút tính khí ra, sau đó lại đâm vào một cái thật mạnh, húc mạnh đến nỗi eo ௱ôЛƓ Lê Sóc nẩy lên khỏi giường.
"Đang nằm dưới thân tôi còn dám nhắc đến tên người đàn ông khác." Triệu Cẩm Tân mân mê môi Lê Sóc, "Nếu tái phạm cái sai này, tôi sẽ hung hăng trừng phạt Lê thúc thúc nha."
"Cậu..... ưm...... đừng động........" Lê Sóc mãnh liệt muốn khép chân lại, nhưng sao cũng không làm được, chỉ có thể bất lực mà kẹp chặt lấy eo của Triệu Cẩm Tân.
"Sao lại có thể không động, tôi còn muốn thao Lê thúc thúc đến bắn ra nữa kìa." Triệu Cẩm Tân ôm lấy eo Lê Sóc, bắt đầu đâm vào rút ra mãnh liệt, mỗi một lần rút ra đều gần như rời khỏi, mỗi một lần đâm vào đều hung hăng đỉnh sâu đến đáy, dùng phương thức kích thích cực đoan mà тһô Ьạᴏ nhất triệt để mở ra nhục động đang thít chặt kia.
Cả chiếc giường lớn đều lay động theo từng động tác của Triệu Cẩm Tân, Lê Sóc bị đỉnh đến vô lực như mầm cây trong gió, toàn thân anh đỏ thấu, bờ môi bị mình cắn đến sưng đỏ, côn th*t của Triệu Cẩm Tân thì ở bên trong cơ thể anh không ngừng mãnh liệt đâm rút, mang theo khoái cảm tra tấn đến anh ý loạn tình mê. Trên trán anh, trên thân anh toàn là mồ hôi, anh vô thức lắc lắc đầu, thậm chí muốn lắc rơi dải lụa che mắt xuống, nhưng Triệu Cẩm Tân không những không cho, mà càng lúc càng mạnh mẽ va đập vào nơi tư mật nhất của anh.
"A aa..... Cẩm Tân....... a a a a — —" Lê Sóc liều mạng kiềm chế, nhưng cũng không cách nào không chế được tiếng ՐêՈ Րỉ bật ra.
"Dễ chịu không? Chỉ có tôi mới có thể khiến anh thư thái như vậy đi? Chỉ có tôi mới có thể thao anh bắn rồi lại bắn đi, chỉ có tôi đi?"
"Chỉ.... chỉ có cậu..... Cẩm Tân, a... Cẩm Tân......"
Triệu Cẩm Tân đột nhiên rút côn th*t ra, lui xuống đến phía cuối giường, cũng kéo theo mắt cá chân Lê Sóc lôi đến bên giường, kéo hạ thân của anh ra khỏi nệm giường, khiến eo lưng anh lơ lửng trên không, hắn lại lần nữa hung hăng cắm vào.
Lê Sóc phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ khàn khàn, toàn bộ cơ thể lơ lửng trên không, chỉ có thể lắc lư lay động theo điều khiển của Triệu Cẩm Tân, thế đứng này gần như càng có lợi cho việc xâm nhập của hắn, hắn cắm vào càng lúc càng mạnh, càng lúc càng sâu, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hung ác, âm thanh hai cơ thể da thịt va chạm nhau ba ba quanh quẩn vang vọng khắp trong gian phòng, nhanh đến mức khiến người da đầu tê dại.
Tiếng ՐêՈ Րỉ của Lê Sóc bị động tác thao hung ác kia đâm đến vỡ thành mảnh nhỏ, anh cảm thấy trên mặt vương lại chất lỏng ấm áp, anh thậm chí không biết đó là mồ hôi hay là nước mắt, anh không cách nào nhịn nỗi mà bắt đầu ՐêՈ Րỉ cầu xin, anh gọi tên Triệu Cẩm Tân, anh không chịu được cái loại khoái cảm điên cuồng xâm nhập này.
Nhưng âm thanh Lê Sóc phát ra chỉ càng thêm kích thích Triệu Cẩm Tân, hắn tựa như một con dã thú động tình, không biết mệt mỏi, cũng không có ý định ngừng lại, hắn rút côn th*t ra, lật thân Lê Sóc nằm sấp xuống, từ phía sau lưng anh тһô Ьạᴏ cắm vào.
"Không...... Cẩm Tân...... đừng...... a a a a — —". Tính khí Lê Sóc ma sát lên ga giường, động thịt thì bị điên cuồng thao lộng, sự giày vò khi bị công kích hai mặt trước sau thế này rốt cuộc khiến lý trí của anh sụp đổ, anh phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ động tình đến ngay cả chính mình cũng không thể tưởng tượng nỗi.
Hai mắt Triệu Cẩm Tân đỏ bừng, eo lưng của hắn đưa đẩy với tần suất kinh người, hắn đã triệt để trầm luân trong sự thể nghiệm cao nhất của linh hồn và thể xác hợp nhất này. Mật huyệt của Lê Sóc như một kho tàng, hắn chỉ cần hung hăng đâm vào liền có thể đạt được khoái cảm dâm mỹ nhất, kịch liệt nhất, và ngọt ngào nhất.
Bảo hắn làm thế nào mà dừng lại đây, cả đời này hắn cũng không muốn dừng lại.
Hai người lăn lộn trong màn đêm, quấn quít ɠเασ ɦợρ, dù cả thế giới phía sau họ có biến mất thì cũng chẳng còn liên quan đến họ, vào giờ này khắc này, họ chỉ có lẫn nhau.
Chỉ có lẫn nhau.
- --------------------
Lê Sóc ngủ nướng một giấc thật dài, ngay khắc đầu tiên khi anh tỉnh lại, chuyện thứ nhất anh làm chính là giơ tay trái lên trước mắt, chăm chú cẩn thận nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Một tay còn lại cũng yên lặng giơ lên trước mặt anh, trên hai ngón tay thon dài xinh đẹp là hai chiếc nhẫn bạch kim giống nhau như đúc. Ánh sáng mặt trời dịu nhẹ ngoài cửa sổ chiếu vào như mạ lên cặp nhẫn ấy một lớp kim loại nhu hòa, ấm áp mà tràn ngập sinh khí, tựa như biểu thị cho tương lai êm đẹp của họ.
Triệu Cẩm Tân nắm lấy tay Lê Sóc, mười ngón tương giao: "Thích không? Tôi tự mình thiết kế đó."
"Thích."
"Tôi đã suy nghĩ rất lâu, ban đầu định làm thành nhẫn kim cương, để anh dù xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, người khác chỉ nhìn một cái là có thể thấy ngay chiếc nhẫn. Thế nhưng tôi sợ làm thành như vậy anh đi bàn công việc sẽ không muốn đeo."
Lê Sóc cười nói: "Đương nhiên, một người đàn ông lại đeo chiếc nhẫn khoa trương như vậy, cậu nói tôi phải bàn công việc với người khác như thế nào."
"Cho nên mới đổi thành như vậy đó." Triệu Cẩm Tân gối đầu lên vai Lê Sóc, bĩu môi, "Thật đáng tiếc, không thể viết tên tôi lên trước trán anh."
"Cậu muốn viết thì cứ viết đi."
"Thật sao?"
"Trước khi ra khỏi nhà tôi lau đi là được." Lê Sóc cười rộ lên.
Triệu Cẩm Tân lật thân đè lên người Lê Sóc, "Không sao, tôi sẽ thường xuyên đến công ty anh, xuất hiện trong giới xã giao của anh, sớm muộn gì người trên toàn thế giới đều sẽ biết, anh là của tôi."
Lê Sóc xoa xoa tóc hắn, ôn nhu nói: "Không cần toàn thế giới biết, quan trọng nhất là, tôi tự mình biết."
Trong mắt của Triệu Cẩm Tân phơi phới tình yêu sâu lắng, hắn nhè nhẹ hôn một cái lên môi Lê Sóc: "Anh thật tốt, tốt nhất toàn thế giới, đáng tiếc không có từ ngữ nào diễn đạt được tôi yêu anh nhiều đến thế nào."
"Điều này, tôi cũng biết." Lê Sóc nghiêm túc dõi theo ánh mắt hắn, "Tuy rằng khó có thể diễn đạt đủ, nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi yêu cậu!"
Đôi mắt Triệu Cẩm Tân sáng ngời chớp động, môi cũng run nhẹ, hắn nhắm mắt lại, dùng trán áp lên trán Lê Sóc, "Tôi yêu anh, tôi yêu anh, tôi yêu anh!"
Hai người cứ ôm nhau như vậy, họ cảm nhận được thứ thuần khiết nhất trên thế giới này ———— Tình yêu!
Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ bị gõ hai tiếng тһô Ьạᴏ, giọng Thiệu Quần ở ngoài cửa vang lên: "Dậy nhanh lên, bà xã nhà ta đã làm cơm siêu ngon, mấy người phải ăn sạch cái đĩa cho ta, một chút cũng không được thừa lại."
Triệu Cẩm Tân ngồi dậy: "Biết rồi, anh." Đồng thời cũng kéo Lê Sóc từ giường lên.
Lê Sóc chà xát mái tóc lộn xộn: "Trình Tú làm cơm cũng không thể bỏ lỡ."
Triệu Cẩm Tân hừ nhẹ một tiếng: "Tôi trừ nấu cơm không ngon bằng chị dâu ra, mặt khác cái gì cũng tốt hơn anh ta mà?"
"Những lời này cậu dám nói với Thiệu Quần không?"
"Không dám, ảnh sẽ đánh tôi." Triệu Cẩm Tân ôm eo Lê Sóc, "Thế nhưng Lê thúc thúc không nỡ đánh tôi nha. Anh khen tôi chút đi, nói tôi tốt hơn chị dâu đi."
Lê Sóc nhéo nhéo mặt hắn: "Cậu ở trong mắt tôi chính là tốt nhất, không cần phải so với người khác."
Triệu Cẩm Tân cười đến ánh mắt đều cong lên.
Hai người rửa mặt một phen, đi xuống lầu, những người khác đều đã ngồi ở phòng ăn chờ.
Ôn Tiểu Huy và Trình Thịnh, hai người này chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, mặt đầy ái muội nhìn bọn họ, còn rất ăn ý nhướn mi nhướn mắt với nhau.
Lê Sóc cố gắng đứng thẳng, che giấu cảm giác không thoải mái ở eo ௱ôЛƓ, ra vẻ tiêu sái mà sang sảng: "Chào buổi sáng mọi người."
Trình Thịnh nhìn nhìn đồng hồ, khoa trương nói: "Sáng? 11 giờ 37 rồi đó, thâи áι!"
Lê Sóc vỗ vỗ vai anh, cười nói: "Tôi đã xem đồng hồ."
Lê Sóc chào hỏi Hạng Ninh, cảm ơn Lý Trình Tú đã nấu cơm cho mọi người, ân cần thăm hỏi Ôn Tiểu Huy và Lạc Nghệ tối qua ngủ ngon không, cuối cùng, cúi xuống, trái phải hôn ba mẹ mình, sau đó hướng phía vợ chồng Triệu Vinh Thiên nói chào buổi sáng, ánh mắt anh thoáng có chút né tránh, anh vẫn là rất ngượng ngùng.
Triệu Vinh Thiên cười nói: "Ta và dì con vui đến nỗi tối qua ngủ không được, Cẩm Tân có thể tìm được người bạn đời ưu tú như con, đúng là phúc phận của nó."
"Có thể ở cùng Cẩm Tân là phúc phận của Lê Sóc nhà chúng tôi mới đúng." Lê phu nhân che miệng cười nói.
Các trưởng bối thổi phồng nhau một phen, vốn giữa họ là quan hệ giao tình thân thiết, lúc này đã nhanh chóng xem đối phương là thông gia.
Lê Sóc nhìn cha mẹ, lại nhìn Triệu Cẩm Tân, ánh mắt hai người giao nhau, tựa như có thể cảm nhận được thâm tình cùng ôn nhu đang lẳng lặng chảy xuôi. Có thể được cha mẹ cùng mọi người chúc phúc, có thể ôm người mình yêu nhất không ngăn cách gì, Lê Sóc không cách nào hình dung giờ này phút này anh có bao nhiêu là hạnh phúc, bao nhiêu là thỏa mãn. Thời khắc hạnh phúc thế này chỉ sợ đi tìm cả đời cũng chỉ được vài lần mà thôi, anh thật muốn hô to, muốn nhảy lên để tường tận biểu đạt tâm tình cảm xúc lúc này. Nhưng anh cái gì cũng không làm, chỉ lặng lẽ từ dưới bàn nắm lấy tay Triệu Cẩm Tân, sau đó nói: "Cám ơn."
Anh nói "Cám ơn" với mọi người, với bạn bè, với cha mẹ, với trưởng bối, với người anh yêu nhất, là sự biểu đạt chân thành nhất tâm tình của anh trong khoảnh khắc này.
Triệu Cẩm Tân cũng nắm lại tay anh, không e dè đưa lên bên môi mình, hôn một cái, chính là hôn ngay vị trí chiếc nhẫn trên tay.
Mọi người giúp Lý Trình Tú chuyển đồ ăn, rất nhanh các món ăn đã được xếp đầy trên bàn, Thiệu Quần đắc ý ôm Lý Trình Tú: "Thật thơm, vất vả rồi!" Hắn cúi đầu hôn Lý Trình Tú một cái.
Lý Trình Tú thẹn thùng cười cười: "Mọi người nhân lúc còn nóng ăn đi."
"Oa, Tiểu Tú Tú, tôi thích nhất là món trứng cuộn cơm, cậu còn nhớ rõ sao!!" Ôn Tiểu Huy gào to ngồi xuống.
"Cẩn thận nóng, để nguội đã." Lạc Nghệ ngăn cản động tác của cậu đang muốn đưa cơm vào miệng, hắn dùng đôi đũa gắp miếng trứng cuộn cơm ra.
Trình Thịnh bĩu môi, hướng sang Hạng Ninh há miệng, "Hạng ca ca, chúng ta không thể thua thiệt bọn họ, anh đút tôi đi, a a a a ——!"
Hạng Ninh cười to, gắp một miếng mực nhét vào trong miệng Trình Thịnh.
Mọi người cùng cười vang.
Triệu Cẩm Tân gắp ra một miếng cà rốt được tỉa thành hình trái tim từ trong đĩa salad, cho vào giữa chiếc đĩa trắng sáng trước mặt Lê Sóc.
Lê Sóc cười liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, anh nhìn thấy ánh mắt ôn nhu quyến luyến của hắn. Trái tim Lê Sóc lúc này tràn đầy một loại chất dinh dưỡng gọi là "yêu", nó là loại chất dinh dưỡng nhìn không thấy, sờ không được, nhưng lại là tinh chất bền vững nhất, có tác dụng vĩnh cửu nhất trên thế gian này.
Bởi vì sự xuất hiện của Triệu Cẩm Tân, trái tim anh đã được bao bọc bởi tinh chất này, anh nhất định sẽ mang theo nó cùng người mình yêu nhất đi được rất xa, rất xa... Xa đến nỗi thời gian cũng không cách nào đoạt đi linh hồn yêu thương chân thành của họ, xa đến nỗi sinh mệnh cũng không cách nào biến đổi vết tích yêu thương họ đã khắc sâu vào nhau trong sự luân hồi của vạn vật.
My sweet Lamb!
My great Leo!
- -------HOÀN CHÍNH VĂN----------