Năng suất làm việc của trợ lý rất cao, hai ngày sau đã cho Lê Sóc câu trả lời thuyết phục, Từ Đại Duệ quả thật đã mượn bọn vay nặng lãi, hiện tại đang tại lẩn trốn khắp nơi.
Lê Sóc không ngừng nhận được đủ mọi loại tin nhắn cầu xin của Từ Đại Duệ, anh không hồi âm, anh định giao việc này cho trợ lý xử lý, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, mà là sau khi ăn Tết xong, nếu lần này không để Từ Đại Duệ nếm chút đau khổ, lần sau nói không chừng hắn còn có lá gan đi đánh bạc, anh cũng không phải máy rút tiền.
Mấy ngày nay anh cũng bận rộn đến mức xoay vòng vòng, cận Tết, các loại tiệc tùng xã giao tới tấp, anh còn phải cố gắng dành thời gian để đối phó với đống tài liệu kia, mấy hôm nay mỗi ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng, dẫn đến tinh thần anh bị ảnh hưởng rất nhiều. May mắn là thời gian này Triệu Cẩm Tân không tới tìm anh, những lúc anh ở nhà, Triệu Cẩm Tân sẽ kiềm chế một chút. Chỉ là, mấy ngày này ba anh không nói chuyện với anh nhiều lắm.
Đêm giao thừa, một nhà ba người trang phục lộng lẫy tham dự Lễ hội xuân của Thương hội người Hoa. Vài năm nay giới thương nhân người Hoa càng ngày càng có tiền, nên đã mời không ít ngôi sao nổi tiếng trong và nước ngoài, chất lượng các tiết mục giải trí cũng mang tính thượng lưu, nhưng Lê Sóc lại không quá chú ý đến giới giải trí, nên có nhiều người nổi tiếng anh cũng không biết.
Làm Hội trưởng Thương hội, cả nhà Triệu Vinh Thiên dĩ nhiên là đối tượng nhận được sự chú ý nhiều nhất, anh còn nhớ lúc trước khi chưa gặp qua Triệu Cẩm Tân, anh luôn nghe nói con trai Triệu Vinh Thiên đẹp trai cỡ nào, nói ra cũng kỳ quái, hai nhà đã quen biết nhiều năm như vậy, thế nhưng hai người vừa vặn chưa từng gặp qua nhau.
Người của Triệu gia vừa xuất hiện, liền tạo ra một chút náo loạn nhỏ, Triệu Vinh Thiên ngồi ở bàn trung tâm với các chính trị gia New York cùng với Phó hội trưởng, Lê Sóc cùng ba anh cũng đi qua, gia quyến của những vị này cũng an vị bên cạnh.
Lê Sóc nhìn thấy Triệu Cẩm Tân đưa Triệu phu nhân đi tới, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh họ.
"Lê Sóc a, sao mấy tháng không gặp đã gầy đi vậy." Triệu phu nhân cười tủm tỉm hàn huyên nói.
Lê Sóc cười nói: "Lúc cận Tết có quá nhiều việc bận rộn, so với đi làm còn mệt hơn, nhưng ngược lại dì so với lần trước gặp còn rạng rỡ hơn nha."
Hai người hàn thuyên đôi câu, Triệu phu nhân đi tìm mẹ Lê Sóc nói chuyện.
Triệu Cẩm Tân nhẹ nghiêng người sang, ở bên tai Lê Sóc nói nhỏ: "Mấy ngày nay có phải anh không nghỉ ngơi tốt không, bận rộn chuyện gì vậy."
"Bận xã giao."
"Nhìn thấy anh có quầng thâm mắt, tôi thật đau lòng." Triệu Cẩm Tân lặng lẽ cầm tay Lê Sóc.
Lê Sóc rút tay ra, nhưng rút không được, ngược lại bị Triệu Cẩm Tân kéo tay xuống phía dưới khăn trải bàn, nhẹ nhàng vuốt ve ngón cái anh.
Lê Sóc nhìn hắn một cái, ánh mắt mang đầy ý cảnh cáo.
Triệu Cẩm Tân ôn nhu cười, nhè nhẹ chớp mắt, dùng khẩu hình miệng nói câu "Nhớ anh!".
Lê Sóc hết cách, chỉ có thể thuận theo hắn. Lê Sóc biết, Triệu Cẩm Tân cực kỳ am hiểu những loại hành động tiểu tiết để trêu chọc người, những hành vi hắn làm lại rất tự nhiên, nên cũng không khiến người khác cảm thấy khác thường. Nhưng trong lòng anh luôn tự gióng lên hồi chuông cảnh báo, nhắc nhở chính mình chống lại cảm xúc đang sôi trào. Mị lực của Triệu Cẩm Tân chưa từng giảm bớt, chỉ là anh không muốn tiếp tục trầm mê.
Sau khi người chủ trì nói lời mở đầu, Phó Thị trưởng New York lên phát biểu, sau nữa thì đến Triệu Vinh Thiên.
Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói với Lê Sóc: "Ba tôi thật tuyệt vời, đúng không?"
"Ừ, đúng."
"Nếu anh đồng ý, sau này ba tôi cũng là ba anh."
"Cậu đàng hoàng chút đi." Lê Sóc lại định rút tay về, nhưng vẫn không thành công, Triệu Cẩm Tân nắm tay anh đến ra mồ hôi nhưng vẫn không chịu buông ra.
"Tôi nói thật." Triệu Cẩm Tân nhỏ giọng nói, "Chỉ cần anh nói một câu, tôi sẽ come out ngay tại đây."
Lê Sóc nhíu nhíu mày, không để ý đến hắn.
"Anh không tin sao." Triệu Cẩm Tân đột nhiên buông tay anh ra, đứng vọt lên.
Lê Sóc sợ tới mức tim lộp bộp nhảy dựng, một phen nắm chặt cánh tay Triệu Cẩm Tân thấp giọng nói: "Cậu làm gì!"
Vài người bên cạnh cũng kinh ngạc, chăm chăm nhìn về phía bọn họ.
Triệu Cẩm Tân xảo quyệt chớp mắt: "Đi toilet một chút."
Lê Sóc âm thầm nhẹ nhàng thở ra, anh thật sự không thể suy đoán bình thường đối với người như Triệu Cẩm Tân.
Triệu phu nhân đột nhiên giữ chặt tay áo Triệu Cẩm Tân: "Đèn toilet ở đại sảnh hỏng rồi, mẹ đi chung với con."
Lê Sóc sửng sốt, đột nhiên nhớ tới Triệu Cẩm Tân từng dùng lý do sợ tối cắt ngang buổi gặp mặt của anh cùng Hàn Phi Diệp, anh vẫn luôn cảm thấy Triệu Cẩm Tân lúc đó là chơi xấu làm nũng, chẳng lẽ... là thật sao?
Triệu Cẩm Tân tựa hồ có chút xấu hổ: "Mẹ, mẹ đi với con thế nào được, không cần đâu, con đi toilet tầng khác."
Triệu phu nhân nhìn về phía Lê Sóc, bà đến gần bên cạnh Lê Sóc, ngại ngùng nhỏ giọng nói: "Lê Sóc, con dắt Cẩm Tân đi toilet một chút được không? Cái đèn kia hỏng, bác sợ nó... à, vấp té." (=))))))))))))))))
Lê Sóc vỗ vỗ tay bà, ôn nhu nói: "Được chứ."
Hai người đứng dậy đi ra khỏi sảnh tiệc
Vừa ra khỏi cửa, Lê Sóc liền nói: "Cậu không phải thật sự muốn đi toilet đi."
Triệu Cẩm Tân nhún nhún vai: "Không phải, hệ thống sưởi bên trong bật lớn quá, nóng ૮ɦếƭ tôi."
Lê Sóc dừng một chút: "Cậu thật sự là... sợ tối?"
"Là thật đó, nhưng mà khi lớn lên đã đỡ nhiều rồi." Triệu Cẩm Tân kéo cánh tay Lê Sóc lại, vui cười nói, "Lại nói, Lê thúc thúc sẽ bảo vệ tôi phải không?"
Lê Sóc dừng một chút, vẫn là không kiềm nổi hiếu kỳ: "Vì sao vậy?"
"Hồi đó đi lướt sóng, bị ván lướt sóng đánh trúng đầu, mù vài ngày, từ đó về sau liền sợ tối, thế nhưng chỉ cần có người ở cùng tôi, tôi sẽ không sợ." Triệu Cẩm Tân chớp ánh mắt, "Lê thúc thúc sẽ ở cùng tôi mà, phải không?"
Lê Sóc ho nhẹ một tiếng: "Cậu đã lớn như vậy, chắc là đã học được cách vượt qua tâm lý sợ hãi."
"Có đôi khi..."
Tít tít...
Âm thanh tin nhắn di động ngắt lời Lê Sóc, anh cúi đầu thì thấy lại là Từ Đại Duệ gửi đến, nhưng lần này không phải là tin nhắn văn bản, mà là một tin nhắn có tập tin đính kèm, anh hiếu kỳ mở tin nhắn ra xem, trong tin nhắn là một file đính kèm có ký hiệu máy ghi hình. Anh liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, xoay người đi về phía góc sảnh.
Triệu Cẩm Tân đứng tại chỗ nhìn anh.
Đi đến nơi yên lặng, Lê Sóc ấn mở file, ban đầu anh nghĩ đây là một đoạn video, không ngờ thì ra là một đoạn ghi âm, trong máy truyền ra âm thanh tiếng khóc một người đàn ông, anh sợ tới mức tay run lên, vội vàng ấn tạm dừng.
Triệu Cẩm Tân đang đứng cách xa vài mét cũng mơ hồ nghe thấy được gì đó, hắn nói: "Sao vậy?"
"Không có gì." Tim Lê Sóc bang bang đập mạnh, anh mơ hồ có thể nhận ra đó là tiếng khóc của Từ Đại Duệ, chẳng lẽ, Từ Đại Duệ đã bị nguời cho vay nặng lãi... Anh không dám tưởng tượng tiếp, anh chỉ muốn cho Từ Đại Duệ một chút giáo huấn, nhưng nếu thật sự bởi vì vậy mà gây ra tổn thương thân thể nghiêm trọng gì đó thì thật phiền toái. Nhưng anh rất nhanh bình tĩnh trở lại, nếu như quả thật Từ Đại Duệ bị sử dụng bạo lực, thì tại sao gửi đoạn ghi âm này cho anh? Muốn gửi cũng nên gửi cho người nhà hắn chứ. Không lẽ người bên cho vay lại đọc tin nhắn giữa bọn họ?
Lê Sóc hít sâu một hơi, cầm điện thoại kề sát vào tai, lại ấn nút phát, bên trong tiếp tục truyền đến tiếng khóc cùng lời cầu xin mơ hồ của Từ Đại Duệ, nhưng anh càng nghe, càng cảm thấy không đúng lắm, cho đến khi, anh nghe được giọng nói của chính mình...
Cả người Lê Sóc chấn động mạnh.
Đoạn ghi âm này, hình như là... đoạn đối thoại năm đó khi anh cầm sổ sách có điểm đáng ngờ đi tìm Từ Đại Duệ đối chất! Từ Đại Duệ khóc lóc cầu xin anh đừng làm sáng tỏ, hơn nữa còn lấy mạng cam đoan chỉ cần quay vòng vốn đúng lúc thì có thể che giấu những khoản sai đó thật hoàn hảo, bởi vậy họ nói tới nửa đêm, nói đến sức lực tiều tuỵ, lúc đó anh nhất thời mềm lòng nên đã phạm phải sai lầm khiến mình hối hận nhất...
Sắc mặt Lê Sóc xanh mét, anh không ngờ lúc ấy Từ Đại Duệ đã ghi âm lại, anh cho rằng chuyện đêm đó, chỉ có hai người họ biết, lại không nghĩ rằng Từ Đại Duệ chừa lại một chiêu này!
Anh càng nghe, cả nguời càng lạnh toát. Khiến anh sợ hãi không chỉ có đoạn ghi âm có thể uy Hi*p anh này, mà còn là lòng người hiểm ác
"Lê Sóc." Triệu Cẩm Tân đột nhiên xoay bả vai Lê Sóc qua.
Lê Sóc trừng to mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, bên trong mắt toàn là mờ mịt.
Triệu Cẩm Tân một phen đoạt lấy di động, đưa tới bên tai, nhưng đoạn ghi âm vừa vặn kết thúc.
Lê Sóc phản ứng lại, đoạt điện thoại lại, bình tĩnh nói: "Chuyện gì?"
"Anh làm sao vậy?" Triệu Cẩm Tân sờ sờ mặt anh, "Anh nghe được cái gì? Ai gửi thứ gì cho anh?"
"Một người tìm tôi vay tiền." Lê Sóc nhún nhún vai, "Khóc lóc om sòm mà thôi, tôi sẽ kêu trợ lý giải quyết."
Triệu Cẩm Tân nhíu mày, còn định lấy di động xem, Lê Sóc cầm điện thoại cất vào trong túi: "Chuyện này không có liên quan đến cậu."
"Chuyện của anh sao lại không liên quan đến tôi?" Triệu Cẩm Tân nghiêm túc nói, "Lê Sóc, tôi là người đàn ông của anh, mặc kệ anh gặp phải chuyện gì, đều có liên quan đến tôi, nhất là những chuyện phiền toái."
Lê Sóc đẩy hắn ra: "Chuyện của tôi, tôi tự mình xử lý, cậu xen vào việc không phải của mình là đang xem thường tôi sao?"
Triệu Cẩm Tân thở dài: "Bây giờ điều tôi nhận được nhiều nhất từ anh... chính là cự tuyệt."
"Vậy có thể cậu còn nhận được chưa đủ nhiều." Tâm tình Lê Sóc khó chịu, lời nói ra dĩ nhiên cũng không dễ nghe gì.
Trong mắt Triệu Cẩm Tân hiện rõ tâm trạng bị tổn thương.
Trong lòng Lê Sóc cũng rất khó chịu, sắp đến năm mới, anh không muốn có xui xẻo gì, nhưng anh đã xúi quẩy đầy đầu, lúc này thật sự không có sức lực để ứng phó Triệu Cẩm Tân, anh nắm chặt di động trong túi quần, nhanh chân đi vào sảnh tiệc.
Triệu Cẩm Tân đấm một quyền vào vách tường, đầy mặt không cam tâm.
Lê Sóc trở lại chỗ ngồi, lấy di động ra, tin nhắn của Từ Đại Duệ quả nhiên gửi tới, một cái lại một cái, đều rất ngắn gọn, nhưng nhìn ra được trạng thái tinh thần có chút không bình thường.
"Lão đệ, tôi không định đi đến bước này, là cậu ép tôi."
"Ngay cả cậu cũng xem thường tôi!"
"Từ Đại Duệ tôi là nguời nói nghĩa khí, lúc trước tôi cũng đã không khai cậu ra, bây giờ tôi bị ép tới đường cùng, cậu cũng không chịu giúp tôi."
"Lúc đó tại sao cậu không ngăn cản tôi, không phải cậu là người chính trực nhất sao?"
"Tại sao cậu không ngăn cản tôi?!"
"Lê Sóc, có phải cậu hận tôi không? Bây giờ cái gì tôi cũng không có, và cái gì cũng không sợ."
"Lê Sóc, cậu giúp tôi đi, đừng ép tôi!"
Lê Sóc chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, có thứ gì đó ức nghẹn trong Ⱡồ₦g иgự¢, không thể nào thoát ra được, khiến hô hấp của anh cũng trở nên nặng nề.
Anh không ngờ lúc đó anh nhất thời mềm lòng, đến nay lại tạo thành cục diện như vậy, anh không có lòng cố ý hại người, không có ý định kiếm lời phi pháp, nhưng lại khiến mình lâm vào hoàn cảnh hoàn cảnh như vậy, thậm chí anh đã trả giá đầy đủ, cũng không thể thoát thân.
Những hành vi Từ Đại Duệ làm cũng khiến anh cảm thấy lạnh thấu tim gan. Anh cố gắng trấn tĩnh đầu óc, nhắn lại cho Từ Đại Duệ một chữ: Đợi.
Anh quyết định trước tiên ổn định Từ Đại Duệ, lại nghĩ biện pháp, một đoạn ghi âm cũng cũng không thể làm chứng cứ khởi tố anh, huống chi vụ án đã qua nhiều năm như vậy, thế nhưng lại mang đến cho anh rất nhiều phiền toái, ví như lại gặp phải điều tra, danh dự vừa mới khôi phục lại bị phá hủy, chuyện này so với tiền tài còn quan trọng hơn. Nhưng nếu anh khuất phục trước uy Hi*p của Từ Đại Duệ, rất có khả năng anh thật sự sẽ trở thành máy rút tiền.
Chẳng lẽ phải sử dụng chút thủ đoạn bất thường sao...
Bất tri bất giác, Triệu Cẩm Tân đã ngồi trở lại bên cạnh anh.
Lê Sóc nhìn hắn một cái, cầm điện thoại cất vào trong túi, thần sắc như thường tiếp tục xem tiết mục.
Sau khi tiết mục kết thúc, có người ở lại dùng cơm, phần lớn là những du học sinh không không có người nhà bên cạnh hoặc là những người sang Mỹ làm thuê, còn lại những người khác đều về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Triệu Vinh Thiên mời cả nhà Lê Sóc cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, Lê Sóc sớm biết rằng sẽ như vậy, không biết có phải ảo giác của anh hay không, anh cảm thấy hai nhà càng lúc càng gần, nhưng mà ngẫm lại, ba anh cùng Triệu Vinh Thiên có ràng buộc lợi ích lớn như vậy, tất nhiên phải xử lý tốt quan hệ hai bên, điều này cũng là hợp lý.
Vì thế hai gia đình cùng ngồi xe đi đến nhà Triệu Vinh Thiên.
Biệt thự của Triệu Vinh Thiên trang trí rất có không khí lễ hội, vốn là biệt thự kiểu Trung khá hiếm ở khu Đông, lúc này giăng đèn kết hoa, sắc đỏ của đèn Ⱡồ₦g chính là đại diện cho năm mới Trung Quốc ở khu Manhattan.
Cơm tất niên sớm đã chuẩn bị xong, họ vừa vào đến cửa, người giúp việc đã bắt đầu sắp xếp đồ ăn, hai gia đình vô cùng náo nhiệt cùng nhau đón năm mới.
Nhìn các trưởng bối trên mặt vui vẻ dào dạt tươi cười, còn có ánh mắt ôn nhu của Triệu Cẩm Tân đang nhìn anh mỉm cười, Lê Sóc đột nhiên ý thức được hình ảnh này có bao nhiêu là tốt đẹp, thật khiến người ta không đành lòng phá hỏng.
Nhưng sự tốt đẹp này chỉ là ở bên ngoài, vẻ mặt uy Hi*p của Triệu Cẩm Tân ngày trước, từng ánh mắt, từng lời nói của hắn đều vẫn còn để lại ấn tượng khó phai trong đầu anh...