Ba mẹ Lê Sóc chuẩn bị trở về Mỹ, mấy ngày nay thời gian của anh đều tiêu tốn trong việc mua sắm, thu dọn đồ xong, ước chừng xếp ra được năm cái thùng lớn, hầu hết là nguyên liệu nấu ăn và Trung dược không mua được ở Mỹ.
Có một thùng hơn phân nửa xếp đầy các loại thuốc bổ tim, Lê Sóc khoanh chân ngồi dưới đất, càng thu dọn tâm tình anh càng nặng nề.
Lê tiên sinh cũng qua ngồi, cười nói: "Bây giờ ba mỗi ngày uống đến sáu loại thuốc, giờ cân nặng của ba so với hồi đó chỉ chênh lệch bằng trái trứng gà thôi."
"Ba đừng ngồi dưới đất, lạnh lắm." Lê Sóc từ trên sô pha lấy xuống một cái đệm đưa cho ba.
Lê tiên sinh đẩy qua một bên: "Không sao, bác sĩ nói ba có thể từng bước giảm bớt thuốc uống, qua nửa năm sau, chỉ cần mang chút thuốc phòng thân là được."
"Ba, lần trước ba xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thực sự hù ૮ɦếƭ mọi người. Bây giờ con không có ở bên cạnh ba, ba nhớ nghe lời mẹ, uống thuốc đúng giờ, chú ý ăn uống, duy trì thể dục." Nghĩ đến chuyện xảy ra lần đó, trong lòng Lê Sóc vẫn còn sợ hãi, bệnh tim tựa như con dao treo trên đỉnh đầu, bình thường thì khỏe mạnh vô sự, nhưng không biết lúc nào bệnh tình sẽ tái phát, lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Kỳ thực ba anh chỉ tim là có vấn đề, các mặt khác đều bình thường khỏe mạnh, bây giờ điều anh sợ nhất là ba anh chịu bất kỳ đả kích nào đó.
"Ha ha, biết rồi, yên tâm đi."
"Để con xử lý xong những việc còn lại, hai tháng nữa con sẽ trở về với hai người." Lê Sóc vỗ vỗ đầu gối ông, "Ba đi nghỉ ngơi đi, con thu dọn tiếp."
Sau khi tiễn cha mẹ đi, Lê Sóc đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ, giống như anh không có lý do gì lưu lại thành phố này. Nhưng anh cũng thích ở nơi này hơn, so với nước Mỹ thì anh thích ẩm thực Trung Quốc hơn, thích văn hóa cùng nhịp sống ở đây, anh cũng quen thuộc với cuộc sống ở thành phố này.
Anh quyết định giao lại toàn bộ các hạng mục hợp tác với Ân Nam cho Hạng Ninh, sau đó sẽ bắt đầu xem xét mở một công ty khởi nghiệp, bồi dưỡng nhân sự chuyên ngành kế toán, đây thực sự là một công việc thú vị.
Từ sân bay về nhà, Lê Sóc mua chút đồ để nấu ăn ở siêu thị dưới lầu, nghĩ đến chỉ còn lại một mình mình ăn cơm, anh cảm thấy có chút tịch mịch, liền gọi điện thoại cho Trình Thịnh và Ôn Tiểu Huy, định hẹn họ đến ăn lẩu.
Kết quả, Trình Thịnh cùng ông chủ đi thành phố khác khảo sát, còn Ôn Tiểu Huy lúc nhận điện thoại của anh thì cực kỳ hưng phấn mà nói: "Lê đại ca, anh gặp Trình Tú chưa?"
Lê Sóc ngẩn người: "Em ấy trở lại?"
"Ấy, anh không biết sao?" Ôn Tiểu Huy lập tức nhớ tới cái gì, "A, nhất định là Thiệu Quần không cho các người liên lạc nhau."
Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Chắc vậy, trở lại rất tốt, em ấy không có bạn bè gì, sau này em thường xuyên đến thăm em ấy đi."
"Nhất định rồi. Ai, anh tìm em có chuyện gì?"
"Lại đây ăn lẩu không?"
"Không được a, em cùng Lạc Nghệ đang đi Nhật nghỉ phép." Ôn Tiểu Huy cười thỏa mãn, "Em vừa mới ăn xong, no ૮ɦếƭ được."
Lê Sóc lại cười nói: "Vậy hai người đi chơi vui vẻ đi, chú ý an toàn."
"Ừ, lúc về em mua quà cho anh." Ôn Tiểu Huy che microphone nhỏ giọng nói, "Mấy món đồ chơi tình thú ở đây có khá nhiều loại, em mua thêm nhiều nhiều về làm quà tặng anh."
"Bây giờ anh đang độc thân, em kích thích anh à." Lê Sóc dở khóc dở cười. Kỳ thật Triệu Cẩm Tân cùng Ôn Tiểu Huy trong vấn đề này thật đúng là rất có tiếng nói chung.
"Sao anh cứ còn độc thân hoài vậy a."
"Được rồi, gác máy đi, Lạc Nghệ đang ghen kìa." Thông qua điện thoại anh vẫn có thể nghe được tiếng bước chân người nào đó đi tới đi lui trên chiếu tatami, có thể đi ra được tiếng động lớn như vậy trên chiếu, hẳn là đang dùng rất nhiều sức đi.
"Không có sao, em là đương gia nha." Ôn Tiểu Huy vui cười nói thêm vài câu mới treo điện thoại.
Lê Sóc nhìn nhìn một đống đồ lớn trong tay mình, anh nghĩ, mình lại mua dư rồi.
Vừa tiến vào khu nhà mình, Lê Sóc ngây ngẩn cả người.
Dưới lầu đang đậu một chiếc xe hơi, Triệu Cẩm Tân mặc áo khoác đen dài đang đứng tựa vào cửa xe, thân thể cùng thân xe cơ hồ hòa thành một thể, làm nền cho khuôn mặt trắng thuần và đôi môi đỏ hồng, mái tóc hỗn độn hơi lay động trong gió, hắn đang giương cằm, nhíu mi, miệng ngậm điếu thuốc, đầu thuốc đỏ đỏ cháy lập lòe trong ánh sáng ảm đảm của ngày tàn, khói thuốc lượn lờ phảng phất như hơi sương, vừa mới tụ lại thành hình đã bị xé tan trong gió lạnh.
Lê Sóc cảm thấy trái tim mình đập mạnh.
Triệu Cẩm Tân hơi quay đầu sang, nhìn thấy anh, một bên khóe miệng nhếch lên, ngón tay đang kẹp lấy thuốc, hắn hướng phía Lê Sóc phun ra một ngụm khói trắng, tựa như chào hỏi bình thường với người quen, lơ là nói: "Về rồi à, kẹt xe sao?"
Lê Sóc không nói chuyện, lập tức đi về phía cửa lớn.
"Thực ra tôi đã sớm định đến nhà anh, thế nhưng bác trai bác gái vẫn còn ở nhà, ngại quấy rầy hai bác." Triệu Cẩm Tân mở cửa xe, cầm ra một tập hồ sơ, sau đó đi theo phía sau Lê Sóc vào khu nhà ở.
Lê Sóc ấn nút thang máy, quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Cẩm Tân: "Khói thuốc." Anh biết anh không ngăn cản được Triệu Cẩm Tân bước vào nhà anh, đối phó với tên tiểu tử này, đánh chửi đều không hiệu nghiệm.
Triệu Cẩm Tân ném tàn thuốc, dùng chân đạp tắt, ném vào bên trong thùng rác, sau đó xoay sang nhìn Lê Sóc cười: "Thật ra tôi rất ít hút thuốc, tôi biết anh không thích mùi thuốc lá, cho nên cũng chưa bao giờ hút trước mặt anh."
Cửa thang máy mở ra, hai người đi vào.
Triệu Cẩm Tân vươn tay định tiếp mấy túi to trên tay Lê Sóc, Lê Sóc đổi đồ sang tay kia, mắt nhìn trân trân vào bảng đèn thang máy.
Hai người một đường không nói chuyện, thẳng đến trước cửa nhà Lê Sóc.
Lê Sóc thả mấy cái túi xuống, xoay người đối diện Triệu Cẩm Tân: "Nói đi." Bây giờ khi nhìn thấy Triệu Cẩm Tân anh đã không còn cảm giác căm hận hay tức giận gì, chỉ cảm thấy mệt ૮ɦếƭ đi được.
"Từ lúc nào anh đã cùng Chu Cẩn Hành thương lượng đùa giỡn tôi?" Triệu Cẩm Tân đặt tập hồ sơ trên tủ giày, vừa nói, vừa ϲởí áօ khoác.
Trong lòng Lê Sóc đột nhiên có chút khẩn trương: "Chuyện này quan trọng sao?"
"Cũng không quan trọng gì, dù sao kết quả đều là anh hợp tác với người ngoài chơi tôi." Triệu Cẩm Tân từng bước, từng bước đi về phía Lê Sóc, "Anh có biết Chu Cẩn Hành nói với tôi thế nào không?"
Lê Sóc lạnh lùng nhìn Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân nhẹ giọng nói: "Hắn đắc ý nói, "Xem ra trong lòng Lê Sóc, cậu là hồng thủy mãnh thú, tránh không kịp nha".
(*Nguyên văn: 洪水猛兽. 洪水 là nước lũ, 猛兽 là thú dữ; cách ví von khi gặp phải tai họa lớn.)
Lê Sóc nheo mắt lại.
"Là như vậy sao? Anh chán ghét tôi đến như vậy sao?" Triệu Cẩm Tân đã tới bên cạnh Lê Sóc, hai tay hắn chống xuống cạnh bàn, vây Lê Sóc ở giữa, "Chán ghét đến nỗi không muốn có một chút quan hệ nào với tôi sao? Chắc là đã đến mức vừa nhìn thấy tôi anh liền khó chịu đi?"
Lê Sóc dựng thẳng sống lưng, mặt không chút thay đổi nhìn Triệu Cẩm Tân.
"Bất luận tôi nói cái gì, làm cái gì, anh cũng sẽ không tin tưởng tôi, bất luận tôi thích anh nhiều thế nào, muốn bồi thường cho anh thế nào, anh đều không cần tôi, phải không?" Triệu Cẩm Tân đưa mặt đến gần, gần như dán lên chóp mũi Lê Sóc, hai mắt hắn trừng trừng, gầm nhẹ nói, "Phải không?!"
" PHẢI!" Lê Sóc cao giọng quát, đồng thời dùng sức đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ Triệu Cẩm Tân ra, "Phải! Chẳng lẽ tôi nói không đủ rõ ràng sao? Chẳng lẽ cậu mẹ nó, bị điếc hay là bị mù sao?! Tôi đã bảo cậu cút càng xa càng tốt, cậu không nhớ rõ sao!"
Bên trong mắt Triệu Cẩm Tân một mảng đỏ ngầu, hắn một phen Ϧóþ chặt sau cổ Lê Sóc, hung hăng ngăn chặn môi anh, quả thực là dùng tư thế ăn thịt người тһô Ьạᴏ hôn lên môi anh.
Lê Sóc trong lúc phẫn nộ sinh ra một khí lực mãnh liệt, anh hung hăng đẩy Triệu Cẩm Tân ra, đánh một quyền về phía gương mặt mà anh đã biết bao lần không nỡ động thủ.
Triệu Cẩm Tân thét lên một tiếng, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, mới miễn cưỡng ổn định thân hình.
Lồng иgự¢ Lê Sóc phập phồng kịch liệt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, thân thể cũng run run theo.
Triệu Cẩm Tân cúi thấp đầu, trên khóe môi chảy ra tơ máu, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, cọ cọ một chút, sau đó nhìn ngón tay của mình thấy một vệt máu đỏ thì ngẩn người.
Nhịp thở của Lê Sóc hoàn toàn rối loạn, theo trái tim đang đập điên cuồng mà hít vào thở ra, đến độ giây tiếp theo như muốn tắt thở. Trong nhất thời, vô số cảm xúc theo nhịp thở cuồn cuộn dâng trào, phẫn nộ, căm hận, khuất nhục, thống khổ, hối hận, thương tiếc, tất cả những cảm xúc anh có thể tưởng tượng và không thể tưởng tượng cứ thế liên tiếp tràn vào trong não, khiến đầu anh đau muốn nứt.
Triệu Cẩm Tân chậm rãi nâng mặt lên, dùng ánh mắt đỏ hồng nhìn Lê Sóc, nhỏ giọng nói: "Tôi chảy máu rồi!"
Lê Sóc nghe được trái tim mình cũng đang đổ máu.
"Lê thúc thúc, tôi chảy máu rồi!" Đôi mắt Triệu Cẩm Tân ẩm ướt, nước mắt không hề dự liệu rơi xuống, hắn nhanh mím chặt môi, bên trong mắt lúc này đã tràn ngập thống khổ cùng đáng thương.
Lê Sóc chân chính cảm nhận được cái gì gọi là nhất tiễn xuyên tâm, anh đau đến thiếu chút nữa không đứng thẳng eo nổi. Anh há miệng thở dốc, theo bản năng đặt nắm tay của mình ra sau lưng, giống như một đứa bé sợ hãi đem tội chứng giấu sau lưng mình.
Tại sao mình lại phải đánh người, sao mình lại có thể sử dụng bạo lực như vậy, nắm đấm của mình là dùng để đánh người mình yêu thương sao...
Trong đầu Lê Sóc liên tiếp hiện lên hàng trăm câu hỏi tự vấn bản thân mình.
Nhưng, đây là Triệu Cẩm Tân, đây là tên khốn kiếp Triệu Cẩm Tân, hắn xứng đáng bị giáo huấn như vậy.
Trong mắt Lê Sóc tràn ngập mâu thuẫn, máu trên khóe miệng và nước mắt vương trên mặt Triệu Cẩm Tân, tất cả đều như mũi dao đâm vào tim anh, khiến anh cả người đau đến run rẩy. Anh mở miệng thở hổn hển một hơi, quay lưng lại, nói giọng khàn khàn: "Cút!"
Trước mắt Triệu Cẩm Tân một mảng mơ hồ, khung cảnh nhòe theo nước mắt khiến hắn không nhìn rõ, hắn gạt rơi nước mắt, hung tợn nhìn bóng lưng Lê Sóc. Nếu nói đời này cái gì khiến hắn căm ghét nhất, thì đó chính là bóng dáng cự tuyệt của Lê Sóc đối với hắn. Suy cho cùng là bởi hắn đã từng được người đàn ông này ôm ấp, hắn biết cái ôm đó có bao nhiêu khoan hậu, bao nhiêu ấm áp, cho nên hắn không thể nào tiếp nhận được bóng lưng cự tuyệt lãnh khốc này.
Hắn lui về sau mấy bước, cầm lấy tập hồ sơ trên tủ giày, lại xoa xoa mi mắt, run giọng nói: "Lê Sóc, anh nên xem qua cái này."
Thân thể Lê Sóc cứng đờ như đá, anh vẫn không nhúc nhích.
"Có liên quan đến ba anh."
Lê Sóc mở to hai mắt nhìn, xoay mạnh người qua.
Trên mặt Triệu Cẩm Tân lúc này thực chật vật, hỗn tạp nước mắt cùng tơ máu, còn có dáng vẻ bi thương nhưng âm lãnh của hắn, hắn ném tập hồ sơ cho Lê Sóc, lạnh giọng nói: "Xem qua đi, anh là kế toán chuyên nghiệp, xem một chút sẽ hiểu ngay."
Lê Sóc chụp lấy tập hồ sơ, nửa tin nửa ngờ mở ra, từ bên trong cầm ra một xấp tài liệu.
Anh liếc mắt nhìn qua xấp tài liệu, có nhiều chỗ đã bị tô đỏ không nhìn thấy viết gì, rõ ràng là muốn che giấu một số thông tin, chỉ chừa vài phần còn lại là muốn cho anh xem, những thông tin này có liên quan đến ba anh.
Anh cầm xấp tài liệu lật lật, càng xem càng kinh ngạc. Tuy rằng thông tin trong này có hạn, nhưng đủ để anh đoán ra, đây là thông tin về tài khoản ngân hàng của một công ty được mở ra để di dời số tài sản do trốn thuế mà có, nơi đăng ký là tại một hòn đảo nào đó chưa từng nghe tên ở Thái Bình Dương, và cũng từ tài liệu này có thể tìm thấy thông tin pháp nhân đứng ra thành lập công ty, chính là ba anh.
Lê Sóc hung ác trừng mắt nhìn Triệu Cẩm Tân: "Làm sao cậu có những thứ này?" Ngay cả anh cũng không biết đến sự tồn tại của mấy thứ này.
"Tôi trộm từ trong két an toàn của ba tôi." Triệu Cẩm Tân lạnh lùng cười, "Chắc anh biết đây là cái gì đi."
Lê Sóc sao có thể không biết. Đây có thể coi như chứng cứ chứng minh ba anh đã giúp Triệu Vinh Thiên di dời số tài sản thu nhập không minh bạch. Ba anh làm cố vấn tài chính cho Tập đoàn Ân Nam, quan hệ cá nhân với Triệu Vinh Thiên lại rất tốt, mà việc này, rất nhiều cố vấn tài chính có quan hệ mật thiết với các đại phú hào hoặc chính trị gia đều giúp họ làm như thế, chuyện này ở xã hội tư bản chủ nghĩa đặc biệt phổ biến, rất nhiều trường hợp đều như vậy, chỉ cần không bị phát hiện.
Để làm được chuyện này, giữa hai người phải hoàn toàn tín nhiệm đối phương, bởi vì, Triệu Vinh Thiên phải gánh phần phiêu lưu khi để ba anh tự mình chuyển khoản, có thể mất trắng số tài sản đó, còn ba anh phải gánh vác trách nhiệm pháp luật khi bị phát hiện, do đó, giữa hai người có quan hệ cực đại về lợi ích. Khó trách trước kia anh luôn cảm thấy, sau khi ba anh rời khỏi công ty của mình ngược lại càng kiếm được nhiều tiền hơn.
Tay Lê Sóc run run cầm vài tờ tài liệu mỏng manh: "Cậu cho tôi xem mấy thứ này là có ý gì? Chẳng lẽ cậu muốn dùng thứ này để uy Hi*p tôi? Cậu điên rồi sao?"
"Tại sao không thể?!" Triệu Cẩm Tân cười có chút điên cuồng, "Chắc là anh rất tự tin với năng lực của ba mình, ông ấy sẽ thực hiện những việc chuyển khoản này sạch sẽ đến độ nhìn như không có chút liên quan nào đến ba tôi."
"Cho nên?" Lê Sóc nhịn không được bật cười, chỉ là ánh mắt vẫn đỏ bừng, không chứa một chút ý cười nào, "Cậu muốn dùng cái này đối phó ba tôi? Đầu óc cậu có còn bình thường không? Nếu ba tôi bị bắt, chưa kể số tài sản đó mất hết, cậu không sợ Triệu Vinh Thiên đánh ૮ɦếƭ tên nghiệt tử là cậu sao?! Cậu không sợ ba tôi khai Triệu Vinh Thiên ra sao?!"
"Tôi không sợ!" Triệu Cẩm Tân cười nói, "Tôi chỉ cần đánh tiếng một chút, sẽ có người xử lý tài sản trong tài khoản ngân hàng này, đợi đến khi chuyển tiền đến một nơi an toàn, trong tay tôi vẫn còn nắm giữ những chứng cứ khác có thể khiến ba anh cả đời lao đao. Còn anh, chỉ cần tôi muốn, ngay cả gọi một cuộc điện thoại để báo tin anh cũng không gọi được."
"Cậu mẹ nó súc sinh!" Lê Sóc ba bước thành hai bước vọt lên, lại vung ra một đấm.
Triệu Cẩm Tân nhấc tay bắt được nắm tay anh, âm lãnh nhìn anh, "Anh đoán xem, ba anh có khai ba tôi ra không? Tôi đoán là không đâu, bất luận là về mặt tình cảm hay là tiền bạc, ông cũng sẽ không khai đâu."
"Triệu – Cẩm – Tân!" Lần đầu tiên Lê Sóc hận đến mức muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ hắn.
Triệu Cẩm Tân một phen ôm lấy eo anh, anh ôm trọn anh vào lòng, hắn dán bên tai anh ôn nhu nói: "Hoặc là, chúng ta không cần phải làm to chuyện như vậy, tôi rất thích bác trai bác gái, cũng không muốn tổn thương họ chút nào, mà quan trọng nhất là... tôi thích anh! Chỉ cần anh trở lại bên cạnh tôi, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra..."
Lê Sóc ngay cả hô hấp cũng đang phát run.
Lần đầu tiên anh cảm thấy sợ hãi đối với con người này.
Môi Triệu Cẩm Tân nhẹ nhành hôn lên thái dương Lê Sóc: "Bảo bối, tôi rất thích anh, tôi không muốn tổn thương anh, đừng ép tôi!"