Sáng sớm hôm sau, Tiểu Trần đến đón anh và ba đi tập đoàn Ân Nam.
Hai người cùng với hai cha con Triệu gia gần như đến cùng một lúc, bốn người chạm mặt tại đại sảnh của cao ốc văn phòng. Lúc Lê Sóc và Triệu Cẩm Tân bốn mắt nhìn nhau, đều làm ra vẻ không có gì mà giả vờ chào hỏi.
Triệu Cẩm Tân quả thật có vài phần tiều tụy, tuy rằng cũng đã sửa soạn bản thân đàng hoàng nhưng vẫn không giấu nỗi trạng thái mất tinh thần của hắn.
Lê Sóc ngó lơ ánh mắt chăm chú Triệu Cẩm Tân nhìn anh, anh nhắm mắt theo đuôi phía sau ba mình.
Hai người lớn thì ăn ý mười phần, vừa thấy mặt nhau liền thảo luận thời sự rôm rả, hai người trẻ tuổi phía sau thì lại một đường trầm mặc.
Triệu Vinh Thiên triệu tập tất cả quản lý cao cấp của chi nhánh công ty vào phòng họp. Trong lúc họp, Triệu Cẩm Tân cũng giải thích lý do của những hành vi không đúng của hắn trong thời gian qua, Triệu Vinh Thiên cũng trước mặt cuộc họp khiển trách con trai một phen, mỗi câu mỗi từ đều không nể mặt. Triệu Cẩm Tân vẫn cúi đầu nghe, nhìn qua thái độ cực kỳ thành khẩn, vài quản lý cao cấp đều đỡ lời, nói tốt cho hắn. Sau khi khiển trách nội bộ xong, mới bắt đầu bàn bạc vào công việc chính.
Xem qua báo cáo hoạt động trong nửa năm nay của Ân Nam, Triệu Vinh Thiên đánh giá rất cao, đồng thời cũng triển khai quy hoạch chiến lược chuyển hướng trọng tâm mâu dịch lên phía Bắc.
Lê Sóc cúi đầu ghi chép, lúc ngẩng đầu liền ngay lập tức hướng mắt về phía Triệu Vinh Thiên, rất đúng lễ độ. Nhưng do Triệu Cẩm Tân ngồi bên cạnh Triệu Vinh Thiên, khiến anh lúc nào cũng cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình, làm anh có chút khó chịu. Anh dùng tu dưỡng chuyên nghiệp cao nhất của bản thân, tập trung tinh lực, từ đầu đến cuối đều không nhìn lại Triệu Cẩm Tân.
Tan họp, đã nhanh đến thời gian cơm trưa, Triệu Vinh Thiên thuê phòng riêng tại khách sạn đối diện cao ốc công ty, mời nhóm quản lý cao cấp dùng bữa. Thấy chủ tịch tập đoàn giá lâm, nhóm quản lý cao cấp tự nhiên đều ra sức xu nịnh, đến giữa trưa đã bắt đầu ăn uống linh đình.
Lê Sóc ngồi ở một bên, lặng lẽ thay ba mình đỡ rượu. Trong toàn bộ khách chỉ có Lê Sóc vừa không phải lãnh đạo, cũng không phải quản lý cao cấp, thậm chí cũng không phải nhân viên công ty, do đó trong bữa ăn, mời rượu anh là an toàn nhất. Cho nên Lê Sóc một mình uống hai phần rượu, rất nhanh liền cảm thấy khó nhọc.
Nhân sự của bộ phận quản lý đến kính rượu, Lê Sóc theo thường lệ đứng lên, chuẩn bị thay ba anh uống. Khi ly rượu đưa đến bên miệng, lại đột nhiên bị ςướק đi không dấu vết, Lê Sóc ngẩn người, nhìn thấy Triệu Cẩm Tân không biết khi nào đã đứng ở kế bên anh.
Triệu Cẩm Tân hướng về phía người quản lý cười: "Trương tổng, bá phụ của tôi sức khỏe không tốt, tửu lượng của anh tôi lại không thắng được ngài, ly này để tôi uống giúp." Nói xong không đợi đối phương phản ứng, ngửa đầu uống cạn sạch ly rượu.
Lê Sóc kinh ngạc nhìn Triệu Cẩm Tân, Lê tiên sinh cũng nhíu nhíu mày suy nghĩ.
Tổng tài đứng ra đỡ rượu, cấp dưới tự nhiên sẽ không thể nói gì, nhưng nhóm người này bình thường đối với Triệu Cẩm Tân cũng không chịu phục, dù sao cũng trẻ tuổi như con mình mà lại làm "lãnh đạo", thời gian gần đây lại sa sút tinh thần không chịu đi làm, nên vừa thấy Triệu Cẩm Tân muốn chắn rượu, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Tất cả đều một người rồi lại một người liên tiếp qua mời, lấy cớ là kính Lê tiên sinh, nhưng thực chất là bắt Triệu Cẩm Tân uống.
Triệu Vinh Thiên cũng không hoà giải, hiển nhiên là cũng muốn nhân cơ hội này giáo huấn con mình một phen.
Sắc mặt Lê Sóc có chút âm trầm, anh cũng không cảm kích, chỉ đứng một bên nhìn Triệu Cẩm Tân giúp anh uống. Anh đã "ăn hành" quá nhiều lần, nên sẽ không bao giờ vì "ý tốt" của Triệu Cẩm Tân mà cảm động, ai biết sau lưng lại có mục đích gì đây.
Các vị quản lý đều kính rượu hết một lượt, một mình Triệu Cẩm Tân uống gần nửa cân rượu trắng, càng uống, mặt càng là trắng bệch, hai mắt đỏ hồng, nhìn qua có vài phần yếu ớt đáng thương.
Đến khi đã uống được kha khá, Triệu Vinh Thiên nói vài câu xả giao, sau đó giải tán bữa tiệc.
Triệu Cẩm Tân liếc mắt nhìn Lê Sóc, nhỏ giọng nói: "Anh không sao chứ?"
"Cám ơn, không có gì." Mặt Lê Sóc không chút thay đổi gật gật đầu, đứng dậy, quay sang nói chuyện với ba: "Ba, Tiểu Trần đang ở chờ dưới lầu, chúng ta về nhà nghỉ ngơi thôi."
Lê tiên sinh gật gật đầu, đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Triệu Cẩm Tân: "Cẩm Tân, hôm nay cám ơn cháu nhiều."
"Bác đừng khách sáo." Triệu Cẩm Tân nói là nói với Lê tiên sinh nhưng từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt ngập nước nhìn Lê Sóc.
Lê Sóc giả vờ không phát hiện, anh không biết Triệu Cẩm Tân lại đang định chơi trò gì.
"Lê đại ca." Triệu Cẩm Tân đỡ ghế dựa, lảo đảo đứng lên, "Thật ngại quá, anh có thể đỡ tôi đi toilet một chút không?"
Lê Sóc hít mạnh một hơi, trước mặt nhiều người như vậy, anh đành phải gật gật đầu: "Ba, ba ở dưới lầu chờ con đi."
Tất cả mọi người lục ᴆục đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Lê Sóc đóng cửa phòng lại, bình thản nói: "Không cần đi toilet, cậu có gì muốn nói thì nói luôn ở đây đi."
Triệu Cẩm Tân đứng thẳng eo, thâm thâm nhìn Lê Sóc: "Hôm đó tôi uống hơi nhiều, thực ra anh đến thăm tôi, tôi rất vui."
Lê Sóc gật gật đầu: "Tôi biết cậu đã uống nhiều." Bởi nếu đổi lại là Triệu Cẩm Tân giảo hoạt mọi ngày sẽ không nói mấy câu thất thố như vậy, quả là rượu vào nói lời thật lòng mà.
Triệu Cẩm Tân sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng nói: " Trong khoảng thời gian này, bộ dạng tôi thành ra thế này, đều là vì anh."
Lê Sóc nhíu mày: "Chuyện này tôi không chịu trách nhiệm, cậu muốn nói cái gì, nhanh chóng nói đi."
Triệu Cẩm Tân đi về phía trước vài bước, Lê Sóc nhíu mi, theo bản năng theo lui về phía sau một bước. Triệu Cẩm Tân lại một phen nắm chặt cánh tay anh, ôn nhu nói: "Anh không phải sợ tôi chứ?"
Lê Sóc bật cười: "Sợ cậu cái gì?"
"Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm giác anh sợ tôi."
Lê Sóc không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn thẳng ánh mắt Triệu Cẩm Tân: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Triệu Cẩm Tân cúi xuống, dán vào bên tai Lê Sóc nói: "Tôi quả thực đã suy nghĩ rất nhiều, anh có muốn biết tôi đã nghĩ cái gì không?"
Lê Sóc một phen đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú." Anh xoay người đi ra phía cửa.
"Lê Sóc." Triệu Cẩm Tân đột nhiên nói, "Anh thắng rồi!" Hắn nói ra lời, sau đó lại kèm một tiếng than nhẹ, đầu cúi xuống.
Lê Sóc dừng một chút, không hiểu câu nói không đầu không đuôi này của Triệu Cẩm Tân là có ý gì, anh cũng không muốn biết, anh mở cửa, bước ra khỏi phòng.
Triệu Cẩm Tân dùng ngón tay nhẹ nhàng chùi qua khóe miệng, bên trong đôi mắt đào hoa khiến người hồn xiêu phách lạc kia bây giờ toàn là giông lốc, giống như sắp sửa cuốn người vào trong, hắn lại nhỏ giọng nỉ non nói, "Anh thắng rồi, anh phải trở lại bên tôi!"
Lê Sóc đi một mạch xuống dưới lầu, chui vào trong xe đang chờ sẵn.
Lê tiên sinh hỏi: "Con không sao chứ, Cẩm Tân có sao không?"
"Ba, chúng con không sao."
"Cẩm Tân đứa nhỏ này, trước giờ vẫn rất hiểu chuyện, lần này đột nhiên lại bị như thế, ba cũng hiểu được đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn."
Lê Sóc có lệ "vâng" một tiếng, thái độ Triệu Cẩm Tân đột nhiên lại chuyển biến khiến trong lòng anh có chút lo lắng, thật ra anh nên sớm tập thành thói quen, quen với con người dễ thay đổi như hắn.
Lê tiên sinh tựa như rơi vào hồi ức: "Đứa nhỏ Cẩm Tân này, từ nhỏ đã rất phản nghịch, thích chơi mấy trò mạo hiểm gì đó. Do ngày xưa con không muốn về nước, chứ nếu có con cùng nó trưởng thành, chắc sẽ khiến lão Triệu đỡ lo lắng hơn. Ba nhìn ra được, đứa nhỏ này rất kính trọng con."
"Vâng, đúng vậy." Lê Sóc nhìn ra ngoài cửa sổ, không yên lòng.
"Đúng rồi, con hẹn người thừa kế của Tập đoàn Hoành Vận gặp mặt đi. Qua hai ngày nữa ba muốn đi cùng mẹ con về nhà."
"Vâng, trưa ngày mai đi."
"Được, con nhớ báo cho Cẩm Tân."
Lê Sóc nhíu nhíu mày: "Báo cho cậu ấy làm gì?"
"Cẩm Tân không phải muốn tham gia cổ phần sao? Nó không nói với con sao?"
Lê Sóc ngập ngừng: "... Không có."
"Không có sao?" Lê tiên sinh cũng không để tâm lắm, tiếp tục nói: "À, là lão Triệu hỏi ba, ông ấy nói Cẩm Tân cũng có hứng thú đối với hạng mục khách sạn đó, vừa đúng lúc tỉ lệ bỏ vốn của con tương đối thấp, vậy cùng Cẩm Tân lập một kế hoạch hợp tác đi, bỏ thêm vốn ra, ít nhất có thể chiếm hơn một phần ba cổ phần, cũng sẽ có quyền quyết định cao hơn."
"Ba, dự thảo hợp đồng các khoản hợp tác sơ bộ giữa các bên đều đã ký, lúc này thêm cậu ấy vào có vẻ không tốt."
"Chỉ là dự thảo hợp đồng, cũng chưa ký hợp đồng chính thức, vẫn có thể đổ vốn thêm vào, chỉ là xem coi phải bàn bạc với bên Tập đoàn Hoành Vận như thế nào thôi. Bên lão Thôi thì không có vấn đề gì."
Lê Sóc một trận đau đầu: "Ba, các điều khoản của hạng mục đã bàn từ trước đến giờ, các nội dung cơ bản đều được các bên thống nhất cả, lúc này lại có thêm một nhà, rất phiền toái."
"Kiếm tiền thì chỗ nào mà lại không phiền toái." Lê tiên sinh không đồng ý nói, "Với tỉ lệ bỏ vốn của con, chỉ có thể chiếm 15% cổ phần, cũng không phải không thể kiếm tiền, nhưng chỉ kiếm ít vậy thật không có ý nghĩa. Quan trọng nhất là, những vấn đề về sau của hạng mục này, lời nói của con căn bản không đủ phân lượng, rất thiệt thòi. Nếu có thêm Triệu gia tham dự một phần, đối với chúng ta rất có lợi."
Lê Sóc thật sự không thể phản bác, bởi vì mỗi một câu ba anh nói đều đúng, anh lại không thể nói thẳng là anh không muốn cùng Triệu Cẩm Tân có bất cứ dính líu gì nữa, anh đành phải nói, "Ba, ba không cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp sao? Ân Nam đầu tư hạng mục này thật sự không cần thiết, lại cũng không thể kiếm được nhiều tiền, lại không nói rõ mục đích đầu tư."
"Có lẽ Cẩm Tân có suy nghĩ riêng của mình, nếu muốn biết cụ thể con hỏi nó thử xem. Dù sao cũng đều là vì kiếm tiền, có gì mà thích hợp hay không thích hợp đâu. Nếu con cảm thấy khó bàn bạc chuyện này với Tập đoàn Hoành Vận thì để ngày mai ba đến bàn cho."
Đã nói đến nước này, Lê Sóc cũng bất đắc dĩ. Anh thật sự thật sự không biết, Triệu Cẩm Tân lại muốn làm gì.
Nhưng mà, Chu Cẩn Hành cũng không phải là dễ đối phó, Tập đoàn Hoành Vận đang là cổ đông lớn nhất trong hạng mục này, không có khả năng lại tùy tiện mở thêm quyền đầu tư với người khác. Nghĩ đến đây, Lê Sóc hơi yên tâm một chút.
Về nhà, Lê Sóc lập tức gọi điện thoại cho Chu Cẩn Hành, thông báo chuyện này.
Chu Cẩn Hành không hiểu rõ quan hệ của Lê Sóc cùng Triệu Cẩm Tân, cho nên anh chỉ giải thích sơ qua chuyện có khả năng sẽ phát sinh vào ngày mai, Chu Cẩn Hành ngay lập tức hiểu ra, cậu bình tĩnh cười nói: "Yên tâm đi, tôi cũng không định để người không liên quan dính líu tới hạng mục này đâu."
Trong lòng Lê Sóc an tâm một chút: "Người anh em, ngày mai trông cậy hết vào cậu, nói cho cùng thì tôi không tiện phản bác ý kiến của ba tôi."
Chu Cẩn Hành nở nụ cười: "Được, cứ giao cho tôi."
Lê Sóc nói câu "Tạm biệt", định treo điện thoại.
Chu Cẩn Hành lại đột nhiên nói: "Lê Sóc, về tư, anh là bạn của tôi, về công, anh là đối tác của tôi, bất luận là vì công hay tư, tôi đều nguyện ý giúp anh giải quyết một chút phiền toái. Đây cũng là vì tương lai hạng mục đầu tư của chúng ta, cho nên, nếu anh có cần tôi làm gì, không cần khách sáo, cứ nói trắng ra cho tôi biết là được."
Lê Sóc lại cười nói: "Cám ơn, tôi hiểu rồi."
Chu Cẩn Hành dừng một chút: "Hơn nữa, chuyện này cũng rất thú vị đây."
"... Cái gì thú vị?"
Chu Cẩn Hành cười nhẹ nói: "Không có gì, ngày mai gặp lại."
"Ngày mai gặp."
Treo điện thoại, Lê Sóc lật tài liệu ra, tuy rằng anh tin tưởng Chu Cẩn Hành, nhưng đối với trình độ làm loạn không giới hạn của Triệu Cẩm Tân, anh thật không yên tâm, cho nên anh cần tìm hiểu thêm vài khuyết điểm của hạng mục, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.
Lúc này, di động đột nhiên vang lên hai tiếng, Lê Sóc cầm lấy liền thấy là tin nhắn Triệu Cẩm Tân gửi đến. Tin nhắn không có nội dung, chỉ có một tấm ảnh, là ảnh chụp lúc hai người du lịch ở Thousand Islands *. Trong ảnh, một người ôm Ann, một người ôm Bee, Triệu Cẩm Tân trong ảnh chụp cười đến sáng lạn thoải mái, còn anh, bởi vì lúc đó trong lòng còn canh cánh chuyện của Lý Trình Tú nên chỉ mỉm cười ôn hòa. Thời điểm đó, giữa bọn họ là không có ngăn cách, không có lừa gạt. Đó thực sự là một khoảng thời gian rất đẹp.
Trong lòng Lê Sóc lại dâng lên một cảm giác khó chịu.
- ----------
(*Nội dung hai gia đình đi du lịch ở Thousand Islands bắt đầu từ chương 7. Ảnh chụp là lúc Lê Sóc và Triệu Cẩm Tân dắt cún đi dạo ở biệt thự nghỉ dưỡng, hai con cún tên là Ann và Bee, ảnh chụp này trong Chương 10.)