Triệu Cẩm Tân giống như đứa trẻ ôm món đồ chơi, hắn ôm Lê Sóc không buông tay, lăn lộn trên sàn tràn ngập cánh hoa hồng. Lê Sóc dần dần cũng bị hắn chọc cười, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, cậu thả nhiều cánh hoa trong nhà tôi như vậy, cậu phải phụ trách thanh lý sạch sẽ."
"Đừng nóng vội nha." Triệu Cẩm Tân yêu thích không buông tay, hôn hôn mặt anh, "Chúng ta còn chưa ℓàм тìин trên biển hoa này mà."
Lê Sóc đẩy đầu hắn ra: "Đừng có cả ngày đều nghĩ ℓàм тìин."
Triệu Cẩm Tân hì hì cười nói: "Nhìn thấy anh là tôi không chịu nổi, ai kêu anh cả ngày câu dẫn tôi."
Lê Sóc vừa bực mình vừa buồn cười: "Tôi câu dẫn cậu như thế nào? Tôi bây giờ cũng đâu có say rượu nằm ngã ra giường?"
"Anh chỉ cần đứng trước mặt tôi thì là đang câu dẫn tôi rồi." Triệu Cẩm Tân mạnh miệng: "Lê thúc thúc thật xấu nha, câu dẫn xong lại không chịu trách nhiệm."
"Đừng nháo." Tay Lê Sóc vỗ vỗ trán, cho đến bây giờ anh vẫn còn cảm giác không chân thật, mờ mịt như người đi trong sương mù: "Tôi đau đầu."
"Tôi mát xa cho anh." Triệu Cẩm Tân dùng lực đạo vừa phải nhẹ nhàng ấn mi tâm và huyệt thái dương Lê Sóc, vừa ấn vừa nhẹ nhàng thổi thổi, " Không đau, không đau... thổi một cái liền không đau!"
Lê Sóc khẽ cười cười, đột nhiên không muốn động đậy nữa. Dưới thân là thảm lông dê dày, bốn phía là ngàn cánh hoa hồng mùi thơm lãng mạn, bên cạnh là người đã chiếm trọn suy nghĩ của anh trong thời gian qua, thời khắc nhàn tĩnh mà lại hoàn mỹ như vậy, trong cuộc đời cũng sẽ không có vài lần, sao không tinh tế thưởng thức, chậm rãi hưởng thụ.
Triệu Cẩm Tân ấn trong chốc lát, ôn nhu nói: "Còn đau không?"
"Tốt hơn nhiều rồi, cám ơn."
"Vậy anh không đau, tôi muốn bắt đầu thẩm vấn."
"Thẩm vấn cái gì?"
"Ngày hôm qua anh cùng ai uống rượu?"
Lê Sóc bật cười một tiếng: "Một người bạn."
"Đáp án này có cũng như không, nếu anh không trả lời thành thật, tôi sẽ khiếm nhã với anh." Vừa nói, tay Triệu Cẩm Tân liền chui vào trong quần áo Lê Sóc.
Lê Sóc sợ hắn đột nhiên phát tình, nắm cánh tay hắn kéo ra, "Một người bạn quen đã nhiều năm, là một stylish, người ta có bạn trai rồi."
"Đẹp trai không?"
" Đẹp trai."
"Hai người có phải từng hẹn hò không?"
Lê Sóc nhất thời có chút xấu hổ.
Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt: "Quả nhiên từng có."
"Không tính, chúng tôi chỉ là hẹn gặp qua vài lần, sau này phát hiện không hợp, không có ở bên nhau." Lê Sóc "sách" một tiếng, "Vấn đề cậu thắc mắc có phải quá nhiều rồi không?"
Triệu Cẩm Tân hừ một tiếng: "So ra cũng đâu nhiều bằng bạn trai cũ của anh."
Lê Sóc liếc xéo hắn: "Cậu ngược lại không có bạn trai cũ, nhưng cũng có không biết bao nhiêu Philip."
Triệu Cẩm Tân bị nghẹn một chút: "Không có khoa trương như anh nghĩ."
"Được. Tôi không có hứng thú lôi chuyện cũ ra nói, chẳng có gì không hay." Lê Sóc sờ sờ mặt Triệu Cẩm Tân, nghiêm mặt nói, "Tôi chỉ muốn yêu cầu cậu từ giờ trở đi đối với tôi trăm phần trăm nghiêm túc."
Triệu Cẩm Tân nắm tay anh, hôn hôn lòng bàn tay ôn hoà hiền hậu kia: "Tuân mệnh."
Lúc này, di động Lê Sóc đột nhiên vang lên, anh vỗ vỗ Triệu Cẩm Tân: "Đứng lên."
"Tôi đi lấy cho anh." Triệu Cẩm Tân nhanh nhẹn đứng lên đi lấy di động, một lát sau ngượng ngùng hỏi, "Tiểu... Huy, Lê thúc thúc, đây là ai vậy?"
"Chính là người ngày hôm qua đi uống rượu với tôi. Đâu, đưa cho tôi."
Triệu Cẩm Tân vừa nghe thấy liền cầm điện thoại nâng lên cao qua đỉnh đầu, "Hứa với tôi một điều kiện, tôi mới đưa anh."
Lê Sóc bật cười: "Một cuộc điện thoại thôi, cậu không cần ngây thơ như vậy."
"Không được, tôi ghen nha."
Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Cậu muốn điều kiện gì?"
Triệu Cẩm Tân cúi xuống, dùng chóp mũi chạm chạm chóp mũi Lê Sóc, tà tà cười nói: "Blow job! "
Lê Sóc liếc mắt nhìn hắn: "Cậu đúng là tiểu dâm ma." Anh nhanh tay muốn đoạt lại di động.
Triệu Cẩm Tân mạnh đứng lên, vui cười nói: "Anh có hứa hay không? Anh không hứa tôi sẽ bắt điện thoại sau đó gọi..."
Lê Sóc gấp gáp ςướק lời: "Cậu quả thực vô lại, mau đưa cho tôi!" Anh đứng lên đánh về phía Triệu Cẩm Tân.
"Có hứa hay không!" Triệu Cẩm Tân cầm điện thoại giơ lên cao cao, Lê Sóc thấp hơn hắn bốn năm phân, làm thế nào cũng không với tới.
"Được được được, mau đưa cho tôi!" Anh một chút cũng không nghi ngờ, Triệu Cẩm Tân thật sự sẽ không đưa nếu anh không hứa. Hình tượng anh ở trước mặt Ôn Tiểu Huy là một đàn anh chín chắn thận trọng, sao có thể để Triệu Cẩm Tân phá hỏng.
Triệu Cẩm Tân cười đắc ý, cầm điện thoại ném cho Lê Sóc.
Lê Sóc bình ổn hơi thở một chút, tiếp điện thoại: "Alo, Tiểu Huy."
"Lê đại ca, thật ngại quá, tối hôm qua tự nhiên em uống đến hôn mê, còn chưa kịp đưa anh rượu ngon em mang đến."
"Ừ, không sao, em nghỉ ngơi khoẻ chưa? Còn không khoẻ không?"
Triệu Cẩm Tân từ sau lưng ôm lấy eo Lê Sóc, hai tay mò mò thò vào trong quần áo anh, vuốt ve vòng eo.
Lê Sóc đang cầm điện thoại, nên chỉ còn một tay, căn bản không kéo hắn ra được, chỉ có thể chịu đựng Triệu Cẩm Tân giở trò.
"Ngủ một giấc liền khoẻ, còn anh?"
"Anh cũng không sao."
"Nhà anh ở đâu? Dù sao hôm nay em cũng rảnh rỗi, em đưa rượu qua cho anh."
Triệu Cẩm Tân càng ngày càng quá đáng, hắn lại bắt đầu cọ lên, cũng nhẹ nhàng cắn cắn dọc theo Lê Sóc cổ, còn phát ra vài tiếng cười nhẹ.
Lê Sóc bị hắn chọc đến không thể tập trung tinh lực, anh nào dám để Ôn Tiểu Huy nhìn thấy cảnh tượng phòng khách bây giờ, nên quanh co nói: "Em... em đưa đến công ty anh là được."
"Hả?" Ôn Tiểu Huy cười xấu xa hai tiếng, "Không dám để em qua nhà anh sao? Có phải kim ốc tàng kiều không đây?"
( * Kim ốc tàng kiều金屋藏嬌: nghĩa là nhà vàng cất người đẹp.)
Lê Sóc cười khổ nói: "Không có, nhà anh bây giờ đang loạn, còn chưa thu dọn."
Triệu Cẩm Tân đưa bàn tay hướng vào quần Lê Sóc.
Lê Sóc giữ chặt tay hắn, hai người âm thầm phân cao thấp.
"Hừ hừ." Ôn Tiểu Huy trêu tức nói, "Thật là kỳ lạ nha, cất giấu ai nha, có phải người trong ảnh chụp hay không? Cho em xem thử đi."
Lê Sóc cười mắng: "Em sao mà bát quái như vậy nha! Em mà chạy đến chỗ anh, anh sợ tên nhóc biến thái Lạc Nghệ sẽ tới cửa cắn anh mất."
Ôn Tiểu Huy dừng hai giây, giọng nói có chút cô đơn: "Hắn vẫn đang nằm bệnh viện, yên tâm đi, sẽ không tìm anh gây phiền toái đâu."
Lê Sóc ý thức được mình nói lỡ lời, vội nói: "Tiểu Huy, anh không có ý đó, em đừng để trong lòng."
Triệu Cẩm Tân thừa dịp Lê Sóc đang thất thần, tay hắn rốt cuộc bắt được tiểu Lê Sóc!
Lê Sóc cắn chặt răng, cố gắng khắc chế không phát ra âm thanh.
Ôn Tiểu Huy cười nói: "Không sao, Lê đại ca, để em bảo tài xế đưa rượu đến công ty anh."
"Ừ... tốt... À, hôm khác anh mời em ăn cơm." Trong lòng Lê Sóc vẫn còn áy náy, anh nhất thời quên mất Lạc Nghệ bị thương chưa lành, bây giờ chắc chắn trong lòng Ôn Tiểu Huy không dễ chịu. Nhưng anh thật sự không có cách nào tiếp tục an ủi Ôn Tiểu Huy, tên tiểu hỗn đản Triệu Cẩm Tân đang giở trò trên người anh.
"Được nha! Em muốn ăn đại tiệc hải sản."
"Không thành vấn đề."
Treo điện thoại, Lê Sóc vờ cả giận nói: "Cậu đúng thật là hồ nháo! Bị nghe được thì làm sao!"
"Anh không la lên thì sẽ không bị phát hiện a." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói, "Chỉ cần anh nhịn được."
"Mau buông... A..."
Môi Lê Sóc bị hắn ngăn chặn, đầu lưỡi hắn như con rắn thò vào khoang miệng anh, tùy ý câu quấn.
Hai người lại đổ trở về trên thảm lông dê, Triệu Cẩm Tân vừa trêu ghẹo vừa cọ cọ anh, không ૮ưỡɳɠ éρ nhưng cũng không chịu buông tay, rốt cuộc cũng khiến người Lê Sóc nóng lên. Anh bị hắn lột sạch quần áo, rồi sau đó nhất cử xâm nhập.
Lúc Lê Sóc chìm nổi trong biển tình, sương mù mờ mịt trong ánh mắt tất cả đều nhuộm một màu đỏ tươi, xung quanh anh là hàng ngàn hàng vạn cánh hoa, quả thật như đang trầm mình trong ảo mộng kiều diễm, dường như toàn bộ hoa hồng trên thế giới đều vì kích tình của họ mà nở rộ. Trong giờ phút này, đối phương chính là toàn bộ thế giới!
- ------
Lê Sóc mệt cả ngày đều lười xuống giường, Triệu Cẩm Tân kêu người đến thanh lý cánh hoa, bản thân mình thì ở phòng bếp vừa ngân nga ca hát vừa làm cơm, sau đó bưng cơm đến đầu giường định đút Lê Sóc.
Lê Sóc xốc chăn lên: "Đi phòng ăn ăn đi."
"Không cần, tôi muốn đút anh." Triệu Cẩm Tân múc một thìa canh sườn khổ qua đưa lên, "A —— "
Lê Sóc bật cười, đành phải phối hợp há miệng.
Triệu Cẩm Tân cười tủm tỉm hỏi: "Ăn có ngon không?"
"Rất ngon."
"Ăn nhiều một chút, khổ qua hạ hoả."
Lê Sóc chăm chú nhìn Triệu Cẩm Tân, bộ dáng nghiêm túc đang đút anh ăn khiến trong lòng anh ấm áp dễ chịu, anh cười nói: "Thì ra cậu còn có thể nấu canh nữa."
"Đang học." Triệu Cẩm Tân chớp chớp mắt, "Tôi rất lợi hại, anh thích ăn cái gì, tôi đều làm cho anh ăn, nếu không làm đuợc sẽ mua cho anh."
Lê Sóc mỉm cười: "Được."
Cơm nước xong, cánh hoa trong phòng cũng dọn dẹp xong, trời cũng đã tối.
Hai người ngồi trên thảm trước cửa sổ sát đất đối ẩm, chỉ là không phải uống rượu, mà là nước trái cây mới ép.
Triệu Cẩm Tân tựa vào trong lòng Lê Sóc, nhìn cảnh đêm phồn thịnh ngoài cửa sổ, thật lâu không nói gì.
Ngón tay Lê Sóc nhẹ nhàng quấn quanh tóc Triệu Cẩm Tân, cảm xúc bình tĩnh dị thường, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng đều không nghĩ.
Triệu Cẩm Tân đột nhiên lười biếng hỏi: "Chừng nào anh mời Ôn Tiểu Huy ăn cơm?"
Lê Sóc giật mình, bật cười: "Lúc nào cũng có thể."
"Vậy..."
"Tôi đưa cậu cùng đi." Lê Sóc giành nói trước, anh xoa xoa vành tai Triệu Cẩm Tân, "Miễn cho cậu nghĩ nhiều." Nếu là đã nghiêm túc yêu đương, anh sẽ không để người bên cạnh mình hiểu lầm không cần thiết rồi bị tổn thương.
Trong mắt Triệu Cẩm Tân chợt lóe một tia rung động, hắn ôm eo Lê Sóc, bĩu môi.
Lê Sóc cười cúi đầu hôn hắn một chút, tràn đầy cưng chiều nói: "Là người lớn rồi sao còn thích làm nũng như vậy."
"Anh không thích sao?"
"Thích." Lê Sóc sờ sờ đầu hắn, trên môi chứa ý cười thản nhiên, trong lòng lại lo sợ bất an.
Sau khi đầu óc tỉnh táo lại, Lê Sóc phát hiện trong lý do thoái thác của Triệu Cẩm có mấy lỗ hổng, tỷ như, Triệu Cẩm Tân có lẽ là cũng biết tâm ý của mình, nhưng lại cố ý giả ngốc, cho nên mới đưa ra đề nghị mà anh từng đưa: một lần nữa tạo lập tín nhiệm. Hôm nay đột nhiên tỏ tình, trong lòng anh thực sự hi vọng là Triệu Cẩm Tân không còn mang ý định chơi đùa nữa. Anh hi vọng hắn làm vậy chỉ vì một lý do duy nhất là thực sự muốn cùng anh bên nhau, chứ không phải vì một lý do nào khác.
Mặc kệ thế nào, lúc anh đã định buông tay đoạn tình này, Triệu Cẩm Tân lại chủ động bước ra một bước giữ lấy, anh không có lý do gì lại lui. Triệu Cẩm Tân phong lưu, ích kỷ, ác liệt như thế nào anh cũng đều đã lĩnh giáo qua rồi, anh vẫn luôn bị hắn thâm thâm mê hoặc và hấp dẫn, điểm này anh cũng chịu thôi.
Trận cờ này chưa chấm dứt, lần này anh trút hết tâm can mình vào, cược một trận xem anh có thể thu phục tên tiểu dã thú bất kham này không.
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày nay, hai người cũng không để chậm trễ công việc, họ bàn qua một lần chi tiết các nội dung hợp tác, công ty đã chính thức bắt đầu đưa vào hoạt động, tất cả đều đang từ từ đi vào quỹ đạo.
Lê Sóc cũng tranh thủ nói cho Triệu Cẩm Tân nghe về dự định đầu tư khách sạn, để Triệu Cẩm Tân giúp anh tham mưu.
Triệu Cẩm Tân chủ động đề nghị cùng anh đi khảo sát, rõ ràng là đang bàn công việc, hắn lại cười đến đặc biệt thiếu đứng đắn.
Lê Sóc nhéo nhéo khuôn mặt hắn, cười nói: "Tiểu dâm ma, lại đang nghĩ gì đây."
"Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?"
"Biết."
"Vậy anh nói xem." Triệu Cẩm Tân mặt đầy chờ mong nhìn anh.
Lê Sóc đến gần bên tai hắn, ái muội nói nhỏ: "Bể bơi công cộng và suối nước nóng không sạch sẽ, tôi chỉ chấp nhận ở trong biển thôi."
Triệu Cẩm Tân dùng lực hôn anh một ngụm: "Khốn nạn, anh đang trêu tôi."
Lê Sóc nhướn mày nói: "Là cậu kêu tôi nói, tôi không chịu trách nhiệm với suy nghĩ trong đầu cậu nha."
"Suy nghĩ trong đầu tôi đều là anh." Triệu Cẩm Tân cắn bên tai anh, "Mỗi giờ mỗi phút đều muốn thao anh."
Lê Sóc nhéo tay hắn một cái: "Được rồi, giờ tôi muốn thay quần áo đi ra ngoài." Cùng thanh niên hơn hai mươi tuổi này ở chung suốt, thực sự là nửa mừng nửa lo, tuy rằng kích tình bắn ra bốn phía, nhưng có đôi khi thân thể anh thực sự là chịu không nỗi. Với tần suất phát tình cùng thể lực kéo dài của Triệu Cẩm Tân, hai người thật sự không thể ở chung quá lâu, nếu không anh sẽ mệt đến không thể làm gì khác.
"Gấp cái gì, mới năm giờ."
"Đến muộn không lễ phép." Anh hẹn Ôn Tiểu Huy ăn cơm.
Triệu Cẩm Tân bĩu môi, không tình nguyện đi thay quần áo.
Lê Sóc thay xong quần áo, ngồi trong phòng khách chờ.
Ước chừng đợi khoảng mười phút, Triệu Cẩm Tân mới đi ra.
Lê Sóc nhìn thấy liền ngẩn người.
Bình thường Triệu Cẩm Tân mặc nhiều là nguyên bộ vest hoặc âu phục đơn giản, loại quần áo đó có thể khiến hắn trông có vẻ chững chạc một chút, ở công ty làm việc mới có khí thế áp người. Nhưng hôm nay hắn mặc áo phông trắng tinh cùng quần lửng ngang gối màu nâu nhạt giản dị, chân mang giày thể thao trắng, cổ tay đeo đồng hồ thể thao Montblanc. Cơ иgự¢ dày ẩn dưới lớp áo phông thể hiện rõ độ cong khiêu gợi, vòng eo mạnh mẽ rắn chắc, cẳng chân thon dài mà hữu lực, thân hình hoàn mỹ toát ra vẻ soái khí bức người, quần áo kiểu dáng trẻ trung tối giản kia cũng tô đậm cho tinh thần thanh xuân phấn chấn của hắn. Thật giống như siêu mẫu bước ra từ tạp chí thời trang, hắn chỉ là đứng ở đó, đã khiến người ta không rời mắt được.
Triệu Cẩm Tân cười sáng lạn nhìn Lê Sóc: "Lê thúc thúc, anh nhìn tôi như vậy, lại là đang câu dẫn tôi, hôm nay anh còn muốn ra ngoài không?"
Lê Sóc tự thấy thất thố, ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Cẩm Tân, cậu mặc trang phục thường ngày rất đẹp."
Triệu Cẩm Tân đi tới, ôm eo anh, cười nhẹ nói: "Tôi biết, anh vừa ý chỗ nào cứ thoải mái sờ đi."
Lê Sóc cười nói: "Tôi đều sờ qua."
"Anh có muốn không, hôm nay chúng ta khỏi ra cửa, tôi để cho anh sờ đủ thì thôi, được không?"
Triệu Cẩm Tân kéo tay Lê Sóc đưa tới trên ௱ôЛƓ mình.
Lê Sóc vỗ vỗ vài cái vào ௱ôЛƓ hắn: "Tôi còn thiếu gì dịp sờ, bây giờ đi thôi, đi ăn cơm."
Hai người ra cửa, Triệu Cẩm Tân còn kiên trì lôi kéo tay anh: "Lê thúc thúc, tôi đặc biệt không muốn để anh đi gặp người đàn ông khác."
"Đừng nháo, chỉ là bạn bè, tôi không phải đang đưa cậu đi theo sao."
"Tôi đây cũng đâu có vui."
"Sau này tôi sẽ tận lực ít gặp cậu ấy, được không?"
"Anh có thể không gặp cậu ấy luôn được không?"
"Như vậy sao được, hoàn toàn không có đạo lý."
"Đúng là không có đạo lý, nhưng là tôi mất hứng, anh định dỗ tôi như thế nào đây?"
Lê Sóc cười cười: "Cậu muốn tôi dỗ cậu như thế nào?"
"Dỗ tôi như thế nào không phải là do anh tự nghĩ sao."
"Được, chờ về nhà tôi sẽ dỗ cậu."
"Anh hứa đó nha."
"Tôi hứa."
Triệu Cẩm Tân kéo tay Lê Sóc, nhanh chóng đưa lên miệng hôn một cái, trong mắt tràn đầy ôn nhu.